Son Sắc
-
43: Phát Hiện
Sau khi dùng xong bữa sáng, cậu Tùng bận bịu chuẩn bị quần áo chỉnh chu, đặng đi thăm nom mấy sào ruộng bên xóm Chiếu, cậu có dặn nàng đừng có chờ cơm trưa, cậu đi xem ruộng xong sẽ ghé qua nhà ông bà Tịnh dùng cơm trưa luôn
Đợi chiếc xe huê kỳ của cậu Tùng khuất dần sau rặng tre dày rậm rạp, nàng như trút được một mối lo ngại lớn lao, bước chân nàng ung dung hướng về phía phòng Tít
Vừa bước đến cửa phòng, nàng không thích gõ cửa mà xông thẳng vào luôn, như thể đây là chuyện hết sức bình thường, thấy bóng dáng nàng lập lò xuất hiện, Tít có hơi giật mình một chút, con bé chau mày nhăn nhó
"Sao mợ không gõ cửa?"
"Còn xa lạ gì đâu mà gõ, bộ em có gì giấu mợ hay sao, mà sợ lung quá dạ"
Nàng liếc mắt sang Tít đang ngồi trên giường ăn sáng, nhìn thôi cũng đủ biết con nhỏ lết đi không nổi rồi, tại nàng tối qua hăng sức, suýt chút nữa là Tít khóc nhè luôn rồi, bởi vậy sáng sớm nay Tít hờn giận nàng đây nè chứ đây
"Mợ đừng có trơ trẽn như vậy nghen chưa"
Tít giận dữ lườm nàng một cái, mình mẩy nó bây giờ chổ nào cũng đau nhức rã rời, chưa kể dấu tích tối qua nàng để lại còn in hằn trên da thịt Tít, không có chổ nào còn nguyên vẹn hết trơn, đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc
"Em dám ăn nói hỗn hào với mợ vậy hở?"
Nàng chau mày ngồi xuống giường cạnh Tít, đưa tay véo nhẹ cái gò má trắng hồng thơm mùi sữa ngọt, không biết sao nàng cứ bị mê muội mấy cái mùi thơm đặt trưng trên cơ thể Tít, chạm vào là không muốn dứt ra luôn.
"Mợ còn nạt em, tại ai mà em thành ra bộ dạng thân tàn ma dại này? Mợ sướng rồi, bây giờ còn quay lại trách hờn em?"
Tít đặt dĩa đồ ăn sáng qua một bên, mặt nó hầm hầm sắc khí, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay tại chổ, Hân sợ sệt ôm chặt hai tay, nép mình qua một bên, giọng nói có chút rụt rè
"Tại em thơm quá, mợ kiềm chế không có được! ủa mà, tối qua em cũng sướng mà? Đâu phải có mình tui sướng đâu"
"Đi ra ngoài, nhanh lên!"
Tít hậm hực quát lớn, đã làm sai rồi mà còn không chịu nhận lỗi, lại còn lớn gan đổ thừa hết mọi tội trạng lên đầu nó, kì này tui cho mợ nhịn đến mãn đời luôn cho coi, để coi mợ thiệt hay tui thiệt
"Em! em dám nạt nộ mợ?"
"Ờ, mợ mà còn ở đây, tui đánh tét mông mợ luôn đó"
Tít không thèm ngó đến nàng dù chỉ một cái, Tít biết thừa nàng bây giờ đang mếu máo sắp nhảy dựng lên rồi, Tít sợ chẳng may va vào cái ánh mắt ngây thơ vô số tội đó thế nào Tít cũng yếu lòng cho coi
"Em! nay em còn dám đòi đánh tui, hong dạy em riết em hư đúng hong?"
"Nè, lại đây tui cho mợ dạy, lấy roi đánh tét mông tui luôn đi, rồi mai mốt đừng có mò qua đây sờ mó tui hen"
"Em! "
Nàng tức thời cứng họng, loạn rồi! cái nhà này riết rồi không phân biệt được đâu là chủ, đâu là tớ luôn.
Ủa mà Tít đâu phải đày tớ?
Nói quạch tẹc ra hiện tại Tít đang đóng vai trò nhân tình của nàng
Nghĩ đến đây, thái độ nàng dịu xuống đôi chút, liếc nhìn qua gương mặt lạnh lùng đang ngậm miếng bánh mì lạt kia, tự dưng nàng muốn cắn một cái ghê nơi, não chưa kịp tiếp nhận thì miệng nàng đã làm
Nàng ghé sát miệng lại gần cắn miếng bánh mì lạt còn dính lại một chút trên khóe môi Tít, làm cho con nhỏ ngơ ngác không biết nên phản ứng làm sao, nói đúng hơn là Tít không còn từ ngữ nào để diễn tả cái hành động vô tri khờ khạo này
"Bốp"
Một phát tát vào mông đau điếng, khiến cho nàng giật mình mà ôm chầm lấy Tít, nói mà không làm hình như nàng tưởng Tít đang nói chơi hay sao á, riết rồi lời nói của Tít nàng coi không có ra kí lô gam nào.
"Em! em dám đánh mợ?"
"Bốp"
"Nè"
"Bốp"
"Đừng có đánh, mợ đau đó"
"Bốp"
"Đau cho ớn, mốt đừng có lì lợm kiểu đó"
Tít vung tay tát mấy cái liên tiếp vào mông nàng, nói cho hầm hố vậy thôi chớ Tít phát tay nhẹ hều à, đâu có như "ai kia" đánh roi nào roi nấy muốn bán sống bán chết.
"Em, em hết thương mợ rồi đúng không?"
"Nè, đừng có một bài ca làm hoài hen, cái này là do mợ sai, nên em đánh mợ, rồi liên can gì đến chuyện thương hay không thương, hả?"
"Bốp"
Dứt câu, Tít tát thêm một cái nhẹ vào mông nàng, hệt như răn đe, mặc cho nàng dãy dụa kêu tha, Tít dùng một tay ôm nàng chặt cứng trong lòng ngực, không cho nàng trốn thoát
"Buông! mợ ra coi"
"Không"
"Bốp"
"Aaa, buông ra"
"Còn dám rống họng ha"
"Bốp"
"Em! mợ thoát ra được là em chết"
"Bốp"
"Ờ, vậy ngu gì em buông mợ ra, cho mợ đánh chết em ha chi?"
"Bốp"
"Ui daa"
"Đúng không Hân?"
"Bốp"
"Aaa, buông mợ ra"
"Nói sao cho em nghe lọt lổ tai đi, rồi em tha cho mợ"
"Mợ! mợ ơ"
"Bốp"
"Mợ sao"
Tít khoái chí đến độ cười không ngậm được mồm, không ngờ chọc ghẹo nàng lại đã đến mức độ này, coi như trừng phạt nàng cái vụ tối qua dám hung hăn bậm trợn, đè Tít ra cáu xé không nương tình
"Mợ! đau quá, em tha cho mợ đi"
"Bốp"
"Mợ khoải"
"Bốp"
"Có biết em đau không Hân?"
"Bốp"
"Dạ! biết, mợ biết mà"
"Bốp"
"Biết sao còn làm, em đã khóc lóc kêu tha rồi, mà mợ có tha cho em đâu?"
"Bốp"
"Aaa, mợ sai.
.
mợ sai, là lỗi của mợ"
"Bốp"
"Mợ sai, chớ không lẽ tui sai"
"Bốp"
"Mốt còn dám mạnh tay nữa hết"
"Bốp"
"Hết.
.
mợ hết, mợ hết mà"
"Bốp"
"Chừa nha chưa?"
"Bốp"
Hân nức nở bật khóc thành tiếng, nàng có làm gì sai đâu mà Tít mạnh tay quá chừng, mông nàng nóng ran, tê rần, vậy mà Tít còn không chịu tha, muốn đánh cho tét da tét thịt luôn hay gì, cái đồ đáng ghét này
Nghe tiếng nàng khóc, Tít sốt ruột, nó nhẹ nhàng buông lỏng nàng ra một chút, bàn tay còn lại xoa xoa vào chổ vừa bị Tít đánh một trận đòn no nê, nghe nàng khóc thì thấy thương, nhưng nhớ lại chuyện tối qua nàng làm, Tít bực bội ghê nơi
"Nín, em thương, đừng có khóc"
Nàng lọt thỏm vào lòng Tít, mặc sức ăn vạ cho tới khi nào Tít sốt ruột năn nỉ nàng mới chịu ngưng khóc, đây cũng là tuyệt chiêu mà nàng hay xài nhứt luôn đó, bởi mỗi lần Tít thấy nàng khóc là y như rằng nó xót, mà đã xót rồi thì nàng được nước lấn tới thôi chớ sao.
"Hic! mợ đau!.
hic! đau quá"
"Đâu, mợ đau chổ nào?"
Hân sụt sùi nước mắt, không quên nhiệm vụ bắt đền Tít về cái tội nó dám đánh đập nàng, đời thuở nào hai chục tuổi đầu rồi mà còn bị ăn đòn, lúc bé ở nhà cha má Hân còn chưa dám đánh nàng roi nào, không phải không dám, mà do nàng rất ngoan ngoãn, lại chăm chỉ học hành, nên cha má cưng lắm, còn bây giờ thì sao?, nghĩ đến đây tự dưng nàng tủi thân quá đa
"Chổ này! hic! đau chổ này"
Hân lấy ngón trỏ chỉ vào mông trái, rồi đến lượt mông phải, điệu bộ nàng trông oan ức hệt như vừa mới bị đám trẻ con trong làng ăn hiếp, Tít xoa xoa mông cho nàng, trong kí ức lại ẩn hiện hình ảnh lúc nàng bị đám thằng Cò giật tóc, lúc đó nàng vừa mếu máo vừa chạy về phía Tít cầu cứu, nhưng tiếc thay hồi bé Tít ốm yếu quá, mần sao mà bảo vệ được cho nàng, nhưng không vì chuyện đó mà Tít bỏ cuộc, mặc dù yếu thế nhưng Tít vẫn đâm đầu lao ra, kết quả là bị đánh tới mức ngất xĩu, đợt đó ông An nổi trận lôi đình, đòi qua đốt nhà cha má thằng Cò, hên là có bà Liên ngăn cản ông An, không là tụi nhỏ chết toi rồi
Khóe môi Tít cong lên, ánh mắt nhìn Mai Hân càng lúc càng trìu mến hơn bao giờ hết, không ngờ cô bé năm xưa Tít đem lòng thương mến, giờ đây lại nằm gọn trong lòng ngực Tít, quả thật Tít chưa bao giờ ngờ đến sẽ có một ngày, Tít chạm tay vào được bóng hồng mỹ lệ này, nếu đã có được trong tay, Tít thề sẽ nâng niu bao bọc nàng một cách trân quý nhất
"Sao em lại cười?"
Hân thấy Tít chỉ ngồi lì một chổ xoa xoa mông cho nàng, mặc im không nói câu nào, đặc biệt khóe môi Tít lại cong lên một đường cong dịu dàng, đây có lẽ là nụ cười ôn nhu nhất mà nàng từng thấy từ trước đến nay, nhưng nụ cười rạng rỡ này làm cho nàng bất chợt nhớ đến!
"Em thấy mợ khóc xấu quá, nên em mắc cười đó đa"
"Bốp"
Dứt câu, một bạt tay không mạnh không nhẹ rơi thẳng vào bên má trái Tít, làm cho nó giật mình trợn tròn mắt, đáp lại Tít là ánh mắt hằn tia lửa giận từ nàng, Tít hơi rén rồi, nó vội vàng lên tiếng bào chữa
"Em ghẹo mợ thôi, chớ mợ là đẹp nhất trong lòng em, cái này gọi là gì ta! aaa tuyệt sắc giai nhân, sao mà xinh đẹp thế không biết, lại đây em hôn mợ cái"
Tít chu môi ịn vào mặt nàng liên tục mấy chục cái, âm thanh chốc chốc vang lên nghe rất êm tai, Hân ngồi im re hưởng thụ mấy nụ hôn dịu ngọt từ Tít, giận vậy thôi chớ nàng phái Tít chủ động hôn nàng cực kì, Tít mà hôn là nàng ngui giận ngay ấy mà
Âm thanh đùa nghịch hôn hít vang vọng đến chói tai, chỉ có duy nhất một thứ mà Tít không lường trước được, từ lúc Mai Hân bước vào căn phòng này, đã có một bóng dáng thập thò dõi theo từng bước chân của nàng, cuộc trò chuyện thân mật vừa rồi, vô tình lọt vào tai bóng dáng đứng nép mình sau cánh cửa không cách âm!
***
Sau một ngày bôn ba hết mấy sào ruộng bên xóm Chiếu, cuối cùng Thanh Tùng cũng về được đến gia trang, vừa bước xuống xe, cậu không ngần ngại lao thẳng một mạch về phòng sách, cơ thể cậu bây giờ khó chịu dã man, cơn ngứa ngáy dày vò lấy thể xác cậu không buông tha, vào đến phòng, cậu lôi bàn đèn, rồi ống tẩu ra để sẳn trên bàn, nhưng chưa kịp mồi lửa, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa ầm ĩ, cậu Tùng nhíu mày khó chịu, cậu quát
"Ai đó"
"Thưa cậu, là con"
Cậu Tùng phần nào đoán ra lý do con Muội tìm đến đây, chuyện là sớm nay, cậu có nhờ con Muội dòm ngó mợ Hân dùm cậu, thấy mợ có rục rịc gì đó đáng nghi ngờ phải báo lại cho cậu hay, tuy cậu nói không quan tâm, nhưng cậu cũng tò mò về danh tính tên nhơn tình mà nàng đang cặp kè
Cậu muốn biết tên họa sĩ, họa ra bức chân dung sắc xảo ấy là ai?
"Vào đi"
Con Muội nghe lệnh ngay lập tức bước vào, không quên cẩn thận chốt chặt cửa phòng lại cho an toàn, con nhỏ chậm chạp đi đến trước bàn làm việc thường ngày của cậu, Muội cúi gầm mặt xuống không dám nhìn vào mặt cậu, hệt như nó đang trốn tránh hay sợ sệt một điều gì đó?
"Chuyện cậu nhờ mày sao rồi?"
"Dạ thưa! "
Con Muội ấp úng không biết nên xử trí mần sao, dù sao mợ Hân cũng là cô chủ nó, không lẽ bây giờ nó lớn gan bán đứng mợ Hân nhà nó chăng? Nhưng con Muội vẫn chưa quên được vết sẹo mà con Tít đã gây ra cho nó, một vết sẹo dài ngay trán, làm cho Muội luôn tự ti về ngoại hình, sau cuộc xô xác không đáng có vào mấy tháng trước
Muội hận không thể đem con Tít ra bâm thành trăm mảnh, bởi bên cạnh Tít luôn có mợ Hân bao bọc, không cần biết đúng hay sai, mợ lúc nào cũng đứng về phía Tít, Muội theo hầu mợ Hân từ lúc mợ còn bé xíu, nhưng chưa bao giờ mợ đối xử dịu dàng hay mềm mỏng với Muội dù chỉ một chút, vậy mà từ lúc con nhỏ đó về đây, Tít đã chiếm trọn sự yêu thương từ mợ rồi
"Sao? Có chuyện gì mày cứ nói cậu nghe"
"Dạ! con! con"
Cậu Tùng nhìn sơ qua sắc mặt con Muội, cũng đủ biết con Muội đã phát hiện ra một bí mật gì đó kinh thiên động địa rồi, cậu đợi một lát, con Muội vẫn im lặng không chịu khai báo, cậu Tùng bực bội đập mạnh tay xuống bàn, cậu gằn giọng quát
"Má nó, mày câm à"
Nghe tiếng cậu Tùng quát, con Muội sợ quá quỳ rợp xuống đất, thân thể nó run run không dám ngẩn đầu lên nhìn cậu, nó sợ sệt mếu máo giải bày
"Cậu ơi, cậu tha cho con, con không dám vạ miệng đâu cậu ơi"
Muội dập đầu "bịch" "bịch" xuống đất tạ tội, thực tình nó không dám bán đứng mợ Hân, chẳng may mọi chuyện đến tai mợ, thì chỉ sợ cái mạng quèn của nó cũng giữ không nổi.
Vì nó biết một khi mợ Hân nóng giận lên, không chừng đến trời cũng sập
"Cậu hứa sẽ không khai ra mày, bây giờ mày chỉ cần thành thật nói ra danh tính cái thằng họa sĩ kia thôi"
Con Muội cắn chặt môi, nó im lặng đắng đo một hồi, cuối cùng nó quyết định bạo gan kể lại sự tình cho cậu nghe, nó tin cậu Tùng sẽ không bán đứng nó, cậu đã hứa sẽ không khai nó ra, và nó tin cậu sẽ giữ lời
"Dạ thưa cậu, thật ra mợ Hân không có qua lại với tên đàn ông nào hết á, mà mợ! "
Sắc mặt cậu Tùng méo mó khó coi, rồi vợ cậu không tơ tình với đàn ông, thì mắc gì con Muội nó phải sợ sệt?, cậu thấy tay chân nó run như cầy sấy, càng làm cho cậu khó hiểu thêm, rốt cuộc là vợ cậu đang bị cái gì đây?
"Mà sao, mày câm luôn rồi à?"
Trán con Muội đổ đầy mồ hôi hột, nó sợ đến mức muốn ngất xĩu ngay tại chổ, bàn tay nó bấu chặt ống quần thô, sau đó thưa
"Dạ! mợ Hân! mợ Hân đang! đang tơ tình với con hầu của mợ đó, thưa cậu".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook