Sơn Nam Hải Bắc
-
Chương 57
Vào đêm, nhiệt độ giảm mạnh.
Phòng bệnh không mở điều hòa, vô cùng yên tĩnh và lạnh lẽo.
Sau khi rút ống dẫn lưu, Trần Dật xuống giường hoạt động tương đối dễ dàng, ban đêm không cần đến điều dưỡng viên. Đồng Đồng ở lại bệnh viện cùng với cô, ngủ trên giường của điều dưỡng. Trước khi đi, Tiết Sơn đã dặn dò Đồng Đồng không được đụng vào vết thương của Trần Dật, nên con bé hết sức cẩn thận.
Đến giờ đi ngủ, Đồng Đồng ngoan ngoãn rửa mặt, cởi giày nằm lên giường.
Trần Dật rửa mặt xong đi ra, nhìn dáng vẻ con bé lủi thủi liền đề nghị: “Cháu ngủ với cô được không?”.
Đồng Đồng hơi động tâm nhưng sau khi quan sát chiếc giường bệnh không rộng lắm lại dứt khoát lắc đầu.
Trần Dật chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giữ chặt tay Đồng Đồng, nói khẽ: “Ngủ một mình cô thấy hơi sợ. Hay là cháu ngủ cùng cô nhé?”.
Sợ ư? Có phải cô ấy hay mơ ác mộng giống mình không?
Con bé đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
Kéo tấm vải ngăn giữa giường bệnh, Trần Dật nằm lên trước, nhích sang bên phải, để thừa một chỗ, vẫy tay bảo Đồng Đồng: “Lại đây”.
Đồng Đồng nghe lời trèo lên, gối đầu lên cánh tay trái của Trần Dật, hơi nghiêng người, ôm cô.
Đồng Đồng vỗ nhè nhẹ tay Trần Dật, từng nhịp từng nhịp như dỗ dành.
Trần Dật nén cười, cúi xuống hôn Đồng Đồng, thì thầm: “Ngủ ngon nhé Đồng Đồng”.
Trong căn phòng mờ tối, Đồng Đồng nằm dựa vào lòng cô, miệng mấp máy, phát ra những âm tiết không có âm thanh:
“Chúc mẹ ngủ ngon”.
Có lẽ do quá buồn ngủ nên không bao lâu, động tác của Đồng Đồng chậm dần rồi dừng lại, nằm im bất động.
Trần Dật không buồn ngủ, nhìn cảnh đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn vẻ mặt say sưa của Đồng Đồng, đưa tay dém kỹ chăn cho con bé.
Hơi thở nhẹ nhàng của Đồng Đồng quanh quẩn bên tai, Trần Dật nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.
***
Bản tin thời tiết thông báo, tuần tới, khu vực này sẽ đón đợt giảm không khí mạnh đầu tiên sau khi vào thu.
Không có nắng ấm, phòng bệnh càng thêm lạnh. Dư Sanh Sanh ngồi một lát mà người như bị đông cứng.
Trần Dật nhìn cô, giở giọng trách cứ: “Trời lạnh mà sao cậu mặc ít thế?”.
Thời tiết đầu tháng mười bắt đầu chuyển rét, vậy mà cô chỉ mặc một chiếc áo len kèm váy liền đi ra ngoài, để lộ bắp chân trắng nõn thẳng tắp khiến da gà nổi hết cả lên.
Dư Sanh Sanh xoa xoa tay: “Ai biết được nhiệt độ lại hạ, hôm qua vẫn ấm áp mà”.
Hôm nay cô tới đây khám thai, do trùng chủ nhật và lễ quốc khánh nên nhiều hạng mục không kiểm tra được, phải đợi đến thứ hai. Thấy kiểm tra xong vẫn còn sớm, cô tranh thủ qua thăm Trần Dật, tiện thể mang theo quả cầu nhảy tới.
Quả cầu nhảy là đồ chơi Dư Sanh Sanh hay chơi ngày bé, đánh mất bao năm, vừa rồi bố mẹ cô tìm được trong lúc dọn đồ cũ, thấy thú vị, cô liền giữ lại.
Lúc này, quả cầu nhảy đang nằm gọn trong tay Đồng Đồng.
Con bé ở trong phòng bệnh có chút nhàm chán, Trần Dật lại không muốn đưa điện thoại cho con bé dùng. Với món đồ chơi nhỏ Dư Sanh Sanh mang đến, xem như thay cô giải quyết một việc phức tạp.
Đồng Đồng ra ban công chơi, Trần Dật đứng bên nói chuyện với Dư Sanh Sanh, thi thoảng quan sát con bé.
“Trong tủ có áo khoác của mình, cậu lấy mà mặc”. Trần Dật chỉ chiếc tủ đầu giường, nói.
Dư Sanh Sanh xua tay: “Không cần, không cần. Trông thế thôi chứ cơ thể mình được phòng thủ rồi”.
Trần Dật bật cười: “Cơ thể được phòng thủ gì chứ? Cậu không sợ đứa bé trong bụng cậu bị đóng băng à?”.
Dư Sanh Sanh sờ bụng dưới hơi nhô ra, đáp: “Ừ nhỉ, nhỡ con gái mình bị đóng băng thì sao?”.
Cô xoay người mở tủ lấy áo khoác, Trần Dật mỉm cười hỏi: “Cậu thích con gái à?”.
“Đương nhiên, con gái sẽ thân thiết hơn chứ, mình muốn có một đứa con gái rượu như Đồng Đồng, nếu được vậy nằm mơ cũng phải cười tỉnh”.
Lúc cô đến cũng là lúc thực tập sinh đang thay thuốc cho Trần Dật. Vốn là một việc hết sức bình thường nhưng Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào thực tập sinh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Dư Sanh Sanh buồn cười, sau hỏi qua Trần Dật, mới biết chuyện hôm trước rút ống dẫn lưu. Cô chợt cảm thấy Đồng Đồng sao lại dễ thương đến vậy, đúng là ‘con ma cuồng bảo vệ mẹ”.
“Nếu sinh con trai thì sao?”. Trần Dật hỏi cô.
“Nếu sinh con trai, vậy cậu nhanh nhanh sinh một đứa con gái đi để chúng ta kết thông gia”.
Nói xong, Dư Sanh Sanh cười khúc khích, cảm thấy ý tưởng này của mình vô cùng hoàn mỹ.
Chuyện trò thêm một lát, Dư Sanh Sanh hỏi: “Sao anh Tiểu Sơn đi lâu thế nhỉ?”.
Lúc cô lên lầu, vừa hay đụng phải Tiết Sơn đi nộp viện phí. Nhưng đã hơn 20’ trôi qua vẫn chưa thấy anh về.
Trần Dật đưa mắt nhìn Đồng Đồng đang nô đùa ngoài cửa sổ: “Có lẽ đông người nên phải xếp hàng”.
Đang nói chuyện, cô bỗng liếc thấy Đồng Đồng nhào người ra khỏi rào chắn. Trần Dật giật mình, đứng bật dậy. Miệng vết thương kéo căng, cô đau đến mức hít sâu một hơi. Nhưng cô vẫn bất chấp, ôm bụng đi ra ngoài ban công.
Đồng Đồng đang nhoài người qua lan can, ngó lăm lăm xuống dưới lầu. Thấy con bé đứng im, Trần Dật mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu sao vậy?”.
Đồng Đồng quay đầu, chỉ xuống dưới lầu.
Trần Dật nhìn hai tay trống trơn của con bé, hỏi: “Quả cầu rơi xuống rồi hả?”.
Đồng Đồng lúng túng gật đầu, vẻ mặt oan ức.
Dư Sanh Sanh cũng theo ra, vỗ ngực nói: “Nhóc con dọa chết cô rồi đấy. Đang yên đang lành tưởng cháu định nhảy ra ngoài cơ”.
Sau đó, cô quay sang Trần Dật: “Vu Đầu, cậu không sao chứ? Có phải miệng vết thương bị rách không?”.
Lúc này, Đồng Đồng mới để ý Trần Dật đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.
Con bé từ từ đi đến trước mặt Trần Dật, đặt tay lên bụng cô, cách vết mổ một đoạn, xoa nhè nhẹ.
Trần Dật cúi đầu nhìn Đồng Đồng, phát hiện vành mắt con bé đỏ hoe, sắc mặt áy náy.
Trần Dật xoa đầu an ủi con bé: “Không sao, cô không đau đâu”.
Cô dắt Đồng Đồng trở lại phòng bệnh, rút khăn giấy lau nước mắt cho con bé.
“Cháu có muốn đi xuống tìm quả cầu không?”.
Đồng Đồng không lắc không gật, dường như vẫn còn đang áy náy.
Trần Dật mỉm cười: “Không sao, cô không đau thật mà. Nhưng cháu phải nhớ kỹ, lần sau không được hành động nguy hiểm như vậy, nhỡ không may ngã xuống thì sao?”.
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy chúng ta xuống dưới tìm quả cầu nhé. Hôm nay chưa ra ngoài, xem như cô cháu mình đi tản bộ đi”.
Đồng Đồng do dự nhìn Trần Dật, khẽ gật đầu một cái.
Vào vườn hoa, Trần Dật ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, còn Dư Sanh Sanh đưa Đồng Đồng đi tìm.
Dưới cây đại thụ cách đó vài mét, có một bà mẹ trẻ đang chơi đùa cùng con.
Bé trai tầm bảy tám tuổi, mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, thân hình gày gò, sắc mặt tái nhợt, một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã.
Trần Dật lặng im ngắm nhìn hai mẹ con họ, phát hiện món đồ trong tay bé trai đúng là quả cầu nhảy Đồng Đồng vừa làm rơi.
Dư Sanh Sanh và Đồng Đồng cũng nhận ra, đi về phía họ.
Trần Dật không nghe được tiếng hai người trò chuyện, chỉ thấy Dư Sanh Sanh nói mấy câu với bà mẹ kia. Bà mẹ cúi đầu nói gì đó với cậu con trai. Sau đó, bé trai liền giơ tay trả lại quả cầu.
Nhưng Đồng Đồng không nhận.
Đồng Đồng nhìn cậu bạn xem ra bệnh rất nặng đứng trước mặt mình, khe khẽ lắc đầu. Con bé khua tay ý bảo không cần, bảo bạn ấy cứ lấy mà chơi.
Không biết họ lại nói thêm điều gì, Trần Dật trông thấy Dư Sanh Sanh và bà mẹ kia cùng nhau đi về phía mình, mặc cho hai đứa trẻ tiếp tục chơi với nhau.
Trên đường, Dư Sanh Sanh có điện thoại, cô đứng sang bên để nghe. Còn bà mẹ trẻ ngồi xuống cạnh Trần Dật.
“Con gái chị rất tuyệt, rất thiện lương”. Bà mẹ trẻ khen ngợi Đồng Đồng.
Trần Dật nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ dưới tán cây đại thụ, mỉm cười: “Cảm ơn”.
Bà mẹ trẻ nhìn Trần Dật, quan tâm hỏi: “Mọi người đến khám bệnh hay là…?”.
Trần Dật mặc quần áo của mình đi dạo, không mặc đồ của bệnh nhân.
“Tôi nằm viện ở đây, bị viêm ruột thừa phải mổ”.
Bà mẹ trẻ gật đầu, sau khi động viên, hai người hàn huyên thêm vài câu. Lúc này, Trần Dật mới biết, bé trai bị bệnh ‘máu trắng mãn tính’, chẩn đoán chính xác đã hơn một năm, mấy tháng gần đây thường xuyên tới viện tiếp nhận điều trị bằng hóa chất.
Khi chia sẻ thông tin này, ánh mắt bà mẹ trẻ luôn rơi trên người con trai. Trong ánh mắt ấy, có sự đau khổ, có sự dửng dưng trước việc một sinh mệnh sắp rời xa.
“Lúc kiểm tra, tôi thật sự cảm thấy đất trời như sụp đổ. Con tôi còn nhỏ như vậy, sao có thể mắc loại bệnh này. Mãi sau, tôi mới dần dần tiếp nhận sự thật, tìm hiểu các phương pháp điều trị. Tôi và bố nó không có yêu cầu gì lớn, chỉ hy vọng thằng bé sống lâu hơn một chút, sống vui vẻ hơn một chút, thế là mãn nguyện lắm rồi”.
Trần Dật nhìn người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi nắm chặt tay cô.
Phần nào cảm nhận được sự an ủi đầy thiện chí đến từ một người xa lạ, bà mẹ trẻ thấp giọng nói ‘cảm ơn’.
Dưới cây đại thụ là hai đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau, bà mẹ trẻ chào từ biệt Trần Dật, dẫn con trai rời đi.
Đồng Đồng cầm quả cầu nhảy trong tay, lưu luyến nhìn bóng họ.
Trần Dật đang định gọi Đồng Đồng, bỗng thấy con bé chạy về phía hai mẹ con họ.
Đồng Đồng đưa quả cầu nhảy cho bé trai.
Lúc trở lại bên cạnh Trần Dật, trán và chóp mũi Đồng Đồng rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Trần Dật rút khăn giấy lau mồ hôi cho con bé. Rõ ràng có nhiều điều muốn nói, vậy mà giây phút này, cô không thốt nổi một câu.
Đứa bé của cô, vừa thông minh vừa nhân hậu.
Cô biết, nhân hậu thật ra hiếm thấy hơn thông minh.
Bởi vì, thông minh là một loại thiên phú, còn lòng tốt là một sự lựa chọn.
***
Dư Sanh Sanh nhận điện thoại hơi lâu. Khi cô quay lại, Trần Dật đã đưa Đồng Đồng về phòng.
Tiết Sơn nộp viện phí xong, theo đơn của bác sĩ, ra quầy thuốc của bệnh viện mua hộp trừ sẹo, vừa vặn gặp mấy cô cháu đang đi về.
Trần Dật cầm hộp thuốc quan sát cẩn thận, cười như mếu: “Anh mua cái này làm gì?”.
Tiết Sơn trả lời ngay: “Sợ em thích đẹp, lo sau này để lại sẹo”.
Trần Dật quả thực phục anh luôn: “Em lo bị sẹo bao giờ?”.
Tiết Sơn im lặng, cảm giác tấm chân tình của mình đã bị kiện thành ‘làm việc xấu’.
Trần Dật nhìn anh thở dài, cười nhẹ một tiếng: “Thôi được rồi, em không trách anh, em biết là anh nghĩ cho em”.
Sau đó, cô giải thích: “Nhưng hộp thuốc trừ sẹo này thật ra ngoài tác dụng làm giảm tàn nhang thì chỉ là mánh lới quảng cáo thôi”.
Tiết Sơn không lên tiếng, nghe cô hỏi tiếp: “Mất nhiều tiền không?”.
Anh thành thật đưa ra một con số.
Im lặng mấy giây, Tiết Sơn quay đầu nhìn Trần Dật, phát hiện cô đang cầm hộp thuốc ngó anh bằng ánh mắt không cảm xúc.
“Tiết Sơn”. Sắc mặt cô có phần nghiêm túc.
“Ừm”.
“Sau này, tiền nong trong nhà không thể để anh quản”.
“…”.
Từ nãy đến giờ, Dư Sanh Sanh vẫn đứng bên nghe hai người đối đáp. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, kêu trời: “Anh hai chị hai ơi, muốn ân ái thì đóng kín cửa vào ân ái có được không? Không biết tôi là phụ nữ mang thai nên không chịu nổi kích thích à?”.
Cô kéo tay Đồng Đồng, dắt con bé đi về phía cửa hàng tiện lợi 711 trong bệnh viện: “Hai người cứ từ từ thương lượng sau này ai là người quản tiền nhé. Em dẫn Đồng Đồng đi mua ít đồ đây”.
Hai người bị bỏ rơi mãi sau mới hiểu ý cô nói, họ nhìn nhau, bật cười.
***
Trong cửa hàng tiện lợi 711, Dư Sanh Sanh dẫn Đồng Đồng đi dạo một vòng, bảo con bé muốn ăn gì tùy chọn, nhưng con bé không muốn ăn vặt.
Dư Sanh Sanh tặc lưỡi: “Không phải chứ….Vu Dầu quản cháu nghiêm khắc vậy à? Đến đồ ăn vặt cũng không cho ăn?”.
Tiếp theo, cô lẩm bẩm một mình: “Đúng là mẹ nào con nấy”.
Cuối cùng, Đồng Đồng chỉ lấy một chai nước chanh bởi vì con bé cảm thấy hơi khát.
Trước khi tính tiền, Dư Sanh Sanh đột nhiên nhớ ra chưa mua khăn giấy, cô liền quay trở lại.
Khách trong cửa hàng khá đông, ở quầy thu ngân có năm sáu người đứng đợi tính tiền. Dư Sanh Sanh xếp hàng rồi bảo Đồng Đồng đứng chờ ở cửa.
Đồng Đồng nghe lời đứng ở cửa ra vào. Vì khát nên con bé định mở nắp chai uống nước, nhưng loay hoay cả buổi vẫn không mở ra được.
Đồng Đồng nhìn Dư Sanh Sanh xếp hàng bên trong, phía trước cô còn bốn người nữa.
Lúc quay lại, Đồng Đồng chợt phát hiện có người đứng cạnh mình.
Đồng Đồng ngước lên, thấy một khuôn mặt đang tươi cười.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu xám, đội mũ lưỡi trai đen, chỉ tay vào chai nước, hỏi:“Có cần chú mở giúp không?”.
Đồng Đồng lắc đầu, vô thức lui về sau một bước
Người đàn ông nhìn động tác của con bé, mỉm cười, ngồi xuống, nâng vành mũ lên một chút, hỏi Đồng Đồng: “Không nhận ra chú à?”.
Ánh mắt Đồng Đồng vẫn dừng trên mặt người đàn ông, dường như nhớ ra gì đó.
Từng mảnh ký ức, vụn vặt, ghi chép không quá rõ ràng.
“Nào, để chú giúp”.
Người đàn ông thò tay lấy chai nước trong tay Đồng Đồng, dễ dàng vặn mở, sau đó trả lại cho con bé.
Đồng Đồng sửng sốt nhìn người đàn ông, ánh mắt đỡ cảnh giác hơn nhiều.
Người đàn ông bật cười ha hả: “Chú và bố cháu là bạn. Ngày trước chú thường hay bế cháu, chơi đùa với cháu, nhớ chưa?”.
Thấy con bé dường như đang từ từ nhớ lại, người đàn ông đưa tay xoa đầu con bé: “Hôm nào chú đến chơi với bố con cháu nhé, được không?”.
Đồng Đồng vẫn không nhúc nhích, đứng im nhìn người đàn ông.
Người đàn ông như bỏ lỡ chuyện gì, mỉm cười, bổ sung thêm: “Suýt chút nữa thì quên, còn cô bác sĩ kia nữa…”.
“Đồng Đồng”. Dư Sanh Sanh đi ra gọi con bé.
Đồng Đồng quay sang vẫy tay với Dư Sanh Sanh, ý bảo mình ở đây.
Dư Sanh Sanh đi tới, nhìn chai nước trái cây trong tay Đồng Đồng: “Oa, Đồng Đồng lợi hại vậy, tự mình mở nắp đấy à?”.
Đồng Đồng lắc đầu, định chỉ cho Dư Sanh Sanh thấy ông chú vừa nãy.
Nhưng khi con bé quay lại, bóng người sau lưng đã không còn.
Phòng bệnh không mở điều hòa, vô cùng yên tĩnh và lạnh lẽo.
Sau khi rút ống dẫn lưu, Trần Dật xuống giường hoạt động tương đối dễ dàng, ban đêm không cần đến điều dưỡng viên. Đồng Đồng ở lại bệnh viện cùng với cô, ngủ trên giường của điều dưỡng. Trước khi đi, Tiết Sơn đã dặn dò Đồng Đồng không được đụng vào vết thương của Trần Dật, nên con bé hết sức cẩn thận.
Đến giờ đi ngủ, Đồng Đồng ngoan ngoãn rửa mặt, cởi giày nằm lên giường.
Trần Dật rửa mặt xong đi ra, nhìn dáng vẻ con bé lủi thủi liền đề nghị: “Cháu ngủ với cô được không?”.
Đồng Đồng hơi động tâm nhưng sau khi quan sát chiếc giường bệnh không rộng lắm lại dứt khoát lắc đầu.
Trần Dật chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giữ chặt tay Đồng Đồng, nói khẽ: “Ngủ một mình cô thấy hơi sợ. Hay là cháu ngủ cùng cô nhé?”.
Sợ ư? Có phải cô ấy hay mơ ác mộng giống mình không?
Con bé đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
Kéo tấm vải ngăn giữa giường bệnh, Trần Dật nằm lên trước, nhích sang bên phải, để thừa một chỗ, vẫy tay bảo Đồng Đồng: “Lại đây”.
Đồng Đồng nghe lời trèo lên, gối đầu lên cánh tay trái của Trần Dật, hơi nghiêng người, ôm cô.
Đồng Đồng vỗ nhè nhẹ tay Trần Dật, từng nhịp từng nhịp như dỗ dành.
Trần Dật nén cười, cúi xuống hôn Đồng Đồng, thì thầm: “Ngủ ngon nhé Đồng Đồng”.
Trong căn phòng mờ tối, Đồng Đồng nằm dựa vào lòng cô, miệng mấp máy, phát ra những âm tiết không có âm thanh:
“Chúc mẹ ngủ ngon”.
Có lẽ do quá buồn ngủ nên không bao lâu, động tác của Đồng Đồng chậm dần rồi dừng lại, nằm im bất động.
Trần Dật không buồn ngủ, nhìn cảnh đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn vẻ mặt say sưa của Đồng Đồng, đưa tay dém kỹ chăn cho con bé.
Hơi thở nhẹ nhàng của Đồng Đồng quanh quẩn bên tai, Trần Dật nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.
***
Bản tin thời tiết thông báo, tuần tới, khu vực này sẽ đón đợt giảm không khí mạnh đầu tiên sau khi vào thu.
Không có nắng ấm, phòng bệnh càng thêm lạnh. Dư Sanh Sanh ngồi một lát mà người như bị đông cứng.
Trần Dật nhìn cô, giở giọng trách cứ: “Trời lạnh mà sao cậu mặc ít thế?”.
Thời tiết đầu tháng mười bắt đầu chuyển rét, vậy mà cô chỉ mặc một chiếc áo len kèm váy liền đi ra ngoài, để lộ bắp chân trắng nõn thẳng tắp khiến da gà nổi hết cả lên.
Dư Sanh Sanh xoa xoa tay: “Ai biết được nhiệt độ lại hạ, hôm qua vẫn ấm áp mà”.
Hôm nay cô tới đây khám thai, do trùng chủ nhật và lễ quốc khánh nên nhiều hạng mục không kiểm tra được, phải đợi đến thứ hai. Thấy kiểm tra xong vẫn còn sớm, cô tranh thủ qua thăm Trần Dật, tiện thể mang theo quả cầu nhảy tới.
Quả cầu nhảy là đồ chơi Dư Sanh Sanh hay chơi ngày bé, đánh mất bao năm, vừa rồi bố mẹ cô tìm được trong lúc dọn đồ cũ, thấy thú vị, cô liền giữ lại.
Lúc này, quả cầu nhảy đang nằm gọn trong tay Đồng Đồng.
Con bé ở trong phòng bệnh có chút nhàm chán, Trần Dật lại không muốn đưa điện thoại cho con bé dùng. Với món đồ chơi nhỏ Dư Sanh Sanh mang đến, xem như thay cô giải quyết một việc phức tạp.
Đồng Đồng ra ban công chơi, Trần Dật đứng bên nói chuyện với Dư Sanh Sanh, thi thoảng quan sát con bé.
“Trong tủ có áo khoác của mình, cậu lấy mà mặc”. Trần Dật chỉ chiếc tủ đầu giường, nói.
Dư Sanh Sanh xua tay: “Không cần, không cần. Trông thế thôi chứ cơ thể mình được phòng thủ rồi”.
Trần Dật bật cười: “Cơ thể được phòng thủ gì chứ? Cậu không sợ đứa bé trong bụng cậu bị đóng băng à?”.
Dư Sanh Sanh sờ bụng dưới hơi nhô ra, đáp: “Ừ nhỉ, nhỡ con gái mình bị đóng băng thì sao?”.
Cô xoay người mở tủ lấy áo khoác, Trần Dật mỉm cười hỏi: “Cậu thích con gái à?”.
“Đương nhiên, con gái sẽ thân thiết hơn chứ, mình muốn có một đứa con gái rượu như Đồng Đồng, nếu được vậy nằm mơ cũng phải cười tỉnh”.
Lúc cô đến cũng là lúc thực tập sinh đang thay thuốc cho Trần Dật. Vốn là một việc hết sức bình thường nhưng Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào thực tập sinh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Dư Sanh Sanh buồn cười, sau hỏi qua Trần Dật, mới biết chuyện hôm trước rút ống dẫn lưu. Cô chợt cảm thấy Đồng Đồng sao lại dễ thương đến vậy, đúng là ‘con ma cuồng bảo vệ mẹ”.
“Nếu sinh con trai thì sao?”. Trần Dật hỏi cô.
“Nếu sinh con trai, vậy cậu nhanh nhanh sinh một đứa con gái đi để chúng ta kết thông gia”.
Nói xong, Dư Sanh Sanh cười khúc khích, cảm thấy ý tưởng này của mình vô cùng hoàn mỹ.
Chuyện trò thêm một lát, Dư Sanh Sanh hỏi: “Sao anh Tiểu Sơn đi lâu thế nhỉ?”.
Lúc cô lên lầu, vừa hay đụng phải Tiết Sơn đi nộp viện phí. Nhưng đã hơn 20’ trôi qua vẫn chưa thấy anh về.
Trần Dật đưa mắt nhìn Đồng Đồng đang nô đùa ngoài cửa sổ: “Có lẽ đông người nên phải xếp hàng”.
Đang nói chuyện, cô bỗng liếc thấy Đồng Đồng nhào người ra khỏi rào chắn. Trần Dật giật mình, đứng bật dậy. Miệng vết thương kéo căng, cô đau đến mức hít sâu một hơi. Nhưng cô vẫn bất chấp, ôm bụng đi ra ngoài ban công.
Đồng Đồng đang nhoài người qua lan can, ngó lăm lăm xuống dưới lầu. Thấy con bé đứng im, Trần Dật mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu sao vậy?”.
Đồng Đồng quay đầu, chỉ xuống dưới lầu.
Trần Dật nhìn hai tay trống trơn của con bé, hỏi: “Quả cầu rơi xuống rồi hả?”.
Đồng Đồng lúng túng gật đầu, vẻ mặt oan ức.
Dư Sanh Sanh cũng theo ra, vỗ ngực nói: “Nhóc con dọa chết cô rồi đấy. Đang yên đang lành tưởng cháu định nhảy ra ngoài cơ”.
Sau đó, cô quay sang Trần Dật: “Vu Đầu, cậu không sao chứ? Có phải miệng vết thương bị rách không?”.
Lúc này, Đồng Đồng mới để ý Trần Dật đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.
Con bé từ từ đi đến trước mặt Trần Dật, đặt tay lên bụng cô, cách vết mổ một đoạn, xoa nhè nhẹ.
Trần Dật cúi đầu nhìn Đồng Đồng, phát hiện vành mắt con bé đỏ hoe, sắc mặt áy náy.
Trần Dật xoa đầu an ủi con bé: “Không sao, cô không đau đâu”.
Cô dắt Đồng Đồng trở lại phòng bệnh, rút khăn giấy lau nước mắt cho con bé.
“Cháu có muốn đi xuống tìm quả cầu không?”.
Đồng Đồng không lắc không gật, dường như vẫn còn đang áy náy.
Trần Dật mỉm cười: “Không sao, cô không đau thật mà. Nhưng cháu phải nhớ kỹ, lần sau không được hành động nguy hiểm như vậy, nhỡ không may ngã xuống thì sao?”.
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy chúng ta xuống dưới tìm quả cầu nhé. Hôm nay chưa ra ngoài, xem như cô cháu mình đi tản bộ đi”.
Đồng Đồng do dự nhìn Trần Dật, khẽ gật đầu một cái.
Vào vườn hoa, Trần Dật ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, còn Dư Sanh Sanh đưa Đồng Đồng đi tìm.
Dưới cây đại thụ cách đó vài mét, có một bà mẹ trẻ đang chơi đùa cùng con.
Bé trai tầm bảy tám tuổi, mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, thân hình gày gò, sắc mặt tái nhợt, một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã.
Trần Dật lặng im ngắm nhìn hai mẹ con họ, phát hiện món đồ trong tay bé trai đúng là quả cầu nhảy Đồng Đồng vừa làm rơi.
Dư Sanh Sanh và Đồng Đồng cũng nhận ra, đi về phía họ.
Trần Dật không nghe được tiếng hai người trò chuyện, chỉ thấy Dư Sanh Sanh nói mấy câu với bà mẹ kia. Bà mẹ cúi đầu nói gì đó với cậu con trai. Sau đó, bé trai liền giơ tay trả lại quả cầu.
Nhưng Đồng Đồng không nhận.
Đồng Đồng nhìn cậu bạn xem ra bệnh rất nặng đứng trước mặt mình, khe khẽ lắc đầu. Con bé khua tay ý bảo không cần, bảo bạn ấy cứ lấy mà chơi.
Không biết họ lại nói thêm điều gì, Trần Dật trông thấy Dư Sanh Sanh và bà mẹ kia cùng nhau đi về phía mình, mặc cho hai đứa trẻ tiếp tục chơi với nhau.
Trên đường, Dư Sanh Sanh có điện thoại, cô đứng sang bên để nghe. Còn bà mẹ trẻ ngồi xuống cạnh Trần Dật.
“Con gái chị rất tuyệt, rất thiện lương”. Bà mẹ trẻ khen ngợi Đồng Đồng.
Trần Dật nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ dưới tán cây đại thụ, mỉm cười: “Cảm ơn”.
Bà mẹ trẻ nhìn Trần Dật, quan tâm hỏi: “Mọi người đến khám bệnh hay là…?”.
Trần Dật mặc quần áo của mình đi dạo, không mặc đồ của bệnh nhân.
“Tôi nằm viện ở đây, bị viêm ruột thừa phải mổ”.
Bà mẹ trẻ gật đầu, sau khi động viên, hai người hàn huyên thêm vài câu. Lúc này, Trần Dật mới biết, bé trai bị bệnh ‘máu trắng mãn tính’, chẩn đoán chính xác đã hơn một năm, mấy tháng gần đây thường xuyên tới viện tiếp nhận điều trị bằng hóa chất.
Khi chia sẻ thông tin này, ánh mắt bà mẹ trẻ luôn rơi trên người con trai. Trong ánh mắt ấy, có sự đau khổ, có sự dửng dưng trước việc một sinh mệnh sắp rời xa.
“Lúc kiểm tra, tôi thật sự cảm thấy đất trời như sụp đổ. Con tôi còn nhỏ như vậy, sao có thể mắc loại bệnh này. Mãi sau, tôi mới dần dần tiếp nhận sự thật, tìm hiểu các phương pháp điều trị. Tôi và bố nó không có yêu cầu gì lớn, chỉ hy vọng thằng bé sống lâu hơn một chút, sống vui vẻ hơn một chút, thế là mãn nguyện lắm rồi”.
Trần Dật nhìn người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi nắm chặt tay cô.
Phần nào cảm nhận được sự an ủi đầy thiện chí đến từ một người xa lạ, bà mẹ trẻ thấp giọng nói ‘cảm ơn’.
Dưới cây đại thụ là hai đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau, bà mẹ trẻ chào từ biệt Trần Dật, dẫn con trai rời đi.
Đồng Đồng cầm quả cầu nhảy trong tay, lưu luyến nhìn bóng họ.
Trần Dật đang định gọi Đồng Đồng, bỗng thấy con bé chạy về phía hai mẹ con họ.
Đồng Đồng đưa quả cầu nhảy cho bé trai.
Lúc trở lại bên cạnh Trần Dật, trán và chóp mũi Đồng Đồng rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Trần Dật rút khăn giấy lau mồ hôi cho con bé. Rõ ràng có nhiều điều muốn nói, vậy mà giây phút này, cô không thốt nổi một câu.
Đứa bé của cô, vừa thông minh vừa nhân hậu.
Cô biết, nhân hậu thật ra hiếm thấy hơn thông minh.
Bởi vì, thông minh là một loại thiên phú, còn lòng tốt là một sự lựa chọn.
***
Dư Sanh Sanh nhận điện thoại hơi lâu. Khi cô quay lại, Trần Dật đã đưa Đồng Đồng về phòng.
Tiết Sơn nộp viện phí xong, theo đơn của bác sĩ, ra quầy thuốc của bệnh viện mua hộp trừ sẹo, vừa vặn gặp mấy cô cháu đang đi về.
Trần Dật cầm hộp thuốc quan sát cẩn thận, cười như mếu: “Anh mua cái này làm gì?”.
Tiết Sơn trả lời ngay: “Sợ em thích đẹp, lo sau này để lại sẹo”.
Trần Dật quả thực phục anh luôn: “Em lo bị sẹo bao giờ?”.
Tiết Sơn im lặng, cảm giác tấm chân tình của mình đã bị kiện thành ‘làm việc xấu’.
Trần Dật nhìn anh thở dài, cười nhẹ một tiếng: “Thôi được rồi, em không trách anh, em biết là anh nghĩ cho em”.
Sau đó, cô giải thích: “Nhưng hộp thuốc trừ sẹo này thật ra ngoài tác dụng làm giảm tàn nhang thì chỉ là mánh lới quảng cáo thôi”.
Tiết Sơn không lên tiếng, nghe cô hỏi tiếp: “Mất nhiều tiền không?”.
Anh thành thật đưa ra một con số.
Im lặng mấy giây, Tiết Sơn quay đầu nhìn Trần Dật, phát hiện cô đang cầm hộp thuốc ngó anh bằng ánh mắt không cảm xúc.
“Tiết Sơn”. Sắc mặt cô có phần nghiêm túc.
“Ừm”.
“Sau này, tiền nong trong nhà không thể để anh quản”.
“…”.
Từ nãy đến giờ, Dư Sanh Sanh vẫn đứng bên nghe hai người đối đáp. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, kêu trời: “Anh hai chị hai ơi, muốn ân ái thì đóng kín cửa vào ân ái có được không? Không biết tôi là phụ nữ mang thai nên không chịu nổi kích thích à?”.
Cô kéo tay Đồng Đồng, dắt con bé đi về phía cửa hàng tiện lợi 711 trong bệnh viện: “Hai người cứ từ từ thương lượng sau này ai là người quản tiền nhé. Em dẫn Đồng Đồng đi mua ít đồ đây”.
Hai người bị bỏ rơi mãi sau mới hiểu ý cô nói, họ nhìn nhau, bật cười.
***
Trong cửa hàng tiện lợi 711, Dư Sanh Sanh dẫn Đồng Đồng đi dạo một vòng, bảo con bé muốn ăn gì tùy chọn, nhưng con bé không muốn ăn vặt.
Dư Sanh Sanh tặc lưỡi: “Không phải chứ….Vu Dầu quản cháu nghiêm khắc vậy à? Đến đồ ăn vặt cũng không cho ăn?”.
Tiếp theo, cô lẩm bẩm một mình: “Đúng là mẹ nào con nấy”.
Cuối cùng, Đồng Đồng chỉ lấy một chai nước chanh bởi vì con bé cảm thấy hơi khát.
Trước khi tính tiền, Dư Sanh Sanh đột nhiên nhớ ra chưa mua khăn giấy, cô liền quay trở lại.
Khách trong cửa hàng khá đông, ở quầy thu ngân có năm sáu người đứng đợi tính tiền. Dư Sanh Sanh xếp hàng rồi bảo Đồng Đồng đứng chờ ở cửa.
Đồng Đồng nghe lời đứng ở cửa ra vào. Vì khát nên con bé định mở nắp chai uống nước, nhưng loay hoay cả buổi vẫn không mở ra được.
Đồng Đồng nhìn Dư Sanh Sanh xếp hàng bên trong, phía trước cô còn bốn người nữa.
Lúc quay lại, Đồng Đồng chợt phát hiện có người đứng cạnh mình.
Đồng Đồng ngước lên, thấy một khuôn mặt đang tươi cười.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu xám, đội mũ lưỡi trai đen, chỉ tay vào chai nước, hỏi:“Có cần chú mở giúp không?”.
Đồng Đồng lắc đầu, vô thức lui về sau một bước
Người đàn ông nhìn động tác của con bé, mỉm cười, ngồi xuống, nâng vành mũ lên một chút, hỏi Đồng Đồng: “Không nhận ra chú à?”.
Ánh mắt Đồng Đồng vẫn dừng trên mặt người đàn ông, dường như nhớ ra gì đó.
Từng mảnh ký ức, vụn vặt, ghi chép không quá rõ ràng.
“Nào, để chú giúp”.
Người đàn ông thò tay lấy chai nước trong tay Đồng Đồng, dễ dàng vặn mở, sau đó trả lại cho con bé.
Đồng Đồng sửng sốt nhìn người đàn ông, ánh mắt đỡ cảnh giác hơn nhiều.
Người đàn ông bật cười ha hả: “Chú và bố cháu là bạn. Ngày trước chú thường hay bế cháu, chơi đùa với cháu, nhớ chưa?”.
Thấy con bé dường như đang từ từ nhớ lại, người đàn ông đưa tay xoa đầu con bé: “Hôm nào chú đến chơi với bố con cháu nhé, được không?”.
Đồng Đồng vẫn không nhúc nhích, đứng im nhìn người đàn ông.
Người đàn ông như bỏ lỡ chuyện gì, mỉm cười, bổ sung thêm: “Suýt chút nữa thì quên, còn cô bác sĩ kia nữa…”.
“Đồng Đồng”. Dư Sanh Sanh đi ra gọi con bé.
Đồng Đồng quay sang vẫy tay với Dư Sanh Sanh, ý bảo mình ở đây.
Dư Sanh Sanh đi tới, nhìn chai nước trái cây trong tay Đồng Đồng: “Oa, Đồng Đồng lợi hại vậy, tự mình mở nắp đấy à?”.
Đồng Đồng lắc đầu, định chỉ cho Dư Sanh Sanh thấy ông chú vừa nãy.
Nhưng khi con bé quay lại, bóng người sau lưng đã không còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook