Dì cả đột nhiên viếng thăm, đã là phụ nữ thì trong một tháng phải khó chịu mất mấy ngày, vậy mà với Đỗ Lôi Ty đó lại trở thành những ngày hưởng thụ cuộc sống. Không những có dì Ngô ngày ngày hầm gà với đương quy cho cô bổ máu, quan trọng nhất là, sếp tổng đại nhân không dám động vào cô.

Thật đúng với câu quảng cáo: Khô hơn, thoải mái hơn, an tâm hơn.

Thật ra thì Đỗ Lôi Ty không biết nhiều về những chuyện tình cảm nam nữ, nhưng cô đọc không ít ngôn tình tiểu thuyết, từ sau cái đêm kinh tâm động phách, sếp tổng đại nhân đối xử với cô đặc biệt tốt.

Tốt tới mức độ nào ư?

Ví dụ như, trước kia khi nói chuyện không cẩn thận sẽ chọc cho sếp tổng đại nhân mất hứng, nhưng còn bây giờ thì sao, cô có chuyện không nhịn được oán trách sếp tổng đại nhân mấy câu ở trước mặt ông Dư, không cẩn thận bị nghe thấy, anh cũng chỉ cười cười không nói lời nào.

Lại ví như, trước kia khi nói chuyện, sếp tổng đại nhân thường hay nghiêm mặt, không biết bắt đầu từ khi nào, anh thường cười với cô, hơn nữa nụ cười thoạt nhìn không giống như có cất giấu âm mưu gì.

Lại lấy ví dụ tiếp nữa, lúc trước sếp tổng đại nhân đi ra ngoài không bao giờ chào hỏi với cô, bây giờ, mỗi sáng sớm trước khi ra khỏi cửa anh phải dặn dò cô hai ba câu mới yên tâm.

Tóm lại, sếp tổng đại nhân trở nên không giống với lúc trước.

Hết lần này tới lần khác lại tốt như vậy, làm cho Đỗ Lôi Ty ứng phó không kịp.

Mỗi lần chạm phải ánh mắt sâu không thấy đáy của Liêm Tuấn, cô không nhịn được trở nên căng thẳng. Vừa thấy anh định đi đến chỗ cô, cô đều sẽ không tự chủ muốn tránh ra chỗ khác, ngay cả khi nghe được tiếng bước chân trầm ổn của anh, tim cũng sẽ không tự chủ được mà đập rộn lên.

Cứ như vậy qua mấy ngày, người chỉ biết ăn ngon ngủ ngon như Đỗ Lôi Ty thiếu chút nữa mắc chứng suy nhược thần kinh.

Vì suy nghĩ cho sức khỏe của bản thân, Đỗ Lôi Ty quyết định phải đi hỏi đại thần Baidu.

Vấn đề là như thế này: Nếu có người đàn ông thường đối xử rất ngang ngược với tôi, không có chuyện gì cũng nghiêm mặt cho tôi xem, hơn nữa còn bắt tôi làm những chuyện không muốn làm. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, anh ta bắt đầu đối xử với tôi rất tốt, không nổi giận với tôi, còn thường xuyên cười với tôi, nhưng tôi cảm thấy rất là không quen, vì sao lại như vậy chứ?

Kí tên: “Ta phiền ta phiền ta rất phiền”.

Bài vừa đăng được mấy phút, đã liên tục có thông báo có người trả lời.

Nickname “Ta yêu Thiên Nhai” trên mạng trả lời: Chuyện bên ngoài hỏi Google ca ca, chuyện bên trong hỏi đại thần Baidu, chuyện phòng the giống như của bạn, nên đến hỏi Thiên Nhai. Tỷ muội à, Thiên Nhai chào mừng bạn!

Đỗ Lôi Ty: Chuyện phòng the cái đầu bạn á!

Nickname “Ta mới thực sự là Vạn Phong” trả lời: Cô gái này, tâm tư của cô đã lung lay rồi phải không?

Đỗ Lôi Ty: Bạn mà là Vạn Phong, thì tôi chính là Hàn Kiều Sinh! Cẩn thận tôi một cước đá bạn bay lên trời đầu đụng phải máy bay bây giờ!

Nickname “Hậu Tổng” trả lời: Bạn bị như vậy là do nhiễm phóng xạ của điện thoại di động, mau tới công ty của chúng tôi mua điện thoại di động có gắn đá sapphire, công nghệ Italy, do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, 99 viên kim cương sáng rực rỡ bao xung quanh, bảo đảm không nhiễm phóng xạ. Giá bán chỉ có 999, nếu bạn gửi thông tin này vào e-mail cho 20 người khác, bạn sẽ được giảm 300 đồng, chỉ còn 699!!! Sao? Bạn còn chê đắt, vậy chúng tôi tặng thêm tai nghe Bluetooth…

Đỗ Lôi Ty: Ông chủ à, lệ rơi đầy mặt!

Nickname “Roi da nhỏ” trả lời: Không cần phải nói nữa, trong tình huống như thế rõ ràng bạn có khuynh hướng chịu ngược, thừa nhận đi! Thật ra thì bạn là M!

Đỗ Lôi Ty: …

Xem hết một lượt tất cả những câu trả lời ngổn ngang, Đỗ Lôi Ty vẫn không có cách nào thoát khỏi buồn phiền, đang định từ bỏ, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một câu trả lời mới.

“Theo tôi thấy, người kia đã yêu bạn.” Nickname Tử Hà Tiên Tử.

Xem xong câu trả lời đó, Đỗ Lôi Ty giật mình, sếp tổng đại nhân yêu cô? Này… Điều này sao có thể được?

Xét từ phần cứng mà nói, sếp tổng đại nhân có một phần tư huyết thống Italy, tập hợp khí chất tôn quý của phương Đông cùng với một thân hình gợi cảm của phương Tây, không nói đến gương mặt, chỉ cần nhớ đến cơ bụng sáu múi kia, cô cũng đã chảy máu mũi không biết bao nhiêu lần. Mà cô thì sao? Tướng mạo thường thường, vóc người thường thường, bộ ngực thường thường, tóm lại tất cả mọi nơi đều… Người như cô, sếp tổng đại nhân làm sao có thể để ý đến được?

Lại xét theo khía cạnh phần mềm:

Gia thế bối cảnh cũng không cần so, trừ việc cha cô cả ngày nhắc tới mình là truyền nhân đời thứ bốn mươi tám của Đỗ Phủ, nhà bọn họ gần như không có gì có thể mở mày mở mặt được. Hơn nữa, dựa theo phép tính của cha cô, sếp tổng đại nhân rất có thể là hậu nhân của Đại tướng quân Liêm Pha, cứ như vậy, nhà bọn họ cũng không còn ưu thế gì.

So về trình độ học vấn, cô là một sinh viên của đại học báo chí mới tốt nghiệp, không thể so sánh với sếp tổng đại nhân đi du học trở về.

Lại so sánh với năng lực…

Quên đi, cứ so sánh như vậy quả thực chính là tự rước lấy nhục.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Lôi Ty thật là nghĩ không ra sếp tổng đại nhân coi trọng cô ở điểm gì? Khó có thể nói sếp tổng đại nhân sẽ thích cô vì cô rất ngu, rất ngây thơ?

“Đỗ Đỗ, em thật là quá ngốc, quá ngây thơ rồi.” Câu nói của sếp tổng đại nhân vẫn còn vang ở bên tai, nói như vậy, đương nhiên là chê cô ngu ngốc mà?

Ngay cả khả năng cuối cùng cũng bị loại bỏ, Đỗ Lôi Ty thật sự không thể tin được, sếp tổng đại nhân sẽ thích cô.

Anh ăn cô, có lẽ là do trước giờ ăn đậu hũ trắng nhiều quá rồi, thỉnh thoảng gặp phải đậu hũ thối, muốn thay đổi khẩu vị mà thôi? Hiện tại anh đối xử với cô tốt như vậy, chỉ sợ là do sức hút của sự mới mẻ…

Cứ nghĩ như vậy, Đỗ Lôi Ty đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn rầu, ngực bị bóp nghẹt, âm ỉ khó chịu.

Cô lăn từ trên giường xuống dưới, đi dép vào xong, định đi đến vườn hoa dạo một chút.

Bởi vì dì cả đột nhiên ghé thăm, sếp tổng đại nhân không cho cô đi làm, còn nói lúc này thân thể không khỏe, nên ở nhà nghỉ ngơi. Nếu như mỗi người phụ nữ mấy ngày dì cả đến đều không đi làm, vậy thì khủng hoảng tài chính có thể còn phải kéo dài một thời gian nữa.

Lúc ra ngoài đã là giữa trưa, lại là mùa hè, nên không khí rất nóng bức. Mấy ngày trước có cơn bão đổ bộ vào thành phố, trút xuống mấy trận mưa, khí trời cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Đỗ Lôi Ty từ trong nhà đi ra, Tiểu Phương đang rửa xe, dì Ngô cùng cháu trai đang chơi đùa ở đài phun nước.

Vừa thấy Đỗ Lôi Ty đi ra ngoài, Tiểu Phương run run một chút: “Phu nhân, cô muốn đi ra ngoài, để tôi lái xe đưa cô đi!”

Nói đến chuyện này, Đỗ Lôi Ty có chút xấu hổ. Ngày đó cô dám lôi kéo Tiểu Phương làm cu li, làm hại hai người thiếu chút nữa ở lại trại ấp trứng gà không thể trở về, sau đó một mình cô ngồi xe bò chạy tới đón sếp tổng, để Tiểu Phương một mình ở lại nơi đó chờ người khác tới giúp, đúng là không đúng chút nào.

Nhưng tất cả những điều này cũng không thể trách cô, nếu không phải do sếp tổng đại nhân vô duyên vô cớ bắt cô phải đi đón, Tiểu Phương cũng không bị lạc vào cái thôn kia, bị ba mươi mấy con trâu vây xung quanh rất thê thảm. Nói cho cùng, sếp tổng đại nhân là người có lỗi lớn nhất!

Đỗ Lôi Ty cười híp mắt nhìn Tiểu Phương: “Tiểu Phương à, cậu yên tâm! Phí đi xe tải lần trước, tôi sẽ bảo sếp tổng trả lại cho cậu.”

“Đừng a!” Tiểu Phương nóng nảy, “Phu nhân, cô ngàn vạn lần đừng nói cho sếp tổng ngày đó là tôi lái xe đưa cô đến sai chỗ, nếu để anh ấy biết, nhất định sẽ đuổi việc tôi! Tôi còn chưa cưới vợ a!”

Đỗ Lôi Ty có chút 囧: “Thật ra thì sếp tổng… Cũng không phải là người không biết nói đạo lý.”

“Phu nhân, việc này cô sai lầm rồi, nếu đổi lại là người khác, sếp tổng có thể chỉ trừ tiền lương của tôi thôi, nhưng là cô thì khác a! Cô là sếp tổng phu nhân, anh ấy mà biết rằng thiếu chút tôi để cô bị lạc mất, nhất định tôi sẽ bị đuổi việc.”

“Tôi… khác?” Đỗ Lôi Ty có chút khó tin.

“Còn không phải sao!” Dì Ngô ở một bên đột nhiên đến gần trả lời, “Phu nhân, cô không biết thiếu gia coi cô như bảo bối sao?”

Bảo bối?

Cái vụ này ở đâu ra vậy?

Dì Ngô hắng giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện: “Phu nhân, cô còn nhớ ngày đầu tiên cô đến đây, các món ăn trên bàn cùng bây giờ rất khác nhau?”

Đỗ Lôi Ty bị hỏi đến ngu muội: “Có… Có cái gì khác nhau sao?”

“Chẳng lẽ cô không phát hiện thức ăn càng ngày càng phù hợp với khẩu vị của cô sao?”

Vừa nghe nói như thế, Đỗ Lôi Ty quả thật là có cảm thấy như vậy, cô gật đầu: “Hình như là vậy…”

“Không phải là hình như là! Chắc chắn đó!” Dì Ngô phất phất tay: “Kể từ ngày đầu tiên cô đến đây, thiếu gia đã phân phó cho tôi chú ý đến thói quen ăn uống của cô, nhớ kỹ những món ăn mà cô thích, như vậy sẽ không có những món mà cô ăn không quen.”

Dì Ngô vừa nói xong, Đỗ Lôi Ty ngây dại.

Thì ra là… Sếp tổng đại nhân lại tỉ mỉ như vậy…

“Còn chưa hết đâu! Cô có chú ý đến cái gối ở trên giường của cô không? Lúc cô mới đến, có một ngày nói chiếc gối hơi cứng, không ngủ ngon. Ngày thứ hai gối đã mềm hơn hôm trước, có phải hay không? Đó cũng là do thiếu gia phân phó cho chúng tôi đổi lại!”

Gối?

Đỗ Lôi Ty lại nghĩ tới ngày đó, mình ngủ nướng, ngủ thẳng một mạch đến buổi trưa. Sếp tổng đại nhân nổi giận, hỏi cô tại sao ngủ dậy trễ như vậy, cô tìm không được lý do, không thể làm gì khác hơn là nói gối quá cứng, buổi tối không ngủ được. Không ngờ một cái lý do như vậy, nhưng anh cũng nhớ rõ…

Chẳng biết tại sao, trong lòng cô có chút ấm áp.

“Còn có lúc thiếu gia đưa tiểu công chúa đi, con bé vừa khóc vừa náo, lôi kéo tay áo thiếu gia nhất quyết không chịu đi. Nhưng thiếu gia biết cô tức giận, đã gọi Tiểu Phương khiêng công chúa vào trong xe, đưa trở về …”

Cứ như vậy, Đỗ Lôi Ty ngồi ở sân, nghe dì Ngô kể về sếp tổng đại nhân đối với cô tốt thế nào, nghe đến cuối cùng, Đỗ Lôi Ty rất nghi ngờ. Chẳng nhẽ cô lại không có tim không có phổi đến thế sao? Bên cạnh có một sếp tổng đại nhân lúc nào cũng đối xử với cô tốt như vậy, cô vẫn luôn ngại này ngại kia…

Còn đang suy nghĩ, dì Ngô đưa ra kết luận: “Phu nhân, bây giờ cô là người mà thiếu gia yêu quý nhất!”

Là bảo bối của sếp tổng đại nhân? Cái danh hiệu này được gắn ở trên đầu Đỗ Lôi Ty, làm cho cô có chút choáng váng, cứ choáng như vậy, đến tận buổi tối.

Đến tối, sếp tổng đại nhân trở lại!

Thấy Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty có chút lúng túng.

Nhưng Liêm Tuấn cũng không để ý, chỉ nói: “Em đi lên gác thay bộ quần áo đi.”

Thay quần áo? Làm gì? Đỗ Lôi Ty dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Liêm Tuấn.

Nhìn ra nghi ngờ của cô, Liêm Tuấn thản nhiên nói: “Hôm nay, chúng ta đi ra ngoài ăn.”

【 Sàn diễn nhỏ của dì Ngô và ông Dư 】

Dì Ngô: “Ông Dư, hôm nay tôi đã thêm mắm thêm muối để lừa gạt phu nhân, có phải rất tốt hay không?”

Ông Dư: “Ách… Chẳng phải những chuyện đó đều là sự thật sao?”

Dì Ngô: “Nhưng mà vừa rồi tôi lừa gạt phu nhân, tôi nói bởi vì cô ấy không thích ăn cay, nên thiếu gia cũng không ăn cay nữa, có phải đã quá khoa trương không? Thật ra thì thiếu gia cũng không có ăn cay được giống phu nhân mà…”

Ông Dư: “Cái này… Phu nhân không có phát hiện sao?”

Dì Ngô: “Tôi còn nói với phu nhân, bởi vì cô ấy không thích uống sữa tươi, cho nên điểm tâm cũng không có ly sữa tươi mà thiếu gia thích nhất. Nhưng thật ra là vì thiếu gia chỉ cần uống một ngụm sữa tươi sẽ bị dị ứng…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương