Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
-
Chương 6: Đi lên thị trấn dạo
Editor: demcodon
Những ngày học y sau này trôi qua rất nhanh, ông Triệu vừa mới bắt đầu cũng chỉ là kêu Tiểu Hoa học hình vẽ huyệt vị và sách thuốc, còn bảo cô luyện chữ bút lông. Mỗi buổi sáng, Tiểu Hoa mang theo tiểu Hổ cùng nhau chạy bộ, luyện quyền, rồi sắc thuốc cho ba. Sau đó viết vài chữ cho tiểu Hổ làm quen, còn mình bắt đầu học sách thuốc. Giữa trưa dùng bếp than tổ ong nấu cơm, may mà trước kia mẹ của Tiểu Hoa đã dạy cho Tiểu Hoa nấu cơm, cho nên ba cũng không có lòng nghi ngờ; vừa mới bắt đầu vài ngày bởi vì không có nắm giữ nhiệt độ của lửa nên nấu có chút không tốt, về sau càng làm càng tốt. Buổi chiều có mặt trời phơi nước cho cô và tiểu Hổ tắm rửa giặt quần áo, cho nên ba Giang không đành lòng thấy Tiểu Hoa bận rộn như thế, kiên quyết không cần Tiểu Hoa làm cơm chiều, còn thường khuyên cô đi ra ngoài chơi với những bạn cùng lứa tuổi. Tiểu Hoa chẳng qua là cười cười, cầm lấy sách thuốc tự mình suy nghĩ. Buổi tối lại đi cùng ba đến nhà thầy châm cứu...
Buổi sáng hôm nay bởi vì là chủ nhật cho nên ba Giang chờ Tiểu Hoa và tiểu Hổ vận động xong, ăn sáng mới nói cho bọn nó biết ông muốn dẫn hai đứa đi lên thị trấn dạo. Tiểu Hoa đối với thị trấn không có ấn tượng quá lớn, chỉ nhớ rõ những năm trước đây gần đến lễ mừng năm mới thì ba mẹ sẽ mang mình đi mua quần áo, mua đồ dùng tết. Mặc dù ở nông có nhiều công xưởng cho nên có một cửa hàng bách hóa không nhỏ, nhưng ở trên thị trấn thì đó không xem là gì.
“Ba, trên thị trấn có cái gì tốt mà đi dạo, bây giờ lại còn nóng như vậy?” Tiểu Hoa đối với thị trấn không có hứng thú quá lớn.
“Có nhiều món ngon...” Tiểu Hổ nhìn chị không muốn xem đi vội vàng chen miệng vào.
Tiểu Hoa nhéo cái miệng của nó cười nói: “Em chỉ có biết ăn thôi, cẩn thận biến thành heo con!”
“Không mập không mập, em rất thon thả đó!” Tiểu Hổ hất tay của Tiểu Hoa ra vội vàng nói.
Ba Giang cười nhìn con gái đùa giỡn, sau đó nói: “Đi dạo một chút, ngày nghỉ hè cũng sắp hết rồi, còn không có mang con đi đâu chơi! Thầy của con cũng nói cho con nghỉ ngơi một chút, mãi học tập hiệu quả cũng không tốt, phải buông lỏng một chút thì mới tốt đấy!”
“Con đã biết, hôm nay chúng ta mang theo con mèo nhỏ tham ăn đi dạo thị trấn đi...” Tiểu Hoa ngẫm lại cũng đúng, đi dạo phố với ba vẫn là ký ức tốt đẹp nhất của mình, khó có được lại có cơ hội đi một lần.
Ba Giang nhìn thấy con gái đồng ý thì cười mang theo hai đứa con nhảy lên xe đi lên thị trấn. Sau khi nhảy lên xe ở trong mắt Tiểu Hoa là vô cùng không an toàn, chính là tương tự xe 3 bánh chạy bằng điện. Bất quá không phải chạy bằng điện, bắt đầu lên thì giống như xe gắn máy, chẳng qua là phía sau buồng xe có thể chứa mười mấy người, ngồi xuống hết nghiêng rồi lại ngã. Tiểu Hoa dọc theo đường đi hoảng sợ đến hồn vía lên mây, thật may lộ trình không phải quá xa, 40 phút là đã đến.
Lúc xuống xe, bởi vì quá cao cho nên Tiểu Hoa được ba ôm xuống. Sau khi xuống dưới đất, chân của Tiểu Hoa còn bủn rủn một hồi: “Ba, thật xóc đó. “
Tiểu Hổ lại thật ra vui vẻ nhìn Tiểu Hoa đang ngồi ở trong một quán nhỏ nghỉ tạm, cười nói: “Chị, chị hẳn là phải tăng cường rèn luyện thêm thôi.”
Tiểu Hoa bất lực liếc mắt xem thường nó nói: “Em không cần rèn luyện sao, ba mua nước ngọt cũng không có phần của em đâu!”
“Có có có! Có của em...” Tiểu Hổ nói xong lời này sợ tới mức không dám lộn xộn, đáng thương nhìn Tiểu Hoa.
Lúc này ba Giang cầm hai chai nước ngọt đi tới, Tiểu Hoa đều nhận lấy hết, tiểu Hổ vẫn thật cẩn thận nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa không thèm quan tâm đến lý lẽ, mở một chai rồi uống một ngụm. Ba Giang nhìn tiểu Hổ gần sắp khóc có chút buồn cười nhưng không có ngăn cản.
Tiểu Hoa sau khi uống một ngụm này phát hiện không có uống ngon như trong trí nhớ, đang suy nghĩ thì nhìn thấy bộ dáng đáng thương của tiểu Hổ nên trực tiếp đưa chai mình đang uống đưa cho nó. Tiểu Hổ cũng không ghét bỏ, lấy về sau đó uống vui vẻ. Tiểu Hoa đưa chai còn lại thả vào trong túi xách của mình.
“Chị, sao chị không uống nữa?” Tiểu Hổ có chút kỳ lạ hỏi.
Tiểu Hoa liếc mắt nhìn nó, tức giận nói: “Giữ lại cho em!”
“Tiểu Hoa, không có việc gì, con cứ uống đi! Một hồi lúc trở về thì lại mua nữa cho các con, hôm nay ba có mang tiền!” Ba Giang có chút đau lòng nhìn Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa vội vàng khoát tay, lắc đầu giải thích: “Xe xóc quá dạ dày con không thoải mái, nước ngọt có ga lại lạnh, uống vào sẽ ợ lên càng thêm khó chịu, vẫn là giữ lại tiểu Hổ đi!”
Ba Giang nghe Tiểu Hoa nói như vậy cũng không bắt buộc nữa, ngồi một bên tính toán chờ con gái khỏe chút thì lại đi. Tiểu Hổ ở một bên vui vẻ uống đồ uống yêu thích, lại nhìn nhìn ba và chị đều không có uống, suy nghĩ một chút đưa đồ uống trong tay mình chia cho ba và chị, nhưng đều bị từ chối lại vui vẻ uống.
Tiểu Hoa ngồi nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bưu điện, đầu óc nóng lên quay qua nói với ba Giang: “Ba, hôm nay ba mang theo bao nhiêu tiền? Con muốn mua tem!”
“Đủ đủ đủ, con muốn mua cái gì cũng được!” Ba Giang không có từ chối yêu cầu của Tiểu Hoa, nhìn thấy Tiểu Hoa có tinh thần rồi thì lôi kéo cô và tiểu Hổ đi về phía bưu điện.
Vào bưu điện, Tiểu Hoa vội vàng chạy đến trước quầy hỏi nhân viên bán hàng: “Chào chị xinh đẹp, cho em hỏi nơi này của mọi người có bán tem con khỉ không?”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy một cô bé gái đáng yêu nói mình xinh đẹp, đã sớm vui vẻ đầu hàng cười tủm tỉm nói: “Em gái nhỏ, tem con khỉ có thì có, nhưng chỉ có một bộ nên rất mắc, em xem xem loại khác đi!”
“Vậy bộ đó bao nhiêu tiền vậy cô?” Ba Giang vừa nghe nói có thì muốn thỏa mãn yêu cầu của con gái.
“240 đồng một bộ.” Nhân viên bán hàng nhìn thấy người lớn hỏi thì vội vàng nói.
Ba Giang sửng sốt nói: “Mắc như vậy à!” Lại nhìn ánh mắt khát vọng của Tiểu Hoa thì cắn răng lấy tiền từ trong túi quần ra đếm đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng vừa thấy bộ dáng của ba Giang cũng không phải là kẻ có tiền gì nhưng lại hào phóng với con gái như thế cũng không nói cái gì, ngược lại nghe Tiểu Hoa nhờ vả nói về sau lại có thì kêu cô giữ lại cho mình, có chút cảm thấy Tiểu Hoa không hiểu chuyện lắm nhưng vẫn cẩn thận thu tiền đưa tem cho Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa lại hỏi người bán hàng xin một quyển sách vô dụng, thật cẩn thận kẹp bộ tem vào rồi bỏ vào túi sách. Ba Giang ở một bên nhìn thấy Tiểu Hoa thật sự yêu thích, vốn là còn cảm thấy mắc nhưng bây giờ lại cảm thấy mình được giá trên trời, có thể làm cho con gái thích thì thế nào cũng cảm thấy đáng giá.
Tiểu Hoa không có giải thích gì với ba Giang nhưng ba Giang lại thỏa mãn nguyện vọng của mình như thế cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Ba Giang sờ sờ đầu của Tiểu Hoa rồi kéo Tiểu Hoa và tiểu Hổ đi về phía cửa hàng bách hoá.
“Bé Hoa, con xem con có thích những quần áo đó không, ba mua cho con.” Ba Giang đưa Tiểu Hoa đến gian hàng quần áo trẻ em nói với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa chán ghét nhìn những quần áo đó trước mắt, nói thật một cái cô cũng không thích. Nhưng nhìn đến ánh mắt kiên quyết của ba Giang lại bất đắc dĩ nhìn mình. Cuối cùng chọn một cái áo kiểu màu xanh dương ngắn tay và một cái váy màu trắng dài đến đầu gối, lại chọn cho tiểu Hổ một cái áo kiểu màu trắng ngắn tay và một cái quần đùi màu xanh dương.
“Con chọn cho mình là được rồi, hôm nay không mua cho tiểu Hổ. Nó còn nhỏ nên nhanh lớn, lúc trở về mua khúc vải cho bác gái Lưu của con may một bộ cho nó là được. Con xem một chút con còn thích váy gì nữa không, chọn thêm vài cái đi...” Ba Giang lấy ra bộ đồ Tiểu Hoa chọn cho tiểu Hổ nói.
Trong lòng Tiểu Hoa lộp bộp một tiếng, rốt cục phát hiện có chút không thích hợp. Trong lòng thầm nghĩ, 'xem ra ba còn không có ý buông tha để cho mình đi theo cha ruột'. Trên mặt không biểu hiện gì cười nói: “Quần áo của con rất nhiều, mẹ đã làm cho con rất nhiều bộ rồi, con đều chưa mặc qua đến. Lai nói con cũng không có thấy thích cái gì, nếu như không phải ba kiên trì thì bộ này con cũng không muốn mua. Ngược lại quần áo của tiểu Hổ thật ít, nếu muốn mua thì ba lại lấy tiền mua cho nó một bộ đi, lát nữa cũng mua cho ba một bộ, chúng ta đều mặc quần áo mới.”
Ba Giang vội vàng nói mình là người lớn không cần quần áo mới gì, lại dưới kiên trì của Tiểu Hoa thanh toán tiền mua hai bộ Tiểu Hoa vừa chọn, cho Tiểu Hoa và tiểu Hổ thay. Tiểu Hổ vốn nghe ý của ba là không có mua quần áo cho mình cảm thấy thật mất hứng, sau đó lại nhìn thấy ba trả tiền thì vui vẻ vội vàng đi thay.
Mua quần áo xong, ba Giang lại dẫn bọn họ đến quầy hoa quả, quầy thực phẩm. Tiểu Hoa cũng chỉ là chọn mua vài quả táo, lại mua chút đồ ăn vặt cho tiểu Hổ. Lúc này thời gian còn rất ngắn, cái gì hồ lô ngào đường, kẹo sữa, đường viên... Tiểu Hoa đã gặp qua những đồ ăn vặt tinh tế xinh đẹp sau này, đối với những thứ này hoàn toàn không có hứng thú.
“Bé Hoa à, ba có tiền, con muốn mua gì thì cứ mua! Không cần tiết kiệm cho ba.” Ba Giang vẫn muốn cho Tiểu Hoa mua nhiều thêm một chút.
Tiểu Hoa thật bất đắc dĩ, nói cho ba Giang biết: “Con muốn mua bút máy, mua bút lông, mực nước, còn có giấy và tập vở, còn có trát đầu da cân, một lát lại mang con đi nhà sách cũ nhìn xem là được, chứ mấy món ăn này con con không thích.”
Ba Giang mặc kệ khuyên như thế nào Tiểu Hoa cũng kiên trì không động. Ba Giang bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn con gái mua những thứ mình muốn. Những thứ cô muốn trong thôn đều có, bất quá nhìn thấy Tiểu Hoa kiên trì chỉ có thể đau lòng kéo con gái đi đến nơi cô muốn nàng muốn đi.
Sau khi mua giấy bút xong, ba Giang cũng không có mang Tiểu Hoa đi đến nhà sách cũ gì mà là mang cô đi đến cửa hàng sách Tân Hoa. Tiểu Hoa có chút dở khóc dở cười, mình muốn đi nhà sách cũ không phải là muốn tiết kiệm tiền sao? Bất quá đảo mắt lại cảm thấy đến cửa hàng sách Tân Hoa là rất cần thiết, mua mấy quyển tiểu thuyết giữ đến sau này vẫn rất có giá trị, cũng giúp mình không nhàm chán, còn có trong nhà cũng cần một quyển từ điển Tân Hoa to hơn, quyển trong nhà kia sản xuất đơn giản đã không thể thỏa mãn nhu cầu của mình, chữ lạ cần học tập vẫn còn rất nhiều.
Tiểu Hoa chọn sách ở cửa hàng một hồi mua từ điển và một quyển mười vạn câu tại sao, tiểu thuyết gì cũng không muốn nhìn đến.
“Tiểu Hoa, con không mua sách truyện xưa sao? Ba nhìn thấy mọi người trong xưởng của ba đều mua cho đứa nhỏ của họ mấy loại truyện gì đó dành con trẻ con xem.” Ba Giang hỏi.
“Ba, con đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi!” Tiểu Hoa không để ý đến câu chuyện của ba Giang, ngược lại nói.
Ba Giang vừa nghe con gái nói đói bụng thì vội hỏi cô muốn ăn món gì. Tiểu Hoa nghĩ đến chuyện mấy hôm trước tiểu Hổ muốn ăn sủi cảo, mình thì không biết làm vỏ sủi cảo cho nên không có làm cho nó ăn. Bây giờ tiểu Hổ vừa nghe nói muốn ăn sủi cảo thì vui vẻ đến hai mắt thật to híp thành sợi chỉ.
Ba Giang dẫn hai đứa đi một tiệm bán sủi cảo, mua 3 đồng sủi cảo nhân thịt, 3 đồng sủi cảo nhân thịt bò, một chén có một chút mỳ sợi. Tiểu Hoa vừa thấy nhíu nhíu mày, ba Giang căn bản không có mua một chút sủi cảo cho mình, cô cảm thấy có chút mất hứng. Bất quá cũng không nghĩ cãi vả với ba, chẳng qua là ăn 10 cái đã nói no rồi, sủi cảo này làm một cái cũng không nhỏ nên ba Giang cũng không có cảm thấy có cái gì kỳ lại mà vui tươi hớn hở gắp những cái còn lại trong chén của con gái ăn hết, ăn xong sủi cảo lại buộc tiểu Hổ uống chút nước súp sủi cảo xong thì ba người mới rời đi tiệm sủi cảo. Ba Giang cũng không có dẫn bọn họ đến nhà sách cũ liền mà là đi vào một tiệm chụp ảnh, kéo bọn họ chụp ảnh gia đình sau khi không có mẹ thì mới mang theo Tiểu Hoa đi vào nhà sách cũ mà cô muốn.
Tiểu Hoa ở trong nhà sách cũ giống như đào bảo vật, mua rất nhiều sách thuốc cho mình, còn mua mấy quyển sách thoạt nhìn thời gian xuất bản đã lâu mới không tiếp tục lưu luyến mà rời đi. Sau đó ba lại kiên trì mua bánh nướng, bánh quai chèo ăn, lúc trở về chờ xe thì còn mua một trái dưa hấu lớn.
Những ngày học y sau này trôi qua rất nhanh, ông Triệu vừa mới bắt đầu cũng chỉ là kêu Tiểu Hoa học hình vẽ huyệt vị và sách thuốc, còn bảo cô luyện chữ bút lông. Mỗi buổi sáng, Tiểu Hoa mang theo tiểu Hổ cùng nhau chạy bộ, luyện quyền, rồi sắc thuốc cho ba. Sau đó viết vài chữ cho tiểu Hổ làm quen, còn mình bắt đầu học sách thuốc. Giữa trưa dùng bếp than tổ ong nấu cơm, may mà trước kia mẹ của Tiểu Hoa đã dạy cho Tiểu Hoa nấu cơm, cho nên ba cũng không có lòng nghi ngờ; vừa mới bắt đầu vài ngày bởi vì không có nắm giữ nhiệt độ của lửa nên nấu có chút không tốt, về sau càng làm càng tốt. Buổi chiều có mặt trời phơi nước cho cô và tiểu Hổ tắm rửa giặt quần áo, cho nên ba Giang không đành lòng thấy Tiểu Hoa bận rộn như thế, kiên quyết không cần Tiểu Hoa làm cơm chiều, còn thường khuyên cô đi ra ngoài chơi với những bạn cùng lứa tuổi. Tiểu Hoa chẳng qua là cười cười, cầm lấy sách thuốc tự mình suy nghĩ. Buổi tối lại đi cùng ba đến nhà thầy châm cứu...
Buổi sáng hôm nay bởi vì là chủ nhật cho nên ba Giang chờ Tiểu Hoa và tiểu Hổ vận động xong, ăn sáng mới nói cho bọn nó biết ông muốn dẫn hai đứa đi lên thị trấn dạo. Tiểu Hoa đối với thị trấn không có ấn tượng quá lớn, chỉ nhớ rõ những năm trước đây gần đến lễ mừng năm mới thì ba mẹ sẽ mang mình đi mua quần áo, mua đồ dùng tết. Mặc dù ở nông có nhiều công xưởng cho nên có một cửa hàng bách hóa không nhỏ, nhưng ở trên thị trấn thì đó không xem là gì.
“Ba, trên thị trấn có cái gì tốt mà đi dạo, bây giờ lại còn nóng như vậy?” Tiểu Hoa đối với thị trấn không có hứng thú quá lớn.
“Có nhiều món ngon...” Tiểu Hổ nhìn chị không muốn xem đi vội vàng chen miệng vào.
Tiểu Hoa nhéo cái miệng của nó cười nói: “Em chỉ có biết ăn thôi, cẩn thận biến thành heo con!”
“Không mập không mập, em rất thon thả đó!” Tiểu Hổ hất tay của Tiểu Hoa ra vội vàng nói.
Ba Giang cười nhìn con gái đùa giỡn, sau đó nói: “Đi dạo một chút, ngày nghỉ hè cũng sắp hết rồi, còn không có mang con đi đâu chơi! Thầy của con cũng nói cho con nghỉ ngơi một chút, mãi học tập hiệu quả cũng không tốt, phải buông lỏng một chút thì mới tốt đấy!”
“Con đã biết, hôm nay chúng ta mang theo con mèo nhỏ tham ăn đi dạo thị trấn đi...” Tiểu Hoa ngẫm lại cũng đúng, đi dạo phố với ba vẫn là ký ức tốt đẹp nhất của mình, khó có được lại có cơ hội đi một lần.
Ba Giang nhìn thấy con gái đồng ý thì cười mang theo hai đứa con nhảy lên xe đi lên thị trấn. Sau khi nhảy lên xe ở trong mắt Tiểu Hoa là vô cùng không an toàn, chính là tương tự xe 3 bánh chạy bằng điện. Bất quá không phải chạy bằng điện, bắt đầu lên thì giống như xe gắn máy, chẳng qua là phía sau buồng xe có thể chứa mười mấy người, ngồi xuống hết nghiêng rồi lại ngã. Tiểu Hoa dọc theo đường đi hoảng sợ đến hồn vía lên mây, thật may lộ trình không phải quá xa, 40 phút là đã đến.
Lúc xuống xe, bởi vì quá cao cho nên Tiểu Hoa được ba ôm xuống. Sau khi xuống dưới đất, chân của Tiểu Hoa còn bủn rủn một hồi: “Ba, thật xóc đó. “
Tiểu Hổ lại thật ra vui vẻ nhìn Tiểu Hoa đang ngồi ở trong một quán nhỏ nghỉ tạm, cười nói: “Chị, chị hẳn là phải tăng cường rèn luyện thêm thôi.”
Tiểu Hoa bất lực liếc mắt xem thường nó nói: “Em không cần rèn luyện sao, ba mua nước ngọt cũng không có phần của em đâu!”
“Có có có! Có của em...” Tiểu Hổ nói xong lời này sợ tới mức không dám lộn xộn, đáng thương nhìn Tiểu Hoa.
Lúc này ba Giang cầm hai chai nước ngọt đi tới, Tiểu Hoa đều nhận lấy hết, tiểu Hổ vẫn thật cẩn thận nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa không thèm quan tâm đến lý lẽ, mở một chai rồi uống một ngụm. Ba Giang nhìn tiểu Hổ gần sắp khóc có chút buồn cười nhưng không có ngăn cản.
Tiểu Hoa sau khi uống một ngụm này phát hiện không có uống ngon như trong trí nhớ, đang suy nghĩ thì nhìn thấy bộ dáng đáng thương của tiểu Hổ nên trực tiếp đưa chai mình đang uống đưa cho nó. Tiểu Hổ cũng không ghét bỏ, lấy về sau đó uống vui vẻ. Tiểu Hoa đưa chai còn lại thả vào trong túi xách của mình.
“Chị, sao chị không uống nữa?” Tiểu Hổ có chút kỳ lạ hỏi.
Tiểu Hoa liếc mắt nhìn nó, tức giận nói: “Giữ lại cho em!”
“Tiểu Hoa, không có việc gì, con cứ uống đi! Một hồi lúc trở về thì lại mua nữa cho các con, hôm nay ba có mang tiền!” Ba Giang có chút đau lòng nhìn Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa vội vàng khoát tay, lắc đầu giải thích: “Xe xóc quá dạ dày con không thoải mái, nước ngọt có ga lại lạnh, uống vào sẽ ợ lên càng thêm khó chịu, vẫn là giữ lại tiểu Hổ đi!”
Ba Giang nghe Tiểu Hoa nói như vậy cũng không bắt buộc nữa, ngồi một bên tính toán chờ con gái khỏe chút thì lại đi. Tiểu Hổ ở một bên vui vẻ uống đồ uống yêu thích, lại nhìn nhìn ba và chị đều không có uống, suy nghĩ một chút đưa đồ uống trong tay mình chia cho ba và chị, nhưng đều bị từ chối lại vui vẻ uống.
Tiểu Hoa ngồi nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bưu điện, đầu óc nóng lên quay qua nói với ba Giang: “Ba, hôm nay ba mang theo bao nhiêu tiền? Con muốn mua tem!”
“Đủ đủ đủ, con muốn mua cái gì cũng được!” Ba Giang không có từ chối yêu cầu của Tiểu Hoa, nhìn thấy Tiểu Hoa có tinh thần rồi thì lôi kéo cô và tiểu Hổ đi về phía bưu điện.
Vào bưu điện, Tiểu Hoa vội vàng chạy đến trước quầy hỏi nhân viên bán hàng: “Chào chị xinh đẹp, cho em hỏi nơi này của mọi người có bán tem con khỉ không?”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy một cô bé gái đáng yêu nói mình xinh đẹp, đã sớm vui vẻ đầu hàng cười tủm tỉm nói: “Em gái nhỏ, tem con khỉ có thì có, nhưng chỉ có một bộ nên rất mắc, em xem xem loại khác đi!”
“Vậy bộ đó bao nhiêu tiền vậy cô?” Ba Giang vừa nghe nói có thì muốn thỏa mãn yêu cầu của con gái.
“240 đồng một bộ.” Nhân viên bán hàng nhìn thấy người lớn hỏi thì vội vàng nói.
Ba Giang sửng sốt nói: “Mắc như vậy à!” Lại nhìn ánh mắt khát vọng của Tiểu Hoa thì cắn răng lấy tiền từ trong túi quần ra đếm đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng vừa thấy bộ dáng của ba Giang cũng không phải là kẻ có tiền gì nhưng lại hào phóng với con gái như thế cũng không nói cái gì, ngược lại nghe Tiểu Hoa nhờ vả nói về sau lại có thì kêu cô giữ lại cho mình, có chút cảm thấy Tiểu Hoa không hiểu chuyện lắm nhưng vẫn cẩn thận thu tiền đưa tem cho Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa lại hỏi người bán hàng xin một quyển sách vô dụng, thật cẩn thận kẹp bộ tem vào rồi bỏ vào túi sách. Ba Giang ở một bên nhìn thấy Tiểu Hoa thật sự yêu thích, vốn là còn cảm thấy mắc nhưng bây giờ lại cảm thấy mình được giá trên trời, có thể làm cho con gái thích thì thế nào cũng cảm thấy đáng giá.
Tiểu Hoa không có giải thích gì với ba Giang nhưng ba Giang lại thỏa mãn nguyện vọng của mình như thế cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Ba Giang sờ sờ đầu của Tiểu Hoa rồi kéo Tiểu Hoa và tiểu Hổ đi về phía cửa hàng bách hoá.
“Bé Hoa, con xem con có thích những quần áo đó không, ba mua cho con.” Ba Giang đưa Tiểu Hoa đến gian hàng quần áo trẻ em nói với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa chán ghét nhìn những quần áo đó trước mắt, nói thật một cái cô cũng không thích. Nhưng nhìn đến ánh mắt kiên quyết của ba Giang lại bất đắc dĩ nhìn mình. Cuối cùng chọn một cái áo kiểu màu xanh dương ngắn tay và một cái váy màu trắng dài đến đầu gối, lại chọn cho tiểu Hổ một cái áo kiểu màu trắng ngắn tay và một cái quần đùi màu xanh dương.
“Con chọn cho mình là được rồi, hôm nay không mua cho tiểu Hổ. Nó còn nhỏ nên nhanh lớn, lúc trở về mua khúc vải cho bác gái Lưu của con may một bộ cho nó là được. Con xem một chút con còn thích váy gì nữa không, chọn thêm vài cái đi...” Ba Giang lấy ra bộ đồ Tiểu Hoa chọn cho tiểu Hổ nói.
Trong lòng Tiểu Hoa lộp bộp một tiếng, rốt cục phát hiện có chút không thích hợp. Trong lòng thầm nghĩ, 'xem ra ba còn không có ý buông tha để cho mình đi theo cha ruột'. Trên mặt không biểu hiện gì cười nói: “Quần áo của con rất nhiều, mẹ đã làm cho con rất nhiều bộ rồi, con đều chưa mặc qua đến. Lai nói con cũng không có thấy thích cái gì, nếu như không phải ba kiên trì thì bộ này con cũng không muốn mua. Ngược lại quần áo của tiểu Hổ thật ít, nếu muốn mua thì ba lại lấy tiền mua cho nó một bộ đi, lát nữa cũng mua cho ba một bộ, chúng ta đều mặc quần áo mới.”
Ba Giang vội vàng nói mình là người lớn không cần quần áo mới gì, lại dưới kiên trì của Tiểu Hoa thanh toán tiền mua hai bộ Tiểu Hoa vừa chọn, cho Tiểu Hoa và tiểu Hổ thay. Tiểu Hổ vốn nghe ý của ba là không có mua quần áo cho mình cảm thấy thật mất hứng, sau đó lại nhìn thấy ba trả tiền thì vui vẻ vội vàng đi thay.
Mua quần áo xong, ba Giang lại dẫn bọn họ đến quầy hoa quả, quầy thực phẩm. Tiểu Hoa cũng chỉ là chọn mua vài quả táo, lại mua chút đồ ăn vặt cho tiểu Hổ. Lúc này thời gian còn rất ngắn, cái gì hồ lô ngào đường, kẹo sữa, đường viên... Tiểu Hoa đã gặp qua những đồ ăn vặt tinh tế xinh đẹp sau này, đối với những thứ này hoàn toàn không có hứng thú.
“Bé Hoa à, ba có tiền, con muốn mua gì thì cứ mua! Không cần tiết kiệm cho ba.” Ba Giang vẫn muốn cho Tiểu Hoa mua nhiều thêm một chút.
Tiểu Hoa thật bất đắc dĩ, nói cho ba Giang biết: “Con muốn mua bút máy, mua bút lông, mực nước, còn có giấy và tập vở, còn có trát đầu da cân, một lát lại mang con đi nhà sách cũ nhìn xem là được, chứ mấy món ăn này con con không thích.”
Ba Giang mặc kệ khuyên như thế nào Tiểu Hoa cũng kiên trì không động. Ba Giang bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn con gái mua những thứ mình muốn. Những thứ cô muốn trong thôn đều có, bất quá nhìn thấy Tiểu Hoa kiên trì chỉ có thể đau lòng kéo con gái đi đến nơi cô muốn nàng muốn đi.
Sau khi mua giấy bút xong, ba Giang cũng không có mang Tiểu Hoa đi đến nhà sách cũ gì mà là mang cô đi đến cửa hàng sách Tân Hoa. Tiểu Hoa có chút dở khóc dở cười, mình muốn đi nhà sách cũ không phải là muốn tiết kiệm tiền sao? Bất quá đảo mắt lại cảm thấy đến cửa hàng sách Tân Hoa là rất cần thiết, mua mấy quyển tiểu thuyết giữ đến sau này vẫn rất có giá trị, cũng giúp mình không nhàm chán, còn có trong nhà cũng cần một quyển từ điển Tân Hoa to hơn, quyển trong nhà kia sản xuất đơn giản đã không thể thỏa mãn nhu cầu của mình, chữ lạ cần học tập vẫn còn rất nhiều.
Tiểu Hoa chọn sách ở cửa hàng một hồi mua từ điển và một quyển mười vạn câu tại sao, tiểu thuyết gì cũng không muốn nhìn đến.
“Tiểu Hoa, con không mua sách truyện xưa sao? Ba nhìn thấy mọi người trong xưởng của ba đều mua cho đứa nhỏ của họ mấy loại truyện gì đó dành con trẻ con xem.” Ba Giang hỏi.
“Ba, con đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi!” Tiểu Hoa không để ý đến câu chuyện của ba Giang, ngược lại nói.
Ba Giang vừa nghe con gái nói đói bụng thì vội hỏi cô muốn ăn món gì. Tiểu Hoa nghĩ đến chuyện mấy hôm trước tiểu Hổ muốn ăn sủi cảo, mình thì không biết làm vỏ sủi cảo cho nên không có làm cho nó ăn. Bây giờ tiểu Hổ vừa nghe nói muốn ăn sủi cảo thì vui vẻ đến hai mắt thật to híp thành sợi chỉ.
Ba Giang dẫn hai đứa đi một tiệm bán sủi cảo, mua 3 đồng sủi cảo nhân thịt, 3 đồng sủi cảo nhân thịt bò, một chén có một chút mỳ sợi. Tiểu Hoa vừa thấy nhíu nhíu mày, ba Giang căn bản không có mua một chút sủi cảo cho mình, cô cảm thấy có chút mất hứng. Bất quá cũng không nghĩ cãi vả với ba, chẳng qua là ăn 10 cái đã nói no rồi, sủi cảo này làm một cái cũng không nhỏ nên ba Giang cũng không có cảm thấy có cái gì kỳ lại mà vui tươi hớn hở gắp những cái còn lại trong chén của con gái ăn hết, ăn xong sủi cảo lại buộc tiểu Hổ uống chút nước súp sủi cảo xong thì ba người mới rời đi tiệm sủi cảo. Ba Giang cũng không có dẫn bọn họ đến nhà sách cũ liền mà là đi vào một tiệm chụp ảnh, kéo bọn họ chụp ảnh gia đình sau khi không có mẹ thì mới mang theo Tiểu Hoa đi vào nhà sách cũ mà cô muốn.
Tiểu Hoa ở trong nhà sách cũ giống như đào bảo vật, mua rất nhiều sách thuốc cho mình, còn mua mấy quyển sách thoạt nhìn thời gian xuất bản đã lâu mới không tiếp tục lưu luyến mà rời đi. Sau đó ba lại kiên trì mua bánh nướng, bánh quai chèo ăn, lúc trở về chờ xe thì còn mua một trái dưa hấu lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook