Sau khi Đỗ Lôi Ty tỉnh lại, đầu óc vẫn ong ong mơ hồ.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, tiếp theo nhắm mắt lại ngáp dài, lúc mở mắt ra, miệng đang há to không thể ngậm lại.

Tại… Tại sao… Sếp tổng đại nhân đang ngủ cạnh cô?

Làm lòng người khiếp sợ là, anh không mặc quần áo, chỉ dùng một cái khăn lông thật mỏng đắp ngang thân dưới, lộ ra vóc người tráng kiện săn chắc, Đỗ Lôi Ty không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn có cảm giác muốn xịt máu mũi.

Sau khi xác định không phải mình đang nằm mơ giấc mơ xuân, Đỗ Lôi Ty lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ lại chuyện trước khi ngủ.

Nghĩ này, nghĩ này…

Huhu! Nghĩ không ra >____<

Ngay vào lúc này, sếp tổng đại nhân đang nằm trên giường bỗng nhiên trở mình, cái nghiêng người này làm chiếc khăn lông vốn chẳng đắp được bao nhiêu tuột xuống, lộ ra vùng bụng săn chắc.

Phần phật ——

Đầu óc Đỗ Lôi Ty nổ tung, chất lỏng ấm áp chảy về mũi, có thể phun trào dũng mãnh bất cứ lúc nào.

Duới tình huống như thế, đừng nói là chuyện ngày hôm qua, ngay cả mình họ gì, mẹ tên gì, cha là nam hay nữ… Đỗ Lôi Ty cũng nghĩ không ra. Cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm màn xôi thịt đầy no mắt trước mặt, trong bụng giống như có mấy cái móng vuốt cào qua cào lại, ngứa ngáy không chịu nổi.

Cào này, cào này, cào đến cuối cùng, cô rốt cục không nhịn được.

Trời ơi, đất hỡi, tôi chỉ sờ một tí thôi, sờ một tí cũng được rồi!

Trên đầu chữ sắc có cây đao, người xưa nói không có sai được!

Ví dụ như Đỗ Lôi Ty ở đây lúc này tâm trí thất lạc dưới cây đao sáng loáng, vươn móng vuốt tội ác ra, ở trên lồng ngực săn chắc của sếp tổng đại nhân, sờ một cái.

Sau khi sờ xong, bỗng nhiên cô lại có cảm giác phiêu phiêu tiên cảnh.

Trời ơi, đất hỡi, đậu hũ của sếp tổng đại nhân quả nhiên rất thơm! Rất non! Ăn thật ngon!

Lần đầu tiên ăn đậu hủ sếp tổng, Đỗ Lôi Ty bộc phát hưng phấn, sinh lòng tà đạo.

Lúc Liêm Tuấn thức, chỉ có cô bị anh bạc đãi, rất vất vả mới bắt gặp lúc sếp tổng ngủ say như vậy, sao cô không ăn thêm mấy lần đậu hủ nữa, bù lại những gì đã bị anh ăn mất?

Nghĩ như thế, Đỗ Lôi Ty trở nên lớn mật, móng vuốt vươn ra lần thứ hai sờ soạng trên bụng.

Hahaha, cảm giác này đúng là tuyệt nhất!

Sau khi sờ xong lần hai, cô lại đưa móng vuốt về phía bắp tay rắn chắc, sờ soạng lần thứ ba.

Aiz nha nha, ăn được đậu hủ này thực sự là quá thỏa mãn, quá nguôi giận!

Cứ như vậy, Đỗ Lôi Ty vô cùng tự đắc ăn đậu hủ của sếp tổng đại nhân, sờ chỗ này một cái rồi lại đáp sờ chỗ kia một cái, không chút lưu tình bù lại tất cả đậu hủ bị anh ăn mất.

Sau khi ăn xong, cô vẫn không đã ghiền.

So với trước kia sếp tổng đại nhân ăn cô, chỉ ăn chút xíu đậu hủ thế này, thật sự anh quá có lời!

Cho nên, Đỗ Lôi Ty đảo mắt, tầm nhìn đã nhắm ngay khu vực đang đắp khăn lông.

囧.

Không biết cái bớt hình ô mai kia lớn lên có hình dạng ra sao nhỉ?

Lúc này, Liêm Tuấn vẫn còn đang ngủ rất sâu, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dày khẽ rung.

Thật là quá đáng, một người đàn ông mà lông mi còn dài hơn cô, cú sốc này người như cô làm sao chịu nổi? Đỗ Lôi Ty bùng phát tức giận, dứt khoát kiên quyết giơ vuốt về phía cái khăn lông mỏng manh.

Đúng vào khoảng khắc móng vuốt cầm tới chiếc khăn lông, một cánh tay vươn đến, chụp lấy bàn tay không hề đề phòng của cô.

“A —— “

Không còn kịp nữa, Đỗ Lôi Ty hốt hoảng la lên, cả người đã bị kéo lại, sau đó thân thể bị đè lên nặng nề.

Vừa mở mắt ra, nguyên cái khăn lông đã trùm lên đầu, trước mắt tối om, hơi thở đều đều phả vào mặt cô, rất gần, rất gần…

“Sờ đủ chưa?” Hơi thở phả ra cùng lúc với giọng nói trầm thấp vang lên, đầy vẻ đắc ý.

Thì ra là ngay từ đầu, anh luôn luôn và hoàn toàn chưa ngủ! Không cần phải nói, Đỗ Đỗ đáng thương của chúng ta lại xui xẻo nữa rồi.

“Ha ha… Đủ… Đủ rồi…” Đỗ Lôi Ty chột dạ gượng cười, muốn ngo ngoe thoát khỏi cái cảnh túng quẫn này, tay chân bất đắc dĩ đều bị đè cứng, ngay cả mặt cũng rất gần anh, rất gần, gần đến mức trong lúc nói chuyện, môi sẽ chạm đến những nơi mềm mại khác.

“Vậy sao? Anh không ngại để em sờ thêm vài cái nữa đâu…” Anh nói thế, rồi đôi môi chuyển qua vành tai cô, vô tình hay cố ý phả ra một hơi nhè nhẹ, vừa trúng vành tai rất mẫn cảm kia, thoáng chốc, màu đỏ ửng từ vành tai lan đến khắp mặt, cả cổ cũng nóng lên.

Đỗ Lôi Ty khó khăn nuốt nuốt nước miếng: “Không… Không cần… Đủ… Đủ rồi…”

“Em chắc không?”

“Chắc… Chắc chắn…”

“Nhưng hình như vẫn còn một chỗ em chưa có sờ?” Anh nói xong, nắm lấy tay cô, ép tay cô đè xuống chỗ cực nóng đó.

“A…”

Nếu không phải đang bị anh bắt ép, Đỗ Lôi Ty bây giờ thật rất muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống, xấu hổ quá! Xấu hổ quá!

“Sờ rồi thấy sao?”

“…” Đỗ Lôi Ty kìm nén bực bội, không phản bác được.

“Hửm? Chẳng lẽ em còn muốn sờ thêm?”

“Không… Không sờ nữa!” Cô vội vàng trả lời, sợ anh lại ép cô làm chuyện biến thái gì nữa.

“Phát biểu chút cảm tưởng đi?”

Cảm… Cảm tưởng? Đỗ Lôi Ty bị sét đánh.

Anh cho rằng đây là tiết sinh học đang sờ ếch sao? Sờ xong còn phải báo cáo cảm tưởng cho giáo viên nữa chứ!

“Không có… Không có cảm tưởng…” Đỗ Lôi Ty đáng thương bị ép đến điên rồi.

“Vậy sờ thêm lần nữa nhé?”

“A —— “

Đỗ Lôi Ty rốt cục nước mắt ràn rụa.

T^T Sếp tổng đại nhân, anh quả thực chính là Voldemort! Là biến thái trong biến thái!

“Bây giờ có cảm tưởng chưa?”

“Có! Có!” Sau khi đã trải qua cảm giác bị ép buộc một cách tàn ác, Đỗ Lôi Ty rốt cục phát điên: “Em cảm thấy… làm đàn ông thật tuyệt!”

Phụt…

Liêm Tuấn sặc một cái.

“Vợ à, em thật vui tính.”

Đâu có đâu có, có vui tính đi chăng nữa cũng không dám vui tính với sếp tổng ngài! Quả đúng là “Điên” “Người điên” “Điên”, “Thú” “Tính thú” “Thú”!

Vợ giải thích độc đáo như thế, chắc là rất muốn thử một chút phải không?”

“Không! Một chút cũng không…”

Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị chặn lại.

Thật khác so với sự bá đạo tối qua, đầu tiên là dùng đầu lưỡi vờn tả theo hình dáng bờ môi, rồi sau đó anh dịch tay mơn man vào trong áo ngủ rất mỏng của cô, dùng lực một chút, tiếng kinh hô của cô bị nuốt mất, sau đó là hơi thở hòa quyện cùng nhau và tâm trí mơ hồ không chịu nổi.

Nụ hôn vẫn thật sâu, phối hợp cùng những ngón tay linh xảo, chạm vào một chỗ là thắp lên một mồi lửa, thế lửa dâng cao, cuối cùng cháy lan cả đồng cỏ, trên người chỗ nào cũng nóng lên rồi nóng lên, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngoại lệ.

“Không… Không được…”

Đỗ Lôi Ty cố gắng kêu, nhưng một chữ thốt ra, nụ hôn của anh lại sâu một phân, đến cuối cùng nói không ra lời, chỉ nghe thấy ngân nga tiếng rên rỉ, vang vọng mà nhẹ nhàng, từ từ triền miên…

———- Tôi là đường phân cách hình ảnh đen tối ———

“Ngoan, tách chân ra một chút.”

“Ư… Không được… A!”

“Ngoan, kêu nhỏ thôi.”

“Không… Không được…”

“Hửm?” Dùng sức đẩy người.

“A —— “

“Cưng ơi, vừa rồi em nói không được cái gì?”

“…”

“Hửm?” Tốc độ nhanh hơn.

“A —— “

“Nói đi?” Bỗng nhiên bất động.

T^T

“Không… Không được… Đừng có ngừng!” Một người nào đó bởi vì bị ép đến điên mà đã mắc bệnh tâm thần.

———- Tôi là đường phân cách cảnh tượng lúc sau ———

Bình thường sau khi trải qua kích tình thì là cảnh gì?

Người đàn ông ngồi trên giường nhả khói, cô gái ngượng ngùng ngẩng đầu, tràn đầy hi vọng nhìn anh ấy: “Anh… Sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?”

“Yên tâm, sau này em là của anh!”

Bên trên là tình tiết bình thường, nhưng trong câu chuyện hàn huyên của chúng ta, bất kỳ tình tiết nào cũng là không bình thường! Ví dụ như bây giờ —— “Gạt người… Gạt người… Gạt người…” Đỗ Lôi Ty rụt người bắt chước bộ dạng con chim cút, ngón tay không ngừng vẽ lung tung trên giường.

Bà nội của anh gạt người! Cái bớt trên mông của sếp tổng là hình quả dứa mà!

“Sao vậy?” Vẫn là bàn tay vươn qua, ôm cô vào trong lòng.

Đỗ Lôi Ty trầm mặc.

Gì chứ, cô cự tuyệt việc nói chuyện cùng lưu manh!

“Giận sao?” Liêm Tuấn cong cong khóe miệng, mập mờ nói, “Mới vừa rồi rõ ràng là chính em bảo anh đừng ngừng…”

“…” Vô sỉ! Hạ lưu!

“Em không muốn biết anh em nhà họ Tiêu có quan hệ gì với anh sao?”

(⊙o⊙ )?

Hứng thú của Đỗ Lôi Ty rốt cuộc đã bị gợi lên thành công.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, dáng vẻ vừa muốn hỏi vừa không muốn hỏi, tim anh cuối cùng mềm nhũn hoàn toàn. Thở dài, chậm rãi nói ra: “Thật ra thì bọn họ… là con của ba anh sau khi tái hôn…”

Được rồi, không phải không thừa nhận, đây là một motip chuyện xưa rất thống thiết*! Cho nên trước khi tiến vào đoạn VCR này, xin các vị cần phải chuẩn bị một cây dù, để tránh bị máu chó* xối phải.

(*máu chó = cẩu huyết = cường điệu, thống thiết, bi kịch… Tiu Ú: là tác giả chơi chữ với câu trước ạ, chẳng biết phải edit thế nào cho suôn sẻ… )

>>>VCR bắt đầu phát hình >>>

Tiêu Lễ Thạch cùng Liêm Anna gặp nhau từ một lần tình cờ, sau đó, tướng mạo xuất chúng và cử chỉ hoàn mỹ của Tiêu Lễ Thạch đã khiến Liêm đại tiểu thư có ấn tượng tốt, cô không quan tâm cha mẹ khuyên ngăn, dứt khoát dành tình cảm cho Tiêu Lễ Thạch.

Lúc ấy, Tiêu Lễ Thạch chỉ là phó quản lý một công ty nhỏ của tập đoàn Liêm thị, trẻ tuổi, có hoài bão, nhưng chỉ tiếc là tài hoa đầy bụng mà không có võ đài thể hiện. Lời tỏ tình của Liêm Anna vừa vặn là con đường tắt giúp hắn đi lên võ đài này nhanh nhất, hiệu quả nhất.

Sau một khoảng thời gian do dự, hắn quyết định cưới cô gái này.

Cưới con gái một của nhà giàu cũng khó chẳng kém gả vào nhà giàu, sau khi họ sống chung phải chịu áp lực từ khắp nơi, cho đến khi Tiêu Lễ Thạch chứng minh bản thân có thể sống trong Liêm gia, hơn nữa sau này con cái cũng sẽ mang họ của Liêm Anna, ông bà Liêm mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự này.

Một năm sau cưới, Tiêu Lễ Thạch bằng năng lực quản lý xuất chúng của mình đã lật ngược tình hình lỗ lã của Liêm thị, rốt cuộc được cha mẹ vợ chấp nhận.

Một năm sau nữa, con của hai người ra đời.

Vì phải thực hiện theo lời hứa ban đầu, nên đứa con này mang họ của Liêm Anna, tên duy nhất một chữ Tuấn.

Song, hôn nhân hình thành trên cơ sở không bình đẳng, tựa như một tòa cao ốc không có móng, cuối cùng cũng có ngày sụp đổ.

Ba năm sau khi cưới, hai người vẫn tôn trọng nhau, nhưng tình cảm càng ngày càng nhạt, không thể nói ra là lạ ở chỗ nào, nhưng lại cảm thấy chỗ nào cũng có gì đó không đúng.

Liêm Anna tiếp nhận văn hóa tây phương một thời gian dài, tính tình độc lập mà lại có chủ nghĩa nữ quyền, đến lúc cô nhận ra cuộc hôn nhân này đã không còn cách nào cứu vãn, cô kiên quyết muốn ly hôn.

“Em biết anh không yêu em, bây giờ em để anh đi, nhưng em có một yêu cầu, hãy để bé Tuấn lại cho em.”

Tiêu Lễ Thạch chăm chú nhìn người phụ nữ đã sống chung với mình ba năm, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, ánh mắt quật cường vẫn giống như đúc ba năm trước đây họ quen biết. Khác biệt duy nhất là, trong ánh mắt này đã không còn tự tin ban đầu nữa.

“Thật xin lỗi.” Hắn để lại câu nói đó, cứ như vậy mà bỏ đi, không mang theo bất cứ thứ gì của họ Liêm, thậm chí ngay cả đứa con quý giá nhất của mình cũng để lại cho vợ trước.

Hắn hiểu, cô cần đứa con này hơn hắn.

Sau khi Tiêu Lễ Thạch rời khỏi Liêm gia, tay trắng dựng nghiệp, dựa vào kinh nghiệm công việc của bản thân ở Liêm thị cùng giác quan nhạy cảm với nghề nghiệp, chỉ có một năm thời gian liền sáng lập một công ty IT của riêng mình, về sau việc buôn bán của hắn càng làm càng lớn, mấy năm sau công ty được niêm yết trên thị trường, tiền đồ có thể nói là không giới hạn.

Mà tình yêu của hắn cũng dần dần nẩy mầm vào lúc công ty phát triển đến năm thứ hai, rồi đơm hoa kết quả. Người phụ nữ kia là bạn cùng hợp tác lúc mở công ty, bọn họ cùng nhau cố gắng vì công ty, cùng nhau lên kế hoạch, cùng nhau xây dựng, cuối cùng rốt cục danh chánh ngôn thuận bước tới với nhau.

Sau đó, con của họ ra đời.

Sinh đôi, nam tên là Tiêu Doãn, nữ tên là Tiêu Hạ.

Mặc dù có gia đình mới, cũng có con của mình, nhưng Tiêu Lễ Thạch vẫn nhớ mãi không quên đứa con của hắn và Liêm Anna, đứa con quý giá nhất đó của hắn, cho dù chết, hắn cũng không muốn buông tay.

Sau khi công ty ổn định, hắn thường đi thăm Liêm Tuấn, có khi Liêm Anna cũng sẽ đi cùng.

Lúc bọn họ gặp nhau cũng rất kỳ quái, một cặp vợ chồng từng cùng giường cùng gối, gặp nhau không gây lộn cũng không hàn huyên, thậm chí chẳng hề giống hai người quen biết nhau.

Sau đó, khi Tiêu Doãn và Tiêu Hạ đã biết chạy nhảy, hắn dẫn cả hai ra ngoài gặp anh trai mình.

Ba đứa trẻ không hiểu chuyện người lớn, không bao lâu liền thân quen, cũng không biết chúng có quan hệ thế nào, chỉ giống như bạn bè gọi thẳng tên nhau, thói quen này cũng không thay đổi sau khi Liêm Tuấn từ nước ngoài về.

Mọi người vốn nói, hôn nhân cần lý trí, hôn nhân của Liêm Anna là vì quá mù quáng mà cuối cùng phải kết thúc. Song hôn nhân có đôi khi lại không thể quá mức lý trí, ví dụ như Tiêu Lễ Thạch, hắn chính là suy nghĩ quá mức về những lợi lộc bên cạnh tình yêu, nên trong cuộc đời mới lỡ lầm một người phụ nữ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương