Sống Chung Với Sếp Tổng
-
Chương 18
Có lẽ, câu đối nên sửa lại.
Vế trên: Bảy ngày cách ly không ăn uống.
Vế dưới: Một bước lỡ lầm mất tuổi xuân.Trong hầu hết các tiểu thuyết ngôn tình, sau khi nam chính và nữ chính OOXX, ngày hôm sau nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hòa. Nữ chính tỉnh lại, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì nam chính quấn khăn tắm từ trong đi ra, nhìn nữ chính dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Sau đó nữ chính hai gò má ửng hồng, đầu cúi mắt cụp, tim đập thình thịch như trống đánh.
Trước tình huống này, nam chính lại không kìm được đè nữ chính xuống giường, môi nở nụ cười ranh mãnh vạn năm không đổi, “Em thơm quá, anh muốn nếm thử lần nữa…”
Thế là lại OOXX tiếp!
Trong tiểu thuyết viết như vậy, Đỗ Lôi Ty cũng nghĩ như vậy, cho nên khi cô mở mắt thấy ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm thì bắt đầu thấy hồi hộp, nôn nóng.
Nhớ lại buổi tối hôm qua chấn động lòng người, máu lại từ bàn chân vọt lên tận đỉnh đầu, toàn thân Đỗ Lôi Ty đỏ lựng như tôm luộc.
Trước đây cô luôn cho rằng sếp tổng đại nhân là một nhà tư bản cay nghiệt, khắt khe, độc đoán, có thù ắt phải trả, nhưng tối qua cô đã phát hiện ra, hóa ra cay nghiệt cũng chỉ là một khía cạnh nhỏ, khắt khe cùng lắm chỉ coi là cá tôm linh tinh lặt vặt, độc đoán thì vẫn nằm trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận được, nhưng còn bản chất ác liệt nhất của sếp tổng đại nhân chính là… lưu manh!
Tại sao anh chưa được sự đồng ý của cô đã đè cô xuống giường? Chẳng những đè, còn chặn miệng cô, vừa chặn vừa liếm, liếm xong lại gặm, gặm xong còn…
Không được, nghĩ nữa cô sẽ chảy máu mũi mất.
Thật ra đây không phải chuyện khiến Đỗ Lôi Ty buồn bực nhất, cô buồn bực nhất là vì sếp tổng đại nhân ăn cô sạch sẽ còn cô thậm chí cả chút bã đậu cũng không được bỏ mồm. Ngay cả hình bớt dâu tây trong truyền thuyết cũng chưa nhìn thấy!
Than ôi! Than ôi!
Trong khi cô đau khổ thì một giọng nói gào thét trong lòng: Tuyệt đối không được để chuyện thảm hại này xảy ra lần nữa!
Vậy là Đỗ Lôi Ty quyết định trước khi sếp tổng đại nhân tắm xong phải mau chuồn đi!
Cô bọc chăn, nhanh chóng bò khỏi giường, mắt liếc ngang liếc dọc, thấy quần áo la liệt bên giường với mấy cái cúc áo rải rác trên đất. Mặt đỏ lựng lên…
Sếp tổng đại nhân mua quần áo chất lượng kém như vậy cho cô, rõ ràng là rất dễ cởi!
Còn nói không phải lưu manh? Là dâm ma mới đúng!
~ (>_< )~
Quần áo hôm qua không mặc được nữa, Đỗ Lôi Ty chẳng thể làm gì khác ngoài việc vừa bọc chăn vừa nhảy choi choi đi lấy quần áo mới. Đúng lúc ấy, tiếng nước chảy đã ngừng lại, sếp tổng đại nhân tắm rửa xong!
Đỗ Lôi Ty cuống cuồng, không tìm thấy quần áo của mình bèn tiện tay chụp lấy cái áo sơ mi ở đầu giường, mặc vào với tốc độ nhanh nhất, mặc xong cô mới 囧!
Cái này hình như là… quần áo của sếp tổng đại nhân -_- [] [] []
Bị ăn cả đêm, ngủ dậy còn mặc quần áo người ta, chẳng phải là đang nói với người ta: “Anh hãy ăn em nữa đi” sao!
Đỗ Lôi Ty, sao mày ngốc thế không biết!
Thầm mắng mình xong, Đỗ Lôi Ty lại bắt đầu cởi quần áo, dù thế nào cũng không thể tiếp tay cho tên lưu manh ngạo mạn kia!
Đáng tiếc, đã không kịp nữa rồi.
Lúc áo sơ mi cởi được một nửa, cửa phòng bỗng bật mở. Liêm Tuấn khoác áo tắm xuất hiện ở cửa, thân thể cao lớn che khuất những tia nắng mặt trời, ánh mắt nhìn cô dịu dàng.
Đỗ Lôi Ty hóa đá.
Thấy cô, anh không nói gì, chậm rãi tiến về phía trước, thân thể cao lớn phủ bóng lên người cô, ánh mắt nóng rực như muốn nuốt chửng cô, khóe mắt nửa cười nửa không khiến người ta phải nín thở.
Nhìn đi! Cô sẽ giống như trong tiểu thuyết, lại bị ăn tiếp? Bị ăn một lần thì là chuyện ngoài ý muốn, bị ăn lần nữa thì cả đời này mày đừng hòng thoát khỏi móng vuốt của sếp tổng đại nhân!
Đỗ Lôi Ty ơi Đỗ Lôi Ty, mày đọc nhiều ngôn tình để làm gì, mày nhìn mày xem!
Đang lúc Đỗ Lôi Ty vô cùng tuyệt vọng, Liêm Tuấn bỗng giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy đôi tay cô do khiếp sợ mà chưa thể rời khỏi cái cúc áo.
Một cái, hai cái, ba cái…
Ơ!
Sao sếp tổng đại nhân không cởi cúc áo của cô?
Chẳng những anh không cởi mà còn giúp cô cài lại từng nút vừa mới tháo, cài xong chỉnh lại cổ áo sơ mi, che đi dấu hôn hồng nhạt lưu lại trên cổ cô tối qua.
Thấy sự việc không diễn ra giống như trong ngôn tình, Đỗ Lôi Ty nghệch mặt.
Chẳng lẽ vì hôm qua trong cảnh tối lửa tắt đèn, sếp tổng đại nhân không thấy rõ, đến sáng nay mới phát hiện ra hôm qua không phải ăn đậu hũ trắng mà là đậu hũ thối nên thấy hối hận?
Nghĩ đến đây, Đỗ Lôi Ty tức khắc thẹn quá hóa giận.
Hừ hừ! Đậu hũ thối cũng là đậu hũ! Ngoài chợ, đậu hũ thối còn quý hơn đậu hũ trắng gấp mấy lần! Anh không muốn chịu trách nhiệm á? Đừng có mơ!
Gió gào, ngựa hí, Đỗ Lôi Ty gầm thét!
Cô đang muốn nổi điên, chợt một giọng nói của trẻ con vang lên, có vẻ còn giận dữ hơn cả cô.
“Sao chị lại ở đây?”
Đỗ Lôi Ty ngạc nhiên, lửa giận vừa mới bùng lên đã xẹp hết cả. Nhìn bóng dáng xinh xắn ngoài cửa, miệng cô há hốc thành hình chữ O.
Hác công chúa!
Mắt hạnh trợn tròn, đôi mắt ậng nước bắn ra tia lửa giận, người mặc bộ sườn xám Trung Quốc màu hồng phấn, Hác công chúa đứng ở cửa phòng, con thỏ trong tay bị nắm chặt đến mức biến dạng.
Ông Dư đứng phía sau cười ngắc ngứ, “Thiếu gia, phu nhân, chúng tôi đến đón hai người về.”
Chẳng trách vừa nãy sếp tổng đại nhân lại giúp cô mặc quần áo chỉnh tề, hóa ra là ông Dư tới đón bọn họ “Ra tù”. Nhưng đón thì cứ đón, việc gì phải mang tiểu tổ tông này theo? Vừa thấy Hác công chúa, cái đầu Đỗ Lôi Ty nở to gấp đôi, cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên, Hác công chúa ném con thỏ trong tay đi, lao đến, chỉ vào Đỗ Lôi Ty kêu to: “Sao chị lại ở trong phòng anh họ tôi? Chị… Trên người chị đang mặc cái gì kia?”
Đỗ Lôi Ty hoảng hồn, trốn ở phía sau Liêm Tuấn.
Cảm giác được cô gái phía sau vô thức lệ thuộc vào mình, Liêm Tuấn bỗng thấy vui hẳn lên.
“Công chúa.” Giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ nháy mắt đã trấn áp được tiểu tổ tông.
“Anh họ…” Tiểu ác ma tức khắc biến thành tiểu công chúa, đôi mắt trong veo chớp chớp, giọng nói nhỏ nhẹ vắt được cả nước, quyến rũ biết bao nhiêu người.
Nếu không phải đã quá rõ bản chất ác ma của tiểu tổ tông, Đỗ Lôi Ty còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Anh họ, vì sao chị ấy lại ở trong phòng anh?” Hác công chúa ngây thơ hỏi.
Liêm Tuấn cười dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Bởi vì chị ấy là chị dâu của em.”
Nghe giọng nói ấy, Đỗ Lôi Ty hoảng hồn.
Cô còn chưa từng thấy sếp tổng đại nhân nở nụ cười ấm áp, huống chi là nói dịu dàng như vậy. Vừa nãy cô còn cảm giác mình đã hiểu rõ anh, sao chẳng mấy chốc đã thấy anh xa lạ đến thế?
Trong lòng bỗng nhiên thấy chua chua.
“Chị ấy không phải! Rõ ràng hai người muốn ly hôn mà!” Hác công chúa sừng sộ.
“Ai bảo với em là anh chị muốn ly hôn ?” Giọng nói Liêm Tuấn bỗng lạnh lùng.
Hác công chúa chỉ vào Đỗ Lôi Ty: “Chính chị ấy!”
“Không phải em, không phải em…” Đỗ Lôi Ty vội xua tay! Thôi xong, sếp tổng đại nhân mà biết cô thề độc với tiểu tổ tông rằng nếu không ly hôn thì sẽ sinh ra đứa con không có mắt, không biết anh ấy có tức hộc máu không nữa.
“Chị nói dối!” Hác công chúa kêu lên, “Rõ ràng hôm đó chị đồng ý với tôi là nếu không ly hôn thì sẽ… Ưm…” Miệng bị Đỗ Lôi Ty bịt lại.
“Em chỉ nói đùa thôi, anh đừng nghe nó! Ha ha… Ha ha…” Cô chột dạ cười, bất chợt bị con nhóc kia cắn mạnh một cái, “Oái”. Tay cô buông lỏng ra.
“Anh họ, chị ta nói trước mặt em rằng muốn ly hôn! Em không lừa anh!”
Hác công chúa nói xong, tức giận nhìn Đỗ Lôi Ty: “Chị là đồ tồi, lừa gạt cả trẻ con! Chị không xứng làm chị dâu của tôi! Đồ tồi, đồ tồi, đồ tồi!”
“…”
Đỗ Lôi Ty không nói gì.
“Thôi không nói nữa.” Liêm Tuấn chợt cắt ngang lời mắng nhiếc của Hác công chúa. Giọng nói lạnh lùng quá đáng sợ.
“Anh họ…” Hác công chúa nước mắt lưng tròng, khuôn mặt tủi thân.
“Em…” Đỗ Lôi Ty mở miệng.
“Sao chuyện này mà cũng phải khóc?” Liêm Tuấn cúi xuống, ngón tay véo mặt con nhóc kia, giọng nói mềm mại, “Cùng anh họ về nhà nhé?”
“Cái kia… Thật ra thì…” Đỗ Lôi Ty tiếp tục xen mồm.
“Được ạ!” Con nhóc kia ngoác miệng cười, lông mi cong cong còn vương vài giọt nước.
Đỗ Lôi Ty: “Thật ra thì…”
“Ông Dư, đi thôi.” Liêm Tuấn liếc ông Dư.
“Vâng, thiếu gia!”
Hác công chúa kéo tay Liêm Tuấn, nhanh nhẹn đi ra ngoài: “Về nhà, về nhà thôi!”
Đỗ Lôi Ty: “…”
Thế là, chỉ vì lỡ lời, bạn Đỗ Lôi Ty của chúng ta đã bị sếp tổng đại nhân lơ đẹp.
Một màn kịch ngôn tình OOXX rồi lại OOXX chợt biến thành một cuộc đoạt tình của cô em họ, còn nữ chính bấm bụng nén giận y như phim truyền hình, chỉ có thể thán một câu rằng đời người là một cái sân khấu rộng biết bao!
Vế trên: Bảy ngày cách ly không ăn uống.
Vế dưới: Một bước lỡ lầm mất tuổi xuân.Trong hầu hết các tiểu thuyết ngôn tình, sau khi nam chính và nữ chính OOXX, ngày hôm sau nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hòa. Nữ chính tỉnh lại, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì nam chính quấn khăn tắm từ trong đi ra, nhìn nữ chính dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Sau đó nữ chính hai gò má ửng hồng, đầu cúi mắt cụp, tim đập thình thịch như trống đánh.
Trước tình huống này, nam chính lại không kìm được đè nữ chính xuống giường, môi nở nụ cười ranh mãnh vạn năm không đổi, “Em thơm quá, anh muốn nếm thử lần nữa…”
Thế là lại OOXX tiếp!
Trong tiểu thuyết viết như vậy, Đỗ Lôi Ty cũng nghĩ như vậy, cho nên khi cô mở mắt thấy ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm thì bắt đầu thấy hồi hộp, nôn nóng.
Nhớ lại buổi tối hôm qua chấn động lòng người, máu lại từ bàn chân vọt lên tận đỉnh đầu, toàn thân Đỗ Lôi Ty đỏ lựng như tôm luộc.
Trước đây cô luôn cho rằng sếp tổng đại nhân là một nhà tư bản cay nghiệt, khắt khe, độc đoán, có thù ắt phải trả, nhưng tối qua cô đã phát hiện ra, hóa ra cay nghiệt cũng chỉ là một khía cạnh nhỏ, khắt khe cùng lắm chỉ coi là cá tôm linh tinh lặt vặt, độc đoán thì vẫn nằm trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận được, nhưng còn bản chất ác liệt nhất của sếp tổng đại nhân chính là… lưu manh!
Tại sao anh chưa được sự đồng ý của cô đã đè cô xuống giường? Chẳng những đè, còn chặn miệng cô, vừa chặn vừa liếm, liếm xong lại gặm, gặm xong còn…
Không được, nghĩ nữa cô sẽ chảy máu mũi mất.
Thật ra đây không phải chuyện khiến Đỗ Lôi Ty buồn bực nhất, cô buồn bực nhất là vì sếp tổng đại nhân ăn cô sạch sẽ còn cô thậm chí cả chút bã đậu cũng không được bỏ mồm. Ngay cả hình bớt dâu tây trong truyền thuyết cũng chưa nhìn thấy!
Than ôi! Than ôi!
Trong khi cô đau khổ thì một giọng nói gào thét trong lòng: Tuyệt đối không được để chuyện thảm hại này xảy ra lần nữa!
Vậy là Đỗ Lôi Ty quyết định trước khi sếp tổng đại nhân tắm xong phải mau chuồn đi!
Cô bọc chăn, nhanh chóng bò khỏi giường, mắt liếc ngang liếc dọc, thấy quần áo la liệt bên giường với mấy cái cúc áo rải rác trên đất. Mặt đỏ lựng lên…
Sếp tổng đại nhân mua quần áo chất lượng kém như vậy cho cô, rõ ràng là rất dễ cởi!
Còn nói không phải lưu manh? Là dâm ma mới đúng!
~ (>_< )~
Quần áo hôm qua không mặc được nữa, Đỗ Lôi Ty chẳng thể làm gì khác ngoài việc vừa bọc chăn vừa nhảy choi choi đi lấy quần áo mới. Đúng lúc ấy, tiếng nước chảy đã ngừng lại, sếp tổng đại nhân tắm rửa xong!
Đỗ Lôi Ty cuống cuồng, không tìm thấy quần áo của mình bèn tiện tay chụp lấy cái áo sơ mi ở đầu giường, mặc vào với tốc độ nhanh nhất, mặc xong cô mới 囧!
Cái này hình như là… quần áo của sếp tổng đại nhân -_- [] [] []
Bị ăn cả đêm, ngủ dậy còn mặc quần áo người ta, chẳng phải là đang nói với người ta: “Anh hãy ăn em nữa đi” sao!
Đỗ Lôi Ty, sao mày ngốc thế không biết!
Thầm mắng mình xong, Đỗ Lôi Ty lại bắt đầu cởi quần áo, dù thế nào cũng không thể tiếp tay cho tên lưu manh ngạo mạn kia!
Đáng tiếc, đã không kịp nữa rồi.
Lúc áo sơ mi cởi được một nửa, cửa phòng bỗng bật mở. Liêm Tuấn khoác áo tắm xuất hiện ở cửa, thân thể cao lớn che khuất những tia nắng mặt trời, ánh mắt nhìn cô dịu dàng.
Đỗ Lôi Ty hóa đá.
Thấy cô, anh không nói gì, chậm rãi tiến về phía trước, thân thể cao lớn phủ bóng lên người cô, ánh mắt nóng rực như muốn nuốt chửng cô, khóe mắt nửa cười nửa không khiến người ta phải nín thở.
Nhìn đi! Cô sẽ giống như trong tiểu thuyết, lại bị ăn tiếp? Bị ăn một lần thì là chuyện ngoài ý muốn, bị ăn lần nữa thì cả đời này mày đừng hòng thoát khỏi móng vuốt của sếp tổng đại nhân!
Đỗ Lôi Ty ơi Đỗ Lôi Ty, mày đọc nhiều ngôn tình để làm gì, mày nhìn mày xem!
Đang lúc Đỗ Lôi Ty vô cùng tuyệt vọng, Liêm Tuấn bỗng giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy đôi tay cô do khiếp sợ mà chưa thể rời khỏi cái cúc áo.
Một cái, hai cái, ba cái…
Ơ!
Sao sếp tổng đại nhân không cởi cúc áo của cô?
Chẳng những anh không cởi mà còn giúp cô cài lại từng nút vừa mới tháo, cài xong chỉnh lại cổ áo sơ mi, che đi dấu hôn hồng nhạt lưu lại trên cổ cô tối qua.
Thấy sự việc không diễn ra giống như trong ngôn tình, Đỗ Lôi Ty nghệch mặt.
Chẳng lẽ vì hôm qua trong cảnh tối lửa tắt đèn, sếp tổng đại nhân không thấy rõ, đến sáng nay mới phát hiện ra hôm qua không phải ăn đậu hũ trắng mà là đậu hũ thối nên thấy hối hận?
Nghĩ đến đây, Đỗ Lôi Ty tức khắc thẹn quá hóa giận.
Hừ hừ! Đậu hũ thối cũng là đậu hũ! Ngoài chợ, đậu hũ thối còn quý hơn đậu hũ trắng gấp mấy lần! Anh không muốn chịu trách nhiệm á? Đừng có mơ!
Gió gào, ngựa hí, Đỗ Lôi Ty gầm thét!
Cô đang muốn nổi điên, chợt một giọng nói của trẻ con vang lên, có vẻ còn giận dữ hơn cả cô.
“Sao chị lại ở đây?”
Đỗ Lôi Ty ngạc nhiên, lửa giận vừa mới bùng lên đã xẹp hết cả. Nhìn bóng dáng xinh xắn ngoài cửa, miệng cô há hốc thành hình chữ O.
Hác công chúa!
Mắt hạnh trợn tròn, đôi mắt ậng nước bắn ra tia lửa giận, người mặc bộ sườn xám Trung Quốc màu hồng phấn, Hác công chúa đứng ở cửa phòng, con thỏ trong tay bị nắm chặt đến mức biến dạng.
Ông Dư đứng phía sau cười ngắc ngứ, “Thiếu gia, phu nhân, chúng tôi đến đón hai người về.”
Chẳng trách vừa nãy sếp tổng đại nhân lại giúp cô mặc quần áo chỉnh tề, hóa ra là ông Dư tới đón bọn họ “Ra tù”. Nhưng đón thì cứ đón, việc gì phải mang tiểu tổ tông này theo? Vừa thấy Hác công chúa, cái đầu Đỗ Lôi Ty nở to gấp đôi, cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên, Hác công chúa ném con thỏ trong tay đi, lao đến, chỉ vào Đỗ Lôi Ty kêu to: “Sao chị lại ở trong phòng anh họ tôi? Chị… Trên người chị đang mặc cái gì kia?”
Đỗ Lôi Ty hoảng hồn, trốn ở phía sau Liêm Tuấn.
Cảm giác được cô gái phía sau vô thức lệ thuộc vào mình, Liêm Tuấn bỗng thấy vui hẳn lên.
“Công chúa.” Giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ nháy mắt đã trấn áp được tiểu tổ tông.
“Anh họ…” Tiểu ác ma tức khắc biến thành tiểu công chúa, đôi mắt trong veo chớp chớp, giọng nói nhỏ nhẹ vắt được cả nước, quyến rũ biết bao nhiêu người.
Nếu không phải đã quá rõ bản chất ác ma của tiểu tổ tông, Đỗ Lôi Ty còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Anh họ, vì sao chị ấy lại ở trong phòng anh?” Hác công chúa ngây thơ hỏi.
Liêm Tuấn cười dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Bởi vì chị ấy là chị dâu của em.”
Nghe giọng nói ấy, Đỗ Lôi Ty hoảng hồn.
Cô còn chưa từng thấy sếp tổng đại nhân nở nụ cười ấm áp, huống chi là nói dịu dàng như vậy. Vừa nãy cô còn cảm giác mình đã hiểu rõ anh, sao chẳng mấy chốc đã thấy anh xa lạ đến thế?
Trong lòng bỗng nhiên thấy chua chua.
“Chị ấy không phải! Rõ ràng hai người muốn ly hôn mà!” Hác công chúa sừng sộ.
“Ai bảo với em là anh chị muốn ly hôn ?” Giọng nói Liêm Tuấn bỗng lạnh lùng.
Hác công chúa chỉ vào Đỗ Lôi Ty: “Chính chị ấy!”
“Không phải em, không phải em…” Đỗ Lôi Ty vội xua tay! Thôi xong, sếp tổng đại nhân mà biết cô thề độc với tiểu tổ tông rằng nếu không ly hôn thì sẽ sinh ra đứa con không có mắt, không biết anh ấy có tức hộc máu không nữa.
“Chị nói dối!” Hác công chúa kêu lên, “Rõ ràng hôm đó chị đồng ý với tôi là nếu không ly hôn thì sẽ… Ưm…” Miệng bị Đỗ Lôi Ty bịt lại.
“Em chỉ nói đùa thôi, anh đừng nghe nó! Ha ha… Ha ha…” Cô chột dạ cười, bất chợt bị con nhóc kia cắn mạnh một cái, “Oái”. Tay cô buông lỏng ra.
“Anh họ, chị ta nói trước mặt em rằng muốn ly hôn! Em không lừa anh!”
Hác công chúa nói xong, tức giận nhìn Đỗ Lôi Ty: “Chị là đồ tồi, lừa gạt cả trẻ con! Chị không xứng làm chị dâu của tôi! Đồ tồi, đồ tồi, đồ tồi!”
“…”
Đỗ Lôi Ty không nói gì.
“Thôi không nói nữa.” Liêm Tuấn chợt cắt ngang lời mắng nhiếc của Hác công chúa. Giọng nói lạnh lùng quá đáng sợ.
“Anh họ…” Hác công chúa nước mắt lưng tròng, khuôn mặt tủi thân.
“Em…” Đỗ Lôi Ty mở miệng.
“Sao chuyện này mà cũng phải khóc?” Liêm Tuấn cúi xuống, ngón tay véo mặt con nhóc kia, giọng nói mềm mại, “Cùng anh họ về nhà nhé?”
“Cái kia… Thật ra thì…” Đỗ Lôi Ty tiếp tục xen mồm.
“Được ạ!” Con nhóc kia ngoác miệng cười, lông mi cong cong còn vương vài giọt nước.
Đỗ Lôi Ty: “Thật ra thì…”
“Ông Dư, đi thôi.” Liêm Tuấn liếc ông Dư.
“Vâng, thiếu gia!”
Hác công chúa kéo tay Liêm Tuấn, nhanh nhẹn đi ra ngoài: “Về nhà, về nhà thôi!”
Đỗ Lôi Ty: “…”
Thế là, chỉ vì lỡ lời, bạn Đỗ Lôi Ty của chúng ta đã bị sếp tổng đại nhân lơ đẹp.
Một màn kịch ngôn tình OOXX rồi lại OOXX chợt biến thành một cuộc đoạt tình của cô em họ, còn nữ chính bấm bụng nén giận y như phim truyền hình, chỉ có thể thán một câu rằng đời người là một cái sân khấu rộng biết bao!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook