Sơn Quỷ
-
Chương 16: Đại nham hồ ly hiện - Cốc trung Nguyệt Quý tàn
Trưa ngày rằm tháng mười, Trí Nang Tú Sĩ và Thiên Cơ đã có mặt ở trấn Chiêu Phong, cách đồi Đại Nham ba dặm, Thiên Cơ định đi một mình, nhưng Mục Tử Phát sợ chàng vọng động nên đề nghị Tang lão đi cùng.
Vừa đến nơi, Thiên Cơ đã nhờ Trí Nang Tú Sĩ dắt mình đi quan sát địa thế đồi Đại Nham. Quả đúng như lời Tang Đình Bạch đã mô tả, không có lối nào cho Thiên Cơ lên để can thiệp cả!
Hai người trở vào trấn, hội ngộ với các cao thủ các phái bạch đạo và hào kiệt tứ phương. Phần lớn bọn họ đều đã gặp Thiên Cơ ở Thần Đao sơn trang, nhưng chàng thay mặt nạ nên chẳng ai nhận ra mà chào hỏi. Trí Nang Tú Sĩ cũng đã cải dạng!
Thiên Cơ đau đáu lo lắng cho an nguy của Trầm Hạo Liệt nên cùng Tang lão về nghỉ tại Tế Dân dược phòng. Tiệm thuốc là một trong những khách hàng của Mục gia trang.
Dẫu sao Trầm Hạo Liệt cũng là chú ruột của chàng. Ai cũng quyết đoán rằng lão là kẻ chủ mưu hại cha mẹ Thiên Cơ, nhưng bằng chứng xác thực thì chưa có! Do vậy, Thiên Cơ không đành lòng để lão chết đi!
Trí Nang Tú Sĩ hiểu rõ tâm trạng Thiên Cơ, lão nghiêm giọng khuyên bảo :
- Đạo trời cao thâm mầu nhiệm, tuy vô hình mà hiện hữu khắp mọi nơi! Nay Hạo Liệt sống trái với đạo có chết trong trận này cũng là phải. Hà tất ngươi phải băn khoăn làm gì?
Thiên Cơ bướng bỉnh đáp :
- Vậy gia phụ và gia mẫu làm gì trái đạo mà phải chết thảm như vậy?
Tang lão chẳng hề bối rối, dịu giọng giải thích :
- Song thân ngươi đặt mình vào chỗ quyền quý, cao sang, danh vọng lẫy lừng là tự chuốc họa! Bậc cao nhân đạt đạo luôn khiêm tốn giấu mình, ẩn vào chỗ mờ nhạt, thô lậu nên tránh được tai họa!
Thiên Cơ giật mình lờ mờ hiểu rằng lão có lý. Từ ngày rời rừng xanh, tâm hồn chàng chẳng lúc nào thư thái, vô tư! Chàng nhớ đến những bộ xương khô được giấu kín trong Mục gia trang. Lòng bàng hoàng nhận ra kiếp người mong manh, ngắn ngủi biệt bao!
Chàng hỏi thêm đến giải quyết nghi vấn :
- Nói như bá bá thì Mục cửu phụ giàu có tột bực cũng là trái đạo!
Tang Đình Bạch mỉm cười :
- Không phải vậy! Trường hợp Mục Tử Phát thì khác. Lão ta làm giàu không phải cho chính mình mà vì hơn hai ngàn người trong hai họ Mục, Lý ở Cam Châu. Công việc kinh doanh dược thảo quan hệ cả đến nồi cơm của hàng vạn bách tính vùng Vân Nam, Quý Châu, Lưỡng đảng. Những năm mất mùa, Tử Phát phải bỏ ra mấy vạn lượng vàng phát chẩn, cứu đói, nhưng giấu tên. Kẻ không nghĩ đến lợi riêng cho mình thì khó mà gặp tai họa! Tử Phát chính là bậc chân nhân trong lớp áo đại phú đấy!
Thiên Cơ không giác ngộ hoàn toàn, nhưng cũng nghe tâm hồn thanh thản.
Chàng mỉm cười nâng chén mời Tú sĩ.
Sáng hôm sau, hai người rời Tế Dân dược phòng đi đồi Đại Nham. Quần hào đông độ hơn ngàn, tập trung quanh chân đồi, đoàn người Bắc Đẩu môn cũng đã có mặt.
Hạo Liệt mang theo hơn trăm đệ tử, sắc mặt bình thản, tươi tắn, như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Trầm môn chủ vui vẻ trò chuyện với Bang chủ Cái bang Đại Phúc Cái, Chưởng môn Hoa Sơn Vân Thúc Tử, Chưởng môn Võ Đang Huyền Hoa chân nhân, Tuệ Thành Thượng Nhân trưởng lão Nga Mỹ, và Vân Hiền thiền sư thủ tọa Đạt Ma viện chùa Thiếu Lâm!
Chính Trí Nang Tú Sĩ đã giới thiệu lai lịch những đại nhân vật ấy với Thiên Cơ.
ông bàn rằng :
- Năm phái đều có mặt thì không chừng sau trận quyết đấu với Hạo Liệt, Huyết Ấn Thần Quân sẽ phải đối phó với một trận chiến khác!
Giữa giờ Thìn, mọi người ngạc nhiên khi thấy Huyết Ấn Thần Quân xuất hiện mà chỉ mang theo một lão nhân áo vàng, tóc bạc, lưng còng, hông đeo trường kiếm. Họ xôn xao bàn tán, hỏi nhau lai lịch của lão già kia, nhưng không ai biết cả!
Huyết Ấn Thần Quân ngạo nghễ cười vang :
- Lão phu không ngờ đồng đạo võ lâm lại có lòng quan tâm đến cuộc phó ước nhỏ bé này! Thật là vạn hạnh!
Cao thủ đầu sỏ năm phái bạch đạo đều bối rối, thầm phục Khang Nhẫn là người trí dũng. Lão không kéo quân đến thì các phái chẳng thể mở miệng hỏi tội để mang tiếng ỷ chúng hiếp cô!
Huyết Ấn Thần Quân xuống ngựa, nghiêm giọng với Hạo Liệt :
- Năm xưa, lệnh tôn là Bắc Đẩu thư sinh đâm lão phu một kiếm, đẩy rơi xuống vực thẳm Khuyết Sơn. May mà lão phu còn sống đến giờ này để đòi lại công đạo. Theo quy củ võ lâm thì phụ trái tử hoàn, tức hạ phải trả nợ thôi! Đây là việc riêng giữa hai chúng ta, không ai được xen vào cả!
Hạo Liệt cười nhạt :
- Thần quân thoát chết một lần còn không biết sợ hay sao mà còn nuôi dã tâm bá chủ? Hôm nay lão phu quyết vì võ lâm mà trừ hại!
Câu nói đầy chính nghĩa của họ Trầm được quần hùng hoan hô nhiệt liệt.
Khang Nhẫn mỉa mai :
- Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa vô ích. Chỉ có kẻ đui mù mới không biết ngươi ám hại bào huynh để đoạt cơ nghiệp Bắc Đẩu môn!
Quần hùng lập tức im bặt vì Thần quân đã nói lên sự nghi ngờ của họ.
Còn Trầm Hạo Liệt chỉ thoáng biến sắc và mỉm cười :
- Lòng dạ lão phu thế nào đã có trời cao soi xét!
Thái độ bình thản của lão quả là đắc sách, nếu biện minh chỉ khiến mọi người thêm nghi ngờ!
Tang tú sĩ thở dài :
- Tâm cơ của Hạo Liệt quả là đáng sợ! Nếu lão ta không bận rộn bởi việc sanh cho được một đứa con trai thì võ lâm đã đoạn từ lâu rồi!
Thiên Cơ giật mình :
- Nhưng biểu thẩm đã quá năm mươi rồi mà?
Tang Đình Bạch cười mát :
- Ngươi thật ngớ ngẩn! Hạo Liệt có đến hơn hai chục tỳ thiếp trẻ đẹp. Lão lại uống hàng trăm toa thuốc quý để tìm người nối dõi. Xui xẻo thay, chẳng ai chịu thụ thai cả! Nhưng nhờ cái lưới phấn son ấy mà Hạo Liệt đã phế bỏ dã tâm xưng bá của mình!
Lúc này, Huyết Ấn Thần Quân và Trầm Hạo Liệt đã lên đến đỉnh đồi, chuẩn bị tử chiến.
Trên tay họ Trầm là một thanh trường kiếm sáng loáng như sương, phản chiếu ánh dương quang mờ nhạt, cuối thu. Nếu trời quang đãng và nắng gắt thì đây chính là một lợi thế. Nhưng Huyết Ấn Thần Quân đa mưu túc trí, đã chọn đúng vào thời điểm này!
Đồi Đại Nham chỉ thoai thoải ở sườn Nam, các phía còn lại đều dốc đứng. Lão nhân áo vàng, lưng còng đã trấn giữ ở lối lên duy nhất, quay mặt nhìn xuống để đề phòng có người can thiệp.
Trên này, Trầm Hạo Liệt đã ra chiêu trước, ánh thép loang loáng, tỏa đầy sát khí.
Đã nhiều năm rồi, pho Đại Hùng kiếm pháp không xuất hiện, khiến mọi người hồ hởi theo dõi, trầm trồ tán thưởng. Dẫu sao thì Hạo Liệt cũng đại diện cho phe chính nghĩa!
Nhưng chỉ vài chục chiêu, quần hùng đã quên đi ranh giới chính tà, hoan hô cả Huyết Ấn Thần Quân, và lão xứng đáng nhận sự tán thưởng ấy.
Hôm nay, Huyết Ấn Thần Quân mặc hồng bào, hòa hợp với màn chưởng ảnh phơn phớt màu xám. Lão liên tiếp đẩy ra những đạo chưởng kình sấm sét khiến trường kiếm đối phương run lên. Tuy nhiên, Đại Hùng kiếm pháp đứng đầu thiên hạ, nên đâu dễ bị khuất phục. Thỉnh thoảng, Hạo Liệt ập đến, kiếm kình xé nát chưởng phong, chấp nhận đối đòn. Mũi kiếm của ông chập chờn uy hiếp những tử huyệt trên mặt và ngực khiến đối phương phải ngại ngùng.
Những lúc ấy, Khang lão chỉ đành nhượng bộ, tránh né bằng một thân pháp cực kỳ ảo diệu, rồi phản công ngay với những đòn như vũ bão.
Thiên Cơ nhận ra lão đang thi triển pho “Phiêu Phiêu Ảo Bộ” của Nguyệt Quý thánh cung! Chàng thở dài, thầm lo cho Hạo Liệt! Huyết Ấn Thần Quân có tu vi gấp rưỡi địch thủ, nên chắc chắn Hạo Liệt càng đánh lâu càng bất lợi.
Họ Trầm cũng hiểu điều ấy nên sau hơn ba trăm chiêu đã ra đòn quyết định. Lão nương theo một đạo chưởng phong của họ Khang, lùi lại hơn nửa trượng rồi đột ngột đề khí bốc lên cao, xuất chiêu “Tinh Vũ Minh Vân”.
Xung quanh Hạo Liệt hiện ra màn kiếm quang gồm hàng vạn điểm sao lấp lánh.
Huyết Ấn Thần Quân không thể đứng im chịu thế hạ phong, tung mình lên đón chiêu. Chưởng phong và kiếm kình chạm nhau nổ vang, song phương dội ra rơi trở lại mặt đất.
Quần hùng ồ lên vì thấy Hạo Liệt đang phun ra từng vòi máu, còn Khang Nhẫn chỉ bị rạch hai đường không sâu nơi bắp tay.
Bỗng khu vực đồi Đại Nham tối sầm lại,như có đám mây đen vừa bay qua. Đây là cuối thu nên chẳng ai chú ý đến hiện tượng này.
Huyết Ấn Thần Quân đắc ý cười rộ :
- Hạo Liệt! Ngươi quyết giết chết Trầm Thiên Toàn để hôm nay chết thay cho gã, xem ra luật báo ứng của trời đất cũng linh nghiệm đấy!
Hạo Liệt trúng ba chưởng vào ngực và đùi, thọ thương trầm trọng, có muốn đào tẩu cũng không còn sức. Thế mà lão lại mỉm cười đanh ác :
- Mạng của lão phu lớn lắm!
Vừa lúc ấy, đám mây trên trời sa xuống và phát ra những tiếng líu ríu, cùng tiếng đập cánh phành phạch. Hàng vạn con chim đen đủi mỏ đỏ ập xuống tấn công Huyết Ấn Thần Quân và quần hào.
Thiên Cơ tinh mắt nhận ra chúng không hề đụng chạm đến Trầm Hạo Liệt. Lão cũng cung kiếm che đầu và lui dần đến mép phía Tây, rồi nhảy xuống vòng tay của đám đệ tử Bắc Đẩu môn.
Đoàn chim đặc biệt chiếu cố Huyết Ấn Thần Quân khiến lão phải múa tít song chưởng hộ thân, không có thời gian đuổi theo Hạo Liệt.
Quần hùng đã sớm tháo chạy vào khu rừng hạnh đào gần đồi để tránh lũ chim.
Lát sau, phe Bắc Đẩu môn cũng đến theo.
Huyết Ấn Thần Quân giận dữ quát vang :
- Trầm Hạo Liệt! Ngươi vì sợ chết mà cầu viện Phi Điểu hội, thật nhục nhã cho tông môn họ Trầm.
Hạo Liệt lộ vẻ oan ức, phân bua với quần hùng :
- Hai mươi ba năm trước, lão phu tình cờ cứu mạng con trai của Hội chủ Phi Điểu hội Hách Nhân Bình. Có lẽ lão nghe nói vê cuộc phó ước hôm nay nên cho bầy chim đến trợ chiến! Lão phu cũng hoàn toàn bất ngờ!
Mọi người bán tín bán nghi không thể trách lão được. Nhưng từ dưới đám đông có ai đó nói vọng lên :
- Thế thì không chừng chính Phi Điểu hội đã vì muốn đền ơn Môn chủ nên đã phục kích giết vợ chồng Trầm Thiên Toàn! Ôi cao cả thay lòng dạ nghĩa tình của lão giết mướn họ Hách!
Không hiểu câu mỉa mai này có được bao nhiêu phần sự thực mà khiến Trầm Hạo Liệt tái mặt, và quần hào nhìn lão bằng cặp mắt nghi ngờ.
Thấy Huyết Ấn Thần Quân và lão nhân áo vàng đã biệt dạng, còn lũ chim cũng bay mất, mọi người cùng nhau giải tán. Chẳng ai mở miệng cáo từ Hạo Liệt dù họ đến đây vì lão. Mối liên quan với Phi Điểu hội và hành động tham sống sợ chết lúc nãy đả khiến võ lâm chán ghét Hạo Liệt.
Khi đi được một quãng, có người đã quay lại và thét lên :
- Ngụy quân tử.
Câu này đánh trúng vào cảm giác chung của đồng đạo giang hồ nên có hàng trăm người bất giác nhất tê quát vang :
- Ngụy quân tử!
Dù là kẻ thâm hiểm, gian xảo cách mấy, Hạo Liệt cũng không chịu được đòn này, mặt lão xám ngoét, đứng chết lặng. Lát sau, Hạo Liệt ngửa cổ rười ghê rợn :
- Được lắm! Đã thế thì lão phu sẽ trở thành quân tiểu nhân vậy!
Nói xong lão kéo quân đi mất.
Trí Nang Tú Sĩ và Thiên Cơ vẫn đứng lại trong khu rừng hạnh đào nên nghe rõ câu nói này. Tang lão rầu rĩ nói :
- Con thú dữ bị dồn đến bước đường cùng tất sẽ nổi điên. Lão ta sẽ đưa Bắc Đẩu môn vào cảnh máu chảy đầu rơi thôi!
Nãy giờ Thiên Cơ không hề nói tiếng nào, mắt rực lửa căm thù và thống khổ.
Cuối cùng, vì sợ chết, Hạo Liệt đã phải ló đuôi chồn, cầu cứu đến Phi Điểu hội. Việc này đã xác nhận suy đoán của Sát Nhân Đồng Tử Phó Tương Như và Trí Nang Tú Sĩ!
Tang lão là người thông tuệ, rất thấu hiểu tâm trạng Thiên Cơ. Lão nghiêm giọng phân giải :
- Cơ nhi không được loạn động! Ngươi phải chờ đến lúc Phi Điểu hội xuất đầu lộ diện, liên thủ với Trầm Hạo Liệt rồi mới tính toán đến việc phục thù. Nếu ngươi giết Hạo Liệt quá sớm, tà hội kia sẽ tiếp tức ẩn náu và trở thành mối họa lớn sau này!
Tang Đình Bạch là nghĩa huynh của cả Thiên Toàn lẫn Lý Dĩ nên Thiên Cơ rất tôn kính lão. Chàng vội cúi đầu hứa :
- Tiểu diệt hoàn toàn nghe theo lời dạy của bá bá!
Tang lão hài lòng nói tiếp :
- Sau trận này! Thanh danh Hạo Liệt bị hoen ố, lu mờ. Lão là người cao ngạo tất sẽ không chịu nổi, phải liên minh cùng Phi Điểu hội, tranh hùng với Huyết Ấn bang và cũng để hoàn thành ước mơ bá chủ của mình.
Thiên Cơ cười mát :
- Nhưng võ công Hạo Liệt đâu thể sánh ngang với Huyết Ấn Thần Quân?
Trí Nang Tú Sĩ thở dài cay đắng :
- Họ Trầm nhà ngươi có một bí mật kinh hãi thế tục, và cũng là một trong những nguyên nhân đưa đến cái chết của cha ngươi. Ngay cả Lý Dĩ cũng không biết được việc này!
Lão ngừng lại, nhăn trán sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp :
- Năm ấy, Thiên Toàn một người một ngựa đến Cái Chân Quảng Đông đánh đuổi Ngân Diện Quỷ, cứu mạng Hồng gia bang. Hồng bang chủ bèn tặng cho cha ngươi một chiếc sừng tê ngưu để làm chuôi của thanh Bắc Đẩu thần kiếm. Thiên Toàn là người có tài điêu khắc nên đã đích thân đẽo gọt chiếc sừng. Trong quá trình tạo tác, y phát hiện chiếc sừng từng bị cưa ra, chắp lại. Thiên Toàn liền dùng Bắc Đẩu thần kiếm chẻ theo mối nối, tìm thấy bên trong chỗ rỗng của sừng tê một cuộn giấy nhỏ. Đấy chính là tuyệt học Hóa Huyết ma công của Hỗn Thế Thiên Tôn Âu Dương Trụ thời Bắc Tống.
Thiên Cơ hiếu kỳ hỏi :
- Âu Dương Trụ cùng thời với Võ Lâm Chi Vương Bộc Hy Hoàng, vậy thì ai hơn ai?
Tang lão gật đầu :
- Cơ nhi hỏi rất hay, bản lãnh họ Bộc cao hơn Âu Dương lão quỷ nửa bậc, nhưng không sao giết được lão ma vương trong vòng giới hạn ngàn chiêu. Tuy nhiên, trong lần so tài thứ tám trên núi Hoa Sơn, thân thể Âu Dương Trụ bất ngờ tan ra thành máu trước mặt hàng ngàn đồng đạo.
- Tà công ấy có hại như vậy, sao thiên tôn còn luyện làm gì?
Tang lão giải thích :
- Hóa Huyết ma công là đỉnh cao của võ nghệ tà môn, chỉ cần khổ luyện hai mươi năm là có tu vi hoa giáp. Lúc ấy thân thể nhẹ nhàng như bông, chưởng kình chạm vào đâu thì da thịt chỗ ấy tiêu tan thành máu đen, lan dần khắp châu thân! Chỉ riêng khí độc của chưởng phong cũng đủ khiến đối thủ phải choáng váng, mê muội!
Thiên Cơ rùng mình nói :
- Bá bá kể tiếp đi!
Tang lão hắng giọng kể :
- Sau đó, Thiên Toàn đi Nam Kinh thăm lão phu, kể lại việc tìm thấy khẩu quyết Hóa Huyết thần chưởng. Lão phu khuyên hủy đi thì cha ngươi bảo rằng :
“Tiểu đệ đang khổ luyện, có lẽ chỉ mười năm là thành công. Lúc ấy, Thiên Cơ cũng đã khá lớn, tiểu đệ sẽ vượt Sơn Hải Quan giết sạch bọn tướng soái của Mãn Châu bát kỳ, khiến chúng phải lui binh! Nếu tiểu đệ không trở về, mong đại ca chiếu cố giùm Kim Lan và Cơ nhi!”
Thiên Cơ không ngờ cha mình lại là người nặng lòng với giang sơn như vậy.
Chàng nghe niềm tv hào sôi sục, và nước mắt cay xè!
Tang lão thở dài nói tiếp :
- Y đã quyết hy sinh vì xã tắc thì làm sao lão phu dám bàn ra? Không ngờ chí nguyện cao cả kia chưa thành thì Thiên Toàn đã bị Hạo Liệt ám hại!
Sau đám tang cha mẹ ngươi vài năm, lão phu đến chơi Nghi Xương thì Hạo Liệt buột miệng kể về hồ Thủy Ngân ở vùng Đông Bắc Quý Châu. Lão phu hiểu ngay Hạo Liệt đã chiếm được bí kíp Hóa Huyết ma công. Vì tà công này cần đến khí độc của thủy ngân ở giai đoạn cuối cùng! Giờ đây, Hạo Liệt chỉ cần thổ nạp trăm ngày bên hồ thủy ngân là trở thành Hỗn Thế Thiên Tôn thứ hai!
Thiên Cơ lộ sát khí :
- Vậy tiểu diệt có nên giết lão trước để trừ hại cho đời không?
Tang lão xua tay :
- Trong đạo của tự nhiên thì thiện và ác đều có chỗ như nhau. Đôi khi cái ác này sinh ra để tiêu diệt cái ác khác. Cứ để Hạo Liệt và Huyết Ấn Thần Quân tương sát, ma đạo suy tàn thì chính khí mới vượng lên được!
Thiên Cơ băn khoăn :
- Chỉ sợ lúc ấy tiểu diệt không thể địch lại Hóa Huyết ma công thì sao?
Tang lão cười ha hả :
- Ngươi có Quan Âm Bồ Tát phù trì thì còn phải sợ gì ai nữa?
* * * * *
Ngay trưa hôm ấy, Trí Nang Tú Sĩ và Thiên Cơ sang sông, trở về Nghi Xương. Họ nấn ná lại chuyện trò nên đi sau đoàn người Bắc Đẩu môn gần nửa canh giờ. Trẽn đường chỉ còn vài chục khách đông hành với họ.
Rời bến đò sông Hán được vài chục dặm thì trời đổ mưa rào. Hai người thúc ngựa phi mau vì nhìn thấy một mái ngói rêu phong ở phía trước, cách họ chừng vài chục trượng.
Đó là một tòa miếu lâm thần hoang phế, nằm gần bìa rừng mé hữu.
Nhưng khi đến nơi thì tòa miếu nhỏ bé kia đã chật ních người trú mưa.
Bám theo bọn Thiên Cơ là ba hào kiệt Hồ Nam. Hán tử gầy gò vuốt nước mưa trên mặt rồi bàn :
- Trận mưa quỷ quái này thường kéo dài đến nửa đêm. Cách đây nửa dặm có một tòa trang viện rất lớn, chúng ta hãy đến đấy xin tá túc!
Nói xong, gã cùng hai bằng hữu phóng ngựa đi liền. Thiên Cơ và Trí Nang Tú Sĩ đành phải đi theo họ. Đoạn đường không xa nên họ đến nơi rất nhanh.
Tòa trang viện này nằm khá sâu cách bìa rừng đến chừng ba chục trượng. Trời tối sầm vì cơn mưa như thác lũ nên Thiên Cơ chẳng thể quan sát được toàn cảnh. Chàng chỉ thấy tường vây xây bằng đá núi, cao hơn trượng và hai cánh cửa gỗ dầy kiên cố.
Hán tử gầy gò thúc ngựa đến sát, dùng cán kiếm gõ vào cánh cửa đóng kín. Hai gã còn lại đứng song song, mỗi người một bên, Thiên Cơ và Trí Nang Tú Sĩ đứng hơi lùi lại một chút.
Một tia chớp lóe lên, vạch ngang bầu trời u ám. Nhờ vậy, Thiên Cơ phát hiện hán tử to béo mé hữu đang vung tiểu đao cắm vào lưng Tang lão.
Chàng kinh hãi nhoài người sang mông ngựa của Tú sĩ, vươn tay phải chụp lấy cổ tay gã và bóp mạnh. Gã rú lên đau đớn vì xương tay vỡ ùn.
Cùng lúc ấy, Thiên Cơ nghe sườn trái đau nhói. Chàng bị tên thứ ba đâm trúng.
Thiên Cơ vung cước đá văng tên sát thủ rồi nói nhanh :
- Chạy mau! Tiểu điệt đã thọ thương rồi!
Nhưng đã quá muộn vì cửa trang viện mở toang và bên trong ùa ra mấy chục gã áo đen. Trí Nang Tú Sĩ rút Kim kiếm chống cự, còn Thiên Cơ sử dụng Thiết hoàn. Hai người múa tít vũ khí, tung mình lên không để tránh trận mưa ám khí. Họ an toàn nhưng hai con ngựa xấu số bằng lên bỏ chạy và ngã gục!
Thiên Cơ thuận đà lao xuống đầu hai gã hắc y gần nhất. Xuất chiêu “Thiết Hoàn Cửu Hiện”. Họ cử kiếm chống đỡ, kiếm ảnh tua tủa như bàn chông, hiểm ác phi thường.
Nhưng Thiên Cơ bị ám toán, trong lòng vô cùng phẫn hận nên xuất thủ rất tàn nhẫn, mãnh liệt. Vòng sắt gạt phăng thanh kiếm bên tả, còn tay hữu chàng khóa chặt thanh thứ hai, Thiết hoàn rạch đứt yết hầu một gã, và chân phải Thiên Cơ chấn nát sườn trái gã kia.
Chàng như mãnh hổ xông vào hàng ngũ đối phương. Tay chân lợi hại như nhau, giết liền tám chín tên. Trí Nang Tú Sĩ cũng hiển lộng thần oai, dùng thanh bảo kiếm Vô Tình thi triển pho Huỳnh Đình kiếm pháp của phái Thanh Thành, chém gãy hơn hai chục thanh trường kiếm của bọn hắc y.
Tang Đình Bạch nổi tiếng võ lâm nhờ trí tuệ siêu phàm và rất ít khi xuất thủ. Do vậy, số người biết lão xuất thân từ núi Thanh Thành - Tứ Xuyên cũng rất hiếm.
Thanh Thành là một kiếm phái Đạo gia, chủ trương xuất thế, tu tiên nên danh vọng không bằng những phái khác!
Tuy không mặc đạo bào nhưng Tang Đình Bạch đúng là một bậc chân nhân.
Trong cảnh hiểm nghèo mà lòng lão vẫn không nóng giận, vội vã, chỉ phá hủy vũ khí và đả thương kẻ địch chứ không giết chóc.
Tang lão hô lớn :
- Cơ nhi chạy đi! Lão phu sẽ đoạn hậu cho!
Nhưng một giọng già nua, khàn đặc đã cất lên :
- Đừng hòng thoát thân! Phi Điểu hội đã nhắm vào mục tiêu nào thì chẳng bao giờ thất bại! Mục Thiên Cơ, nếu ngươi muốn sống sót thì hãy bó tay chịu trói để lão họ Tang quay về Nghi Xương lấy đóa Hồng Ngọc Mẫu Đơn đến chuộc mạng!
Nãy giờ Thiên Cơ đã nhận ra đối phương có kiếm pháp giống hệt bọn đã phục kích Công chúa Bảo Châu, nhưng không biết chúng thuộc phái nào.
Nay lão già kia tự thú là Phi Điểu hội, lòng Thiên Cơ càng sôi sục căm hờn.
Trí Nang Tú Sĩ hiểu điều ấy nên quát vang :
- Cơ nhi không được liều lĩnh, tương lai ngươi còn dài!
Dứt lời, Tang lão dồn toàn lực vào bảo kiếm, Qhá vòng vây tiến sát đến bên Thiên Cơ. Bậc chân nhân giới sát vì đức hiếu sinh chứ không phải hoàn toàn thụ động trước cái ác. Do đó, Tú sĩ đâm thủng ngực sáu bảy tên áo đen mà chẳng hề băn khoăn.
Sinh mạng của Thiên Cơ quan hệ đến an nguy của võ lâm.
Thiên Cơ thấy lão vì mình mà giết người, trái hẳn với hành vi hàng ngày, chàng đành phải nén lòng bỏ qua thù hận, mở đường máu thoát thân.
Hai người hợp lực đánh thốc ra ngoài. Thiên Cơ đi trước, Tú sĩ đấu lưng bảo vệ phía sau. Nhờ vậy, Thiên Cơ yên tâm công phá phòng tuyến dầy đặc và không kẻ nào đủ sức chặn đứng chàng.
Hai lão áo trắng của Phi Điểu hội vội chạy bọc vòng ngoài để cắt đường sinh lộ của hai con mồi.
Trí Nang Tú Sĩ ở mặt sau nên thảnh thơi hơn, và có điều kiện bao quát trận địa.
Họ Tang phát hiện ra hành động của lão bạch y liền nói với Thiên Cơ :
- Chúng ta đổi vũ khí! Có cường địch ở trước mặt Cơ nhi.
Hai người tấn mạnh một chiêu đánh bật đối thủ rồi trao đổi khí giới.
Có thân kiếm trong tay, Thiên Cơ hứng chí xuất chiêu “Phiến Tảo Sầu Sầu Chiêu” này là chiêu thứ một trăm lẻ một của pho Vô Tình kiếm pháp, kiếm kình tỏa rộng theo chiều ngang như nan quạt.
Không phải vô cớ mà kiếm được xếp hàng đầu trong binh khí phổ. Loại vũ khí đánh gần đánh xa đều được. Trong cuộc hỗn chiến, trường kiếm đủ dài để sát thương nhiều người trong bán kính nửa trượng. Thiết hoàn tuy là vũ khí độc môn, nhưng quá ngắn nên không có lợi khi giáp công.
Giờ đây, thanh Vô Tình kim kiếm vẽ một hình bán nguyệt, lần lượt đâm thủng sáu gã hắc y vòng ngoài cùng. Do không gian mờ mịt vì mưa gió nên hai lão áo trắng không thấy được thủ pháp giết người kỳ tuyệt của Thiên Cơ. Họ chỉ thấy hàng rào thủ hạ đột nhiên ngã rạp, và Thiên Cơ hung hãn xông ra.
Hai lão đã đề phòng nên nhất tề xuất thủ, kiếm quan phản chiếu ánh chớp, trông rợn cả người. Ngược lại, thanh Vô Tình Kiếm chỉ tỏa ra những kiếm ảnh mờ nhạt. Trí Nang Tú Sĩ đã sai Bất Bão Vũ Sĩ mài mờ lưỡi kiếm, làm mất hẳn ánh vàng kim.
Do vậy, hai đối thủ Thiên Cơ cho rằng, chiêu “Thái Chân Vân Đạm” kia không đáng sợ, vì Thiên Cơ đã kiệt sức bởi vết thương nơi hông trái.
Quả cũng có phần như vậy, nhưng không hoàn toàn! Thiên Cơ được đôi Sơn Quỷ cho ăn rất nhiều quả lạ ở trong rừng Thần Y Giá. Sức chịu đựng hơn hẳn người thường.
Ngày còn thơ ấu, mới tập leo trèo, Thiên Cơ thường vụng về rơi từ trên cây cao xuống đất, hoặc lăn lốc trên sườn núi, thân thể bị tổn thương. Những lúc ấy, cha mẹ nuôi của chàng đã chữa trị bằng những loại cây cỏ vô danh nhưng cực kỳ thần hiệu, tăng cường độ dẻo dai, vững chắc cho Thiên Cơ.
Giờ đây, tuy đã thọ thương nhưng Thiên Cơ vẫn dũng mãnh tuyệt luân, đủ sức đánh hết chiêu “Thần Kiếm Biển Nam”. Hai lão bạch y đều có tu vi cao hơn nên Thiên Cơ khó mà chặt gãy kiếm của họ. Chàng chỉ có thể ỷ vào chiêu thức tinh kỳ, ảo diệu mà thôi.
Ba thanh kiếm chạm nhau tóe lửa và Thiên Cơ đã thắng. Chiêu “Thái Châu Đạm Vân” đã trổ lỗ trên ngực hai lão già áo trắng. Phần Thiên Cơ cũng trúng một kiếm vào đùi.
Trí Nang Tú Sĩ thấy chàng lảo đảo lướt đến chụp lấy, đào tẩu bằng một thân pháp nhanh nhẹn như gió thoảng. Chẳng mấy chốc đã biến dạng trong cảnh mưa bão mịt mù!
Có lẽ hai lão Bạch y là thủ lãnh duy nhất ở nơi này, nên khi họ chết rồi thì bọn đệ tử Phi Điểu hội như rắn mất đầu. Không ai đốc thúc đuổi theo thì họ cũng chẳng tội gì dầm mưa truy sát.
Tang lão bồng Thiên Cơ chạy một mạch bốn dặm. Rừng cây bên tả thưa dần rồi chấm dứt, nhường chỗ cho những thửa ruộng và một thôn đông độ trăm nóc nhà. Tú sĩ mừng rỡ rẽ vào tìm đến tòa nông xá lớn nhất mà xin tá túc. Không phải vì họ Tang trọng phú khinh bần, mà vì nhà này có một chuồng ngựa và một cỗ xe độc mã.
Nhờ lọ Hôi Sinh Đan nên việc băng bó chữa trị vết thương kia rất khả quan. Mờ sáng, Trí Nang Tú Sĩ đã có thể đánh xe, đưa Thiên Cơ xuôi Nam.
Chủ nhà rất hài lòng vì bán được cỗ xe với giá gấp đôi!
Năm ngày sau, một cỗ xe độc mã cũ kỹ, xấu xí dừng cương trước Mục gia trang.
Nhận ra Trí Nang Tú Sĩ, Bất Bão Vũ Sĩ mừng rỡ hô hoán và hỏi :
- Tang tiền bối! Mục công tử đâu?
Tang lão lầu bầu :
- Y nằm trong xem đấy!
Đạo sĩ béo thất kinh, vén bạt nhìn vào. Gã thở phào khi thấy Thiên Cơ vẫn còn sống, đang nhìn lão mà cười.
Bất Bão Vũ Sĩ bồng chủ nhân vào nhà. Mọi người kéo ra, vừa mừng vừa lo lắng.
Thiên Cơ nhìn những gương mặt thân thiết tự nhủ rằng sẽ bảo trọng, không để họ đau khổ nữa.
Cuối tháng mười, thương thế của Thiên Cơ đã lành hẳn. Chàng định đi Hồ Nam để giao vàng cho Huyết Ấn Thần Quân, nhưng Mục Tử Phát gạt đi :
- Việc ấy ta đã thu xếp xong. Tiền trang Hứa Xương sẽ cho người đến thác Bạch Long chờ đợi và mời Khang lão quỷ về thành nhận vàng!
Thiên Cơ áy náy nói :
- Vì tiểu điệt mà cửu phụ mất toi hai vạn lượng vàng!
Mục Tử Phát cười xòa :
- Cái mạng ngươi trị giá đến vài chục vạn, sá gì số vàng hai vạn!
Ngay trưa hôm ấy, Mục phu nhân cho bày đại yến mừng Thiên Cơ hồi phục.
Trong bữa tiệc, chỉ cần nhìn nét mặt bi phẫn của hai chục gã kiếm thủ Bắc Đẩu môn là chàng hiểu ngay rằng tin tức về cuộc chiến đồi Đại Nham đã bay đến Nghi Xương. Họ là những kẻ đã cùng cố Môn chủ Trầm Thiên Toàn tạo ra vinh quang của Bắc Đẩu môn, nên chẳng thể nào nuốt nổi mối nhục nhã này!
Nhị Tú Tiêu Khởi Nguyệt tuy là nữ nhi nhưng tính tình cương liệt, nóng nảy nhất bọn. Nàng liên tục cạn chén khiến kẻ si tình là Bất Bão Vũ Sĩ phải xót xa. Gã đã thực sự phải lòng Nhị Tú chứ chẳng phải chuyện vui đùa nữa. Gã ấp úng hỏi :
- Vì sao Tiêu cô nương lại buồn như vậy?
Khởi Nguyệt cười nhạt :
- Ta đang muốn giết người đây, ngươi có muốn đi theo ta không?
Bất Bão Vũ Sĩ xúm xoe đáp :
- Bần đạo có thể vì nàng mà làm tất cả. Nhưng chẳng hay mỹ nhân định giết ai vậy?
Khởi Nguyệt gắn từng tiếng :
- Trầm Hạo Liệt!
Không phải chỉ một mình Bất Bão Vũ Sĩ mà cả bàn tiệc đều giật bắn mình!
Vừa đến nơi, Thiên Cơ đã nhờ Trí Nang Tú Sĩ dắt mình đi quan sát địa thế đồi Đại Nham. Quả đúng như lời Tang Đình Bạch đã mô tả, không có lối nào cho Thiên Cơ lên để can thiệp cả!
Hai người trở vào trấn, hội ngộ với các cao thủ các phái bạch đạo và hào kiệt tứ phương. Phần lớn bọn họ đều đã gặp Thiên Cơ ở Thần Đao sơn trang, nhưng chàng thay mặt nạ nên chẳng ai nhận ra mà chào hỏi. Trí Nang Tú Sĩ cũng đã cải dạng!
Thiên Cơ đau đáu lo lắng cho an nguy của Trầm Hạo Liệt nên cùng Tang lão về nghỉ tại Tế Dân dược phòng. Tiệm thuốc là một trong những khách hàng của Mục gia trang.
Dẫu sao Trầm Hạo Liệt cũng là chú ruột của chàng. Ai cũng quyết đoán rằng lão là kẻ chủ mưu hại cha mẹ Thiên Cơ, nhưng bằng chứng xác thực thì chưa có! Do vậy, Thiên Cơ không đành lòng để lão chết đi!
Trí Nang Tú Sĩ hiểu rõ tâm trạng Thiên Cơ, lão nghiêm giọng khuyên bảo :
- Đạo trời cao thâm mầu nhiệm, tuy vô hình mà hiện hữu khắp mọi nơi! Nay Hạo Liệt sống trái với đạo có chết trong trận này cũng là phải. Hà tất ngươi phải băn khoăn làm gì?
Thiên Cơ bướng bỉnh đáp :
- Vậy gia phụ và gia mẫu làm gì trái đạo mà phải chết thảm như vậy?
Tang lão chẳng hề bối rối, dịu giọng giải thích :
- Song thân ngươi đặt mình vào chỗ quyền quý, cao sang, danh vọng lẫy lừng là tự chuốc họa! Bậc cao nhân đạt đạo luôn khiêm tốn giấu mình, ẩn vào chỗ mờ nhạt, thô lậu nên tránh được tai họa!
Thiên Cơ giật mình lờ mờ hiểu rằng lão có lý. Từ ngày rời rừng xanh, tâm hồn chàng chẳng lúc nào thư thái, vô tư! Chàng nhớ đến những bộ xương khô được giấu kín trong Mục gia trang. Lòng bàng hoàng nhận ra kiếp người mong manh, ngắn ngủi biệt bao!
Chàng hỏi thêm đến giải quyết nghi vấn :
- Nói như bá bá thì Mục cửu phụ giàu có tột bực cũng là trái đạo!
Tang Đình Bạch mỉm cười :
- Không phải vậy! Trường hợp Mục Tử Phát thì khác. Lão ta làm giàu không phải cho chính mình mà vì hơn hai ngàn người trong hai họ Mục, Lý ở Cam Châu. Công việc kinh doanh dược thảo quan hệ cả đến nồi cơm của hàng vạn bách tính vùng Vân Nam, Quý Châu, Lưỡng đảng. Những năm mất mùa, Tử Phát phải bỏ ra mấy vạn lượng vàng phát chẩn, cứu đói, nhưng giấu tên. Kẻ không nghĩ đến lợi riêng cho mình thì khó mà gặp tai họa! Tử Phát chính là bậc chân nhân trong lớp áo đại phú đấy!
Thiên Cơ không giác ngộ hoàn toàn, nhưng cũng nghe tâm hồn thanh thản.
Chàng mỉm cười nâng chén mời Tú sĩ.
Sáng hôm sau, hai người rời Tế Dân dược phòng đi đồi Đại Nham. Quần hào đông độ hơn ngàn, tập trung quanh chân đồi, đoàn người Bắc Đẩu môn cũng đã có mặt.
Hạo Liệt mang theo hơn trăm đệ tử, sắc mặt bình thản, tươi tắn, như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Trầm môn chủ vui vẻ trò chuyện với Bang chủ Cái bang Đại Phúc Cái, Chưởng môn Hoa Sơn Vân Thúc Tử, Chưởng môn Võ Đang Huyền Hoa chân nhân, Tuệ Thành Thượng Nhân trưởng lão Nga Mỹ, và Vân Hiền thiền sư thủ tọa Đạt Ma viện chùa Thiếu Lâm!
Chính Trí Nang Tú Sĩ đã giới thiệu lai lịch những đại nhân vật ấy với Thiên Cơ.
ông bàn rằng :
- Năm phái đều có mặt thì không chừng sau trận quyết đấu với Hạo Liệt, Huyết Ấn Thần Quân sẽ phải đối phó với một trận chiến khác!
Giữa giờ Thìn, mọi người ngạc nhiên khi thấy Huyết Ấn Thần Quân xuất hiện mà chỉ mang theo một lão nhân áo vàng, tóc bạc, lưng còng, hông đeo trường kiếm. Họ xôn xao bàn tán, hỏi nhau lai lịch của lão già kia, nhưng không ai biết cả!
Huyết Ấn Thần Quân ngạo nghễ cười vang :
- Lão phu không ngờ đồng đạo võ lâm lại có lòng quan tâm đến cuộc phó ước nhỏ bé này! Thật là vạn hạnh!
Cao thủ đầu sỏ năm phái bạch đạo đều bối rối, thầm phục Khang Nhẫn là người trí dũng. Lão không kéo quân đến thì các phái chẳng thể mở miệng hỏi tội để mang tiếng ỷ chúng hiếp cô!
Huyết Ấn Thần Quân xuống ngựa, nghiêm giọng với Hạo Liệt :
- Năm xưa, lệnh tôn là Bắc Đẩu thư sinh đâm lão phu một kiếm, đẩy rơi xuống vực thẳm Khuyết Sơn. May mà lão phu còn sống đến giờ này để đòi lại công đạo. Theo quy củ võ lâm thì phụ trái tử hoàn, tức hạ phải trả nợ thôi! Đây là việc riêng giữa hai chúng ta, không ai được xen vào cả!
Hạo Liệt cười nhạt :
- Thần quân thoát chết một lần còn không biết sợ hay sao mà còn nuôi dã tâm bá chủ? Hôm nay lão phu quyết vì võ lâm mà trừ hại!
Câu nói đầy chính nghĩa của họ Trầm được quần hùng hoan hô nhiệt liệt.
Khang Nhẫn mỉa mai :
- Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa vô ích. Chỉ có kẻ đui mù mới không biết ngươi ám hại bào huynh để đoạt cơ nghiệp Bắc Đẩu môn!
Quần hùng lập tức im bặt vì Thần quân đã nói lên sự nghi ngờ của họ.
Còn Trầm Hạo Liệt chỉ thoáng biến sắc và mỉm cười :
- Lòng dạ lão phu thế nào đã có trời cao soi xét!
Thái độ bình thản của lão quả là đắc sách, nếu biện minh chỉ khiến mọi người thêm nghi ngờ!
Tang tú sĩ thở dài :
- Tâm cơ của Hạo Liệt quả là đáng sợ! Nếu lão ta không bận rộn bởi việc sanh cho được một đứa con trai thì võ lâm đã đoạn từ lâu rồi!
Thiên Cơ giật mình :
- Nhưng biểu thẩm đã quá năm mươi rồi mà?
Tang Đình Bạch cười mát :
- Ngươi thật ngớ ngẩn! Hạo Liệt có đến hơn hai chục tỳ thiếp trẻ đẹp. Lão lại uống hàng trăm toa thuốc quý để tìm người nối dõi. Xui xẻo thay, chẳng ai chịu thụ thai cả! Nhưng nhờ cái lưới phấn son ấy mà Hạo Liệt đã phế bỏ dã tâm xưng bá của mình!
Lúc này, Huyết Ấn Thần Quân và Trầm Hạo Liệt đã lên đến đỉnh đồi, chuẩn bị tử chiến.
Trên tay họ Trầm là một thanh trường kiếm sáng loáng như sương, phản chiếu ánh dương quang mờ nhạt, cuối thu. Nếu trời quang đãng và nắng gắt thì đây chính là một lợi thế. Nhưng Huyết Ấn Thần Quân đa mưu túc trí, đã chọn đúng vào thời điểm này!
Đồi Đại Nham chỉ thoai thoải ở sườn Nam, các phía còn lại đều dốc đứng. Lão nhân áo vàng, lưng còng đã trấn giữ ở lối lên duy nhất, quay mặt nhìn xuống để đề phòng có người can thiệp.
Trên này, Trầm Hạo Liệt đã ra chiêu trước, ánh thép loang loáng, tỏa đầy sát khí.
Đã nhiều năm rồi, pho Đại Hùng kiếm pháp không xuất hiện, khiến mọi người hồ hởi theo dõi, trầm trồ tán thưởng. Dẫu sao thì Hạo Liệt cũng đại diện cho phe chính nghĩa!
Nhưng chỉ vài chục chiêu, quần hùng đã quên đi ranh giới chính tà, hoan hô cả Huyết Ấn Thần Quân, và lão xứng đáng nhận sự tán thưởng ấy.
Hôm nay, Huyết Ấn Thần Quân mặc hồng bào, hòa hợp với màn chưởng ảnh phơn phớt màu xám. Lão liên tiếp đẩy ra những đạo chưởng kình sấm sét khiến trường kiếm đối phương run lên. Tuy nhiên, Đại Hùng kiếm pháp đứng đầu thiên hạ, nên đâu dễ bị khuất phục. Thỉnh thoảng, Hạo Liệt ập đến, kiếm kình xé nát chưởng phong, chấp nhận đối đòn. Mũi kiếm của ông chập chờn uy hiếp những tử huyệt trên mặt và ngực khiến đối phương phải ngại ngùng.
Những lúc ấy, Khang lão chỉ đành nhượng bộ, tránh né bằng một thân pháp cực kỳ ảo diệu, rồi phản công ngay với những đòn như vũ bão.
Thiên Cơ nhận ra lão đang thi triển pho “Phiêu Phiêu Ảo Bộ” của Nguyệt Quý thánh cung! Chàng thở dài, thầm lo cho Hạo Liệt! Huyết Ấn Thần Quân có tu vi gấp rưỡi địch thủ, nên chắc chắn Hạo Liệt càng đánh lâu càng bất lợi.
Họ Trầm cũng hiểu điều ấy nên sau hơn ba trăm chiêu đã ra đòn quyết định. Lão nương theo một đạo chưởng phong của họ Khang, lùi lại hơn nửa trượng rồi đột ngột đề khí bốc lên cao, xuất chiêu “Tinh Vũ Minh Vân”.
Xung quanh Hạo Liệt hiện ra màn kiếm quang gồm hàng vạn điểm sao lấp lánh.
Huyết Ấn Thần Quân không thể đứng im chịu thế hạ phong, tung mình lên đón chiêu. Chưởng phong và kiếm kình chạm nhau nổ vang, song phương dội ra rơi trở lại mặt đất.
Quần hùng ồ lên vì thấy Hạo Liệt đang phun ra từng vòi máu, còn Khang Nhẫn chỉ bị rạch hai đường không sâu nơi bắp tay.
Bỗng khu vực đồi Đại Nham tối sầm lại,như có đám mây đen vừa bay qua. Đây là cuối thu nên chẳng ai chú ý đến hiện tượng này.
Huyết Ấn Thần Quân đắc ý cười rộ :
- Hạo Liệt! Ngươi quyết giết chết Trầm Thiên Toàn để hôm nay chết thay cho gã, xem ra luật báo ứng của trời đất cũng linh nghiệm đấy!
Hạo Liệt trúng ba chưởng vào ngực và đùi, thọ thương trầm trọng, có muốn đào tẩu cũng không còn sức. Thế mà lão lại mỉm cười đanh ác :
- Mạng của lão phu lớn lắm!
Vừa lúc ấy, đám mây trên trời sa xuống và phát ra những tiếng líu ríu, cùng tiếng đập cánh phành phạch. Hàng vạn con chim đen đủi mỏ đỏ ập xuống tấn công Huyết Ấn Thần Quân và quần hào.
Thiên Cơ tinh mắt nhận ra chúng không hề đụng chạm đến Trầm Hạo Liệt. Lão cũng cung kiếm che đầu và lui dần đến mép phía Tây, rồi nhảy xuống vòng tay của đám đệ tử Bắc Đẩu môn.
Đoàn chim đặc biệt chiếu cố Huyết Ấn Thần Quân khiến lão phải múa tít song chưởng hộ thân, không có thời gian đuổi theo Hạo Liệt.
Quần hùng đã sớm tháo chạy vào khu rừng hạnh đào gần đồi để tránh lũ chim.
Lát sau, phe Bắc Đẩu môn cũng đến theo.
Huyết Ấn Thần Quân giận dữ quát vang :
- Trầm Hạo Liệt! Ngươi vì sợ chết mà cầu viện Phi Điểu hội, thật nhục nhã cho tông môn họ Trầm.
Hạo Liệt lộ vẻ oan ức, phân bua với quần hùng :
- Hai mươi ba năm trước, lão phu tình cờ cứu mạng con trai của Hội chủ Phi Điểu hội Hách Nhân Bình. Có lẽ lão nghe nói vê cuộc phó ước hôm nay nên cho bầy chim đến trợ chiến! Lão phu cũng hoàn toàn bất ngờ!
Mọi người bán tín bán nghi không thể trách lão được. Nhưng từ dưới đám đông có ai đó nói vọng lên :
- Thế thì không chừng chính Phi Điểu hội đã vì muốn đền ơn Môn chủ nên đã phục kích giết vợ chồng Trầm Thiên Toàn! Ôi cao cả thay lòng dạ nghĩa tình của lão giết mướn họ Hách!
Không hiểu câu mỉa mai này có được bao nhiêu phần sự thực mà khiến Trầm Hạo Liệt tái mặt, và quần hào nhìn lão bằng cặp mắt nghi ngờ.
Thấy Huyết Ấn Thần Quân và lão nhân áo vàng đã biệt dạng, còn lũ chim cũng bay mất, mọi người cùng nhau giải tán. Chẳng ai mở miệng cáo từ Hạo Liệt dù họ đến đây vì lão. Mối liên quan với Phi Điểu hội và hành động tham sống sợ chết lúc nãy đả khiến võ lâm chán ghét Hạo Liệt.
Khi đi được một quãng, có người đã quay lại và thét lên :
- Ngụy quân tử.
Câu này đánh trúng vào cảm giác chung của đồng đạo giang hồ nên có hàng trăm người bất giác nhất tê quát vang :
- Ngụy quân tử!
Dù là kẻ thâm hiểm, gian xảo cách mấy, Hạo Liệt cũng không chịu được đòn này, mặt lão xám ngoét, đứng chết lặng. Lát sau, Hạo Liệt ngửa cổ rười ghê rợn :
- Được lắm! Đã thế thì lão phu sẽ trở thành quân tiểu nhân vậy!
Nói xong lão kéo quân đi mất.
Trí Nang Tú Sĩ và Thiên Cơ vẫn đứng lại trong khu rừng hạnh đào nên nghe rõ câu nói này. Tang lão rầu rĩ nói :
- Con thú dữ bị dồn đến bước đường cùng tất sẽ nổi điên. Lão ta sẽ đưa Bắc Đẩu môn vào cảnh máu chảy đầu rơi thôi!
Nãy giờ Thiên Cơ không hề nói tiếng nào, mắt rực lửa căm thù và thống khổ.
Cuối cùng, vì sợ chết, Hạo Liệt đã phải ló đuôi chồn, cầu cứu đến Phi Điểu hội. Việc này đã xác nhận suy đoán của Sát Nhân Đồng Tử Phó Tương Như và Trí Nang Tú Sĩ!
Tang lão là người thông tuệ, rất thấu hiểu tâm trạng Thiên Cơ. Lão nghiêm giọng phân giải :
- Cơ nhi không được loạn động! Ngươi phải chờ đến lúc Phi Điểu hội xuất đầu lộ diện, liên thủ với Trầm Hạo Liệt rồi mới tính toán đến việc phục thù. Nếu ngươi giết Hạo Liệt quá sớm, tà hội kia sẽ tiếp tức ẩn náu và trở thành mối họa lớn sau này!
Tang Đình Bạch là nghĩa huynh của cả Thiên Toàn lẫn Lý Dĩ nên Thiên Cơ rất tôn kính lão. Chàng vội cúi đầu hứa :
- Tiểu diệt hoàn toàn nghe theo lời dạy của bá bá!
Tang lão hài lòng nói tiếp :
- Sau trận này! Thanh danh Hạo Liệt bị hoen ố, lu mờ. Lão là người cao ngạo tất sẽ không chịu nổi, phải liên minh cùng Phi Điểu hội, tranh hùng với Huyết Ấn bang và cũng để hoàn thành ước mơ bá chủ của mình.
Thiên Cơ cười mát :
- Nhưng võ công Hạo Liệt đâu thể sánh ngang với Huyết Ấn Thần Quân?
Trí Nang Tú Sĩ thở dài cay đắng :
- Họ Trầm nhà ngươi có một bí mật kinh hãi thế tục, và cũng là một trong những nguyên nhân đưa đến cái chết của cha ngươi. Ngay cả Lý Dĩ cũng không biết được việc này!
Lão ngừng lại, nhăn trán sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp :
- Năm ấy, Thiên Toàn một người một ngựa đến Cái Chân Quảng Đông đánh đuổi Ngân Diện Quỷ, cứu mạng Hồng gia bang. Hồng bang chủ bèn tặng cho cha ngươi một chiếc sừng tê ngưu để làm chuôi của thanh Bắc Đẩu thần kiếm. Thiên Toàn là người có tài điêu khắc nên đã đích thân đẽo gọt chiếc sừng. Trong quá trình tạo tác, y phát hiện chiếc sừng từng bị cưa ra, chắp lại. Thiên Toàn liền dùng Bắc Đẩu thần kiếm chẻ theo mối nối, tìm thấy bên trong chỗ rỗng của sừng tê một cuộn giấy nhỏ. Đấy chính là tuyệt học Hóa Huyết ma công của Hỗn Thế Thiên Tôn Âu Dương Trụ thời Bắc Tống.
Thiên Cơ hiếu kỳ hỏi :
- Âu Dương Trụ cùng thời với Võ Lâm Chi Vương Bộc Hy Hoàng, vậy thì ai hơn ai?
Tang lão gật đầu :
- Cơ nhi hỏi rất hay, bản lãnh họ Bộc cao hơn Âu Dương lão quỷ nửa bậc, nhưng không sao giết được lão ma vương trong vòng giới hạn ngàn chiêu. Tuy nhiên, trong lần so tài thứ tám trên núi Hoa Sơn, thân thể Âu Dương Trụ bất ngờ tan ra thành máu trước mặt hàng ngàn đồng đạo.
- Tà công ấy có hại như vậy, sao thiên tôn còn luyện làm gì?
Tang lão giải thích :
- Hóa Huyết ma công là đỉnh cao của võ nghệ tà môn, chỉ cần khổ luyện hai mươi năm là có tu vi hoa giáp. Lúc ấy thân thể nhẹ nhàng như bông, chưởng kình chạm vào đâu thì da thịt chỗ ấy tiêu tan thành máu đen, lan dần khắp châu thân! Chỉ riêng khí độc của chưởng phong cũng đủ khiến đối thủ phải choáng váng, mê muội!
Thiên Cơ rùng mình nói :
- Bá bá kể tiếp đi!
Tang lão hắng giọng kể :
- Sau đó, Thiên Toàn đi Nam Kinh thăm lão phu, kể lại việc tìm thấy khẩu quyết Hóa Huyết thần chưởng. Lão phu khuyên hủy đi thì cha ngươi bảo rằng :
“Tiểu đệ đang khổ luyện, có lẽ chỉ mười năm là thành công. Lúc ấy, Thiên Cơ cũng đã khá lớn, tiểu đệ sẽ vượt Sơn Hải Quan giết sạch bọn tướng soái của Mãn Châu bát kỳ, khiến chúng phải lui binh! Nếu tiểu đệ không trở về, mong đại ca chiếu cố giùm Kim Lan và Cơ nhi!”
Thiên Cơ không ngờ cha mình lại là người nặng lòng với giang sơn như vậy.
Chàng nghe niềm tv hào sôi sục, và nước mắt cay xè!
Tang lão thở dài nói tiếp :
- Y đã quyết hy sinh vì xã tắc thì làm sao lão phu dám bàn ra? Không ngờ chí nguyện cao cả kia chưa thành thì Thiên Toàn đã bị Hạo Liệt ám hại!
Sau đám tang cha mẹ ngươi vài năm, lão phu đến chơi Nghi Xương thì Hạo Liệt buột miệng kể về hồ Thủy Ngân ở vùng Đông Bắc Quý Châu. Lão phu hiểu ngay Hạo Liệt đã chiếm được bí kíp Hóa Huyết ma công. Vì tà công này cần đến khí độc của thủy ngân ở giai đoạn cuối cùng! Giờ đây, Hạo Liệt chỉ cần thổ nạp trăm ngày bên hồ thủy ngân là trở thành Hỗn Thế Thiên Tôn thứ hai!
Thiên Cơ lộ sát khí :
- Vậy tiểu diệt có nên giết lão trước để trừ hại cho đời không?
Tang lão xua tay :
- Trong đạo của tự nhiên thì thiện và ác đều có chỗ như nhau. Đôi khi cái ác này sinh ra để tiêu diệt cái ác khác. Cứ để Hạo Liệt và Huyết Ấn Thần Quân tương sát, ma đạo suy tàn thì chính khí mới vượng lên được!
Thiên Cơ băn khoăn :
- Chỉ sợ lúc ấy tiểu diệt không thể địch lại Hóa Huyết ma công thì sao?
Tang lão cười ha hả :
- Ngươi có Quan Âm Bồ Tát phù trì thì còn phải sợ gì ai nữa?
* * * * *
Ngay trưa hôm ấy, Trí Nang Tú Sĩ và Thiên Cơ sang sông, trở về Nghi Xương. Họ nấn ná lại chuyện trò nên đi sau đoàn người Bắc Đẩu môn gần nửa canh giờ. Trẽn đường chỉ còn vài chục khách đông hành với họ.
Rời bến đò sông Hán được vài chục dặm thì trời đổ mưa rào. Hai người thúc ngựa phi mau vì nhìn thấy một mái ngói rêu phong ở phía trước, cách họ chừng vài chục trượng.
Đó là một tòa miếu lâm thần hoang phế, nằm gần bìa rừng mé hữu.
Nhưng khi đến nơi thì tòa miếu nhỏ bé kia đã chật ních người trú mưa.
Bám theo bọn Thiên Cơ là ba hào kiệt Hồ Nam. Hán tử gầy gò vuốt nước mưa trên mặt rồi bàn :
- Trận mưa quỷ quái này thường kéo dài đến nửa đêm. Cách đây nửa dặm có một tòa trang viện rất lớn, chúng ta hãy đến đấy xin tá túc!
Nói xong, gã cùng hai bằng hữu phóng ngựa đi liền. Thiên Cơ và Trí Nang Tú Sĩ đành phải đi theo họ. Đoạn đường không xa nên họ đến nơi rất nhanh.
Tòa trang viện này nằm khá sâu cách bìa rừng đến chừng ba chục trượng. Trời tối sầm vì cơn mưa như thác lũ nên Thiên Cơ chẳng thể quan sát được toàn cảnh. Chàng chỉ thấy tường vây xây bằng đá núi, cao hơn trượng và hai cánh cửa gỗ dầy kiên cố.
Hán tử gầy gò thúc ngựa đến sát, dùng cán kiếm gõ vào cánh cửa đóng kín. Hai gã còn lại đứng song song, mỗi người một bên, Thiên Cơ và Trí Nang Tú Sĩ đứng hơi lùi lại một chút.
Một tia chớp lóe lên, vạch ngang bầu trời u ám. Nhờ vậy, Thiên Cơ phát hiện hán tử to béo mé hữu đang vung tiểu đao cắm vào lưng Tang lão.
Chàng kinh hãi nhoài người sang mông ngựa của Tú sĩ, vươn tay phải chụp lấy cổ tay gã và bóp mạnh. Gã rú lên đau đớn vì xương tay vỡ ùn.
Cùng lúc ấy, Thiên Cơ nghe sườn trái đau nhói. Chàng bị tên thứ ba đâm trúng.
Thiên Cơ vung cước đá văng tên sát thủ rồi nói nhanh :
- Chạy mau! Tiểu điệt đã thọ thương rồi!
Nhưng đã quá muộn vì cửa trang viện mở toang và bên trong ùa ra mấy chục gã áo đen. Trí Nang Tú Sĩ rút Kim kiếm chống cự, còn Thiên Cơ sử dụng Thiết hoàn. Hai người múa tít vũ khí, tung mình lên không để tránh trận mưa ám khí. Họ an toàn nhưng hai con ngựa xấu số bằng lên bỏ chạy và ngã gục!
Thiên Cơ thuận đà lao xuống đầu hai gã hắc y gần nhất. Xuất chiêu “Thiết Hoàn Cửu Hiện”. Họ cử kiếm chống đỡ, kiếm ảnh tua tủa như bàn chông, hiểm ác phi thường.
Nhưng Thiên Cơ bị ám toán, trong lòng vô cùng phẫn hận nên xuất thủ rất tàn nhẫn, mãnh liệt. Vòng sắt gạt phăng thanh kiếm bên tả, còn tay hữu chàng khóa chặt thanh thứ hai, Thiết hoàn rạch đứt yết hầu một gã, và chân phải Thiên Cơ chấn nát sườn trái gã kia.
Chàng như mãnh hổ xông vào hàng ngũ đối phương. Tay chân lợi hại như nhau, giết liền tám chín tên. Trí Nang Tú Sĩ cũng hiển lộng thần oai, dùng thanh bảo kiếm Vô Tình thi triển pho Huỳnh Đình kiếm pháp của phái Thanh Thành, chém gãy hơn hai chục thanh trường kiếm của bọn hắc y.
Tang Đình Bạch nổi tiếng võ lâm nhờ trí tuệ siêu phàm và rất ít khi xuất thủ. Do vậy, số người biết lão xuất thân từ núi Thanh Thành - Tứ Xuyên cũng rất hiếm.
Thanh Thành là một kiếm phái Đạo gia, chủ trương xuất thế, tu tiên nên danh vọng không bằng những phái khác!
Tuy không mặc đạo bào nhưng Tang Đình Bạch đúng là một bậc chân nhân.
Trong cảnh hiểm nghèo mà lòng lão vẫn không nóng giận, vội vã, chỉ phá hủy vũ khí và đả thương kẻ địch chứ không giết chóc.
Tang lão hô lớn :
- Cơ nhi chạy đi! Lão phu sẽ đoạn hậu cho!
Nhưng một giọng già nua, khàn đặc đã cất lên :
- Đừng hòng thoát thân! Phi Điểu hội đã nhắm vào mục tiêu nào thì chẳng bao giờ thất bại! Mục Thiên Cơ, nếu ngươi muốn sống sót thì hãy bó tay chịu trói để lão họ Tang quay về Nghi Xương lấy đóa Hồng Ngọc Mẫu Đơn đến chuộc mạng!
Nãy giờ Thiên Cơ đã nhận ra đối phương có kiếm pháp giống hệt bọn đã phục kích Công chúa Bảo Châu, nhưng không biết chúng thuộc phái nào.
Nay lão già kia tự thú là Phi Điểu hội, lòng Thiên Cơ càng sôi sục căm hờn.
Trí Nang Tú Sĩ hiểu điều ấy nên quát vang :
- Cơ nhi không được liều lĩnh, tương lai ngươi còn dài!
Dứt lời, Tang lão dồn toàn lực vào bảo kiếm, Qhá vòng vây tiến sát đến bên Thiên Cơ. Bậc chân nhân giới sát vì đức hiếu sinh chứ không phải hoàn toàn thụ động trước cái ác. Do đó, Tú sĩ đâm thủng ngực sáu bảy tên áo đen mà chẳng hề băn khoăn.
Sinh mạng của Thiên Cơ quan hệ đến an nguy của võ lâm.
Thiên Cơ thấy lão vì mình mà giết người, trái hẳn với hành vi hàng ngày, chàng đành phải nén lòng bỏ qua thù hận, mở đường máu thoát thân.
Hai người hợp lực đánh thốc ra ngoài. Thiên Cơ đi trước, Tú sĩ đấu lưng bảo vệ phía sau. Nhờ vậy, Thiên Cơ yên tâm công phá phòng tuyến dầy đặc và không kẻ nào đủ sức chặn đứng chàng.
Hai lão áo trắng của Phi Điểu hội vội chạy bọc vòng ngoài để cắt đường sinh lộ của hai con mồi.
Trí Nang Tú Sĩ ở mặt sau nên thảnh thơi hơn, và có điều kiện bao quát trận địa.
Họ Tang phát hiện ra hành động của lão bạch y liền nói với Thiên Cơ :
- Chúng ta đổi vũ khí! Có cường địch ở trước mặt Cơ nhi.
Hai người tấn mạnh một chiêu đánh bật đối thủ rồi trao đổi khí giới.
Có thân kiếm trong tay, Thiên Cơ hứng chí xuất chiêu “Phiến Tảo Sầu Sầu Chiêu” này là chiêu thứ một trăm lẻ một của pho Vô Tình kiếm pháp, kiếm kình tỏa rộng theo chiều ngang như nan quạt.
Không phải vô cớ mà kiếm được xếp hàng đầu trong binh khí phổ. Loại vũ khí đánh gần đánh xa đều được. Trong cuộc hỗn chiến, trường kiếm đủ dài để sát thương nhiều người trong bán kính nửa trượng. Thiết hoàn tuy là vũ khí độc môn, nhưng quá ngắn nên không có lợi khi giáp công.
Giờ đây, thanh Vô Tình kim kiếm vẽ một hình bán nguyệt, lần lượt đâm thủng sáu gã hắc y vòng ngoài cùng. Do không gian mờ mịt vì mưa gió nên hai lão áo trắng không thấy được thủ pháp giết người kỳ tuyệt của Thiên Cơ. Họ chỉ thấy hàng rào thủ hạ đột nhiên ngã rạp, và Thiên Cơ hung hãn xông ra.
Hai lão đã đề phòng nên nhất tề xuất thủ, kiếm quan phản chiếu ánh chớp, trông rợn cả người. Ngược lại, thanh Vô Tình Kiếm chỉ tỏa ra những kiếm ảnh mờ nhạt. Trí Nang Tú Sĩ đã sai Bất Bão Vũ Sĩ mài mờ lưỡi kiếm, làm mất hẳn ánh vàng kim.
Do vậy, hai đối thủ Thiên Cơ cho rằng, chiêu “Thái Chân Vân Đạm” kia không đáng sợ, vì Thiên Cơ đã kiệt sức bởi vết thương nơi hông trái.
Quả cũng có phần như vậy, nhưng không hoàn toàn! Thiên Cơ được đôi Sơn Quỷ cho ăn rất nhiều quả lạ ở trong rừng Thần Y Giá. Sức chịu đựng hơn hẳn người thường.
Ngày còn thơ ấu, mới tập leo trèo, Thiên Cơ thường vụng về rơi từ trên cây cao xuống đất, hoặc lăn lốc trên sườn núi, thân thể bị tổn thương. Những lúc ấy, cha mẹ nuôi của chàng đã chữa trị bằng những loại cây cỏ vô danh nhưng cực kỳ thần hiệu, tăng cường độ dẻo dai, vững chắc cho Thiên Cơ.
Giờ đây, tuy đã thọ thương nhưng Thiên Cơ vẫn dũng mãnh tuyệt luân, đủ sức đánh hết chiêu “Thần Kiếm Biển Nam”. Hai lão bạch y đều có tu vi cao hơn nên Thiên Cơ khó mà chặt gãy kiếm của họ. Chàng chỉ có thể ỷ vào chiêu thức tinh kỳ, ảo diệu mà thôi.
Ba thanh kiếm chạm nhau tóe lửa và Thiên Cơ đã thắng. Chiêu “Thái Châu Đạm Vân” đã trổ lỗ trên ngực hai lão già áo trắng. Phần Thiên Cơ cũng trúng một kiếm vào đùi.
Trí Nang Tú Sĩ thấy chàng lảo đảo lướt đến chụp lấy, đào tẩu bằng một thân pháp nhanh nhẹn như gió thoảng. Chẳng mấy chốc đã biến dạng trong cảnh mưa bão mịt mù!
Có lẽ hai lão Bạch y là thủ lãnh duy nhất ở nơi này, nên khi họ chết rồi thì bọn đệ tử Phi Điểu hội như rắn mất đầu. Không ai đốc thúc đuổi theo thì họ cũng chẳng tội gì dầm mưa truy sát.
Tang lão bồng Thiên Cơ chạy một mạch bốn dặm. Rừng cây bên tả thưa dần rồi chấm dứt, nhường chỗ cho những thửa ruộng và một thôn đông độ trăm nóc nhà. Tú sĩ mừng rỡ rẽ vào tìm đến tòa nông xá lớn nhất mà xin tá túc. Không phải vì họ Tang trọng phú khinh bần, mà vì nhà này có một chuồng ngựa và một cỗ xe độc mã.
Nhờ lọ Hôi Sinh Đan nên việc băng bó chữa trị vết thương kia rất khả quan. Mờ sáng, Trí Nang Tú Sĩ đã có thể đánh xe, đưa Thiên Cơ xuôi Nam.
Chủ nhà rất hài lòng vì bán được cỗ xe với giá gấp đôi!
Năm ngày sau, một cỗ xe độc mã cũ kỹ, xấu xí dừng cương trước Mục gia trang.
Nhận ra Trí Nang Tú Sĩ, Bất Bão Vũ Sĩ mừng rỡ hô hoán và hỏi :
- Tang tiền bối! Mục công tử đâu?
Tang lão lầu bầu :
- Y nằm trong xem đấy!
Đạo sĩ béo thất kinh, vén bạt nhìn vào. Gã thở phào khi thấy Thiên Cơ vẫn còn sống, đang nhìn lão mà cười.
Bất Bão Vũ Sĩ bồng chủ nhân vào nhà. Mọi người kéo ra, vừa mừng vừa lo lắng.
Thiên Cơ nhìn những gương mặt thân thiết tự nhủ rằng sẽ bảo trọng, không để họ đau khổ nữa.
Cuối tháng mười, thương thế của Thiên Cơ đã lành hẳn. Chàng định đi Hồ Nam để giao vàng cho Huyết Ấn Thần Quân, nhưng Mục Tử Phát gạt đi :
- Việc ấy ta đã thu xếp xong. Tiền trang Hứa Xương sẽ cho người đến thác Bạch Long chờ đợi và mời Khang lão quỷ về thành nhận vàng!
Thiên Cơ áy náy nói :
- Vì tiểu điệt mà cửu phụ mất toi hai vạn lượng vàng!
Mục Tử Phát cười xòa :
- Cái mạng ngươi trị giá đến vài chục vạn, sá gì số vàng hai vạn!
Ngay trưa hôm ấy, Mục phu nhân cho bày đại yến mừng Thiên Cơ hồi phục.
Trong bữa tiệc, chỉ cần nhìn nét mặt bi phẫn của hai chục gã kiếm thủ Bắc Đẩu môn là chàng hiểu ngay rằng tin tức về cuộc chiến đồi Đại Nham đã bay đến Nghi Xương. Họ là những kẻ đã cùng cố Môn chủ Trầm Thiên Toàn tạo ra vinh quang của Bắc Đẩu môn, nên chẳng thể nào nuốt nổi mối nhục nhã này!
Nhị Tú Tiêu Khởi Nguyệt tuy là nữ nhi nhưng tính tình cương liệt, nóng nảy nhất bọn. Nàng liên tục cạn chén khiến kẻ si tình là Bất Bão Vũ Sĩ phải xót xa. Gã đã thực sự phải lòng Nhị Tú chứ chẳng phải chuyện vui đùa nữa. Gã ấp úng hỏi :
- Vì sao Tiêu cô nương lại buồn như vậy?
Khởi Nguyệt cười nhạt :
- Ta đang muốn giết người đây, ngươi có muốn đi theo ta không?
Bất Bão Vũ Sĩ xúm xoe đáp :
- Bần đạo có thể vì nàng mà làm tất cả. Nhưng chẳng hay mỹ nhân định giết ai vậy?
Khởi Nguyệt gắn từng tiếng :
- Trầm Hạo Liệt!
Không phải chỉ một mình Bất Bão Vũ Sĩ mà cả bàn tiệc đều giật bắn mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook