Sơn Mộ Như Gió Mạnh
-
13: Đến Thăm Ông Ngoại
Sau khi về phòng, Lí Mộ khóa cửa lại, rồi gửi tin nhắn cho Ngụy Tuần như anh đã dặn.
Đầu ngón tay cô khẽ chạm vào màn hình điện thoại, khóe miệng bất giác cong lên.
Lần này, cô không khách sáo với anh nữa, mà gõ một tin nhắn: “Em vào phòng rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!”Soạn xong, cô ấn gửi đi, sau đó vứt điện thoại lên trên giường, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nóng ran, vui không để đâu cho hết.
Tâm hồn cô như được chắp thêm đôi cánh, đang nhảy múa bay lượn trong cõi thần tiên ngập tràn hoa tươi.
Trên đời này còn có điều gì tuyệt vời hơn không? Cô có cảm giác cơ thể của mình đã không chịu nổi niềm vui sướng này, bởi vì nó sắp trào ra khỏi cõi lòng cô đến nơi.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Lí Mộ bỗng bật cười khúc khích, sau đó chính bản thân cô cũng hoảng sợ bởi tiếng cười của mình, bèn vội vàng che miệng lại.
Từ trước đến nay cô luôn là người điềm đạm, trầm tính, vậy mà bây giờ lại chẳng khác gì một đứa trẻ.
Điện thoại rung lên.
Lí Mộ cầm lên xem.
Ngụy Tuần nhắn lại: ‘Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi nhé!’Chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng cô có thể tượng tượng ra nét mặt dịu dàng của của anh khi gửi tin nhắn này.
Cô ngã lên giường, giấu niềm vui vào trong chăn.
Giờ đây, cô chẳng buồn bận tâm đến việc tương lai sẽ như thế nàoNgụy Tuần nhìn khách sạn nhỏ lần cuối, nhìn những ô cửa sổ sáng ánh đèn trên tầng, và tự hỏi không biết cô đang ở phòng nào.
Anh nở nụ cười, quay người rời đi.
Con đường về nhà không nặng nề tâm sự như lúc đến.
Mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết rằng ngày mai dù có bận rộn đến đâu, anh cũng nên bớt chút thời gian hỏi thăm tình hình của cô.
Khi cuộc sống bị lấp đầy bởi điều gì khác, con người ta mới không nghĩ đến những chuyện không thể thay đổi trong quá khứ nữa.
Lúc Lí Mộ gọi cho Đại La kể về việc Ngụy Tuần đã nhận chiếc thắt lưng hoa của cô, cô ấy trầm ngâm hồi lâu.
Chuyện đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đại La.
Hiện giờ, cô ấy không biết nên khuyên Lí Mộ thế nào.
Điều này giống như việc một người không thích cô nhưng lại nhận thắt lưng hoa do tự tay cô thêu vậy.
Bất luận Ngụy Tuần có mục đích gì, Đại La vẫn cảm thấy Lí Mộ chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Tuy nhiên, cô ấy không thể lấy tư cách của người từng trải để lên lớp Lí Mộ, bởi vì hồi đó cô ấy cũng đã có lựa chọn giống cô bây giờ.
“Tiểu Mộ à, cậu hãy luôn nhớ rằng người yêu cậu nhất trên đời này chính là cậu.
” Đại La chỉ có thể nói như vậy.
Lí Mộ sao có thể không hiểu nỗi lo lắng của cô ấy.
Cô bèn đáp: “Cậu yên tâm đi, tớ biết đây mới chỉ là khởi đầu, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, tớ đều có thể chịu đựng được.
”Đại La biết rằng Lí Mộ đã hiểu rõ trong lòng, cho nên không nói thêm lời nào.
Thất tình không phải là điều đáng sợ, ai phải sẽ trải qua nó trong quá trình trưởng thành.
Đến lúc đó, dẫu hai người họ có cách xa nhau đến mấy, cô ấy cũng sẽ cùng Lí Mộ vượt qua nó.
“Vậy cậu tạm thời sẽ không về à?”“Ừ, tạm thời mình sẽ chưa về vội.
” Lễ hội đốt đuốc năm nay, bọn họ không thể sum vầy như những năm trước.
Nhưng cô sẽ về một chuyến vào cuối tháng Mười Hai âm lịch, không biết khi đó cô sẽ về một mình hay đi hai người.
Hồi nhỏ, bố mẹ Lí Mộ đưa cô đến thành phố C vào mỗi dịp nghỉ hè, vì vậy cô chưa bao giờ thấy mùa đông ở thành phố này.
Mùa đông ở đây sẽ lạnh đến mức nào nhỉ? Cô cũng chưa từng nhìn thấy tuyết rơi.
Liệu năm nay khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Ngụy Tuần có còn bên cô không? Cô không biết được chuyện tương lai, cũng không phải là một người sống trong quá khứ, lại càng không phải là một người sống ở tương lai.
Đại La nói rằng cô ấy sẽ thường xuyên dọn dẹp nhà cửa cho cô, còn bảo cô cứ yên tâm.
Hơn nữa, cô ấy cũng sẽ năng đến căn nhà trên cây, sẽ không để những cuốn sách kia bám bụi.
Lí Mộ nói rằng khi nào về bản, cô sẽ mang theo quà cưới cho cô ấy và A Hổ.
Cuộc sống quanh năm ở trên núi đã tạo cho Lí Mộ thói quen dậy sớm.
Lúc cô thức dậy, trời hãy còn nhá nhem tối.
Cô mở cửa sổ ra, không khí trong lành của buổi sáng hơi se lạnh và vô cùng tinh khiết.
Trên đường phố đã có vài ba người đi lại, nhưng chắc hẳn hầu hết mọi người vẫn còn chưa ngủ dậy.
Có phải anh cũng đang say giấc nồng hay không?Cô vừa suy nghĩ miên man vừa đón bình minh.
Sau khi thành phố đã hoàn toàn tỉnh giấc, Lí Mộ cũng cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Cô phải mau chóng tìm phòng trọ và công việc, tìm cuộc sống của chính mình ở thành phố này.
Ban đầu, cô chỉ định ở lại đây hai ngày, nên không liên lạc với những người khác.
Tuy cô và Trương Trí Viễn có quan hệ rất tốt, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông.
Do đó, cô đã liên lạc với bạn học cấp Ba của mình tên là Vương Tư Minh.
Cô ấy thi đỗ trường Đại học C, và đã thuê một căn phòng ở gần trường để thuận tiện cho công việc làm thêm.
Vương Tư Minh rất vui khi nghe tin Lí Mộ đến thành phố C.
Cô ấy sợ cô không tìm được đường, vì thế mặc dù còn phải làm thêm vào cuối tuần, song cô ấy đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, đích thân đến đón cô.
“Tiểu Mộ à, cậu đến mà sao không báo trước với mình một tiếng?”Lí Mộ giải thích với cô ấy về lí do mình đến thành phố C.
Vương Tư Minh là một cô gái hơi mập, tốt bụng và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Cô ấy khâm phục sự dũng cảm của Lí Mộ, nhưng với tính tình của Lí Mộ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi cô làm một việc như vậy.
Hồi còn đi học, Vương Tư Minh đã cảm thấy Lí Mộ là một người rất đặc biệt.
Khi cô từ bỏ việc thi đại học để ở nhà chăm sóc cho ông nội, mọi người đều cảm thấy tiếc cho cô, thì cô lại an ủi những người đang lo lắng cho mình.
“Sau này cậu có dự định ở lại thành phố C không, Tiểu Mộ?”“Ừ, mình tạm thời đang có dự định này.
Vì thế, có lẽ mình sẽ làm phiền cậu một thời gian trước khi tìm được phòng đấy.
”“Giữa bọn mình còn khách sáo cái gì.
Đi thôi, mình sống một mình, nên cậu muốn ở bao cũng được.
”Vương Tư Minh đưa cô đến phòng trọ của mình để sắp xếp chỗ ở cho cô.
Đó là một căn phòng đơn nhỏ có giá thuê khá rẻ do ở gần trường học.
Căn phòng tuy đơn sơ, nhưng Vương Tư Minh đã dày công trang trí cẩn thận, khắp nơi đều toát lên sự ấm áp của tâm hồn thiếu nữ.
Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu thì điện thoại của Lí Mộ đổ chuông.
Là Ngụy Tuần gọi đến.
Cô hơi xấu hổ, liền đứng dậy để ra ngoài nghe điện thoại.
Vương Tư Minh nhìn cô với ánh mắt mập mờ.
Cô cẩn thận đóng cửa lại rồi mới bắt máy.
“A lô.
”Bây giờ là hơn 11 giờ, cũng đã gần trưa, Ngụy Tuần vừa kết thúc một buổi làm việc.
Tuy cô không muốn để anh nhúng tay vào việc của mình, có điều anh vẫn không yên tâm: “Em đang ở đâu vậy? Đã ăn cơm chưa?”Trong lòng Lí Mộ dâng lên cảm giác ấm áp, cô còn nhớ anh nói rằng hôm nay có việc, còn tưởng là hôm nay anh sẽ không liên lạc với cô.
“Chưa ạ.
Em đang ở chỗ bạn học.
” Cô kể ngắn gọn tình hình cho anh nghe, rằng cô đã có chỗ ở ổn thỏa, bấy giờ anh mới yên tâm đôi chút.
Anh đang định nói là tối nay sẽ đến tìm cô, nhưng cô đã nói trước: “Ngày mai em sẽ đến nhà ông ngoại.
Hai ngày nay sẽ khá bận, đợi em rảnh thì chúng ta gặp nhau nhé! Anh cứ tập trung làm việc đi.
”Lí Mộ biết anh lo lắng cho cuộc sống của cô ở thành phố C, chỉ là cô không muốn trở thành gánh nặng của bất cứ ai.
Cô có khả năng tự lo liệu mọi thứ, bởi lẽ đó cô quyết định không gặp anh cho đến khi giải quyết được vấn đề chỗ ở và công việc.
Hai người tiếp xúc chưa lâu, nhưng Ngụy Tuần có thể tưởng tượng ra vẻ nghiêm túc của cô khi bảo anh đừng quấy rầy cô.
Cô gái này hôm qua còn trốn vào một góc khóc thút thít vì bị anh từ chối tình cảm, vậy mà hôm nay đã bảo anh đừng làm phiền cô.
Anh cười bất đắc dĩ, nói: “Được, thế thì mong em Tiểu Mộ thông báo với anh một tiếng khi nào em xong việc nhé.
Anh sẽ mời em đi ăn.
”Khóe miệng Tiểu Mộ bất giác cong lên, cô giả vờ nói với giọng điệu già dặn: “Vâng, em biết rồi ạ.
Em làm việc của mình đây.
”Anh nghe theo lời cô, lại cười nói: “Anh còn có một câu hỏi cuối, mặc dù biết em rất bận, nhưng có thể nói chuyện điện thoại mỗi ngày một lần không em?”Ngón tay của cô gõ nhịp lên tường giống như tâm trạng rộn ràng của cô lúc này: “Được ạ, em vẫn có thời gian để nhận điện thoại mà.
”Ngụy Tuần khẽ cười, tất cả mọi mệt mỏi của buổi làm việc sáng nay đều bị quét bay: “Ừ, vậy anh không quấy rầy em nữa, em mau đi ăn cơm đi!”“Vâng, bai bai.
”Sau khi cúp điện thoại, Lí Mộ cười ngô nghê một lúc, đến khi trở lại dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày mới quay vào phòng.
Ngay cả như vậy, Vương Tư Minh vẫn có thể nhận ra sự vui vẻ của cô.
Cô ấy không nén nổi tò mò: “Tiểu Mộ à, cậu thích một người như thế nào?”“Một người rất dịu dàng.
” Cô cười đáp.
Ngày hôm sau, Lí Mộ vẫn dậy sớm như thường lệ.
Trước khi đi tìm phòng trọ và công việc, cô phải đến nhà ông ngoại mình một chuyến, nhân tiện mang theo những món sản vật đến biếu ông.
Thật ra, cô không thích đến nhà ông ngoại cho lắm.
Cô bị bảo vệ khu chung cư cao cấp chặn lại ở cửa, sau đó bảo vệ gọi điện thoại để xác nhận rồi mới cho cô vào.
Mợ cô mở cửa ra đón với nụ cười thật tươi.
Bà ấy là người ngoài mặt vồn vã chào đón cô nhất trong gia đình này: “Tiểu Mộ à, sao cháu đến mà không gọi điện báo trước để mợ đi đón?”“Cháu tự biết đường mà, không cần phiền đến mợ đâu ạ.
” Cô khách khí và lễ phép trả lời.
Ngô Mỹ Linh nhận lấy chiếc túi trên tay cô: “Con bé này, đến nhà cậu mợ chơi lại còn quà cáp nữa.
”Lí Mộ mỉm cười, thay dép ở cửa rồi theo bà ta đi vào.
Ông ngoại cô đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn thấy cô đi vào thì chỉ thờ ơ nói: “Cháu đến đấy à.
”“Vâng, cháu chào ông ạ.
” Lí Mộ ngồi xuống ghế sau khi được Ngô Mỹ Linh mời ngồi.
Cô đặt hai tay lên đùi, yên lặng không dám cử động quá nhiều.
Đây chính là lí do cô không thích đến nhà ông ngoại của mình.
Cô có thể cảm nhận được rằng mọi người ở đây không chào đón cô, vì thế cô luôn cảm thấy gò bó, không thoải mái.
Tình hình chỉ khá hơn một chút khi bà ngoại cô còn sống.
Bà mới là người thật lòng chào đón cả gia đình cô.
Sau khi bà mất, một nhà ba người của cô vẫn đến đây nhưng sẽ không ngủ lại nữa, cùng lắm chỉ ăn xong bữa trưa là rời đi.
Về sau, chỉ có một mình Lí Mộ đến, và cô cũng không bao giờ ở lại qua đêm.
Ông ngoại Mộ Hải Xương của cô lớn tuổi hơn ông nội cô, nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, tóc vẫn chưa bạc, trông cực kỳ nghiêm nghị.
Lí Mộ không biết nhiều về ông, chỉ nhớ rằng trong ấn tượng của mình, ông chưa một lần cười với cô.
Mộ Hải Xương không thích Lí Mộ là bởi vì ông không ưa bố cô, một gã quê mùa chốn rừng núi khỉ ho cò gáy vậy mà lại cưới được con gái của ông.
Mặc dù ông vốn dĩ cũng chẳng thích cô con gái này nhà mình, nhưng điều đó khiến ông mất hết thể diện trước họ hàng và bạn bè.
Nhà họ Mộ tuy không phải là gia đình cao sang quyền quý, nhưng trước kia cũng là những người có máu mặt.
Trong con mắt của họ, bản Lão An là nơi cằn cỗi và kinh khủng nhất, người dân ở đó toàn những kẻ man di mọi rợ.
Đây là những điều Lí Mộ nghe lén được bà ngoại cô nói khi còn nhỏ.
Còn mẹ cô là Mộ Lương thì chưa bao giờ nói như vậy.
Dẫu biết rằng Mộ Hải Xương không ưa họ, nhưng Mộ Lương vẫn dẫn con gái về thăm người nhà của mình.
Cho đến tận khi hấp hối, bà vẫn dặn cô phải nhớ về thăm ông ngoại.
Mộ Hải Xương chưa ghét Lí Mộ đến mức coi cô là kẻ thù, song lại chẳng kém gì người xa lạ là bao.
Sau màn chào hỏi khách sáo, ông liền vào thư phòng luyện chữ, chỉ để lại Ngô Mỹ Linh đón tiếp cô.
Ngô Mỹ Linh là một người phụ nữ sắc sảo, bề ngoài thì thân thiện với tất cả mọi người.
Có điều, Lí Mộ biết rằng thật ra bà ta không dễ gần như những gì bà ta thể hiện.
Bà ta cũng không hẳn là ghét cô, chỉ coi thường cô là một cô gái lớn lên trên núi mà thôi.
Đây không phải là do Lí Mộ suy đoán lung tung, bởi lẽ thái độ của người mẹ thế nào, con gái của bà ta cũng sẽ có thái độ đó.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Mộ Tử Kha về.
“Mẹ, con về rồi đây.
” Mộ Tử Kha dáng người cao ráo, ăn mặc xinh đẹp.
Cô ta cởi giày cao gót rồi xỏ chân vào đôi dép lê màu hồng.
Vừa đi vào phòng khách và nhìn thấy Lí Mộ, cô ta lập tức nguýt dài một cái, sau đó hoàn toàn không có ý định cất lời chào cô, mà quay ngoắt người đi thẳng về phòng của mình.
Mái tóc uốn lọn xoăn hất lên một đường cong trong không khí.
Ngô Mỹ Linh gọi với theo: “Tử Kha, chị họ con đến chơi, sao con lại đi về phòng hả? Con bé này bất lịch sự thế.
”Bà ta nói vậy cho có, nhưng vẫn mặc kệ con gái nhà mình, chỉ đẩy khay trái cây đến trước mặt Lí Mộ: “Ăn hoa quả đi Tiểu Mộ, đừng làm khách nhé!”.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook