Sông Cũng Có Khi Cạn
-
Chương 9
Hơn nửa năm sau.
Trần Uyển thay đổi công việc, chuyển tới một công ty có tiếng trong ngành liên quan. Khi phỏng vấn, đối phương hỏi cô: “Công ty XX dẫn đầu trong ngành, có biết bao nhiêu người chen chúc nhau muốn vào, tại sao cô lại từ chức? Nói thật, tuy chúng tôi không kém so với XX, nhưng vẫn có chút chênh lệch.”
Đây quả thật là một câu hỏi quan trọng, nếu Trần Uyển trả lời không tốt, chỉ sợ sẽ không nhận được công việc này.
Cũng không biết đột nhiên ý nghĩ xuất hiện từ đâu, cô đáp: “Bạn trai tôi ở quê. Nghe nói công ty có chi nhánh ở tỉnh Hồ Nam chỗ chúng tôi, công việc rất tốt. Không giấu gì ngài, tôi là muốn tích lũy kinh nghiệm mấy năm trong tổng công ty, rồi sẽ xin quay về Hồ Nam.”
Lý do này vô cùng chu đáo, người phỏng vấn mỉm cười hài lòng.
Nửa năm đó, Trần Uyển còn vất vả hơn so với trước. Dù sao cũng là bắt đầu một lần nữa, nhưng cô đã có kinh nghiệm làm việc ba năm, không thể có chuyện chịu thất bại so với đám vừa mới tốt nghiệp. Cuối cùng, trong nửa năm này cô đã thành công, trở nên xuất sắc, tiền lương cũng tăng lên bằng hai phần ba ban đầu, cuối cùng đã đứng vững. Sau khi có lần đảo lộn này, công việc bắt đầu dần ổn định.
Còn công ty cũ, ngoài một số đồng nghiệp có quan hệ tốt thì không liên lạc với bất cứ ai nữa.
Có hai ba chàng trai theo đuổi cô, cô từng qua lại với một người, nhưng sau mấy ngày không có nổi chút hứng thú nào, vì thế đành từ bỏ.
Bạn thân trêu ghẹo cô: “Uyển Uyển, cậu sắp tròn hai sáu rồi, chả chịu yêu đương gì cả, vẫn là… chỗ đó?”
Hai mươi tuổi vẫn còn xử nữ đã là hiếm thấy. Qua hai lăm tuổi vẫn vậy thì tất nhiên sẽ bị người cười nhạo. Trần Uyển hút thuốc, cười nói: “Ai bảo với cậu tớ còn?”
Bạn thân kinh ngạc: “Nói mau nói mau! Con đường này là do người anh hùng nào khai phá? Tại sao tớ lại không biết?”
Vì thế, trong quán cá phê buổi trưa, Trần Uyển kể lại chuyện một năm trước với cô bạn thân, đoạn tình cảm ngắn ngủi nồng nhiệt giống như ngày hè. Giọng điệu thoải mái tựa như nói chuyện của người khác. Sau khi bạn thân nghe xong cũng lộ ra vẻ mặt say mê: “Theo như cậu nói thì Minh Đạm kia có thể thỏa mãn tất cả ảo tưởng của phụ nữ. Nhưng cậu chia tay là đúng, anh ta quả thật không thích hợp với cậu. Một người đàn ông trong thị trấn nhỏ làm gì có tương lai với cô gái ưu tú như cậu chứ.”
Trần Uyển: “Đúng vậy.”
Cô nghĩ mình đã hoàn toàn từ bỏ, cho nên hiện tại có thể bình thản kể với người khác về anh.
Tháng mười, Trần Uyển lại về quê một chuyến. Do một năm chưa về, nên phải thăm mẹ. Hơn nữa còn là chuyển tới công ty mới, Tết âm lịch cô chủ động nhận nhiệm vụ tăng ca, do đó sẽ không quay về nữa.
Ở nhà mấy ngày cũng khá hòa hợp với mẹ. Mẹ cô còn nói: “Uyển Uyển nhà ta tính cách không còn hiếu thắng như trước, hiện tại mẹ cảm thấy dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ là… sớm tìm con rể về cho mẹ. Tìm ở Bắc Kinh đi, sau này mẹ chăm con cho.”
Trần Uyển cười đáp: “Vâng.”
Có một hôm, mấy bạn học hẹn cô đến thăm giáo viên chủ nhiệm cấp ba. Trần Uyển không bận gì, tới sớm đi dạo trong trường.
Sau đó dừng chân trước tủ kính trưng bày ảnh học sinh tốt nghiệp. Cô tìm được mình ở trong đám người kia, là người đứng đầu trong lớp, đứng ở vị trí bắt mắt nhất.
Cô lại nhìn tiếp, tìm được ảnh chụp tốt nghiệp trên cô hai khóa.
Vóc dáng anh cao, đứng ở giữa hàng cuối cùng. Khi đó mọi người đều mặc đồng phục áo trắng quần xanh, nhưng anh vẫn rất tuấn tú. Chỉ là dáng vẻ ngây thơ, tóc cùng dài hơn, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng. Trần Uyển cảm thấy ánh mắt anh không hề thay đổi. Khi mười tám tuổi, ánh mắt thâm trầm hơn rất nhiều so với bạn cùng tuổi, nhưng khóe miệng có ý cười.
Trần Uyển ngắm rất lâu.
Cô không biết mình rơi nước mắt tự bao giờ nữa.
Rõ ràng đã hơn nửa năm rồi, thỉnh thoảng khi nhớ đến anh đã không còn rơi lệ; nhìn thấy ảnh những nơi bọn họ đã đi qua, cũng không khóc; cho dù mẹ nhắc đến anh mắng mỏ anh, cũng không có phản ứng gì; đi ngang qua bờ sông, qua quán net, trong lòng vẫn rất bình tĩnh. Vậy mà hiện tại khi nhìn thấy ảnh chụp thời niên thiếu của anh, lại còn là tấm ảnh chụp tốt nghiệp, lại đột nhiên vỡ òa. Rất nhiều ký ức đã bị cô lãng quên dần xuất hiện. Anh đứng ở đầu thuyền, để cá dưới chân cô, nhìn thấy hình xăm của cô; anh đứng dưới bậc thang, hỏi tên cô; anh hôn cô trong căn phòng tối; anh ngồi bên bếp lò, cầm quần áo của cô, hai má ửng đỏ, mỉm cười với cô….
Trần Uyển lấy tay che mặt, thế giới trở nên tối đen.
Một lát sau, có một câu nói đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó như luồng ánh sáng chiếu vào đầu cô, vô cùng đau đớn.
“Bạn cho rằng bỏ qua chỉ là một đoạn tình cảm, nhưng hóa ra là cả đời.”
Trần Uyển tìm dọc bờ sông hai ngày nhưng vẫn không tìm thấy chiếc thuyền kia, cũng không hỏi thăm được gì.
Số di động của anh cũng đã không còn liên lạc được.
Thời gian cô và Minh Đạm ở bên nhau quá ngắn, cũng không quen biết bạn bè của anh. Cuối cùng đi đường vòng bằng quan hệ của bạn bè mới nghe được tin tức về anh.
Có người nói: “Minh Đạm à? Anh chàng dễ nhìn học trên chúng ta hai khóa đúng không? Trước kia còn là tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp? Đó là một truyền kì. Nghe nói năm nay anh ta đã theo bạn gái đi nơi khác rồi.”
Trần Uyển thay đổi công việc, chuyển tới một công ty có tiếng trong ngành liên quan. Khi phỏng vấn, đối phương hỏi cô: “Công ty XX dẫn đầu trong ngành, có biết bao nhiêu người chen chúc nhau muốn vào, tại sao cô lại từ chức? Nói thật, tuy chúng tôi không kém so với XX, nhưng vẫn có chút chênh lệch.”
Đây quả thật là một câu hỏi quan trọng, nếu Trần Uyển trả lời không tốt, chỉ sợ sẽ không nhận được công việc này.
Cũng không biết đột nhiên ý nghĩ xuất hiện từ đâu, cô đáp: “Bạn trai tôi ở quê. Nghe nói công ty có chi nhánh ở tỉnh Hồ Nam chỗ chúng tôi, công việc rất tốt. Không giấu gì ngài, tôi là muốn tích lũy kinh nghiệm mấy năm trong tổng công ty, rồi sẽ xin quay về Hồ Nam.”
Lý do này vô cùng chu đáo, người phỏng vấn mỉm cười hài lòng.
Nửa năm đó, Trần Uyển còn vất vả hơn so với trước. Dù sao cũng là bắt đầu một lần nữa, nhưng cô đã có kinh nghiệm làm việc ba năm, không thể có chuyện chịu thất bại so với đám vừa mới tốt nghiệp. Cuối cùng, trong nửa năm này cô đã thành công, trở nên xuất sắc, tiền lương cũng tăng lên bằng hai phần ba ban đầu, cuối cùng đã đứng vững. Sau khi có lần đảo lộn này, công việc bắt đầu dần ổn định.
Còn công ty cũ, ngoài một số đồng nghiệp có quan hệ tốt thì không liên lạc với bất cứ ai nữa.
Có hai ba chàng trai theo đuổi cô, cô từng qua lại với một người, nhưng sau mấy ngày không có nổi chút hứng thú nào, vì thế đành từ bỏ.
Bạn thân trêu ghẹo cô: “Uyển Uyển, cậu sắp tròn hai sáu rồi, chả chịu yêu đương gì cả, vẫn là… chỗ đó?”
Hai mươi tuổi vẫn còn xử nữ đã là hiếm thấy. Qua hai lăm tuổi vẫn vậy thì tất nhiên sẽ bị người cười nhạo. Trần Uyển hút thuốc, cười nói: “Ai bảo với cậu tớ còn?”
Bạn thân kinh ngạc: “Nói mau nói mau! Con đường này là do người anh hùng nào khai phá? Tại sao tớ lại không biết?”
Vì thế, trong quán cá phê buổi trưa, Trần Uyển kể lại chuyện một năm trước với cô bạn thân, đoạn tình cảm ngắn ngủi nồng nhiệt giống như ngày hè. Giọng điệu thoải mái tựa như nói chuyện của người khác. Sau khi bạn thân nghe xong cũng lộ ra vẻ mặt say mê: “Theo như cậu nói thì Minh Đạm kia có thể thỏa mãn tất cả ảo tưởng của phụ nữ. Nhưng cậu chia tay là đúng, anh ta quả thật không thích hợp với cậu. Một người đàn ông trong thị trấn nhỏ làm gì có tương lai với cô gái ưu tú như cậu chứ.”
Trần Uyển: “Đúng vậy.”
Cô nghĩ mình đã hoàn toàn từ bỏ, cho nên hiện tại có thể bình thản kể với người khác về anh.
Tháng mười, Trần Uyển lại về quê một chuyến. Do một năm chưa về, nên phải thăm mẹ. Hơn nữa còn là chuyển tới công ty mới, Tết âm lịch cô chủ động nhận nhiệm vụ tăng ca, do đó sẽ không quay về nữa.
Ở nhà mấy ngày cũng khá hòa hợp với mẹ. Mẹ cô còn nói: “Uyển Uyển nhà ta tính cách không còn hiếu thắng như trước, hiện tại mẹ cảm thấy dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ là… sớm tìm con rể về cho mẹ. Tìm ở Bắc Kinh đi, sau này mẹ chăm con cho.”
Trần Uyển cười đáp: “Vâng.”
Có một hôm, mấy bạn học hẹn cô đến thăm giáo viên chủ nhiệm cấp ba. Trần Uyển không bận gì, tới sớm đi dạo trong trường.
Sau đó dừng chân trước tủ kính trưng bày ảnh học sinh tốt nghiệp. Cô tìm được mình ở trong đám người kia, là người đứng đầu trong lớp, đứng ở vị trí bắt mắt nhất.
Cô lại nhìn tiếp, tìm được ảnh chụp tốt nghiệp trên cô hai khóa.
Vóc dáng anh cao, đứng ở giữa hàng cuối cùng. Khi đó mọi người đều mặc đồng phục áo trắng quần xanh, nhưng anh vẫn rất tuấn tú. Chỉ là dáng vẻ ngây thơ, tóc cùng dài hơn, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng. Trần Uyển cảm thấy ánh mắt anh không hề thay đổi. Khi mười tám tuổi, ánh mắt thâm trầm hơn rất nhiều so với bạn cùng tuổi, nhưng khóe miệng có ý cười.
Trần Uyển ngắm rất lâu.
Cô không biết mình rơi nước mắt tự bao giờ nữa.
Rõ ràng đã hơn nửa năm rồi, thỉnh thoảng khi nhớ đến anh đã không còn rơi lệ; nhìn thấy ảnh những nơi bọn họ đã đi qua, cũng không khóc; cho dù mẹ nhắc đến anh mắng mỏ anh, cũng không có phản ứng gì; đi ngang qua bờ sông, qua quán net, trong lòng vẫn rất bình tĩnh. Vậy mà hiện tại khi nhìn thấy ảnh chụp thời niên thiếu của anh, lại còn là tấm ảnh chụp tốt nghiệp, lại đột nhiên vỡ òa. Rất nhiều ký ức đã bị cô lãng quên dần xuất hiện. Anh đứng ở đầu thuyền, để cá dưới chân cô, nhìn thấy hình xăm của cô; anh đứng dưới bậc thang, hỏi tên cô; anh hôn cô trong căn phòng tối; anh ngồi bên bếp lò, cầm quần áo của cô, hai má ửng đỏ, mỉm cười với cô….
Trần Uyển lấy tay che mặt, thế giới trở nên tối đen.
Một lát sau, có một câu nói đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó như luồng ánh sáng chiếu vào đầu cô, vô cùng đau đớn.
“Bạn cho rằng bỏ qua chỉ là một đoạn tình cảm, nhưng hóa ra là cả đời.”
Trần Uyển tìm dọc bờ sông hai ngày nhưng vẫn không tìm thấy chiếc thuyền kia, cũng không hỏi thăm được gì.
Số di động của anh cũng đã không còn liên lạc được.
Thời gian cô và Minh Đạm ở bên nhau quá ngắn, cũng không quen biết bạn bè của anh. Cuối cùng đi đường vòng bằng quan hệ của bạn bè mới nghe được tin tức về anh.
Có người nói: “Minh Đạm à? Anh chàng dễ nhìn học trên chúng ta hai khóa đúng không? Trước kia còn là tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp? Đó là một truyền kì. Nghe nói năm nay anh ta đã theo bạn gái đi nơi khác rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook