[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
-
Chương 13
Buổi sáng ngày hôm sau khi Vương tỉnh dậy, lần thứ hai cảm thấy toàn thân không thể khống chế toan nhuyễn cùng mệt mỏi. Nhưng kỳ lạ hơn là, tinh thần lại sung mãn khác thường, tư duy cũng so với ngày thường càng thêm mẫn tiệp.
Hôm nay là ngày đại quân từ Nguyên triều trở về.
Sáng sớm Vương liền thức dậy mộc dục canh y, để đám người Hoàng nội cung hầu hạ, thay hoa mỹ trịnh trọng Vương phục.
“Điện hạ, đại yến có muốn hay không thỉnh Vương hậu điện hạ tham gia?”
Hoàng nội cung theo thông lệ, thật cẩn thận hỏi một câu.
Vương duỗi tay, để cho các nội cung hầu hạ y đeo vào bên hông bích (xanh ngọc bích) ngọc bội, nghe thấy hơi khựng một chút, nhất thời không nói gì.
Cân nhắc một lúc, Vương mới thản nhiên nói: “Thỉnh Vương hậu buổi tối tham dự đại yến đi. Truyền Phác Phó tổng quản đến”
Phác Thắng Cơ đến. Vương phân phó hắn tối nay Kiện Long Vệ nhất định không được rời Vương hậu một tấc, tuyệt không để xảy ra nửa điểm sai lầm.
Phác Thắng Cơ trong lòng hiểu được nguyên nhân vì sao, vội vàng ứng thanh. Nhưng Vương không đề cập đến bất cứ cái gì khác nữa, chuyện ba vạn đại quân nhập kinh hôm qua giống như Vương cũng đã muốn quên.
Phác Thắng Cơ trong lòng thập phần không cam lòng. Hắn thật ra biết rõ quan hệ của Vương và Hồng Lân rất khác biệt, không phải chỉ dựa vào chính mình tam ngôn lưỡng ngữ (nói hai ba câu) liền có thể phá hoại, cho nên hắn lựa chọn nhẫn nại, lĩnh Vương mệnh xong liền thối lui.
Vương có chút không yên lòng.
Không biết Hồng Lân nhìn thấy Vương hậu sẽ có biểu tình gì? Bọn họ có thể hay không…cũ tình phục nhiên không? (tình cũ không rủ cũng tới)
Vương không thể khống chế hoài nghi cùng tưởng tượng, điều này làm cho y có chút tâm phiền ý loạn.
Nhưng sau giờ ngọ, khi nhìn thấy Hồng Lân mặc phục sức Kiện Long Vệ oai hùng, trên mặt mang theo mỉm cười, tuấn mỹ phi dương hướng Vương thỉnh an, trong nháy mắt bất an trong lòng trở nên bình tĩnh dị thường.
Hồng Lân vẫn ở bên người, hắn sẽ không phản bội chính mình.
Vương có này tự tin. Y tin tưởng Hồng Lân sẽ giống như hứa hẹn năm đó, có thể vì chính mình mà chết.
Chính là y như thế nào có thể để Hồng Lân chết? Đường nhiên là sẽ không. Vô luận là thời gian nào, y đều sẽ cùng Hồng Lân sóng vai đứng cùng một chỗ. Cho dù là lúc trước đối mặt với thích khách hung ác, y cũng sẽ không lùi bước.
“Điện hạ, đại quân đã tiến vào thành”
“Hảo. Hồng Tổng quản, theo trẫm vào triều” Vương mỉm cười.
Yam một tấc cũng không rời theo sát phía sau Vương, có thể cảm nhận được tự tin cường đại cùng bình tĩnh tâm tình của y, đương nhiên, còn có một tia nhược tiểu (nhỏ yếu), mỏnh manh tinh thần lực, vừa mới lạc hạ (đáp xuống), đang cố gắng thâm nhập trong thân thể Vương.
Trên triều, các đại tướng từ Nguyên triều trở về cung kính hướng Vương quỳ xuống, thuật lại những việc đã trải qua ở Nguyên triều.
Vương đối bọn họ biểu thị tán dương (khen ngợi), phong hiệu bọn họ là dũng sĩ Triều Tiên.
Yam ở phía sau lắng nghe, cảm giác hình thức hòa mấy vạn năm sau không sai biệt lắm. Xem ra nhân loại về phương diện quan phương ngữ ngôn (lời nói chính trị), bất luận trải qua bao nhiêu năm cũng sẽ không thay đổi.
Chính trị, cho tới bây giờ đều là dối trá.
Yam sinh ra trong một chính trị thế gia ở Sóc Tinh, tương lai nhân loại tình cảm tuy rằng đạm mạc nhưng vì lợi ích bản thân, các loại nội bộ đấu đá, cấu xé chưa từng chấm dứt.
Từ lúc rời đi Địa cầu, nhân loại ban đầu là di dân tới Hỏa tinh. Nhưng là Hỏa tinh tài nguyên hữu hạn (có hạn), hơn nữa không phải địa phương tối thích hợp cho nhân loại cư ngụ. Cho nên lại tìm kiếm mấy ngàn năm, nhân loại tìm được Sóc tinh ở hệ ngân hà xa xôi bên ngoài, ở Hỏa tinh và Sóc tin thành lập vài vũ trụ thái không thành (thành phố không gian).
Hiện tại đại bộ phận tài nguyên của nhân loại, đều là từ Sóc tinh, Hỏa tinh cùng đã muốn vứt đi Địa cầu lấy được, cũng không ngừng tìm kiếm thăm dò nguồn năng lượng, tìm kiếm nhu cầu nguồn sinh lực mới.
Bởi vì mâu thuẫn giữa nhu cầu khổng lồ cùng nguồn năng lượng hữu hạn, tương lai nhân loại trong lúc đó tranh đoạt cũng thập phần lợi hại. Yam sinh ra trong chính trị thế gia người Hoa truyền thống, ở Sóc tinh có địa vị hết sức quan trọng. Bắt đầu từ khi hắn sinh ra một khắc, trở thành người thừa kế tương lai của gia tộc, liền tiếp thu đủ loại giáo dục.
Có lẽ là từ nhỏ thấy nhiều, không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn dần dần đối chính trị ngoạn ý (đùa giỡn) sinh ra phản nghịch, chán ghét chi tâm. Nếu không phải chịu gia tộc giáo dưỡng, hắn cũng muốn làm một khoa học gia tự do tự tại, hoặc là nhập ngũ, giống Ander trở thành một quân nhân vĩ đại. Nhưng là nguyện vọng này trước mắt không thể thực hiện được, hơn nữa hắn vẫn chưa có người nối nghiệp. Cho nên hắn đối với kế hoạch không gian xuyên việt thập phần hứng thú, gần như là người đầu tiên báo danh.
Thí nghiệm này không chỉ có thể nhượng hắn hưởng thụ khát vọng tự do từ lâu của mình, còn có thể để hắn tìm được một nửa khác của cuộc đời và sinh sản hậu duệ của chính mình. Với hắn mà nói là nhất cử tam đắc. (đại khái là làm một được ba, thay vì “nhất cử lưỡng tiện” thì là “tam tiện”)
Nguyên bản Yam đối với chuyện mình không hiểu vì sao lại lạc đến không phải dự định thế giới mà cảm thấy bất mãn cùng uể oải, chính là sự xuất hiện của Vương làm cho hắn dần dần thay đổi suy nghĩ này.
Xem, ái nhân của hắn là cỡ nào thích hợp chính trị ngoạn ý a.
Vương ngồi trên Vương tọa (chỗ ngồi/ vị trí của Vương), phía dưới là các thần tử không biết liệu có thực sự trung thành hay là đang hư dĩ ngụy xà (như con rắn giả tạo), phong thái thong dong vương giả, đột nhiên Yam cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo cùng thỏa mãn.
Ha hả, Kì thật sự là rất giỏi.
Triều Tiên là chúc quốc (thuộc địa) của Nguyên triều, ngay cả tư cách xưng đế cũng không có. Cho nên tôn xưng của Vương chỉ có thể là “điện hạ” mà không phải “bệ hạ”, đối ngoại cũng chỉ có thể lấy thân phận thần dân của Nguyên triều tự xưng, khắp nơi đều bị Nguyên triều áp bức cùng khống chế.
Dưới tình hình nghiêm trọng như vậy mà Vương lại không hoàn toàn mất đi quyền lực, không chỉ có Kiện Long Vệ trung thành và tận tâm bảo vệ an toàn của y, còn có thể miễn cưỡng duy trì lực ảnh hưởng của chính mình đối với quân đội, đây là không thể nghi ngờ Vương vô cùng tài giỏi. Đối với Vương từ nhỏ đã mất đi song thân (cha mẹ), kế vị từ khi còn nhỏ mà nói, y quả thật có khả năng thiên phú cùng sự mẫn tuệ sâu sắc về chính trị.
Đại khái cũng chính bởi vì vậy, Vương từ nhỏ liền khuyết thiếu (thiếu hụt) cảm giác an toàn, thời thời khắc khắc (bất cứ lúc nào) đều sợ hãi chính mình bị lật đổ. Thời kỳ thiếu niên, chỉ cần bên cạnh có một người không đáng tin, liền có thể dễ dàng làm cho y chết tại thâm cung ác liệt, tàn khốc. Cho nên y mới trăm phương ngàn kế mà lập nên Kiện Long Vệ, với Hồng Lân có thể vì y mà chết đối xử hoàn toàn khác biệt. Bởi vì y cần không phải là mở mang bờ cõi, không phải dũng sĩ bảo vệ quốc gia. Y cần chính là một người thời thời khắc khắc, vô luận nguy hiểm gian nan đến mức nào đều thủy chung như một đứng ở bên cạnh y.
Vương là một người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn a.
Yam hiểu được cảm giác sợ hãi từ lúc nhỏ sinh mệnh liền bị uy hiếp mà cắm rễ trong tâm cho dù sau này có trở nên cường đại đến mức nào, cũng để lại một bóng ma tâm lý không cách gì phai mờ, cho nên hắn đối với Vương ngẫu nhiên bạo phát tàn nhẫn lãnh khốc hoàn toàn có thể lý giải.
Bất quá hắn vẫn cho rằng, lần trước Vương giết hại hơn phân nửa đại thần trên triều là một sai lầm rất lớn.
Nhìn xem những tướng quân quỳ ở phía dưới, bọn họ từ Nguyên triều thắng lợi trở về, trên mặt lại không hề có hỉ sắc (thần sắc vui mừng), đối diện với tán dương cùng phong thưởng của Vương, bọn họ tuy rằng bộ dáng cảm kích nhưng đáy lòng cũng tràn ngập đủ loại ý tưởng.
Yam nhíu nhíu mày. Từ một khắc hắn cùng Vương bước vào đại điện, liền không ngừng điều chuyển (điều khiển di chuyển) tinh thần lực của chính mình, xâm nhập vào ý nghĩ của các đại thần dưới hạ điện.
Đây là một chuyện cực kỳ phí sức, hơn nữa tinh thần lực của hắn so với tinh thần bản thể chỉ có một phần mười, phải thực hiện thăm dò quy mô lớn như vậy, thật sự là quá sức.
Chết tiệt! Không tìm được kẻ đó!
Yam “nhìn quét” một vòng, nhưng không có tìm được người ẩn núp bên trong chúng nhân, kẻ đã che giấu cùng tiếp ứng cho đám người Phác Thành Nam và Kinh Nguyên Quân.
Những tướng quân này đều chinh chiến sa trường nhiều năm, giết người vô số, tâm trí cùng nghị lực sớm vượt qua thường nhân, tinh thần lực cũng tương đối cường đại, thậm chí có mấy người còn vượt qua Vương. Chính là bởi vì như thế, nếu bọn họ có chuyện tình gì chôn sâu dưới đáy lòng, nếu cảm xúc không có dao động tương ứng, bằng vào tinh thần lực chỉ còn có một phần của mình, Yam cũng rất khó tra ra được.
Xem ra là phải nghĩ biện pháp khác.
Bất quá cũng may nhiều ngày nay hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đại yến buổi tối cho dù thích khách thực sự xuất hiện, hắn cũng nắm chắc có thể chống cự.
Về phần kẻ phản bội ẩn tàng (giấu) giữa các vị tướng quân, còn cần chậm rãi tra tìm.
Võ tướng không thể so với văn thần (quan văn), không thể tùy ý đắc tội. Bọn họ nắm giữ quân quyền Triều Tiên, cho dù là Vương, cũng phải cẩn thận đối đãi bọn họ. Bởi vì chỉ cần một người trong bọn họ làm phản, đều có thể mang đến uy hiếp sinh tử cho Vương, mang đến hậu quả không thể đo lường cho Vương vị của y.
Vương tuy rằng dựa vào bọn họ, cũng không tín nhiệm, nhưng còn muốn mượn sức mới cương nhu kết hợp mà an phủ (dẹp yên) bọn họ.
Tại phương diện này, Vương làm rất tốt.
Thủ đoạn của y thập phần xuất sắc, cho dù là đến từ thế giới tương lai mấy ngàn năm sau phát triển thịnh vượng Yam, cũng không khỏi thật sâu ấn tượng cùng bái phục.
Hôm nay là ngày đại quân từ Nguyên triều trở về.
Sáng sớm Vương liền thức dậy mộc dục canh y, để đám người Hoàng nội cung hầu hạ, thay hoa mỹ trịnh trọng Vương phục.
“Điện hạ, đại yến có muốn hay không thỉnh Vương hậu điện hạ tham gia?”
Hoàng nội cung theo thông lệ, thật cẩn thận hỏi một câu.
Vương duỗi tay, để cho các nội cung hầu hạ y đeo vào bên hông bích (xanh ngọc bích) ngọc bội, nghe thấy hơi khựng một chút, nhất thời không nói gì.
Cân nhắc một lúc, Vương mới thản nhiên nói: “Thỉnh Vương hậu buổi tối tham dự đại yến đi. Truyền Phác Phó tổng quản đến”
Phác Thắng Cơ đến. Vương phân phó hắn tối nay Kiện Long Vệ nhất định không được rời Vương hậu một tấc, tuyệt không để xảy ra nửa điểm sai lầm.
Phác Thắng Cơ trong lòng hiểu được nguyên nhân vì sao, vội vàng ứng thanh. Nhưng Vương không đề cập đến bất cứ cái gì khác nữa, chuyện ba vạn đại quân nhập kinh hôm qua giống như Vương cũng đã muốn quên.
Phác Thắng Cơ trong lòng thập phần không cam lòng. Hắn thật ra biết rõ quan hệ của Vương và Hồng Lân rất khác biệt, không phải chỉ dựa vào chính mình tam ngôn lưỡng ngữ (nói hai ba câu) liền có thể phá hoại, cho nên hắn lựa chọn nhẫn nại, lĩnh Vương mệnh xong liền thối lui.
Vương có chút không yên lòng.
Không biết Hồng Lân nhìn thấy Vương hậu sẽ có biểu tình gì? Bọn họ có thể hay không…cũ tình phục nhiên không? (tình cũ không rủ cũng tới)
Vương không thể khống chế hoài nghi cùng tưởng tượng, điều này làm cho y có chút tâm phiền ý loạn.
Nhưng sau giờ ngọ, khi nhìn thấy Hồng Lân mặc phục sức Kiện Long Vệ oai hùng, trên mặt mang theo mỉm cười, tuấn mỹ phi dương hướng Vương thỉnh an, trong nháy mắt bất an trong lòng trở nên bình tĩnh dị thường.
Hồng Lân vẫn ở bên người, hắn sẽ không phản bội chính mình.
Vương có này tự tin. Y tin tưởng Hồng Lân sẽ giống như hứa hẹn năm đó, có thể vì chính mình mà chết.
Chính là y như thế nào có thể để Hồng Lân chết? Đường nhiên là sẽ không. Vô luận là thời gian nào, y đều sẽ cùng Hồng Lân sóng vai đứng cùng một chỗ. Cho dù là lúc trước đối mặt với thích khách hung ác, y cũng sẽ không lùi bước.
“Điện hạ, đại quân đã tiến vào thành”
“Hảo. Hồng Tổng quản, theo trẫm vào triều” Vương mỉm cười.
Yam một tấc cũng không rời theo sát phía sau Vương, có thể cảm nhận được tự tin cường đại cùng bình tĩnh tâm tình của y, đương nhiên, còn có một tia nhược tiểu (nhỏ yếu), mỏnh manh tinh thần lực, vừa mới lạc hạ (đáp xuống), đang cố gắng thâm nhập trong thân thể Vương.
Trên triều, các đại tướng từ Nguyên triều trở về cung kính hướng Vương quỳ xuống, thuật lại những việc đã trải qua ở Nguyên triều.
Vương đối bọn họ biểu thị tán dương (khen ngợi), phong hiệu bọn họ là dũng sĩ Triều Tiên.
Yam ở phía sau lắng nghe, cảm giác hình thức hòa mấy vạn năm sau không sai biệt lắm. Xem ra nhân loại về phương diện quan phương ngữ ngôn (lời nói chính trị), bất luận trải qua bao nhiêu năm cũng sẽ không thay đổi.
Chính trị, cho tới bây giờ đều là dối trá.
Yam sinh ra trong một chính trị thế gia ở Sóc Tinh, tương lai nhân loại tình cảm tuy rằng đạm mạc nhưng vì lợi ích bản thân, các loại nội bộ đấu đá, cấu xé chưa từng chấm dứt.
Từ lúc rời đi Địa cầu, nhân loại ban đầu là di dân tới Hỏa tinh. Nhưng là Hỏa tinh tài nguyên hữu hạn (có hạn), hơn nữa không phải địa phương tối thích hợp cho nhân loại cư ngụ. Cho nên lại tìm kiếm mấy ngàn năm, nhân loại tìm được Sóc tinh ở hệ ngân hà xa xôi bên ngoài, ở Hỏa tinh và Sóc tin thành lập vài vũ trụ thái không thành (thành phố không gian).
Hiện tại đại bộ phận tài nguyên của nhân loại, đều là từ Sóc tinh, Hỏa tinh cùng đã muốn vứt đi Địa cầu lấy được, cũng không ngừng tìm kiếm thăm dò nguồn năng lượng, tìm kiếm nhu cầu nguồn sinh lực mới.
Bởi vì mâu thuẫn giữa nhu cầu khổng lồ cùng nguồn năng lượng hữu hạn, tương lai nhân loại trong lúc đó tranh đoạt cũng thập phần lợi hại. Yam sinh ra trong chính trị thế gia người Hoa truyền thống, ở Sóc tinh có địa vị hết sức quan trọng. Bắt đầu từ khi hắn sinh ra một khắc, trở thành người thừa kế tương lai của gia tộc, liền tiếp thu đủ loại giáo dục.
Có lẽ là từ nhỏ thấy nhiều, không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn dần dần đối chính trị ngoạn ý (đùa giỡn) sinh ra phản nghịch, chán ghét chi tâm. Nếu không phải chịu gia tộc giáo dưỡng, hắn cũng muốn làm một khoa học gia tự do tự tại, hoặc là nhập ngũ, giống Ander trở thành một quân nhân vĩ đại. Nhưng là nguyện vọng này trước mắt không thể thực hiện được, hơn nữa hắn vẫn chưa có người nối nghiệp. Cho nên hắn đối với kế hoạch không gian xuyên việt thập phần hứng thú, gần như là người đầu tiên báo danh.
Thí nghiệm này không chỉ có thể nhượng hắn hưởng thụ khát vọng tự do từ lâu của mình, còn có thể để hắn tìm được một nửa khác của cuộc đời và sinh sản hậu duệ của chính mình. Với hắn mà nói là nhất cử tam đắc. (đại khái là làm một được ba, thay vì “nhất cử lưỡng tiện” thì là “tam tiện”)
Nguyên bản Yam đối với chuyện mình không hiểu vì sao lại lạc đến không phải dự định thế giới mà cảm thấy bất mãn cùng uể oải, chính là sự xuất hiện của Vương làm cho hắn dần dần thay đổi suy nghĩ này.
Xem, ái nhân của hắn là cỡ nào thích hợp chính trị ngoạn ý a.
Vương ngồi trên Vương tọa (chỗ ngồi/ vị trí của Vương), phía dưới là các thần tử không biết liệu có thực sự trung thành hay là đang hư dĩ ngụy xà (như con rắn giả tạo), phong thái thong dong vương giả, đột nhiên Yam cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo cùng thỏa mãn.
Ha hả, Kì thật sự là rất giỏi.
Triều Tiên là chúc quốc (thuộc địa) của Nguyên triều, ngay cả tư cách xưng đế cũng không có. Cho nên tôn xưng của Vương chỉ có thể là “điện hạ” mà không phải “bệ hạ”, đối ngoại cũng chỉ có thể lấy thân phận thần dân của Nguyên triều tự xưng, khắp nơi đều bị Nguyên triều áp bức cùng khống chế.
Dưới tình hình nghiêm trọng như vậy mà Vương lại không hoàn toàn mất đi quyền lực, không chỉ có Kiện Long Vệ trung thành và tận tâm bảo vệ an toàn của y, còn có thể miễn cưỡng duy trì lực ảnh hưởng của chính mình đối với quân đội, đây là không thể nghi ngờ Vương vô cùng tài giỏi. Đối với Vương từ nhỏ đã mất đi song thân (cha mẹ), kế vị từ khi còn nhỏ mà nói, y quả thật có khả năng thiên phú cùng sự mẫn tuệ sâu sắc về chính trị.
Đại khái cũng chính bởi vì vậy, Vương từ nhỏ liền khuyết thiếu (thiếu hụt) cảm giác an toàn, thời thời khắc khắc (bất cứ lúc nào) đều sợ hãi chính mình bị lật đổ. Thời kỳ thiếu niên, chỉ cần bên cạnh có một người không đáng tin, liền có thể dễ dàng làm cho y chết tại thâm cung ác liệt, tàn khốc. Cho nên y mới trăm phương ngàn kế mà lập nên Kiện Long Vệ, với Hồng Lân có thể vì y mà chết đối xử hoàn toàn khác biệt. Bởi vì y cần không phải là mở mang bờ cõi, không phải dũng sĩ bảo vệ quốc gia. Y cần chính là một người thời thời khắc khắc, vô luận nguy hiểm gian nan đến mức nào đều thủy chung như một đứng ở bên cạnh y.
Vương là một người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn a.
Yam hiểu được cảm giác sợ hãi từ lúc nhỏ sinh mệnh liền bị uy hiếp mà cắm rễ trong tâm cho dù sau này có trở nên cường đại đến mức nào, cũng để lại một bóng ma tâm lý không cách gì phai mờ, cho nên hắn đối với Vương ngẫu nhiên bạo phát tàn nhẫn lãnh khốc hoàn toàn có thể lý giải.
Bất quá hắn vẫn cho rằng, lần trước Vương giết hại hơn phân nửa đại thần trên triều là một sai lầm rất lớn.
Nhìn xem những tướng quân quỳ ở phía dưới, bọn họ từ Nguyên triều thắng lợi trở về, trên mặt lại không hề có hỉ sắc (thần sắc vui mừng), đối diện với tán dương cùng phong thưởng của Vương, bọn họ tuy rằng bộ dáng cảm kích nhưng đáy lòng cũng tràn ngập đủ loại ý tưởng.
Yam nhíu nhíu mày. Từ một khắc hắn cùng Vương bước vào đại điện, liền không ngừng điều chuyển (điều khiển di chuyển) tinh thần lực của chính mình, xâm nhập vào ý nghĩ của các đại thần dưới hạ điện.
Đây là một chuyện cực kỳ phí sức, hơn nữa tinh thần lực của hắn so với tinh thần bản thể chỉ có một phần mười, phải thực hiện thăm dò quy mô lớn như vậy, thật sự là quá sức.
Chết tiệt! Không tìm được kẻ đó!
Yam “nhìn quét” một vòng, nhưng không có tìm được người ẩn núp bên trong chúng nhân, kẻ đã che giấu cùng tiếp ứng cho đám người Phác Thành Nam và Kinh Nguyên Quân.
Những tướng quân này đều chinh chiến sa trường nhiều năm, giết người vô số, tâm trí cùng nghị lực sớm vượt qua thường nhân, tinh thần lực cũng tương đối cường đại, thậm chí có mấy người còn vượt qua Vương. Chính là bởi vì như thế, nếu bọn họ có chuyện tình gì chôn sâu dưới đáy lòng, nếu cảm xúc không có dao động tương ứng, bằng vào tinh thần lực chỉ còn có một phần của mình, Yam cũng rất khó tra ra được.
Xem ra là phải nghĩ biện pháp khác.
Bất quá cũng may nhiều ngày nay hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đại yến buổi tối cho dù thích khách thực sự xuất hiện, hắn cũng nắm chắc có thể chống cự.
Về phần kẻ phản bội ẩn tàng (giấu) giữa các vị tướng quân, còn cần chậm rãi tra tìm.
Võ tướng không thể so với văn thần (quan văn), không thể tùy ý đắc tội. Bọn họ nắm giữ quân quyền Triều Tiên, cho dù là Vương, cũng phải cẩn thận đối đãi bọn họ. Bởi vì chỉ cần một người trong bọn họ làm phản, đều có thể mang đến uy hiếp sinh tử cho Vương, mang đến hậu quả không thể đo lường cho Vương vị của y.
Vương tuy rằng dựa vào bọn họ, cũng không tín nhiệm, nhưng còn muốn mượn sức mới cương nhu kết hợp mà an phủ (dẹp yên) bọn họ.
Tại phương diện này, Vương làm rất tốt.
Thủ đoạn của y thập phần xuất sắc, cho dù là đến từ thế giới tương lai mấy ngàn năm sau phát triển thịnh vượng Yam, cũng không khỏi thật sâu ấn tượng cùng bái phục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook