Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
-
Chương 24: Học đại học
Editor: demcodon
Từ khi Cao Giang Cảnh biết nhà Tiểu Hoa đã chuyển đến Bắc Kinh thì thừa dịp có mấy ngày nghỉ phép mỗi ngày đều lại đây, không phải giúp tiểu Hổ luyện quyền thì chính là giúp ba Giang mua bán thức ăn.
“Anh Cao, anh không phải là không có bao nhiêu ngày nghỉ phép à? Sao lại không trở về nhà ở bên gia đình vậy?” Tiểu Hoa vừa luyện tự vừa nói.
Cao Giang Cảnh cười hắc hắc giải thích nói: “Trong nhà cũng không có người nào, ba mẹ anh cũng đều ở liên đội, ông nội của anh cả ngày cùng mấy ông già đánh cờ nói chuyện phiếm, anh ở nhà cũng chỉ là một mình.”
“À! Thật đáng thương, về nhà mà trong nhà còn không có người là rất đáng giá để đồng tình.” Tiểu Hoa cười trêu chọc nói.
Cao Giang Cảnh cũng không thèm để ý nói: “Cũng không còn bao lâu nữa, sang năm bọn anh phải trở về Hồng Kông có việc, đây là 1 năm tiếp theo duy nhất không được nghỉ phép!”
“Anh muốn đi Hồng Kông hả?” Tiểu Hoa tò mò hỏi.
Cao Giang Cảnh lắc đầu nói: “Bộ đội bọn anh không có an bài nhiệm vụ này, chẳng qua dù sao đây là chuyện lớn, bộ đội cần chuẩn bị phòng thủ.”
“Không có việc gì! Anh Cao đi Hồng Kông nhất định sẽ thuận lợi trở về.” Tiểu Hoa an ủi anh.
Cao Giang Cảnh gật đầu một cái, anh cũng biết toàn bộ thế giới tất cả mọi người nhìn Hồng Kông khẳng định sẽ thuận lợi trở về nhưng là duy nhất để ngừa vạn nhất, bộ đội vẫn là làm chút chuẩn bị tốt.
Tiểu Hoa vẫn cho rằng Cao Giang Cảnh là một người tính tình tương đối xấu hổ nhưng mà trải qua ở chung trong khoảng thời gian này Tiểu Hoa phát hiện anh rất hay nói, chỉ là anh lấy thân phận một người anh trông nom Tiểu Hoa và tiểu Hổ, làm cho Tiểu Hoa cảm thấy rất mới mẻ. Hai người ở chung Cao Giang Cảnh trò chuyện về cuộc sống bộ đội của anh, Tiểu Hoa cũng hợp thời nói chút chuyện lý thú trong trường học.
“Cho em!” Hôm nay, Cao Giang Cảnh ôm đến một con búp bê cao gần 1 mét đưa cho Tiểu Hoa nói.
Tiểu Hoa sửng sốt không có nhận, cô còn không biết đây là cái tình huống gì nữa!
“Em không phải nói em cũng thích búp bê hả? Anh thấy em không có nên đưa cho em một con!” Cao Giang Cảnh giải thích.
Tiểu Hoa cũng là lần đầu tiên nhận được quà tặng như vậy, nhận lấy có chút ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh!”
“Không cần cảm ơn! Ngày mai anh phải đi rồi sẽ không lại đến tạm biệt, em cố gắng chăm sóc cho ba và em trai thật tốt nha, còn có chính em nữa, có chuyện gì gánh không được thì nói cho Tử Nghiên biết, nó sẽ giúp em nghĩ biện pháp! Em yên tâm, ở trong lòng anh thì em và Tử Nghiên đều giống nhau, có cái gì cần giúp cũng được!” Cao Giang Cảnh dặn dò xong rồi đi.
Tiểu Hoa gật đầu một cái đồng ý. Buổi tối, Tiểu Hoa ôm búp bê cực lớn nằm ở trên giường cảm thấy trong lòng ấm áp.
* * *
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, từ miệng Vương Tử Nghiên Tiểu Hoa nghe được không ít tin tức của Cao Giang Cảnh, nghe biết được có anh trai quan tâm mình như vậy Tiểu Hoa luôn là cười thầm, cảm giác có người nhớ thật tốt.
Tiểu Hoa ngoại trừ vừa mới bắt đầu đến Bắc Kinh bởi vì có chút không quá thích ứng nên thành tích chỉ có thể xem như trung bình. Sau khi từ từ quen đi, hơn nữa nhiều năm Tiểu Hoa cố gắng học tập như vậy thành tích rất nhanh đã lên cao. Lúc học kỳ 2 của lớp 11 đại biểu trường học tham gia một cuộc thi đấu tiếng Anh cả nước được nhận thưởng giải nhất. Cũng cũng bởi vì nguyên nhân học y mà Tiểu Hoa đối văn học cổ truyền Trung Quốc sinh ra hứng thú vô cùng, cô thử viết văn ở trên báo chí. Đầu tiên gởi một ít bản thảo còn nhận được một chút tiền nhuận bút, nhưng mà nhìn chút tiền ấy Tiểu Hoa lại cảm thấy càng thêm cao hứng hơn là kiếm nhiều tiền từ cổ phiếu nhiều năm như vậy.
Ngày mùng 1 tháng 7 năm 1997 Hồng Kông thuận lợi trở về làm cho toàn Trung Quốc chìm vào phấn chấn, chìm vào tự hào. Ngay cả lúc ba Giang và hàng xóm láng giềng nói chuyện phiếm cũng đều là bàn về việc này. Đời trước Tiểu Hoa đã trải qua một lần nhưng mà lần này có ba và em trai ở bên cạnh cũng là lần đầu tiên cảm thấy từ đáy lòng tự hào, Trung Quốc đã muốn từng bước từng bước một bắt đầu cường thịnh.
Một năm này Tiểu Hoa gặp một chuyện là ba Giang lại mua một căn nhà 3 phòng chính 2 phòng khách ở khu chung cư cao tầng mới xây trong trung tâm. Căn nhà trải qua trang trí đơn giản trang hoàng rồi cho người ngoài thuê, tiền cho thuê phòng, còn có tiền ba Giang bán thức ăn, vừa vặn đủ cho vào còn tứ hợp viện nhỏ, Tiểu Hoa đối với chuyện này rất hài lòng.
“Hiểu Hoa, cậu nói anh Cảnh nhà tớ nhiều năm như vậy sao một chút nóng nảy cũng không có? Mẹ tớ vừa sốt ruột giới thiệu đối tượng cho ảnh thì làm cho ảnh sợ tới mức cũng không dám chạy đến nhà tớ.” Vương Tử Nghiên vừa vào phòng học buông cặp sách thì nói với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa bật cười, nói: “Cũng vừa đến tuổi đó rồi, quen bạn gái rồi 2 - 3 năm bàn đến kết hôn, cũng không tính tảo hôn* nhỉ?”
(*Tảo hôn là 2 người nam nữ kết hôn trước tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật tức là lấy vợ trước 20 tuổi, lấy chồng trước 18 tuổi.)
“Kết hôn là chuyện rất phiền phức! Cậu xem ba mẹ tớ cả ngày cãi nhau ầm ỹ, làm cho đầu tớ đều to ra. Kết quả vừa quay đầu lại thì hai người họ lại êm đẹp lại. Thật sự rất kỳ quái!” Vương Tử Nghiên càu nhàu.
Tiểu Hoa cười nói: “Chú dì đó là cảm tình tốt, thích cãi nhau mà thôi.”
Vương Tử Nghiên dùng cánh tay đánh đánh Tiểu Hoa nhíu mày hỏi: “Chuyện đó… Vương Vĩ năm 3 kia nói thích cậu, thế nào? Có muốn thử nghiệm một chút cảm giác yêu sớm hay không?”
“Cậu ở đây là xúi giục tớ hả? Tớ còn vị thành niên đấy!” Tiểu Hoa nhún vai nói.
Vương Tử Nghiên mở ra hai tay nằm ở trên bàn nhàm chán nói: “Cậu nói cậu đi học sớm như vậy làm gì? Học đã sớm thì thôi, làm gì chỉ học chế độ 5 năm tiểu học, cậu xem cậu rõ ràng nhỏ hơn tớ 2 tuổi, ở chung một chỗ với cậu làm cho tớ thật tự ti mà.”
“Chị hai à, chuyện này có thể do tớ ư?” Tiểu Hoa trừng mắt cô ấy nói.
“Chúng ta đang nói chuyện của anh Cảnh sao lại kéo tới đây vậy. Quên đi không nói nữa, sắp vào tiết...” Vương Tử Nghiên đột nhiên nghĩ đến mình giống như trò chuyện lạc đề một chút.
Thi tốt nghiệp phổ thông kết thúc, Tiểu Hoa không chút do dự lựa chọn trường Bắc Đại khoa tiếng Trung. Đánh giá hết số điểm khẳng định có thể lấy được thư thông báo trúng tuyển thì Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến chuyện ước hẹn của từng người là vào ở đại học tốt nhất. Sau đó hỏi ba Giang có tin tức của Hạ Đồng hay không thì ba Giang lắc đầu nói lúc trước mình chẳng qua là nghe nói anh Hạ xuống biển sau đó sẽ đi Bắc Kinh, người hai nhà cũng mất đi liên lạc.
“Chị, chị học đại học phải ở trọ lại trường hả?” Buổi tối Tiểu Hổ dựa vào khung cửa hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: “Đại học phải giống như mọi người ở trọ lại trường, ba bây giờ chỉ cần nghỉ đông và nghỉ hè châm cứu thì bình thường chỉ cần nghiêm khắc dựa theo sách dạy nấu ăn chị liệt kê ra nấu cơm là không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy là buổi sáng không phải là không có ai cùng em đi luyện công buổi sáng hả?” Tiểu Hổ có chút mất hứng. Từ khi biết chị bắt đầu đi học đại học thì nó vẫn đều mất hứng.
“Chị đi từ sáng sớm mới đến trường được, buổi tối thứ 6 sẽ trở lại, hơn một nửa thời gian đều ở nhà, còn có nghỉ đông và nghỉ hè, không phải sao?” Tiểu Hoa an ủi nó.
Tiểu Hổ gãi đầu nói: “Nhưng mà ba làm cơm không ngon bằng chị...”
“Chị về nhà sẽ làm món ngon cho em ăn, được chứ?” Tiểu Hoa xoa xoa đầu của nó cười nói.
Tiểu Hổ lúc này mới gật đầu một cái.
* * *
8 - 9 năm nay thời gian thi tốt nghiệp trung học phổ thông vẫn là tháng 7. Tháng 7 năm nay ở đây thời tiết rất nóng nực khó chịu, bởi vì thí sinh cho nên trường học mở vô số lần lớp họp động viên trước cuộc thi, một lần rồi một lần nói những chuyện gì phải làm trong cuộc thi. Bởi vì bận rộn học tập nên Tiểu Hoa trong khoảng thời gian này hoàn toàn không có tiếp xúc với báo chí và tivi, cũng quên đi năm nay nhiều lần bắt đầu xảy ra một chuyện lớn, đó chính là thiên tai lũ lụt lớn nhất trong 8 - 9 năm qua. Chờ Tiểu Hoa sau khi thi tốt nghiệp phổ thông kết thúc xem tivi mới nhớ tới đến, lần đâu tiên cảm nhận bi kịch tại họa của thiên nhiên gây cho nhân gian, tâm tình của Tiểu Hoa vẫn là rất nặng nề.
Đầu tháng 8, Tiểu Hoa đến lấy thư thông báo trúng tuyển của mình, cùng lúc Vương Tử Nghiên cũng đến lấy của cô, cô dựa theo ý kiến người nhà là chọn trường quân đội. Trên đường về nhà Vương Tử Nghiên vẫn luôn sáng sủa cũng rất yên lặng, lúc sắp tách ra thì cô đột nhiên nói với Tiểu Hoa: “Hiểu Hoa, anh Cảnh muốn đi cứu tế rồi! Tớ thật lo lắng đó!”
Tiểu Hoa sửng sốt, trong trí nhớ lúc này có rất nhiều chiến sĩ chống lũ cứu tế vĩnh viễn ở lại nơi tiền tuyết chống lũ. Tiểu Hoa cũng có chút lo lắng vội hỏi: “Khi nào thì đi? Muốn đi đâu?”
Vương Tử Nghiên mất mát lắc đầu nói: “Không biết, chẳng qua là nghe cậu nói bộ đội bọn họ đã nhận được thông báo, chính là 2 ngày nữa đi!”
Tiểu Hoa nhất thời cũng rất lo lắng, vừa lấy được thư thông báo cảm thấy hưng phấn thì đã bị lo lắng thay thế. Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Hoa ngay ở trường cũng thường xuyên chú ý chuyện chống lũ cứu tế, trong trí nhớ lúc này Lâm Hạo Hiên đã chết cho nên bạn của hắn là Cao Giang Cảnh mình hoàn toàn không biết, cũng tự trách mình vội vàng học bài không để ý đến điều xấu quan hệ đến người chung quanh, cũng không biết anh sẽ có việc gì hay không? Ngay cả Lâm Hạo Hiên, Tiểu Hoa bây giờ cũng không thể nói hắn sẽ bình an, dù sao đã thay đổi không phải sao?
Cảm xúc của Tiểu Hoa bất an mãi cho đến khai giảng còn không có gì giảm bớt, ngay cả ba Giang và tiểu Hổ cũng rất lo lắng cho hai người anh trai lớn nhà bọn họ thường xuyên đánh nhau kia.
* * *
Lúc báo danh trước khai giảng thì ba Giang ôm tâm tình kích động nhất định phải cùng đi với Tiểu Hoa đến trường học báo danh. Tiểu Hoa cười nhìn ba nói với hàng xóm: “Ngày mai không buôn bán... Con bé nhà tôi ngày mai đi báo danh vào đại học...”, “Đại học gì? Đại học Bắc Kinh...”, “Ha ha, kết quả đều là đứa nhỏ tự mình cố gắng...”
Lại một lần nữa làm học sinh bước vào cửa trường Bắc Đại, nhìn trên mặt ba Giang mang tự hào, còn có tiểu Hổ cứng rắn muốn theo tới làm cho trong lòng Tiểu Hoa cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ rằng: ‘lần này cô nhất định có thể làm một người hạnh phúc, cô cũng sẽ cố gắng làm cho người nhà của mình cũng trôi qua hạnh phúc...’ Ba Giang dường như cảm nhận được chú ý của Tiểu Hoa nên nhếch miệng lên cười với Tiểu Hoa một cái.
“Bạn học, cậu là đến báo danh hả?” Một học trưởng* đón tiếp nhìn thấy Tiểu Hoa cõng một cặp sách to, tiểu Hổ cũng giúp cầm chăn đệm vội hỏi. Lúc này chăn đệm bình thường đều là tự mang theo.
(*Học trưởng là anh học lớp trên. Học muội là em gái học lớp dưới.)
Ba Giang gật đầu một cái nói: “Đúng vậy! Chúng tôi là tới báo danh. Chào bạn học, cậu có biết khoa Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc báo danh ở chỗ nào không?”
Người nọ tiến lên cầm lấy chăn đệm trong tay tiểu Hổ qua nói: “Tớ chính là người phụ trách đón tiếp học sinh mới, tớ mang mọi người đi qua đó.”
“Sao lại không biết xấu hổ chứ, chúng tôi tự mình cầm được rồi.” Ba Giang vội vàng nói xong ý đồ tiến lên lấy chăn đệm lại.
“Chú à không có chuyện gì, lại không nặng! Lại nói về sau chính là học chung một trường, hoan nghênh mọi người đến Đại học Bắc Kinh, học muội, hoan nghênh em.” Người nọ rất nhẹ nhàng cầm chăn đệm vừa đi vừa nói chuyện.
“Cám ơn anh! Học trưởng, xin hỏi anh là?” Tiểu Hoa cười hỏi.
“Anh gọi là Lưu Dương, học khoa máy tính, năm nay là đại học năm 3.” Lưu Dương sang sảng nói, xem ra mình vận khí không tệ, vừa ra tới thì nhận được một học muội nhỏ xinh đẹp.
Thật sự là Tiểu Hoa biết đường nhưng vì không phải rất dễ tìm nên vẫn là để cho Lưu Dương dẫn mình đến nơi báo danh. Sau khi cảm ơn nhóm người Lưu Dương đã đón tiếp giúp đỡ nhiệt tình, dưới sự giúp đỡ của ba và tiểu Hổ báo danh nhận chiếu, khăn trải giường và vỏ chăn bao gối rồi mang những vật này đến ký túc xá.
Ký túc xá Bắc Đại bình thường đều là 4 người một phòng, có 2 cái giường cao tầng. Kế đó mỗi người đền có riêng bàn học, trên tường bàn học có gắn một cái giá đựng một ít sách vở, tiếp nữa còn có 1 hoặc 2 hộc tủ lớn để đồ dùng. Ký túc xá không thể nói là xa hoa nhưng có thể ở, không tính rất tệ. Đồ dùng cũng không phải là rất mới nhưng cũng không quá cũ, coi như sạch sẽ. Có ban công, có máy sưởi nhỏ nhưng không được sử dụng nhiều, không có quạt điện. Nói ngắn lại hoàn cảnh không phải tốt lắm nhưng cũng không có trở ngại. Ba Giang xem xong sau đó gật đầu một cái cảm thấy còn có thể. Hơn nữa con gái của mình cũng không phải nuông chiều từ bé cho nên không có gì lo lắng.
Tiểu Hoa dựa theo chia giường ngủ là giường ở trên, may mắn đi đứng coi như linh hoạt. Tiểu Hoa nhờ tiểu Hổ đi mua 2 tờ báo lót ở trên ván giường lại trải chiếu lên, đệm giường, khăn trải giường, vỏ chăn gối thay thống nhất 1 kiểu. Khăn trải giường, vỏ chăn, bao gối, những thứ này trường học phát 2 bộ. Tiểu Hoa để cho tiểu Hổ mang 1 bộ về giặt sạch sẽ, cô trước chấp nhận dùng một bộ còn lại.
Từ khi Cao Giang Cảnh biết nhà Tiểu Hoa đã chuyển đến Bắc Kinh thì thừa dịp có mấy ngày nghỉ phép mỗi ngày đều lại đây, không phải giúp tiểu Hổ luyện quyền thì chính là giúp ba Giang mua bán thức ăn.
“Anh Cao, anh không phải là không có bao nhiêu ngày nghỉ phép à? Sao lại không trở về nhà ở bên gia đình vậy?” Tiểu Hoa vừa luyện tự vừa nói.
Cao Giang Cảnh cười hắc hắc giải thích nói: “Trong nhà cũng không có người nào, ba mẹ anh cũng đều ở liên đội, ông nội của anh cả ngày cùng mấy ông già đánh cờ nói chuyện phiếm, anh ở nhà cũng chỉ là một mình.”
“À! Thật đáng thương, về nhà mà trong nhà còn không có người là rất đáng giá để đồng tình.” Tiểu Hoa cười trêu chọc nói.
Cao Giang Cảnh cũng không thèm để ý nói: “Cũng không còn bao lâu nữa, sang năm bọn anh phải trở về Hồng Kông có việc, đây là 1 năm tiếp theo duy nhất không được nghỉ phép!”
“Anh muốn đi Hồng Kông hả?” Tiểu Hoa tò mò hỏi.
Cao Giang Cảnh lắc đầu nói: “Bộ đội bọn anh không có an bài nhiệm vụ này, chẳng qua dù sao đây là chuyện lớn, bộ đội cần chuẩn bị phòng thủ.”
“Không có việc gì! Anh Cao đi Hồng Kông nhất định sẽ thuận lợi trở về.” Tiểu Hoa an ủi anh.
Cao Giang Cảnh gật đầu một cái, anh cũng biết toàn bộ thế giới tất cả mọi người nhìn Hồng Kông khẳng định sẽ thuận lợi trở về nhưng là duy nhất để ngừa vạn nhất, bộ đội vẫn là làm chút chuẩn bị tốt.
Tiểu Hoa vẫn cho rằng Cao Giang Cảnh là một người tính tình tương đối xấu hổ nhưng mà trải qua ở chung trong khoảng thời gian này Tiểu Hoa phát hiện anh rất hay nói, chỉ là anh lấy thân phận một người anh trông nom Tiểu Hoa và tiểu Hổ, làm cho Tiểu Hoa cảm thấy rất mới mẻ. Hai người ở chung Cao Giang Cảnh trò chuyện về cuộc sống bộ đội của anh, Tiểu Hoa cũng hợp thời nói chút chuyện lý thú trong trường học.
“Cho em!” Hôm nay, Cao Giang Cảnh ôm đến một con búp bê cao gần 1 mét đưa cho Tiểu Hoa nói.
Tiểu Hoa sửng sốt không có nhận, cô còn không biết đây là cái tình huống gì nữa!
“Em không phải nói em cũng thích búp bê hả? Anh thấy em không có nên đưa cho em một con!” Cao Giang Cảnh giải thích.
Tiểu Hoa cũng là lần đầu tiên nhận được quà tặng như vậy, nhận lấy có chút ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh!”
“Không cần cảm ơn! Ngày mai anh phải đi rồi sẽ không lại đến tạm biệt, em cố gắng chăm sóc cho ba và em trai thật tốt nha, còn có chính em nữa, có chuyện gì gánh không được thì nói cho Tử Nghiên biết, nó sẽ giúp em nghĩ biện pháp! Em yên tâm, ở trong lòng anh thì em và Tử Nghiên đều giống nhau, có cái gì cần giúp cũng được!” Cao Giang Cảnh dặn dò xong rồi đi.
Tiểu Hoa gật đầu một cái đồng ý. Buổi tối, Tiểu Hoa ôm búp bê cực lớn nằm ở trên giường cảm thấy trong lòng ấm áp.
* * *
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, từ miệng Vương Tử Nghiên Tiểu Hoa nghe được không ít tin tức của Cao Giang Cảnh, nghe biết được có anh trai quan tâm mình như vậy Tiểu Hoa luôn là cười thầm, cảm giác có người nhớ thật tốt.
Tiểu Hoa ngoại trừ vừa mới bắt đầu đến Bắc Kinh bởi vì có chút không quá thích ứng nên thành tích chỉ có thể xem như trung bình. Sau khi từ từ quen đi, hơn nữa nhiều năm Tiểu Hoa cố gắng học tập như vậy thành tích rất nhanh đã lên cao. Lúc học kỳ 2 của lớp 11 đại biểu trường học tham gia một cuộc thi đấu tiếng Anh cả nước được nhận thưởng giải nhất. Cũng cũng bởi vì nguyên nhân học y mà Tiểu Hoa đối văn học cổ truyền Trung Quốc sinh ra hứng thú vô cùng, cô thử viết văn ở trên báo chí. Đầu tiên gởi một ít bản thảo còn nhận được một chút tiền nhuận bút, nhưng mà nhìn chút tiền ấy Tiểu Hoa lại cảm thấy càng thêm cao hứng hơn là kiếm nhiều tiền từ cổ phiếu nhiều năm như vậy.
Ngày mùng 1 tháng 7 năm 1997 Hồng Kông thuận lợi trở về làm cho toàn Trung Quốc chìm vào phấn chấn, chìm vào tự hào. Ngay cả lúc ba Giang và hàng xóm láng giềng nói chuyện phiếm cũng đều là bàn về việc này. Đời trước Tiểu Hoa đã trải qua một lần nhưng mà lần này có ba và em trai ở bên cạnh cũng là lần đầu tiên cảm thấy từ đáy lòng tự hào, Trung Quốc đã muốn từng bước từng bước một bắt đầu cường thịnh.
Một năm này Tiểu Hoa gặp một chuyện là ba Giang lại mua một căn nhà 3 phòng chính 2 phòng khách ở khu chung cư cao tầng mới xây trong trung tâm. Căn nhà trải qua trang trí đơn giản trang hoàng rồi cho người ngoài thuê, tiền cho thuê phòng, còn có tiền ba Giang bán thức ăn, vừa vặn đủ cho vào còn tứ hợp viện nhỏ, Tiểu Hoa đối với chuyện này rất hài lòng.
“Hiểu Hoa, cậu nói anh Cảnh nhà tớ nhiều năm như vậy sao một chút nóng nảy cũng không có? Mẹ tớ vừa sốt ruột giới thiệu đối tượng cho ảnh thì làm cho ảnh sợ tới mức cũng không dám chạy đến nhà tớ.” Vương Tử Nghiên vừa vào phòng học buông cặp sách thì nói với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa bật cười, nói: “Cũng vừa đến tuổi đó rồi, quen bạn gái rồi 2 - 3 năm bàn đến kết hôn, cũng không tính tảo hôn* nhỉ?”
(*Tảo hôn là 2 người nam nữ kết hôn trước tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật tức là lấy vợ trước 20 tuổi, lấy chồng trước 18 tuổi.)
“Kết hôn là chuyện rất phiền phức! Cậu xem ba mẹ tớ cả ngày cãi nhau ầm ỹ, làm cho đầu tớ đều to ra. Kết quả vừa quay đầu lại thì hai người họ lại êm đẹp lại. Thật sự rất kỳ quái!” Vương Tử Nghiên càu nhàu.
Tiểu Hoa cười nói: “Chú dì đó là cảm tình tốt, thích cãi nhau mà thôi.”
Vương Tử Nghiên dùng cánh tay đánh đánh Tiểu Hoa nhíu mày hỏi: “Chuyện đó… Vương Vĩ năm 3 kia nói thích cậu, thế nào? Có muốn thử nghiệm một chút cảm giác yêu sớm hay không?”
“Cậu ở đây là xúi giục tớ hả? Tớ còn vị thành niên đấy!” Tiểu Hoa nhún vai nói.
Vương Tử Nghiên mở ra hai tay nằm ở trên bàn nhàm chán nói: “Cậu nói cậu đi học sớm như vậy làm gì? Học đã sớm thì thôi, làm gì chỉ học chế độ 5 năm tiểu học, cậu xem cậu rõ ràng nhỏ hơn tớ 2 tuổi, ở chung một chỗ với cậu làm cho tớ thật tự ti mà.”
“Chị hai à, chuyện này có thể do tớ ư?” Tiểu Hoa trừng mắt cô ấy nói.
“Chúng ta đang nói chuyện của anh Cảnh sao lại kéo tới đây vậy. Quên đi không nói nữa, sắp vào tiết...” Vương Tử Nghiên đột nhiên nghĩ đến mình giống như trò chuyện lạc đề một chút.
Thi tốt nghiệp phổ thông kết thúc, Tiểu Hoa không chút do dự lựa chọn trường Bắc Đại khoa tiếng Trung. Đánh giá hết số điểm khẳng định có thể lấy được thư thông báo trúng tuyển thì Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến chuyện ước hẹn của từng người là vào ở đại học tốt nhất. Sau đó hỏi ba Giang có tin tức của Hạ Đồng hay không thì ba Giang lắc đầu nói lúc trước mình chẳng qua là nghe nói anh Hạ xuống biển sau đó sẽ đi Bắc Kinh, người hai nhà cũng mất đi liên lạc.
“Chị, chị học đại học phải ở trọ lại trường hả?” Buổi tối Tiểu Hổ dựa vào khung cửa hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: “Đại học phải giống như mọi người ở trọ lại trường, ba bây giờ chỉ cần nghỉ đông và nghỉ hè châm cứu thì bình thường chỉ cần nghiêm khắc dựa theo sách dạy nấu ăn chị liệt kê ra nấu cơm là không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy là buổi sáng không phải là không có ai cùng em đi luyện công buổi sáng hả?” Tiểu Hổ có chút mất hứng. Từ khi biết chị bắt đầu đi học đại học thì nó vẫn đều mất hứng.
“Chị đi từ sáng sớm mới đến trường được, buổi tối thứ 6 sẽ trở lại, hơn một nửa thời gian đều ở nhà, còn có nghỉ đông và nghỉ hè, không phải sao?” Tiểu Hoa an ủi nó.
Tiểu Hổ gãi đầu nói: “Nhưng mà ba làm cơm không ngon bằng chị...”
“Chị về nhà sẽ làm món ngon cho em ăn, được chứ?” Tiểu Hoa xoa xoa đầu của nó cười nói.
Tiểu Hổ lúc này mới gật đầu một cái.
* * *
8 - 9 năm nay thời gian thi tốt nghiệp trung học phổ thông vẫn là tháng 7. Tháng 7 năm nay ở đây thời tiết rất nóng nực khó chịu, bởi vì thí sinh cho nên trường học mở vô số lần lớp họp động viên trước cuộc thi, một lần rồi một lần nói những chuyện gì phải làm trong cuộc thi. Bởi vì bận rộn học tập nên Tiểu Hoa trong khoảng thời gian này hoàn toàn không có tiếp xúc với báo chí và tivi, cũng quên đi năm nay nhiều lần bắt đầu xảy ra một chuyện lớn, đó chính là thiên tai lũ lụt lớn nhất trong 8 - 9 năm qua. Chờ Tiểu Hoa sau khi thi tốt nghiệp phổ thông kết thúc xem tivi mới nhớ tới đến, lần đâu tiên cảm nhận bi kịch tại họa của thiên nhiên gây cho nhân gian, tâm tình của Tiểu Hoa vẫn là rất nặng nề.
Đầu tháng 8, Tiểu Hoa đến lấy thư thông báo trúng tuyển của mình, cùng lúc Vương Tử Nghiên cũng đến lấy của cô, cô dựa theo ý kiến người nhà là chọn trường quân đội. Trên đường về nhà Vương Tử Nghiên vẫn luôn sáng sủa cũng rất yên lặng, lúc sắp tách ra thì cô đột nhiên nói với Tiểu Hoa: “Hiểu Hoa, anh Cảnh muốn đi cứu tế rồi! Tớ thật lo lắng đó!”
Tiểu Hoa sửng sốt, trong trí nhớ lúc này có rất nhiều chiến sĩ chống lũ cứu tế vĩnh viễn ở lại nơi tiền tuyết chống lũ. Tiểu Hoa cũng có chút lo lắng vội hỏi: “Khi nào thì đi? Muốn đi đâu?”
Vương Tử Nghiên mất mát lắc đầu nói: “Không biết, chẳng qua là nghe cậu nói bộ đội bọn họ đã nhận được thông báo, chính là 2 ngày nữa đi!”
Tiểu Hoa nhất thời cũng rất lo lắng, vừa lấy được thư thông báo cảm thấy hưng phấn thì đã bị lo lắng thay thế. Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Hoa ngay ở trường cũng thường xuyên chú ý chuyện chống lũ cứu tế, trong trí nhớ lúc này Lâm Hạo Hiên đã chết cho nên bạn của hắn là Cao Giang Cảnh mình hoàn toàn không biết, cũng tự trách mình vội vàng học bài không để ý đến điều xấu quan hệ đến người chung quanh, cũng không biết anh sẽ có việc gì hay không? Ngay cả Lâm Hạo Hiên, Tiểu Hoa bây giờ cũng không thể nói hắn sẽ bình an, dù sao đã thay đổi không phải sao?
Cảm xúc của Tiểu Hoa bất an mãi cho đến khai giảng còn không có gì giảm bớt, ngay cả ba Giang và tiểu Hổ cũng rất lo lắng cho hai người anh trai lớn nhà bọn họ thường xuyên đánh nhau kia.
* * *
Lúc báo danh trước khai giảng thì ba Giang ôm tâm tình kích động nhất định phải cùng đi với Tiểu Hoa đến trường học báo danh. Tiểu Hoa cười nhìn ba nói với hàng xóm: “Ngày mai không buôn bán... Con bé nhà tôi ngày mai đi báo danh vào đại học...”, “Đại học gì? Đại học Bắc Kinh...”, “Ha ha, kết quả đều là đứa nhỏ tự mình cố gắng...”
Lại một lần nữa làm học sinh bước vào cửa trường Bắc Đại, nhìn trên mặt ba Giang mang tự hào, còn có tiểu Hổ cứng rắn muốn theo tới làm cho trong lòng Tiểu Hoa cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ rằng: ‘lần này cô nhất định có thể làm một người hạnh phúc, cô cũng sẽ cố gắng làm cho người nhà của mình cũng trôi qua hạnh phúc...’ Ba Giang dường như cảm nhận được chú ý của Tiểu Hoa nên nhếch miệng lên cười với Tiểu Hoa một cái.
“Bạn học, cậu là đến báo danh hả?” Một học trưởng* đón tiếp nhìn thấy Tiểu Hoa cõng một cặp sách to, tiểu Hổ cũng giúp cầm chăn đệm vội hỏi. Lúc này chăn đệm bình thường đều là tự mang theo.
(*Học trưởng là anh học lớp trên. Học muội là em gái học lớp dưới.)
Ba Giang gật đầu một cái nói: “Đúng vậy! Chúng tôi là tới báo danh. Chào bạn học, cậu có biết khoa Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc báo danh ở chỗ nào không?”
Người nọ tiến lên cầm lấy chăn đệm trong tay tiểu Hổ qua nói: “Tớ chính là người phụ trách đón tiếp học sinh mới, tớ mang mọi người đi qua đó.”
“Sao lại không biết xấu hổ chứ, chúng tôi tự mình cầm được rồi.” Ba Giang vội vàng nói xong ý đồ tiến lên lấy chăn đệm lại.
“Chú à không có chuyện gì, lại không nặng! Lại nói về sau chính là học chung một trường, hoan nghênh mọi người đến Đại học Bắc Kinh, học muội, hoan nghênh em.” Người nọ rất nhẹ nhàng cầm chăn đệm vừa đi vừa nói chuyện.
“Cám ơn anh! Học trưởng, xin hỏi anh là?” Tiểu Hoa cười hỏi.
“Anh gọi là Lưu Dương, học khoa máy tính, năm nay là đại học năm 3.” Lưu Dương sang sảng nói, xem ra mình vận khí không tệ, vừa ra tới thì nhận được một học muội nhỏ xinh đẹp.
Thật sự là Tiểu Hoa biết đường nhưng vì không phải rất dễ tìm nên vẫn là để cho Lưu Dương dẫn mình đến nơi báo danh. Sau khi cảm ơn nhóm người Lưu Dương đã đón tiếp giúp đỡ nhiệt tình, dưới sự giúp đỡ của ba và tiểu Hổ báo danh nhận chiếu, khăn trải giường và vỏ chăn bao gối rồi mang những vật này đến ký túc xá.
Ký túc xá Bắc Đại bình thường đều là 4 người một phòng, có 2 cái giường cao tầng. Kế đó mỗi người đền có riêng bàn học, trên tường bàn học có gắn một cái giá đựng một ít sách vở, tiếp nữa còn có 1 hoặc 2 hộc tủ lớn để đồ dùng. Ký túc xá không thể nói là xa hoa nhưng có thể ở, không tính rất tệ. Đồ dùng cũng không phải là rất mới nhưng cũng không quá cũ, coi như sạch sẽ. Có ban công, có máy sưởi nhỏ nhưng không được sử dụng nhiều, không có quạt điện. Nói ngắn lại hoàn cảnh không phải tốt lắm nhưng cũng không có trở ngại. Ba Giang xem xong sau đó gật đầu một cái cảm thấy còn có thể. Hơn nữa con gái của mình cũng không phải nuông chiều từ bé cho nên không có gì lo lắng.
Tiểu Hoa dựa theo chia giường ngủ là giường ở trên, may mắn đi đứng coi như linh hoạt. Tiểu Hoa nhờ tiểu Hổ đi mua 2 tờ báo lót ở trên ván giường lại trải chiếu lên, đệm giường, khăn trải giường, vỏ chăn gối thay thống nhất 1 kiểu. Khăn trải giường, vỏ chăn, bao gối, những thứ này trường học phát 2 bộ. Tiểu Hoa để cho tiểu Hổ mang 1 bộ về giặt sạch sẽ, cô trước chấp nhận dùng một bộ còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook