Song Diện Tổng Tài Sủng Thê Chỉ Nam
-
Chương 4: Bé cưng, thật xin lỗi!
Lâm Dao hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, oa một tiếng khóc, kêu la: “Đánh người, đánh người! Mẹ, Mễ Nhạc đánh con!”
Mễ Nhạc hất cằm hừ lạnh nói: “ Cô vừa mới đẩy Tô Noãn té ngã, đánh cô như thế vẫn còn nhẹ! Tôi nói cô nha, tâm địa thật độc ác, từ nhỏ đến lớn đều ăn hiếp Tô Noãn, sau lưng trước mặt đều nói xấu Tô Noãn. Chị mình thì cướp hôn phu của Tô Noãn, còn mình thì khắp nơi đều đặt điều nói bậy, nơi nơi đều muốn hủy hoại thanh danh của Tô Noãn.”
Mễ Nhạc nói có chút khó nghe, Lâm gia cùng Lâm Tuyên đều nghe ra trong lời nàng nói chính là nhắc đến chuyện Lâm Tuyên cướp đoạt Tần Trăn. Lâm gia đại bá không nghe nổi nữa, la lên:” Mễ tiểu thư, cha con hôm nay không đến sao?” ý ngoài lời là muốn nhắc đến gia giáo của Mễ gia.
Lâm Tuyên ngữ khí nhu hoài, kéo Tô Noãn nói:” Tô Noãn, hôm nay là tiệc mừng thọ của gia gia, em cũng đừng để Mễ Nhạc làm loạn nữa, khách quý đều đã đến rồi.” Lời vừa nói ra chính là Tô Noãn kêu Mễ Nhạc làm loạn.
Bị Lâm Tuyên nói thế, mọi người lại nhìn Tô Noãn, nói những lời khó nghe hơn:” May mắn là Tần Trăn cưới là Lâm Tuyên, nếu cưới đứa con ngoài giá thú này, đã làm cho Lâm gia thành trò cười.”
“Chim sẻ đê tiện thì chỉ là chim sẽ, còn bày đặt muốn làm phượng hoàng.”
“Con riêng chính là con riêng, vĩnh viễn đều không thể được công nhận, kết giao bạn bè cũng không có tố chất.”
Tô Noãn siết chặt nắm tay, gầm nhẹ một tiếng: “Đủ rồi!” Nàng hốc mắt phiếm hồng nhìn quét một vòng các vị trưởng bối Lâm gia
“Các người có thể nói tôi là con riêng thế nào cũng được, nhưng không được nói Mễ Nhạc như thế, hơn nữa các cô chú ở đây cũng biết rõ ai mới là con riêng. Hôm nay con quay về là để thăm gia gia, nếu các vị còn luôn châm chọc mỉa mai đối với bạn bè con thì thực xin lỗi, chuyện này con sẽ đến thưa cùng gia gia để người xử lý.”
*Bản Quyền Edit thuộc về tác giả Trương Y Y. Đăng tải ngày 31/12/2018. Wed Sung.com
Tô Noãn không phải không biết tức giận, Tô Noãn bị người khi dễ thế nào cũng đều sẽ không phản ứng, chỉ là việc trước kia nàng đều nhịn, chứ không phải không biết đau buồn. Tô Noãn bị người khi dễ thế nào cũng đều sẽ không phản ứng
Nhiều người Lâm gia nghe nhắc đến Lâm lão đều im lặng không nói nữa, đặc biệt là các cô chú khi bị nhắc đến, sắc mặt đều không thoải mái. Lâm nhị lúc này quát lớn:” Tô Noãn, chú ý thân phận của mày!”
“Thật là phản, năm đó mẹ mày không dạy dỗ mày hã, những gì ở Lâm gia dạy cũng quên hết rồi à, đối với cô chú mà ăn nói như thế hả, gia giáo đâu?”
Đại bá mẫu cũng lên tiếng:” Tô Noãn à, bác thấy con không xứng tham gia tiệc mừng thọ này, đến từ chỗ nào thì về chỗ đó đi.” Nói xong còn ra hiệu cho mấy người khác.
Lâm Dao phản ứng đầu tiên, kéo Tô Noãn xô ra bên ngoài:”Tô Noãn, mày đi ra đi, Lâm gia không chào đón mày.”
Sức lực Lâm Dao rất mạnh, Tô Noãn vốn đang bị thương, giờ phút này đột ngột bị xô đẩy như thế, lảo đảo vài bước muốn ngã. Mễ Nhạc thấy thế liền định đến đỡ nhưng Lâm Tuyên đứng bên cạnh ra hiệu cho những người khác giữ Mễ Nhạc lại.
“Lâm Tuyên, tiện nhân này, mày không biết xấu hổ hả, cướp đoạt nam nhân của Tô Noãn, còn ở sau lưng đâm lén. Loạn à, được hôm nay ta làm loạn lên cho cả Yến Kinh này đều biết Lâm gia ăn hiếp người như thế nào”
Bên này, Lâm Dao vừa lôi kéo Tô Noãn ra cổng lớn vừa hét lớn lên, đại bá mẫu cũng ra hiệu cho bảo vệ lôi Mễ Nhạc ra ngoài, động tĩnh lớn như vậy đã thu hút ánh nhìn của nhiều người, có người tò mò bắt đầu hỏi thăm trong đó có chuyện gì nháo đến thế. CÓ người dùng ánh mắt nghi kỵ nhớ đến cách đây một năm về trước Tô Noãn trong váy trắng đứng đợi Tần Trăn tiến đến, không nghĩ đến người đến lại là Lâm Tuyên cùng Tần Trăn tay trong tay nói họ mới yêu nhau thật lòng, kêu Tô Noãn thành toàn cho hai người họ.
Tô Noãn đau xoát trong lòng, cảm thấy bất lực, kêu nhỏ một tiếng:” A Bạch”, mơ hồ lại thất trong tấm mắt, một người vừa xuất hiện ở cửa.
Tô Noãn cái mũi đau xót, trong lòng trừu trừu đau, bất lực từ đáy lòng lan tràn tứ chi, lạnh băng lạnh băng lạnh, nàng thấp thấp kêu một tiếng ‘ A Bạch! ’ mơ hồ trong tầm mắt, cửa xuất hiện một người.
Hắn vừa xuất hiện làm cho yến hội còn đang ầm ỷ bỗng trầm xuống, lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị thu hút. Nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, chưa đến ba mươi, gương mặt trầm ổn, rất khó để nhìn ra tuổi thực của hắn.
Một thân tây trang màu đen, cà vạt màu sáng, có vọc sọc,gương mặt tuấn lãng, đeo thêm kính làm người ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn, thân hình hoàn mỹ như người mẫu, đường cong điêu luyện sắc sảo, mái tóc theo gió mềm nhẹ bay như múa làm người ta có cảm giác sạch sẽ, quyến rũ, tuấn lãng cùng thông minh.
Tầm mắt hắn nhìn xung quanh yến hội một vòng, miệng mang theo ý cười ôn hòa nhưng những người bị nhìn đến đều có cảm giác bị áp bách không chịu nỗi. Những người khách đều bắt đầu suy đoán thân phận của hắn.
Lâm Dao ngây ngốc hỏi Lâm Tuyến:” Tuyên tỷ, người này là ai, khí chất quá soái.”
Lâm Tuyên cũng vội lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt nói:” Có lẽ thiếu gia nhà nào đó, sao thích à, chờ tỷ nói với gia gia làm mai mối cho em.”Bất quá, trang phục hắn nhìn qua không phải là hàng thượng cấp.”
Lâm Dao lúc này đã quên mất một tay còn đang lôi kéo Tô Noãn, hờn dỗi nói:” Ai nha, Tuyên tỷ, có thể mặc tây trang giá rẻ mà toát ra khí chất soái như thế. Không có tiền thì ta cũng chịu nữa, lại nói ai ở Yến Kinh ngoài trừ Tần gia ra còn có thể so sánh với Lâm gia chúng ta.”
Tuy Lâm Dao nói không sai nhưng Lâm Tuyên vẫn nghĩ ngợi vài phần. Tại thời điểm hai người nói chuyện, nam nhân đã nhìn đến hai người họ, không biết đã nhìn đến điều gì, con ngươi lại lạnh mấy phần, chân dài cũng bước đến.
Lâm Dao kích động đẩy Tô Noãn ra, làm Tô Noãn mất trọng tâm ngã lại trên mặt đất, cánh tay lôi kéo Lâm Tuyên nói:” Tuyên tỷ, hắn đến đây kìa, khẳng định đã coi trọng em. Nào, nhìn xem quần áo em, tóc em có được không?”
Bước chân nam nhân trầm ổn, thong dong đầy khí thế làm những người đang tập trung ở giữa theo bản năng lùi lại nhường đường, cho nên người đứng giữa cuối cùng là Lâm Tuyên lại cảm thấy áp lực tăng lên.
Thời gian dường như dừng lại, hắn từng bước đi đến gần làm cho tim Lâm Tuyên đập mạnh, Lâm Tuyên động tâm rồi. Nàng ta cho rằng người mình yêu nhất chính là Tần Trăn, nhưng đến khi nam nhân này xuất hiện, nàng ta lại vô pháp kháng cự được lực hút.
Ánh mắt Kiều Bạch có chút lạnh lùng, hắn bước nhanh đến, ngồi xổm trước mặt Tô Noãn, xoa xoa sợi tóc của nàng, đau lòng nói:” Bé cưng thực xin lỗi, đều do anh đã đến chậm.”
- --------------------
CẦU VOTE
Mễ Nhạc hất cằm hừ lạnh nói: “ Cô vừa mới đẩy Tô Noãn té ngã, đánh cô như thế vẫn còn nhẹ! Tôi nói cô nha, tâm địa thật độc ác, từ nhỏ đến lớn đều ăn hiếp Tô Noãn, sau lưng trước mặt đều nói xấu Tô Noãn. Chị mình thì cướp hôn phu của Tô Noãn, còn mình thì khắp nơi đều đặt điều nói bậy, nơi nơi đều muốn hủy hoại thanh danh của Tô Noãn.”
Mễ Nhạc nói có chút khó nghe, Lâm gia cùng Lâm Tuyên đều nghe ra trong lời nàng nói chính là nhắc đến chuyện Lâm Tuyên cướp đoạt Tần Trăn. Lâm gia đại bá không nghe nổi nữa, la lên:” Mễ tiểu thư, cha con hôm nay không đến sao?” ý ngoài lời là muốn nhắc đến gia giáo của Mễ gia.
Lâm Tuyên ngữ khí nhu hoài, kéo Tô Noãn nói:” Tô Noãn, hôm nay là tiệc mừng thọ của gia gia, em cũng đừng để Mễ Nhạc làm loạn nữa, khách quý đều đã đến rồi.” Lời vừa nói ra chính là Tô Noãn kêu Mễ Nhạc làm loạn.
Bị Lâm Tuyên nói thế, mọi người lại nhìn Tô Noãn, nói những lời khó nghe hơn:” May mắn là Tần Trăn cưới là Lâm Tuyên, nếu cưới đứa con ngoài giá thú này, đã làm cho Lâm gia thành trò cười.”
“Chim sẻ đê tiện thì chỉ là chim sẽ, còn bày đặt muốn làm phượng hoàng.”
“Con riêng chính là con riêng, vĩnh viễn đều không thể được công nhận, kết giao bạn bè cũng không có tố chất.”
Tô Noãn siết chặt nắm tay, gầm nhẹ một tiếng: “Đủ rồi!” Nàng hốc mắt phiếm hồng nhìn quét một vòng các vị trưởng bối Lâm gia
“Các người có thể nói tôi là con riêng thế nào cũng được, nhưng không được nói Mễ Nhạc như thế, hơn nữa các cô chú ở đây cũng biết rõ ai mới là con riêng. Hôm nay con quay về là để thăm gia gia, nếu các vị còn luôn châm chọc mỉa mai đối với bạn bè con thì thực xin lỗi, chuyện này con sẽ đến thưa cùng gia gia để người xử lý.”
*Bản Quyền Edit thuộc về tác giả Trương Y Y. Đăng tải ngày 31/12/2018. Wed Sung.com
Tô Noãn không phải không biết tức giận, Tô Noãn bị người khi dễ thế nào cũng đều sẽ không phản ứng, chỉ là việc trước kia nàng đều nhịn, chứ không phải không biết đau buồn. Tô Noãn bị người khi dễ thế nào cũng đều sẽ không phản ứng
Nhiều người Lâm gia nghe nhắc đến Lâm lão đều im lặng không nói nữa, đặc biệt là các cô chú khi bị nhắc đến, sắc mặt đều không thoải mái. Lâm nhị lúc này quát lớn:” Tô Noãn, chú ý thân phận của mày!”
“Thật là phản, năm đó mẹ mày không dạy dỗ mày hã, những gì ở Lâm gia dạy cũng quên hết rồi à, đối với cô chú mà ăn nói như thế hả, gia giáo đâu?”
Đại bá mẫu cũng lên tiếng:” Tô Noãn à, bác thấy con không xứng tham gia tiệc mừng thọ này, đến từ chỗ nào thì về chỗ đó đi.” Nói xong còn ra hiệu cho mấy người khác.
Lâm Dao phản ứng đầu tiên, kéo Tô Noãn xô ra bên ngoài:”Tô Noãn, mày đi ra đi, Lâm gia không chào đón mày.”
Sức lực Lâm Dao rất mạnh, Tô Noãn vốn đang bị thương, giờ phút này đột ngột bị xô đẩy như thế, lảo đảo vài bước muốn ngã. Mễ Nhạc thấy thế liền định đến đỡ nhưng Lâm Tuyên đứng bên cạnh ra hiệu cho những người khác giữ Mễ Nhạc lại.
“Lâm Tuyên, tiện nhân này, mày không biết xấu hổ hả, cướp đoạt nam nhân của Tô Noãn, còn ở sau lưng đâm lén. Loạn à, được hôm nay ta làm loạn lên cho cả Yến Kinh này đều biết Lâm gia ăn hiếp người như thế nào”
Bên này, Lâm Dao vừa lôi kéo Tô Noãn ra cổng lớn vừa hét lớn lên, đại bá mẫu cũng ra hiệu cho bảo vệ lôi Mễ Nhạc ra ngoài, động tĩnh lớn như vậy đã thu hút ánh nhìn của nhiều người, có người tò mò bắt đầu hỏi thăm trong đó có chuyện gì nháo đến thế. CÓ người dùng ánh mắt nghi kỵ nhớ đến cách đây một năm về trước Tô Noãn trong váy trắng đứng đợi Tần Trăn tiến đến, không nghĩ đến người đến lại là Lâm Tuyên cùng Tần Trăn tay trong tay nói họ mới yêu nhau thật lòng, kêu Tô Noãn thành toàn cho hai người họ.
Tô Noãn đau xoát trong lòng, cảm thấy bất lực, kêu nhỏ một tiếng:” A Bạch”, mơ hồ lại thất trong tấm mắt, một người vừa xuất hiện ở cửa.
Tô Noãn cái mũi đau xót, trong lòng trừu trừu đau, bất lực từ đáy lòng lan tràn tứ chi, lạnh băng lạnh băng lạnh, nàng thấp thấp kêu một tiếng ‘ A Bạch! ’ mơ hồ trong tầm mắt, cửa xuất hiện một người.
Hắn vừa xuất hiện làm cho yến hội còn đang ầm ỷ bỗng trầm xuống, lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị thu hút. Nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, chưa đến ba mươi, gương mặt trầm ổn, rất khó để nhìn ra tuổi thực của hắn.
Một thân tây trang màu đen, cà vạt màu sáng, có vọc sọc,gương mặt tuấn lãng, đeo thêm kính làm người ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn, thân hình hoàn mỹ như người mẫu, đường cong điêu luyện sắc sảo, mái tóc theo gió mềm nhẹ bay như múa làm người ta có cảm giác sạch sẽ, quyến rũ, tuấn lãng cùng thông minh.
Tầm mắt hắn nhìn xung quanh yến hội một vòng, miệng mang theo ý cười ôn hòa nhưng những người bị nhìn đến đều có cảm giác bị áp bách không chịu nỗi. Những người khách đều bắt đầu suy đoán thân phận của hắn.
Lâm Dao ngây ngốc hỏi Lâm Tuyến:” Tuyên tỷ, người này là ai, khí chất quá soái.”
Lâm Tuyên cũng vội lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt nói:” Có lẽ thiếu gia nhà nào đó, sao thích à, chờ tỷ nói với gia gia làm mai mối cho em.”Bất quá, trang phục hắn nhìn qua không phải là hàng thượng cấp.”
Lâm Dao lúc này đã quên mất một tay còn đang lôi kéo Tô Noãn, hờn dỗi nói:” Ai nha, Tuyên tỷ, có thể mặc tây trang giá rẻ mà toát ra khí chất soái như thế. Không có tiền thì ta cũng chịu nữa, lại nói ai ở Yến Kinh ngoài trừ Tần gia ra còn có thể so sánh với Lâm gia chúng ta.”
Tuy Lâm Dao nói không sai nhưng Lâm Tuyên vẫn nghĩ ngợi vài phần. Tại thời điểm hai người nói chuyện, nam nhân đã nhìn đến hai người họ, không biết đã nhìn đến điều gì, con ngươi lại lạnh mấy phần, chân dài cũng bước đến.
Lâm Dao kích động đẩy Tô Noãn ra, làm Tô Noãn mất trọng tâm ngã lại trên mặt đất, cánh tay lôi kéo Lâm Tuyên nói:” Tuyên tỷ, hắn đến đây kìa, khẳng định đã coi trọng em. Nào, nhìn xem quần áo em, tóc em có được không?”
Bước chân nam nhân trầm ổn, thong dong đầy khí thế làm những người đang tập trung ở giữa theo bản năng lùi lại nhường đường, cho nên người đứng giữa cuối cùng là Lâm Tuyên lại cảm thấy áp lực tăng lên.
Thời gian dường như dừng lại, hắn từng bước đi đến gần làm cho tim Lâm Tuyên đập mạnh, Lâm Tuyên động tâm rồi. Nàng ta cho rằng người mình yêu nhất chính là Tần Trăn, nhưng đến khi nam nhân này xuất hiện, nàng ta lại vô pháp kháng cự được lực hút.
Ánh mắt Kiều Bạch có chút lạnh lùng, hắn bước nhanh đến, ngồi xổm trước mặt Tô Noãn, xoa xoa sợi tóc của nàng, đau lòng nói:” Bé cưng thực xin lỗi, đều do anh đã đến chậm.”
- --------------------
CẦU VOTE
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook