Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
-
Chương 24: Tấm gương xuẩn manh…
Chui vào trong mền cái gì cũng không suy nghĩ thả lỏng một chút, cơ thể run rẩy của Lê Chanh dần dần bình tĩnh, đưa tay xoa ấn vai gáy.
Cậu cắn răng hít hai hơi, lần này so đấu khiến cậu giác ngộ, khác biệt với xã hội pháp trị của hiện đại, ở loại thế giới vũ lực tối thượng của Đại Châu giới, thực lực thấp kém sẽ phi thường nguy hiểm, nếu hôm nay chính mình không có đạt tới tầng thứ ba luyện khí, chỉ sợ quỳ rạp trên mặt đất co rút sẽ không là Lưu Kì.
Lần đầu ý thức được tầm quan trọng của sức mạnh, điều này làm cho nội tâm Lê Chanh tràn ngập mê mang không rõ.
Thể chất củi mục của cậu thật sự có thể chứ? Tuy nói thân ở hiện đại thường thường sẽ thu gom tới điểm sáng trên người bạn học tăng trưởng thực lực, nhưng cậu tới bây giờ cũng không hiểu được điểm sáng này là như thế nào tới, nói là bởi vì cảm kích, vậy cũng không có khả năng lắm, có chút người cậu ngay cả gặp cũng chưa gặp qua……
Ẩn ẩn ý thức được chính mình có thể phát hiện thứ quan trọng gì đó, nhưng mà không biết có phải do thực lực tăng trưởng hay không, Lê Chanh như thế nào đều không an tâm được.
Điểm sáng xuất hiện rất không xác định. Thứ bỗng dưng có được, ai cũng không biết có thể bỗng dưng biến mất hay không.
Cánh tay và đùi bủn rủn khôi phục trạng thái như cũ, cậu duỗi duỗi chân, phát hiện có thể dùng lực, trực tiếp ngồi thẳng người lên. Không có lãng phí thời gian đi làm loại tu luyện vô dụng tăng trưởng thực lực rất giống ốc sên này, Lê Chanh đi ra cửa chính, lập tức đi đến chỗ Tống Mục.
“Khách đến mời vào” treo trên cửa không có tháo xuống, cửa chính vẫn đóng, Lê Chanh cho rằng Tống Mục có thể đang nghỉ ngơi uống trà, không nghĩ tới hình ảnh đều không phải là như thế, đối phương đang cố gắng mặc y thường (quần áo), đạo phục của đệ tử ngoại môn bị y mặc một nửa, nửa người trên che rất kín kẽ, nửa người dưới bại lộ ở trong không khí, mông cùng đùi lộ ra ngoài vạt áo, một bộ vị hài hòa nào đó quấn ở sau một lớp vải trắng.
Lúc Lê Chanh vào cửa, miệng y giương thật to đứng hình tại chỗ, hai má đỏ tươi giống như thoa son, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…….”. Nói xong lại hú lên quái dị, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…….”.
“……”. Lê Chanh vẻ mặt hắc tuyến, gã học nói lắp sao?
“Không được nhìn!”. Tống Mục rốt cục tìm được chỉ số thông minh của chính mình, kéo cái mền bên cạnh quấn lên trên người mình, trên mặt đỏ bừng một mảnh tới muốn chảy máu, rất giống tiểu xử nam ngượng ngùng bị nữ nhân nhìn sạch trơn.
Phản ứng kịch liệt như vậy…….
“…….”. Mọi người đều là đàn ông thẹn thùng cái gì chứ, Lê Chanh bị gã ta nhìn chòng chọc tới da đầu run lên, nhấc tay đầu hàng: “Được được ta không nhìn, vậy liền đi ra ngoài”.
Bất đắc dĩ xoay người, bóng dáng đi ra ngoài của Lê Chanh hơi có vài phần hiu quạnh và thê lương.
“Ta có nghe được tiếng bước chân, nhưng không nghĩ tới chính là ngươi, lần sau thay y phục ta sẽ chú ý đóng cửa……”. Cách vài phút, Tống Mục từ bên trong đi ra tới, thời điểm nhìn về phía Lê Chanh thì mặt mang vẻ xấu hổ, tựa hồ cảm thấy đối phương xem sạch chính mình từ đầu tới chân. Đạo bào trên người của y mặc tới chỉnh tề, khí độ bất phàm nét mặt đứng đắn, một chút đều không nhìn ra bộ dáng vừa rồi lộ trứng lộ sạch người dưới.
Bất quá lời nói ra này nghe như thế nào bất thường như vậy……Lê Chanh phát giác bất thường nên mặt có chút đen, nhưng mà không có ngẫm nghĩ, “Ngươi có biết phòng đấu giá ở đâu không?”.
“Phòng đấu giá?”. Tống Mục ngước mắt nhìn Lê Chanh, không biết có phải lại nghĩ tới tình huống vừa rồi hay không, mặt tiếp tục đỏ một chút, y vội vàng xoay đầu, lắng đọng lại một chút tình tự mất bình tĩnh, cổ quái hỏi: “Đó không phải địa phương có linh thạch mới có thể vào sao, ngươi hỏi cái này làm cái gì, chẳng lẽ là muốn đi bán đấu giá……”. Tống Mục mắt lóe sáng, lập tức liền hiểu được: “Vương trong Vương!”.
Ký ức của y đối tiểu phấn nhục (thịt hồng nhỏ) thô như ngón cái phi thường khắc sâu.
Thịt để ăn của Đại Châu giới bình thường đều là hải trư không có lực sát thương trong yêu thú, vị thịt lại mặn lại vừa cứng, cùng xúc xích thơm ngon căn bản không có giá trị có thể so sánh được.
“Không, lần này đổi cái khác”. Lê Chanh suy xét một chút cần phải giải thích như thế nào, nghĩ nghĩ, “Là một loại nước uống vào có thể sẽ khiến người ta say”.
Cậu không chuẩn bị lại tiếp tục bán đấu giá Vương trong Vương, so sánh với đổi lấy trân châu, hiển nhiên sức mua của linh thạch tại nơi này càng lớn hơn.
Có thể đổi rượu xái thành linh thạch, ở trong mắt Lê Chanh, đây là một khoản mua bán lời không lỗ.
“Mê dược?”. Tống Mục rõ ràng bị giải thích kéo chệch, hơn nữa nháy mắt liên hệ đến nghiệp luyện đan phát đạt cùng buôn bán ế ẩm của thị trường luyện chế dược vật khác, lo lắng không thôi liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái, “Nếu nước của ngươi không được cho phép tiến mại trường (sàn giao dịch) thì ngươi cũng đừng thất vọng, không phải mọi người lần đầu đều có thể thành công, kiếm không được thạch liền trở về, tu luyện thật chăm chỉ”.
Trầm mặc một chút, Tống Mục đột nhiên nghĩ đến tư chất của Lê Chanh, cũng khó trách sẽ tìm con đường khác, không khỏi thở dài, “Thiên đạo thù cần*, chung quy sẽ cho ngươi một đường hy vọng”. Tâm linh ca ca tri tâm phụ thể (ý bẩu thèng này nó bị tâm hồn anh trai tri kỷ bám vào).
*Thiên đạo thù cần: trời không phụ người chăm chỉ, người siêng năng sẽ được đền đáp.
Lê Chanh yên lặng gật đầu, rất nhanh từ trong miệng anh trai tri kỷ được đến tin tức của phòng đấu giá, ở vào dưới chân núi của Ngọc Hoàng tông có một chi nhánh của phòng đấu giá Mãnh Long, nhưng mà phi thường bi ai chính là, một vị đệ tử ngoại môn nào đó cùng phòng của Tống Mục nói với y, trừ phi là hoàn thành nhiệm vụ tông môn, nội ngoại môn đệ tử của tông là không có tư cách xuống núi.
Trong Ngọc Hoàng tông có điện công đức, đi lãnh nhiệm vụ phù hợp thực lực của cấp bậc chính mình trong tay quản sự có thể xuống núi hoàn thành, một người hoặc tổ đội cũng được, nhưng mà những nhiệm vụ này thấp nhất đều là luyện khí tầng năm mới có thể hoàn thành.
Cùng loại tu vi luyện khí tầng ba của Lê Chanh như vậy, muốn hoàn thành nhiệm vụ tông môn quả thực chính là tiết tấu bị chà thành bột.
Đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn rượu xái đầy phòng, Lê Chanh vô cùng buồn bực. Chính mình vẫn là cấp bách quá rồi, sớm biết rằng hỏi thăm Trầm Du một chút lại làm quyết định, quả nhiên cách đuổi người thiếu suy nghĩ.
Hiện tại làm sao bây giờ? Đem thực lực xông lên luyện khí tầng năm? Tích lũy linh khí giữa mỗi một tầng luyện khí đều là một tầng gấp đôi một tầng, cậu tưởng tượng không đến chính mình đạt tới luyện khí tầng năm cần bao nhiêu thời gian…….
Ngoài bầu trời truyền đến một trận tiếng sáo réo rắt, giai điệu du dương trấm lắng, cùng ý cảnh khi mỗi lần ngủ say nghe được đều cực kỳ giống nhau.
Lê Chanh nghiêng đầu nghiêm túc nghe nửa ngày, chậm rãi nện bước mở cửa sổ ra, vội vã thăm dò muốn nhìn người chơi nhạc là ai —— hình như là trên đỉnh đầu truyền đến.
Cậu ngưỡng cổ hướng lên trên không, còn chưa nhìn đến bóng người, chợt nghe đến bầu trời có tiếng đại bàng kêu dồn dập……Đoán chừng đã xảy ra sự cố vô cùng khẩn cấp gì rồi, con mắt sắc bén sung huyết của con đại bàng đen, từ mái nhà bên cạnh một đường tè tới mái hiên của phòng Lê Chanh.
“Ó ——”.
Mắt sắc nhìn đến có cái gì không đúng, cậu vội vàng cúi đầu rụt vào trong, chất lỏng trong suốt tí tách rơi xuống trên mặt đất cùng bậu cửa, lòng còn sợ hãi sờ sờ mái tóc xoã tung lui về phía sau hai bước, mịa kiếp, hù chết cha rồi!
Trên nóc nhà có người nói nhỏ hai câu, hắc điêu chở Minh Viễn mặc đạo bào phần phật bay đi, Lê Chanh nhìn thoáng qua xa xa, chỉ có thể nhìn rõ thân ảnh cao ngất đứng thẳng trên lưng chim, thầm nghĩ quả nhiên phong thái bất phàm, khó trách có thể thổi ra ca khúc xúc động lòng người như vậy.
Nếu Ngọc Hoàng tồng nhiều đệ tử quân tử chi phong như vậy thì tốt rồi, Trầm Du sư thúc cũng sẽ không bị nuôi thành bộ dáng bệnh thần kinh, đương nhiên, hy vọng sau này sẽ không gặp lại, Lê Chanh ôm tâm nguyện tốt đẹp mặc niệm một phen.
Sau đó cậu cầm khăn lau chạy ra ngoài phòng, chuẩn bị lau sạch bệ cửa sổ bị dính nướ tiểu của con đại bàng đen.
Đối với một thiếu niên có chút bệnh sạch sẽ mà nói, nước tiểu trên bệ cửa tuyệt đối tồn tại vô cùng khó có thể tha thứ.
Đạp lên cỏ non trong sân ngồi xổm dưới cửa sổ, Lê Chanh chấp nhận số phận lau chất lỏng trong suốt còn sót lại bên trên, tai sau lại nghe được tiếng kêu quen thuộc, “Ó ——”, cậu hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy dưới mây trắng cao xa, mấy trăm con đại bàng đen phong cách giũ giũ lông ngược sáng, phô thiên cái địa (ùn ùn kéo tới) hướng tới phương hướng đỉnh đầu của chính mình bay nhanh tới.
—— có thể suy ra, trong đó có đủ nước tiểu để tiểu tới bất tận.
Ngẫm lại quả thực còn đáng sợ hơn so với nước thuốc hóa học? Mịa? Đã nói giới tu sĩ cỡ nào tuyệt vời sạch sẽ không ô nhiễm mà!
Lê Chanh: “…….”
Đàn đại bàng đen tốc độ quá nhanh, tuy rằng địa phương xa vài bước chính là cửa, lấy tốc độ của cậu chỉ sợ không tránh được bữa tiệc vật bay trên không mạnh mẽ mưa xuống, trọng điểm là nên trốn đâu đây?!!
Ý niệm lo lắng trong đầu vừa chuyển, Lê Chanh nhanh chóng chạy trốn.
Trước nhà gỗ nhỏ trống rồng, hắc điêu ngốc kêu bay đi, trước cửa Trầm Du một cái cánh tay xấu hổ dừng ở giữa không trung, ở chỗ ban đầu có Lê Chanh xuyên không.
Tại sao cho dù sợ hãi muốn chết, tiểu âm chúc cũng sẽ không cầu cứu chứ, tuy rằng loại tính cách này không hoàn mỹ lắm, nhưng thục tế tiểu tử kia chỉ cần quay người lại……. Có thể nhìn đến y a.
Trầm đại hiệp khổ sở hít hít mũi, lòng cực kỳ nghẹn khuất. Hơn nữa loại sự tình ở bên ngoài liền biến mất này, bí mật rõ ràng như vậy không sợ bị phát hiện sao?
TrầmDu yên lặng thở dài, nhà y có tức phụ ngốc, nhìn qua hơi lạnh lùng, kỳ thật xuẩn manh xuẩn manh. (ngốc nhưng đáng iu)
Vì đề phòng còn có chuyện khác xảy ra, sau khi Lê Chanh rớt xuống hiện đại cũng không có vội vả lại xuyên qua trở về, ở trong mắt người bên ngoài, một phút trước Lê Chanh còn đang xuống taxi vào cửa tiệm thuê, một phút sau liền nhàn nhã đi ra, biểu cảm trên mặt mặc dù như là quá sợ hãi sau nhẹ nhàng thở ra, hơi tái nhợt, lại không ai có hoài nghi gì thiếu niên yếu đuối đáng yêu này thân mang máy xuyên thời không.
……. Tồn tại của Bạch Liên giáo nói cho mọi người, thứ nhìn như siêu việt khoa học gì đó, nhìn thấy cũng không có thể tin, càng đừng nói không nhìn thấy.
Hai tay Lê Chanh cắm vào túi quần, chậm rì rì một mình đi tới gần đường cái.
Sau khi kết thúc thi đại học, lần đầu tiên cậu có thời điểm thả lỏng như vậy, tin tưởng nếu không phải trên tay có được chiếc nhẫn có thể xuyên qua song giới, hiện tại cậu nhất định tại tiệm trà sữa hoặc bánh ngọt làm thuê……..
Tiệm bánh ngọt hai tầng hiện đại treo bảng hiệu “Good Harry” cửa xoay tròn mỏ ra, một đôi vợ chồng trung niên mỉm cười nhìn đứa con đi ở phía trước bước chân đột nhiên dừng lại, sau đó theo tầm mắt kinh ngạc của đứa con, dễ dàng phát hiện thiếu niên đang yên lặng đi tới gần đường cái.
Là nó?
Ba người đều là sửng sốt.
Tóc đen cắt ngán của thiếu niên mềm mại rối tung ở trên trán, so với đêm tối còn muốn đen bóng trên làn da trắng nõn, liền ngay cả đôi vợ chồng này không thừa nhận cũng không được, bộ dạng Lê Chanh còn đẹp hơn so với em trai Dương Thiên Cao, lấy góc độ nhìn qua của những người đứng xem, đối phương giống như con thỏ, ngoan ngoãn đáng yêu.
Ước chừng ở trong mắt rất nhiều cha mẹ, thiếu niên ôn nhu như vậy quả thực muốn tan vào trong lòng.
Nhưng mà tiền đề phải ở chỗ cậu ta không phải con của Lê Quế Hoa.
Trong lòng Tống Tuyết Nhiên bắt đầu tràn nước chua, từ trước đến nay bà luôn tự hào về con trai mình, con trai mười lăm tuổi nhảy lớp tới năm ba cao trung (= lớp 12) còn có thể duy trì top 10 trong trường, ở nhà người thường chỉ sợ căn bản không có bao nhiêu đâu?
“Lần trước Thiên Cao không phải nói con trai ông ở trong lớp học tập không tốt sao? Có phải lần này thi đại học không có phát huy tốt hay không, đi ra đi dạo thả lỏng tâm trạng một chút?”. Huých cánh tay của Dương Nghị, trong miệng Tống Tuyết Nhiên đoán hành vi của thiếu niên, ánh mắt sâu sâu nhìn chằm chằm khuôn mặt của chồng mình, mưu toan từ trong thần sắc giật mình của ông ta nhìn ra manh mối gì đó, “Muốn đi an ủi nó?”.
Dương Nghị nhíu mày, đích xác từ lúc nghe xong lời nói của con trai nhỏ, ông cũng bắt đầu đang lo lắng vì học nghiệp của con trai lớn làm chút gì hay không, dù sao lớn lên ở một cái gia đình không có tình thương của cha, bản thân Lê Chanh thiệt thòi hơn nhiều so với người bình thường.
Ông có lẽ có thể giống như một người cha, sờ sờ đầu của nó, nói với nó thi rớt đại học cũng không sao.
Nhưng mà Dương Nghị chần chờ chính là, ông không biết đối phương sẽ tiếp nhận ý tốt của ông hay không, giống như từ rất nhiều năm trước, hai cha con cũng đã trở thành người lạ, con ông, là phi thường vô cùng quật cường.
Còn nhỏ, lại cứng cỏi.
“Muốn đi thì đi đi”. Tống Tuyết Nhiên khoác lên cánh tay ông, kéo về lực chú ý của Dương nghị, “Dù sao cũng là con của ông, chỉ cần không phải gặp vợ trước của ông, tôi đều có thể tha thứ”.
Dương Nghị không nghĩ tới bà sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy, ngược lại cảm thấy được có chút áy náy ——gương mặt tuy hơi góc cạnh lại cực giống Lê Quế Hoa đặc biệt nổi bật ở trong mắt của hai người, thiếu niên giống mẹ, rất dễ nhìn ra được bóng dáng của Lê Quế Hoa, Tống Tuyết Nhiên có thể cười chịu đựng, thật sự làm rất nhiều vì ông.
Lúc trước công ty nhận hết xa lánh gần kề đóng cửa, nếu không có Tống Tuyết Nhiên xin cha bổ sung đại lượng tài chính, ông hiện tại sớm số vào chẳng bằng số ra một nghèo hai trắng, suy tàn đến hoàn cảnh ăn trấu nuốt rau.
“Cha mẹ đang nói Lê Chanh?”. Dương Thiên Cao đột nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn cha mẹ, lắc lắc đầu, “Không, anh ta căn bản không có thi rớt, lại như thế nào sẽ cần an ủi?”.
Tống Tuyết Nhiên có chút không phản ứng kịp, a một tiếng với con trai, “Cái gì?”.
“Anh ta ở lần thi mô phòng lần 3 của cao trung Hữu Nghị đứng đầu toàn trường…..”. Dương Thiên Cao tận lực không mang theo sắc thái cá nhân nét mặt thản nhiên nói, trên mặt vẫn là lộ ra bối rối khác với cao ngạo trong dĩ vãng, nghĩ đến tháng trước khi gặp nhau chính mình dõng dạc nói những lời đó, Dương Thiên Cao hít sâu một hơi, “Đây mới là thực lực chân chính của anh ta”.
Cậu ta chua sót cười, còn khó coi hơn so với khóc: “Mẹ ơi, con có thể không phải thiên tài gì”.
“Không có đâu, con chỉ có mười lăm tuổi……. Chờ con lớn tầm tuổi này có thể làm tốt hơn nữa”. Tống Tuyết Nhiên ý bảo bánh ga tô hoa quả trong tay, đây là đánh dấu mười lăm tuổi của Dương Thiên Cao.
Thiên Cao còn nhỏ, còn chưa trưởng thành, cho dù phi thường thông minh, tâm trí còn chưa hoàn thiện. Bà có thể cho phép Lê Chanh xuất hiện ở trong cuộc đời của Dương Nghị, nhưng tuyệt không thể để nó đả kích tới tin tưởng của con mình, nói đến ngọn nguồn, đó bất quá là con của tình địch mà thôi, làm sao so được với tâm can bảo bối của chính mình?
“Anh ta trước kia mỗi ngày chạng vạng đều đi cửa tiệm làm thêm, trước khi thi mô phỏng lần 3 mới nghỉ việc nghiêm túc học tập, tại dạng tình huống như vầy còn có thể giành hạng đầu, con vẫn cho rằng anh ta ngu ngốc không hề giống anh con, anh ta có thể vĩnh viễn sẽ không học giỏi, vì thế u buồn thật lâu, nhưng hiện tại mới biết được con đang lo bò trắng răng…….”. Dương Thiên Cao giọng điệu cứng nhắc miêu tả tư liệu chính mình từng điên cuồng thu thập qua.
Cậu cảm thấy được rất bất khả tư nghị*, lại cảm thấy đó là lẽ thường.
*bất khả tư nghị: không thể tin được, khó tin
Bởi vì là anh ta là anh trai của Dương Thiên Cao cậu, cho nên cái gì đều có thể, cậu cho rằng đầu óc của mình là thông minh hiếm có, thì ra Lê Chanh càng thêm thiên tài.
“Nó còn phải làm thêm?”. Dương Nghị nghe tới trọng điểm hoàn toàn khác biệt cùng cảm tình Dương Thiên Cao muốn biểu đạt hoàn toàn khác nhau, giọng điệu ông cũng có chút bất thường, Lê Chanh vẫn là vẫn là thiếu niên học cao trung, làm sao có thể hiện tại liền vì cuộc sống mà bôn ba? Chính mình mỗi tháng đưa phí nuôi con cho Lê Quế Hoa, bà ta đều dùng vào đâu rồi?
Dương Nghị đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, đè xuống nghi hoặc trong lòng, ông ngẩng đầu nhìn hướng thiếu niên, lúc này Lê Chanh vốn nên đi xa lại đang dìu một ông cụ bị té từ giữa đường đi trở lại, ông cụ ở bên cạnh đường cái dậm chân một cái, một hồi lâu mới chậm rãi buông tay cậu ấy ra, tiếp theo không biết mèo lông ngắn màu xám nhà ai bốn chân luống cuống té xuống cái cây, chân sau gãy, cậu ngồi xổm xuống nhìn chân sau của mèo con, liền ôm vào trong lòng.
Dương Nghị: “…….”. Lại nói đây là con ông?
“…….”. Dương Thiên Cao lại càng nghẹn họng, cậu vẫn là lần đầu nhìn thấy trường hợp thánh phụ như vầy, mở to hai mắt tập trung tinh thần nhìn, sau khi ý thức được trạng thái của chính mình, lập tức mất tự nhiên xoay đầu qua, khinh thường bĩu môi nói: “Tấm lòng vàng thối nát”.
Ngoài miệng nói như vậy, Dương Thiên Cao cầm qua bánh ga tô sinh nhật của chính mình, cầm tới gần anh trai cùng cha khác mẹ.
Mèo lông ngắn nhìn qua vô cùng đau đớn, kêu meo meo cũng không cắn người, đôi mắt ướt sũng trợn to, trong con mắt dựng thẳng phản chiếu bóng dáng của Lê Chanh. Điểm trắng của mi tâm nó từng điểm từng điểm tiến vào trong cơ thể Lê Chanh, cơ hồ mỗi lần Lê Chanh xoa xoa lông xám của nó đều sẽ được đến rất nhiều giá trị tín ngưỡng…….. Cũng không tránh khỏi hơi nhiều chút.
Lúc nãy cậu đỡ ông cụ cũng không có được đến nhiều giá trị tín ngưỡng như vậy.
Mèo ngốc bán manh (làm điệu bộ cute í) và vân vân, tâm tình liền cực tốt. Động vật biết ơn hơn so với con người, cũng dễ dàng thỏa mãn, e rằng chỉ là xoa xoa lông ngắn của nó thì nó liền sẽ cực vui vẻ.
Trước đó Lê Chanh kiểm tra qua miệng vết thương chân sau của nó, phát hiện là ở bên sườn chân sau, có cái gì đó sinh trưởng ở trong thịt, nhìn qua đã là miệng vết thương rất lâu rồi, khó trách ở trên cây không dùng sức được nên rớt xuống dưới. Nhưng mà cậu cũng không phải bác sỹ thú y, đành chịu đành phải nhét nó vào trong lòng, định ôm đi tìm phòng khám thú cưng.
“Này, nó là đói bụng mới sẽ kêu”. Dương Thiên Cao bước chân không nhiều không ít vừa vặn đứng ở vị trí song song Lê Chanh, thiếu niên mười lăm tuổi gần như muốn đuổi kịp vóc người của Lê Chanh, cậu ta cầm bánh ga tô sinh nhật của chính mình, vẻ mặt cao ngọa lạnh lùng nói: “Cho nó ăn bơ, mèo thích ăn bơ”.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm của Dương Thiên Cao, Lê Chanh thiếu chút nữa trẹo eo, ôm mèo lông ngắn đứng lên, ánh mắt cậu rơi xuống trên bánh ga tô thiếu niên cầm trong tay, số 15 bằng trái cây đông lạnh màu sắc trong suốt hiện ra chói lọi ở trước mắt.
Lê Chanh đặc biệt muốn vịn đỡ trán, cái gì cùng cái gì? Đó là bánh ga tô sinh nhật của cậu ta mà!
Cậu cắn răng hít hai hơi, lần này so đấu khiến cậu giác ngộ, khác biệt với xã hội pháp trị của hiện đại, ở loại thế giới vũ lực tối thượng của Đại Châu giới, thực lực thấp kém sẽ phi thường nguy hiểm, nếu hôm nay chính mình không có đạt tới tầng thứ ba luyện khí, chỉ sợ quỳ rạp trên mặt đất co rút sẽ không là Lưu Kì.
Lần đầu ý thức được tầm quan trọng của sức mạnh, điều này làm cho nội tâm Lê Chanh tràn ngập mê mang không rõ.
Thể chất củi mục của cậu thật sự có thể chứ? Tuy nói thân ở hiện đại thường thường sẽ thu gom tới điểm sáng trên người bạn học tăng trưởng thực lực, nhưng cậu tới bây giờ cũng không hiểu được điểm sáng này là như thế nào tới, nói là bởi vì cảm kích, vậy cũng không có khả năng lắm, có chút người cậu ngay cả gặp cũng chưa gặp qua……
Ẩn ẩn ý thức được chính mình có thể phát hiện thứ quan trọng gì đó, nhưng mà không biết có phải do thực lực tăng trưởng hay không, Lê Chanh như thế nào đều không an tâm được.
Điểm sáng xuất hiện rất không xác định. Thứ bỗng dưng có được, ai cũng không biết có thể bỗng dưng biến mất hay không.
Cánh tay và đùi bủn rủn khôi phục trạng thái như cũ, cậu duỗi duỗi chân, phát hiện có thể dùng lực, trực tiếp ngồi thẳng người lên. Không có lãng phí thời gian đi làm loại tu luyện vô dụng tăng trưởng thực lực rất giống ốc sên này, Lê Chanh đi ra cửa chính, lập tức đi đến chỗ Tống Mục.
“Khách đến mời vào” treo trên cửa không có tháo xuống, cửa chính vẫn đóng, Lê Chanh cho rằng Tống Mục có thể đang nghỉ ngơi uống trà, không nghĩ tới hình ảnh đều không phải là như thế, đối phương đang cố gắng mặc y thường (quần áo), đạo phục của đệ tử ngoại môn bị y mặc một nửa, nửa người trên che rất kín kẽ, nửa người dưới bại lộ ở trong không khí, mông cùng đùi lộ ra ngoài vạt áo, một bộ vị hài hòa nào đó quấn ở sau một lớp vải trắng.
Lúc Lê Chanh vào cửa, miệng y giương thật to đứng hình tại chỗ, hai má đỏ tươi giống như thoa son, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…….”. Nói xong lại hú lên quái dị, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…….”.
“……”. Lê Chanh vẻ mặt hắc tuyến, gã học nói lắp sao?
“Không được nhìn!”. Tống Mục rốt cục tìm được chỉ số thông minh của chính mình, kéo cái mền bên cạnh quấn lên trên người mình, trên mặt đỏ bừng một mảnh tới muốn chảy máu, rất giống tiểu xử nam ngượng ngùng bị nữ nhân nhìn sạch trơn.
Phản ứng kịch liệt như vậy…….
“…….”. Mọi người đều là đàn ông thẹn thùng cái gì chứ, Lê Chanh bị gã ta nhìn chòng chọc tới da đầu run lên, nhấc tay đầu hàng: “Được được ta không nhìn, vậy liền đi ra ngoài”.
Bất đắc dĩ xoay người, bóng dáng đi ra ngoài của Lê Chanh hơi có vài phần hiu quạnh và thê lương.
“Ta có nghe được tiếng bước chân, nhưng không nghĩ tới chính là ngươi, lần sau thay y phục ta sẽ chú ý đóng cửa……”. Cách vài phút, Tống Mục từ bên trong đi ra tới, thời điểm nhìn về phía Lê Chanh thì mặt mang vẻ xấu hổ, tựa hồ cảm thấy đối phương xem sạch chính mình từ đầu tới chân. Đạo bào trên người của y mặc tới chỉnh tề, khí độ bất phàm nét mặt đứng đắn, một chút đều không nhìn ra bộ dáng vừa rồi lộ trứng lộ sạch người dưới.
Bất quá lời nói ra này nghe như thế nào bất thường như vậy……Lê Chanh phát giác bất thường nên mặt có chút đen, nhưng mà không có ngẫm nghĩ, “Ngươi có biết phòng đấu giá ở đâu không?”.
“Phòng đấu giá?”. Tống Mục ngước mắt nhìn Lê Chanh, không biết có phải lại nghĩ tới tình huống vừa rồi hay không, mặt tiếp tục đỏ một chút, y vội vàng xoay đầu, lắng đọng lại một chút tình tự mất bình tĩnh, cổ quái hỏi: “Đó không phải địa phương có linh thạch mới có thể vào sao, ngươi hỏi cái này làm cái gì, chẳng lẽ là muốn đi bán đấu giá……”. Tống Mục mắt lóe sáng, lập tức liền hiểu được: “Vương trong Vương!”.
Ký ức của y đối tiểu phấn nhục (thịt hồng nhỏ) thô như ngón cái phi thường khắc sâu.
Thịt để ăn của Đại Châu giới bình thường đều là hải trư không có lực sát thương trong yêu thú, vị thịt lại mặn lại vừa cứng, cùng xúc xích thơm ngon căn bản không có giá trị có thể so sánh được.
“Không, lần này đổi cái khác”. Lê Chanh suy xét một chút cần phải giải thích như thế nào, nghĩ nghĩ, “Là một loại nước uống vào có thể sẽ khiến người ta say”.
Cậu không chuẩn bị lại tiếp tục bán đấu giá Vương trong Vương, so sánh với đổi lấy trân châu, hiển nhiên sức mua của linh thạch tại nơi này càng lớn hơn.
Có thể đổi rượu xái thành linh thạch, ở trong mắt Lê Chanh, đây là một khoản mua bán lời không lỗ.
“Mê dược?”. Tống Mục rõ ràng bị giải thích kéo chệch, hơn nữa nháy mắt liên hệ đến nghiệp luyện đan phát đạt cùng buôn bán ế ẩm của thị trường luyện chế dược vật khác, lo lắng không thôi liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái, “Nếu nước của ngươi không được cho phép tiến mại trường (sàn giao dịch) thì ngươi cũng đừng thất vọng, không phải mọi người lần đầu đều có thể thành công, kiếm không được thạch liền trở về, tu luyện thật chăm chỉ”.
Trầm mặc một chút, Tống Mục đột nhiên nghĩ đến tư chất của Lê Chanh, cũng khó trách sẽ tìm con đường khác, không khỏi thở dài, “Thiên đạo thù cần*, chung quy sẽ cho ngươi một đường hy vọng”. Tâm linh ca ca tri tâm phụ thể (ý bẩu thèng này nó bị tâm hồn anh trai tri kỷ bám vào).
*Thiên đạo thù cần: trời không phụ người chăm chỉ, người siêng năng sẽ được đền đáp.
Lê Chanh yên lặng gật đầu, rất nhanh từ trong miệng anh trai tri kỷ được đến tin tức của phòng đấu giá, ở vào dưới chân núi của Ngọc Hoàng tông có một chi nhánh của phòng đấu giá Mãnh Long, nhưng mà phi thường bi ai chính là, một vị đệ tử ngoại môn nào đó cùng phòng của Tống Mục nói với y, trừ phi là hoàn thành nhiệm vụ tông môn, nội ngoại môn đệ tử của tông là không có tư cách xuống núi.
Trong Ngọc Hoàng tông có điện công đức, đi lãnh nhiệm vụ phù hợp thực lực của cấp bậc chính mình trong tay quản sự có thể xuống núi hoàn thành, một người hoặc tổ đội cũng được, nhưng mà những nhiệm vụ này thấp nhất đều là luyện khí tầng năm mới có thể hoàn thành.
Cùng loại tu vi luyện khí tầng ba của Lê Chanh như vậy, muốn hoàn thành nhiệm vụ tông môn quả thực chính là tiết tấu bị chà thành bột.
Đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn rượu xái đầy phòng, Lê Chanh vô cùng buồn bực. Chính mình vẫn là cấp bách quá rồi, sớm biết rằng hỏi thăm Trầm Du một chút lại làm quyết định, quả nhiên cách đuổi người thiếu suy nghĩ.
Hiện tại làm sao bây giờ? Đem thực lực xông lên luyện khí tầng năm? Tích lũy linh khí giữa mỗi một tầng luyện khí đều là một tầng gấp đôi một tầng, cậu tưởng tượng không đến chính mình đạt tới luyện khí tầng năm cần bao nhiêu thời gian…….
Ngoài bầu trời truyền đến một trận tiếng sáo réo rắt, giai điệu du dương trấm lắng, cùng ý cảnh khi mỗi lần ngủ say nghe được đều cực kỳ giống nhau.
Lê Chanh nghiêng đầu nghiêm túc nghe nửa ngày, chậm rãi nện bước mở cửa sổ ra, vội vã thăm dò muốn nhìn người chơi nhạc là ai —— hình như là trên đỉnh đầu truyền đến.
Cậu ngưỡng cổ hướng lên trên không, còn chưa nhìn đến bóng người, chợt nghe đến bầu trời có tiếng đại bàng kêu dồn dập……Đoán chừng đã xảy ra sự cố vô cùng khẩn cấp gì rồi, con mắt sắc bén sung huyết của con đại bàng đen, từ mái nhà bên cạnh một đường tè tới mái hiên của phòng Lê Chanh.
“Ó ——”.
Mắt sắc nhìn đến có cái gì không đúng, cậu vội vàng cúi đầu rụt vào trong, chất lỏng trong suốt tí tách rơi xuống trên mặt đất cùng bậu cửa, lòng còn sợ hãi sờ sờ mái tóc xoã tung lui về phía sau hai bước, mịa kiếp, hù chết cha rồi!
Trên nóc nhà có người nói nhỏ hai câu, hắc điêu chở Minh Viễn mặc đạo bào phần phật bay đi, Lê Chanh nhìn thoáng qua xa xa, chỉ có thể nhìn rõ thân ảnh cao ngất đứng thẳng trên lưng chim, thầm nghĩ quả nhiên phong thái bất phàm, khó trách có thể thổi ra ca khúc xúc động lòng người như vậy.
Nếu Ngọc Hoàng tồng nhiều đệ tử quân tử chi phong như vậy thì tốt rồi, Trầm Du sư thúc cũng sẽ không bị nuôi thành bộ dáng bệnh thần kinh, đương nhiên, hy vọng sau này sẽ không gặp lại, Lê Chanh ôm tâm nguyện tốt đẹp mặc niệm một phen.
Sau đó cậu cầm khăn lau chạy ra ngoài phòng, chuẩn bị lau sạch bệ cửa sổ bị dính nướ tiểu của con đại bàng đen.
Đối với một thiếu niên có chút bệnh sạch sẽ mà nói, nước tiểu trên bệ cửa tuyệt đối tồn tại vô cùng khó có thể tha thứ.
Đạp lên cỏ non trong sân ngồi xổm dưới cửa sổ, Lê Chanh chấp nhận số phận lau chất lỏng trong suốt còn sót lại bên trên, tai sau lại nghe được tiếng kêu quen thuộc, “Ó ——”, cậu hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy dưới mây trắng cao xa, mấy trăm con đại bàng đen phong cách giũ giũ lông ngược sáng, phô thiên cái địa (ùn ùn kéo tới) hướng tới phương hướng đỉnh đầu của chính mình bay nhanh tới.
—— có thể suy ra, trong đó có đủ nước tiểu để tiểu tới bất tận.
Ngẫm lại quả thực còn đáng sợ hơn so với nước thuốc hóa học? Mịa? Đã nói giới tu sĩ cỡ nào tuyệt vời sạch sẽ không ô nhiễm mà!
Lê Chanh: “…….”
Đàn đại bàng đen tốc độ quá nhanh, tuy rằng địa phương xa vài bước chính là cửa, lấy tốc độ của cậu chỉ sợ không tránh được bữa tiệc vật bay trên không mạnh mẽ mưa xuống, trọng điểm là nên trốn đâu đây?!!
Ý niệm lo lắng trong đầu vừa chuyển, Lê Chanh nhanh chóng chạy trốn.
Trước nhà gỗ nhỏ trống rồng, hắc điêu ngốc kêu bay đi, trước cửa Trầm Du một cái cánh tay xấu hổ dừng ở giữa không trung, ở chỗ ban đầu có Lê Chanh xuyên không.
Tại sao cho dù sợ hãi muốn chết, tiểu âm chúc cũng sẽ không cầu cứu chứ, tuy rằng loại tính cách này không hoàn mỹ lắm, nhưng thục tế tiểu tử kia chỉ cần quay người lại……. Có thể nhìn đến y a.
Trầm đại hiệp khổ sở hít hít mũi, lòng cực kỳ nghẹn khuất. Hơn nữa loại sự tình ở bên ngoài liền biến mất này, bí mật rõ ràng như vậy không sợ bị phát hiện sao?
TrầmDu yên lặng thở dài, nhà y có tức phụ ngốc, nhìn qua hơi lạnh lùng, kỳ thật xuẩn manh xuẩn manh. (ngốc nhưng đáng iu)
Vì đề phòng còn có chuyện khác xảy ra, sau khi Lê Chanh rớt xuống hiện đại cũng không có vội vả lại xuyên qua trở về, ở trong mắt người bên ngoài, một phút trước Lê Chanh còn đang xuống taxi vào cửa tiệm thuê, một phút sau liền nhàn nhã đi ra, biểu cảm trên mặt mặc dù như là quá sợ hãi sau nhẹ nhàng thở ra, hơi tái nhợt, lại không ai có hoài nghi gì thiếu niên yếu đuối đáng yêu này thân mang máy xuyên thời không.
……. Tồn tại của Bạch Liên giáo nói cho mọi người, thứ nhìn như siêu việt khoa học gì đó, nhìn thấy cũng không có thể tin, càng đừng nói không nhìn thấy.
Hai tay Lê Chanh cắm vào túi quần, chậm rì rì một mình đi tới gần đường cái.
Sau khi kết thúc thi đại học, lần đầu tiên cậu có thời điểm thả lỏng như vậy, tin tưởng nếu không phải trên tay có được chiếc nhẫn có thể xuyên qua song giới, hiện tại cậu nhất định tại tiệm trà sữa hoặc bánh ngọt làm thuê……..
Tiệm bánh ngọt hai tầng hiện đại treo bảng hiệu “Good Harry” cửa xoay tròn mỏ ra, một đôi vợ chồng trung niên mỉm cười nhìn đứa con đi ở phía trước bước chân đột nhiên dừng lại, sau đó theo tầm mắt kinh ngạc của đứa con, dễ dàng phát hiện thiếu niên đang yên lặng đi tới gần đường cái.
Là nó?
Ba người đều là sửng sốt.
Tóc đen cắt ngán của thiếu niên mềm mại rối tung ở trên trán, so với đêm tối còn muốn đen bóng trên làn da trắng nõn, liền ngay cả đôi vợ chồng này không thừa nhận cũng không được, bộ dạng Lê Chanh còn đẹp hơn so với em trai Dương Thiên Cao, lấy góc độ nhìn qua của những người đứng xem, đối phương giống như con thỏ, ngoan ngoãn đáng yêu.
Ước chừng ở trong mắt rất nhiều cha mẹ, thiếu niên ôn nhu như vậy quả thực muốn tan vào trong lòng.
Nhưng mà tiền đề phải ở chỗ cậu ta không phải con của Lê Quế Hoa.
Trong lòng Tống Tuyết Nhiên bắt đầu tràn nước chua, từ trước đến nay bà luôn tự hào về con trai mình, con trai mười lăm tuổi nhảy lớp tới năm ba cao trung (= lớp 12) còn có thể duy trì top 10 trong trường, ở nhà người thường chỉ sợ căn bản không có bao nhiêu đâu?
“Lần trước Thiên Cao không phải nói con trai ông ở trong lớp học tập không tốt sao? Có phải lần này thi đại học không có phát huy tốt hay không, đi ra đi dạo thả lỏng tâm trạng một chút?”. Huých cánh tay của Dương Nghị, trong miệng Tống Tuyết Nhiên đoán hành vi của thiếu niên, ánh mắt sâu sâu nhìn chằm chằm khuôn mặt của chồng mình, mưu toan từ trong thần sắc giật mình của ông ta nhìn ra manh mối gì đó, “Muốn đi an ủi nó?”.
Dương Nghị nhíu mày, đích xác từ lúc nghe xong lời nói của con trai nhỏ, ông cũng bắt đầu đang lo lắng vì học nghiệp của con trai lớn làm chút gì hay không, dù sao lớn lên ở một cái gia đình không có tình thương của cha, bản thân Lê Chanh thiệt thòi hơn nhiều so với người bình thường.
Ông có lẽ có thể giống như một người cha, sờ sờ đầu của nó, nói với nó thi rớt đại học cũng không sao.
Nhưng mà Dương Nghị chần chờ chính là, ông không biết đối phương sẽ tiếp nhận ý tốt của ông hay không, giống như từ rất nhiều năm trước, hai cha con cũng đã trở thành người lạ, con ông, là phi thường vô cùng quật cường.
Còn nhỏ, lại cứng cỏi.
“Muốn đi thì đi đi”. Tống Tuyết Nhiên khoác lên cánh tay ông, kéo về lực chú ý của Dương nghị, “Dù sao cũng là con của ông, chỉ cần không phải gặp vợ trước của ông, tôi đều có thể tha thứ”.
Dương Nghị không nghĩ tới bà sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy, ngược lại cảm thấy được có chút áy náy ——gương mặt tuy hơi góc cạnh lại cực giống Lê Quế Hoa đặc biệt nổi bật ở trong mắt của hai người, thiếu niên giống mẹ, rất dễ nhìn ra được bóng dáng của Lê Quế Hoa, Tống Tuyết Nhiên có thể cười chịu đựng, thật sự làm rất nhiều vì ông.
Lúc trước công ty nhận hết xa lánh gần kề đóng cửa, nếu không có Tống Tuyết Nhiên xin cha bổ sung đại lượng tài chính, ông hiện tại sớm số vào chẳng bằng số ra một nghèo hai trắng, suy tàn đến hoàn cảnh ăn trấu nuốt rau.
“Cha mẹ đang nói Lê Chanh?”. Dương Thiên Cao đột nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn cha mẹ, lắc lắc đầu, “Không, anh ta căn bản không có thi rớt, lại như thế nào sẽ cần an ủi?”.
Tống Tuyết Nhiên có chút không phản ứng kịp, a một tiếng với con trai, “Cái gì?”.
“Anh ta ở lần thi mô phòng lần 3 của cao trung Hữu Nghị đứng đầu toàn trường…..”. Dương Thiên Cao tận lực không mang theo sắc thái cá nhân nét mặt thản nhiên nói, trên mặt vẫn là lộ ra bối rối khác với cao ngạo trong dĩ vãng, nghĩ đến tháng trước khi gặp nhau chính mình dõng dạc nói những lời đó, Dương Thiên Cao hít sâu một hơi, “Đây mới là thực lực chân chính của anh ta”.
Cậu ta chua sót cười, còn khó coi hơn so với khóc: “Mẹ ơi, con có thể không phải thiên tài gì”.
“Không có đâu, con chỉ có mười lăm tuổi……. Chờ con lớn tầm tuổi này có thể làm tốt hơn nữa”. Tống Tuyết Nhiên ý bảo bánh ga tô hoa quả trong tay, đây là đánh dấu mười lăm tuổi của Dương Thiên Cao.
Thiên Cao còn nhỏ, còn chưa trưởng thành, cho dù phi thường thông minh, tâm trí còn chưa hoàn thiện. Bà có thể cho phép Lê Chanh xuất hiện ở trong cuộc đời của Dương Nghị, nhưng tuyệt không thể để nó đả kích tới tin tưởng của con mình, nói đến ngọn nguồn, đó bất quá là con của tình địch mà thôi, làm sao so được với tâm can bảo bối của chính mình?
“Anh ta trước kia mỗi ngày chạng vạng đều đi cửa tiệm làm thêm, trước khi thi mô phỏng lần 3 mới nghỉ việc nghiêm túc học tập, tại dạng tình huống như vầy còn có thể giành hạng đầu, con vẫn cho rằng anh ta ngu ngốc không hề giống anh con, anh ta có thể vĩnh viễn sẽ không học giỏi, vì thế u buồn thật lâu, nhưng hiện tại mới biết được con đang lo bò trắng răng…….”. Dương Thiên Cao giọng điệu cứng nhắc miêu tả tư liệu chính mình từng điên cuồng thu thập qua.
Cậu cảm thấy được rất bất khả tư nghị*, lại cảm thấy đó là lẽ thường.
*bất khả tư nghị: không thể tin được, khó tin
Bởi vì là anh ta là anh trai của Dương Thiên Cao cậu, cho nên cái gì đều có thể, cậu cho rằng đầu óc của mình là thông minh hiếm có, thì ra Lê Chanh càng thêm thiên tài.
“Nó còn phải làm thêm?”. Dương Nghị nghe tới trọng điểm hoàn toàn khác biệt cùng cảm tình Dương Thiên Cao muốn biểu đạt hoàn toàn khác nhau, giọng điệu ông cũng có chút bất thường, Lê Chanh vẫn là vẫn là thiếu niên học cao trung, làm sao có thể hiện tại liền vì cuộc sống mà bôn ba? Chính mình mỗi tháng đưa phí nuôi con cho Lê Quế Hoa, bà ta đều dùng vào đâu rồi?
Dương Nghị đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, đè xuống nghi hoặc trong lòng, ông ngẩng đầu nhìn hướng thiếu niên, lúc này Lê Chanh vốn nên đi xa lại đang dìu một ông cụ bị té từ giữa đường đi trở lại, ông cụ ở bên cạnh đường cái dậm chân một cái, một hồi lâu mới chậm rãi buông tay cậu ấy ra, tiếp theo không biết mèo lông ngắn màu xám nhà ai bốn chân luống cuống té xuống cái cây, chân sau gãy, cậu ngồi xổm xuống nhìn chân sau của mèo con, liền ôm vào trong lòng.
Dương Nghị: “…….”. Lại nói đây là con ông?
“…….”. Dương Thiên Cao lại càng nghẹn họng, cậu vẫn là lần đầu nhìn thấy trường hợp thánh phụ như vầy, mở to hai mắt tập trung tinh thần nhìn, sau khi ý thức được trạng thái của chính mình, lập tức mất tự nhiên xoay đầu qua, khinh thường bĩu môi nói: “Tấm lòng vàng thối nát”.
Ngoài miệng nói như vậy, Dương Thiên Cao cầm qua bánh ga tô sinh nhật của chính mình, cầm tới gần anh trai cùng cha khác mẹ.
Mèo lông ngắn nhìn qua vô cùng đau đớn, kêu meo meo cũng không cắn người, đôi mắt ướt sũng trợn to, trong con mắt dựng thẳng phản chiếu bóng dáng của Lê Chanh. Điểm trắng của mi tâm nó từng điểm từng điểm tiến vào trong cơ thể Lê Chanh, cơ hồ mỗi lần Lê Chanh xoa xoa lông xám của nó đều sẽ được đến rất nhiều giá trị tín ngưỡng…….. Cũng không tránh khỏi hơi nhiều chút.
Lúc nãy cậu đỡ ông cụ cũng không có được đến nhiều giá trị tín ngưỡng như vậy.
Mèo ngốc bán manh (làm điệu bộ cute í) và vân vân, tâm tình liền cực tốt. Động vật biết ơn hơn so với con người, cũng dễ dàng thỏa mãn, e rằng chỉ là xoa xoa lông ngắn của nó thì nó liền sẽ cực vui vẻ.
Trước đó Lê Chanh kiểm tra qua miệng vết thương chân sau của nó, phát hiện là ở bên sườn chân sau, có cái gì đó sinh trưởng ở trong thịt, nhìn qua đã là miệng vết thương rất lâu rồi, khó trách ở trên cây không dùng sức được nên rớt xuống dưới. Nhưng mà cậu cũng không phải bác sỹ thú y, đành chịu đành phải nhét nó vào trong lòng, định ôm đi tìm phòng khám thú cưng.
“Này, nó là đói bụng mới sẽ kêu”. Dương Thiên Cao bước chân không nhiều không ít vừa vặn đứng ở vị trí song song Lê Chanh, thiếu niên mười lăm tuổi gần như muốn đuổi kịp vóc người của Lê Chanh, cậu ta cầm bánh ga tô sinh nhật của chính mình, vẻ mặt cao ngọa lạnh lùng nói: “Cho nó ăn bơ, mèo thích ăn bơ”.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm của Dương Thiên Cao, Lê Chanh thiếu chút nữa trẹo eo, ôm mèo lông ngắn đứng lên, ánh mắt cậu rơi xuống trên bánh ga tô thiếu niên cầm trong tay, số 15 bằng trái cây đông lạnh màu sắc trong suốt hiện ra chói lọi ở trước mắt.
Lê Chanh đặc biệt muốn vịn đỡ trán, cái gì cùng cái gì? Đó là bánh ga tô sinh nhật của cậu ta mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook