Mẹ My dẫn tôi lên phòng con bé, một căn phòng khá rộng với tường màu xanh cốm và la liệt các tượng, tranh, ảnh cũng như thú bông.

Một con bé mặc áo thun 2 dây đang nằm quay lưng về phía cửa.

Chính là con bé chạy xe bát nháo lúc nãy đây rồi.– Cô Hà: My dậy đi, gia sư mới của con đây này… Ơ, con bé này hay nhỉ, đang nằm ngủ hay làm gì mà im thin thít thế kia… Dậy, dậy đi My!!!– My: Gì đó mẹ, con đang nghe nhạc mà… Ơ, ai kia hả mẹ? (Cái My quay ra nhìn tôi ngáo ngơ… một con bé khá xinh và dễ thương với mớ tóc bông xoăn như một chiếc súp lơ chụp lên đầu… Con bò điên lúc nãy đây rồi… Một “con bò” xinh đẹp, tôi có thể khẳng định là không thua kém gì mấy so với em Hằng lớp tôi)– Cô Hà: Anh gia sư mới của con đấy, quên là hôm nay phải học à?– My: Oh, con nhớ chứ nhưng sao đến sớm thế!!!“Gia sư mới??? Nghĩa là trước mình đã từng có ít nhất một người?” – Tôi nghĩ thầm trong bụng, nhưng chuyện này thì cũng bình thường thôì.

Vì đâu phải thầy trò nào cũng hợp nhau được đâu.– My: Hi, chào anh zai, gia sư gì mà cool quá mẹ ơi.

Thế này chỉ yêu thôi chứ dạy sao được em, hì hì…– Tôi: Hả… Ơ…– Cô Hà: Nào!!! Cái con này hay nhỉ.

Tuấn, cháu đừng nghe, nó chỉ trêu thôi… Con này, mày đừng bắng nhắng nữa, mẹ tìm bao gia sư nữa cho mày mới đủ đây?– My: Khi nào con thấy thích là được, như cái anh nài nài.

Đẹp zai, kutoe, tay lại què, quá hay lun… Thôi mẹ cứ xuống đi để bọn con học, hí hí.– Cô Hà: Thế thôi, giờ cô cũng có hẹn phải đi ra ngoài.

Tuấn cố gắng kèm em môn Toán thật tốt nhé.


Cái My thì nó thông minh nhưng lười nên học hành vẫn lơ mơ lắm.

Thế cháu nhé!!!…Giờ thì trong căn phòng rộng này chỉ còn lại tôi và My.– Tôi: Em theo khối V phải không!– My: Anh không tìm hiểu thông tin học sinh trước khi dạy à!!! (Trời đụ, nó nói bằng một giọng rất sẵng, khác hẳn cái giọng lả lướt, “đong zai” vừa rồi.

Con bé này quả không đơn giản như mẹ nó nói, cái chuyện “đếm” gia sư kia chắc cũng từ nguyên nhân con bé quái thai này mà ra)– Tôi… Uhm… Có, nhưng bên trung tâm chỉ cung cấp cho anh về môn em cần phụ đạo thôi.

Còn lực học và khối thì thì không có.

Mà cái này thì anh nghĩ mình phải trao đổi và tìm hiểu trực tiếp thì mới rõ ràng được.– My: Anh muốn “tìm hiểu” tôi như thế nào? (Xưng “tôi” mới láo).

Chiều cao, cân nặng, số đo 3 vòng, còn… hay mất??? Hehe, làm gì mà nhìn tôi chòng chọc thế, mà anh đang nghĩ tôi “còn” hay “mất” cái gì vậy?– Tôi: “Còn” hay “mất” gốc kiến thức phải không… Thôi đừng có cợt nhả nữa, nói cho em rõ, đây là chuyện về tiền và trách nhiệm.

Chứ nếu không phải thì em xong với anh lâu rồi!!!– My: Ghê gớm vậy á!!! Vậy bỏ qua chuyện tiền nong – trách nhiệm sang một bên thì anh định làm gì tôi???– Tôi: Giờ trong cái nhà này chỉ còn anh và em, với một người xinh đẹp như em.

Theo em nghĩ thì anh sẽ làm gì???– My: Anh cũng “cứng” đấy.

Được rồi… tôi đang nghĩ giống anh đây, anh có gan làm chứ…Tôi lạnh lùng đứng dậy, bước chầm chậm, về phía My.

Con bé hơi biến sắc một chút nhưng khuôn mặt ngay lập tức trở lại vẻ bình tĩnh.

Một con bé mới sắp sang tuổi 18 mà như thế này thì quả thực là rất khác biệt.

Còn cách tầm 1m cuối thì tôi đưa tay phải về phía My…“Pặc… Khực…” – Cái My nhanh chóng đưa tay trái lên gạt tay tôi ra, tay phải theo đà thành một cú đấm vòng chếch chéo xương quai hàm tôi.

Ra chiêu bất ngờ, liên hoàn và gọn gàng – 100% biết võ rồi.

Trong một tích tắc, phản xạ luyện tập trong tôi thức dậy.

Chân trụ đứng vững, thân trên và đầu khẽ rút nhẹ về phía sau, vừa đủ để cú đấm của My rơi ào khoảng hẫng.


Liền mạch theo động tác lùi người tránh đòn, tôi giơ tiếp tay phải định làm một cú quét ngang phản đòn trong quyền anh.

Nhưng kịp định thần lại ngay lập tức vì đây là cái My, là học trò của tôi và chỉ là một con bé… xinh đẹp.

Trong chớp mắt tôi chuyển thế đấm thành thế chụp chảo.

Chụp ngay lấy cánh tay phải của My rồi thuận theo đà hẫng trước đó xoay vòng My lại rồi áp mạnh người con bé vô bức tường trống sau lưng.– AAAHHH… ÁÁ… ÁHHH… – Cả 2 cùng kêu lên thất thanh.

Với My hình như là tiếng kêu hoảng hốt khi bị tôi phản đòn bất ngờ và bị ép mạnh vào tường bằng một tư thế “nhạy cảm”.

Còn với tôi… thì đen hơn nhiều.

Sau một chuỗi động tác liên hoàn vừa rồi, tôi đã sơ ý để tay trái bó bột bị động trong lúc ép chặt vào phần eo thon của My.

Một cảm giác đau nhói, âm ỷ phát xuất từ bên trong khiến tim tôi giật thót, loạng choạng lùi lại và ngã bệt xuống đất.

Từ cổ tay truyền lên cánh tay một cảm giác râm ran và ê ẩm, hy vọng là nó sẽ không sao.– Bốpppp… – Một cú tát như trời giáng của My giành cho tôi khi tôi đang còn phân tâm với thương thế ở tay.

Lực tát khá mạnh và sốc khiến răng tôi bập vào môi chảy máu và mắt thì nổ đom đóm, sao trời.– Tôi: Này điên à!!! Con bé này sao ác ôn vậy!!!– My: Hôm nay tao cho mày chết… Thằng đê tiện… – My gào lên trong trạng thái khuôn mặt đã đỏ hồng và hơi thở đầy gấp gáp.

Nó tiếp tục nhảy bổ vào tôi kèm theo những tin nhìn giận dữ.


“Mẹ, cái con này bị động kinh à, mình là gia sư chứ có phải bác sĩ tâm thần éo đâu” – tôi cay đắng nghĩ thầm.Chật vật trườn ra sau rồi nén đau đứng dậy tôi mới tránh được cú đá tiếp theo của My.

Con bé lần này đã rút kinh nghiệm khi thu chân lại rất nhanh, rồi lại tiếp tục lao về phía tôi.

Chắc hẳn là nó đã nhận ra điểm yếu từ cánh tay bó bột của tôi nên mới chơi đòn trực diện như thế.

Đã vậy thì đành chơi đến cùng với nó vậy.

Tôi thủ thế, vờ sơ hở để My tấn công vào phía bên trái tôi.

Con bé vừa ra đòn thì tôi bất ngờ cúi gập người xuống quét mạnh chân trụ của nó.

Cái My mất thăng bằng ngã sõng xoài, nằm sấp trên sàn nhà.

Ngay lập tức tôi lao đến khóa chặt phần thắt lưng, chế ngự hoàn toàn tay và chân của My, khi ấy đang nằm giãy giụa dưới sàn nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương