Sơn Hà Biểu Lý
-
Quyển 1 - Chương 7
Edit: Yển
Khi tỉnh lại, Chử Hoàn không hề động đậy, cũng không thay đổi tần suất hô hấp, theo bản năng dùng hết ngũ cảm để phỏng đoán hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó định thần lại, cảm thấy chẳng có gì cần thiết, anh phát hiện chứng hoang tưởng bị bức hại của mình ngày càng nghiêm trọng, đây là triệu chứng của bệnh quá coi trọng mình, không được, phải kịp thời dừng lại thôi.
Đồng thời, Chử Hoàn mới chậm chạp cảm thấy sự khó chịu của cơ thể.
Anh cảm thấy rất mệt mỏi, hẳn là bị sốt rồi, thương tích đầy mình, chỗ nào cũng đau, thành thử chẳng phân rõ được là đau ở đâu, có thể là để băng bó vết thương nên áo bị cởi mất, trước mắt anh đang nằm trên chiếc giường chẳng thoải mái lắm, chăn toàn mùi ẩm mốc.
Chử Hoàn để đại não chơi không giây lát, rồi nhìn thẳng vào ý kiến của Lão Vương, trước mắt Đại Quỷ đã chết, Tiểu Quỷ bị bắt, tâm sự đã xong, lẽ ra anh nên đi tìm chút việc mà làm, trên thế giới này có bao nhiêu là việc cần người làm, bốn biển không yên, non sông không bình, vô số người dốc hết tâm huyết để tạo thành một Chử Hoàn như hiện giờ, nếu anh cả ngày than thân trách phận thì còn ra gì nữa?
Nhưng anh lại nên làm gì đây?
Đến từ đâu quay về đó là tốt nhất, song vừa nghĩ tới cảnh mình buông tay trên vách núi, Chử Hoàn lại hơi lo rằng mình sẽ liên lụy đến người khác.
Có lẽ lúc về thật sự nên kiếm ít thuốc mà uống.
Lúc này, anh chợt nghe thấy có người dùng thứ gì đó thổi một điệu nhạc rất đặc biệt.
Đau đớn sẽ làm người ta bực dọc, Chử Hoàn biết mình rất dễ rơi vào uất ức, vậy nên anh cố hết sức tập trung sự chú ý vào nơi khác, không khỏi lắng nghe tiếng nhạc ấy, đoán đó có khả năng là một loại kèn lá.
Chắc chắn là người thổi kèn có sức thở rất đáng ngạc nhiên, hơi thở vừa dài vừa mạnh mẽ, tiếng kèn nghe thật êm tai.
Ừm, ngoài cửa sổ dường như trời còn đổ mưa nữa.
Thực ra thì Chử Hoàn chẳng có tế bào văn nghệ gì cả, trình độ thưởng thức âm nhạc trên cơ bản là “biết ngâm nga mấy ca khúc quen thuộc” mà thôi, nhưng khúc nhạc lúc này dường như có ma lực, khiến anh không tự chủ được sa vào đó.
Tiếng kèn hòa với tiếng mưa, có cảm giác như người nằm trên sườn núi xa xăm trống trải, nghiêng đầu là có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm ngát khắp chốn.
Sự uể oải và mệt lử vẫn dây dưa chiếm giữ trên người Chử Hoàn được vỗ về như kỳ tích, trong một lúc, anh lại cảm nhận được sự sung sướng lâu lắm rồi không thấy.
Không phải hưng phấn, mà là sung sướng.
Thực ra thì với người bình thường, có khả năng ngủ một buổi trưa, tắm nắng một lúc, đọc một quyển sách hoặc là tán dóc với bạn bè vài câu, là sẽ dễ dàng cảm nhận được sự sung sướng yên bình mà thả lỏng đó, nhưng điều này lại là xa xỉ đối với Chử Hoàn, cảm giác vui sướng khúc nhạc ấy mang đến tựa như một tia lửa lóe lên trong bóng đêm, nó chói mắt vô cùng.
Chử Hoàn không nhịn được chậm rãi mở mắt ra.
Anh nhìn thấy đầu tiên là “Tiểu Phương” chạm mặt ở bến xe, Tiểu Phương đang ngồi chồm hổm trong xó nhà sắc một nồi thảo dược lạ lùng, nét mặt vẫn đầy tức giận và bất bình, vào ban ngày thì mày rậm mắt to càng nổi bật hơn, khuôn mặt cau mày trợn mắt nhìn kỹ có sự quen thuộc khó tả – Chử Hoàn không hề nhúc nhích quan sát giây lát, xác định cảm giác quen thuộc này đến từ “chú chim nhỏ phẫn nộ”.
Sau đó, anh chuyển dời tầm mắt sang chàng trai trẻ đang thổi kèn.
Người đó mặc một bộ quần áo có thể nói là “kỳ dị”, cởi trần và khoác chiếc áo gi-lê vừa cũ vừa rộng vừa bạc màu. Chử Hoàn ngần này tuổi đầu mà chưa từng nghe nói có ai mặc gi-lê như sơ mi, cái thứ đó chẳng che được gì hết, nhìn lướt qua là vùng ngực, cánh tay hay thậm chí thắt lưng khỏe khoắn dẻo dai đều thấy hết cả, tô-tem(1) kỳ lạ phủ kín lưng và cánh tay, nửa ẩn nửa lộ dưới chiếc gi-lê lỏng lẻo, mái tóc dài buông bên hông được buộc hờ sau lưng.
Cậu này y như một người rừng tiện tay nhặt một bộ quần áo trong đống rác đem quấn lên người rồi mặc vào thành phố luôn.
Nhưng ngoại hình lại hết sức tuấn tú, đó là sự tuấn tú hoàn toàn tự nhiên, không chải chuốt trang điểm, đường nét ngũ quan rất đẹp, khi cậu ta cầm một chiếc lá đứng trước cửa sổ, trông có vẻ vừa sạch sẽ vừa chính trực.
Cứ thế, cách ăn mặc kỳ dị ấy chẳng những không buồn cười, ngược lại tạo cảm giác như “đây là một loại mốt mới độc đáo”. Chàng trai trẻ ấy vốn quay mặt về cửa sổ, đưa lưng lại giường, mà Chử Hoàn mới mở mắt động đậy, thì cậu ta đã nhận ra, lập tức quay đầu lại. Khóe mắt hơi xếch, nơi khóe miệng và chân mày là nét cười rạng rỡ.
Cậu ta trông như một gốc cây vươn đến mặt trời trong rừng rậm hoang dã, mọc thẳng tắp, cành lá um tùm, cả người tràn đầy sức sống, tươi tắn đập thẳng vào mắt Chử Hoàn.
Trong chớp mắt ấy, Chử Hoàn nghe thấy rõ ràng “thịch” một tiếng.
Anh cảm thấy trái tim nặng nề của mình chợt rung rinh, giống như lòng đã rung động mất rồi.
Chử Hoàn cảm thấy chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng nổi, cho rằng lòng mình rung động hoàn toàn vô lý, không nhịn được thầm phỉ nhổ bản thân: “Chẳng phải giang hồ đồn tính mình lãnh đạm à, khi không tự nhiên rung động làm chi? Lẽ nào lại thế!”
Anh không khỏi hơi xấu hổ, nhưng lại nhanh chóng che giấu mất, Chử Hoàn vừa chậm rãi ngồi dậy vừa điều chỉnh trạng thái tâm lý mà nghĩ bụng: “Nam sắc cũng là sắc, tuy không ham lắm nhưng đâu có nói là không thèm thưởng thức nhỉ.”
Anh vừa nhổm dậy, mới thấy vết thương trên người mình đã được băng bó lại, có điều băng bó bằng thứ hết sức khác thường – đó là một loại lá cây mà Chử Hoàn chưa từng trông thấy, nó to bằng bàn tay, rất dài, đều đặn ngay ngắn, vẫn tươi nguyên, còn có thể ngửi thấy mùi thơm của thực vật nữa.
… Băng rất tốt, cho dù hơi bị giống đòn bánh.
Chử Hoàn mím đôi môi khô khốc, miễn cưỡng mỉm cười, đầy kính nể nhìn qua anh Tiểu Phương đang quay mặt vào xó nhà sắc thuốc, cảm thấy mình đã gặp gỡ đại phu Mông Cổ bằng xương bằng thịt rồi.
Đại khái là nhận ra anh khát nước, cậu tóc dài bỏ chiếc lá trong tay xuống, lấy cái ly của nhà khách, rót cho anh ly nước: “Uống đi.”
Xong xuôi nhận cái ly không Chử Hoàn đưa trả, lại đi sang bên, lấy một cái lọ nhỏ, rót một ly chất lỏng vàng óng, đưa tới trước mặt Chử Hoàn, cười dịu dàng mà nói: “Uống đi.”
Lúc này Chử Hoàn hít thử, đoán ra thành phần trong ly chất lỏng trước mắt – rượu.
Anh không khỏi hơi chần chừ, chỉ mình mà hỏi một cách chân thành: “Cho tôi à?”
Mỹ nam tóc dài thân thiện kia nhìn anh, dùng tiếng Hán không được lưu loát lắm mà chậm rãi nói từng chữ: “Mời anh, mời anh uống.”
Chử Hoàn: “…”
Mời người bị thương uống rượu, quả là một tiểu thiên thần Nightingale(2) bản đặc biệt.
Có người cười có vẻ đặc biệt rạng rỡ, đại khái là nụ cười ấy trăm phần trăm thật lòng thật dạ, mỗi một đường cong trên mặt dường như đều có sức mạnh nào đó, có thể lan truyền niềm vui của mình cho người khác.
Chử Hoàn không phải hạng người chuyên làm người ta mất hứng, trước khuôn mặt như vậy, đừng nói là một ly rượu, dù là một bát thạch tín thì anh cũng có thể uống một hơi hết luôn.
Rượu êm dịu dài lâu, uống vào thì nên rất thoải mái, nhưng không biết vì sao mà trong đó lởn vởn mùi tanh không xua đi được, cuối cùng hoàn toàn át mất mùi rượu, khiến Chử Hoàn có ảo giác như đã uống một ngụm máu tươi, dạ dày cồn cào hơi khó chịu.
Nhưng phun ra thì không hay lắm, may mà anh quen chịu đựng các hoàn cảnh không thích hợp cho loài người sinh tồn rồi, Chử Hoàn nuốt luôn không hề nhíu mày, sau đó sắc mặt trắng bệch nặn ra nụ cười dở sống dở chết, trái lòng giơ ngón cái khen đối phương.
Nét mặt cậu chàng đẹp trai tóc dài lập tức càng rạng rỡ hơn, ngay cả anh Tiểu Phương ngồi trong xó nhà dường như cũng hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt hiền lành hơn rất nhiều.
Chử Hoàn hỏi: “Đây là rượu Ngũ độc trong truyền thuyết à?”
Có thể câu này hơi phức tạp nên hai người kia đều không hiểu, trên mặt cậu chàng đẹp trai thoáng lộ vẻ mù mờ đáng yêu, lại còn hoang mang chớp chớp mắt nữa chứ.
Chử Hoàn đành phải hỏi tiếp: “Phải xưng hô thế nào đây?”
Vẫn không hiểu.
Chử Hoàn đành phải nói chậm lại, nhấn từng chữ: “Ý tôi là, cậu tên gì?”
Lần này đối phương rốt cuộc đã hiểu, mở miệng phát ra một âm kỳ lạ, không phải âm đơn, cũng chẳng giống tiếng Hán, thoạt nghe như hát vậy, có âm điệu lạ lùng, âm cuối gần giống “an” trong tiếng Hán.
Chử Hoàn: “An gì?”
Cậu ta ngẩng đầu, vẫy tay gọi “Tiểu Phương” đang sắc thuốc trong xó nhà, Tiểu Phương lập tức hiểu ý ra ngoài rửa sạch tay, giây lát sau dùng thái độ thận trọng như dâng hương trai giới mang tới một cái hộp gỗ nhỏ, khúm núm đưa cho cậu chàng đó bằng hai tay.
Cậu chàng tóc dài đẹp trai bưng hộp gỗ, ngồi ngay ngắn trên cái ghế đối diện Chử Hoàn, cậu ta ngồi rất thẳng, có phong thái “ngồi như chuông” vậy.
Hộp gỗ có màu sắc phong cách cổ xưa, bốn góc còn viền cẩn thận, chạm trổ tuy chẳng ra làm sao, nhưng không hề tiếc rẻ vật liệu, bọc toàn bằng vàng ròng, quá tầm thường ngược lại thành phong nhã, vàng khối và hộp gỗ tôn nhau lên, tạo cảm giác cổ xưa và mộc mạc.
Hộp gỗ mở ra, bên trong chứa một cái gói vải bọc thứ gì đó, quấn hết lớp này tới lớp khác, Chử Hoàn không tự chủ được nghiêm túc hẳn, cho rằng trong đây ắt phải có bảo vật vô giá.
Rốt cuộc chỉ thấy người anh em rất đẹp trai này lấy ra một quyển… A không, một “nắm” từ điển Tân Hoa rách nát.
Thật sự là “một nắm” từ điển, bởi vì nó đã hoàn toàn không thành quyển, bìa ngoài bong mất, gáy sách dúm dó chỉ chực rơi, được chủ của nó cẩn thận đưa tay đỡ lấy, Chử Hoàn tinh mắt, nhìn thấy trên bìa sách dãi dầu sương gió kia viết mấy chữ “Tái bản có chỉnh sửa năm 1971”.
Ôi mẹ ơi, đây còn là sản phẩm trước cải cách mở cửa!
Cậu ta mở từ điển, phần “hướng dẫn tra cứu ghép vần” trong đây đã không cánh mà bay – có điều với lưỡi của mấy người anh em này mà nói, thì hiển nhiên cái thứ ghép vần này dùng cũng chả ổn lắm – cậu ta rà từng nét một cách cẩn thận tỉ mỉ, tìm được “thập” trong phần hướng dẫn tra cứu bộ thủ, lại mất thêm gần hai phút, mới vụng về lật đến số trang muốn tìm, chỉ chữ “nam” cho Chử Hoàn xem.
Cậu ta nói không rõ mà còn biết mấy chữ, hẳn là đã học “tiếng Hán cho người câm”.
Chử Hoàn: “Nam?”
Cậu chàng đẹp trai ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng nhìn anh một cái.
Chử Hoàn mất tự nhiên dời tầm mắt, nghĩ bụng: “Nói chuyện thì cứ nói đàng hoàng đi, tự nhiên liếc mắt quyến rũ người ta làm chi?”
Rồi sau đó, cậu ta lại nghiêm túc rà mấy đường, lật đến chữ “sơn”, khẽ chỉ ngực mình.
Chử Hoàn: “Sơn, Nam Sơn?”
Vừa nói ra hai chữ “Nam Sơn”, mỹ nam đối diện tự dưng vui vẻ hẳn, giống như được gọi tên một tiếng là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới, mà kết quả của niềm vui chính là lại lấy bình rượu hương vị kỳ lạ kia, rót cho mình một ly trước, kế đó trong ánh mắt đau đớn vô cùng của Chử Hoàn, nhiệt tình rót đầy ly của anh.
“Kêu cái gì chứ? Chỉ để ra vẻ mày biết chữ à?” Chử Hoàn đau thương nghĩ bụng, “Mình thật là dại miệng mà.”
Sau đó anh sảng khoái cụng ly với mỹ nam, nín thở, phóng khoáng uống một hơi hết trơn.
Lại một ngụm rượu có mùi như máu tươi.
Nhưng sau khi uống ly rượu thứ hai này, lồng ngực lạnh ngắt của Chử Hoàn bắt đầu dâng lên sự ấm áp yên bình, ban đầu là một cụm be bé, sau đó hơi ấm ấy thong thả chạy khắp toàn thân, hữu hiệu giảm bớt từng cơn đau từ vết thương truyền đến.
Anh hơi hoạt động bả vai, phát hiện cách băng bó này tuy trông hơi xấu nhưng rất hữu hiệu, chí ít vết súng bắn trên vai không còn chảy máu, bả vai cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bình thường vết thương mẫn cảm như súng bắn hoặc là dao đâm nghiêm trọng, cho dù vào bệnh viện, bác sĩ cũng phải gặng hỏi một thôi một hồi, rồi lại còn báo cảnh sát, mà hai anh chàng như bèo nước gặp nhau lại không sợ anh là tội phạm, còn cứu giúp một lần… Chẳng cần biết dùng phương pháp gì, Chử Hoàn không thể không cảm ơn.
Chử Hoàn cảm ơn Nam Sơn, lúc anh nói chuyện, Nam Sơn nghe cực kỳ chăm chú, giống như đang lắng nghe tiên âm vậy.
Nam Sơn hẳn từng học tiếng Hán sơ sơ, nếu người ta nói chậm và dùng từ đơn giản một chút, thì cậu có thể hiểu bảy tám phần, còn biết một số chữ nữa cơ, nhưng bất kể phát âm hay nhận biết chữ, trình độ đều khá gà mờ, viết thì đại khái không được, chỉ có thể thông qua một vài bộ thiên bàng tra được chữ gần giống, trao đổi với Chử Hoàn một cách khó khăn.
Sau khi làm rõ được lòng biết ơn của Chử Hoàn, thoạt tiên Nam Sơn dùng âm thanh như hát nói câu gì đó, giọng cậu trầm thấp du dương, nghe cực kỳ êm tai, mỗi tội ngôn ngữ như của người ngoài hành tinh, Chử Hoàn thưởng thức một lúc, nhưng ngay cả một dấu chấm câu còn chẳng hiểu.
Có thể là Nam Sơn cũng ý thức được rằng mình nói hơi khó hiểu, cậu lắc đầu tự giễu, mở quyển từ điển bảo bối, dùng đến cách có hiệu suất cực kỳ kém, lật từng chữ ra cho Chử Hoàn xem.
Chử Hoàn xem một cách nghiêm túc, thấy mấy chữ cậu ta chỉ là “anh” “đi” “đường” “sa” “đến” “chỗ” “trúng” “tôi” “ngu” “hiểm” “trúng” “tôi” “nên” “cạm” “ơn” “anh”.
Chử Hoàn: “…”
Nguyên một cơn sóng lỗi chính tả xô đến, làm Chử Hoàn đang bị thương nặng phải đen sì hai mắt.
“Chết tiệt thật,” Anh nghĩ, “Phải chơi với nhau làm sao đây?”
—
Nam mỹ nhân siêu dễ thương nhà tớ cuối cùng cũng được lên sàn *rờ mó sàm sỡ*
Khi tỉnh lại, Chử Hoàn không hề động đậy, cũng không thay đổi tần suất hô hấp, theo bản năng dùng hết ngũ cảm để phỏng đoán hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó định thần lại, cảm thấy chẳng có gì cần thiết, anh phát hiện chứng hoang tưởng bị bức hại của mình ngày càng nghiêm trọng, đây là triệu chứng của bệnh quá coi trọng mình, không được, phải kịp thời dừng lại thôi.
Đồng thời, Chử Hoàn mới chậm chạp cảm thấy sự khó chịu của cơ thể.
Anh cảm thấy rất mệt mỏi, hẳn là bị sốt rồi, thương tích đầy mình, chỗ nào cũng đau, thành thử chẳng phân rõ được là đau ở đâu, có thể là để băng bó vết thương nên áo bị cởi mất, trước mắt anh đang nằm trên chiếc giường chẳng thoải mái lắm, chăn toàn mùi ẩm mốc.
Chử Hoàn để đại não chơi không giây lát, rồi nhìn thẳng vào ý kiến của Lão Vương, trước mắt Đại Quỷ đã chết, Tiểu Quỷ bị bắt, tâm sự đã xong, lẽ ra anh nên đi tìm chút việc mà làm, trên thế giới này có bao nhiêu là việc cần người làm, bốn biển không yên, non sông không bình, vô số người dốc hết tâm huyết để tạo thành một Chử Hoàn như hiện giờ, nếu anh cả ngày than thân trách phận thì còn ra gì nữa?
Nhưng anh lại nên làm gì đây?
Đến từ đâu quay về đó là tốt nhất, song vừa nghĩ tới cảnh mình buông tay trên vách núi, Chử Hoàn lại hơi lo rằng mình sẽ liên lụy đến người khác.
Có lẽ lúc về thật sự nên kiếm ít thuốc mà uống.
Lúc này, anh chợt nghe thấy có người dùng thứ gì đó thổi một điệu nhạc rất đặc biệt.
Đau đớn sẽ làm người ta bực dọc, Chử Hoàn biết mình rất dễ rơi vào uất ức, vậy nên anh cố hết sức tập trung sự chú ý vào nơi khác, không khỏi lắng nghe tiếng nhạc ấy, đoán đó có khả năng là một loại kèn lá.
Chắc chắn là người thổi kèn có sức thở rất đáng ngạc nhiên, hơi thở vừa dài vừa mạnh mẽ, tiếng kèn nghe thật êm tai.
Ừm, ngoài cửa sổ dường như trời còn đổ mưa nữa.
Thực ra thì Chử Hoàn chẳng có tế bào văn nghệ gì cả, trình độ thưởng thức âm nhạc trên cơ bản là “biết ngâm nga mấy ca khúc quen thuộc” mà thôi, nhưng khúc nhạc lúc này dường như có ma lực, khiến anh không tự chủ được sa vào đó.
Tiếng kèn hòa với tiếng mưa, có cảm giác như người nằm trên sườn núi xa xăm trống trải, nghiêng đầu là có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm ngát khắp chốn.
Sự uể oải và mệt lử vẫn dây dưa chiếm giữ trên người Chử Hoàn được vỗ về như kỳ tích, trong một lúc, anh lại cảm nhận được sự sung sướng lâu lắm rồi không thấy.
Không phải hưng phấn, mà là sung sướng.
Thực ra thì với người bình thường, có khả năng ngủ một buổi trưa, tắm nắng một lúc, đọc một quyển sách hoặc là tán dóc với bạn bè vài câu, là sẽ dễ dàng cảm nhận được sự sung sướng yên bình mà thả lỏng đó, nhưng điều này lại là xa xỉ đối với Chử Hoàn, cảm giác vui sướng khúc nhạc ấy mang đến tựa như một tia lửa lóe lên trong bóng đêm, nó chói mắt vô cùng.
Chử Hoàn không nhịn được chậm rãi mở mắt ra.
Anh nhìn thấy đầu tiên là “Tiểu Phương” chạm mặt ở bến xe, Tiểu Phương đang ngồi chồm hổm trong xó nhà sắc một nồi thảo dược lạ lùng, nét mặt vẫn đầy tức giận và bất bình, vào ban ngày thì mày rậm mắt to càng nổi bật hơn, khuôn mặt cau mày trợn mắt nhìn kỹ có sự quen thuộc khó tả – Chử Hoàn không hề nhúc nhích quan sát giây lát, xác định cảm giác quen thuộc này đến từ “chú chim nhỏ phẫn nộ”.
Sau đó, anh chuyển dời tầm mắt sang chàng trai trẻ đang thổi kèn.
Người đó mặc một bộ quần áo có thể nói là “kỳ dị”, cởi trần và khoác chiếc áo gi-lê vừa cũ vừa rộng vừa bạc màu. Chử Hoàn ngần này tuổi đầu mà chưa từng nghe nói có ai mặc gi-lê như sơ mi, cái thứ đó chẳng che được gì hết, nhìn lướt qua là vùng ngực, cánh tay hay thậm chí thắt lưng khỏe khoắn dẻo dai đều thấy hết cả, tô-tem(1) kỳ lạ phủ kín lưng và cánh tay, nửa ẩn nửa lộ dưới chiếc gi-lê lỏng lẻo, mái tóc dài buông bên hông được buộc hờ sau lưng.
Cậu này y như một người rừng tiện tay nhặt một bộ quần áo trong đống rác đem quấn lên người rồi mặc vào thành phố luôn.
Nhưng ngoại hình lại hết sức tuấn tú, đó là sự tuấn tú hoàn toàn tự nhiên, không chải chuốt trang điểm, đường nét ngũ quan rất đẹp, khi cậu ta cầm một chiếc lá đứng trước cửa sổ, trông có vẻ vừa sạch sẽ vừa chính trực.
Cứ thế, cách ăn mặc kỳ dị ấy chẳng những không buồn cười, ngược lại tạo cảm giác như “đây là một loại mốt mới độc đáo”. Chàng trai trẻ ấy vốn quay mặt về cửa sổ, đưa lưng lại giường, mà Chử Hoàn mới mở mắt động đậy, thì cậu ta đã nhận ra, lập tức quay đầu lại. Khóe mắt hơi xếch, nơi khóe miệng và chân mày là nét cười rạng rỡ.
Cậu ta trông như một gốc cây vươn đến mặt trời trong rừng rậm hoang dã, mọc thẳng tắp, cành lá um tùm, cả người tràn đầy sức sống, tươi tắn đập thẳng vào mắt Chử Hoàn.
Trong chớp mắt ấy, Chử Hoàn nghe thấy rõ ràng “thịch” một tiếng.
Anh cảm thấy trái tim nặng nề của mình chợt rung rinh, giống như lòng đã rung động mất rồi.
Chử Hoàn cảm thấy chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng nổi, cho rằng lòng mình rung động hoàn toàn vô lý, không nhịn được thầm phỉ nhổ bản thân: “Chẳng phải giang hồ đồn tính mình lãnh đạm à, khi không tự nhiên rung động làm chi? Lẽ nào lại thế!”
Anh không khỏi hơi xấu hổ, nhưng lại nhanh chóng che giấu mất, Chử Hoàn vừa chậm rãi ngồi dậy vừa điều chỉnh trạng thái tâm lý mà nghĩ bụng: “Nam sắc cũng là sắc, tuy không ham lắm nhưng đâu có nói là không thèm thưởng thức nhỉ.”
Anh vừa nhổm dậy, mới thấy vết thương trên người mình đã được băng bó lại, có điều băng bó bằng thứ hết sức khác thường – đó là một loại lá cây mà Chử Hoàn chưa từng trông thấy, nó to bằng bàn tay, rất dài, đều đặn ngay ngắn, vẫn tươi nguyên, còn có thể ngửi thấy mùi thơm của thực vật nữa.
… Băng rất tốt, cho dù hơi bị giống đòn bánh.
Chử Hoàn mím đôi môi khô khốc, miễn cưỡng mỉm cười, đầy kính nể nhìn qua anh Tiểu Phương đang quay mặt vào xó nhà sắc thuốc, cảm thấy mình đã gặp gỡ đại phu Mông Cổ bằng xương bằng thịt rồi.
Đại khái là nhận ra anh khát nước, cậu tóc dài bỏ chiếc lá trong tay xuống, lấy cái ly của nhà khách, rót cho anh ly nước: “Uống đi.”
Xong xuôi nhận cái ly không Chử Hoàn đưa trả, lại đi sang bên, lấy một cái lọ nhỏ, rót một ly chất lỏng vàng óng, đưa tới trước mặt Chử Hoàn, cười dịu dàng mà nói: “Uống đi.”
Lúc này Chử Hoàn hít thử, đoán ra thành phần trong ly chất lỏng trước mắt – rượu.
Anh không khỏi hơi chần chừ, chỉ mình mà hỏi một cách chân thành: “Cho tôi à?”
Mỹ nam tóc dài thân thiện kia nhìn anh, dùng tiếng Hán không được lưu loát lắm mà chậm rãi nói từng chữ: “Mời anh, mời anh uống.”
Chử Hoàn: “…”
Mời người bị thương uống rượu, quả là một tiểu thiên thần Nightingale(2) bản đặc biệt.
Có người cười có vẻ đặc biệt rạng rỡ, đại khái là nụ cười ấy trăm phần trăm thật lòng thật dạ, mỗi một đường cong trên mặt dường như đều có sức mạnh nào đó, có thể lan truyền niềm vui của mình cho người khác.
Chử Hoàn không phải hạng người chuyên làm người ta mất hứng, trước khuôn mặt như vậy, đừng nói là một ly rượu, dù là một bát thạch tín thì anh cũng có thể uống một hơi hết luôn.
Rượu êm dịu dài lâu, uống vào thì nên rất thoải mái, nhưng không biết vì sao mà trong đó lởn vởn mùi tanh không xua đi được, cuối cùng hoàn toàn át mất mùi rượu, khiến Chử Hoàn có ảo giác như đã uống một ngụm máu tươi, dạ dày cồn cào hơi khó chịu.
Nhưng phun ra thì không hay lắm, may mà anh quen chịu đựng các hoàn cảnh không thích hợp cho loài người sinh tồn rồi, Chử Hoàn nuốt luôn không hề nhíu mày, sau đó sắc mặt trắng bệch nặn ra nụ cười dở sống dở chết, trái lòng giơ ngón cái khen đối phương.
Nét mặt cậu chàng đẹp trai tóc dài lập tức càng rạng rỡ hơn, ngay cả anh Tiểu Phương ngồi trong xó nhà dường như cũng hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt hiền lành hơn rất nhiều.
Chử Hoàn hỏi: “Đây là rượu Ngũ độc trong truyền thuyết à?”
Có thể câu này hơi phức tạp nên hai người kia đều không hiểu, trên mặt cậu chàng đẹp trai thoáng lộ vẻ mù mờ đáng yêu, lại còn hoang mang chớp chớp mắt nữa chứ.
Chử Hoàn đành phải hỏi tiếp: “Phải xưng hô thế nào đây?”
Vẫn không hiểu.
Chử Hoàn đành phải nói chậm lại, nhấn từng chữ: “Ý tôi là, cậu tên gì?”
Lần này đối phương rốt cuộc đã hiểu, mở miệng phát ra một âm kỳ lạ, không phải âm đơn, cũng chẳng giống tiếng Hán, thoạt nghe như hát vậy, có âm điệu lạ lùng, âm cuối gần giống “an” trong tiếng Hán.
Chử Hoàn: “An gì?”
Cậu ta ngẩng đầu, vẫy tay gọi “Tiểu Phương” đang sắc thuốc trong xó nhà, Tiểu Phương lập tức hiểu ý ra ngoài rửa sạch tay, giây lát sau dùng thái độ thận trọng như dâng hương trai giới mang tới một cái hộp gỗ nhỏ, khúm núm đưa cho cậu chàng đó bằng hai tay.
Cậu chàng tóc dài đẹp trai bưng hộp gỗ, ngồi ngay ngắn trên cái ghế đối diện Chử Hoàn, cậu ta ngồi rất thẳng, có phong thái “ngồi như chuông” vậy.
Hộp gỗ có màu sắc phong cách cổ xưa, bốn góc còn viền cẩn thận, chạm trổ tuy chẳng ra làm sao, nhưng không hề tiếc rẻ vật liệu, bọc toàn bằng vàng ròng, quá tầm thường ngược lại thành phong nhã, vàng khối và hộp gỗ tôn nhau lên, tạo cảm giác cổ xưa và mộc mạc.
Hộp gỗ mở ra, bên trong chứa một cái gói vải bọc thứ gì đó, quấn hết lớp này tới lớp khác, Chử Hoàn không tự chủ được nghiêm túc hẳn, cho rằng trong đây ắt phải có bảo vật vô giá.
Rốt cuộc chỉ thấy người anh em rất đẹp trai này lấy ra một quyển… A không, một “nắm” từ điển Tân Hoa rách nát.
Thật sự là “một nắm” từ điển, bởi vì nó đã hoàn toàn không thành quyển, bìa ngoài bong mất, gáy sách dúm dó chỉ chực rơi, được chủ của nó cẩn thận đưa tay đỡ lấy, Chử Hoàn tinh mắt, nhìn thấy trên bìa sách dãi dầu sương gió kia viết mấy chữ “Tái bản có chỉnh sửa năm 1971”.
Ôi mẹ ơi, đây còn là sản phẩm trước cải cách mở cửa!
Cậu ta mở từ điển, phần “hướng dẫn tra cứu ghép vần” trong đây đã không cánh mà bay – có điều với lưỡi của mấy người anh em này mà nói, thì hiển nhiên cái thứ ghép vần này dùng cũng chả ổn lắm – cậu ta rà từng nét một cách cẩn thận tỉ mỉ, tìm được “thập” trong phần hướng dẫn tra cứu bộ thủ, lại mất thêm gần hai phút, mới vụng về lật đến số trang muốn tìm, chỉ chữ “nam” cho Chử Hoàn xem.
Cậu ta nói không rõ mà còn biết mấy chữ, hẳn là đã học “tiếng Hán cho người câm”.
Chử Hoàn: “Nam?”
Cậu chàng đẹp trai ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng nhìn anh một cái.
Chử Hoàn mất tự nhiên dời tầm mắt, nghĩ bụng: “Nói chuyện thì cứ nói đàng hoàng đi, tự nhiên liếc mắt quyến rũ người ta làm chi?”
Rồi sau đó, cậu ta lại nghiêm túc rà mấy đường, lật đến chữ “sơn”, khẽ chỉ ngực mình.
Chử Hoàn: “Sơn, Nam Sơn?”
Vừa nói ra hai chữ “Nam Sơn”, mỹ nam đối diện tự dưng vui vẻ hẳn, giống như được gọi tên một tiếng là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới, mà kết quả của niềm vui chính là lại lấy bình rượu hương vị kỳ lạ kia, rót cho mình một ly trước, kế đó trong ánh mắt đau đớn vô cùng của Chử Hoàn, nhiệt tình rót đầy ly của anh.
“Kêu cái gì chứ? Chỉ để ra vẻ mày biết chữ à?” Chử Hoàn đau thương nghĩ bụng, “Mình thật là dại miệng mà.”
Sau đó anh sảng khoái cụng ly với mỹ nam, nín thở, phóng khoáng uống một hơi hết trơn.
Lại một ngụm rượu có mùi như máu tươi.
Nhưng sau khi uống ly rượu thứ hai này, lồng ngực lạnh ngắt của Chử Hoàn bắt đầu dâng lên sự ấm áp yên bình, ban đầu là một cụm be bé, sau đó hơi ấm ấy thong thả chạy khắp toàn thân, hữu hiệu giảm bớt từng cơn đau từ vết thương truyền đến.
Anh hơi hoạt động bả vai, phát hiện cách băng bó này tuy trông hơi xấu nhưng rất hữu hiệu, chí ít vết súng bắn trên vai không còn chảy máu, bả vai cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bình thường vết thương mẫn cảm như súng bắn hoặc là dao đâm nghiêm trọng, cho dù vào bệnh viện, bác sĩ cũng phải gặng hỏi một thôi một hồi, rồi lại còn báo cảnh sát, mà hai anh chàng như bèo nước gặp nhau lại không sợ anh là tội phạm, còn cứu giúp một lần… Chẳng cần biết dùng phương pháp gì, Chử Hoàn không thể không cảm ơn.
Chử Hoàn cảm ơn Nam Sơn, lúc anh nói chuyện, Nam Sơn nghe cực kỳ chăm chú, giống như đang lắng nghe tiên âm vậy.
Nam Sơn hẳn từng học tiếng Hán sơ sơ, nếu người ta nói chậm và dùng từ đơn giản một chút, thì cậu có thể hiểu bảy tám phần, còn biết một số chữ nữa cơ, nhưng bất kể phát âm hay nhận biết chữ, trình độ đều khá gà mờ, viết thì đại khái không được, chỉ có thể thông qua một vài bộ thiên bàng tra được chữ gần giống, trao đổi với Chử Hoàn một cách khó khăn.
Sau khi làm rõ được lòng biết ơn của Chử Hoàn, thoạt tiên Nam Sơn dùng âm thanh như hát nói câu gì đó, giọng cậu trầm thấp du dương, nghe cực kỳ êm tai, mỗi tội ngôn ngữ như của người ngoài hành tinh, Chử Hoàn thưởng thức một lúc, nhưng ngay cả một dấu chấm câu còn chẳng hiểu.
Có thể là Nam Sơn cũng ý thức được rằng mình nói hơi khó hiểu, cậu lắc đầu tự giễu, mở quyển từ điển bảo bối, dùng đến cách có hiệu suất cực kỳ kém, lật từng chữ ra cho Chử Hoàn xem.
Chử Hoàn xem một cách nghiêm túc, thấy mấy chữ cậu ta chỉ là “anh” “đi” “đường” “sa” “đến” “chỗ” “trúng” “tôi” “ngu” “hiểm” “trúng” “tôi” “nên” “cạm” “ơn” “anh”.
Chử Hoàn: “…”
Nguyên một cơn sóng lỗi chính tả xô đến, làm Chử Hoàn đang bị thương nặng phải đen sì hai mắt.
“Chết tiệt thật,” Anh nghĩ, “Phải chơi với nhau làm sao đây?”
—
- Tô-tem là một thuật ngữ mượn từ ngôn ngữ của người bản địa Châu Mỹ, đại khái là vật tổ, nó có thể là động vật hoặc thực vật, và ở đây thì nó được được xăm lên người Nam Sơn.
- Florence Nightingale, một phụ nữ người Ý, còn được tưởng nhớ là Người phụ nữ với cây đèn, là người sáng lập ra ngành y tá hiện đại và là một nhà thống kê y tế (theo Wikipedia).
Nam mỹ nhân siêu dễ thương nhà tớ cuối cùng cũng được lên sàn *rờ mó sàm sỡ*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook