Sống Chung Sau Ly Hôn
-
Chương 18: Muốn được anh bảo vệ
Một đôi tay vững chắc đỡ lấy người cô. Tô Dao hoang
mang ngẩng đầu nhìn lên, không biết Cố Nguyên đã vào bếp từ lúc nào, đang cúi
đầu nhìn cô. Anh khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô, quay sang nhìn dì Chân đang ở trước
mặt, giọng khẽ trầm xuống: “Dì Chân, có một số chuyện chưa rõ ràng, dì đừng tùy
tiện nói như vậy, sẽ làm tổn thương người khác.”
“Con à, khờ quá đi!” – Dì Chân tức muốn nhảy dựng lên, giọng dì bất giác to lên – “Dì muốn tốt cho con, con lại nói dì như vậy! Sáng nay nếu không phải là chính mắt dì nhìn thấy vợ con ôm hôn người đàn ông khác ở công viên thì dì là bề trên của con có thể ăn nói hồ đồ hay sao?”
“Dì Chân!”
Cố Nguyên nhỏ giọng, muốn ngăn dì nói tiếp, nhưng tiếc là đã muộn, nghe thấy tiếng tranh cãi, bố mẹ anh đều đã đi xuống bếp.
“Làm sao có thể như vậy?”
Mẹ Cố Nguyên nhìn hai bên tranh cãi thì mơ hồ không hiểu. Cố Nguyên ôm lấy Tô Dao, rõ ràng là bảo vệ cô, còn dì Chân thì tức giận nhìn hai đứa đứng trước mặt.
“Mẹ à, không có gì đâu.”
Cố Nguyên tối sầm mặt lại, kéo Tô Dao đi ra ngoài: “Là anh không đúng, đã cãi hai câu với dì Chân.”
“Đi đâu?”
Mẹ Tô Dao trừng mắt, ngăn không cho Cố Nguyên và Tô Dao ra, nói nhạt: “Tôi vừa nghe thấy có người nói gì đó là ôm hôn người đàn ông khác. Ai ôm ai, hôn ai? Là con mắt nào chưa mở ra mà nhìn, ai nói cô trách nhiệm như vậy?
Mẹ Tô Dao cất tiếng khiến dì Chân vốn đã để cho mọi việc yên lành bốc giận ngùn ngụt, dì cao giọng nói: “Làm sao, không nuôi dạy tốt khuê nữ của mình, để con gái ra ngoài làm bậy, ức hiếp Cố Nguyên nhà tôi thật thà phải không?”
“Dì Chân!”
Mẹ Cố Nguyên nghe vậy vội vàng nắm tay dì Chân: “Em đừng nói năng hồ đồ, việc này không phải là việc nhỏ.”
“Hồ đồ cái gì?” – Dì Chân khinh bỉ nhìn Tô Dao – “Em vốn chỉ định nói chuyện riêng khuyên răn nó, cho nó biết, chưa nói được hai câu thì thằng nhóc này chẳng biết thị phi đã xen vào. Dì Chân của mày bằng này tuổi rồi, lẽ nào việc này lại nói năng hồ đồ được sao?”
Dì Chân dừng lại hồi lâu rồi nói tiếp: “Dì và vợ con chưa gặp mặt nhau bao giờ, sáng hôm nay không phải vì nhìn thấy nó trong công viên, dì làm sao mà đổ oan cho nó?”
Không khí trong nhà bỗng trở nên vô cùng căng thẳng. Tô Dao nắm chặt tay lại, không biết phải nói như thế nào.
Nói cô sáng nay thực sự bị người khác cưỡng hôn ở công viên? Những người trong gia đình chưa từng nghe nói tới việc của Hứa Đông Dương. Hơn nữa, ai sẽ tin cô đây?
“Dao Dao, việc này là sao?”
Bố Tô Dao trầm giọng nói: “Con đừng đứng sau Cố Nguyên không nói gì, ra đây nói cho rõ ràng.”
Tô Dao cắn môi, đang định lên tiếng thì bị Cố Nguyên ngăn lại: “Chẳng có việc gì hết, Dao Dao là người như thế nào con còn không rõ sao? Dì Chân nhìn nhầm rồi.”
Tô Dao ngẩng đầu lên, Cố Nguyên nắm chặt tay cô, nhưng lại không nhìn cô.
Lời nói của Cố Nguyên khiến mặt dì Châu biến sắc: “Dì nhìn nhầm? Thằng này chẳng biết tốt xấu, dì muốn tốt cho con! Chẳng trách vợ con ở ngoài dám làm chuyện tày đình, con như vậy không cắm sừng con thì cắm sừng ai? Hôm nay cứ cho là dì độc miệng, làm kẻ tiểu nhân ở gia đình này. Con bị vợ mình lừa gạt, đến lúc đó đừng có mà ân hận!”
Dì Châu nói dứt lời, đùng đùng đẩy mẹ Cố Nguyên đang đứng chắn trước mặt dì mà đi ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên trừng mắt nhìn Cố Nguyên: “Cái thằng này! Mau đuổi theo dì đi.”
Không khí trong nhà bếp vẫn vô cùng ngượng ngập. Tuy thấy Cố Nguyên bảo vệ con gái mình, mẹ Tô Dao và bố Tô Dao vẫn rất không vui. Mẹ Tô Dao tiến lên phía trước kéo tay Tô Dao từ sau lưng Cố Nguyên: “Đi, Dao Dao, chúng ta về nhà.”
“Đừng, bà thông gia.”
Bố Cố Nguyên ngăn mẹ Tô Dao lại, ông có vài phần ngại ngần: “Dao Dao thế nào chẳng lẽ chúng tôi không biết? Chúng tôi nhìn con lớn lên từ bé. Dì Chân của Cố Nguyên luôn nóng nảy như vậy, vì vậy có quan hệ không tốt lắm với người trong nhà, mấy năm trở lại đây thường không qua lại, không ngờ hôm nay tới đây lại gây ra chuyện như vậy.”
Bố Cố Nguyên quay sang nhìn Tô D
ao: “Dao Dao, con đừng để trong lòng. Dì Chân con không có ác ý, chắc có lẽ dì nhìn nhầm người nên dẫn tới hiểu lầm, dì tính khí nóng nảy nên thường trút bực tức của mình lên đầu người khác.”
“Ông thông gia nói phải đấy.”
Bố Tô Dao nói lấp chỗ trống: “Chúng ta không thể đem chuyện này đổ lên đầu ông bà thông gia. Bà không nhìn thấy Cố Nguyên khi nãy vẫn luôn bảo vệ Tô Dao hay sao? Ai nói gì nó mặc kệ, chỉ cần người nhà chúng ta không nghĩ như vậy thì có gì để phải tức giận đâu?”
“Ông nói kiểu gì vậy?” – Mẹ Tô Dao nói – “Thứ quan trọng nhất của người phụ nữ là thanh danh, huống hồ con gái mình đã gả cho nhà người ta. Người ta nói con gái ông cắm sừng trước mặt nó và chồng nó, đến nước này lại còn không giận được ư, thế thì cái gì mới khiến con người ta tức giận? Chúng ta về nhà!”
Mẹ Tô Dao lôi mạnh Tô Dao, Tô Dao đành quay lại nhìn Cố Nguyên, anh vẫn nhìn cô không chút biểu cảm.
Mẹ Tô Dao kéo nhanh Tô Dao về nhà, đóng sầm cửa lại, ngồi xuống ghế ôm lấy ngực mình: “…Tức chết đi được…”
“Mẹ, mẹ nguôi giận.”
Tô Dao bưng qua một cốc nước, ngồi xuống trước mặt mẹ. Mẹ Tô Dao trừng mắt nhìn con gái: “Tại sao tao lại sinh ra cái đồ không ra thể t như mày? Người ta chỉ vào mặt mày nhổ nước bọt mà một câu mày cũng không nói. May mà Cố Nguyên nó tốt, gặp tình cảnh ấy thì người đầu tiên đứng ra là nó.”
Tô Dao cúi đầu nghe mẹ trách móc mà không nói gì. Mẹ Tô Dao uống một ngụm nước nóng, nghe chừng có vẻ bình tĩnh hơn một chút: “Cái con Chân Chân gì đó đúng là độc mồm, nói gì những lời thối tha như vậy!”
“Mẹ!”
Tô Dao đẩy mẹ một cái, không cho bà nói tiếp. Mẹ Tô Dao đang định nói thì phía bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa và giọng của Cố Nguyên: “Mẹ, Dao Dao?”
Tô Dao nhìn mẹ mình, bà vẫn tức giận, đùng đùng quay mặt đi. Tô Dao khẽ nén tiếng thở dài, đứng dậy ra mở cửa. Cố Nguyên đứng ngoài nhìn Tô Dao: “Mẹ không sao chứ?”
“Không sao, mẹ vẫn còn hơi giận.”
Cố Nguyên khẽ gật đầu, nắm chặt lấy tay Tô Dao, nhìn về phía trong phòng nói to: “Mẹ, con và Tô Dao ra ngoài mua ít đồ.” Nói dứt lời, anh kéo Tô Dao len xe rồi lái thẳng ra ngoài.
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Người đàn ông bên cạnh cô đang mím chặt môi, im lặng không nói một lời, thái độ nghiêm khắc, hai tay đặt trên vô lăng nắm chặt. Anh đột nhiên phanh xe lại, dừng bên lề đường.
Cố Nguyên không nói, Tô Dao cúi đầu. Một hồi lâu anh mới lạnh lùng hỏi: “Hắn tới đây đúng không?”
Tô Dao không có ý giấu Cố Nguyên, gật đầu thừa nhận.
Cố Nguyên quay người sang, nâng cằm cô lên cho cô nhìn anh, thái độ anh lạnh lùng: “Có phải hắn hôn em ở bên cạnh sông đúng không?”
Mắt Tô Dao thoáng hiện nét khổ sở, cô không giải thích, vẫn thừa nhận bằng cách im lặng.
Cố Nguyên buông cô ra, đập mạnh vào đồng hồ ô tô.
Cô đã làm tổn thương người đàn ông này.
Tô Dao ý thức được điều đó.
Từ lúc quan hệ giữa hai người thay đổi cho đến giờ, Cố Nguyên dường như đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây dù cô có làm sai điều gì, nói sai điều gì, anh đều mỉm cười bao dung, giúp đỡ cô, anh không bộc lộ cảm xúc quá nhiều, việc gì anh cũng xử lý như vậy.
Thế nhưng bây giờ, trước mặt cô anh lại bộc lộ rõ cảm xúc của mình, việc xảy ra với cô khiến anh đau khổ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, lòng cô chợt thấy buồn vô hạn.
Anh đã là chồng của cô, không còn là anh trai cô nữa.
“Cố Nguyên…”
Tô Dao khẽ nói, nắm lấy bàn tay anh. Anh vẫn nắm chặt tay, toàn thân co lại. Tô Dao dừng lại chốc lát: “Nụ hôn đó… không phải là ý muốn của em, em đã cự tuyệt anh ta dứt khoát. Em xin lỗi. Cố Nguyên, em xin lỗi…”
Anh quay người sang nhìn Tô Dao ngồi bên cạnh đang nắm lấy bàn tay anh, anh dần lấy lại bình tĩnh.
“Anh không quan tâm trước đây đã xảy ra chuyện gì” – Cố Nguyên nắm lấy bàn tay Tô Dao, kéo cô ra trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô bình tĩnh – “Nhưng từ bây giờ trở đi, em là của anh, chỉ là của mình anh, anh không muốn sẽ có bất kì một việc tương tự nào như vậy xảy ra thêm lần nữa.”
Ánh mắt của Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào môi cô, anh cúi đầu lại gần, hôn vào môi cô.
Tô Dao không cử động, để mặc cho anh hôn cô. Môi của anh rất lạnh, dường như chẳng có chút hơi ấm.
“Dao Dao.”
Trong khi hôn anh khẽ nói một cách mơ hồ: “… Anh muốn có cảm giác an toàn…”
Hai người đi từ ngoại ô trở về nhà Cố Nguyên, không khí trong nhà vẫn rất nặng nề.
Bố Cố Nguyên ngồi trước cửa sổ đọc báo, nghe thấy tiếng hai người vào nhà, nhìn lên rồi lại chăm chú nhìn vào tờ báo trong tay mình. Mẹ Cố Nguyên thì tức giận đùng đùng, ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng hai người thì dứt khoát không ngẩng đầu lên.
“Mẹ.”
Cố Nguyên kéo Tô Dao ngồi xuống cạnh mẹ: “Mẹ vẫn còn giận sao?”
Mẹ Cố Nguyên ngẩng đầu, nhìn Cố Nguyên rồi quay sang nhìn con dâu đang ngồi cạnh, cất giọng vô cùng bình tĩnh: “Dao Dao, vừa rồi bố mẹ con đã đón Tô Thư về rồi. Con bé hình như đang bị cảm, con qua đó xem thế nào.”
“Vâng, con đi đây ạ.”
Tô Dao vừa nghe thấy Tô Thư có thể sẽ bị ốm thì trong lòng vô cùng lo lắng, vội quay người bước đi. Cố Nguyên định sẽ đi cùng cô thì bị mẹ kéo lại.
Nhìn qua cửa sổ thấy Tô Dao đã sang bên kia, mẹ Cố Nguyên mới kéo mạnh tay anh: “Con ngồi xuống cho mẹ!”
Trong lòng Cố Nguyên có phần bất đắc dĩ. Biết rõ là mẹ sau khi đuổi theo dì Chân, dì Chân nhất định sẽ nói gì đó với mẹ. Mà dù cho dì Chân không nói gì thêm nữa thì theo cá tính của mẹ, chuyện này cũng không thể cho qua một cách đơn giản như vậy.
“Mẹ nói cho con biết, dì Chân con tuy tính nóng nảy nhưng từ trước tới nay dì con chưa từng nói dối bao giờ.” – Mẹ Cố Nguyên nhìn thẳng vào anh – “Sáng hôm nay Dao Dao thực sự có ra bên bờ sông, khi về còn chào mẹ. Khi đó mẹ cảm thấy sắc mặt của nó có gì không ổn…”
“Mẹ” – Cố Nguyên ngắt lời mẹ - “Ý của mẹ là mẹ tin lời nói của dì Chân, Dao Dao làm gì đó ở bên ngoài, Dao Dao cắm sừng con?”
“Cái thằng này!”
Mẹ Cố Nguyên bị câu nói này của Cố Nguyên ngăn lại: “Tại sao con lại bảo vệ cho vợ con như vậy? Mẹ không nói là hoàn toàn tin vào dì Chân nhưng con không thể tỉnh táo hơn chút sao?”
“Cố Nguyên.”
Bố Cố Nguyên đặt tờ báo trên tay xuống, nói: “Bố đồng ý với lời nói của mẹ con. Dù thế nào đi nữa, dì Chân của con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vợ con không cần thiết phải sỉ nhục vợ con. Vì vậy con hãy suy nghĩ cho kĩ, hơn nữa con cũng nên chú ý một chút. Huống hồ mấy năm nay con đều ở bên ngoài, Dao Dao là đứa tốt, nhưng lòng dạ con người khó đoán lắm.”
Cố Nguyên nghe vậy trong lòng càng lúc càng lo lắng, anh vội đứng dậy bước ra ngoài.
“Con đi đâu vậy?”
Mẹ Cố Nguyên nổi giận đùng đùng hỏi: “Bố mẹ muốn tốt cho con, nói hai câu con còn phải nhìn mặt bố mẹ chứ?”
“Mẹ.”
Cố Nguyên quay người lại, ngoài sự dự liệu của bà, thái độ của anh rất bình tĩnh: “Hôm nay xảy ra sự việc như vậy, năm nay cũng khó mà trôi qua vui vẻ. Mẹ trong lòng có suy nghĩ của riêng mình, mẹ Tô Dao trong lòng chắn chắn cũng có suy nghĩ riêng. Thời gian này hai mẹ nên bình tĩnh lại. Con đưa Dao Dao và Tô Thư về Nam Thành.”
“Con…”
Mẹ Cố Nguyên còn định nói gì đó nhưng bị bố anh ngắt lời: “Đươc, các con đi đi, có việc gì thì vợ chồng các con nên đóng cửa bảo nhau.” Nói dứt lời ông nhìn vợ: “Chúng ta là bậc sinh thành ra chúng, nếu tham gia vào sợ là việc không hay, bà có thực sự muốn Cố Nguyên và Dao Dao ly hôn không?”
Mẹ Cố Nguyên ngẩn người, cuối cùng không nói thêm gì nữa, tức giận ngồi xuống.
Cố Nguyên nói với bố mẹ Tô Dao là đưa Tô Thư về Nam Thành kiểm tra sức khỏe rồi đưa hai mẹ con Tô Dao đi.
Tô Thư mấy ngày nay ham chơi với các bạn nên ra nhiều mồ hôi, lại gặp gió lạnh nên bị cảm. Tô Dao dùng áo khoác quấn lấy con, cùng Cố Nguyên quay về Nam Thành, cô đưa con đi khám bệnh. Bác sĩ kê đơn xong hai người mới về nhà.
Không ngờ năm nay lại thành ra như thế này.
Ban đầu khi trở về Cố Nguyên nghĩ rằng bắt đầu từ năm nay có thể thực sự trở thành người một nhà, không ngờ lại xảy ra việc không muốn này.
Tô Thư ngoan ngoãn vâng lời bố mẹ uống thuốc đã đi ngủ, Tô Dao dừng lại trước cửa phòng Tô Thư. Cô ngủ riêng cùng với con bao nhiêu năm như vậy, về lại đây, sang ngủ cùng Cố Nguyên thời gian đầu vẫn có chút gì đó không quen.
Quay người nhìn lại, cô chỉ thấy Cố Nguyên đang đứng im lặng nhìn cô ở cửa phòng ngủ của anh.
Rồi anh sải bước tiến gần về phía cô, anh bế cô lên, trở về phòng mình, đặt cô xuống giường. Anh vội vã nhào về phía cô, bởi vì quá bất ngờ và đau đớn nên cô co người về phía sau, ôm chặt cổ người đàn ông trước mặt. Tư thế ấy dường như càng kích thích người đàn ông, Cố Nguyên cúi xuống, cắn lên vai cô.
Tại sao biết rõ rằng mình thực sự đã có được cô nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng anh cứ luôn ám ảnh mà không hề tan biến.
Nhìn sự thống khổ trên gương mặt cô, anh như được thỏa mãn bởi một khoái cảm tàn nhẫn. Nhưng cuối cùng anh cũng dừng lại, nụ hôn của anh trở nên mềm mại âu yếm, đợi cho đến khi cô thoải mái anh mới tiếp tục.
Nhưng sự âu yếm nhẹ nhàng đó không kéo dài được bao lâu. Khi cảm nhận được tiếng rên của cô không còn là những tiếng rên đau đớn, anh càng nhanh càng mạnh hơn. Tô Dao cảm thấy anh trong thân thể mình càng lúc càng mãnh liệt, cô cố gắng dùng sự tỉnh táo cuối cùng nhắc nhở người đàn ông này: “Anh, anh không dùng bao…a…”
Anh càng đè mạnh cô xuống, dùng hành động của mình chặn lại lời nói chưa dứt của Tô Dao.
Sau những phút run rẩy anh gượng cười đưa tay vuốt nhẹ trán cô đang lấm tấm mồ hôi: “Dao Dao, sinh cho anh một đứa con, cho anh một sự chứng minh, anh và em thực sự gắn kết bên nhau.”
Nhận thấy năm nay sẽ không đón tết ở nhà, hai người đành dắt theo con ra siêu thị mua chút thực phẩm về chuẩn bị.
Không ngờ vừa về tới cửa nhà thì nhìn thấy mẹ Tô Dao đang ngồi ở hành lang.
Tô Dao kinh ngạc, vội vàng đặt đồ đang cầm trong tay xuống, bước nhanh tới: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Tô Dao ngẩng đầu nhìn con gái, con rể rồi chậm rãi đứng dậy khi được Tô Dao dìu: “Mẹ qua đây xem Tô Thư sao rồi. Hơn nữa, sắp tết rồi, có việc gì thì cũng còn giúp các con.”
“Nhưng mẹ cũng không thể ngồi trên sàn được, lạnh lắm!”
Tô Dao dìu mẹ vào phòng, ngồi lên ghế sofa. Mẹ Tô Dao lắc lắc đầu: “Mẹ đến thấy các con không ở nhà. Bên ngoài thì lạnh, đứng lâu quá ở hành lang, ây da, tuổi cao rồi nên đứng lâu tê chân, phải tìm chỗ nào sạch sẽ ngồi tạm xuống thôi.”
Cố Nguyên cất đồ xong, đẩy Tô Thư cho con bé sang một bên chơi, không cho dựa và bà ngoại rồi bưng một cốc nước nóng cho mẹ Tô Dao: “Mẹ, mẹ uống cho ấm.”
“Mẹ, bên này lạnh lắm, nếu mẹ qua đây cũng phải điện thoại cho chúng con chứ?” – Tô Dao nhìn mẹ đầy trách móc – “Mẹ chẳng coi trọng sức khỏe của mình gì cả.”
Mẹ Tô Dao đón lấy cốc nước nóng, im lặng không nói gì.
“Dao Dao, em đi làm chút đồ ăn đi, cả sáng mẹ tới đây chắc đói rồi.”
Cố Nguyên ngắt lời Tô Dao, khẽ nháy mắt ra hiệu cho cô. Tô Dao miễn cưỡng đứng dậy rồi đi vào bếp: “Buổi trưa cả nhà muốn ăn gì nào?”
“Con muốn ăn bánh!” – Tô Thư giơ tay.
Tô Dao cúi xuống cười cười, đưa tay bẹo má con: “Được, mẹ làm bánh cho con.”
“Anh thế nào cũng được.” – Cố Nguyên cười.
“Để mẹ giúp con.”
Mẹ Tô Dao nói đoạn, đặt cốc nước xuống rồi đứng dậy. Cố Nguyên vội ngăn mẹ lại thì bị mẹ Tô Dao đẩy qua một bên: “Mẹ đã nhốt bố con ở nhà, hơn nữa mẹ tới đây vốn là muốn giúp các con, để mẹ làm việc gì đi.”
Cố Nguyên cãi không được, đành để tùy ý mẹ.
Tô Thư bỗng chốc nhào vào lòng Cố Nguyên: “Ba, ba chơi với con.”
“Được, ba chơi với con.”
Cố Nguyên một tay bế Tô Thư, một tay cầm đồ chơi của con đi ra ngoài.
Mẹ Tô Dao nhìn Cố Nguyên bế Tô Thư đi vào phòng cháu mới quay đầu nhìn sang con gái, nói nhỏ: “Tối qua các con về không sao chứ?”
“Cố Nguyên là người như thế nào chẳng lẽ mẹ lại không hiểu rõ sao, có thể thế nào chứ?”
Tô Dao đỏ mặt, cô không thể nói cho mẹ, tối qua Cố Nguyên cuồng dại yêu thương cô cả một đêm.
Mẹ Tô Dao quan sát kĩ nét mặt của con gái, thấy không có gì khác thường thì khẽ gật đầu, dường như lúc này bà mới an tâm: “Mẹ và bố con lo lắng suốt cả đêm không ngủ. Tối qua Cố Nguyên nói đi là đi, chúng ta lo lắng các con về nhà gây gổ, sợ không có người bên cạnh, con lại bị ức hiếp. Thực ra những chuyện như vậy có mấy người đàn ông có thể bao dung được…”
“Mẹ!”
Tô Dao cắt ngang lời mẹ: “Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa có được không?”
“Dao Dao.”
Mẹ Tô Dao đặt mớ rau trên tay xuống, nhìn nét mặt con gái, nói: “Hôm qua xảy ra việc tày đình như vậy, mẹ chỉ lo cho con. Hôm nay mọi việc đã không sao, con nói rõ với mẹ, chuyện thực hư ra sao?”
“… Có thể có chuyện gì chứ?”
Dao Dao lẩn tránh ánh mắt của mẹ, cúi đầu nhặt rau.
Chuyện của Hứa Đông Dương dù cô có nói như thế nào, dù đứng ở góc độ nào thì đến tai các bậc phụ huynh cũng sẽ hoàn toàn trở thành một việc khác.
Vì vậy cô chỉ còn cách im lặng.
Thái độ của Tô Dao khiến mẹ cô khẽ chùng xuống. Con gái của mình thì mình phải là người hiểu rõ nhất, mỗi khi con nói dối hoặc trốn tránh thì nó đều tìm cách lẩn tránh ánh mắt của mình.
Mẹ Tô Dao khẽ ôm lấy ngực, để đè nén sự hoài nghi kinh hãi trong lòng, bà cố gắng nói giọng bình thường: “Dao Dao, con và Cố Nguyên đã là vợ chồng được sáu năm rồi, Tô Thư cũng đã lớn như vậy, con đừng nhất thời hồ đồ mà hủy hoại đi gia đình này. Có được Cố Nguyên là người chồng tốt như vậy chính là phúc con tu được từ kiếp trước.”
Tô Dao cụp mắt nhìn xuống. Lời nói từ đáy lòng mẹ như rót vào trái tim cô.
“… Con biết.” Cô khẽ đáp.
Đêm đó mẹ Tô Dao ngủ cùng Tô Thư, sau khi chuẩn bị giường cho hai bà cháu xong, Tô Dao mới nhẹ nhàng quay trở lại phòng Cố Nguyên.
Anh vẫn chưa ngủ, đang ngồi tựa đầu vào giường đọc tạp ch, nhìn thấy cô đi vào, anh khẽ đập đập vaog chỗ bên cạnh mình: “Lại đây.”
Tô Dao nghe lời anh, bước lại. Cố Nguyên đưa tay ra ôm cô vòa lòng, tiện tay tắt đèn, rồi đưa tay mở cúc áo cô.
“Cố Nguyên…”
Tô Dao lẩn tránh nụ hôn của anh, cô muốn đẩy anh ra nhưng không được: “Mẹ và Tô Thư vừa vào phòng thôi.”
“Ừm.”
Anh đáp lại bằng giọng mũi, nhưng vẫn chúi đầu vào vùng ngực mềm mại của cô.
Cô không nghĩ Cố Nguyên là một người đàn ông ham muốn tình dục.
Cô nhớ lại lời nói của anh với cô đêm qua.
Anh mong muốn có một đứa con với cô, như vậy mới thực sự gắn kết anh và cô lại bên nhau.
Cảm giác Tô Dao vẫn còn lo lắng suy tư mà không chú ý tới anh, Cố Nguyên khẽ nhướng mày, nắm chặt tay Tô Dao, rồi hôn từng ngón tay cô, trong bóng tối anh vẫn nhìn chăm chắm vào cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Cố Nguyên.”
Tô Dao giơ tay khẽ ôm lấy mặt anh, muốn nói với anh về việc đứa con. Nhưng nhớ đến những lời nói trước đây, những lô muốn nói vẫn ngập ngừng ở miệng, không thốt thành lời.
Đường nào cũng khó.
Lập trường khác nhau, những thứ muốn có cũng khác nhau khiến hai người đứng ở vị trí đối lập nhau.
Cô bây giờ chủ yếu đứng ở góc độ của Tô Thư để suy xét vấn đề.
Trở thành một gia đình với Cố Nguyên, sau khi có con của anh rồi, dù thế nào đi nữa, Tô Thư đối với bố con anh cũng chỉ là một người ngoài mà thôi. Trong suốt sáu năm qua Cố Nguyên luôn chăm sóc Tô Thư, nhưng đó là khi anh chưa có đứa con riêng cho mình. Một khi đã có con ruột, sẽ có rất nhiều thứ khó nói. Con người ai cũng có sự ích kỷ, huống hồ trước đây Cố Nguyên không xuất phát từ góc độ người cha mà chủ yếu xuất phát từ góc độ một gia đình.
Dù sau này anh vẫn đối xử tốt với Tô Thư nhưng khách quan mà nói, hai người có con riêng của mình rồi, con vẫn còn nhỏ, tất nhiên sẽ cần tình yêu của cả bố lẫn mẹ. Giống như lời Cố Nguyên nói, con của anh và cô mới là sợi dây thật sự gắn kết hai người. Vậy còn Tô Thư? Rất rõ ràng, con bé sẽ thiệt thòi.
Cô chỉ muốn dành trọn tình yêu thương cho một đứa con, cho con tất cả tình yêu của mình. Cô đã từng nợ Tô Thư rất nhiều, chỉ sợ cả đời mình Tô Thư không thể biết bố ruột của mình là ai, làm sao cô có thể chấp nhận một nhân tố đe dọa tới tương lai của Tô Thư như vậy?
Cố Nguyên muốn có một đứa con giữa anh và cô, bản thân sự việc này đã phản ánh rõ anh thực sự rất để ý đến việc Tô Thư không phải là con ruột của anh.
Muốn có một đứa con mang họ Cố đối với Cố Nguyên mà nói không phải là một việc quá quan trọng, mà điều quan trọng ở đây là chỉ có con mới có thể gắn kết chặt chẽ giữa anh và Tô Dao, mới có thể tạo thành một gia đình thực sự không thể tách rời, mới có thể giúp anh và Hứa Đông Dương đứng cùng một vị trí với nhau.
Tô Dao do dự hồi lâu, cười gượng gạo: “Anh…”
Cô dừng lại: “Anh như thế này với em được coi là sống chung một cách phi pháp.”
Cố Nguyên cười, cúi đầu thơm vào mũi cô: “Có phải là nghĩ đến việc kết hôn đến phát phiền ra không?”
Tô Dao ầm ừ đáp lại, rồi giấu suy nghĩ của mình vào tận đáy lòng. Cố Nguyên nằm xuống rồi ôm lấy Tô Dao: “Anh ta sẽ không thể giữ mãi giấy tờ của em mà không trả. Anh sẽ đến công ty ba tiếp nhận em bên Bình Thành trước, sau đó đợi qua một tháng theo yêu cầu xin nghỉ việc, nếu anh ta vẫn còn làm khó em, chúng ta sẽ đi tới Sở lao động, nhờ bên thứ ba là có thể lấy được giấy tờ của em.”
Tô Dao im lặng gật đầu.
Cũng mong sự việc sẽ giản đơn như lời Cố Nguyên, trong lòng cô vẫn phấp phỏng những lo lắng thầm kín.
Tết này xảy ra sự việc như vậy ở Bình Thành dường như mới chỉ là chương khởi đầu, những cơn phong ba bão táp trong cuộc sống gia đình đang ẩn sâu sắp ập tới.
“Con à, khờ quá đi!” – Dì Chân tức muốn nhảy dựng lên, giọng dì bất giác to lên – “Dì muốn tốt cho con, con lại nói dì như vậy! Sáng nay nếu không phải là chính mắt dì nhìn thấy vợ con ôm hôn người đàn ông khác ở công viên thì dì là bề trên của con có thể ăn nói hồ đồ hay sao?”
“Dì Chân!”
Cố Nguyên nhỏ giọng, muốn ngăn dì nói tiếp, nhưng tiếc là đã muộn, nghe thấy tiếng tranh cãi, bố mẹ anh đều đã đi xuống bếp.
“Làm sao có thể như vậy?”
Mẹ Cố Nguyên nhìn hai bên tranh cãi thì mơ hồ không hiểu. Cố Nguyên ôm lấy Tô Dao, rõ ràng là bảo vệ cô, còn dì Chân thì tức giận nhìn hai đứa đứng trước mặt.
“Mẹ à, không có gì đâu.”
Cố Nguyên tối sầm mặt lại, kéo Tô Dao đi ra ngoài: “Là anh không đúng, đã cãi hai câu với dì Chân.”
“Đi đâu?”
Mẹ Tô Dao trừng mắt, ngăn không cho Cố Nguyên và Tô Dao ra, nói nhạt: “Tôi vừa nghe thấy có người nói gì đó là ôm hôn người đàn ông khác. Ai ôm ai, hôn ai? Là con mắt nào chưa mở ra mà nhìn, ai nói cô trách nhiệm như vậy?
Mẹ Tô Dao cất tiếng khiến dì Chân vốn đã để cho mọi việc yên lành bốc giận ngùn ngụt, dì cao giọng nói: “Làm sao, không nuôi dạy tốt khuê nữ của mình, để con gái ra ngoài làm bậy, ức hiếp Cố Nguyên nhà tôi thật thà phải không?”
“Dì Chân!”
Mẹ Cố Nguyên nghe vậy vội vàng nắm tay dì Chân: “Em đừng nói năng hồ đồ, việc này không phải là việc nhỏ.”
“Hồ đồ cái gì?” – Dì Chân khinh bỉ nhìn Tô Dao – “Em vốn chỉ định nói chuyện riêng khuyên răn nó, cho nó biết, chưa nói được hai câu thì thằng nhóc này chẳng biết thị phi đã xen vào. Dì Chân của mày bằng này tuổi rồi, lẽ nào việc này lại nói năng hồ đồ được sao?”
Dì Chân dừng lại hồi lâu rồi nói tiếp: “Dì và vợ con chưa gặp mặt nhau bao giờ, sáng hôm nay không phải vì nhìn thấy nó trong công viên, dì làm sao mà đổ oan cho nó?”
Không khí trong nhà bỗng trở nên vô cùng căng thẳng. Tô Dao nắm chặt tay lại, không biết phải nói như thế nào.
Nói cô sáng nay thực sự bị người khác cưỡng hôn ở công viên? Những người trong gia đình chưa từng nghe nói tới việc của Hứa Đông Dương. Hơn nữa, ai sẽ tin cô đây?
“Dao Dao, việc này là sao?”
Bố Tô Dao trầm giọng nói: “Con đừng đứng sau Cố Nguyên không nói gì, ra đây nói cho rõ ràng.”
Tô Dao cắn môi, đang định lên tiếng thì bị Cố Nguyên ngăn lại: “Chẳng có việc gì hết, Dao Dao là người như thế nào con còn không rõ sao? Dì Chân nhìn nhầm rồi.”
Tô Dao ngẩng đầu lên, Cố Nguyên nắm chặt tay cô, nhưng lại không nhìn cô.
Lời nói của Cố Nguyên khiến mặt dì Châu biến sắc: “Dì nhìn nhầm? Thằng này chẳng biết tốt xấu, dì muốn tốt cho con! Chẳng trách vợ con ở ngoài dám làm chuyện tày đình, con như vậy không cắm sừng con thì cắm sừng ai? Hôm nay cứ cho là dì độc miệng, làm kẻ tiểu nhân ở gia đình này. Con bị vợ mình lừa gạt, đến lúc đó đừng có mà ân hận!”
Dì Châu nói dứt lời, đùng đùng đẩy mẹ Cố Nguyên đang đứng chắn trước mặt dì mà đi ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên trừng mắt nhìn Cố Nguyên: “Cái thằng này! Mau đuổi theo dì đi.”
Không khí trong nhà bếp vẫn vô cùng ngượng ngập. Tuy thấy Cố Nguyên bảo vệ con gái mình, mẹ Tô Dao và bố Tô Dao vẫn rất không vui. Mẹ Tô Dao tiến lên phía trước kéo tay Tô Dao từ sau lưng Cố Nguyên: “Đi, Dao Dao, chúng ta về nhà.”
“Đừng, bà thông gia.”
Bố Cố Nguyên ngăn mẹ Tô Dao lại, ông có vài phần ngại ngần: “Dao Dao thế nào chẳng lẽ chúng tôi không biết? Chúng tôi nhìn con lớn lên từ bé. Dì Chân của Cố Nguyên luôn nóng nảy như vậy, vì vậy có quan hệ không tốt lắm với người trong nhà, mấy năm trở lại đây thường không qua lại, không ngờ hôm nay tới đây lại gây ra chuyện như vậy.”
Bố Cố Nguyên quay sang nhìn Tô D
ao: “Dao Dao, con đừng để trong lòng. Dì Chân con không có ác ý, chắc có lẽ dì nhìn nhầm người nên dẫn tới hiểu lầm, dì tính khí nóng nảy nên thường trút bực tức của mình lên đầu người khác.”
“Ông thông gia nói phải đấy.”
Bố Tô Dao nói lấp chỗ trống: “Chúng ta không thể đem chuyện này đổ lên đầu ông bà thông gia. Bà không nhìn thấy Cố Nguyên khi nãy vẫn luôn bảo vệ Tô Dao hay sao? Ai nói gì nó mặc kệ, chỉ cần người nhà chúng ta không nghĩ như vậy thì có gì để phải tức giận đâu?”
“Ông nói kiểu gì vậy?” – Mẹ Tô Dao nói – “Thứ quan trọng nhất của người phụ nữ là thanh danh, huống hồ con gái mình đã gả cho nhà người ta. Người ta nói con gái ông cắm sừng trước mặt nó và chồng nó, đến nước này lại còn không giận được ư, thế thì cái gì mới khiến con người ta tức giận? Chúng ta về nhà!”
Mẹ Tô Dao lôi mạnh Tô Dao, Tô Dao đành quay lại nhìn Cố Nguyên, anh vẫn nhìn cô không chút biểu cảm.
Mẹ Tô Dao kéo nhanh Tô Dao về nhà, đóng sầm cửa lại, ngồi xuống ghế ôm lấy ngực mình: “…Tức chết đi được…”
“Mẹ, mẹ nguôi giận.”
Tô Dao bưng qua một cốc nước, ngồi xuống trước mặt mẹ. Mẹ Tô Dao trừng mắt nhìn con gái: “Tại sao tao lại sinh ra cái đồ không ra thể t như mày? Người ta chỉ vào mặt mày nhổ nước bọt mà một câu mày cũng không nói. May mà Cố Nguyên nó tốt, gặp tình cảnh ấy thì người đầu tiên đứng ra là nó.”
Tô Dao cúi đầu nghe mẹ trách móc mà không nói gì. Mẹ Tô Dao uống một ngụm nước nóng, nghe chừng có vẻ bình tĩnh hơn một chút: “Cái con Chân Chân gì đó đúng là độc mồm, nói gì những lời thối tha như vậy!”
“Mẹ!”
Tô Dao đẩy mẹ một cái, không cho bà nói tiếp. Mẹ Tô Dao đang định nói thì phía bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa và giọng của Cố Nguyên: “Mẹ, Dao Dao?”
Tô Dao nhìn mẹ mình, bà vẫn tức giận, đùng đùng quay mặt đi. Tô Dao khẽ nén tiếng thở dài, đứng dậy ra mở cửa. Cố Nguyên đứng ngoài nhìn Tô Dao: “Mẹ không sao chứ?”
“Không sao, mẹ vẫn còn hơi giận.”
Cố Nguyên khẽ gật đầu, nắm chặt lấy tay Tô Dao, nhìn về phía trong phòng nói to: “Mẹ, con và Tô Dao ra ngoài mua ít đồ.” Nói dứt lời, anh kéo Tô Dao len xe rồi lái thẳng ra ngoài.
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Người đàn ông bên cạnh cô đang mím chặt môi, im lặng không nói một lời, thái độ nghiêm khắc, hai tay đặt trên vô lăng nắm chặt. Anh đột nhiên phanh xe lại, dừng bên lề đường.
Cố Nguyên không nói, Tô Dao cúi đầu. Một hồi lâu anh mới lạnh lùng hỏi: “Hắn tới đây đúng không?”
Tô Dao không có ý giấu Cố Nguyên, gật đầu thừa nhận.
Cố Nguyên quay người sang, nâng cằm cô lên cho cô nhìn anh, thái độ anh lạnh lùng: “Có phải hắn hôn em ở bên cạnh sông đúng không?”
Mắt Tô Dao thoáng hiện nét khổ sở, cô không giải thích, vẫn thừa nhận bằng cách im lặng.
Cố Nguyên buông cô ra, đập mạnh vào đồng hồ ô tô.
Cô đã làm tổn thương người đàn ông này.
Tô Dao ý thức được điều đó.
Từ lúc quan hệ giữa hai người thay đổi cho đến giờ, Cố Nguyên dường như đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây dù cô có làm sai điều gì, nói sai điều gì, anh đều mỉm cười bao dung, giúp đỡ cô, anh không bộc lộ cảm xúc quá nhiều, việc gì anh cũng xử lý như vậy.
Thế nhưng bây giờ, trước mặt cô anh lại bộc lộ rõ cảm xúc của mình, việc xảy ra với cô khiến anh đau khổ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, lòng cô chợt thấy buồn vô hạn.
Anh đã là chồng của cô, không còn là anh trai cô nữa.
“Cố Nguyên…”
Tô Dao khẽ nói, nắm lấy bàn tay anh. Anh vẫn nắm chặt tay, toàn thân co lại. Tô Dao dừng lại chốc lát: “Nụ hôn đó… không phải là ý muốn của em, em đã cự tuyệt anh ta dứt khoát. Em xin lỗi. Cố Nguyên, em xin lỗi…”
Anh quay người sang nhìn Tô Dao ngồi bên cạnh đang nắm lấy bàn tay anh, anh dần lấy lại bình tĩnh.
“Anh không quan tâm trước đây đã xảy ra chuyện gì” – Cố Nguyên nắm lấy bàn tay Tô Dao, kéo cô ra trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô bình tĩnh – “Nhưng từ bây giờ trở đi, em là của anh, chỉ là của mình anh, anh không muốn sẽ có bất kì một việc tương tự nào như vậy xảy ra thêm lần nữa.”
Ánh mắt của Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào môi cô, anh cúi đầu lại gần, hôn vào môi cô.
Tô Dao không cử động, để mặc cho anh hôn cô. Môi của anh rất lạnh, dường như chẳng có chút hơi ấm.
“Dao Dao.”
Trong khi hôn anh khẽ nói một cách mơ hồ: “… Anh muốn có cảm giác an toàn…”
Hai người đi từ ngoại ô trở về nhà Cố Nguyên, không khí trong nhà vẫn rất nặng nề.
Bố Cố Nguyên ngồi trước cửa sổ đọc báo, nghe thấy tiếng hai người vào nhà, nhìn lên rồi lại chăm chú nhìn vào tờ báo trong tay mình. Mẹ Cố Nguyên thì tức giận đùng đùng, ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng hai người thì dứt khoát không ngẩng đầu lên.
“Mẹ.”
Cố Nguyên kéo Tô Dao ngồi xuống cạnh mẹ: “Mẹ vẫn còn giận sao?”
Mẹ Cố Nguyên ngẩng đầu, nhìn Cố Nguyên rồi quay sang nhìn con dâu đang ngồi cạnh, cất giọng vô cùng bình tĩnh: “Dao Dao, vừa rồi bố mẹ con đã đón Tô Thư về rồi. Con bé hình như đang bị cảm, con qua đó xem thế nào.”
“Vâng, con đi đây ạ.”
Tô Dao vừa nghe thấy Tô Thư có thể sẽ bị ốm thì trong lòng vô cùng lo lắng, vội quay người bước đi. Cố Nguyên định sẽ đi cùng cô thì bị mẹ kéo lại.
Nhìn qua cửa sổ thấy Tô Dao đã sang bên kia, mẹ Cố Nguyên mới kéo mạnh tay anh: “Con ngồi xuống cho mẹ!”
Trong lòng Cố Nguyên có phần bất đắc dĩ. Biết rõ là mẹ sau khi đuổi theo dì Chân, dì Chân nhất định sẽ nói gì đó với mẹ. Mà dù cho dì Chân không nói gì thêm nữa thì theo cá tính của mẹ, chuyện này cũng không thể cho qua một cách đơn giản như vậy.
“Mẹ nói cho con biết, dì Chân con tuy tính nóng nảy nhưng từ trước tới nay dì con chưa từng nói dối bao giờ.” – Mẹ Cố Nguyên nhìn thẳng vào anh – “Sáng hôm nay Dao Dao thực sự có ra bên bờ sông, khi về còn chào mẹ. Khi đó mẹ cảm thấy sắc mặt của nó có gì không ổn…”
“Mẹ” – Cố Nguyên ngắt lời mẹ - “Ý của mẹ là mẹ tin lời nói của dì Chân, Dao Dao làm gì đó ở bên ngoài, Dao Dao cắm sừng con?”
“Cái thằng này!”
Mẹ Cố Nguyên bị câu nói này của Cố Nguyên ngăn lại: “Tại sao con lại bảo vệ cho vợ con như vậy? Mẹ không nói là hoàn toàn tin vào dì Chân nhưng con không thể tỉnh táo hơn chút sao?”
“Cố Nguyên.”
Bố Cố Nguyên đặt tờ báo trên tay xuống, nói: “Bố đồng ý với lời nói của mẹ con. Dù thế nào đi nữa, dì Chân của con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vợ con không cần thiết phải sỉ nhục vợ con. Vì vậy con hãy suy nghĩ cho kĩ, hơn nữa con cũng nên chú ý một chút. Huống hồ mấy năm nay con đều ở bên ngoài, Dao Dao là đứa tốt, nhưng lòng dạ con người khó đoán lắm.”
Cố Nguyên nghe vậy trong lòng càng lúc càng lo lắng, anh vội đứng dậy bước ra ngoài.
“Con đi đâu vậy?”
Mẹ Cố Nguyên nổi giận đùng đùng hỏi: “Bố mẹ muốn tốt cho con, nói hai câu con còn phải nhìn mặt bố mẹ chứ?”
“Mẹ.”
Cố Nguyên quay người lại, ngoài sự dự liệu của bà, thái độ của anh rất bình tĩnh: “Hôm nay xảy ra sự việc như vậy, năm nay cũng khó mà trôi qua vui vẻ. Mẹ trong lòng có suy nghĩ của riêng mình, mẹ Tô Dao trong lòng chắn chắn cũng có suy nghĩ riêng. Thời gian này hai mẹ nên bình tĩnh lại. Con đưa Dao Dao và Tô Thư về Nam Thành.”
“Con…”
Mẹ Cố Nguyên còn định nói gì đó nhưng bị bố anh ngắt lời: “Đươc, các con đi đi, có việc gì thì vợ chồng các con nên đóng cửa bảo nhau.” Nói dứt lời ông nhìn vợ: “Chúng ta là bậc sinh thành ra chúng, nếu tham gia vào sợ là việc không hay, bà có thực sự muốn Cố Nguyên và Dao Dao ly hôn không?”
Mẹ Cố Nguyên ngẩn người, cuối cùng không nói thêm gì nữa, tức giận ngồi xuống.
Cố Nguyên nói với bố mẹ Tô Dao là đưa Tô Thư về Nam Thành kiểm tra sức khỏe rồi đưa hai mẹ con Tô Dao đi.
Tô Thư mấy ngày nay ham chơi với các bạn nên ra nhiều mồ hôi, lại gặp gió lạnh nên bị cảm. Tô Dao dùng áo khoác quấn lấy con, cùng Cố Nguyên quay về Nam Thành, cô đưa con đi khám bệnh. Bác sĩ kê đơn xong hai người mới về nhà.
Không ngờ năm nay lại thành ra như thế này.
Ban đầu khi trở về Cố Nguyên nghĩ rằng bắt đầu từ năm nay có thể thực sự trở thành người một nhà, không ngờ lại xảy ra việc không muốn này.
Tô Thư ngoan ngoãn vâng lời bố mẹ uống thuốc đã đi ngủ, Tô Dao dừng lại trước cửa phòng Tô Thư. Cô ngủ riêng cùng với con bao nhiêu năm như vậy, về lại đây, sang ngủ cùng Cố Nguyên thời gian đầu vẫn có chút gì đó không quen.
Quay người nhìn lại, cô chỉ thấy Cố Nguyên đang đứng im lặng nhìn cô ở cửa phòng ngủ của anh.
Rồi anh sải bước tiến gần về phía cô, anh bế cô lên, trở về phòng mình, đặt cô xuống giường. Anh vội vã nhào về phía cô, bởi vì quá bất ngờ và đau đớn nên cô co người về phía sau, ôm chặt cổ người đàn ông trước mặt. Tư thế ấy dường như càng kích thích người đàn ông, Cố Nguyên cúi xuống, cắn lên vai cô.
Tại sao biết rõ rằng mình thực sự đã có được cô nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng anh cứ luôn ám ảnh mà không hề tan biến.
Nhìn sự thống khổ trên gương mặt cô, anh như được thỏa mãn bởi một khoái cảm tàn nhẫn. Nhưng cuối cùng anh cũng dừng lại, nụ hôn của anh trở nên mềm mại âu yếm, đợi cho đến khi cô thoải mái anh mới tiếp tục.
Nhưng sự âu yếm nhẹ nhàng đó không kéo dài được bao lâu. Khi cảm nhận được tiếng rên của cô không còn là những tiếng rên đau đớn, anh càng nhanh càng mạnh hơn. Tô Dao cảm thấy anh trong thân thể mình càng lúc càng mãnh liệt, cô cố gắng dùng sự tỉnh táo cuối cùng nhắc nhở người đàn ông này: “Anh, anh không dùng bao…a…”
Anh càng đè mạnh cô xuống, dùng hành động của mình chặn lại lời nói chưa dứt của Tô Dao.
Sau những phút run rẩy anh gượng cười đưa tay vuốt nhẹ trán cô đang lấm tấm mồ hôi: “Dao Dao, sinh cho anh một đứa con, cho anh một sự chứng minh, anh và em thực sự gắn kết bên nhau.”
Nhận thấy năm nay sẽ không đón tết ở nhà, hai người đành dắt theo con ra siêu thị mua chút thực phẩm về chuẩn bị.
Không ngờ vừa về tới cửa nhà thì nhìn thấy mẹ Tô Dao đang ngồi ở hành lang.
Tô Dao kinh ngạc, vội vàng đặt đồ đang cầm trong tay xuống, bước nhanh tới: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Tô Dao ngẩng đầu nhìn con gái, con rể rồi chậm rãi đứng dậy khi được Tô Dao dìu: “Mẹ qua đây xem Tô Thư sao rồi. Hơn nữa, sắp tết rồi, có việc gì thì cũng còn giúp các con.”
“Nhưng mẹ cũng không thể ngồi trên sàn được, lạnh lắm!”
Tô Dao dìu mẹ vào phòng, ngồi lên ghế sofa. Mẹ Tô Dao lắc lắc đầu: “Mẹ đến thấy các con không ở nhà. Bên ngoài thì lạnh, đứng lâu quá ở hành lang, ây da, tuổi cao rồi nên đứng lâu tê chân, phải tìm chỗ nào sạch sẽ ngồi tạm xuống thôi.”
Cố Nguyên cất đồ xong, đẩy Tô Thư cho con bé sang một bên chơi, không cho dựa và bà ngoại rồi bưng một cốc nước nóng cho mẹ Tô Dao: “Mẹ, mẹ uống cho ấm.”
“Mẹ, bên này lạnh lắm, nếu mẹ qua đây cũng phải điện thoại cho chúng con chứ?” – Tô Dao nhìn mẹ đầy trách móc – “Mẹ chẳng coi trọng sức khỏe của mình gì cả.”
Mẹ Tô Dao đón lấy cốc nước nóng, im lặng không nói gì.
“Dao Dao, em đi làm chút đồ ăn đi, cả sáng mẹ tới đây chắc đói rồi.”
Cố Nguyên ngắt lời Tô Dao, khẽ nháy mắt ra hiệu cho cô. Tô Dao miễn cưỡng đứng dậy rồi đi vào bếp: “Buổi trưa cả nhà muốn ăn gì nào?”
“Con muốn ăn bánh!” – Tô Thư giơ tay.
Tô Dao cúi xuống cười cười, đưa tay bẹo má con: “Được, mẹ làm bánh cho con.”
“Anh thế nào cũng được.” – Cố Nguyên cười.
“Để mẹ giúp con.”
Mẹ Tô Dao nói đoạn, đặt cốc nước xuống rồi đứng dậy. Cố Nguyên vội ngăn mẹ lại thì bị mẹ Tô Dao đẩy qua một bên: “Mẹ đã nhốt bố con ở nhà, hơn nữa mẹ tới đây vốn là muốn giúp các con, để mẹ làm việc gì đi.”
Cố Nguyên cãi không được, đành để tùy ý mẹ.
Tô Thư bỗng chốc nhào vào lòng Cố Nguyên: “Ba, ba chơi với con.”
“Được, ba chơi với con.”
Cố Nguyên một tay bế Tô Thư, một tay cầm đồ chơi của con đi ra ngoài.
Mẹ Tô Dao nhìn Cố Nguyên bế Tô Thư đi vào phòng cháu mới quay đầu nhìn sang con gái, nói nhỏ: “Tối qua các con về không sao chứ?”
“Cố Nguyên là người như thế nào chẳng lẽ mẹ lại không hiểu rõ sao, có thể thế nào chứ?”
Tô Dao đỏ mặt, cô không thể nói cho mẹ, tối qua Cố Nguyên cuồng dại yêu thương cô cả một đêm.
Mẹ Tô Dao quan sát kĩ nét mặt của con gái, thấy không có gì khác thường thì khẽ gật đầu, dường như lúc này bà mới an tâm: “Mẹ và bố con lo lắng suốt cả đêm không ngủ. Tối qua Cố Nguyên nói đi là đi, chúng ta lo lắng các con về nhà gây gổ, sợ không có người bên cạnh, con lại bị ức hiếp. Thực ra những chuyện như vậy có mấy người đàn ông có thể bao dung được…”
“Mẹ!”
Tô Dao cắt ngang lời mẹ: “Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa có được không?”
“Dao Dao.”
Mẹ Tô Dao đặt mớ rau trên tay xuống, nhìn nét mặt con gái, nói: “Hôm qua xảy ra việc tày đình như vậy, mẹ chỉ lo cho con. Hôm nay mọi việc đã không sao, con nói rõ với mẹ, chuyện thực hư ra sao?”
“… Có thể có chuyện gì chứ?”
Dao Dao lẩn tránh ánh mắt của mẹ, cúi đầu nhặt rau.
Chuyện của Hứa Đông Dương dù cô có nói như thế nào, dù đứng ở góc độ nào thì đến tai các bậc phụ huynh cũng sẽ hoàn toàn trở thành một việc khác.
Vì vậy cô chỉ còn cách im lặng.
Thái độ của Tô Dao khiến mẹ cô khẽ chùng xuống. Con gái của mình thì mình phải là người hiểu rõ nhất, mỗi khi con nói dối hoặc trốn tránh thì nó đều tìm cách lẩn tránh ánh mắt của mình.
Mẹ Tô Dao khẽ ôm lấy ngực, để đè nén sự hoài nghi kinh hãi trong lòng, bà cố gắng nói giọng bình thường: “Dao Dao, con và Cố Nguyên đã là vợ chồng được sáu năm rồi, Tô Thư cũng đã lớn như vậy, con đừng nhất thời hồ đồ mà hủy hoại đi gia đình này. Có được Cố Nguyên là người chồng tốt như vậy chính là phúc con tu được từ kiếp trước.”
Tô Dao cụp mắt nhìn xuống. Lời nói từ đáy lòng mẹ như rót vào trái tim cô.
“… Con biết.” Cô khẽ đáp.
Đêm đó mẹ Tô Dao ngủ cùng Tô Thư, sau khi chuẩn bị giường cho hai bà cháu xong, Tô Dao mới nhẹ nhàng quay trở lại phòng Cố Nguyên.
Anh vẫn chưa ngủ, đang ngồi tựa đầu vào giường đọc tạp ch, nhìn thấy cô đi vào, anh khẽ đập đập vaog chỗ bên cạnh mình: “Lại đây.”
Tô Dao nghe lời anh, bước lại. Cố Nguyên đưa tay ra ôm cô vòa lòng, tiện tay tắt đèn, rồi đưa tay mở cúc áo cô.
“Cố Nguyên…”
Tô Dao lẩn tránh nụ hôn của anh, cô muốn đẩy anh ra nhưng không được: “Mẹ và Tô Thư vừa vào phòng thôi.”
“Ừm.”
Anh đáp lại bằng giọng mũi, nhưng vẫn chúi đầu vào vùng ngực mềm mại của cô.
Cô không nghĩ Cố Nguyên là một người đàn ông ham muốn tình dục.
Cô nhớ lại lời nói của anh với cô đêm qua.
Anh mong muốn có một đứa con với cô, như vậy mới thực sự gắn kết anh và cô lại bên nhau.
Cảm giác Tô Dao vẫn còn lo lắng suy tư mà không chú ý tới anh, Cố Nguyên khẽ nhướng mày, nắm chặt tay Tô Dao, rồi hôn từng ngón tay cô, trong bóng tối anh vẫn nhìn chăm chắm vào cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Cố Nguyên.”
Tô Dao giơ tay khẽ ôm lấy mặt anh, muốn nói với anh về việc đứa con. Nhưng nhớ đến những lời nói trước đây, những lô muốn nói vẫn ngập ngừng ở miệng, không thốt thành lời.
Đường nào cũng khó.
Lập trường khác nhau, những thứ muốn có cũng khác nhau khiến hai người đứng ở vị trí đối lập nhau.
Cô bây giờ chủ yếu đứng ở góc độ của Tô Thư để suy xét vấn đề.
Trở thành một gia đình với Cố Nguyên, sau khi có con của anh rồi, dù thế nào đi nữa, Tô Thư đối với bố con anh cũng chỉ là một người ngoài mà thôi. Trong suốt sáu năm qua Cố Nguyên luôn chăm sóc Tô Thư, nhưng đó là khi anh chưa có đứa con riêng cho mình. Một khi đã có con ruột, sẽ có rất nhiều thứ khó nói. Con người ai cũng có sự ích kỷ, huống hồ trước đây Cố Nguyên không xuất phát từ góc độ người cha mà chủ yếu xuất phát từ góc độ một gia đình.
Dù sau này anh vẫn đối xử tốt với Tô Thư nhưng khách quan mà nói, hai người có con riêng của mình rồi, con vẫn còn nhỏ, tất nhiên sẽ cần tình yêu của cả bố lẫn mẹ. Giống như lời Cố Nguyên nói, con của anh và cô mới là sợi dây thật sự gắn kết hai người. Vậy còn Tô Thư? Rất rõ ràng, con bé sẽ thiệt thòi.
Cô chỉ muốn dành trọn tình yêu thương cho một đứa con, cho con tất cả tình yêu của mình. Cô đã từng nợ Tô Thư rất nhiều, chỉ sợ cả đời mình Tô Thư không thể biết bố ruột của mình là ai, làm sao cô có thể chấp nhận một nhân tố đe dọa tới tương lai của Tô Thư như vậy?
Cố Nguyên muốn có một đứa con giữa anh và cô, bản thân sự việc này đã phản ánh rõ anh thực sự rất để ý đến việc Tô Thư không phải là con ruột của anh.
Muốn có một đứa con mang họ Cố đối với Cố Nguyên mà nói không phải là một việc quá quan trọng, mà điều quan trọng ở đây là chỉ có con mới có thể gắn kết chặt chẽ giữa anh và Tô Dao, mới có thể tạo thành một gia đình thực sự không thể tách rời, mới có thể giúp anh và Hứa Đông Dương đứng cùng một vị trí với nhau.
Tô Dao do dự hồi lâu, cười gượng gạo: “Anh…”
Cô dừng lại: “Anh như thế này với em được coi là sống chung một cách phi pháp.”
Cố Nguyên cười, cúi đầu thơm vào mũi cô: “Có phải là nghĩ đến việc kết hôn đến phát phiền ra không?”
Tô Dao ầm ừ đáp lại, rồi giấu suy nghĩ của mình vào tận đáy lòng. Cố Nguyên nằm xuống rồi ôm lấy Tô Dao: “Anh ta sẽ không thể giữ mãi giấy tờ của em mà không trả. Anh sẽ đến công ty ba tiếp nhận em bên Bình Thành trước, sau đó đợi qua một tháng theo yêu cầu xin nghỉ việc, nếu anh ta vẫn còn làm khó em, chúng ta sẽ đi tới Sở lao động, nhờ bên thứ ba là có thể lấy được giấy tờ của em.”
Tô Dao im lặng gật đầu.
Cũng mong sự việc sẽ giản đơn như lời Cố Nguyên, trong lòng cô vẫn phấp phỏng những lo lắng thầm kín.
Tết này xảy ra sự việc như vậy ở Bình Thành dường như mới chỉ là chương khởi đầu, những cơn phong ba bão táp trong cuộc sống gia đình đang ẩn sâu sắp ập tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook