Song Đôi Kì Tài
-
Chương 24
" Không có gì, mọi người hãy giải tán đi, chẳng qua là phu thê chúng ta có chút cãi vã thôi."
Bách tính xung quanh thấy Hiên Viên Vân Cuồng lên tiếng cũng kéo nhau tản đi. Phu thê người ta xảy ra chút chuyện, họ còn ở đây làm gì? Vị Chiến Thần Vương Gia này họ rất kính nể, nhưng có cho mười lá gan cũng không dám chọc vào.
Vì vậy, chưa đến một khắc sau, trước cửa Tướng quân phủ chỉ còn lại Hiên Viên Vân Cuồng, Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên và Tiếu Hiên Khinh.
Ánh mắt sắc lạnh của Hiên Viên Vân Cuồng chiếu vào người Thất Nguyệt Hồng, môi mỏng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ:
" Nguyệt Hồng tiểu thư, chúng ta có con từ khi nào vậy? Nếu bổn vương nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì phải?"
Nói rồi quay sang liếc nhìn Tiếu Hiên Khinh. Tiếu Hiên Khinh hiểu ý, áy náy nhìn sang Thất Nguyệt Hồng, khẽ mở miệng:
" Muội ấy là .....Thất Nguyệt Hồng."
Hiên Viên Vân Cuồng không thèm đáp lại, hắn tiếp tục quay sang nhìn Thất Nguyệt Hồng, gằn từng chữ:
" Phải không Thất tiểu thư?"
Thất Nguyệt Hồng nuốt nước bọt, nàng cười nịnh hót:
" Vương gia, không phải phu thê không nên gặp mặt trước lúc kết hôn sao? Thiếp nghĩ chúng ta dù có yêu quý nhau đến đâu đi chăng cũng không được làm trái với quy định của Tổ tiên. Vì vậy, vương gia, thiếp đi trước."
Nói rồi ba chân bốn cẳng định chạy vào Tướng quân phủ, đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy tức giận kèm theo nội lực mạnh mẽ vang lên:
" Thất Nguyệt Hồng.... ......."
Theo phản xạ có điều kiện, Thất Nguyệt Hồng lập tức quay đầu, giơ tay chào theo kiểu quân đội:
" Yes, sir."
Trên trán ba người còn lại chảy giọt mồ hôi to đùng. Hiên Viên Vân Cuồng gầm lên:
" Ngươi có biết xấu hổ không hả? Nói những lời buồn nôn đó xong là muốn chạy? Mồm miệng thật nhanh nhẹn, sao lúc mọi người chỉ trích thì ngươi lại đứng yên? Đúng là loại tiện nhân."
Hiên Viên Vân Cuồng vừa dứt lời, không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh buốt. Cả con đường nhộn nhịp giờ im ắng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Hắn nhìn Thất Nguyệt Hồng, nàng đang cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền đặt bên hông, Hiên Viên Vân Cuồng không nhìn thấy mặt của nàng nên cứ tưởng nàng đang khóc. Hắn bỗng nhận thấy vừa rồi mình hơi quá lời, định mở miệng xin lỗi thì bị một giọng nói lạnh tanh cắt ngang:
" Tiện nhân? "
Thất Nguyệt Hồng ngẩng đầu, con ngươi hắc bạch phân minh lạnh lùng không cảm xúc, trên môi nở một nụ cười quỷ dị. Nàng tiến về phía Hiên Viên Vân Cuồng, đứng trước mặt hắn, ý cười trên môi càng nồng đậm, tuy nhiên lại không đạt đến đáy mắt.
Hiên Viên Vân Cuồng nghĩ rằng nàng chuẩn bị lại diễn vở 'hoa lê đái vũ' hay trò 'ăn vạ' nên khẽ nhíu mày chán ghét. Tuy nhiên động tác nhỏ này lọt vào mắt Thất Nguyệt Hồng càng khiến nụ cười trên môi nàng càng tươi, càng quỷ dị hơn. Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Vân Cuồng, hắn cũng bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.
Hai người cứ đứng nhìn nhau, từ xa nhìn lại có thể mơ hồ thấy hai tia laze đang chạm vào nhau phát ra những tiếng 'xẹt xẹt'.
Tầm hai khắc sau, hai kẻ đang lườm nhau đã có chút phản ứng. Thất Nguyệt Hồng bỗng nhiên cúi đầu, trong lúc Hiên Viên Vân Cuồng tưởng nàng đang định xin lỗi hắn thì đúng lúc này, Thất Nguyệt Hồng bỗng nhảy lên túm chặt lấy cổ áo Hiên Viên Vân Cuồng, gào thẳng vào mặt hắn:
" Tên óc tôm này, ngươi bảo ai là tiện nhân? Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cái loại mặt người dạ thú. Ngươi có ngu thì cứ nói thẳng đi, đằng này còn trách lão nương đây nhẫn tâm.Ngươi nói ta không giúp ngươi phải không? Đúng đó, ta ngu gì mà đi giúp ngươi? Cứ để bách tính trong thành biết ngươi là con heo đi cũng được; ngươi nghĩ có kẻ nào làm cho người khác xấu mặt rồi đi nói đỡ cho không? Chỉ có cái đồ điên nhà ngươi mới nghĩ vậy. Ngươi ghét ta phải không? Muốn làm ta xấu mặt sao lúc ta đổ oan ngươi không phản ứng lại? Ngươi có quyền phủ nhận, nói ta có thai với người khác, tham tiền mà đổ tội cho ngươi; hoặc ngươi có thể mời đại phu khám xem ta có thai thật sự có thai hay không. Đó là những cách đơn giản đến bọn trẻ con cũng nghĩ ra được. Nhưng cái đồ óc heo nhà ngươi ngu đến nỗi lấy lí do là phu thê cãi vã nên ta nổi hứng ra đường diễn trò, ngươi có đính hôn hay không bàn dân thiên hạ đều biết, bây giờ thì ngươi chỉ còn cách vác cái óc lợn nhà ngươi đi xin Thánh chỉ chứ còn gì nữa. Gớm, bảo toàn danh tiếng? Ta phi. Ta đoán đến ngày mai kiểu gì ngươi cũng vang danh khắp kinh thành là tên bội tình bội bạc cho mà xem. Đồ con lợn...."
Thất Nguyệt Hồng điên cuồng mắng chửi, nước miếng phun hết lên mặt Hiên Viên Vân Cuồng. Tuy nhiên, hắn lại không để ý đến điều đó. Đúng vậy, hắn có thể nghĩ ra nhiều chiêu ứng phó tốt hơn nhưng hắn lại không làm vậy? Tại sao chứ? Là vì không nỡ ư?
Không nỡ? Hiên Viên Vân Cuồng bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, hắn trấn tĩnh lại. Ngẫm nghĩ lại những lời Thất Nguyệt Hồng vừa nói, một cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu. Hiên Viên Vân Cuồng gầm lên:
" Thất Nguyệt Hồng con tiện nhân kia, ngươi chờ đó cho bổn vương."
Tuy nhiên, cái kẻ đáng lẽ phải đứng tại đâychịu lỗi đã lẻn vào Tướng quân Phủ tự bao giờ, để lại Dạ Tuyết Liên và Tiếu Hiên Khinh ở lại hứng chịu cơn giận dữ của Hiên Viên Vân Cuồng.
--- -----
" Buồn quá, buồn quá, Thỏ con, em buồn quá. Chúng ta đi chơi đi."
Thất Nguyệt Hồng lăn qua lăn lại trên giường, nàng cất giọng ủ rũ nhìn Dạ Tuyết Liên đang không ngừng đo đo vẽ vẽ.
Nghe tiếng than vãn của Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên cười cười ngẩng đầu:
" Bà cô tổ của tôi, không phải hôm nay người đã chọc giận vị Chiến thần vương gia Hiên Viên Vân Cuồng rồi chuồn mất, để chúng tôi ở lại giải quyết bãi rác của người sao?"
Nghe Dạ Tuyết Liên nhắc lại chuyện sáng nay, Thất Nguyệt Hồng nhíu mày khó chịu:
" Chị đừng nhắc đến tên óc heo đó, càng nhắc em càng bực mình."
Dạ Tuyết Liên nhún nhún vai, tiếp tục đo đo vẽ vẽ.
Thất Nguyệt Hồng lăn từ trên giường xuống, đúng, chính xác là lăn từ trên giường xuống dưới đất. Nàng ngã phịch xuống tấm thảm lông cừu, lấy chân đẩy đẩy thân hình tiến lên phía trước, thoạt nhìn chẳng khác gì con sâu đo gang.Nàng đến bên Dạ Tuyết Liên, nhìn bản vẽ trên bàn, nhíu mày:
" Chị định làm cái gậy à?"
Dạ Tuyết Liên không ngẩng đầu lên:
" Chị định làm cái tích điện, cái thế giới này rất xa lạ. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy cứ làm một cái phòng thân vậy."
" Đúng vậy."
Đúng lúc này, một nha hoàn hớt hải chạy vào:
" Tiểu thư, có công công bên cạnh Hoàng thượng đến Tuyên chỉ, nghe nói là Thánh chỉ ban hôn thì phải."
Ban hôn? Tên Hiên Viên Vân Cuồng kia cũng thật nhanh đi.
Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng chỉnh sửa y phục, chạy nhanh đến đại sảnh.
Bách tính xung quanh thấy Hiên Viên Vân Cuồng lên tiếng cũng kéo nhau tản đi. Phu thê người ta xảy ra chút chuyện, họ còn ở đây làm gì? Vị Chiến Thần Vương Gia này họ rất kính nể, nhưng có cho mười lá gan cũng không dám chọc vào.
Vì vậy, chưa đến một khắc sau, trước cửa Tướng quân phủ chỉ còn lại Hiên Viên Vân Cuồng, Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên và Tiếu Hiên Khinh.
Ánh mắt sắc lạnh của Hiên Viên Vân Cuồng chiếu vào người Thất Nguyệt Hồng, môi mỏng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ:
" Nguyệt Hồng tiểu thư, chúng ta có con từ khi nào vậy? Nếu bổn vương nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì phải?"
Nói rồi quay sang liếc nhìn Tiếu Hiên Khinh. Tiếu Hiên Khinh hiểu ý, áy náy nhìn sang Thất Nguyệt Hồng, khẽ mở miệng:
" Muội ấy là .....Thất Nguyệt Hồng."
Hiên Viên Vân Cuồng không thèm đáp lại, hắn tiếp tục quay sang nhìn Thất Nguyệt Hồng, gằn từng chữ:
" Phải không Thất tiểu thư?"
Thất Nguyệt Hồng nuốt nước bọt, nàng cười nịnh hót:
" Vương gia, không phải phu thê không nên gặp mặt trước lúc kết hôn sao? Thiếp nghĩ chúng ta dù có yêu quý nhau đến đâu đi chăng cũng không được làm trái với quy định của Tổ tiên. Vì vậy, vương gia, thiếp đi trước."
Nói rồi ba chân bốn cẳng định chạy vào Tướng quân phủ, đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy tức giận kèm theo nội lực mạnh mẽ vang lên:
" Thất Nguyệt Hồng.... ......."
Theo phản xạ có điều kiện, Thất Nguyệt Hồng lập tức quay đầu, giơ tay chào theo kiểu quân đội:
" Yes, sir."
Trên trán ba người còn lại chảy giọt mồ hôi to đùng. Hiên Viên Vân Cuồng gầm lên:
" Ngươi có biết xấu hổ không hả? Nói những lời buồn nôn đó xong là muốn chạy? Mồm miệng thật nhanh nhẹn, sao lúc mọi người chỉ trích thì ngươi lại đứng yên? Đúng là loại tiện nhân."
Hiên Viên Vân Cuồng vừa dứt lời, không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh buốt. Cả con đường nhộn nhịp giờ im ắng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Hắn nhìn Thất Nguyệt Hồng, nàng đang cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền đặt bên hông, Hiên Viên Vân Cuồng không nhìn thấy mặt của nàng nên cứ tưởng nàng đang khóc. Hắn bỗng nhận thấy vừa rồi mình hơi quá lời, định mở miệng xin lỗi thì bị một giọng nói lạnh tanh cắt ngang:
" Tiện nhân? "
Thất Nguyệt Hồng ngẩng đầu, con ngươi hắc bạch phân minh lạnh lùng không cảm xúc, trên môi nở một nụ cười quỷ dị. Nàng tiến về phía Hiên Viên Vân Cuồng, đứng trước mặt hắn, ý cười trên môi càng nồng đậm, tuy nhiên lại không đạt đến đáy mắt.
Hiên Viên Vân Cuồng nghĩ rằng nàng chuẩn bị lại diễn vở 'hoa lê đái vũ' hay trò 'ăn vạ' nên khẽ nhíu mày chán ghét. Tuy nhiên động tác nhỏ này lọt vào mắt Thất Nguyệt Hồng càng khiến nụ cười trên môi nàng càng tươi, càng quỷ dị hơn. Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Vân Cuồng, hắn cũng bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.
Hai người cứ đứng nhìn nhau, từ xa nhìn lại có thể mơ hồ thấy hai tia laze đang chạm vào nhau phát ra những tiếng 'xẹt xẹt'.
Tầm hai khắc sau, hai kẻ đang lườm nhau đã có chút phản ứng. Thất Nguyệt Hồng bỗng nhiên cúi đầu, trong lúc Hiên Viên Vân Cuồng tưởng nàng đang định xin lỗi hắn thì đúng lúc này, Thất Nguyệt Hồng bỗng nhảy lên túm chặt lấy cổ áo Hiên Viên Vân Cuồng, gào thẳng vào mặt hắn:
" Tên óc tôm này, ngươi bảo ai là tiện nhân? Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cái loại mặt người dạ thú. Ngươi có ngu thì cứ nói thẳng đi, đằng này còn trách lão nương đây nhẫn tâm.Ngươi nói ta không giúp ngươi phải không? Đúng đó, ta ngu gì mà đi giúp ngươi? Cứ để bách tính trong thành biết ngươi là con heo đi cũng được; ngươi nghĩ có kẻ nào làm cho người khác xấu mặt rồi đi nói đỡ cho không? Chỉ có cái đồ điên nhà ngươi mới nghĩ vậy. Ngươi ghét ta phải không? Muốn làm ta xấu mặt sao lúc ta đổ oan ngươi không phản ứng lại? Ngươi có quyền phủ nhận, nói ta có thai với người khác, tham tiền mà đổ tội cho ngươi; hoặc ngươi có thể mời đại phu khám xem ta có thai thật sự có thai hay không. Đó là những cách đơn giản đến bọn trẻ con cũng nghĩ ra được. Nhưng cái đồ óc heo nhà ngươi ngu đến nỗi lấy lí do là phu thê cãi vã nên ta nổi hứng ra đường diễn trò, ngươi có đính hôn hay không bàn dân thiên hạ đều biết, bây giờ thì ngươi chỉ còn cách vác cái óc lợn nhà ngươi đi xin Thánh chỉ chứ còn gì nữa. Gớm, bảo toàn danh tiếng? Ta phi. Ta đoán đến ngày mai kiểu gì ngươi cũng vang danh khắp kinh thành là tên bội tình bội bạc cho mà xem. Đồ con lợn...."
Thất Nguyệt Hồng điên cuồng mắng chửi, nước miếng phun hết lên mặt Hiên Viên Vân Cuồng. Tuy nhiên, hắn lại không để ý đến điều đó. Đúng vậy, hắn có thể nghĩ ra nhiều chiêu ứng phó tốt hơn nhưng hắn lại không làm vậy? Tại sao chứ? Là vì không nỡ ư?
Không nỡ? Hiên Viên Vân Cuồng bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, hắn trấn tĩnh lại. Ngẫm nghĩ lại những lời Thất Nguyệt Hồng vừa nói, một cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu. Hiên Viên Vân Cuồng gầm lên:
" Thất Nguyệt Hồng con tiện nhân kia, ngươi chờ đó cho bổn vương."
Tuy nhiên, cái kẻ đáng lẽ phải đứng tại đâychịu lỗi đã lẻn vào Tướng quân Phủ tự bao giờ, để lại Dạ Tuyết Liên và Tiếu Hiên Khinh ở lại hứng chịu cơn giận dữ của Hiên Viên Vân Cuồng.
--- -----
" Buồn quá, buồn quá, Thỏ con, em buồn quá. Chúng ta đi chơi đi."
Thất Nguyệt Hồng lăn qua lăn lại trên giường, nàng cất giọng ủ rũ nhìn Dạ Tuyết Liên đang không ngừng đo đo vẽ vẽ.
Nghe tiếng than vãn của Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên cười cười ngẩng đầu:
" Bà cô tổ của tôi, không phải hôm nay người đã chọc giận vị Chiến thần vương gia Hiên Viên Vân Cuồng rồi chuồn mất, để chúng tôi ở lại giải quyết bãi rác của người sao?"
Nghe Dạ Tuyết Liên nhắc lại chuyện sáng nay, Thất Nguyệt Hồng nhíu mày khó chịu:
" Chị đừng nhắc đến tên óc heo đó, càng nhắc em càng bực mình."
Dạ Tuyết Liên nhún nhún vai, tiếp tục đo đo vẽ vẽ.
Thất Nguyệt Hồng lăn từ trên giường xuống, đúng, chính xác là lăn từ trên giường xuống dưới đất. Nàng ngã phịch xuống tấm thảm lông cừu, lấy chân đẩy đẩy thân hình tiến lên phía trước, thoạt nhìn chẳng khác gì con sâu đo gang.Nàng đến bên Dạ Tuyết Liên, nhìn bản vẽ trên bàn, nhíu mày:
" Chị định làm cái gậy à?"
Dạ Tuyết Liên không ngẩng đầu lên:
" Chị định làm cái tích điện, cái thế giới này rất xa lạ. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy cứ làm một cái phòng thân vậy."
" Đúng vậy."
Đúng lúc này, một nha hoàn hớt hải chạy vào:
" Tiểu thư, có công công bên cạnh Hoàng thượng đến Tuyên chỉ, nghe nói là Thánh chỉ ban hôn thì phải."
Ban hôn? Tên Hiên Viên Vân Cuồng kia cũng thật nhanh đi.
Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng chỉnh sửa y phục, chạy nhanh đến đại sảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook