Sóng Gió Cuộc Đời
-
Chương 17
– … Dù anh ấy đã bỏ rơi mình, làm tổn thương mình, làm mình đau, hận… nhưng không hiểu sao… mình lại không thể hết yêu anh ấy…– … – Tôi định buột miệng buông câu “tình yêu mù quáng, điên dại” nhưng kịp ngăn lại lời nói vừa trôi khỏi cuống lưỡi.
Trong chuyện tâm sự thì tốt nhất nên làm 1 thính giả hơn là làm 1 nhà phê bình, nhận xét.– … Hức… mình đã từng cố quên đi anh ấy, lao vào học và đi chơi với bạn bè trong gần 1 năm trời.
Tưởng như sẽ dứt được… Hức… nhưng hóa ra lại không phải…– …– … Chiều qua mình bất ngờ nhận được tin nhắn của anh ấy… Hức… Lúc đó mình hồi hộp lắm vì đã lâu rồi anh ấy mới lại nt cho mình… Hức… Mở tn ra xem thì… Hu hu… là anh ấy mời mình tháng 1 tới dự đám cưới của anh ấy… Huhhu…– …– … Lúc đó mình thấy đau khổ lắm… tim mình thắt lại… Mình thấy nhớ anh ấy vô cùng, mình vẫn còn yêu anh ấy lắm… Hức hức… Đã cố quên cả năm trời… nhưng mình lại thấy yêu anh nhiều hơn…– …– … Mình không muốn mất anh ấy đâu… Huhuuhuu…Hằng gục đầu vào vai tôi hay chính xác hơn là ngực tôi mà nức nở, khóc xối xả.
Từng tiếng nấc cụt vang lên không ngừng khiến cho mấy hội ekip ảnh cưới ở phía xa xa cứ quay ra ngó nghiêng, nhìn soi mói…– … Thôi được rồi… không sao đâu mà… – Tôi khẽ vỗ vai Hằng, lúc này thực sự cũng chẳng thể làm gì hơn để cải thiện tình hình.
Đành im lặng làm điểm tựa vỗ về để cô nàng thổn thức mà tuôn xả hết đống cảm xúc đang bế tắc trong lòng ra ngoài bớt được phần nào tốt phần đấy.1, 2, 3… phút trôi qua trong sự bất động của không gian, chỉ còn lại sự tương tác của âm thanh là những tiếng nấc rấm rứt xen kẽ với tiếng thở dài.
Gió lạnh vẫn vi vu thổi xoay quanh bãi đá, tiếng động cơ xa xa vẫn vang lên theo chu kỳ quen thuộc, những ekip ảnh cưới vẫn đang cố gắng hoàn thành nốt những shot hình cuối cùng cho kịp giờ “sô”.
Chỉ có bóng hình của 2 bóng dáng riêng biệt trước đó trên đụn cát nay bỗng hòa vào làm 1…– … Ưh… mình xin lỗi nhé… – Hằng ngồi dậy, rời khỏi khuôn ngực tôi.
Vẻ mặt ánh lên những sắc hồng phơn phớt không rõ là vì nguồn cơn cảm xúc khi nãy hay là vì điều gì khác…– … Làm ướt hết áo Tuấn rồi… – Cô nàng ngượng nghịu khi nhìn thấy “thành quả” của mình…– Không sao… xem phim “1 lít nước mắt” chắc cũng chỉ đến như này thôi, hì hì…– …– Thôi, giờ về nhé… Hằng có muốn đi ăn chút gì không?– … (Lắc đầu) Thôi về đi, mình không thấy đói!!!…Rời khỏi không gian gió – nước yên bình, cả 2 lại trở về với phố xá nội đô ồn ào và náo nhiệt.
Định bụng là về nhà trọ nhưng nghĩ thế nào tôi lại quay xe vòng ngược ra hàng xôi để 2 đứa “thực chiến” luôn 2 cái dạ dày rỗng tuếch.
Đang đói lại vớ được xôi thịt, thèm thì đừng có hỏi.
Làm 1 lèo ngon lành xong xuôi, tôi và Hằng lại sà vào mấy quán chè cháo, sinh tố gần đấy lấp cho đầy nốt những phần rỗng còn lại của cái bụng.
Kê ca kề cà, no xôi chán chè tới hơn 3h chiều mới thèm nhấc đít đi về.Quãng đường đi không dài nên dù có chuông đt rung tôi vẫn không dừng lại để nghe.
Chắc lại Xuân chóa hay a.
Mạnh gọi thôi, đằng nào thì mình cũng về tới nơi rồi… Cua qua vài khúc cua, cuối cùng cũng vào đến ngõ khu tôi trọ… thêm vài chục mét nữa là về đến nhà… Và trước cửa nhà là Xuân và… Trà đang đứng nói chuyện với nhau.
Cả 2 bất giác nhìn về hướng phát ra âm thanh động cơ từ chiếc xe mà tôi và Hằng đang chầm chậm chạy vào…– … Ờ… mày đi đâu cả ngày nay vậy? Tao và Trà vừa gọi cho mày xong? – Xuân lắp bắp hỏi dồn khi tôi dừng xe trước cửa nhà.– … Ờ… tao… đi có việc với Hằng chút ấy mà.
Trà đến chơi à? Sao không vào nhà đi…– Thôi không cần đâu… mình đến đưa Tuấn mấy hộp thuốc bổ não và bồi bổ cơ thể thôi… Ừm, chào Hằng – Trà liếc nhanh qua tôi khi đưa 1 túi độc chỉ toàn lỉnh kỉnh là thuốc, rồi quay sang chào hỏi và cười nói với Hằng.– Tôi: Mình cảm ơn nhé, Trà vào nhà chơi đã.– Trà: Thôi khỏi, mình phải về luôn đây.– Hằng: Trà chờ mình về cùng luôn, chung đường 1 đoạn mà…– Ừ, đi… Thôi mình về nhé – Trà và hằng quay sang nói với 2 thằng bọn tôi.…– Xuân: Mày đi với cái Hằng từ sáng đến giờ đấy à?– Tôi: Nó nhờ tý việc ấy mà…– Xuân: Đéo phải tao lắm chuyện đâu chứ lúc nãy… thấy nó ôm mày… Xong rồi à…– Tôi: Hơ… Cái gì!!..
Ôm… xong cái đéo gì mà xong… Thì trời lạnh… nó ôm thôi…– Xuân: Hờ, làm đéo gì mà lắp bắp thế… Không phải thì thôi, hehe…– Tôi: Đờ cờ mờ mày…– Xuân: Hehehe, thôi đéo nói nữa, mặc dù tao cũng thấy hơi là lạ… Mà thôi, lát 5h bọn nó hẹn ra ktx làm clip 20/10 đới.– Tôi: Ờ… hôm nay 18 rồi còn đâu, sao lề mê thế!!!– Xuân: Lề cái đề ma mà mày ấy, còn mỗi nhóm mình là chưa làm thôi!!!…5h chiều – Quay có cái clip chúc mừng gái ngắn toằn mà tôi bị cả bọn trong nhóm quây vào “rape” tập thể vì lý do không chịu “sung công” cánh tay trái.
Bọn chóa quyết định lấy cánh tay bó bột của tôi làm điểm nhấn khi viết loằng ngoằng 1 loạt tên những đứa con gái cần chúc lên cái “cục bột” đó….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook