Sơn Nam Hải Bắc
-
Chương 60
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Tiết Sơn hỏi hắn: “Có ý gì?”.
Dương Lạc Bình không hề giãy dụa, mặc dù độ kiềm chế của Tiết Sơn đã được nới lỏng.
Hắn nhếch môi, giọng điệu trần thuật như thể nhớ lại một đoạn ký ức vô cùng tuyệt vời.
“Lúc ấy, Lý Phương đã cầu xin tôi, cô ấy xin tôi đưa con bé ra ngoài”.
Hắn cười khan: “Đôi chân bị thổi bay, vậy mà cô ấy vẫn quỳ xuống cầu xin tôi đưa con gái của cô ấy ra ngoài. Cậu nói xem, có phải rất khôi hài không?”.
Tiết Sơn không có cách nào kiểm chứng độ thật giả trong lời nói của hắn nhưng trong đầu anh không ngừng liên tưởng đến hình ảnh ấy. Lý Phương bị thương toàn thân nhưng vẫn liều chết bảo vệ Đồng Đồng. Đến phút chót, cô ấy còn cầu xin hắn cứu lấy con bé.
Có tiếng gõ cửa sổ xe.
Hai người dân tốt bụng vẫy tay, hỏi thăm họ có bị thương hay không, có cần giúp đỡ gì không.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Tiết Sơn rung lên.
Anh vội cúi đầu nhìn, là số của Trần Dật.
Anh biết, thời điểm này, chắc chắn không phải Trần Dật tự mình gọi tới.
Người đàn ông thấy không ai đáp lại liền ghé sát vào cửa sổ bên ghế lái nhìn vào bên trong.
Sau khi nhìn rõ, ông lảo đảo lui về sau mấy bước, miệng lắp bắp: “Súng….có súng”.
Nghe vậy, mấy người dân tốt bụng khác cũng vô thức lùi lại, nhanh chóng chạy mất.
Điện thoại tiếp tục rung, trong tay Dương Lạc Bình không biết xuất hiện một khẩu súng từ khi nào, chĩa vào đám người đang xem náo nhiệt ngoài cửa sổ.
Khẩu 54K được Trung Quốc sản xuất với số lượng lớn, cũng là loại súng được đám chợ đen bắt chước nhiều nhất.
Lực khống chế được nới lỏng, Tiết Sơn buông hắn ra.
Dương Lạc Bình xoay vai cổ rồi chậm rãi chuyển họng súng sang Tiết Sơn.
Nụ cười trên mặt vẫn không dứt, Dương Lạc Bình hất cằm: “Nhận đi. Chẳng phải cậu muốn biết tình hình hiện tại của cô người yêu bé nhỏ à?”.
Tiết Sơn cầm điện thoại lên, nhấn nút, đầu bên kia vang tiếng kêu rên: “Cứu với, cứu với”.
Không phải giọng Trần Dật mà là giọng đàn ông. Tiết Sơn mơ hồ nhận ra giọng của tài xế taxi.
Nghe thấy âm thanh đó, Dương Lạc Bình nhếch môi.
Tiết Sơn không trả lời.
Im lặng mấy giây, Dương Lạc Bình phát hiện bên ngoài hình như đã có người báo cảnh sát.
“Người anh em”. Hắn bảo Tiết Sơn: “Nếu cậu không đi thì sẽ không có người dẫn cậu đi tìm họ đâu”.
Rất đông người đứng xì xào bàn tán bên đường. Trong lúc đang mải mê buôn chuyện, họ bỗng nghe thấy tiếng chiếc xe con vừa lao vào gốc cây đánh nhẹ đuôi, lao vút đi.
Điện thoại đang kết nối, Tiết Sơn chuyển tai nghe, hỏi: “Mọi người đang ở đâu vậy?”.
Im lặng một lúc lâu, đầu bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Anh Sơn, là em”.
Trái tim Tiết Sơn đột nhiên nhảy dựng.
Tiểu Bạch.
***
Sau khi nói chuyện với Trần Dật, Tiết Sơn đứng trong bệnh viện, gọi điện cho Cát Gia nhưng mãi không có ai nghe. Gọi rất nhiều cuộc không được, anh liền gọi cho Tiểu Bạch.
Cát Gia từng bảo anh, nếu không liên lạc được với ông, trong lúc gặp khó khăn, anh có thể gọi cho Tiểu Bạch.
Thời gian cấp bách, anh không kịp nói nhiều, vội vã thông báo số xe, số điện thoại cố định vừa gọi cho anh, bọn chúng có mấy tên và tình trạng vũ khí như thế nào.
Khi ra đến cổng viện, như anh dự đoán, chiếc xe tải đã mất dạng, thay vào đó là Dương Lạc Bình xuất hiện.
Lên xe, anh đọ sức với hắn, cố gắng câu giờ để Tiểu Bạch tìm người.
Giao thông gần bệnh viện có camera giám sát, nhanh chóng khóa hướng chiếc xe rời đi, đội cảnh sát hình sự thuận lợi tìm thấy khu xưởng bỏ hoang bên Thành Tây.
Tiết Sơn nghiến răng, kiềm chế cơn sóng lòng, lặng im nghe giọng nói đầu dây bên kia truyền tới.
“Bọn em đã tìm thấy tài xế và chiếc xe tải nhưng chị Trần và Đồng Đồng không có ở đây”.
Khu vực đó là điểm mù của camera giám sát, cách chốt giao thông gần nhất hai con phố. Muốn kiểm tra từng chiếc ô tô qua lại là công việc hết sức phiền toái.
Tiểu Bạch thấp giọng hỏi: “Anh Tiết, hiện tại anh đang ở cạnh Dương Lộ phải không?”.
Tiết Sơn vừa ‘ừ’ một tiếng, họng súng lạnh toát ngay lập tức ghim lên thái dương anh.
Trong xe, Dương Lạc Bình vẫn giữ nụ cười trên miệng, một tay cầm súng, một tay lái xe. Như phát giác ra điều gì, hắn đột nhiên ra lệnh: “Tắt điện thoại”.
Tiết Sơn cầm di động, xiết chặt trong lòng bàn tay, nhấn nút tắt.
“Ném điện thoại đi”. Hắn dằn mạnh từng chữ, ngón chỏ đặt lên cò súng.
Thấy dáng vẻ đề phòng của Tiết Sơn, Dương Lạc Bình nhếch mép: “Người anh em à, thứ này mặc dù là hàng fake nhưng vẫn dư sức làm nổ tung đầu cậu đấy”.
Hắn lặp lại một lần nữa: “Ném đi”.
Tiết Sơn chầm chậm quay kính xe xuống, giả làm động tác ném điện thoại, cơ thể anh bỗng đổ về phía trước, đầu né họng súng, trở tay bắt trọn cổ tay của Dương Lạc Bình, bẻ ngoặt ra sau, khẩu súng rơi xuống tay anh.
Thân xe lay động dữ dội, bánh xe nghiến xuống mặt đường phát ra những âm thanh chói tai, sau đó khôi phục trạng thái ổn định.
Trơ mắt nhìn họng súng nhắm về phía mình, Dương Lạc Bình không nhúc nhích, thậm chí bật cười ha hả.
Tiết Sơn mím môi, như bừng tỉnh, nhấn ngón cái lôi băng đạn ra.
Bên trong, băng đạn trống không.
Dương Lạc Bình cười to: “Thân thủ lưu loát nhỉ? Xem ra năm đó Trịnh Hoành dạy dỗ cậu không tệ”.
Không biết xe chạy đến đâu, hai bên đường là những căn nhà lụp xụp đổ nát.
Hơi thở phố phường phả vào mặt.
Trong xe, vẫn là bầu không khí u ám âm trầm.
Tiết Sơn hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc, anh muốn gì?”.
Dương Lạc Bình lãnh đạm, trả lời: “Thiếu bạn đồng hành”.
Tiết Sơn: “Con đường này là do anh chọn”.
Hắn cười nhạt: “Tôi chọn ư? Tôi chọn làm ăn lớn, kinh doanh lớn, chọn cuộc sống ăn sung mặc sướng”.
Hắn nói tiếp: “Nhưng, tất cả đã bị cậu hủy hoại”.
Khung cảnh phố phường bên ngoài cửa sổ lao qua vun vút. “Tiết Sơn, cậu không cảm thấy mình thật đáng thương sao?”.
Thật đáng thương?
Giữ khư khư cái gọi là chính nghĩa, đạo đức, đặt tính mạng người thân lên trên hết, dành nửa đời mình cho gia đình.
Thật sự đáng thương.
Nhưng nếu như thời gian có quay trở lại, anh vẫn sẽ quyết định làm như vậy.
Bỗng dưng, anh nhớ tới đêm mưa ở Myanmar, lần đầu tiên Trịnh Hoành phát hiện anh hút ma túy.
Giữa núi rừng vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió đêm gào thét cùng tiếng mưa quất xuống mái nhà.
Dưới ánh đèn u ám, Trịnh Hoành im lặng rất lâu rồi chậm rãi mở miệng: “A Sơn, cái gì nên đụng vào, cái gì không nên đụng vào, trong lòng cậu chắc rõ hơn ai”.
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn, nhắc Tiết Sơn nhớ đến thời anh còn là lính tân binh, hắn cũng nghiêm trang nói chuyện thân tình như vậy. Chuyện nhân sinh, chuyện lý tưởng, ranh giới cuối cùng và những nguyên tắc.
Tiết Sơn mỉm cười: “Anh Trịnh, anh còn nhớ không? Ngày trước anh thường hỏi bọn em, thiên chức của quân nhân là gì?”.
Phục tùng mệnh lệnh, bảo vệ quốc gia.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cái gì mà phục tùng mệnh lệnh? Cái gì mà bảo vệ quốc gia?
Trịnh Hoành dường như có chút xúc động, nhưng cỗ cảm xúc ấy rất nhanh bị hai chữ ‘lợi ích, ham muốn’ nhấn chìm.
“Thiên chức cái mẹ gì, bảo vệ quốc gia cái mẹ gì. Đến cái nhà của mình cũng không có thì nói gì đến quốc gia”.
“Đời người không phải lúc nào cũng chỉ đi trên một con đường. A Sơn, con đường nào dẫn đến tiền đồ tươi sáng, thì chúng ta sẽ đi trên con đường ấy”.
Thà chết vì nghĩa lớn, còn hơn sống tạm bợ qua ngày, coi cái chết như một lẽ thường tình.
Gông xiềng của chính nghĩa khoác trên vai và kìm kẹp lấy mình, anh đã giãy bỏ từ lâu.
***
Dương Lạc Bình quay đầu nhìn Tiết Sơn.
Ánh mắt hắn mang theo sự giảo hoạt, biến hòa kỳ lạ nhưng cũng mang theo vẻ cô đơn lạnh lẽo khó tả.
“Cậu cho rằng, cậu và bọn họ cùng một thế giới sao?”.
Mọi vẻ hoàn mỹ, chính nghĩa, thiện lương hay hồn nhiên trên đời này đã sớm phân rõ giới hạn.
“Cậu với tôi mới là người cùng một thế giới”.
***
Trong cốp xe chật chội ngột ngạt, Trần Dật có cảm giác hơi thở của mình càng lúc càng nặng nề.
Không khí không được lưu thông, trên đầu phủ tấm khăn trùm, mỗi lần hít thở lại là một sự dày vò.
Bọn chúng không bịt miệng cô, đi đường, cô liên tục thử phát ra âm thành, ý đồ khiến ai đó đi ngang qua chú ý nhưng dường như hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Chiếc xe chạy quanh, không biết trong bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa xe, sau đó đóng rầm lại, tiếp theo là tiếng chân bọn chúng càng lúc càng gần.
Cốp xe bật mở, ánh sáng chói lòa bỗng chốc tràn vào, mặc dù cách một lớp vải đen, vẫn khiến Trần Dật phải nheo mắt.
Hai tay cô bị trói chặt sau lưng, gã sơ mi đen túm cô lên, vác thẳng lên vai.
Vết mổ vừa vặn chạm vào đầu vai gã, xé rách đau đớn, Trần Dật run rẩy, toát mồ hôi lạnh: “Tôi vừa mới mổ xong không lâu, có thể để tôi xuống tự đi được không?”.
Gã sơ mi đen đâu thèm quan tâm. Hắn mặc kệ cô, tiếp tục bước.
Trần Dật nghe tiếng cửa cuốn vang lên, sau đó cô bị ném xuống đất.
Nằm rạp dưới đất hồi lâu, cô nén cơn đau, chống người ngồi dậy.
Xung quanh rất yên tĩnh, không nghe thất bất kỳ tiếng chân nào. Có lẽ gã sơ mi đen vẫn chưa bỏ đi.
“Đồng Đồng đâu?”. Cô hỏi.
Không có người trả lời.
“Con gái tôi đâu?”.
Gã sơ mi đen thờ ơ nhìn cô gào thét với không khí, hắn cười lạnh: “Cứ đợi đi, cô chưa chết được đâu”.
Tiếng bước chân đi xa, Trần Dật như nhớ ra, hô to: “Chu Phú Dũng”.
Cô không nghe thấy động tĩnh của Chu Phú Dũng từ nãy đến giờ. Sau khi đưa Đồng Đồng đi, hắn và con bé đã lên một chiếc xe khác.
Giọng cô vang vọng giữa không gian rộng lớn, quanh quẩn bên tai.
Không có người đáp lại.
Tấm cửa cuốn kêu xoèn xoẹt, rơi xuống đất, khóa chặt.
Bên chiếc xe con màu xám bạc, Chu Phú Dũng bịt miệng Đồng Đồng.
Nước mắt nước mũi con bé dính đầy tay hắn, dinh dính nhơn nhớt khiến hắn vô cùng khó chịu.
Gã sơ mi đen đi tới, liếc nhìn hắn: “Mày che miệng cái con câm ấy làm gì?”.
Chu Phú Dũng lườm gã: “Con bé này không biết nói nhưng biết khóc. Cũng bớt được nhiều việc đấy”.
Gã sơ mi đen mở cửa xe, nhảy lên ghế lái: “Làm nhanh lên, còn phải đi đến chỗ kia, chậm là không lấy được hàng đâu, tao với mày bị giày vò cả ngày hôm nay rồi”.
Anh Lộ đã hứa cho bọn chúng mỗi người 500gr ma túy, một sự cám dỗ vô cùng lớn.
Đều là những kẻ tội đồ, giết người cướp của, không gì là không làm.
Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuốn đóng chặt, tay chân khua khoắng loạn xạ, bổ nhào qua.
Chu Phú Dũng tức giận, ném con bé ra phía sau.
“Mày còn làm loạn nữa là tao giết chết đây”.
Đồng Đồng vội im bặt, không khóc, không giãy dụa, sửng sốt nhìn Chu Phú Dũng.
Hắn ngồi vào trong xe, đóng rầm cửa lại, giữ dằn nhìn con bé: “Không được náo loạn nữa nghe chưa? Nếu không tao sẽ ném mày ra ngoài”.
Ô tô khởi động, cuốn đầy bụi đất.
Đồng Đồng ngồi co rúm đằng sau, tóc tai rối bung, nước mắt nước mũi đọng trên mặt, chiếc áo khoác màu hồng nhạt nhăn nhúm.
Con bé khẽ nức nở, ánh mắt vẫn dán chặt lên tấm cửa cuốn, khẽ gọi: “Mẹ ơi!”.
***
Trên con đường thôn quê rộng lớn, xe cộ qua lại thưa thớt, vắng người.
Gần 12h trưa, gã sơ mi đen đột nhiên dừng xe ven đường, hỏi tên ngồi đằng sau: “Có lửa không?”.
Hắn lên cơn nghiện, chiếc bật lửa trên người không biết biến mất từ bao giờ. Không có đồ nghề, toàn thân rấm rứt khó chịu.
Chu Phú Dũng vội lộn túi, ngẩng đầu trả lời: “Tao cũng không có, hình như phía trước có cái quán kìa, chạy nhanh ra mua mấy cái rồi về”.
Ruộng lúa, đường thôn, xa xa là dãy núi non xanh ngắt kéo dài tận chân trời.
Xung quanh tương đối hoang vu, hầu như tất cả nhà cửa đều đã bị phá dỡ, chuyển đi nơi khác.
Quán tạp hóa bé tí nằm đơn độc giữa chốn đổ nát, mang dáng vẻ ngông ngênh lạnh lẽo.
Mặt tiền quán rất nhỏ, phía trước đặt một tủ thuốc bằng kính, bên trong bày rất nhiều loại thuốc lá.
Gã sơ mi đen đi đến, trong quán không có ai. Hắn gọi mấy câu mới có người thưa, bảo gã chờ một chút.
Gã liên tục xoa tay, định vơ lấy bao thuốc và chiếc bật lửa bỏ đi nhưng tất cả đều bị khóa trong tủ kính.
Chờ một lúc, phía sau, một chiếc Volvo đen trờ tới, đỗ bên đường.
Người đàn ông trẻ dáng người cao ráo ngồi bên ghế lái. Anh ta chỉ mặc chiếc sơ mi xám thoải mái, quần tây màu tối. Cổ áo mở hé, ống tay kéo lên tận khuỷu, để lộ cánh tay gân guốc, cường tráng và chiếc đồng hồ khá xa xỉ.
Gã sơ mi đen liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta hiên ngang lại gần, gã liền rời mắt, tiếp tục gọi bà chủ.
Cuối cùng, bà chủ cũng ôm đứa bé đang khóc sướt mướt chạy ra, vẻ mặt áy náy hỏi họ cần gì.
Gã sơ mi đen nói: “Cho một bao Tử Vân và hai chiếc bật lửa”.
Bà chủ mở khóa, rút ra hai chiếc bật lửa, sau đó khom lưng lấy bao thuốc.
Gã sơ mi đen khẽ dậm chân, ánh mắt liếc xéo, hình như người đàn ông bên cạnh đang quan sát gã.
Gã mặc kệ, giục bà chủ nhanh tay bởi vì gã đang rất vội.
Cầm chiếc bật lửa, gã vội vàng trả tiền, quay người đi về phía chiếc xe.
Lúc đi ngang qua chiếc Volvo màu đen, gã để ý, cô gái ngồi bên ghế phụ, tóc ngắn ngang vai, đeo kính mát, khuỷu tay duỗi ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như di chuyển theo gã.
Không quan tâm quá nhiều, gã nhanh chóng khởi động chân ga, muốn tranh thủ thời gian tìm chỗ giải quyết cơn nghiện đang phát tác.
Người đàn ông trẻ mua hai chai nước trở về, vừa ngồi lên xe, cô gái bên cạnh vội nói: “Chiếc xe phía trước có vấn đề”.
Người đàn ông ngạc nhiên: “Vấn đề gì?”.
Hai phút trước, Đồng Đồng nằm trên bệ cửa nhìn ra ngoài, phát hiện có một cô xinh đẹp đang ngồi trên chiếc xe khác.
Cô gái nhàm chán nhìn xung quanh, ngắm nghía khung cảnh chẳng lấy gì là đẹp. Lúc quay sang, nhìn thấy chiếc xe kia, cô thoáng giật mình, chạm rãi tháo kính xuống.
Xuyên qua tấm kính xe đóng chặt, cô trông thấy một bé gái, nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn mình, bờ môi khẽ đóng mở như đang muốn nói gì đó.
Tiết Sơn hỏi hắn: “Có ý gì?”.
Dương Lạc Bình không hề giãy dụa, mặc dù độ kiềm chế của Tiết Sơn đã được nới lỏng.
Hắn nhếch môi, giọng điệu trần thuật như thể nhớ lại một đoạn ký ức vô cùng tuyệt vời.
“Lúc ấy, Lý Phương đã cầu xin tôi, cô ấy xin tôi đưa con bé ra ngoài”.
Hắn cười khan: “Đôi chân bị thổi bay, vậy mà cô ấy vẫn quỳ xuống cầu xin tôi đưa con gái của cô ấy ra ngoài. Cậu nói xem, có phải rất khôi hài không?”.
Tiết Sơn không có cách nào kiểm chứng độ thật giả trong lời nói của hắn nhưng trong đầu anh không ngừng liên tưởng đến hình ảnh ấy. Lý Phương bị thương toàn thân nhưng vẫn liều chết bảo vệ Đồng Đồng. Đến phút chót, cô ấy còn cầu xin hắn cứu lấy con bé.
Có tiếng gõ cửa sổ xe.
Hai người dân tốt bụng vẫy tay, hỏi thăm họ có bị thương hay không, có cần giúp đỡ gì không.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Tiết Sơn rung lên.
Anh vội cúi đầu nhìn, là số của Trần Dật.
Anh biết, thời điểm này, chắc chắn không phải Trần Dật tự mình gọi tới.
Người đàn ông thấy không ai đáp lại liền ghé sát vào cửa sổ bên ghế lái nhìn vào bên trong.
Sau khi nhìn rõ, ông lảo đảo lui về sau mấy bước, miệng lắp bắp: “Súng….có súng”.
Nghe vậy, mấy người dân tốt bụng khác cũng vô thức lùi lại, nhanh chóng chạy mất.
Điện thoại tiếp tục rung, trong tay Dương Lạc Bình không biết xuất hiện một khẩu súng từ khi nào, chĩa vào đám người đang xem náo nhiệt ngoài cửa sổ.
Khẩu 54K được Trung Quốc sản xuất với số lượng lớn, cũng là loại súng được đám chợ đen bắt chước nhiều nhất.
Lực khống chế được nới lỏng, Tiết Sơn buông hắn ra.
Dương Lạc Bình xoay vai cổ rồi chậm rãi chuyển họng súng sang Tiết Sơn.
Nụ cười trên mặt vẫn không dứt, Dương Lạc Bình hất cằm: “Nhận đi. Chẳng phải cậu muốn biết tình hình hiện tại của cô người yêu bé nhỏ à?”.
Tiết Sơn cầm điện thoại lên, nhấn nút, đầu bên kia vang tiếng kêu rên: “Cứu với, cứu với”.
Không phải giọng Trần Dật mà là giọng đàn ông. Tiết Sơn mơ hồ nhận ra giọng của tài xế taxi.
Nghe thấy âm thanh đó, Dương Lạc Bình nhếch môi.
Tiết Sơn không trả lời.
Im lặng mấy giây, Dương Lạc Bình phát hiện bên ngoài hình như đã có người báo cảnh sát.
“Người anh em”. Hắn bảo Tiết Sơn: “Nếu cậu không đi thì sẽ không có người dẫn cậu đi tìm họ đâu”.
Rất đông người đứng xì xào bàn tán bên đường. Trong lúc đang mải mê buôn chuyện, họ bỗng nghe thấy tiếng chiếc xe con vừa lao vào gốc cây đánh nhẹ đuôi, lao vút đi.
Điện thoại đang kết nối, Tiết Sơn chuyển tai nghe, hỏi: “Mọi người đang ở đâu vậy?”.
Im lặng một lúc lâu, đầu bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Anh Sơn, là em”.
Trái tim Tiết Sơn đột nhiên nhảy dựng.
Tiểu Bạch.
***
Sau khi nói chuyện với Trần Dật, Tiết Sơn đứng trong bệnh viện, gọi điện cho Cát Gia nhưng mãi không có ai nghe. Gọi rất nhiều cuộc không được, anh liền gọi cho Tiểu Bạch.
Cát Gia từng bảo anh, nếu không liên lạc được với ông, trong lúc gặp khó khăn, anh có thể gọi cho Tiểu Bạch.
Thời gian cấp bách, anh không kịp nói nhiều, vội vã thông báo số xe, số điện thoại cố định vừa gọi cho anh, bọn chúng có mấy tên và tình trạng vũ khí như thế nào.
Khi ra đến cổng viện, như anh dự đoán, chiếc xe tải đã mất dạng, thay vào đó là Dương Lạc Bình xuất hiện.
Lên xe, anh đọ sức với hắn, cố gắng câu giờ để Tiểu Bạch tìm người.
Giao thông gần bệnh viện có camera giám sát, nhanh chóng khóa hướng chiếc xe rời đi, đội cảnh sát hình sự thuận lợi tìm thấy khu xưởng bỏ hoang bên Thành Tây.
Tiết Sơn nghiến răng, kiềm chế cơn sóng lòng, lặng im nghe giọng nói đầu dây bên kia truyền tới.
“Bọn em đã tìm thấy tài xế và chiếc xe tải nhưng chị Trần và Đồng Đồng không có ở đây”.
Khu vực đó là điểm mù của camera giám sát, cách chốt giao thông gần nhất hai con phố. Muốn kiểm tra từng chiếc ô tô qua lại là công việc hết sức phiền toái.
Tiểu Bạch thấp giọng hỏi: “Anh Tiết, hiện tại anh đang ở cạnh Dương Lộ phải không?”.
Tiết Sơn vừa ‘ừ’ một tiếng, họng súng lạnh toát ngay lập tức ghim lên thái dương anh.
Trong xe, Dương Lạc Bình vẫn giữ nụ cười trên miệng, một tay cầm súng, một tay lái xe. Như phát giác ra điều gì, hắn đột nhiên ra lệnh: “Tắt điện thoại”.
Tiết Sơn cầm di động, xiết chặt trong lòng bàn tay, nhấn nút tắt.
“Ném điện thoại đi”. Hắn dằn mạnh từng chữ, ngón chỏ đặt lên cò súng.
Thấy dáng vẻ đề phòng của Tiết Sơn, Dương Lạc Bình nhếch mép: “Người anh em à, thứ này mặc dù là hàng fake nhưng vẫn dư sức làm nổ tung đầu cậu đấy”.
Hắn lặp lại một lần nữa: “Ném đi”.
Tiết Sơn chầm chậm quay kính xe xuống, giả làm động tác ném điện thoại, cơ thể anh bỗng đổ về phía trước, đầu né họng súng, trở tay bắt trọn cổ tay của Dương Lạc Bình, bẻ ngoặt ra sau, khẩu súng rơi xuống tay anh.
Thân xe lay động dữ dội, bánh xe nghiến xuống mặt đường phát ra những âm thanh chói tai, sau đó khôi phục trạng thái ổn định.
Trơ mắt nhìn họng súng nhắm về phía mình, Dương Lạc Bình không nhúc nhích, thậm chí bật cười ha hả.
Tiết Sơn mím môi, như bừng tỉnh, nhấn ngón cái lôi băng đạn ra.
Bên trong, băng đạn trống không.
Dương Lạc Bình cười to: “Thân thủ lưu loát nhỉ? Xem ra năm đó Trịnh Hoành dạy dỗ cậu không tệ”.
Không biết xe chạy đến đâu, hai bên đường là những căn nhà lụp xụp đổ nát.
Hơi thở phố phường phả vào mặt.
Trong xe, vẫn là bầu không khí u ám âm trầm.
Tiết Sơn hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc, anh muốn gì?”.
Dương Lạc Bình lãnh đạm, trả lời: “Thiếu bạn đồng hành”.
Tiết Sơn: “Con đường này là do anh chọn”.
Hắn cười nhạt: “Tôi chọn ư? Tôi chọn làm ăn lớn, kinh doanh lớn, chọn cuộc sống ăn sung mặc sướng”.
Hắn nói tiếp: “Nhưng, tất cả đã bị cậu hủy hoại”.
Khung cảnh phố phường bên ngoài cửa sổ lao qua vun vút. “Tiết Sơn, cậu không cảm thấy mình thật đáng thương sao?”.
Thật đáng thương?
Giữ khư khư cái gọi là chính nghĩa, đạo đức, đặt tính mạng người thân lên trên hết, dành nửa đời mình cho gia đình.
Thật sự đáng thương.
Nhưng nếu như thời gian có quay trở lại, anh vẫn sẽ quyết định làm như vậy.
Bỗng dưng, anh nhớ tới đêm mưa ở Myanmar, lần đầu tiên Trịnh Hoành phát hiện anh hút ma túy.
Giữa núi rừng vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió đêm gào thét cùng tiếng mưa quất xuống mái nhà.
Dưới ánh đèn u ám, Trịnh Hoành im lặng rất lâu rồi chậm rãi mở miệng: “A Sơn, cái gì nên đụng vào, cái gì không nên đụng vào, trong lòng cậu chắc rõ hơn ai”.
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn, nhắc Tiết Sơn nhớ đến thời anh còn là lính tân binh, hắn cũng nghiêm trang nói chuyện thân tình như vậy. Chuyện nhân sinh, chuyện lý tưởng, ranh giới cuối cùng và những nguyên tắc.
Tiết Sơn mỉm cười: “Anh Trịnh, anh còn nhớ không? Ngày trước anh thường hỏi bọn em, thiên chức của quân nhân là gì?”.
Phục tùng mệnh lệnh, bảo vệ quốc gia.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cái gì mà phục tùng mệnh lệnh? Cái gì mà bảo vệ quốc gia?
Trịnh Hoành dường như có chút xúc động, nhưng cỗ cảm xúc ấy rất nhanh bị hai chữ ‘lợi ích, ham muốn’ nhấn chìm.
“Thiên chức cái mẹ gì, bảo vệ quốc gia cái mẹ gì. Đến cái nhà của mình cũng không có thì nói gì đến quốc gia”.
“Đời người không phải lúc nào cũng chỉ đi trên một con đường. A Sơn, con đường nào dẫn đến tiền đồ tươi sáng, thì chúng ta sẽ đi trên con đường ấy”.
Thà chết vì nghĩa lớn, còn hơn sống tạm bợ qua ngày, coi cái chết như một lẽ thường tình.
Gông xiềng của chính nghĩa khoác trên vai và kìm kẹp lấy mình, anh đã giãy bỏ từ lâu.
***
Dương Lạc Bình quay đầu nhìn Tiết Sơn.
Ánh mắt hắn mang theo sự giảo hoạt, biến hòa kỳ lạ nhưng cũng mang theo vẻ cô đơn lạnh lẽo khó tả.
“Cậu cho rằng, cậu và bọn họ cùng một thế giới sao?”.
Mọi vẻ hoàn mỹ, chính nghĩa, thiện lương hay hồn nhiên trên đời này đã sớm phân rõ giới hạn.
“Cậu với tôi mới là người cùng một thế giới”.
***
Trong cốp xe chật chội ngột ngạt, Trần Dật có cảm giác hơi thở của mình càng lúc càng nặng nề.
Không khí không được lưu thông, trên đầu phủ tấm khăn trùm, mỗi lần hít thở lại là một sự dày vò.
Bọn chúng không bịt miệng cô, đi đường, cô liên tục thử phát ra âm thành, ý đồ khiến ai đó đi ngang qua chú ý nhưng dường như hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Chiếc xe chạy quanh, không biết trong bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa xe, sau đó đóng rầm lại, tiếp theo là tiếng chân bọn chúng càng lúc càng gần.
Cốp xe bật mở, ánh sáng chói lòa bỗng chốc tràn vào, mặc dù cách một lớp vải đen, vẫn khiến Trần Dật phải nheo mắt.
Hai tay cô bị trói chặt sau lưng, gã sơ mi đen túm cô lên, vác thẳng lên vai.
Vết mổ vừa vặn chạm vào đầu vai gã, xé rách đau đớn, Trần Dật run rẩy, toát mồ hôi lạnh: “Tôi vừa mới mổ xong không lâu, có thể để tôi xuống tự đi được không?”.
Gã sơ mi đen đâu thèm quan tâm. Hắn mặc kệ cô, tiếp tục bước.
Trần Dật nghe tiếng cửa cuốn vang lên, sau đó cô bị ném xuống đất.
Nằm rạp dưới đất hồi lâu, cô nén cơn đau, chống người ngồi dậy.
Xung quanh rất yên tĩnh, không nghe thất bất kỳ tiếng chân nào. Có lẽ gã sơ mi đen vẫn chưa bỏ đi.
“Đồng Đồng đâu?”. Cô hỏi.
Không có người trả lời.
“Con gái tôi đâu?”.
Gã sơ mi đen thờ ơ nhìn cô gào thét với không khí, hắn cười lạnh: “Cứ đợi đi, cô chưa chết được đâu”.
Tiếng bước chân đi xa, Trần Dật như nhớ ra, hô to: “Chu Phú Dũng”.
Cô không nghe thấy động tĩnh của Chu Phú Dũng từ nãy đến giờ. Sau khi đưa Đồng Đồng đi, hắn và con bé đã lên một chiếc xe khác.
Giọng cô vang vọng giữa không gian rộng lớn, quanh quẩn bên tai.
Không có người đáp lại.
Tấm cửa cuốn kêu xoèn xoẹt, rơi xuống đất, khóa chặt.
Bên chiếc xe con màu xám bạc, Chu Phú Dũng bịt miệng Đồng Đồng.
Nước mắt nước mũi con bé dính đầy tay hắn, dinh dính nhơn nhớt khiến hắn vô cùng khó chịu.
Gã sơ mi đen đi tới, liếc nhìn hắn: “Mày che miệng cái con câm ấy làm gì?”.
Chu Phú Dũng lườm gã: “Con bé này không biết nói nhưng biết khóc. Cũng bớt được nhiều việc đấy”.
Gã sơ mi đen mở cửa xe, nhảy lên ghế lái: “Làm nhanh lên, còn phải đi đến chỗ kia, chậm là không lấy được hàng đâu, tao với mày bị giày vò cả ngày hôm nay rồi”.
Anh Lộ đã hứa cho bọn chúng mỗi người 500gr ma túy, một sự cám dỗ vô cùng lớn.
Đều là những kẻ tội đồ, giết người cướp của, không gì là không làm.
Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuốn đóng chặt, tay chân khua khoắng loạn xạ, bổ nhào qua.
Chu Phú Dũng tức giận, ném con bé ra phía sau.
“Mày còn làm loạn nữa là tao giết chết đây”.
Đồng Đồng vội im bặt, không khóc, không giãy dụa, sửng sốt nhìn Chu Phú Dũng.
Hắn ngồi vào trong xe, đóng rầm cửa lại, giữ dằn nhìn con bé: “Không được náo loạn nữa nghe chưa? Nếu không tao sẽ ném mày ra ngoài”.
Ô tô khởi động, cuốn đầy bụi đất.
Đồng Đồng ngồi co rúm đằng sau, tóc tai rối bung, nước mắt nước mũi đọng trên mặt, chiếc áo khoác màu hồng nhạt nhăn nhúm.
Con bé khẽ nức nở, ánh mắt vẫn dán chặt lên tấm cửa cuốn, khẽ gọi: “Mẹ ơi!”.
***
Trên con đường thôn quê rộng lớn, xe cộ qua lại thưa thớt, vắng người.
Gần 12h trưa, gã sơ mi đen đột nhiên dừng xe ven đường, hỏi tên ngồi đằng sau: “Có lửa không?”.
Hắn lên cơn nghiện, chiếc bật lửa trên người không biết biến mất từ bao giờ. Không có đồ nghề, toàn thân rấm rứt khó chịu.
Chu Phú Dũng vội lộn túi, ngẩng đầu trả lời: “Tao cũng không có, hình như phía trước có cái quán kìa, chạy nhanh ra mua mấy cái rồi về”.
Ruộng lúa, đường thôn, xa xa là dãy núi non xanh ngắt kéo dài tận chân trời.
Xung quanh tương đối hoang vu, hầu như tất cả nhà cửa đều đã bị phá dỡ, chuyển đi nơi khác.
Quán tạp hóa bé tí nằm đơn độc giữa chốn đổ nát, mang dáng vẻ ngông ngênh lạnh lẽo.
Mặt tiền quán rất nhỏ, phía trước đặt một tủ thuốc bằng kính, bên trong bày rất nhiều loại thuốc lá.
Gã sơ mi đen đi đến, trong quán không có ai. Hắn gọi mấy câu mới có người thưa, bảo gã chờ một chút.
Gã liên tục xoa tay, định vơ lấy bao thuốc và chiếc bật lửa bỏ đi nhưng tất cả đều bị khóa trong tủ kính.
Chờ một lúc, phía sau, một chiếc Volvo đen trờ tới, đỗ bên đường.
Người đàn ông trẻ dáng người cao ráo ngồi bên ghế lái. Anh ta chỉ mặc chiếc sơ mi xám thoải mái, quần tây màu tối. Cổ áo mở hé, ống tay kéo lên tận khuỷu, để lộ cánh tay gân guốc, cường tráng và chiếc đồng hồ khá xa xỉ.
Gã sơ mi đen liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta hiên ngang lại gần, gã liền rời mắt, tiếp tục gọi bà chủ.
Cuối cùng, bà chủ cũng ôm đứa bé đang khóc sướt mướt chạy ra, vẻ mặt áy náy hỏi họ cần gì.
Gã sơ mi đen nói: “Cho một bao Tử Vân và hai chiếc bật lửa”.
Bà chủ mở khóa, rút ra hai chiếc bật lửa, sau đó khom lưng lấy bao thuốc.
Gã sơ mi đen khẽ dậm chân, ánh mắt liếc xéo, hình như người đàn ông bên cạnh đang quan sát gã.
Gã mặc kệ, giục bà chủ nhanh tay bởi vì gã đang rất vội.
Cầm chiếc bật lửa, gã vội vàng trả tiền, quay người đi về phía chiếc xe.
Lúc đi ngang qua chiếc Volvo màu đen, gã để ý, cô gái ngồi bên ghế phụ, tóc ngắn ngang vai, đeo kính mát, khuỷu tay duỗi ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như di chuyển theo gã.
Không quan tâm quá nhiều, gã nhanh chóng khởi động chân ga, muốn tranh thủ thời gian tìm chỗ giải quyết cơn nghiện đang phát tác.
Người đàn ông trẻ mua hai chai nước trở về, vừa ngồi lên xe, cô gái bên cạnh vội nói: “Chiếc xe phía trước có vấn đề”.
Người đàn ông ngạc nhiên: “Vấn đề gì?”.
Hai phút trước, Đồng Đồng nằm trên bệ cửa nhìn ra ngoài, phát hiện có một cô xinh đẹp đang ngồi trên chiếc xe khác.
Cô gái nhàm chán nhìn xung quanh, ngắm nghía khung cảnh chẳng lấy gì là đẹp. Lúc quay sang, nhìn thấy chiếc xe kia, cô thoáng giật mình, chạm rãi tháo kính xuống.
Xuyên qua tấm kính xe đóng chặt, cô trông thấy một bé gái, nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn mình, bờ môi khẽ đóng mở như đang muốn nói gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook