Sáng sớm hôm đó có lẽ vẫn sẽ diễn ra trong êm ả nếu không vì 1 ca biến chứng của 1 bệnh nhân cùng phòng tôi.

6h sáng, khi 2 đứa vẫn còn đang ngồi vân vê từng hộp thuốc và soi đèn để xem hướng dẫn sử dụng thì anh bệnh nhân giường bên bỗng mê man rồi lên cơn co giật bất thường.

Chị vợ hốt hoảng hô hoán, các bác sĩ và y tá lập tức có mặt và cho chuyển bệnh nhân sang ngay khu điều trị đặc biệt.

Tôi và Trà chứng kiến tận mắt từ đầu đến cuối sự việc, nhớ lại khuôn mặt méo mó của anh ấy lúc co giật mà tôi thấy lạnh người.

Tự nhủ nếu khuôn mặt ấy là của mình thì sẽ ra sao, bất giác quay sang nhìn Trà.


Như hiểu được phần nào suy nghĩ trong tôi, Trà nói.– Trà: Hay là mình cứ ở lại đến chiều…– Tôi: Không sao đâu… là do anh ấy bị nặng và vẫn phải theo dõi mà… Mình bị nhẹ mà giờ cũng ổn rồi nên không sao đâu.

Trà cứ về lo việc của mình đi, thằng Xuân nó cũng sắp đến viện rồi.– Trà: Uhm… vậy mình về nhé.

Có chuyện gì nhớ phải gọi cho mình đấy!!!Trà vừa rời đi thì tôi nhận được cuộc gọi của Vy…– Vy: Anh à, đi dạo chút không… Mà phòng anh sáng nay có vụ gì vậy?– Tôi: Không có gì đâu… Em ra đi, anh chờ ở ngoài.Mới sáng mà ở bệnh viện đã khá đông, dù là sáng CN, từng lượt người nhốn nháo chen chúc mua sổ và lấy số ở các khu vực khám chữa bệnh.

Cây xanh thì nhiều, khoảng không cũng không ít, nhưng thú thực đi dạo mà cứ đập vào mắt là cảnh nhốn nháo, thịt đè người thì cũng khó có thể thoải mái được.

Tôi rủ Vy ra 1 ghế đá gần đó ngồi nghỉ.

Câu chuyện xung quanh con bé này chủ yếu vẫn là về đề tài học hành và cuộc sống sinh viên, xem ra đợt điều trị phục hồi này của Vy có vẻ đã bị tôi làm cho “gián đoạn”– Ơ anh ơi, nhìn cái đôi kia kìa – Vy giật giật tay áo tôi chỉ trỏ.– Tôi: Ôi rồi, em tò mò chuyện người ta làm… Ơ!!!– Vy: Đấy, sao họ làm gì nhau mà lại thế anh nhỉ… anh nhỉ??? Anh ơi!!!– Tôi: Hả… ừ, chắc giận nhau cái gì thôi.– Vy: Ông kia nhìn ghê quá, cứ giằng co người yêu nãy giờ… Ơ, anh đi đâu đấy???Tôi từ từ bước về phía cặp đôi đang gây ra sự chú ý với 1 vài người xung quanh ở đằng xa.

Thực lòng không hề muốn can thiệp vào chuyện riêng của người khác, nhưng không hiểu sao vào lúc ấy tôi lại không thể dừng được những bước chân của mình… đến gần cặp đôi đó – chính là Trà và 1 gã trai khác nom khá dân chơi và “họa sĩ” (xăm trổ)– Tôi: Này bạn gái này, bác sĩ tìm bạn nãy giờ đấy, người nhà của bạn bị biến chứng nên bác sĩ vừa chuyển đi rồi.

Giờ lên gặp bác sĩ nhanh lên…– Trà: Ơ…– Tôi: Đi với tôi, tôi vừa gặp bác sĩ ở khoa hồi sức xong… Nhanh lên, người nhà bạn nguy kịch đến nơi rồi – tôi kéo tay Trà đi thật nhanh trước sự bất ngờ của cả Trà, gã trai kia và Vy nữa.…– Bỏ mình ra!!! Tuấn làm cái gì vậy!!! – Trà gắt gỏng.– Tôi… Mình cũng chẳng biết… Nghĩ sao thì làm vậy thôi…– Trà: Nghĩ gì??? Tuấn không hiểu chuyện thì đừng xen vào việc của mình!!! Lần sau đừng có tự tiện như vậy nữa!!!– Tôi… Trà bình tĩnh đi nào, mình thấy anh ta…– Trà: Thấy cái gì mà thấy!!! Đừng có làm rối tung mọi chuyện của mình lên nữa…Nói xong câu đó Trà nóng nẩy bỏ đi luôn.


“Lần sau đéo rỗi hơi nữa… hối hận vờ lờ!!!” – Tôi chua chát nghĩ thầm trong đầu, cơ mà đúng là mình rỗi hơi và lắm chuyện thật.

Mới chỉ vô tình “giúp” người ta chặn cướp, rồi cũng chỉ vì trách nhiệm sau chuyện đó mà người ta mới chăm sóc mình trong 2 ngày.

Vậy mà bản thân mình hình như đã tự mặc định hơi sớm 2 từ “thân quen” giữa 2 người với nhau.

Đúng là làm chuyện thừa hơi, thừa sức rồi để người ta cười vào mặt, cứ tưởng mình là hay ho, hào hiệp lắm…– Chị ấy là ai vậy anh, sao mắng anh ghê vậy? – Vy lên tiếng thắc mắc cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.– Tôi: Người quen của anh ấy mà… Thôi, mình lên phòng đi em, lên trên ấy nói chuyện cho thoải mái…Đến hơn 9h thì thằng Xuân cuối cùng cũng lê xác, vác mặt mò vào, thật nó chỉ cần vào sớm hơn 1 tiếng nữa là có khi ăn đòn “giận gái chém chóa” của tôi rồi.

Cả buổi trôi qua trong mùi hôi nách và những câu chém gió liên lu bất tận về trận công thành “lịch sử” tối qua của nó.

Nghe mà muốn nhét cả cái bàn chân 3 ngày chưa tắm này vào mồm nó…4h chiều tôi lủi thủi dọn đồ 1 mình vì thằng cờ hó kia còn đang mải ngáy bù đêm hôm trước.


Nhìn đống thuốc và nét chữ viết rõ ràng, đẹp đẽ lại nhớ đến Trà.

Hajzzz… hôm nay được bình an xuất viện như thế này cũng đều là nhờ hầu hết ở Trà.

Mà giờ giận rồi, ghét mình thế này rồi thì không biết ngày mai trên lớp Trà sẽ có thái độ gì với mình đây…5h chiều – Cuối cùng thì cũng được trở về với căn phòng trọ thân quen, ngập tràn mùi… hôi nách và rượu của thằng chó Xuân, mẹ cha nó đi vắng có mấy ngày mà ăn ở bẩn hơn chóa…– AAAHHHHH… OÀ… ÒA… Ồ… Ồ… Độp… Độp… Đoàng (bóng bay nổ).– Tôi: Bố khỉ các ông, dọa đéo gì đấy, muốn tôi bại não luôn à!!!Bọn thằng Hùng 3 thằng và Thảo lớp trưởng đã có mặt ở nhà tôi từ lúc nào để dựng nên cái màn “chào mừng” ngu kiến này.

Cảm động đến phát khiếp tấm lòng thành của chúng nó khi tóm cổ lôi tôi ra quán nhậu gần nhà để sát phạt bằng được ngày tôi thoát chết trở về từ tay “thần gạch”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương