Sơn Hà Biểu Lý
Quyển 2 - Chương 47

Hoa uổng tử triệt để bị dọn dẹp sạch, âm thú và thực nhãn thú bỏ chạy cũng còn chưa kịp trở về, bởi thế khu vực hạ du lúc này thanh tĩnh hiếm thấy.

Họ rửa sạch vết máu trên người Chày Gỗ, chỉnh trang lại cho hắn, rồi chôn ở ngay nơi đây.

Tộc Người Thủ Sơn đại khái cho rằng thể xác cũng là vật ngoài thân, thái độ đối với thi thể thoải mái phát khiếp, không coi trọng lăng tẩm mộ địa lắm, vì mảnh đất nào chẳng chôn được người? Có lẽ nếu thân thể Người Thủ Sơn cũng như Người Thủ Môn, có giá trị như thần dược hồi sinh, có khả năng Chày Gỗ sẽ bị mang đi tùy thân bằng một hình thức khác, trong sự buồn đau của họ.

Đại Sơn trẻ tuổi, lại có ưu thế chủng tộc, khả năng phục hồi kinh người, khi Chử Hoàn còn do vết thương sau lưng mà khom người không tiện lắm, đôi mắt cậu ta cơ bản đã khỏi.

Cậu thiếu niên lại được thấy ánh mặt trời này ở trước mặt Chày Gỗ khóc một trận cho đã, sau đó cắt một đoạn tóc ngắn, đặt trên bờ sông bùn lầy, dùng đá đè lên, lau nước mắt mà nói với hắn: “Sau này anh chính là anh ruột của em, vợ anh chính là chị ruột của em, con trai anh chính là con em, em nợ gia đình anh cả đời, chỉ cần em còn một hơi thở, thì không ai có thể tổn thương họ!”

Nói xong Đại Sơn quỳ xuống đất, đập đầu liên tục thành tiếng. Cậu ta dốc hết sức lực, làm bầm cả trán, xét trên hình tượng thì tựa hồ đã thành lăng đầu thanh thật rồi. (Lăng đầu thanh có thể tạm hiểu là trẻ trâu, cơ mà ở đây dùng nghĩa đen thì thanh là xanh, ý là Đại Sơn dập đầu đến bầm xanh)

Nam Sơn bước tới ấn vai cậu ta, nói khẽ: “Được rồi, anh ta nghe thấy rồi, cậu đứng dậy đi.”

Đại Sơn từ nhỏ là người nổi bật nhất trong đám bạn bè cùng trang lứa, mười sáu tuổi đã được trưởng giả đích thân lựa chọn để cùng với Tiểu Phương đi theo tộc trưởng, tay tộc trưởng ấm áp mà vững vàng, trong đủ các tình cảnh nguy hiểm, từng vô số lần đưa tới, một lần nữa kéo cậu ta lên, không một lần nào ghét bỏ cậu tuổi trẻ lỗ mãng.

Đại Sơn nhất thời buồn đau vô cùng, khó tự kìm nén tình cảm, như một đứa trẻ tủi thân, nắm chặt cổ tay Nam Sơn, ôm chân Nam Sơn mà khóc rưng rức.

Nam Sơn vòng tay qua vai cậu ta, vỗ vỗ lưng, lại không tự chủ được nhìn Chử Hoàn đang đứng cách vài bước.

Chử Hoàn khoanh tay trước ngực, dựa lên một tảng đá to. Anh chê hai ống quần thò thụt khó coi, bèn cho một nhát dao thành quần đùi luôn, thành thử trước mắt trên người cũng chỉ còn lại mấy mảnh vải rách vậy thôi.

Song, không còn áo mũ, anh ta vẫn có thể như một y quan cầm thú. (Y quan cầm thú: cầm thú áo mũ chỉnh tề, bảnh bao)

Kỳ thực sau đó họ đều không nhắc tới – hôm ấy, hô hấp và nhịp tim Chử Hoàn từng ngừng một lúc.

Lúc ấy dường như Viên Bình liên tục hò la bên tai Nam Sơn, mà cậu chỉ như cái xác không hồn, đờ đẫn làm “hô hấp nhân tạo” gì đó theo chỉ thị của hắn, về sau hồi tưởng, Nam Sơn lại phát hiện mình căn bản chẳng nhớ gì cả, khi ấy trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.

Nếu… Chử Hoàn không còn, thì cậu phải làm thế nào?

Nam Sơn ở cách vài bước, nhìn Chử Hoàn đăm đăm, lơ đãng nghĩ, cho dù Chử Hoàn không còn, mình cũng không thể đi theo anh được, bởi vì là tộc trưởng Người Thủ Sơn, cậu phải gánh vác hi vọng của mọi người, cậu phải tiếp tục sống.

Nếu thực sự có một ngày như vậy, Nam Sơn nghĩ, có lẽ mình sẽ làm chuyện rất cực đoan. Cậu sẽ đốt Chử Hoàn thành tro để mang theo người, ăn cơm mang đi, ngủ cũng mang đi, mang vào trong mộng mà nhìn anh một cái, cho đến khi bản thân biến thành một bộ xương khô thì lại đi tìm anh – mấy ngày trôi qua, mỗi lần nhớ tới những việc này, Nam Sơn vẫn thấy tim như dao cắt, đau không thở nổi.

Cậu im lặng đứng tại chỗ, cho mình một phen cực hình vạn tiễn xuyên tâm, không chú ý đến Đại Sơn được Tiểu Phương đỡ dậy đưa đi từ khi nào, Chử Hoàn lại đến trước mặt mình từ khi nào.

Chử Hoàn kề sát tai cậu, nói khẽ: “Còn nhìn, nhìn nữa là tôi thu phí đấy.”

Nam Sơn giật nảy mình, hơi thở ấm áp Chử Hoàn cố ý thổi vào tai cậu làm ba hồn bảy vía vội vã quay về nguyên vị, bấp bênh mà hội tụ thành một bụng thần hồn điên đảo, nhất thời không nói nên lời.

Chử Hoàn ôm hông cậu, đẩy nhẹ về phía trước: “Đi thôi.”

Mấy người họ lại nghỉ ngơi tại chỗ thêm vài ngày, nhưng nơi đây không nên ở lâu, nửa đêm hôm nay bên đống lửa, Nam Sơn tuyên bố quyết định sau khi suy tính kỹ càng của mình, cậu định kết thúc sớm lần tuần sơn này.

Tiểu Phương hơi lo âu hỏi: “Không đến rừng bia sao? Tộc trưởng, tôi từng nghe trưởng giả nói, hoa uổng tử bình thường không mọc ở phía Bắc núi, chắc chắn phía Nam đã có thứ gì rồi.”

“Ta biết,” Nam Sơn nói, “Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường, đến nơi cao nhất trên đỉnh núi, nếu nơi đó đã xảy ra chuyện khiến hoa uổng tử cũng không thể không di chuyển, ở trên cao hẳn phải nhìn thấy.”

Còn nửa câu sau, trong lòng Nam Sơn đã có tính toán sẵn, nhưng trước mặt mọi người cậu không nhắc một chữ nào – nếu không nhìn thấy, vậy cậu định để những người này lại đây, rồi tự mình xuống núi tra xét một phen.

Đại Sơn và Tiểu Phương đều chỉ im lặng, bởi vì đây có khả năng là lần đầu tiên trong lịch sử Người Thủ Sơn phải bỏ dở giữa chừng việc tuần sơn.

Đêm nay đến phiên Viên Bình gác, nhưng trừ Tiểu Phương ra, mấy người khác không hẹn mà cùng không ngủ.

Chử Hoàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác được Đại Sơn bò dậy, rón ra rón rén đi qua bên cạnh mình; cậu ta đến bên đống lửa, ngồi ngay ngắn cạnh Viên Bình, nói khẽ: “Đại ca Người Thủ Môn, anh rất lợi hại, có thể dạy tôi một chút, để tôi cũng trở nên lợi hại hơn không?”

Viên Bình vốn không phải là người chững chạc, nhưng nhìn cậu thiếu niên mười tám mười chín tuổi trước mắt này, bất giác lại trở nên chững chạc hơn, hắn nhẹ nhàng sờ cái trán bầm tím của Đại Sơn: “Không đâu, lúc bằng tuổi chú, anh còn là một thằng ngốc hoang mang không tìm được phương hướng, chẳng lợi hại chút nào cả.”

Đại Sơn thoạt đầu ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng là hắn đang nói đến chuyện trước kia, thế là không hề nói leo, chỉ chăm chú lắng nghe.

“Sau ngần ấy năm, anh đã tổng kết được một chút, bình thường có hai loại người, tâm sự muốn hóa mạnh nặng nhất,” Tiếng Viên Bình trong gió đêm có vẻ hơi xa xôi, Chử Hoàn hé mắt ra, nhìn hắn lên mặt kẻ cả nói với Đại Sơn, “Một loại là vì người khác, muốn phân cao thấp, muốn đè đầu cưỡi cổ người ta, một loại khác là vì chính mình, thí dụ như muốn liều mạng bảo vệ ai, liều mạng đạt thành nguyện vọng của ai, liều mạng gầy dựng sự nghiệp gì đó – chú mày là loại nào?”

Đại Sơn không chút do dự trả lời: “Sơn môn ngày càng khó thủ, tôi không muốn liên lụy người khác, huống hồ tôi còn hứa với đại ca phải trông nom con anh ấy, tôi cần sức mạnh.”

Viên Bình nhìn cậu mà cười: “Không sai, chú tìm đúng đường rồi.”

Nói xong, tựa hồ nhớ tới điều gì, ánh mắt lướt qua đống lửa, hắn vươn vai như một con mèo, bổ sung: “Loại thứ nhất đi đến cuối cùng, cơ bản đều sẽ phát hiện mình là một kẻ ngốc.”

Chử Hoàn đang nằm yên ổn, tự dưng cảm thấy mình bị trúng một phát đạn trong lời chỉ dâu mắng hòe lúc đêm khuya vắng lặng. Anh uể oải trở mình, tin chắc bát tự của mình với Viên Bình không hợp nhau.

Lúc này, có người sột soạt bò dậy, thò tay thăm dò, thoạt đầu sờ thử trán Chử Hoàn, sau đó giơ ngón tay một lúc, chậm rãi dời xuống, tựa hồ muốn thử hơi thở.

Chử Hoàn không mở mắt, nói khẽ với giọng mũi: “Không sốt, không chết.”

Nam Sơn cấp tốc rụt tay về y như bị bỏng: “Anh chưa ngủ à?”

Bên này là tiếng ngáy kinh thiên động địa của Tiểu Phương, bên kia Viên Bình dùng món xúp gà cho tâm hồn tự nấu dẫn dắt Đại Sơn ngũ mê tam đạo, mà còn chưa nói đến chính đề. (Ngũ mê là nhân, tam đạo là quả. Ngũ mê gồm: tài, sắc, danh, ăn, ngủ; tam đạo gồm: địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Ý ở đây đại khái là Viên Bình càng nói Đại Sơn càng đần ra)

Chử Hoàn nhìn bóng tối xung quanh, cảm thấy bầu không khí thích hợp, bèn bò dậy, ngồi cạnh Nam Sơn.

Anh nhìn bàn tay nứt nẻ chồng lên nhau của mình, tháo cái nhẫn ông Chử Ái Quốc cho, mở tay Nam Sơn ra, đặt vào đó: “Cho cậu cái này.”

Rất lâu trước đây, Nam Sơn cho rằng cái nhẫn này là của ai tặng Chử Hoàn, còn thầm ghen tuông không ít, sau đó hỏi rõ ràng rồi, phát hiện không có cái kẻ “có lẽ có” kia, giữa hai người ngăn cách vô số phong tục tập quán mà cậu không thể hoàn toàn lý giải, bởi vậy đối với lai lịch của thứ này, Nam Sơn vẫn hơi mơ hồ.

Cậu cẩn thận ngắm nghía cái nhẫn trơn bản to này, bên ngoài đơn giản, không có một tẹo hoa văn dư thừa, bên trong dường như lại có chữ. May mà Người Thủ Sơn trong bóng đêm cũng có thể nhìn rõ, Nam Sơn sờ soạng một lần rồi giơ lên trước mắt: “Đùa… thôi?”

Đây là phong tục lạ lùng gì vậy?

Chử Hoàn cười khan một tiếng, ban nãy nhất thời nóng đầu tháo ra, lúc này mới cảm thấy hơi mất mặt. Anh lấy nhẫn lại, đeo lên tay Nam Sơn.

Cái nhẫn này vốn là ông Chử Ái Quốc đặt cho anh, nhưng không biết nhầm lẫn chỗ nào, Chử Hoàn đeo ngón nào cũng không vừa lắm, hoặc là chật, hoặc là dễ rơi, mà hiện giờ đeo lên tay Nam Sơn lại vừa khít.

… Chẳng biết có phải là cái ông Chử Ái Quốc này có khả năng dự đoán gì đó hay không.

Nam Sơn chưa hiểu lắm: “Đây là cái gì?”

Đây là cái gì?

Vấn đề này trả lời khá là dài dòng sâu xa – chẳng lẽ đi nói với Nam Sơn, cái nhẫn này ràng buộc một lời hứa sống đến bảy tám mươi với một ông lão, là mạng của anh hay sao?

Mấy lời như “giao mạng tôi vào tay cậu”, bất kể thế nào Chử Hoàn cũng khó mà nói ra miệng được, anh phát hiện mình cứ đến chỗ mấu chốt thì sẽ phát tác một loại bệnh cổ quái gọi là “ba chân không đá được một phát rắm”, đành phải tự an ủi mà nghĩ: “Việc này bình thường mà, đàn ông đứng đắn đâu ra lắm lời lãng mạn như vậy?”

Thế là anh ho khan một tiếng, làm bộ như không hề để ý: “Nhẫn, đeo chơi… ừm, là di vật của ba tôi.”

Nam Sơn sửng sốt.

Chử Hoàn nói: “Ở chỗ chúng tôi, phải dẫn người yêu về gặp cha mẹ, nhưng cha mẹ tôi đều đã mất cả, cậu không thể gặp được rồi. Cơ mà nhẫn đeo vừa… chứng minh rằng ông Chử Ái Quốc đó không có ý kiến gì với cậu, cậu cứ giữ đi, ông già đó cũng chẳng có tiền bạc gì, cứ coi như là quà gặp mặt ổng tặng cậu vậy.”

Tay Nam Sơn bỗng nhiên run nhè nhẹ.

Chày Gỗ chết rồi, Đại Sơn và Tiểu Phương đều phải nhìn sắc mặt cậu, Nam Sơn biết rõ điều đó, bởi vậy ngoài mặt cậu tựa hồ vẫn bình tĩnh như thường, không dám mảy may biểu lộ ra những suy nghĩ trong lòng.

Cậu nghĩ rằng mình tuyệt đối không giữ được Chử Hoàn, cho dù bây giờ thần xui quỷ khiến ở thêm một thời gian, cũng chỉ là liên tục khiến anh bị thương mà thôi.

Bên kia sông có xe cộ máy bay, không có quái vật, cũng chẳng lo đổ máu.

Trên đường họ đi người kể không hết, san sát các cửa hàng đếm không xuể, muốn ăn cái gì có cái đó, muốn đi đâu thì đi đó.

Chử Hoàn chẳng nợ nần gì cậu, cậu lấy gì để giữ người ta lại?

Huống hồ, bất luận thế nào, ranh giới vùng đình trệ đang ngày một gần hơn. Nam Sơn từng nói với Chử Hoàn, rằng cậu phải tìm kiếm một đường sinh cơ trong tử địa, nhưng hiện giờ, cậu bỗng cảm thấy mình đúng là khoác lác không biết ngượng, cuộc chiến tranh đoạt sơn môn sẽ ngày càng khó khăn nguy hiểm hơn, e rằng một ngày kia, tựa như Lỗ Cách nói, tộc Người Thủ Sơn sẽ chôn cùng ngọn núi này.

Vậy Chử Hoàn thì sao?

Mấy hôm nay Nam Sơn không làm sao ngủ nổi, cậu suy nghĩ chuyện này bất kể ngày đêm, rốt cuộc như bẻ cổ tay, quyết định phải buông tay, nhưng bây giờ, quyết tâm ấy bị cái nhẫn của Chử Hoàn đập bể tan tành.

Chử Hoàn trước kia không dám đoán mò lung lung, nhưng bây giờ đã xé lớp giấy che ấy rồi, rất nhiều việc chẳng cần phải nói, trong lòng Nam Sơn nghĩ gì, anh nhìn qua là hiểu. Chử Hoàn thở dài, một mặt được yêu mà lo, một mặt lại hơi đau lòng, thế là anh nắm nhẹ cằm Nam Sơn, khẽ hôn cậu một cái nửa như an ủi vậy.

Anh vốn không có tà niệm, song hơi thở phả vào nhau, Chử Hoàn chạm nhẹ rồi lui lại có chút như ăn tủy mới biết tủy ngon, liền quyết đoán tạm thời quên chuyện mình là một “người đàn ông đứng đắn”, sau đó giữ gáy Nam Sơn, một lần nữa kề tới.

Lần này, trong lòng Chử Hoàn đã mang theo dục niệm, vô cùng có kỹ xảo nạy môi Nam Sơn ra, hết sức kiên nhẫn rồi lại không cho phân bua mà dần vào sâu hơn.

Nam Sơn chưa từng hôn người khác như vậy, càng chưa từng bị ai hôn, ban đầu hoàn toàn luống cuống chân tay, lúc đầu lưỡi chạm nhau, cậu rụt lại như hoảng sợ.

Chử Hoàn nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, vừa dịu dàng vừa cương quyết cuốn lấy cậu, trổ hết võ nghệ toàn thân như muốn khoe khoang bản lĩnh, cho Nam Sơn một phen buồn miên man, sau đó hơi lui ra, khẽ khàng chạm mũi Nam Sơn, cười nhẹ bảo: “Nhắm mắt, thả lỏng một chút.”

Hơi thở bị gián đoạn của Nam Sơn lúc này mới lại tiếp tục, tim đập như muốn nổ tung lồng ngực, máu chảy loạn xạ khắp người, toàn thân bắt đầu nóng lên, tiếng mẹ đẻ lẫn tiếng Hán bập bẹ đều bị quên sạch sành sanh, chẳng thốt được chữ nào.

Chử Hoàn: “Muốn nữa không?”

Nam Sơn: “Tôi… tôi…”

Cậu không nói nên lời, đành phải trực tiếp hành động, vụng về kéo Chử Hoàn vào lòng, bắt chước động tác của anh ban nãy, gặm loạn một chặp, hệt như con mèo nhỏ không biết trình tự. Chử Hoàn bỏ mặc một hồi, rồi nhanh chóng đổi khách thành chủ. Anh quỳ một gối xuống bên cạnh, nửa đè trên người Nam Sơn, bàn tay dê xồm lại xuyên qua tóc cậu, dò xét hơn nửa thân thể rắn chắc da thịt bóng loáng, lưu luyến nằm lại bên hông người ta không chịu đi, có cảm giác như bụng mình bốc lên một ngọn lửa lâu rồi không thấy.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan rõ to, có kẻ khó chịu quát lên một tiếng: “Kiểm tra tác phong và kỷ luật!”

Thì ra nửa đêm về sáng đổi thành Đại Sơn gác, Viên Bình vừa vặn đi tìm chỗ ngủ.

Nam Sơn như vừa tỉnh khỏi cơn mê định thần lại, vội vàng đỏ bừng mặt bắt lấy tay Chử Hoàn.

Chử Hoàn: “…”

Tổ sư cái thằng độc thân trống vắng gây hại cho xã hội này! Chử Hoàn chưa bao giờ hi vọng họ Viên mau mau quay về thánh tuyền bán muối đến thế.

Chử Hoàn: “Mày còn dám đê tiện hơn không?”

Viên Bình nghênh ngang ngồi ngay bên cạnh: “Giữa nơi đông người, mày dám dày mặt hơn không?”

Nói xong, hắn thò đầu dòm Nam Sơn, ngu xuẩn lải nhải: “Tộc trưởng, cậu phải lưu ý một chút, thằng này là lưu manh đấy, coi chừng nó chiếm lợi thì khổ.”

Ngay cả Đại Sơn cũng tò mò quay đầu nhìn, làm Nam Sơn thật sự không biết phải đáp gì.

Chử Hoàn nhặt một hòn đá dưới đất ném Viên Bình – bạn bè chó gì, ai muốn bắt tay giảng hòa với cái thể loại này?

Đối với loại khốn nạn này, ngôn ngữ đều là dư thừa, chỉ có đập lỗ đầu mới là đường lối đúng đắn duy nhất.

Nam Sơn vội vàng luống cuống tay chân chụp hòn đá trước khi nó nện vào đầu Người Thủ Môn: “Các anh đừng…”

Viên Bình nổi quạu: “Đậu má lại chọi mặt tao, tao cứ đẹp trai hơn mày đó thì sao? Đồ rác rưởi bụng dạ hẹp hòi!”

Chử Hoàn vẫn quyết định không đội trời chung với hắn ta.

Nam Sơn ôm eo kéo anh lại: “Được rồi!”

Viên Bình vừa thấy có người trấn áp anh ta, liền lập tức vui vẻ: “Hà hà…”

Nam Sơn: “Ngươi cũng câm miệng đi!”

Viên Bình: “…”

“Nằm xuống.” Nam Sơn cau mày, tránh vết thương của Chử Hoàn, đè nghiến anh xuống đất, cuối cùng nhìn Viên Bình một cái cảnh cáo, đổi vị trí tách đôi gà chọi này ra.

Tốt xấu gì cũng xem như được thanh tịnh cái tai.

Dù cho… sự lãng mạn ban nãy đã bị khói thuốc súng xua tan mất.

Nam Sơn cúi đầu thoáng nhìn cái nhẫn trên tay, một lúc lâu sau, cậu cảm thấy Chử Hoàn hẳn đã ngủ rồi, mới len lén thò một tay, cẩn thận đặt lên người đối phương, giống như đang ôm cả một thế giới vậy.

Hôm sau, họ đi nốt ngày cuối, hướng về đỉnh núi lớn trước mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương