9h hơn – Tạm biệt hội a.

Mạnh, tôi thất thểu trở về nhà với cơ thể lại tích thêm 2 vết thương mới.

Thầm hy vọng a.

Mạnh sớm điều tra ra thân thế cũng như vai vế của thằng “họa sĩ”.

Thực ra trong lòng tôi cái ý muốn trả thù nó không phải là lớn nhất, cái tôi cần là phải hiểu rõ con người và khả năng của thằng “họa sĩ” đến đâu để có cách đối phó với nó.

Ít nhất như vậy thì sẽ tránh được phần nào liên lụy tới bạn bè, người thân của mình – đặc biệt là Xuân chóa.


Sau là cũng đỡ lo cho Trà hơn vì ít nhất cũng biết người mà cô nàng đang quan hệ yêu đương thuộc hạng gì…Mà thế quái nào tự nhiên lại đi lo cho cái Trà về vấn đề này nhỉ.

Tôi tự thấy bản thân ngày 1 rỗi hơi khi để tâm hơi nhiều đến chuyện riêng của người khác.

Mọi chuyện đen đủi xảy ra với tôi từ hơn 1 tháng sau khi lên Hà Nội tới giờ phần lớn cũng đều bắt nguồn từ việc tôi thích tham gia vào chuyện của người khác.

Thân mình tự lo chưa xong, còn phải nhờ a.

Mạnh.

Trong khi nhà Trà đã có số về bóng bánh, cá độ ở cái đất Hà Nội này.

Vậy thì ai mới phải lo cho ai đây??..

Càng nghĩ càng thấy mình dở hơi……– ĐM nó phang mày tím cả ra máu này!!! – Xuân chóa xuýt xoa, ngán ngẩm khi bôi thuốc cho tôi.– … Áiiii… Bôi nhè nhẹ thôi, đau vl ra…– Mà mày có chắc là thằng chó đấy làm không… Nhỡ là đồng bọn bọn cướp lần trước thì sao???– Bọn đấy biết thế éo được nhà mình, chỉ có thằng “họa sĩ” thì lúc trưa nay nó rình được rồi.– Thế sao nó biết mày ra ngoài mà canh đúng tầm giờ này.– Tao nghĩ là chó ngáp phải ruồi thôi… Thằng “họa sĩ” nó mới để ý tao được có ngày hôm nay thì làm sao đã biết giờ giấc sinh hoạt với lịch đi dạy của tao được… Tao nghĩ nó thuê hoặc nhờ bọn này canh me trong vài ngày rồi mới úp.

Ai ngờ nãy lang thang 1 mình nên “dính” luôn… Áiiii… Đm nó chứ!!!– Hajzzz… Thôi, cứ chờ tin a.

Mạnh đã.

Hôm nay như vậy tao nghĩ là chúng nó cũng chờn rồi.– … Mà mày cũng phải cẩn thận đấy nhé, đéo biết thế nào được lũ chó này đâu.


Mày ở cùng tao nên tao ngại liên lụy lắm.– … đéo phải nói nhiều, nằm im để bố bôi thuốc… Mày nghĩ tao lên đây 1 mình mà không có “hậu thuẫn” gì à!!!– … Tao cũng lờ mờ đoán nhà mày làm nghề này kiểu gì chẳng phải có… Mà không thấy mày kể lể gì nên tao cũng chẳng để ý.– … Ờ, cứ biết như vậy đi, mày mà có chuyện gì thì thằng kia cũng không yên được đâu!!!– … Uhm… mà chuyện này chỉ có tao với mày biết với nhau thôi nhé.

Càng kín càng tốt!!!– Đéo phải dạy, nằm im cho bố bôi thuốc nào.…Hơn 1h đêm – 2 thằng mới chợp mắt được vài tiếng thì Thảo trưởng và Kiên đã lò mò tới gọi dậy để đi lấy hoa.

Ôi zời là mệt, hajzzz… Nhưng dầu sao cũng có cái thú vị của nó vì đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận không gian, không khí và tiết trời của 1 đêm đông ở Hà Nội.

Dù lạnh giá nhưng vẫn thấy phấn khích và lâng lâng, 4 thằng thậm thụt như buôn bạc giả rỉn ga chạy từ từ trên 3 chiếc xe máy.

Trời tối đen thui, đèn đường trên đoạn Yên Phụ – Âu Cơ thì lại sáng rỡ, cảm giác khá phiêu, cơ mà thi thoảng chạy qua chốt CĐ thì cũng thấy hơi hơi thốn.Làng hoa đêm ở Quảng An – Quảng Bá vào tầm 1 – 2h đêm nhưng đã rất nhộp nhịp.

Người ta họp chợ từ sớm để nhận hàng và giao hàng đổ buôn, đổ lẻ cho các đầu mối và khách hàng cá nhân có nhu cầu lớn để kịp cho những hoạt động giao thương hay lễ tết vào ban ngày.

Mấy ngày hôm nay là cận 20/10 nên mật độ lại càng đông đúc hơn, hoa lá tấp nập chen dài hàng bãi, không nơi nào là không thấy hoa.

Trên các sạp hàng, quầy hàng, trên các xe tải vận chuyển, ở dưới đất… nằm la liệt ngổn ngang những mùi vị ngai ngái và hương sắc rộn ràng.3 rưỡi đêm – Xong xuôi mọi việc, cả 4 thằng lại chui vào chung 1 cái giường trong phòng, bò lê bò càng ra mà ngủ vì mỏi.


Vì gái quên mình là đây…Buổi học sáng vẫn diễn ra như thường lệ cho đến khi cô giáo bật máy chiếu thì Thảo trưởng “hành động” luôn.

Đúng là người không phụ người sau bao ngày chuẩn bị, tấm lòng thành của đám con trai lớp tôi được đám con gái cảm kích và tung hê.

Clip được phát bằng máy chiếu ghi lại từng khuôn mặt hài hước, biểu cảm của bọn con trai, chạy trên nền nhạc “Graduation Song” giàu cảm xúc không kém.

Hoa hoét trao tay nhau làm cả căn phòng “định nghĩa lớp” hôm ấy ngập tràn sắc đỏ.Kết thúc buổi học sớm tới cả lớp rời phòng thì có thêm 1 sự kiện khá bất ngờ…– Ô… Ô… OHOHOHHOHH – Tiếng hò hét ầm ĩ phát ra ở 1 khoảng sân trường khi thằng Đạt cùng 1 đội tiền hô hậu ủng theo sau, vác 1 bó hoa hồng khá “khủng” để tặng Hằng.– Nó làm cái đéo gì thế nhở – Hùng nhăn nhở nói với mấy thằng bọn tôi.– Thằng Đạt chơi quả này bạo liệt phết – Thảo trưởng tấm tắc.– Phô trương vãi đái ra, nhiều đứa nó lại sợ – Xuân chóa kết 1 câu khá chuẩn vì hình như là Hằng không thích nó thật.

Chỉ miễn cưỡng nhận bó hoa mà có lẽ chưa “cảm” được cái “thành ý” của thằng Đạt.Hơn 9 rưỡi sáng – Tan học cả lớp tôi lại í ới hò hét nhau ra Xmen – club, nơi đã đặt trước 1 phòng hát 60 người để tất cả đều được thoải mái hát hò và quậy phá với nhau những cử chỉ mà có lẽ vào ngày thường chẳng mấy đứa dám làm hay có hứng để làm.

Nói chung là 1 ngày kỷ niệm đã diễn ra trong tốt đẹp bởi những điều chân thành và giản đơn.– “Tít… Tít…” – Đang ngồi bia bọt với hát hò thì tôi nhận được tin nhắn, là của Hằng.– “Quà của mình đâu???”…– “Treo trên cành cây rồi…”– “Cây nào???”– “Cây trước cửa nhà Hằng ấy…”– “???”– “Thì cứ về là thấy thôi!!!”– “Quà không trao tận tay không coi là quà…”– “Để về mình tính sau nhé”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương