<tbody></tbody>Bốn giờ chiều, Tiết Sơn uống methadone xong đi ra, phát hiện Trần Dật vẫn còn ở đó. Cô đứng dưới gốc cây đại thụ trước cửa phòng khám, đưa lưng về phía anh, bóng cây lốm đốm rơi xuống người, tĩnh lặng như một bức tranh. Cô mặc chiếc áo len dệt kim tay lỡ màu vàng nhạt, quần jeans, chân đi đôi giày đế bằng, tóc buộc đuôi ngựa tùy tiện sau gáy, trông giản dị thoải mái, mang theo hương vị tươi trẻ đẹp đẽ. Ngọn gió nhẹ lướt qua ngọn cây, xào xạc trên sân. Trần Dật ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, mấy sợi tóc đen nhánh phất phơ hất lên không trung, cô đưa tay vuốt xuống. Cô buông tay, tựa như có linh cảm liền quay đầu lại. “Xong rồi ạ?”. Cô hỏi. “Ừ”. Tiết Sơn gật đầu: “Cô…”. Theo bản năng, anh muốn hỏi cô đứng đây chờ tôi ư? Nhưng lời ra đến miệng lại không thốt thành câu. Trần Dật mỉm cười: “Tôi đang đợi anh”. Tiết Sơn xiết lòng bàn tay, hỏi: “Có việc gì à?”. Trần Dật lại gần, giơ mấy tờ tiền giấy ra: “Thiếu nợ thì phải trả”. Buổi sáng, cô mượn anh hai trăm đồng. Tiết Sơn không có ý định đòi, huống chi, số tiền cô đưa đâu chỉ có hai trăm? Tiết Sơn cúi nhìn bàn tay đang giơ lên của cô, không nhận. Trần Dật nói: “Hai trăm là tiền mượn buổi sáng. Còn bốn trăm là tiền mua quần áo”. Tối hôm trước, sau khi thay quần áo, nhìn thấy tem ghi giá tiền, 399 tệ, cô đã nhớ kỹ. Tiết Sơn vẫn không cầm, thấp giọng nói: “Thực ra, tôi cũng nợ cô rất nhiều”. Trần Dật thoáng giật mình, nghe anh tiếp tục: “Hôm Đồng Đồng đi lạc, tôi nợ cô và bạn của cô một ân huệ lớn. Ngày thôn Thạch Tháp gặp lũ, cũng là cô ôm Đồng Đồng chạy trốn, còn nữa...”. Lúc anh phát bệnh, là cô đã kéo anh từ dưới nước lên, liên tục động viên anh quay trở lại thôn để lánh nạn. Cũng là cô đã nói dối bác sĩ để anh có thể xuống xe uống thuốc, không để họ dùng ánh mắt khác thường cư xử với anh. Những thứ đó tính thế nào đây? Trần Dật lẳng lặng nghe xong, không nói gì. Tiết Sơn nhìn cô, cười khẽ: “Bác sĩ Trần, cô từng nói, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế”. “Nhưng việc nào ra việc nấy, tôi mượn tiền của anh…”. Trần Dật ngước lên bắt gặp vẻ bình thản, sắc mặt không phản bác cùng ánh mắt chất vấn của anh, cô liền dừng lại. Cô giúp anh, anh cũng đâu phải chưa từng giúp cô. Một buổi chiều yên tĩnh, trong bầu không khí khô nóng chỉ còn tiếng còi xe qua lại. Giữa hai người họ là sự im lặng lan tràn. Một lúc sau, Trần Dật thỏa hiệp. “Vậy huề nhau nhé?”. “Được, huề nhau”. Trần Dật cong khóe môi, nói: “Còn nữa, anh có thể gọi tên riêng của tôi”. Tiết Sơn phản ứng chậm nửa nhịp, mãi mới gật đầu. Trần Dật bảo: “Không giữ anh thêm nữa, anh đi đi”. “Ừm, hẹn gặp lại”. Tiết Sơn đi rồi, Trần Dật cũng quay về ký túc. Đi chưa được một quãng, cô từ từ dừng bước, quay đầu lại. Thân hình anh hòa trong ánh tà dương, kéo bóng dài sau lưng, di chuyển theo bước chân vội vã của anh. Sải bước của anh rất dài, lúc đi đường, lưng hơi cong xuống. Không phải anh từng đi lính mấy năm đó ư? Sao dáng đi lại không mang một chút phong độ nào của quân nhân như vậy? +++ Sau đó liên tiếp ba ngày, Trần Dật không gặp lại Tiết Sơn. Không, nói đúng hơn là có gặp một lần. Di chứng của cơn lũ đến hơi muộn. Sau khi trở về, cô bất ngờ bị sốt nhẹ, toàn thân chếnh choáng uể oải, nghỉ ngơi ở ký túc cả buổi vẫn không thuyên giảm, cô quyết định đến phòng khám lấy thuốc. Lúc đi qua phòng khám methadone, cô tình cờ trông thấy một bóng lưng đang bước đi vội vã. Hàng ngày, anh phải đi tới đi lui ba bốn bận giữa thôn Nhã Lý và huyện, trở lại bệnh viện còn phải chăm sóc cho một bệnh nhân cùng một đứa bé, mệt mỏi thế nào không cần nói cũng biết. Trần Dật không gọi anh, lẳng lặng nhìn bóng anh khuất trong tầm mắt. +++ Theo yêu cầu của cấp trên, Trần Dật nhận trả lời phóng vấn của đài truyền hình. Phóng viên trẻ trò chuyện với cô hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cắt ghép biên tập phát chính thức chưa đến ba phút, xen kẽ chuyên mục tin nóng. Tuy nhiên, hiệu ứng truyền ra cũng không đến nỗi tệ, ít nhất lúc phó viện trưởng Trương đi họp đã nhận được lời khen của các cấp lãnh đạo, khen trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý đã vô cùng xuất sắc. Sau khi trở về, phó viện trưởng Trương mở cuộc họp cán bộ công nhân viên chức, đặc biệt biểu dương Trần Dật. Sau cuộc họp cán bộ công nhân viên, một nữ y tá trẻ len qua đám đông lại gần Trần Dật, gọi: Chị Trần. Trần Dật mỉm cười: “Có việc gì thế?”. Nữ y tá trẻ úp úp mở mở kéo tay Trần Dật đứng sang một bên: “Là thế này, chị Dương tìm chị có việc, bảo em nói giúp, khi nào chị họp xong thì đến phòng khám tìm chị ấy. Chuyện rất quan trọng nên chị phải đến đấy”. Trần Dật không khỏi ngạc nhiên, chị đồng nghiệp họ Dương đó, ngày thường rất ít khi nói chuyện với cô, gia cảnh cũng không tệ lắm, chồng làm quan chức trong thị trấn nên cô nhất thời không nghĩ ra chuyện gì. Nhưng cô vẫn gật đầu lịch sự: “Ừ, lát nữa chị qua, cảm ơn em”. Trần Dật đi thẳng tới phòng khám dưới tầng một. Giữa trưa, người khám bệnh không đông lắm, lác đác có một vài bệnh nhân và người nhà ngồi trong đại sảnh. Cô đi tới cửa phòng khám nội, bên trong có một cô gái trẻ tóc ngắn đang bế một đứa bé ngồi khám bệnh. Trần Dật chờ ở ngoài, không vào. Chị Dương cúi đầu, vừa biên đơn thuốc vừa hỏi: “Có bị dị ứng với cephalosporins không?”. Cô gái trẻ được hỏi hơi ngẩn ra, chị Dương ngước mắt nhìn, thay đổi câu hỏi: “Trước kia truyền penicillin có bị dị ứng không?”. “Không, tôi không biết”. Cô gái trẻ đáp: “Bác sĩ, chị chờ một chút, để tôi gọi điện hỏi bố nó”. Nói xong, cô gái lấy di động ra, bắt đầu nhấn số. Chị Dương dừng bút, giọng điệu không thoải mái lắm: “Các người làm bố làm mẹ kiểu gì thế. Con cái có bị dị ứng penicillin không cũng không biết – A, Tiểu Trần đến rồi đấy à?”. Thoáng nhìn thấy Trần Dật đứng ở cửa, chị Dương liền nở nụ cười hiền hòa: “Em chờ một chút nhé”. Trần Dật gật đầu: “Chị Dương đang bận, em chờ ở cửa thôi” Cô gái trẻ vừa quay số vừa giải thích: “Tôi không phải…”, đúng lúc điện thoại kết nối. Cô gái không kịp thanh minh, vội nói vào ống nghe: “Anh Sơn, trước kia Đồng Đồng có bị dị ứng penicillin không?”. Phía bên kia trả lời xong, bên này liền kể lại tình trạng bệnh: “Chụp X – quang rồi, bác sĩ bảo bị viêm phổi, phải truyền kháng sinh”. Cô gái nói thêm vài câu rồi cúp máy, sau đó nói với nữ bác sĩ vẫn đang ngồi chờ trước mặt: “Gần một năm nay không phát sinh bệnh gì nên không truyền dịch, trước kia thì không biết”. Chị Dương chìa đơn thuốc đưa vào tay cô gái: “Đi thử phản ứng trước đã. Nếu không sao thì lên tầng hai tìm bác sĩ làm thủ tục nhập viện”. “Vâng, được được, cảm ơn bác sĩ”. Cô gái ôm đứa bé đứng dậy. Lúc quay người, phát hiện người đứng ở cửa đang chăm chú nhìn mình. À không, là quan sát đứa trẻ ốm yếu, nằm mơ màng trong lòng mình. Cô gái quét mắt nhìn người đó, bước nhanh ra khỏi phòng khám. “Đợi một chút”. Trần Dật gọi cô gái. Cô gái quay đầu, hỏi: “Chị gọi tôi?”. “Vâng”. Trần Dật tiến lại gần hơn, sau khi nhìn rõ sườn mặt của đứa bé, cô hỏi: “Đây chẳng phải là Đồng Đồng sao? Con bé bị ốm à?”. Đến phiên cô gái trẻ ngạc nhiên: “Chị biết nó?”. Trần Dật gật đầu: “Bố của nó đâu? Sao không đi cùng?”. Tiết Sơn rất quan tâm Đồng Đồng, không thể có chuyện con bé ngã bệnh lại để người khác đưa đi khám. Trần Dật vô thức đưa mắt nhìn cô gái trẻ trước mặt. Xem ra cùng độ tuổi với cô, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, làn da ngăm đen, gương mặt mang dáng vẻ khí khái, trên người mặc chiếc áo phông màu đen, quần thụng sẫm màu, chân đi đôi giày thể thao cao cấp. Cô gái thấp hơn Trần Dật một chút, nhưng dáng dấp khi bế Đồng Đồng lại rất nhẹ nhàng, toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn lão luyện. Cô gái thoáng ngẩn ra, im lặng, thầm dò xét Trần Dật. Tuy nghi ngờ nhưng cô gái thấy ánh mắt Trần Dật nhìn Đồng Đồng dường như rất quan tâm và lo lắng. “Chị biết Tiết Sơn?”. Cô gái trẻ hỏi thẳng. Trần Dật gật đầu, đưa tay sờ trán con bé, hơi nóng. Cô khẽ gọi: “Đồng Đồng ơi, cháu có thể mở mắt nhìn cô không?”. Con bé chầm chậm mở đôi mắt mệt mỏi, sau khi nhìn thấy Trần Dật, ánh mắt con bé hiện lên vẻ ngạc nhiên nho nhỏ. Nhưng con bé không còn sức lực để biểu đạt tâm trạng. Mới ba ngày không gặp, sao lại bị bệnh như thế này. Hơn nữa, không phải hai bố con họ vẫn ở trong bệnh viện huyện sao? Trong phòng khám, chị Dương trông thấy tình hình bên này, đứng dậy đi tới, đứng cạnh Trần Dật, hỏi: “Tiểu Trần, hai người biết nhau à?”. Trần Dật gật đầu với chị Dương rồi quay sang cô gái trẻ đang bế Đồng Đồng: “Cô đưa con bé đi thử phản ứng trước đi”. Cô gái trẻ ôm Đồng Đồng rời đi, đi được hai bước còn quay đầu lại, nét mặt phân vân. Người kia là ai? +++ Trong phòng khám, Trần Dật ngồi trên ghế khám, trong lỗ tai tràn ngập tiếng chị Dương. “Chị cũng là vì thật lòng muốn tốt cho em thôi, em đã đến tuổi này rồi, cũng nên bàn đến chuyện cưới hỏi rồi đấy, tốt xấu gì thì em cũng cứ xem xem sao, giờ không phải lúc nói "không hợp" mãi nữa. Nếu như thử mà thấy hợp thì chẳng phải vừa đẹp một mối lương duyên đấy à?” Chị Dương muốn giới thiệu người cháu họ xa cho cô. Không đợi Trần Dật mở miệng từ chối đã nhanh chóng kể hết thông tin cơ bản của đối phương cho cô nghe. Trần Dật lẳng lặng nghe xong, khẽ mỉm cười với chị Dương: “Em cảm ơn ý tốt của chị, nhưng hiện tại em chưa nghĩ đến chuyện này. Thôi, em không trì hoãn công việc của chị Dương nữa, em đi thăm người bạn nhỏ của em đây”. Trần Dật vừa đứng dậy, chị Dương liền gọi lại: “Ây dà, Tiểu Trần, điều kiện của cậu ấy rất tốt. Vừa hay, buổi chiều cậu ấy lái xe đến đưa chị đi ăn đặc sản quê. Hay là cùng đi ăn một bữa đi. Em gặp người rồi hãy nói sau”. Trần Dật vẫn không thay đổi thái độ: “Cảm ơn chị Dương đã hao tâm tổn trí, em thật sự không cần đâu ạ”. Nhìn bóng lưng Trần Dật, sắc mặt chị Dương mỗi lúc một khó coi. Đúng là nước đổ đầu vịt, để rồi xem có ai theo đuổi cô không? +++ Cô gái trẻ bế Đồng Đồng ngồi đợi bên ngoài phòng điều trị. Đồng Đồng lên cơn ho khan, lục khục trong cổ họng, như có đàm mà không nhổ ra được. Cô gái rút vội chiếc khăn giấy kề vào miệng con bé: “Ngoan nào, không sao đâu, cháu khạc ra sẽ thấy thoải mái liền”. Con bé không ho nữa, chầm chậm mở mắt, nhìn bóng người càng lúc càng gần, không hề nhúc nhích. Cô gái nhìn theo ánh mắt Đồng Đồng. Lại là cô ấy. Trần Dật đến bên, gật đầu với cô gái, ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi trên người con bé. Cô hỏi: “Đã có kết quả thử phản ứng chưa?”. Cô gái nhìn đồng hồ, đáp: “Còn hai phút nữa”. Trần Dật gật đầu, đưa tay sờ khuôn mặt ửng hồng của con bé. “Chị là bạn của Tiết Sơn à?”. Cô gái hỏi Trần Dật. Trần Dật suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Xem là thế đi”. Cô gái ngạc nhiên: “Tôi tưởng người bạn bên cạnh anh ấy là Dã mập chứ?”. “Dã mập?”. Trần Dật hơi ngừng lại: “Cô nói đến Phương Thanh Dã?”. Cô gái bật cười: “Đúng rồi, là anh ấy”. Lây tâm trạng của cô gái, Trần Dật cũng cười theo. Cười xong, Trần Dật hỏi: “Sao Tiết Sơn không tới đây?”. Nét cởi mở trên mặt cô gái dần nhạt đi: “Chị không biết à?”. “Biết gì?”. Trần Dật ngơ ngác. Cô gái liếc mắt nhìn Trần Dật khó hiểu. Không phải nói là bạn ư? Sao đến chuyện đó cũng không biết? Trần Dật im lặng nhìn cô gái, đợi cô ấy trả lời. Cô gái bị Trần Dật nhìn có phần lúng túng, vội đáp: “Bà của Dã mập mất rồi”. |
|
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook