Sơn Nam Hải Bắc
-
Chương 12
Đường núi trơn trượt, ngập đầy bùn.
Trần Dật không biết mình đi đã bao lâu. Không có điện thoại, không có mặt trời, không có gì để dựa vào đó nhìn giờ.
Có lẽ là ba giờ, hoặc là bốn giờ.
Chiếc giày thể thao màu xám ngâm nước nhuộm thành màu đất. Lúc này, một chiếc lõm bõm đầy nước, một chiếc dẫm phải bùn nên phải cởi hẳn ra.
Chân mỗi lúc một nặng trĩu, mỏi mệt và đói khát ập đến cùng lúc.
Ngay khi Trần Dật có ý định ngồi xuống nghỉ ngơi thêm lần nữa, hai mắt cô bỗng sáng ngời.
Cô nhìn thấy một nóc nhà, ngói xanh hết sức bình thường.
Cả ngôi nhà bị cơn lũ nhấn chìm hơn nửa, chỉ còn chừa lại nóc nhà, im lìm đứng lặng trong nước.
Màu ngói không giống nhau, xem ra có đôi chỗ vừa được thay mới.
Đây là ngôi nhà của bà cụ.
Cô chống chạc cây đến gần hơn, nhìn hàng cây bạch đàn cao xanh trước cửa, giờ chỉ còn lơ thơ lá.
Trần Dật thoáng mỉm cười.
Tốt quá, cô đi đúng hướng rồi.
+++
Tiết Sơn đi dọc bờ sông.
Anh đi qua nhà của vợ chồng ông bà cụ, chạy thẳng xuống.
Trong khu rừng yên tĩnh, thi thoảng vang vọng tiếng gọi của người đàn ông.
“Bác sĩ Trần”.
“Ông bà cụ”.
“Có ai không?”.
Không ai đáp lại nhưng anh vẫn tiếp tục đi, vừa đi vừa gọi. Anh không thể đi quá xa, anh phải quay về, trong ngôi nhà hoang kia, còn có một bà lão và một đứa trẻ đang đợi anh.
Đúng vậy, anh chỉ có thể đến nhà bà cụ là xa nhất, mặc cho kết quả như thế nào chăng nữa.
Thời gian trôi dần từng phút.
Nhưng còn có một sự thật tàn khốc phơi bày trước mặt.
Hôm nay anh đã không uống thuốc đúng hạn.
Thông thường, sử dụng methadone có thể duy trì tác dụng tối đa trong 36 tiếng đồng hồ. Thời gian anh duy trì trị liệu tương đối ổn định khoảng 24 tiếng.
Không cần tính toán anh cũng biết, 36 tiếng đã qua từ lâu.
Triệu chứng đầu tiên phát tác bệnh là vào ban đêm.
Trong lúc Đồng Đồng và bà cụ đang say ngủ, anh tỉnh giấc toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nhịp tim dần gia tốc, lồng ngực như có một bầy kiến đốt. Anh nghiến răng chịu đựng nhưng chống đỡ không bao lâu, cơ thể liền xuất hiện cảm giác cắn xé.
Anh buông Đồng Đồng ra, lao về phía bờ sông, không ngừng té nước lên mặt.
Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, trời đất đảo lộn.
Anh nằm trên bờ, ngụp đầu xuống nước, thật lâu.
Đêm dài đằng đẵng, anh thôi miên bản thân hết lần này đến lần khác, cố nén lý trí tự nói với mình, nhất định phải kiềm chế, Đồng Đồng đang ở bên, con bé và bà cụ đang chờ mày đưa họ về nhà.
Còn có…
Còn có bác sĩ Trần.
Mày phải tìm được cô ấy.
Khi anh tỉnh lại lần nữa, trông thấy chân trời màu trắng bạc cùng mặt nước yên ả, anh biết mình đã trải qua cơn phát tác đầu tiên.
Nhưng giờ đây, trên đường núi trơn trượt, anh lại có cảm giác trán và lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Tim bắt đầu đập nhanh, lồng ngực nôn nao, cảm giác khó chịu tới lần nữa.
Xương cốt toàn thân tiếp tục đau đớn như bị kiến đốt. Thậm chí nghiêm trọng hơn đêm qua rất nhiều, từng cơn từng cơn dồn dập.
Anh không thể tự bóp cổ mình, siết cho đến khi tắt thở.
Hận không thể cạy mở từng tấc xương cốt, lôi toàn bộ đám côn trùng ẩn núp trong đó ra.
Anh ra sức lắc đầu, dường như làm vậy khiến mình có thể nhìn rõ đường trước mặt hơn.
Cơ thể anh không chịu đựng nổi, ngã rầm xuống, lăn vài vòng dưới đất, rơi vào trong nước.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới của anh chỉ còn lại một mảnh hỗn độn. Nước tràn vào mắt, lỗ tai, lỗ mũi, vào trong miệng anh.
Anh bỗng nhớ tới khi còn bé, bảy hay tám tuổi gì đó. Cũng dưới cái nóng mùa hè như thế này, anh và Phương Thanh Dã rủ nhau bắt trộm cá trong ao nhà hàng xóm. Kết quả bị chủ nhà bắt được, người đàn ông trung niên cao lớn cường tráng, xách anh và Phương Thanh Dã như xách gà lẳng vào cái ao bên cạnh, nhấn đấu anh xuống nước để trừng phạt.
Như lúc này vậy, không thể động đậy, không còn lực để giãy dụa, giống như cận kề cái chết.
Ngay khi cơ thể đang dần dần chìm xuống, ý thức bắt đầu mơ hồ, anh bỗng cảm giác, có một đôi tay túm lấy được mình.
+++
Trần Dật thở hổn hển, ngồi chồm hỗm bên cạnh.
Người đàn ông nằm nghiêng, cơ thể cuộn tròn, ánh mắt mở hé, nhìn cô ngỡ ngàng.
Có trời mới biết cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới lôi được anh từ dưới nước lên, quên luôn bàn tay đau nhức, vừa vỗ lưng vừa móc dị vật trong miệng anh, nhanh chóng cởi áo, tìm đúng vị trí rồi bắt đầu xoa bóp tim. Anh đột nhiên ho khan, lồng ngực phập phồng.
Tiết Sơn dần thả lỏng cơ thể, nằm duỗi thẳng ra.
Hơi thở dồn dập dần hòa hoãn, nhịp tim từ từ ổn định.
Lúc mở mắt trông thấy Trần Dật, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nhưng anh không còn sức lực để thể hiện tâm trạng đó ra ngoài.
Im lặng một lúc lâu.
Tiết Sơn bỗng thốt một câu: “Cứ tưởng gặp ma”. Giọng nói run rẩy, không có lực.
Trần Dật ngạc nhiên: “Gặp ma?”.
Cô lập tức hiểu ra, mỉm cười: “Chúng ta chưa chết”.
Tiết Sơn cũng giương khóe môi lên cười.
Trần Dật nhìn anh, giật mình phát hiện đây là lần đầu tiên trông thấy người đàn ông này cười.
Anh thường đi một mình đến phòng khám, hoàn thành việc uống thuốc một cách máy móc. Trầm tĩnh ít nói là những gì Trần Dật ấn tượng về anh.
Giờ phút này, một câu nói đùa, thành công làm giảm bớt khoảnh khắc sinh tử kinh hoàng.
Một lúc sau, Tiết Sơn đưa tay phải về phía Trần Dật: “Giúp tôi một tay”. Toàn thân anh không còn chút sức lực.
Trần Dật đỡ tay anh, anh mượn lực ngồi dậy.
Trần Dật hiểu, anh lại lên cơn nghiện, nói theo thuật ngữ chuyên ngành, chính là hội chứng cai methadone, không khác gì khi hội chứng cai heroin xuất hiện.
“Khá hơn chút nào không?”. Cô ướm hỏi.
Tiết Sơn gật đầu: “Bác sĩ Trần, cô…”.
Thực ra, Tiết Sơn muốn hỏi cô có bị thương không. Nhưng vừa quay sang anh liền trông thấy cánh tay buông thõng của cô, lời ra tới miệng bị chặn lại.
Trần Dật biết anh đã nhìn thấy những ngón tay sưng to như củ cà rốt của mình. Cô thản nhiên giải thích: “Mất một cái móng tay”.
Tay đứt ruột xót, kiểu đau đớn này không nói cũng biết.
Cô vừa mất rất nhiều công sức mới kéo được Tiết Sơn lên nên trong lòng anh cảm thấy áy náy, và đau xót vô cùng.
Anh thu hồi ánh mắt, liếc nhìn quang cảnh xung quanh, hỏi Trần Dật: “Cô vẫn ở gần đây, hay là….?”.
Trần Dật lắc đầu: “Tôi bị văng đi rất xa, quay trở lại ngược hướng cơn lũ”.
Lúc Trần Dật nhìn thấy Tiết Sơn, anh đang ôm đầu, vẻ mặt thống khổ nằm lăn lộn trên mặt đất.
Cô gọi tên anh, không có phản ứng. Cô chạy lại gần, chưa tới trước mặt, anh đã lăn xuống nước.
Tiết Sơn gật đầu, nghe thấy cô hỏi: “Đồng Đồng…”.
“Con bé đang ở chỗ tôi, cả bà cụ nữa. Chúng tôi tìm thấy một trường tiểu học, hai bà cháu đang tạm thời an toàn ở đấy”.
Dây cung kéo căng tạm nới lỏng. Trong lòng Trần Dật vẫn còn một nút thắt khác.
Tiết Sơn như nhận ra suy nghĩ của cô, chậm rãi nói: “Dọc đường tới đây, tôi không nhìn thấy vợ chồng ông bà cụ”.
Trần Dật im lặng thật lâu.
Tiết Sơn nhìn cô, người ngợm nhếch nhác, quần áo đầy bùn đất, tóc tai dính lá cây, đôi giày không biết lẳng đâu.
Còn tay cô nữa.
“Anh đi tìm tôi à?”. Trần Dật bỗng nhiên mở miệng.
Tiết Sơn di rời ánh mắt khỏi tay cô, trả lời: “Ừ”.
Trần Dật khẽ thở hắt ra, nói: “Đi thôi”.
Trần Dật đứng lên trước, vươn tay kéo Tiết Sơn, Tiết Sơn sửng sốt chớp mắt, bám vào tay trái của cô, thấp giọng nói: “Cảm ơn”.
Anh để ý, lúc anh hơi dùng sức vịn vào tay Trần Dật, cô khẽ nhíu mày. Đợi Tiết Sơn đứng vững, cô mới lặng lẽ đưa tay sờ ra sau lưng.
Tiết Sơn bảo cô đi trước, anh đi sau trông chừng, vẻ mặt Trần Dật thoáng ngượng ngùng.
“Sao vậy?”.
Trần Dật cắn môi dưới, thành thật: “Lưng áo của tôi rách hết rồi”.
Một vết rách lớn mở ra, lộ nội y màu đen.
Tiết Sơn im lặng, nói: “Tôi đi trước, cô đuổi theo, có chuyện gì thì hô ngay nhé”.
Trần Dật gật đầu: “Vâng”.
+++
Con đường làng nho nhỏ sau cơn lũ đã dễ đi hơn một chút.
Tiết Sơn đi trước dẫn đường, chân anh vốn dài, thể lực Trần Dật không chịu đựng nổi, bước mỗi lúc một chậm.
Thi thoảng hai người vừa đi vừa chuyện trò, để cho cuộc hành trình bớt nhàm chán.
Trần Dật hỏi mẹ của Đồng Đồng.
Từ trước tới nay cô không thích hỏi thăm việc riêng của người khác nhưng cô cảm thấy khó hiểu, bởi trong bảng đăng ký của Tiết Sơn có ghi anh chưa lập gia đình.
“Mất rồi”. Anh trả lời qua loa.
Đây là kết quả Trần Dật đã đoán trước nhưng cách anh trả lời thản nhiên như vậy khiến cô cảm thấy hơi lúng túng: “Tôi xin lỗi”.
Tiết Sơn không có ý so đo, bình thản đáp trả: “Không sao”.
Đến sườn núi hiểm trở, cân nhắc cánh tay bị thương của Trần Dật, Tiết Sơn nhảy xuống trước, xoay người duỗi hai tay về phía cô.
Trần Dật cũng không xấu hổ, vịn tay anh nhảy xuống theo. Nhưng vẫn không cẩn thận chạm phải vết thương ở ngón tay trỏ, đau đớn hít sâu môt hơi.
Tiết Sơn nhìn thấy, bỗng nảy ra một ý.
Anh cúi đầu nhìn chiếc áo phông trên người mình, tuy thấm nước nhưng không nhiều bùn đất. Anh túm một góc, xé mạnh. Thoáng chốc, chiếc áo chất liệu chắc chắn đã bị xé mất một miếng.
“ Chiếc áo không sạch lắm nhưng có thể bọc được. Đi đường khó tránh khỏi gập ghềnh, nhánh cây lại nhiều, không cẩn thận đụng phải thì gay”.
Nhìn anh giơ miếng vải trước mặt, Trần Dật ngạc nhiên mất vài giây, sau đó cầm lấy.
Cô làm bằng một tay, nhịn đau quấn vài vòng, miếng vải lỏng lẻo rớt ra.
Tiết Sơn gỡ miếng vải trên ngón tay trỏ của cô xuống, quấn lại lần nữa.
Cách băng đầu ngón tay khác với băng vết thương bình thường. Trần Dật để ý, động tác của anh rất chuyên nghiệp.
Tiết Sơn thắt nút xong, Trần Dật thu tay lại, thuận tiện hỏi luôn thắc mắc trong lòng: “Anh từng học qua sơ cứu à?”.
Anh quay người bước lên, Trần Dật theo sát, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, nghe anh hờ hững trả lời: “Từng học qua nhưng không chuyên nghiệp bằng cô”.
Đây là câu nói khiêm tốn nhưng cảm thấy có một chút ý tứ ‘khoe khoang’.
Người sau lưng khẽ cười, không nói gì thêm. Tiết Sơn cúi đầu nhìn đường, khóe môi vô thức nhếch khẽ.
Có Tiết Sơn dẫn đường, Trần Dật đi lại dễ dàng hơn nhiều, trong lòng cũng thấy yên tâm.
Trên đường đi, hai người liên tục nhìn ngó xung quanh, liên tục gọi, hy vọng vợ chồng ông bà cụ đáp lại.
Nhiệt độ dần lên cao, hai người đều cảm nhận được, có lẽ đã quá trưa.
Tiết Sơn phát giác người phía sau đã dừng bước. Anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt buồn bã của Trần Dật.
Phía trước chính là ngôi nhà đổ nát của vợ chồng ông bà cụ bị đất đá trên núi càn quét.
Tiết Sơn không biết phải nói gì.
Lúc ấy, Đồng Đồng lựa chọn ôm Đồng Đồng, bỏ mặc ông bà cụ phía sau. Chưa nói đến ích kỷ hay không, đó chính là sự lựa chọn tốt nhất, giảm thiểu tối ưu thương vong có thể xảy ra.
Nhưng điều này sẽ khảm sâu trong lòng cô, có lẽ suốt đời không thể nào quên.
“Đi thôi”. Trần Dật nói.
Tiếp tục di chuyển về phía trước, Tiết Sơn dẫn cô qua ngôi nhà ngập bùn của bà cụ, sau đó lội nước mất một đoạn ngắn.
Sau khi đi theo con đường này, hai người đều không nói câu nào. Chỉ đến những đoạn hiểm trở, hoặc những chỗ có vũng bùn hay cành cây cần chú ý, Tiết Sơn mới chủ động lên tiếng nhắc nhở.
Còn lại, Trần Dật im lặng, tin tưởng đi theo anh.
Đúng lúc này, bụng réo vang, Trần Dật hơi lúng túng, vô thức ngước mắt nhìn Tiết Sơn.
Cô phát hiện, hình như anh đang phát run?
Anh bước chậm đi nhiều, hai tay không buông tự nhiên mà ôm trước ngực, dáng lưng vốn hơi khom giờ có tư thế vùi đầu trước ngực, giống như là…
Trần Dật bước nhanh lên trước, giữ chặt cánh tay anh, khẽ gọi: “Tiết Sơn”.
Người đàn ông dừng lại, không quay đầu, giọng nói run rẩy: “Không sao, cứ đi tiếp đi, chúng ta phải giữ tốc độ”.
Cách rất gần, Trần Dật thấy rõ trên cổ anh rịn đầy mồ hôi. Cô dịch bước đứng trước mặt anh.
Người đàn ông gục đầu, bờ môi hé mở, thở hổn hển. Trên trán anh cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch.
Giai đoạn phát tác bắt đầu từ khi nào? Sao anh có thể che giấu tốt đến như vậy?
Tấn công hết lần này đến lần khác, bất luận được xoa dịu như thế nào đi chăng nữa thì thân thể và tinh thần cũng dần dần bị sụp đổ.
Tiết Sơn ngẩng lên, ánh mắt trốn tránh.
Trần Dật nhìn thẳng, ánh mắt như muốn xuyên thấu anh: “Chịu đựng, không được làm tổn thương chính mình”.
Cơ thể không tự chủ run lên cầm cập, Tiết Sơn cúi đầu, khẽ gật.
Anh nói: “Tôi biết rồi”. Giọng nhẹ bẫng.
Đoạn đường phía trước khá rộng, Trần Dật không đi phía sau nữa mà bước bên cạnh, sát cùng anh.
Cô đỡ cơ thể rắn chắc, cánh tay run rẩy của anh, không ngừng ghé tai anh động viên: “Hít sâu, thả lỏng, di rời sự chú ý, nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến Đồng Đồng đi”.
Cô cứ lẩm bẩm như vậy cho tới khi đi đến nơi ẩn náu.
Tiết Sơn không đáp lại lời cô. Ngay cả khi anh muốn trả lời cũng không có dư sức lực để ứng phó. Anh cắn chặt răng, chịu đựng sự tra tấn của cơ thể và tinh thần, chân bước càng lúc càng nặng nề.
Nếu không có Trần Dật đỡ bên, anh đã lựa chọn ngã lăn ra đường.
Bước vào khoảnh sân nhỏ đầy cỏ dại, cánh cửa sắt xanh đột nhiên bật mở, một cái bóng nho nhỏ lao vút ra.
Đồng Đồng lao tới, ôm chân Tiết Sơn, nước mắt nước mũi quẹt hết lên ống quần anh.
Đồng Đồng đương nhiên nhận ra cơ thể đang run rẩy của anh. Con bé từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhòe nhoẹt nước mắt lên, ngạc nhiên nhìn Tiết Sơn.
Tiết Sơn có cảm giác không sao cử động được. Anh muốn ôm lấy con nhóc dưới chân nhưng không thể làm nổi.
Anh cắn răng, khẽ gọi: “Bác sĩ Trần”.
Trần Dật lập tức ngồi xổm xuống, đẩy Đồng Đồng ra, ôm con bé vào trong lòng.
Cùng lúc ấy, Tiết Sơn dùng hết sức lực lao thẳng về phía căn phòng Đồng Đồng chờ lúc nãy, đóng rầm cửa lại.
Con bé rướn cổ nhìn về phía phòng học, định chạy tới nhưng bị Trần Dật ôm ghì.
“Không sao đâu, đừng lại gần, bố cháu vào trong đó rồi sẽ ra ngay thôi”.
Con bé ngạc nhiên, không hiểu vì sao bố phải vào trong kia một lát rồi mới ra.
Trần Dật ôm chặt Đồng Đồng, ánh mắt cũng hướng về căn phòng bỏ hoang.
Cô nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ, tiếng người đàn ông gầm thét đau đớn.
Trần Dật không biết mình đi đã bao lâu. Không có điện thoại, không có mặt trời, không có gì để dựa vào đó nhìn giờ.
Có lẽ là ba giờ, hoặc là bốn giờ.
Chiếc giày thể thao màu xám ngâm nước nhuộm thành màu đất. Lúc này, một chiếc lõm bõm đầy nước, một chiếc dẫm phải bùn nên phải cởi hẳn ra.
Chân mỗi lúc một nặng trĩu, mỏi mệt và đói khát ập đến cùng lúc.
Ngay khi Trần Dật có ý định ngồi xuống nghỉ ngơi thêm lần nữa, hai mắt cô bỗng sáng ngời.
Cô nhìn thấy một nóc nhà, ngói xanh hết sức bình thường.
Cả ngôi nhà bị cơn lũ nhấn chìm hơn nửa, chỉ còn chừa lại nóc nhà, im lìm đứng lặng trong nước.
Màu ngói không giống nhau, xem ra có đôi chỗ vừa được thay mới.
Đây là ngôi nhà của bà cụ.
Cô chống chạc cây đến gần hơn, nhìn hàng cây bạch đàn cao xanh trước cửa, giờ chỉ còn lơ thơ lá.
Trần Dật thoáng mỉm cười.
Tốt quá, cô đi đúng hướng rồi.
+++
Tiết Sơn đi dọc bờ sông.
Anh đi qua nhà của vợ chồng ông bà cụ, chạy thẳng xuống.
Trong khu rừng yên tĩnh, thi thoảng vang vọng tiếng gọi của người đàn ông.
“Bác sĩ Trần”.
“Ông bà cụ”.
“Có ai không?”.
Không ai đáp lại nhưng anh vẫn tiếp tục đi, vừa đi vừa gọi. Anh không thể đi quá xa, anh phải quay về, trong ngôi nhà hoang kia, còn có một bà lão và một đứa trẻ đang đợi anh.
Đúng vậy, anh chỉ có thể đến nhà bà cụ là xa nhất, mặc cho kết quả như thế nào chăng nữa.
Thời gian trôi dần từng phút.
Nhưng còn có một sự thật tàn khốc phơi bày trước mặt.
Hôm nay anh đã không uống thuốc đúng hạn.
Thông thường, sử dụng methadone có thể duy trì tác dụng tối đa trong 36 tiếng đồng hồ. Thời gian anh duy trì trị liệu tương đối ổn định khoảng 24 tiếng.
Không cần tính toán anh cũng biết, 36 tiếng đã qua từ lâu.
Triệu chứng đầu tiên phát tác bệnh là vào ban đêm.
Trong lúc Đồng Đồng và bà cụ đang say ngủ, anh tỉnh giấc toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nhịp tim dần gia tốc, lồng ngực như có một bầy kiến đốt. Anh nghiến răng chịu đựng nhưng chống đỡ không bao lâu, cơ thể liền xuất hiện cảm giác cắn xé.
Anh buông Đồng Đồng ra, lao về phía bờ sông, không ngừng té nước lên mặt.
Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, trời đất đảo lộn.
Anh nằm trên bờ, ngụp đầu xuống nước, thật lâu.
Đêm dài đằng đẵng, anh thôi miên bản thân hết lần này đến lần khác, cố nén lý trí tự nói với mình, nhất định phải kiềm chế, Đồng Đồng đang ở bên, con bé và bà cụ đang chờ mày đưa họ về nhà.
Còn có…
Còn có bác sĩ Trần.
Mày phải tìm được cô ấy.
Khi anh tỉnh lại lần nữa, trông thấy chân trời màu trắng bạc cùng mặt nước yên ả, anh biết mình đã trải qua cơn phát tác đầu tiên.
Nhưng giờ đây, trên đường núi trơn trượt, anh lại có cảm giác trán và lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Tim bắt đầu đập nhanh, lồng ngực nôn nao, cảm giác khó chịu tới lần nữa.
Xương cốt toàn thân tiếp tục đau đớn như bị kiến đốt. Thậm chí nghiêm trọng hơn đêm qua rất nhiều, từng cơn từng cơn dồn dập.
Anh không thể tự bóp cổ mình, siết cho đến khi tắt thở.
Hận không thể cạy mở từng tấc xương cốt, lôi toàn bộ đám côn trùng ẩn núp trong đó ra.
Anh ra sức lắc đầu, dường như làm vậy khiến mình có thể nhìn rõ đường trước mặt hơn.
Cơ thể anh không chịu đựng nổi, ngã rầm xuống, lăn vài vòng dưới đất, rơi vào trong nước.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới của anh chỉ còn lại một mảnh hỗn độn. Nước tràn vào mắt, lỗ tai, lỗ mũi, vào trong miệng anh.
Anh bỗng nhớ tới khi còn bé, bảy hay tám tuổi gì đó. Cũng dưới cái nóng mùa hè như thế này, anh và Phương Thanh Dã rủ nhau bắt trộm cá trong ao nhà hàng xóm. Kết quả bị chủ nhà bắt được, người đàn ông trung niên cao lớn cường tráng, xách anh và Phương Thanh Dã như xách gà lẳng vào cái ao bên cạnh, nhấn đấu anh xuống nước để trừng phạt.
Như lúc này vậy, không thể động đậy, không còn lực để giãy dụa, giống như cận kề cái chết.
Ngay khi cơ thể đang dần dần chìm xuống, ý thức bắt đầu mơ hồ, anh bỗng cảm giác, có một đôi tay túm lấy được mình.
+++
Trần Dật thở hổn hển, ngồi chồm hỗm bên cạnh.
Người đàn ông nằm nghiêng, cơ thể cuộn tròn, ánh mắt mở hé, nhìn cô ngỡ ngàng.
Có trời mới biết cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới lôi được anh từ dưới nước lên, quên luôn bàn tay đau nhức, vừa vỗ lưng vừa móc dị vật trong miệng anh, nhanh chóng cởi áo, tìm đúng vị trí rồi bắt đầu xoa bóp tim. Anh đột nhiên ho khan, lồng ngực phập phồng.
Tiết Sơn dần thả lỏng cơ thể, nằm duỗi thẳng ra.
Hơi thở dồn dập dần hòa hoãn, nhịp tim từ từ ổn định.
Lúc mở mắt trông thấy Trần Dật, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nhưng anh không còn sức lực để thể hiện tâm trạng đó ra ngoài.
Im lặng một lúc lâu.
Tiết Sơn bỗng thốt một câu: “Cứ tưởng gặp ma”. Giọng nói run rẩy, không có lực.
Trần Dật ngạc nhiên: “Gặp ma?”.
Cô lập tức hiểu ra, mỉm cười: “Chúng ta chưa chết”.
Tiết Sơn cũng giương khóe môi lên cười.
Trần Dật nhìn anh, giật mình phát hiện đây là lần đầu tiên trông thấy người đàn ông này cười.
Anh thường đi một mình đến phòng khám, hoàn thành việc uống thuốc một cách máy móc. Trầm tĩnh ít nói là những gì Trần Dật ấn tượng về anh.
Giờ phút này, một câu nói đùa, thành công làm giảm bớt khoảnh khắc sinh tử kinh hoàng.
Một lúc sau, Tiết Sơn đưa tay phải về phía Trần Dật: “Giúp tôi một tay”. Toàn thân anh không còn chút sức lực.
Trần Dật đỡ tay anh, anh mượn lực ngồi dậy.
Trần Dật hiểu, anh lại lên cơn nghiện, nói theo thuật ngữ chuyên ngành, chính là hội chứng cai methadone, không khác gì khi hội chứng cai heroin xuất hiện.
“Khá hơn chút nào không?”. Cô ướm hỏi.
Tiết Sơn gật đầu: “Bác sĩ Trần, cô…”.
Thực ra, Tiết Sơn muốn hỏi cô có bị thương không. Nhưng vừa quay sang anh liền trông thấy cánh tay buông thõng của cô, lời ra tới miệng bị chặn lại.
Trần Dật biết anh đã nhìn thấy những ngón tay sưng to như củ cà rốt của mình. Cô thản nhiên giải thích: “Mất một cái móng tay”.
Tay đứt ruột xót, kiểu đau đớn này không nói cũng biết.
Cô vừa mất rất nhiều công sức mới kéo được Tiết Sơn lên nên trong lòng anh cảm thấy áy náy, và đau xót vô cùng.
Anh thu hồi ánh mắt, liếc nhìn quang cảnh xung quanh, hỏi Trần Dật: “Cô vẫn ở gần đây, hay là….?”.
Trần Dật lắc đầu: “Tôi bị văng đi rất xa, quay trở lại ngược hướng cơn lũ”.
Lúc Trần Dật nhìn thấy Tiết Sơn, anh đang ôm đầu, vẻ mặt thống khổ nằm lăn lộn trên mặt đất.
Cô gọi tên anh, không có phản ứng. Cô chạy lại gần, chưa tới trước mặt, anh đã lăn xuống nước.
Tiết Sơn gật đầu, nghe thấy cô hỏi: “Đồng Đồng…”.
“Con bé đang ở chỗ tôi, cả bà cụ nữa. Chúng tôi tìm thấy một trường tiểu học, hai bà cháu đang tạm thời an toàn ở đấy”.
Dây cung kéo căng tạm nới lỏng. Trong lòng Trần Dật vẫn còn một nút thắt khác.
Tiết Sơn như nhận ra suy nghĩ của cô, chậm rãi nói: “Dọc đường tới đây, tôi không nhìn thấy vợ chồng ông bà cụ”.
Trần Dật im lặng thật lâu.
Tiết Sơn nhìn cô, người ngợm nhếch nhác, quần áo đầy bùn đất, tóc tai dính lá cây, đôi giày không biết lẳng đâu.
Còn tay cô nữa.
“Anh đi tìm tôi à?”. Trần Dật bỗng nhiên mở miệng.
Tiết Sơn di rời ánh mắt khỏi tay cô, trả lời: “Ừ”.
Trần Dật khẽ thở hắt ra, nói: “Đi thôi”.
Trần Dật đứng lên trước, vươn tay kéo Tiết Sơn, Tiết Sơn sửng sốt chớp mắt, bám vào tay trái của cô, thấp giọng nói: “Cảm ơn”.
Anh để ý, lúc anh hơi dùng sức vịn vào tay Trần Dật, cô khẽ nhíu mày. Đợi Tiết Sơn đứng vững, cô mới lặng lẽ đưa tay sờ ra sau lưng.
Tiết Sơn bảo cô đi trước, anh đi sau trông chừng, vẻ mặt Trần Dật thoáng ngượng ngùng.
“Sao vậy?”.
Trần Dật cắn môi dưới, thành thật: “Lưng áo của tôi rách hết rồi”.
Một vết rách lớn mở ra, lộ nội y màu đen.
Tiết Sơn im lặng, nói: “Tôi đi trước, cô đuổi theo, có chuyện gì thì hô ngay nhé”.
Trần Dật gật đầu: “Vâng”.
+++
Con đường làng nho nhỏ sau cơn lũ đã dễ đi hơn một chút.
Tiết Sơn đi trước dẫn đường, chân anh vốn dài, thể lực Trần Dật không chịu đựng nổi, bước mỗi lúc một chậm.
Thi thoảng hai người vừa đi vừa chuyện trò, để cho cuộc hành trình bớt nhàm chán.
Trần Dật hỏi mẹ của Đồng Đồng.
Từ trước tới nay cô không thích hỏi thăm việc riêng của người khác nhưng cô cảm thấy khó hiểu, bởi trong bảng đăng ký của Tiết Sơn có ghi anh chưa lập gia đình.
“Mất rồi”. Anh trả lời qua loa.
Đây là kết quả Trần Dật đã đoán trước nhưng cách anh trả lời thản nhiên như vậy khiến cô cảm thấy hơi lúng túng: “Tôi xin lỗi”.
Tiết Sơn không có ý so đo, bình thản đáp trả: “Không sao”.
Đến sườn núi hiểm trở, cân nhắc cánh tay bị thương của Trần Dật, Tiết Sơn nhảy xuống trước, xoay người duỗi hai tay về phía cô.
Trần Dật cũng không xấu hổ, vịn tay anh nhảy xuống theo. Nhưng vẫn không cẩn thận chạm phải vết thương ở ngón tay trỏ, đau đớn hít sâu môt hơi.
Tiết Sơn nhìn thấy, bỗng nảy ra một ý.
Anh cúi đầu nhìn chiếc áo phông trên người mình, tuy thấm nước nhưng không nhiều bùn đất. Anh túm một góc, xé mạnh. Thoáng chốc, chiếc áo chất liệu chắc chắn đã bị xé mất một miếng.
“ Chiếc áo không sạch lắm nhưng có thể bọc được. Đi đường khó tránh khỏi gập ghềnh, nhánh cây lại nhiều, không cẩn thận đụng phải thì gay”.
Nhìn anh giơ miếng vải trước mặt, Trần Dật ngạc nhiên mất vài giây, sau đó cầm lấy.
Cô làm bằng một tay, nhịn đau quấn vài vòng, miếng vải lỏng lẻo rớt ra.
Tiết Sơn gỡ miếng vải trên ngón tay trỏ của cô xuống, quấn lại lần nữa.
Cách băng đầu ngón tay khác với băng vết thương bình thường. Trần Dật để ý, động tác của anh rất chuyên nghiệp.
Tiết Sơn thắt nút xong, Trần Dật thu tay lại, thuận tiện hỏi luôn thắc mắc trong lòng: “Anh từng học qua sơ cứu à?”.
Anh quay người bước lên, Trần Dật theo sát, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, nghe anh hờ hững trả lời: “Từng học qua nhưng không chuyên nghiệp bằng cô”.
Đây là câu nói khiêm tốn nhưng cảm thấy có một chút ý tứ ‘khoe khoang’.
Người sau lưng khẽ cười, không nói gì thêm. Tiết Sơn cúi đầu nhìn đường, khóe môi vô thức nhếch khẽ.
Có Tiết Sơn dẫn đường, Trần Dật đi lại dễ dàng hơn nhiều, trong lòng cũng thấy yên tâm.
Trên đường đi, hai người liên tục nhìn ngó xung quanh, liên tục gọi, hy vọng vợ chồng ông bà cụ đáp lại.
Nhiệt độ dần lên cao, hai người đều cảm nhận được, có lẽ đã quá trưa.
Tiết Sơn phát giác người phía sau đã dừng bước. Anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt buồn bã của Trần Dật.
Phía trước chính là ngôi nhà đổ nát của vợ chồng ông bà cụ bị đất đá trên núi càn quét.
Tiết Sơn không biết phải nói gì.
Lúc ấy, Đồng Đồng lựa chọn ôm Đồng Đồng, bỏ mặc ông bà cụ phía sau. Chưa nói đến ích kỷ hay không, đó chính là sự lựa chọn tốt nhất, giảm thiểu tối ưu thương vong có thể xảy ra.
Nhưng điều này sẽ khảm sâu trong lòng cô, có lẽ suốt đời không thể nào quên.
“Đi thôi”. Trần Dật nói.
Tiếp tục di chuyển về phía trước, Tiết Sơn dẫn cô qua ngôi nhà ngập bùn của bà cụ, sau đó lội nước mất một đoạn ngắn.
Sau khi đi theo con đường này, hai người đều không nói câu nào. Chỉ đến những đoạn hiểm trở, hoặc những chỗ có vũng bùn hay cành cây cần chú ý, Tiết Sơn mới chủ động lên tiếng nhắc nhở.
Còn lại, Trần Dật im lặng, tin tưởng đi theo anh.
Đúng lúc này, bụng réo vang, Trần Dật hơi lúng túng, vô thức ngước mắt nhìn Tiết Sơn.
Cô phát hiện, hình như anh đang phát run?
Anh bước chậm đi nhiều, hai tay không buông tự nhiên mà ôm trước ngực, dáng lưng vốn hơi khom giờ có tư thế vùi đầu trước ngực, giống như là…
Trần Dật bước nhanh lên trước, giữ chặt cánh tay anh, khẽ gọi: “Tiết Sơn”.
Người đàn ông dừng lại, không quay đầu, giọng nói run rẩy: “Không sao, cứ đi tiếp đi, chúng ta phải giữ tốc độ”.
Cách rất gần, Trần Dật thấy rõ trên cổ anh rịn đầy mồ hôi. Cô dịch bước đứng trước mặt anh.
Người đàn ông gục đầu, bờ môi hé mở, thở hổn hển. Trên trán anh cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch.
Giai đoạn phát tác bắt đầu từ khi nào? Sao anh có thể che giấu tốt đến như vậy?
Tấn công hết lần này đến lần khác, bất luận được xoa dịu như thế nào đi chăng nữa thì thân thể và tinh thần cũng dần dần bị sụp đổ.
Tiết Sơn ngẩng lên, ánh mắt trốn tránh.
Trần Dật nhìn thẳng, ánh mắt như muốn xuyên thấu anh: “Chịu đựng, không được làm tổn thương chính mình”.
Cơ thể không tự chủ run lên cầm cập, Tiết Sơn cúi đầu, khẽ gật.
Anh nói: “Tôi biết rồi”. Giọng nhẹ bẫng.
Đoạn đường phía trước khá rộng, Trần Dật không đi phía sau nữa mà bước bên cạnh, sát cùng anh.
Cô đỡ cơ thể rắn chắc, cánh tay run rẩy của anh, không ngừng ghé tai anh động viên: “Hít sâu, thả lỏng, di rời sự chú ý, nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến Đồng Đồng đi”.
Cô cứ lẩm bẩm như vậy cho tới khi đi đến nơi ẩn náu.
Tiết Sơn không đáp lại lời cô. Ngay cả khi anh muốn trả lời cũng không có dư sức lực để ứng phó. Anh cắn chặt răng, chịu đựng sự tra tấn của cơ thể và tinh thần, chân bước càng lúc càng nặng nề.
Nếu không có Trần Dật đỡ bên, anh đã lựa chọn ngã lăn ra đường.
Bước vào khoảnh sân nhỏ đầy cỏ dại, cánh cửa sắt xanh đột nhiên bật mở, một cái bóng nho nhỏ lao vút ra.
Đồng Đồng lao tới, ôm chân Tiết Sơn, nước mắt nước mũi quẹt hết lên ống quần anh.
Đồng Đồng đương nhiên nhận ra cơ thể đang run rẩy của anh. Con bé từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhòe nhoẹt nước mắt lên, ngạc nhiên nhìn Tiết Sơn.
Tiết Sơn có cảm giác không sao cử động được. Anh muốn ôm lấy con nhóc dưới chân nhưng không thể làm nổi.
Anh cắn răng, khẽ gọi: “Bác sĩ Trần”.
Trần Dật lập tức ngồi xổm xuống, đẩy Đồng Đồng ra, ôm con bé vào trong lòng.
Cùng lúc ấy, Tiết Sơn dùng hết sức lực lao thẳng về phía căn phòng Đồng Đồng chờ lúc nãy, đóng rầm cửa lại.
Con bé rướn cổ nhìn về phía phòng học, định chạy tới nhưng bị Trần Dật ôm ghì.
“Không sao đâu, đừng lại gần, bố cháu vào trong đó rồi sẽ ra ngay thôi”.
Con bé ngạc nhiên, không hiểu vì sao bố phải vào trong kia một lát rồi mới ra.
Trần Dật ôm chặt Đồng Đồng, ánh mắt cũng hướng về căn phòng bỏ hoang.
Cô nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ, tiếng người đàn ông gầm thét đau đớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook