Sóng Gió Cuộc Đời
-
Chương 18
Buổi “họp gió” chiều nay ngoài việc hoàn thiện cho xong cờ nhíp chúc gái thì còn có mục đích khác là bàn về tình hình lực lượng đội bóng mới thai nghén của lớp tôi.
Nghe Thảo trưởng thở ngắn vắn dài về nhân sự mà tôi cũng thấy sốt ruột thay.
Họp đội thử quân cũng đã 3 trận nhưng xem ra số thằng thực sự biết đá chỉ khoảng 7 – 9 thằng, còn đá được, đá tốt chắc chỉ 5 – 7 thằng là hòm hòm cứng cựa.
Trong đó thì có tới 3 thằng quen thân với tôi là thằng Kiên đá cắm, thằng Phong và Thảo trưởng đá thòng.
Thằng Hùng biết đá nhưng còn non, Xuân chóa thì chỉ được cái mồm vs chơi game.
Thủ môn thì có thằng Vũ kều trước chơi bóng ném, nghe nói bắt khá nhưng chưa tập cùng với lớp buổi nào nên chưa rõ thực hư.
Còn 2 thằng nữa đá cánh cứng cựa là 2 thằng “Đồ Sơn” tên Vinh và Tùng.
Trụ thì không có nổi thằng nào thực sự đá khỏe, có thằng Kiên hay đá phủi có thể đá được nhưng kéo nó xuống lại không có thằng đá cắm.
Cuối cùng đành đẩy thằng Phong tay ngang lên thế tạm.Thứ 5 tuần này là có buổi set giao hữu với lớp thằng Đạt rồi, đến lúc đó mới đánh giá được phần nào khả năng của lớp mình cũng như thực lực của 1 trong khá nhiều các đối thủ khác ở khoa.
Nghe mấy cụ non gật gù bàn bạc mà vô tình hay hữu ý đôi lúc tôi cũng cảm thấy ngứa ngáy chân tay.
Cái mong muốn góp tinh thần, góp sức lực cho tập thể lớp khiến tôi suốt ruột mong chờ ngày tháo bột đến thật nhanh… dù khi đó thì giải cũng đã qua được 2 trận rồi……Tắm táp sạch sẽ, cơm nước no nê… đang nằm vểnh râu nghe nhạc thì tôi nhớ tới đống thuốc, vội bật dậy uống ngay.
Bao nhiêu tâm ý quan tâm của người ta đều dồn cả vào những hộp thuốc này đây.
Dù tôi chẳng thể hiểu nổi những gì mà Trà đang nghĩ.
Lúc nóng lúc lạnh, chăm sóc ân cần khi ở viện, rồi lại đùng đùng giận dỗi nguyên 1 tuần liền.
Đến hôm nay thì lại mang cho tôi thuốc, mà để ý thì toàn thuốc tây, thuốc đắt tiền… Giờ tôi mới hiểu phần nào vì sao cánh đàn ông lại luôn đau đầu khó hiểu trước suy nghĩ của người phụ nữ.
Đối diện với Trà hồi chiều quả thực tôi không rõ trong đầu cô nàng đang nghĩ gì nữa, đã hết giận rồi hay vẫn chưa nguôi ngoai??? Khó hiểu…… Muốn hiểu thì… phải hỏi thôi.– “Tút… Tút…” – Tôi quyết định bấm máy gọi cho Trà, dù vẫn còn ngại nhưng không hiểu tại sao sâu trong lòng tôi cứ thôi thúc muốn làm cái việc này.– “Tít… Tít… Tít” – Éo nghe chứ… Gọi lại tiếp…– …– Alo… Ưm… Tuấn à!!!– … Ừ, mình đây… Ờ… mình gọi… cho Trà muốn hỏi xem thuốc dùng thế nào ấy mà!!!– … Mình ghi đầy đủ hết trong giấy rồi mà!!!– … Uhm… thì, mình cứ hỏi lại cho yên tâm thôi, hì…– …– … Alo… alo… Trà ơi???– … Tuấn có chuyện gì muốn nói với mình phải không?– … Uhm… thực ra… mình muốn xin lỗi Trà 1 lần nữa chuyện hôm nọ… Mình… Trà đừng giận nữa nhé… Cứ tránh mặt vậy làm mình thấy buồn và áy náy lắm…– …– Trà ơi… Trà…– … Chỗ này sóng kém quá, lúc khác mình nói chuyện sau nhé.
BB Tuấn!!..
“Tít… Tít… Tít”Hajzzz, mất công mặt dày nói toẹt ra vậy mà lại còn sóng vs chả sánh, tiên sư nhà anh mạng, như SHIT ấy…– “Ring… Ring…” – Trà gọi lại chăng???– Tuấn à, đã ngủ chưa vậy?– Ờ, Hằng à, mình chưa, mới hơn 8h thì ngủ nghê gì.– Giờ có rảnh không?– Có việc gì à??? Mình đang nghe nhạc thôi.– Uhm… ra ngoài với mình chút được không???– Bây giờ á??? Hôm nay… đi cả ngày rồi còn gì nữa…– … Không đi được à… Từ lúc về nhà đến giờ mình cứ thấy buồn buồn…– … Vậy đi dạo lòng vòng chút rồi về thôi nhé… Để mình qua đón Hằng…– “Bim… Bim… Bim”– … Hả!!!– Hì, mình đang ở trước nhà Tuấn nè, ra luôn đi nhé, đứng ngoài nãy giờ bị muỗi xơi no rồi.– … Ờ Xuân này… Tao ra ngoài tý nhá – Tôi nói vọng vào nhà tắm, thằng ôn chắc đang thủ dâm rồi, nghe giọng rên rỉ như sắp lên đỉnh thì bị hẫng vì tác nhân bên ngoài……Cầu Long Biên buổi tối đúng là 1 nơi dừng chân lý tưởng cho các nhóm bạn, các cặp đôi tụ tập và hẹn hò.
Vừa mang không gian của tiếng xe cộ, phố xá, lại vừa có chút gì đó yên bình, bát ngát và lãng mạn.
Nó là 1 cái chất rất riêng tồn tại giữa lòng thủ đô luôn ồn ào và vội vã này.
Từng gánh hàng, quầy hàng được bày ra la liệt giữa các điếm nghỉ để phục vụ các bạn trẻ, thanh niên đang đứng ngồi đàn đúm bên lan can cầu.
Tôi và Hằng tất nhiên cũng nằm trong số đó, hơn 2m2 là khoảng không riêng của chúng tôi lúc này.
Gió đông trên cầu thổi ngào ngạt và tới tấp, mang theo hương vị sông và mùi cỏ cây bên bờ chân cầu.
Tiếng xuýt xoa thi thoảng lại vang lên do 2 đứa chủ quan mặc ít áo.– Khoác vào đi này… co ro hết cả rồi.– Mình không… Tuấn cứ mặc đi… Lạnh đấy!!!– Mặc vào đi… co rúm cả vào rồi kìa!!!– … Ơ… ưm…Ra vẻ galang nhường chiếc áo khoác duy nhất cho Hằng xong tôi mới cảm thấy hối hận vì… lạnh vãi lềnh ra, gió thổi thốc tới nên lại càng khó chịu…– Tuấn cứ… ngồi sát vào mình này… cho đỡ lạnh.– Không lạnh đâu, mát ấy mà… Cứ ngồi thế này được rồi… Ơ, cười cái gì chứ…– Hì hì… Tuấn không ngồi thì mình tự ngồi vậy… đấy như thế này cho ấm…Hằng chủ động chuyển mình trên yên xe ngồi sát vào bên tôi, chính xác là dựa người vào tôi thì đúng hơn.– Mùa đông lạnh lẽo thật đấy…Hằng cảm thán, xoa nhè nhẹ 2 tay lại với nhau… tôi cảm thấy bản thân hơi thừa thãi khi ngồi cạnh cô ấy lúc này.
Biết là Hằng buồn nhưng cũng chẳng muốn nói ra những lời an ủi, động viên sáo rỗng, giả tạo.
Đơn giản vì tôi cũng đã từng trải qua cái cảm giác này, cái cảm giác đau khổ, buồn tủi mà theo cá nhân tôi thì nó thậm chí còn lớn hơn chuyện hiện tại của Hằng rất rất nhiều.
Cứ nếm trải, làm quen, thích nghi rồi từ từ trải nghiệm nỗi đau.
Để mặc tự nhiên và thời gian dần trôi qua… đó chính là những vị thuốc mặc định tốt nhất có thể chữa lành những vết thương sâu trong lòng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook