Sống Cùng Quỷ Hồn Công Tử
-
Chương 1
Làm thế nào để có thể sống yên ổn cùng với 1 quỷ hồn?
Đây chính là vấn đề vô cùng cấp bách đối với Nhạc Tích, càng nguy hiểm hơn là, con quỷ này đã chiếm đoạt mất cái giường nhỏ của nàng rồi, mặc dù đây chỉ là 1 cái giường đơn sơ được bện bằng cỏ khô, nhưng đó chính là chỗ nằm nghỉ của nữ nhi nhà người ta đấy. Nhạc Tích tạm thời vẫn chưa có chút xíu ý định nào chia sẻ nó với ai đâu.
Huống chi, trừ việc này ra, con quỷ kia còn có dấu hiệu tiến một bước vào đời sống sinh hoạt của nàng.
“Chỉ là 1 cai giường nhỏ mà thôi, cần gì phải so đo như vậy.” Quỷ hồn nằm trên giường, tay cầm cán ô bằng trúc, một thân bạch y không nhiễm lấy 1 hạt bụi nhỏ, đôi mắt hoa đào gợn lên từng đợt sóng nhấp nhô, “Huồng hồ, bổn công tử cũng không ngại ngủ cùng giường với ngươi, lúc nào cũng câu nệ không muốn ngủ cùng chẳng phải chính là ngươi sao?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, có biết không?” Nhạc Tích nhấn mạnh.
“Bổn công tử cũng đâu phải là người.” Quỷ hồn giải thích.
“Không phải là người cũng không được! Còn nữa, chẳng phải ngươi nên thừa dịp này mà công nhận mình cũng không phải là nam luôn đi.”
Quỷ hồn vô tội buông tay: “Bổn công tử chẳng qua chỉ nói thật thôi mà.” Vừa nói, quỷ hồn vừa đổi một tư thế khác trên giường: “Đúng rồi, mấy ngày gần đây quá chán, ngươi mau đi mua một ít tiểu thuyết về cho bổn công tử xem.”
“Xem muội ngươi ấy.” Nhạc Tích Phát điên: “Rõ ràng lúc ta nhặt ngươi về không phải thế này.”
Đúng vậy, ngày đó lúc nàng tới viếng mộ sư phụ đã nhặt được một quỷ hồn công tử vô cùng hào hoa phong nhã đẹp trai khiêm tốn dịu dàng điềm đạm đáng yêu, chứ không phải là quỷ hồn đại thiếu gia này! Còn vụ tự xưng “bổn công tử” là cái quái gì đây? Không phải lúc bọn họ vừa gặp hắn luôn tự xưng là “tại hạ” sao? Tại sao có thể chuyển đổi xưng hô một cách “vô cùng tự nhiên” đến thế được cơ chứ?!!!
“Nếu như lúc đó bổn công tử thế này, vậy ngươi có thể nhặt ta về không?”
“Chắc chắn là không!”
“Chính là ý này!”
“Chính là cái đầu ngươi ấy!” Nhạc Tích chống eo, mặt bừng bừng lửa giận, “Cho nên tất cả những gì ngươi nói với ta lúc đó đều là nói dối phải không? Cái gì mà “tại hạ ở đây đã rất nhiều năm, chỉ có duy nhất cô nương nhìn thấy tại hạ”, cái gì mà “sau khi chết trí nhớ của tại hạ cũng biến mất, đành phải quanh quẩn ở nơi nghĩa địa hoang vu, lúc nhìn thấy cô nương liền nhớ lại đã từng có lần cứu cô nương…” Tất cả đều chỉ là thuận mồm bịa đặt phải không?”
Nhưng mà đúng là có một lần nàng được người ta cứu thật.
Khi đó Nhạc Tích đi hái thuốc, bị lạc đường trong núi lại còn bị dính mưa nên ngất xỉu ở ven đường, lúc ý thức không rõ vẫn nhận biết được có người bón nước cho nàng. Chẳng qua khi tỉnh lại trong miếu thờ đã là người đi nhà trống. Trong lòng nàng vẫn luôn biết ơn người này, thấy quỷ hồn kia có dáng vẻ công tử văn nhã, hơn nữa còn nói chắc chắn như vậy nên đứa ngốc như nàng mới tin.
“Không phải vậy.”
“Ta cũng biết ngươi…Ôi chao, cái gì cơ?!”
“Không phải lừa ngươi.” Quỷ hồn mím môi, áng sáng nhàn nhạt bao quanh cơ thể hắn, khiến thân hình trong suốt nay càng trở nên hư ảo: “Đúng là bổn công tử không nhớ rõ mình là ai, nếu không ngươi cho rằng ta vì sao phải quanh quẩn ở cái nghĩa địa đó chứ, ta chỉ biết mộ phần của mình ở đó, người tới viếng mồ mả rất đông nhưng ta lại chỉ cảm thấy quen mỗi mình ngươi, cũng chỉ có mình ngươi mới có thể nhìn thấy ta. Nếu không đi theo ngươi vậy ta có thể đi theo ai đây?”
“Nhưng mà ngươi nói dối…”
“Ta đã nói rồi, nếu không nói như thế, ngươi nhất định sẽ không để ta về cùng.”
Trong giọng nói bình tĩnh chợt thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ và mờ mịt, đôi mắt hoa đào cụp xuống, quỷ hồn khẽ cười một tiếng, xen lẫn vào đó là tiếng thở dài, đong đầy vị chát.
Nhạc Tích lại thêm một lần thống hận cái sự mềm lòng của mình: “Được…được rồi, nhưng chỉ được 1 lần này thôi, không cho phép lừa dối ta nữa.” Nàng thở dài, “Ta đi mua tiểu thuyết cho ngươi, ngươi ở nhà đừng có chạy đi lung tung.”
“Ừ.”
Vừa dứt lời, quỷ hồn liền đổi tư thế, vắt hai chân lên, nhìn cái ô với vẻ cực kì chán ghét, khí chất u oán mới vừa rồi chỉ nháy mắt đã tiêu tán không còn sót lại một chút gì: “Nếu ngươi đã đi mua đồ thì thuận tiện mua thêm một cái ô mới đi, hôm đó trên người ngươi không có thứ gì khác nên ta mới tạm thời chấp nhận cái ô này, nhưng mà cái ô này cũng quá xấu xí đi, làm sao có thể sánh với phong tư chói lòa của bổn công tử được. Bổn công tử càng nhìn cái ô này lại càng không vừa mắt. Đúng rồi, nhớ tới Thượng Cảnh Hiên mua nhé, ô ở đó là hàng thêu Tứ Xuyên, cán bằng gỗ tử đàn, miễn cưỡng có thể … Ôi chao, vẻ mặt ngươi là thế nào đó, a a, cái đó, … Không không, bổn công tử chỉ nói đùa thôi! Ngươi đi sớm về sớm, đi đi nhé, không tiễn!”
Đây chính là vấn đề vô cùng cấp bách đối với Nhạc Tích, càng nguy hiểm hơn là, con quỷ này đã chiếm đoạt mất cái giường nhỏ của nàng rồi, mặc dù đây chỉ là 1 cái giường đơn sơ được bện bằng cỏ khô, nhưng đó chính là chỗ nằm nghỉ của nữ nhi nhà người ta đấy. Nhạc Tích tạm thời vẫn chưa có chút xíu ý định nào chia sẻ nó với ai đâu.
Huống chi, trừ việc này ra, con quỷ kia còn có dấu hiệu tiến một bước vào đời sống sinh hoạt của nàng.
“Chỉ là 1 cai giường nhỏ mà thôi, cần gì phải so đo như vậy.” Quỷ hồn nằm trên giường, tay cầm cán ô bằng trúc, một thân bạch y không nhiễm lấy 1 hạt bụi nhỏ, đôi mắt hoa đào gợn lên từng đợt sóng nhấp nhô, “Huồng hồ, bổn công tử cũng không ngại ngủ cùng giường với ngươi, lúc nào cũng câu nệ không muốn ngủ cùng chẳng phải chính là ngươi sao?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, có biết không?” Nhạc Tích nhấn mạnh.
“Bổn công tử cũng đâu phải là người.” Quỷ hồn giải thích.
“Không phải là người cũng không được! Còn nữa, chẳng phải ngươi nên thừa dịp này mà công nhận mình cũng không phải là nam luôn đi.”
Quỷ hồn vô tội buông tay: “Bổn công tử chẳng qua chỉ nói thật thôi mà.” Vừa nói, quỷ hồn vừa đổi một tư thế khác trên giường: “Đúng rồi, mấy ngày gần đây quá chán, ngươi mau đi mua một ít tiểu thuyết về cho bổn công tử xem.”
“Xem muội ngươi ấy.” Nhạc Tích Phát điên: “Rõ ràng lúc ta nhặt ngươi về không phải thế này.”
Đúng vậy, ngày đó lúc nàng tới viếng mộ sư phụ đã nhặt được một quỷ hồn công tử vô cùng hào hoa phong nhã đẹp trai khiêm tốn dịu dàng điềm đạm đáng yêu, chứ không phải là quỷ hồn đại thiếu gia này! Còn vụ tự xưng “bổn công tử” là cái quái gì đây? Không phải lúc bọn họ vừa gặp hắn luôn tự xưng là “tại hạ” sao? Tại sao có thể chuyển đổi xưng hô một cách “vô cùng tự nhiên” đến thế được cơ chứ?!!!
“Nếu như lúc đó bổn công tử thế này, vậy ngươi có thể nhặt ta về không?”
“Chắc chắn là không!”
“Chính là ý này!”
“Chính là cái đầu ngươi ấy!” Nhạc Tích chống eo, mặt bừng bừng lửa giận, “Cho nên tất cả những gì ngươi nói với ta lúc đó đều là nói dối phải không? Cái gì mà “tại hạ ở đây đã rất nhiều năm, chỉ có duy nhất cô nương nhìn thấy tại hạ”, cái gì mà “sau khi chết trí nhớ của tại hạ cũng biến mất, đành phải quanh quẩn ở nơi nghĩa địa hoang vu, lúc nhìn thấy cô nương liền nhớ lại đã từng có lần cứu cô nương…” Tất cả đều chỉ là thuận mồm bịa đặt phải không?”
Nhưng mà đúng là có một lần nàng được người ta cứu thật.
Khi đó Nhạc Tích đi hái thuốc, bị lạc đường trong núi lại còn bị dính mưa nên ngất xỉu ở ven đường, lúc ý thức không rõ vẫn nhận biết được có người bón nước cho nàng. Chẳng qua khi tỉnh lại trong miếu thờ đã là người đi nhà trống. Trong lòng nàng vẫn luôn biết ơn người này, thấy quỷ hồn kia có dáng vẻ công tử văn nhã, hơn nữa còn nói chắc chắn như vậy nên đứa ngốc như nàng mới tin.
“Không phải vậy.”
“Ta cũng biết ngươi…Ôi chao, cái gì cơ?!”
“Không phải lừa ngươi.” Quỷ hồn mím môi, áng sáng nhàn nhạt bao quanh cơ thể hắn, khiến thân hình trong suốt nay càng trở nên hư ảo: “Đúng là bổn công tử không nhớ rõ mình là ai, nếu không ngươi cho rằng ta vì sao phải quanh quẩn ở cái nghĩa địa đó chứ, ta chỉ biết mộ phần của mình ở đó, người tới viếng mồ mả rất đông nhưng ta lại chỉ cảm thấy quen mỗi mình ngươi, cũng chỉ có mình ngươi mới có thể nhìn thấy ta. Nếu không đi theo ngươi vậy ta có thể đi theo ai đây?”
“Nhưng mà ngươi nói dối…”
“Ta đã nói rồi, nếu không nói như thế, ngươi nhất định sẽ không để ta về cùng.”
Trong giọng nói bình tĩnh chợt thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ và mờ mịt, đôi mắt hoa đào cụp xuống, quỷ hồn khẽ cười một tiếng, xen lẫn vào đó là tiếng thở dài, đong đầy vị chát.
Nhạc Tích lại thêm một lần thống hận cái sự mềm lòng của mình: “Được…được rồi, nhưng chỉ được 1 lần này thôi, không cho phép lừa dối ta nữa.” Nàng thở dài, “Ta đi mua tiểu thuyết cho ngươi, ngươi ở nhà đừng có chạy đi lung tung.”
“Ừ.”
Vừa dứt lời, quỷ hồn liền đổi tư thế, vắt hai chân lên, nhìn cái ô với vẻ cực kì chán ghét, khí chất u oán mới vừa rồi chỉ nháy mắt đã tiêu tán không còn sót lại một chút gì: “Nếu ngươi đã đi mua đồ thì thuận tiện mua thêm một cái ô mới đi, hôm đó trên người ngươi không có thứ gì khác nên ta mới tạm thời chấp nhận cái ô này, nhưng mà cái ô này cũng quá xấu xí đi, làm sao có thể sánh với phong tư chói lòa của bổn công tử được. Bổn công tử càng nhìn cái ô này lại càng không vừa mắt. Đúng rồi, nhớ tới Thượng Cảnh Hiên mua nhé, ô ở đó là hàng thêu Tứ Xuyên, cán bằng gỗ tử đàn, miễn cưỡng có thể … Ôi chao, vẻ mặt ngươi là thế nào đó, a a, cái đó, … Không không, bổn công tử chỉ nói đùa thôi! Ngươi đi sớm về sớm, đi đi nhé, không tiễn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook