Sơn Thủy Nhất Trình
-
Chương 17
Khi tỉnh lại với cái đầu sáng sủa, đổ bóng trong mắt Khương Nghê là dáng gã như hòn núi trẻ dưới mặt trời mới mọc.
Hình như vốn gã tới là vì cô. Dáng hình thanh thản như không ở trần thế đang bốc lên hơi nóng ngốc nghếch, dù thở ra lửa thế tục vụng về đôi chỗ thì cũng chỉ đáng tì vết nhỏ trên cả công trình khổng lồ. Xuất hiện trong sinh mạng cô thời kì giảm nhiệt, sưởi ấm tim cô.
Tay cô lơ đễnh mơn trớn lưng gã.
Cảm nhận được, Trịnh Đạc lấn tới ôm cô, áp đầu cô đặt trên lồng ngực mình.
Sức lực nồng cháy hoang dại ấy của gã khiến Khương Nghê hơi khó thở, cơ thể ngọ nguậy trong vô thức.
Trịnh Đạc ý thức được, nới bớt sức, hỏi: “Hôm nay cô có việc gì không?”
“Không có…” Tiếng Khương Nghê rầu rầu, nói: “Hôm nay đi thăm mẹ.”
“Ừm… Chúng ta có cần mang thêm gì không?”
Khương Nghê hắng giọng: “Anh còn nấu ăn được chứ?”
Trịnh Đạc cười, đáp: “Đương nhiên.”
Khương Nghê ôm siết gã, giọng nói lười rã: “Tôi muốn mẹ ăn cơm anh nấu.”
Tuy chỉ còn một tay nhưng Trịnh Đạc vẫn không cần cố hết sức để làm được món sở trường. Khương Nghê bỏ cả vào hộp giữ nhiệt. Khi Trịnh Đạc đưa tới, cô nhón chân, nhẹ nhàng mổ khẽ lên góc môi gã.
Hai người đến viện dưỡng lão. Trên gương mặt bà Khương là sự hưng phấn biểu đạt hẳn ra lời.
Bà nắm tay Trịnh Đạc, kéo gã ngồi xuống bên cạnh cùng ăn cơm với gã, nụ cười tươi không khép nổi đôi môi song không hề ngó sang Khương Nghê lấy một cái.
Khương Nghê lặng thinh đứng dựa bên bậu cửa sổ, quan sát tương tác qua lại giữa hai người.
Bà Khương vừa ăn vừa nói: “Món cà chua xào trứng này cháu làm giỏi quá, hồi bé Tiểu Nghê thích nhất món này đấy, ăn kiểu gì cũng không chán, rồi cả canh cà chua nấu trứng nữa, một mình nó phải húp hết cả tô to…”
Bà khua tay miêu tả kích cỡ cái tô, nếp nhăn nơi khóe mắt đong đầy hạnh phúc.
“Sau này cháu phải làm nhiều nhiều cho nó ăn đấy nhé.”
Trịnh Đạc nói: “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
“Tiểu Nghê sao rồi, vẫn tốt chứ, công việc có bận lắm không, bình thường hai đứa vẫn ở cùng nhau hả…”
Câu hỏi của bà bỗng nhiều lên, khiến Trịnh Đạc đáp không nổi lời.
“Dạ… Cô ấy tốt lắm, đang quay phim ở nước ngoài… Bận lắm…”
Bà Khương nói: “Tiểu Nghê học múa từ bé, giỏi chịu khổ lắm, còn thương mẹ nữa, chân mài nổi cả bong bóng cũng không đòi cô mua cho đôi giày mới.”
Trong phòng im phăng phắc.
“Bây giờ nó là ngôi sao lớn rồi, bận… Nhưng cô vẫn mong nó thường tới thăm cô…”
Giọng bà Khương run run.
Trịnh Đạc ngước đầu ngó sang Khương Nghê. Cô quay đi.
Trịnh Đạc dịu giọng nói: “Lần tới cháu sẽ dẫn cô ấy tới gặp cô.”
“Đừng ép nó, nó bận việc nó…”
Bà nhìn Trịnh Đạc, trong mắt ngập tràn tình yêu đau đáu: “Giờ Tiểu Nghê nó thành ngôi sao rồi, nhưng nó dựa vào thực lực của mình, cháu đừng hiểu lầm nó, nó là đứa bé ngoan…”
Mẹ Khương Nghê, tuy nét đẹp đã pha nét tuổi già nhưng thần thái dửng dưng trải sự mài mòn của năm tháng vẫn vẹn nguyên. Thứ ấy ở Khương Nghê cũng có.
Trịnh Đạc nắm chặt bàn tay già nua của bà, nói: “Cháu biết, cô ấy tốt lắm.”
“Cháu phải đối tốt với nó, bảo vệ nó nhé. Đừng để nó bị tổn thương, đừng để nó chịu tội.”
Trịnh Đạc gật đầu.
“Nếu cô mất rồi, nó sẽ chỉ còn một mình trơ trọi.”
Mẹ Khương Nghê bắt đầu khóc rấm rứt.
Bà đã quên vô số việc, nhưng chưa từng quên yêu con gái.
Trịnh Đạc hít sâu, nói: “Sao vậy được ạ, cô đừng nói như thế…”
Gã nhìn sang Khương Nghê. Cô đang dùng mu bàn tay lén quệt đi nước mắt.
Dưới nắng dương, khoảnh khắc rung động ấy vụt qua trong chớp nhoáng, hệt như cát mịn trượt khỏi kẽ tay, gió heo may thổi oằn cành lan mảnh, đế đèn lưu ly lăn tới mép bàn, hoa lê trĩu giọt mưa, thấy mà xa xót.
Hai người ngồi với bà Khương rất lâu, đến tận xẩm tối mới chào biệt.
Không cao dần chuyển màu xám tối. Khương Nghê lái xe, bật đèn xe.
“Hôm nay may nhờ có anh.” Khương Nghê cười, nửa bên mặt đối điện Trịnh Đạc.
“Xem chừng giờ mẹ tôi chỉ nhận mỗi anh.” Giọng Khương Nghê nghe sao đắng chát.
Lời Trịnh Đạc có ý cười: “Vậy về sau tôi phải phụ trách sinh hoạt của cả hai mẹ con cô rồi.”
Khương Nghê biết gã đang nói đùa. Một dòng hơi ấm quét ngang. Có gã, với cô, quá khứ không còn quan trọng. Gã khác hẳn những gã trai lấp lánh hào quang bên cạnh cô xưa nay. Gã khi đã cởi bỏ mọi vầng sáng, ham muốn trắng trợn mà chừng mực, trong cục mịch có tinh tế, trong cương chứa nhu, ẩn mình trong bụi bặm, dịu dàng chạm tận tim cô.
“Khương Nghê…”
Tiếng Trịnh Đạc dịu dàng: “Giả sử có một ngày không làm diễn viên nữa, cô muốn làm gì?”
Khương Nghê cười: “Sẽ không có ngày ấy.”
Trịnh Đạc nhíu mày, ngó nụ cười vị chát của cô, nói: “Tôi nói “giả sử”…”
Khương Nghê nghẹo đầu, dừng tại một khúc đèn đỏ, đáp: “Dẫn mẹ đi một nơi có non có nước dưỡng lão.”
Trịnh Đạc không ngờ nguyện vọng của cô giản đơn đến thế.
“Biên Thành cũng được đấy.” Đèn đỏ chuyển đèn xanh. Khương Nghê đạp ga.
Trịnh Đạc ngắm sườn mặt cô, mảng màu ấm do được đèn tín hiệu soi chiếu.
“Vậy…”
Chưa đợi gã kịp thốt thành lời, điện thoại Khương Nghê đã reo, trên màn hình hiển thị hai chữ “Cảnh Diệc”. Trịnh Đạc ngậm miệng.
“Giám đốc Cảnh.” Khương Nghê tập trung quan sát đường xá, trong giọng nói là sự lạnh nhạt.
Qua thêm một khúc giao có đèn tín hiệu, mắt Khương Nghê nảy lên dao động yếu ớt.
“Tôi biết rồi.”
Cô tấp xe vào lề đường, mắt nhìn trân trân vào kính chắn gió, nói: “Tôi phải đi Duyệt Các một chuyến, anh bắt xe về trước đi. Không cần đợi tôi.”
Trịnh Đạc hơi lo lo, nhìn cô lâu lâu, nói: “Tôi đợi cô nhé.”
“Không cần.”
Trong giọng cô có mệnh lệnh không cho làm trái. Lập tức ý thức được có lẽ mình đã nặng lời, cô dịu giọng: “Cần thương thảo về bộ phim sắp tới của tôi, có lẽ sẽ khá lâu. Anh về trước đi.”
Trịnh Đạc không cố nài thêm. Gã xuống xe, đưa mắt nhìn chiếc xe của cô khuất dần ở cuối con đường.
Hình như vốn gã tới là vì cô. Dáng hình thanh thản như không ở trần thế đang bốc lên hơi nóng ngốc nghếch, dù thở ra lửa thế tục vụng về đôi chỗ thì cũng chỉ đáng tì vết nhỏ trên cả công trình khổng lồ. Xuất hiện trong sinh mạng cô thời kì giảm nhiệt, sưởi ấm tim cô.
Tay cô lơ đễnh mơn trớn lưng gã.
Cảm nhận được, Trịnh Đạc lấn tới ôm cô, áp đầu cô đặt trên lồng ngực mình.
Sức lực nồng cháy hoang dại ấy của gã khiến Khương Nghê hơi khó thở, cơ thể ngọ nguậy trong vô thức.
Trịnh Đạc ý thức được, nới bớt sức, hỏi: “Hôm nay cô có việc gì không?”
“Không có…” Tiếng Khương Nghê rầu rầu, nói: “Hôm nay đi thăm mẹ.”
“Ừm… Chúng ta có cần mang thêm gì không?”
Khương Nghê hắng giọng: “Anh còn nấu ăn được chứ?”
Trịnh Đạc cười, đáp: “Đương nhiên.”
Khương Nghê ôm siết gã, giọng nói lười rã: “Tôi muốn mẹ ăn cơm anh nấu.”
Tuy chỉ còn một tay nhưng Trịnh Đạc vẫn không cần cố hết sức để làm được món sở trường. Khương Nghê bỏ cả vào hộp giữ nhiệt. Khi Trịnh Đạc đưa tới, cô nhón chân, nhẹ nhàng mổ khẽ lên góc môi gã.
Hai người đến viện dưỡng lão. Trên gương mặt bà Khương là sự hưng phấn biểu đạt hẳn ra lời.
Bà nắm tay Trịnh Đạc, kéo gã ngồi xuống bên cạnh cùng ăn cơm với gã, nụ cười tươi không khép nổi đôi môi song không hề ngó sang Khương Nghê lấy một cái.
Khương Nghê lặng thinh đứng dựa bên bậu cửa sổ, quan sát tương tác qua lại giữa hai người.
Bà Khương vừa ăn vừa nói: “Món cà chua xào trứng này cháu làm giỏi quá, hồi bé Tiểu Nghê thích nhất món này đấy, ăn kiểu gì cũng không chán, rồi cả canh cà chua nấu trứng nữa, một mình nó phải húp hết cả tô to…”
Bà khua tay miêu tả kích cỡ cái tô, nếp nhăn nơi khóe mắt đong đầy hạnh phúc.
“Sau này cháu phải làm nhiều nhiều cho nó ăn đấy nhé.”
Trịnh Đạc nói: “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
“Tiểu Nghê sao rồi, vẫn tốt chứ, công việc có bận lắm không, bình thường hai đứa vẫn ở cùng nhau hả…”
Câu hỏi của bà bỗng nhiều lên, khiến Trịnh Đạc đáp không nổi lời.
“Dạ… Cô ấy tốt lắm, đang quay phim ở nước ngoài… Bận lắm…”
Bà Khương nói: “Tiểu Nghê học múa từ bé, giỏi chịu khổ lắm, còn thương mẹ nữa, chân mài nổi cả bong bóng cũng không đòi cô mua cho đôi giày mới.”
Trong phòng im phăng phắc.
“Bây giờ nó là ngôi sao lớn rồi, bận… Nhưng cô vẫn mong nó thường tới thăm cô…”
Giọng bà Khương run run.
Trịnh Đạc ngước đầu ngó sang Khương Nghê. Cô quay đi.
Trịnh Đạc dịu giọng nói: “Lần tới cháu sẽ dẫn cô ấy tới gặp cô.”
“Đừng ép nó, nó bận việc nó…”
Bà nhìn Trịnh Đạc, trong mắt ngập tràn tình yêu đau đáu: “Giờ Tiểu Nghê nó thành ngôi sao rồi, nhưng nó dựa vào thực lực của mình, cháu đừng hiểu lầm nó, nó là đứa bé ngoan…”
Mẹ Khương Nghê, tuy nét đẹp đã pha nét tuổi già nhưng thần thái dửng dưng trải sự mài mòn của năm tháng vẫn vẹn nguyên. Thứ ấy ở Khương Nghê cũng có.
Trịnh Đạc nắm chặt bàn tay già nua của bà, nói: “Cháu biết, cô ấy tốt lắm.”
“Cháu phải đối tốt với nó, bảo vệ nó nhé. Đừng để nó bị tổn thương, đừng để nó chịu tội.”
Trịnh Đạc gật đầu.
“Nếu cô mất rồi, nó sẽ chỉ còn một mình trơ trọi.”
Mẹ Khương Nghê bắt đầu khóc rấm rứt.
Bà đã quên vô số việc, nhưng chưa từng quên yêu con gái.
Trịnh Đạc hít sâu, nói: “Sao vậy được ạ, cô đừng nói như thế…”
Gã nhìn sang Khương Nghê. Cô đang dùng mu bàn tay lén quệt đi nước mắt.
Dưới nắng dương, khoảnh khắc rung động ấy vụt qua trong chớp nhoáng, hệt như cát mịn trượt khỏi kẽ tay, gió heo may thổi oằn cành lan mảnh, đế đèn lưu ly lăn tới mép bàn, hoa lê trĩu giọt mưa, thấy mà xa xót.
Hai người ngồi với bà Khương rất lâu, đến tận xẩm tối mới chào biệt.
Không cao dần chuyển màu xám tối. Khương Nghê lái xe, bật đèn xe.
“Hôm nay may nhờ có anh.” Khương Nghê cười, nửa bên mặt đối điện Trịnh Đạc.
“Xem chừng giờ mẹ tôi chỉ nhận mỗi anh.” Giọng Khương Nghê nghe sao đắng chát.
Lời Trịnh Đạc có ý cười: “Vậy về sau tôi phải phụ trách sinh hoạt của cả hai mẹ con cô rồi.”
Khương Nghê biết gã đang nói đùa. Một dòng hơi ấm quét ngang. Có gã, với cô, quá khứ không còn quan trọng. Gã khác hẳn những gã trai lấp lánh hào quang bên cạnh cô xưa nay. Gã khi đã cởi bỏ mọi vầng sáng, ham muốn trắng trợn mà chừng mực, trong cục mịch có tinh tế, trong cương chứa nhu, ẩn mình trong bụi bặm, dịu dàng chạm tận tim cô.
“Khương Nghê…”
Tiếng Trịnh Đạc dịu dàng: “Giả sử có một ngày không làm diễn viên nữa, cô muốn làm gì?”
Khương Nghê cười: “Sẽ không có ngày ấy.”
Trịnh Đạc nhíu mày, ngó nụ cười vị chát của cô, nói: “Tôi nói “giả sử”…”
Khương Nghê nghẹo đầu, dừng tại một khúc đèn đỏ, đáp: “Dẫn mẹ đi một nơi có non có nước dưỡng lão.”
Trịnh Đạc không ngờ nguyện vọng của cô giản đơn đến thế.
“Biên Thành cũng được đấy.” Đèn đỏ chuyển đèn xanh. Khương Nghê đạp ga.
Trịnh Đạc ngắm sườn mặt cô, mảng màu ấm do được đèn tín hiệu soi chiếu.
“Vậy…”
Chưa đợi gã kịp thốt thành lời, điện thoại Khương Nghê đã reo, trên màn hình hiển thị hai chữ “Cảnh Diệc”. Trịnh Đạc ngậm miệng.
“Giám đốc Cảnh.” Khương Nghê tập trung quan sát đường xá, trong giọng nói là sự lạnh nhạt.
Qua thêm một khúc giao có đèn tín hiệu, mắt Khương Nghê nảy lên dao động yếu ớt.
“Tôi biết rồi.”
Cô tấp xe vào lề đường, mắt nhìn trân trân vào kính chắn gió, nói: “Tôi phải đi Duyệt Các một chuyến, anh bắt xe về trước đi. Không cần đợi tôi.”
Trịnh Đạc hơi lo lo, nhìn cô lâu lâu, nói: “Tôi đợi cô nhé.”
“Không cần.”
Trong giọng cô có mệnh lệnh không cho làm trái. Lập tức ý thức được có lẽ mình đã nặng lời, cô dịu giọng: “Cần thương thảo về bộ phim sắp tới của tôi, có lẽ sẽ khá lâu. Anh về trước đi.”
Trịnh Đạc không cố nài thêm. Gã xuống xe, đưa mắt nhìn chiếc xe của cô khuất dần ở cuối con đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook