Song Đôi Kì Tài
-
Chương 9
Đã 1 tháng trôi qua, ngày nào Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cũng đến Quốc Tử Giám để học.
Qua những bài giảng của Vương thái phó, Thất Nguyệt Hồng đã có thể nắm được gần hết các loại chữ viết. Ngoài ra, đối với văn học, nàng có thể lí giải được những ẩn ý sâu xa của các nhà văn cổ khiến Vương thái phó phải tán thưởng không ngớt.
Còn với các bài toán, đối với Thất Nguyệt Hồng chúng chẳng khác gì mớ bòng bong. Còn với Dạ Tuyết Liên, nàng nhắm mắt cũng có thể nói ra đáp án. Điều này làm chúng nữ nhân rất ghen tỵ. Đương nhiên rồi, trước nay đứng ở vị trí hoàng hậu luôn là những người tính toán rất giỏi để xử lý việc hậu cung.
Thất Nguyệt Hồng bước vào lớp, đã có khá nhiều người đến. Nói chính xác hơn là mọi người đã đến đầy đủ, Thất Nguyệt Hồng là người đến cuối cùng.
Nàng vừa bước vào, nhiều tiếng hít không khí vang lên. Hôm nay Thất Nguyệt Hồng vẫn 1 thân hồng y màu phấn, khí chất vẫn trong sáng đáng yêu. Nhưng có sự khác biệt là nàng đã nhờ Dạ Tuyết Liên làm cho mái tóc dài đến đầu gối 1 kiểu xoăn nhẹ. Mái tóc nâu vàng tự nhiên được Thất nguyệt Hồng tết lệch, để phần tóc còn thừa sang 1 bên vai. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ bằng đồ trang điểm của Dạ Tuyết Liên nên rất an toàn, tạo nên vẻ đẹp diễm lệ.
Nhìn thấy mọi người nhìn mình, Thất Nguyệt Hồng dương dương tự đắc ngồi xuống bên cạnh Dạ Tuyết Liên. Hôm nay Dạ Tuyết Liên vẫn như mọi ngày, 1 thân tử y, mái tóc tím thẫm được tết kiểu thác nước. Nàng nhìn thấy Thất Nguyệt Hồng đi đến, mỉm cười vẫy tay với nàng.
" Tiểu Tuyết, sao chị có vẻ vui vậy?"
Dạ Tuyết Liên cười tươi rói đưa cho Thất Nguyệt Hồng 1 chiếc hộp. Vứt chiếc cặp sách lên bàn 'bịch' 1 tiếng rõ to khiến mọi người phải chú ý, Thất Nguyệt Hồng nhận lấy chiếc hộp, tò mò mở nó ra:
" Oa, kính cận."
" Ừ, chị làm kiểu Nôbita màu đen rất thích hợp với em. " Chỉnh lại cho Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên mỉm cười nói.
Nhẹ nhàng đeo lên mắt, Thất Nguyệt Hồng cười hì hì quay sang Dạ Tuyết Liên:
" Tiểu Tuyết, cảm ơn chị nhé! Mà sao chị biết độ cận của em mà làm vậy?"
" Chị dựa vào độ sáng của mắt em, độ căng và chớp mắt của em khi bị ánh sáng khúc xạ chiếu vào...bla...bla.."
Thất Nguyệt Hồng cái hiểu cái không gật gật đầu. Chiếc kính cận đeo lên khuôn mặt như thiên sứ càng thêm vẻ đáng yêu, còn có 1 chút....giả danh tri thức. Mấy đạo ánh mắt đủ loại thập cẩm bắn lên người nàng nhưng Thất Nguyệt Hồng chả còn hơi đâu mà để ý.
Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, Tất cả mọi người đều ngồi xuống chỗ của mình. Vương thái phó thong thả bước vào lớp, thầy quét mắt nhìn tất cả các môn đồ của mình. Khi nhìn đến Thất Nguyệt Hồng, thầy bất giác sửng sốt:
" Nguyệt Hồng, trò đeo cái gì trên mắt vậy?"
Thất Nguyệt Hồng quay sang nhìn Dạ Tuyết Liên, nàng hiểu ý, lấy từ ba lô ra 1 chiếc hộp, mỉm cười nhìn Vương thái phó:
" Thưa thầy, đây là kính cận con làm cho tiểu Hồng, nó dành cho những người mắt hay bị mờ. Con thấy mắt thầy cũng khá kém nên đã làm cho thầy 1 cái kính lão ạ."
Nói đoạn đưa chiếc hộp trong tay cho Vương thái phó.
Vương thái phó tò mò mở chiếc hộp, lấy từ trong đó ra chiếc kính vuông gọng vàng. Thầy nhìn nhìn mặt Thất Nguyệt Hồng, rồi cũng học theo nàng đeo kính lên mắt.
" Trời, thứ này thật kì diệu, ta có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ mà trước nay không thể."Vương thái phó reo lên.
Mọi người bất giác sửng sốt, thứ này thật sự tốt vậy sao?
" Thứ tốt như vậy, mai hoàng thượng đến đây ta sẽ dâng lên cho người."
Mai hoàng thượng đến đây? Mọi người đều kinh ngạc.
" Thầy Vương, mai hoàng thượng đến đây sao?" Ai đó đứng dậy hỏi.
" Xem này, ta già rồi nên hồ đồ. Các trò cũng biết 2 ngày nữa là sinh thần Hoàng thượng. Ngày mai Hoàng thượng sẽ cùng Nhiếp chính vương Nam Lăng hoàng triều và Đông Sở hoàng đến đây xem những nhân tài của nước ta. Trùng hợp là ngày mai chúng ta sẽ kiểm tra Âm Ca (đánh đàn+hát) nên các trò cứ mang đàn của mình đi nhé!"
Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương và Đông Sở hoàng? Những tiếng xì xào bàn tán vang lên, nhất là của đám nữ nhân.
" Trời thế là chúng ta sắp được gặp 2 mỹ nam đứng đầu Thất quốc sao?..."
" Ôi mai ta phải trang điểm thật đẹp mới được, có khi 1 trong 2 người sẽ để ý đến ta..."
" Ngươi mơ sao 2 người đó là 2 ác nam nổi tiếng nhất thất quốc. Họ chưa từng để mắt đến nữ nhân nào..."
.....Bla...Bla....
Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên ngồi im. các nàng không có hứng thú tám chuyện với đám nữ nhân kia. Còn ngắm trai đẹp á? Vẫn thích...
--- -----
" Tiểu Tuyết, mai chị định dùng loại nhạc cụ gì?"
" Vi-ô-lông"
" Vi-ô-lông? Chị có vi-ô-lông sao? À em quên mất chị là nhà phát minh. Vậy chị còn loại nhạc cụ nào khác không?"
" Chị còn 1 cây đàn Ghi-ta." Dạ TUyết Liên mỉm cười nói.
" Vậy chị cho em mượn nhá?"
" Được thôi, chị tặng cho em luôn. Chị cũng không thích đàn Ghi-ta lắm, đó là loại nhạc cụ trước đây cha chị thích nhất."
" Cha chị sao? Chắc khi chị thành 1 nhà phát minh ông đã vui lắm?"
" Cha mất khi chị 10 tuổi. Ông chết là do chị."
" Em xin lỗi, em không..."
" Không sao." Chưa để Thất Nguyệt Hồng nói hết, Dạ Tuyết Liên đã đánh gãy lời nàng.
Thấy trong mắt Dạ Tuyết Liên nhàn nhạt ý buồn, Thất Nguyệt Hồng đành nói lảng sang chuyện khác:
" Hay là khi không có ai chúng ta hãy gọi biệt danh của nhau những lúc không có ai đi. Biệt danh của chị là gì?"
" Trước đây cha thường gọi chị là con Thỏ vì chị quá nhát gan. Còn em?"
" Mọi người gọi em là Cáo."
" Cáo?"
" Đúng vậy, Cáo trong 'Cáo già'."
" ....." Dạ Tuyết Liên câm nín.
" Haizzz tự nhiên chúng ta lại xuyên về đây, trước đây còn là tình địch nữa chứ."
Không biết nghĩ nghĩ cái gì, Thất Nguyệt Hồng chau mày hỏi Dạ Tuyết Liên:
" tiểu Thỏ, chị đã gặp tên Tam hoàng tử Hoàng phủ Vũ bao giờ chưa?"
" Chị gặp hắn rồi."
" Ủa, trông hắn như thế nào?"
Trùng hợp là Hoàng Phủ Vũ đang đi qua các nàng nghe thấy câu này liền dừng lại. Vì Dạ Tuyết Liên quay lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, mà Thất Nguyệt Hồng không biết hắn là Tam hoàng tử nên cũng không để ý.
" Hắn á? Miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai, chị cũng không chú ý lắm. Hắn có 1 đôi mắt nhìn như diều hâu, mũi to, mồm rộng,...."
nàng chưa nói xong đã bị Thất Nguyệt Hồng cắt ngang:
" Thôi, chị không cần nói nữa. Như vậy là em cũng đã hình dung ra cái 'thi thể' của tên này rồi."
Thi...thi thể? Dạ Tuyết Liên phì cười.Bỗng sau lưng các nàng truyền đến 1 tiếng gằn giọng ẩn chứa tức giận:
" Thi thể?"
Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cùng quay đầu lại. Dạ Tuyết Liên nhìn thấy người sau lưng, nhướng mày nói:
" Tam hoàng tử?"
Tam hoàng tử? Thất Nguyệt che miệng vẻ kinh ngạc:
" Òa, ngươi là Tam Hoàng tử sao? Cuối cùng ta cũng được chiêm ngưỡng ' thi thể' của ngươi." Nói đến chữ thi thể còn cố ý nhấn mạnh." Nhưng mà ngươi không giống trong tưởng tượng của ta à nha" Nghe vậy, sắcmặt của Hoàng Phủ Vũ mới hòa hoãn 1 chút:
" Không giống thế nào?"
" Ta tưởng trước đây ái mộ ngươi thì khuôn mặt của ngươi miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nhưng mà..."
" Nhưng mà làm sao?" Hoàng Phủ Vũ nôn nóng hỏi.
" Nhưng mà khuôn mặt của ngươi không những không chấp nhận được mà còn ghê tởm đến nỗi khiến cho người ta không thèm nhìn."
Nghe vậy gân xanh trên trán Hoàng Phủ Vũ run lên bần bật.
" Thất Nguyệt Hồnggggggggg"
" Ừ, ta đây." Mỗ Cáo nào đó đủng đỉnh trả lời.
" Cô...Cô được lắm." Hoàng Phủ Vũ lấy tay chỉ vào Thất Nguyệt Hồng.
" Đã gọi ta 1 tiếng cô cô thì không được hỗn láo như vậy chứ(*), bỏ tay xuống" Thất Nguyệt Hồng vứt tay Hoàng Phủ Vũ sang 1 bên, làm thân hình hắn lảo đảo ngã xuống đất. Thất Nguyệt Hồng lấy tay xoa xoa đầu hắn:
" Ngoan, cô cô đi trước, ở lại chơi không được khóc nhè nhá." Nói rồi không kịp để Hoàng Phủ Vũ kịp phản ứng, kéo tay Dạ Tuyết Liên đứng bên cạnh tiếp tục đi về phía trước. Để sau lưng tiếng rống giận:
" Thất Nguyệt Hồng, ngươi chờ đó." Hoàng Phủ Vũ gào lên với cái bóng của Thất Nguyệt Hồng.
" Ừ, ta sẽ chờ. Ngồi chơi ngoan nhé cháu yêu." Tiếng hét trêu tức đáng đánh đòn của mỗ Cáo nào đó vọng lại làm cho Hoàng Phủ Vũ tức hộc máu.
Ngươi cứ chờ bị chỉnh đi, cháu yêu. Hehehehehe
(*) Ở đây giải thích chút xíu. HPV gọi TNH 1 tiếng 'cô' thì đồng nghĩa với tiếng 'ngươi'. Nhưng hắn lại nói đứt quãng thành 'cô...cô' nên TNH chơi chữ ghép luôn 2 từ đứt quãng này thành 'cô cô' có nghĩa là dì.
Qua những bài giảng của Vương thái phó, Thất Nguyệt Hồng đã có thể nắm được gần hết các loại chữ viết. Ngoài ra, đối với văn học, nàng có thể lí giải được những ẩn ý sâu xa của các nhà văn cổ khiến Vương thái phó phải tán thưởng không ngớt.
Còn với các bài toán, đối với Thất Nguyệt Hồng chúng chẳng khác gì mớ bòng bong. Còn với Dạ Tuyết Liên, nàng nhắm mắt cũng có thể nói ra đáp án. Điều này làm chúng nữ nhân rất ghen tỵ. Đương nhiên rồi, trước nay đứng ở vị trí hoàng hậu luôn là những người tính toán rất giỏi để xử lý việc hậu cung.
Thất Nguyệt Hồng bước vào lớp, đã có khá nhiều người đến. Nói chính xác hơn là mọi người đã đến đầy đủ, Thất Nguyệt Hồng là người đến cuối cùng.
Nàng vừa bước vào, nhiều tiếng hít không khí vang lên. Hôm nay Thất Nguyệt Hồng vẫn 1 thân hồng y màu phấn, khí chất vẫn trong sáng đáng yêu. Nhưng có sự khác biệt là nàng đã nhờ Dạ Tuyết Liên làm cho mái tóc dài đến đầu gối 1 kiểu xoăn nhẹ. Mái tóc nâu vàng tự nhiên được Thất nguyệt Hồng tết lệch, để phần tóc còn thừa sang 1 bên vai. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ bằng đồ trang điểm của Dạ Tuyết Liên nên rất an toàn, tạo nên vẻ đẹp diễm lệ.
Nhìn thấy mọi người nhìn mình, Thất Nguyệt Hồng dương dương tự đắc ngồi xuống bên cạnh Dạ Tuyết Liên. Hôm nay Dạ Tuyết Liên vẫn như mọi ngày, 1 thân tử y, mái tóc tím thẫm được tết kiểu thác nước. Nàng nhìn thấy Thất Nguyệt Hồng đi đến, mỉm cười vẫy tay với nàng.
" Tiểu Tuyết, sao chị có vẻ vui vậy?"
Dạ Tuyết Liên cười tươi rói đưa cho Thất Nguyệt Hồng 1 chiếc hộp. Vứt chiếc cặp sách lên bàn 'bịch' 1 tiếng rõ to khiến mọi người phải chú ý, Thất Nguyệt Hồng nhận lấy chiếc hộp, tò mò mở nó ra:
" Oa, kính cận."
" Ừ, chị làm kiểu Nôbita màu đen rất thích hợp với em. " Chỉnh lại cho Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên mỉm cười nói.
Nhẹ nhàng đeo lên mắt, Thất Nguyệt Hồng cười hì hì quay sang Dạ Tuyết Liên:
" Tiểu Tuyết, cảm ơn chị nhé! Mà sao chị biết độ cận của em mà làm vậy?"
" Chị dựa vào độ sáng của mắt em, độ căng và chớp mắt của em khi bị ánh sáng khúc xạ chiếu vào...bla...bla.."
Thất Nguyệt Hồng cái hiểu cái không gật gật đầu. Chiếc kính cận đeo lên khuôn mặt như thiên sứ càng thêm vẻ đáng yêu, còn có 1 chút....giả danh tri thức. Mấy đạo ánh mắt đủ loại thập cẩm bắn lên người nàng nhưng Thất Nguyệt Hồng chả còn hơi đâu mà để ý.
Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, Tất cả mọi người đều ngồi xuống chỗ của mình. Vương thái phó thong thả bước vào lớp, thầy quét mắt nhìn tất cả các môn đồ của mình. Khi nhìn đến Thất Nguyệt Hồng, thầy bất giác sửng sốt:
" Nguyệt Hồng, trò đeo cái gì trên mắt vậy?"
Thất Nguyệt Hồng quay sang nhìn Dạ Tuyết Liên, nàng hiểu ý, lấy từ ba lô ra 1 chiếc hộp, mỉm cười nhìn Vương thái phó:
" Thưa thầy, đây là kính cận con làm cho tiểu Hồng, nó dành cho những người mắt hay bị mờ. Con thấy mắt thầy cũng khá kém nên đã làm cho thầy 1 cái kính lão ạ."
Nói đoạn đưa chiếc hộp trong tay cho Vương thái phó.
Vương thái phó tò mò mở chiếc hộp, lấy từ trong đó ra chiếc kính vuông gọng vàng. Thầy nhìn nhìn mặt Thất Nguyệt Hồng, rồi cũng học theo nàng đeo kính lên mắt.
" Trời, thứ này thật kì diệu, ta có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ mà trước nay không thể."Vương thái phó reo lên.
Mọi người bất giác sửng sốt, thứ này thật sự tốt vậy sao?
" Thứ tốt như vậy, mai hoàng thượng đến đây ta sẽ dâng lên cho người."
Mai hoàng thượng đến đây? Mọi người đều kinh ngạc.
" Thầy Vương, mai hoàng thượng đến đây sao?" Ai đó đứng dậy hỏi.
" Xem này, ta già rồi nên hồ đồ. Các trò cũng biết 2 ngày nữa là sinh thần Hoàng thượng. Ngày mai Hoàng thượng sẽ cùng Nhiếp chính vương Nam Lăng hoàng triều và Đông Sở hoàng đến đây xem những nhân tài của nước ta. Trùng hợp là ngày mai chúng ta sẽ kiểm tra Âm Ca (đánh đàn+hát) nên các trò cứ mang đàn của mình đi nhé!"
Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương và Đông Sở hoàng? Những tiếng xì xào bàn tán vang lên, nhất là của đám nữ nhân.
" Trời thế là chúng ta sắp được gặp 2 mỹ nam đứng đầu Thất quốc sao?..."
" Ôi mai ta phải trang điểm thật đẹp mới được, có khi 1 trong 2 người sẽ để ý đến ta..."
" Ngươi mơ sao 2 người đó là 2 ác nam nổi tiếng nhất thất quốc. Họ chưa từng để mắt đến nữ nhân nào..."
.....Bla...Bla....
Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên ngồi im. các nàng không có hứng thú tám chuyện với đám nữ nhân kia. Còn ngắm trai đẹp á? Vẫn thích...
--- -----
" Tiểu Tuyết, mai chị định dùng loại nhạc cụ gì?"
" Vi-ô-lông"
" Vi-ô-lông? Chị có vi-ô-lông sao? À em quên mất chị là nhà phát minh. Vậy chị còn loại nhạc cụ nào khác không?"
" Chị còn 1 cây đàn Ghi-ta." Dạ TUyết Liên mỉm cười nói.
" Vậy chị cho em mượn nhá?"
" Được thôi, chị tặng cho em luôn. Chị cũng không thích đàn Ghi-ta lắm, đó là loại nhạc cụ trước đây cha chị thích nhất."
" Cha chị sao? Chắc khi chị thành 1 nhà phát minh ông đã vui lắm?"
" Cha mất khi chị 10 tuổi. Ông chết là do chị."
" Em xin lỗi, em không..."
" Không sao." Chưa để Thất Nguyệt Hồng nói hết, Dạ Tuyết Liên đã đánh gãy lời nàng.
Thấy trong mắt Dạ Tuyết Liên nhàn nhạt ý buồn, Thất Nguyệt Hồng đành nói lảng sang chuyện khác:
" Hay là khi không có ai chúng ta hãy gọi biệt danh của nhau những lúc không có ai đi. Biệt danh của chị là gì?"
" Trước đây cha thường gọi chị là con Thỏ vì chị quá nhát gan. Còn em?"
" Mọi người gọi em là Cáo."
" Cáo?"
" Đúng vậy, Cáo trong 'Cáo già'."
" ....." Dạ Tuyết Liên câm nín.
" Haizzz tự nhiên chúng ta lại xuyên về đây, trước đây còn là tình địch nữa chứ."
Không biết nghĩ nghĩ cái gì, Thất Nguyệt Hồng chau mày hỏi Dạ Tuyết Liên:
" tiểu Thỏ, chị đã gặp tên Tam hoàng tử Hoàng phủ Vũ bao giờ chưa?"
" Chị gặp hắn rồi."
" Ủa, trông hắn như thế nào?"
Trùng hợp là Hoàng Phủ Vũ đang đi qua các nàng nghe thấy câu này liền dừng lại. Vì Dạ Tuyết Liên quay lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, mà Thất Nguyệt Hồng không biết hắn là Tam hoàng tử nên cũng không để ý.
" Hắn á? Miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai, chị cũng không chú ý lắm. Hắn có 1 đôi mắt nhìn như diều hâu, mũi to, mồm rộng,...."
nàng chưa nói xong đã bị Thất Nguyệt Hồng cắt ngang:
" Thôi, chị không cần nói nữa. Như vậy là em cũng đã hình dung ra cái 'thi thể' của tên này rồi."
Thi...thi thể? Dạ Tuyết Liên phì cười.Bỗng sau lưng các nàng truyền đến 1 tiếng gằn giọng ẩn chứa tức giận:
" Thi thể?"
Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cùng quay đầu lại. Dạ Tuyết Liên nhìn thấy người sau lưng, nhướng mày nói:
" Tam hoàng tử?"
Tam hoàng tử? Thất Nguyệt che miệng vẻ kinh ngạc:
" Òa, ngươi là Tam Hoàng tử sao? Cuối cùng ta cũng được chiêm ngưỡng ' thi thể' của ngươi." Nói đến chữ thi thể còn cố ý nhấn mạnh." Nhưng mà ngươi không giống trong tưởng tượng của ta à nha" Nghe vậy, sắcmặt của Hoàng Phủ Vũ mới hòa hoãn 1 chút:
" Không giống thế nào?"
" Ta tưởng trước đây ái mộ ngươi thì khuôn mặt của ngươi miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nhưng mà..."
" Nhưng mà làm sao?" Hoàng Phủ Vũ nôn nóng hỏi.
" Nhưng mà khuôn mặt của ngươi không những không chấp nhận được mà còn ghê tởm đến nỗi khiến cho người ta không thèm nhìn."
Nghe vậy gân xanh trên trán Hoàng Phủ Vũ run lên bần bật.
" Thất Nguyệt Hồnggggggggg"
" Ừ, ta đây." Mỗ Cáo nào đó đủng đỉnh trả lời.
" Cô...Cô được lắm." Hoàng Phủ Vũ lấy tay chỉ vào Thất Nguyệt Hồng.
" Đã gọi ta 1 tiếng cô cô thì không được hỗn láo như vậy chứ(*), bỏ tay xuống" Thất Nguyệt Hồng vứt tay Hoàng Phủ Vũ sang 1 bên, làm thân hình hắn lảo đảo ngã xuống đất. Thất Nguyệt Hồng lấy tay xoa xoa đầu hắn:
" Ngoan, cô cô đi trước, ở lại chơi không được khóc nhè nhá." Nói rồi không kịp để Hoàng Phủ Vũ kịp phản ứng, kéo tay Dạ Tuyết Liên đứng bên cạnh tiếp tục đi về phía trước. Để sau lưng tiếng rống giận:
" Thất Nguyệt Hồng, ngươi chờ đó." Hoàng Phủ Vũ gào lên với cái bóng của Thất Nguyệt Hồng.
" Ừ, ta sẽ chờ. Ngồi chơi ngoan nhé cháu yêu." Tiếng hét trêu tức đáng đánh đòn của mỗ Cáo nào đó vọng lại làm cho Hoàng Phủ Vũ tức hộc máu.
Ngươi cứ chờ bị chỉnh đi, cháu yêu. Hehehehehe
(*) Ở đây giải thích chút xíu. HPV gọi TNH 1 tiếng 'cô' thì đồng nghĩa với tiếng 'ngươi'. Nhưng hắn lại nói đứt quãng thành 'cô...cô' nên TNH chơi chữ ghép luôn 2 từ đứt quãng này thành 'cô cô' có nghĩa là dì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook