– Bó rất tốt, vết thương lành hoàn hảo đấy.

Cử động có thấy vướng chút nào không?– Dạ… không vướng chú ạ.

Cổ tay cháu thế này thì vẫn còn tốt như trước chứ ạ?– Thực ra cậu chỉ bị tổn thương 1 phần nhỏ xương tổ hợp nên bó bột sớm thì không có hậu quả gì nghiêm trọng.– Vậy bạn ấy vẫn chơi thể thao được chứ ạ???– Việc sinh hoạt và luyện tập thể dục thể thao vẫn như bình thường thôi, nhưng nhớ là phải cẩn thận.– Dạ vâng, cháu cảm ơn chú ạ!!!…– Hì, tay Tuấn lành lặn rồi mình cũng nhẹ cả người!!!– Sao!!! Thoát được cái cảnh đón đón đưa đưa nên sướng hả!!! Hề hề…– He he, sướng chứ sao không!!! Mà Xuân hôm nay đi chơi đến tối à???– Ừa, nó đi với gái rồi, may mà chiều nay Hằng rỗi không chắc mình chết ngạt trên bus mất…– Hì, kể cả có bận thì cũng phải cố mà đi cho xong cái nợ này chứ, hahaha…– Nãy giờ có vẻ thích chí nhở, hehe… Này, tối Hằng có phải ăn cơm nhà không, rủ bọn Thảo trưởng đi nhậu đê.– … Uhm… hay đi riêng đi… Mình thích đi riêng với Tuấn hơn… Hê hê, trợn mắt nhìn gì vậy… Mình nói thật đấy, đi cùng hội Thảo cũng vui nhưng gặp nhau trên lớp với căng tin suốt rồi.


Chỉ toàn buôn linh tinh mãi cũng chán, đi riêng với Tuấn mình còn nói chuyện, tâm sự được, hì.– Uầy… coi người ta cứ như là “cái hũ xả” ấy nhở… Vậy đi lượn lờ tý rồi đi ăn, chém gió nhóe.

Giờ mới hơn 4h chứ mấy!!!…– Ợ… No quá… hajzzz, Hằng ăn như mèo hen mà cứ gọi nhiều.

Mình “chở” giúp nên căng hết cả bụng rồi.– Hì, gầy vậy phải ăn nhiều cho béo chứ!!!– Gầy đâu, cơ bắp săn chắc thế này… Sao, thấy đẹp nên cười hả… Mà này, thằng Đạt… dạo này nó thế nào rồi hả Hằng?– Không biết… từ sau hôm đá bóng rồi… xích mích với Tuấn đó… Mình thấy nó hung hăng quá nên cũng có nói này nói nọ… Nó tự ái nên bơ mình luôn, hì.

Cả tuần nay đòi “theo” trở lại nhưng mình kệ… Không thích!!!– … Cafe ở đây nhợt vị quá… Sau mà mình mở quán cafe chắc phải loại ngay cái bọn cung cấp này ra!!!– Uầy… khi nào mở được hẵng nói!!!– Thì cứ chém tý cho nó có khí thế, hì, Đó cũng là 1 trong những ước mơ của mình đấy, làm chủ 1 cái quán cafe nho nhỏ…– Bao giờ làm thì cho mình chung với nhé!!!– Ờ… cho Hằng làm “mốt” luôn, đảm bảo “câu” được không ít khách cho mình, hề hề.– Hajzzz… nào có “câu” được ai đâu…– … Nãy bảo đi chơi riêng để dễ tâm sự, mà giờ cứ ngồi buôn chuyện phiếm thế này à!!!– …– … Có nhiều người để ý vậy sao Hằng không chọn thử 1 ai để yêu tạm đi?– … Yêu là yêu, chứ còn suy nghĩ để yêu tạm nữa thì mệt mỏi lắm…– Dạo này có còn liên lạc với… cái anh… người yêu cũ không?– …– … Uhm, thôi mình xin lỗi nhé… hỏi câu vớ vẩn quá!!!– … Hôm qua mình vừa gọi cho anh ấy xong…– Hằng gọi ư???– … Là mình gọi… giọng nói vẫn vậy… cứ như ngày xưa mỗi lần thì thầm bên tai mình vậy…– Uhm… cứ kể tiếp đi, mình đang nghe đây…– Trước khi gọi mình cũng đắn đo lắm… Nhưng mình thực sự muốn được 1 lần nữa nói chuyện với anh ấy… Chắc là mình ngu ngốc lắm nhỉ!!!– …– … Tự hạ thấp đi bản thân mình đúng không…– … Mình nghĩ là do Hằng đang làm theo cảm xúc thôi.


Nếu muốn thì cứ nói chuyện… nhưng nếu nói chuyện để dứt khoát rõ ràng mọi chuyện với nhau thì là tốt nhất… Hằng có làm điều đó không???– … Là anh ấy làm… mình vừa nghe giọng anh ấy xong thì không nói được gì hết… Mãi 1 lúc sau anh ấy dọa bỏ máy thì mình mới nói được… Mình hỏi anh ấy những câu hồi chia tay mình hay hỏi… Chia tay vì lý do gì… Anh ấy có yêu mình thật lòng không? Và… giờ anh ấy có còn chút tình cảm nào với mình không???– … Rồi sao nữa? Trả lời thế nào?– … Anh ta phũ phàng lắm… nói hết yêu và giờ thì không còn lưu luyến chút gì với mình nữa…– … Vậy, lúc trước có yêu Hằng thật lòng không???– … Mình cũng hỏi vặn mấy lần nhưng anh ấy chỉ trả lời là tình yêu đến theo cảm xúc, cảm xúc hết rồi thì tình yêu cũng chết theo.

Không có thật lòng hay dối lòng gì cả!!!– Mình nghĩ là Hằng cũng nên xác định lại tư tưởng của mình 1 cách dứt khoát đi.

Cái gì đã qua thì cứ để nó qua, thứ không phải của mình thì mãi mãi không thể là của mình được.

Đây mới chỉ là những chuyện đầu đời, từ nay về sau còn nhiều biến cố khác lắm.


Tập sống cho bản thân và gia đình mình trước thì tốt hơn… Mình thực sự thấy lo nếu Hằng cứ sống mà nặng lòng mãi như vậy…– … Cảm ơn Tuấn… mình thực sự cảm kích đấy…– Mình không phải chỉ khuyên rồi để đấy đâu, có nhiều thứ đáng sợ và đau khổ… hajzzz… hơn cái tình đầu này của Hằng nhiều.

Mà vẫn phải ngâm mình lội qua nó để sống tiếp đấy!!!– … Mình biết chứ… mình cũng cần thời gian nữa…– … Hajzzz… Hằng chắc còn nhớ vết sẹo trên ngực mình chứ???– … Uhm, hôm Tuấn đá bóng mình có thấy rồi, bị làm sao mà sẹo lớn vậy???– … Để mình kể cho Hằng nghe chuyện này…….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương