Ngày nghỉ cuối cùng, Thích Giai dậy thật sớm, hôm nay cô là người phù dâu.

Chú rể Mâu Phi là học trưởng kiêm người bạn tốt của Giang Thừa Vũ, anh ta cũng là người anh tốt của cô. Mấy năm nay, mặc dù mọi chuyện lớn nhỏ của Mâu Phi không được tốt bằng Giang Thừa Vũ, nhưng đối với cô cũng coi như có chút chăm sóc nhiều hơn. Cho nên Mâu Phi nói “Ở thành phố B Salsa không có bạn thân, cô ấy muốn em làm phù dâu” thì cô không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

“Người ta cho cô quả đu đủ, cô đáp lại bằng miếng ngọc đẹp.” Đạo lý này cô cũng biết.

Tiệc cưới được tổ chức ở biệt thự trên một hòn đảo theo kiểu tiệc đứng. Bởi vì Mâu Phi ở trên thương trường cũng coi là có chút danh tiếng, cho nên khách đến hầu như là những người có chức vụ lớn trong công ty, mọi người nói tiếng anh rất thông thạo, nâng ly nói chuyện, đề tài nói chuyện phong phú xoay quanh công việc mà chẳng hề tẻ nhạt làm cho bữa tiệc cưới này nhìn qua lại giống như party của tập đoàn tài chính ở thành phố B.

Thừa dịp cô dâu chú rể đi mời rượu quan khách, Thích Giai tranh thủ thời gian cầm ly sâm-panh đứng bên cửa sổ. Làm phù dâu, gần như cả buổi cô đều phải đi theo sau cô dâu, chào hỏi, kính trà, chụp ảnh ngoài trời làm kỉ niệm…. Mệt muốn chết, nhìn sang cô dâu của Mâu Phi cũng trong tình trạng như mình, cô nhịn không nổi mà oán thầm: “Kết hôn mà cứ như tự ngược đãi bản thân mình!”

Trong khi vẫn còn đang ngẩn người thì bỗng nhiên đôi găng tay của cô bị một người rút ra, cô giật mình hoàn hồn trở lại, nghiêng đầu liền nhìn thấy Giang Thừa Vũ một thân tây trang màu đen.

“Mệt à?” Anh hỏi, tầm mắt nhìn xuống dưới chân cô.

“Ừm.” Thích Giai vẻ mặt đau khổ gậy gật đầu. Cô xưa nay cũng không quen đi giày cao gót, càng đừng nói tới đôi giày này còn cao hơn 10 phân.

“Hôn lễ thật nhiều việc.” Thích Giai nhìn xa xa cô dâu đang khó xử trước các quan khách, than thở oán giận.

Giang Thừa Vũ đôi môi khẽ nhếch, nhẹ giọng đáp: “Cũng không hẳn như vậy, có lẽ do phong cách của từng cá nhân, có người thích xa hoa, có người thích cá tính, cũng có người thích kiểu đơn giản.”

“Vậy còn anh?” Thích Giai thuận miệng hỏi tiếp.

“Anh?” Giang Thừa Vũ nhíu mày, chăm chú nhìn cô, nghiêm túc nói, “Em thích cái gì thì anh liền thích cái đó.”

Đáy mắt kia nồng đậm yêu thương nhìn Thích Giai làm cô trong nhất thời thất thần, cô nghiêng đầu, giả vờ sửa sang lại bộ lễ phục trên người, rồi cười nói: “Đó là do chúng ta có cùng sở thích.”

Thích Giai không dám nhìn vào ánh mắt hiện lên sự cô đơn của Giang Thừa Vũ. Không phải cô không hiểu, chỉ là không muốn hiểu. Có những điều khi làm rõ ràng thì không thể trở về như trước nữa, nói cô ích kỷ cũng được, vô sỉ cũng chẳng sao, cô không muốn đánh mất người tri kỷ như anh, không ai hiểu cô bằng anh, kể cả chính bản thân cô.

Giang Thừa Vũ mỉm cười, không để lộ dấu vết, nói sang chủ đề khác: “Tiệc cưới kết thúc anh đưa em đi mát xa chân.”

Thích Giai nhìn mọi người xung quanh vẫn còn đang hào hứng, vui vẻ, chép chép miệng: “Chắc là không thể kết thúc sớm được.” Cô nhìn sang bên phải hội trường liền bắt gặp Tô Hà – người lãnh đạo trực tiếp của cô, trên người cô ấy là một bộ lễ phục dạ hội màu đen.

“Em nhìn thấy chị Tô, em đi qua đó chào hỏi một chút!” Cô nói với Giang Thừa Vũ rồi nhấc chân rời đi.

Chăm chú nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, Giang Thừa Vũ nhớ tới buổi sáng khi đón dâu, Mâu Phi đã nói: “Mình thấy cậu cần phải bỏ thêm nhiều công sức nữa mà, hai bọn mình cũng đã kết hôn mà các cậu vẫn còn đang là bạn bè thì nhiều hơn một chút còn với so với là người yêu thì lại thiếu vài phần. Cậu không vội nhưng mình cũng thấy nôn nóng thay cậu. Mấy năm nay, cậu vì cô ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, đã có bao nhiêu tình cảm, trước tiên cứ lừa gạt tới tay rồi nói sau, cứ dây dưa như vậy cũng không phải là chuyện nên làm.”

Ai nói anh không vội? Nhưng thứ anh muốn là tình cảm, không phải cảm động mà là tình yêu, cũng không phải hôn nhân.

Mọi người đều có thể kết hôn, nhưng tình yêu lại là một chuyện khác. Hơn nữa anh đã sớm hiểu được, tình cảm không phải là cây trồng, cẩn thận chăm sóc cũng chưa chắc đã thu hoạch được, huống chi anh còn gặp phải cây khó trồng.

Mâu Phi nói đúng, có lẽ đây cũng là thời điểm cần làm rõ.

“Chị Tô, chị đã đến rồi.” Thích Giai vui vẻ nói.

Tô Hà cũng thật bất ngờ khi có thể gặp Thích Giai trong bữa tiệc tối nay, năm đó khi cô bé vừa mới vào GS thì Mâu Phi liền gọi điện thoại kêu cô nhất định phải chiếu cố đến cô bé nhiều hơn. Những người thân quen đều biết, trong công việc cô luôn luôn là người không hay thân mật chuyện trò, cho nên dù có tầng quan hệ này với Mâu Phi, cô cũng thản nhiên nhìn Thích Giai bị cấp trên đương thời là Paris thu thập, song cô cũng chú ý đến sự trưởng thành cùng thay đổi của cô bé, nhưng không thể không nói cô bé thật sự giống như Mưu Phi đã từng đánh giá “Rất tuyệt.”

Trong công ty nghe đồn là bạn trai của Paris nhất kiến chung tình đối với Thích Giai, tính bỏ Paris để theo đuổi cô. Tuy rằng cuối cùng hai người đó không có chia tay, nhưng Paris lại đem hết sự tức giận trút lên người Thích Giai, dùng mọi biện pháp muốn bức cô rời đi. Hành vi quá đáng đó của cô ta làm cho những người đồng nghiệp đều không chấp nhận được, có người đề nghị cô báo lên cấp trên, nhưng cô lại rất bình tĩnh, không tức giận cũng không hề nói một câu oán hận, làm tốt hạng mục được giao, giành được sự tán thưởng của mọi người ở các phòng ban.

Bây giờ nghĩ lại thực cũng nên cảm ơn Paris đã tôi luyện cô trong công việc, tạo áp lực để có được Thích Giai như bây giờ. Một năm qua đi, tuy rằng công lao của cô cũng chưa phải là tốt nhất, nhưng năng lực cùng cách làm việc thì không thể nghi ngờ. Bọn họ đều tin rằng, nếu cho cô một khu đất cô có thể biến nó thành thiên đường. Đây cũng là nguyên nhân năm đó Tô Hà đã vận dụng mọi biện pháp để đưa Thích Giai về bộ phận của mình.

Tô Hà nhấp ngụm sâm-panh, liếc nhìn khuôn mặt hồng hào của cô: “Khí sắc thật tốt, xem ra ngày nghỉ thật sự dễ chịu rồi!”

“Thực tốt.” Cô cười ngây ngô.

Tô Hà nhìn về hướng Giang Thừa Vũ mà nói: “Thế nào, khi nào thì đến lượt uống rượu mừng của hai người?”

Thích Giai xụ mặt nói: “Em đã nói với chị mấy trăm lần rồi, anh ấy là anh của em, không phải bạn trai.”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Đã như vậy, đợi chị giới thiệu cực phẩm kia cho em, thế nào?”

Thích Giai bị lời nói này làm giật mình thiếu chút nữa rới cằm, đánh bạo hỏi: “Chị Tô, từ lúc nào mà chị đã thành người buôn chuyện như vậy? Hơn nữa chị hẳn là phải cấp bách hơn so với em chứ?”

Lời nói còn chưa dứt, đầu đã bị Tô Hà đánh một cái: “Chị đây nếu mà trẻ hơn 10 tuổi thì còn đến lượt em sao?”

À, hóa ra là hàng thừa muốn giới thiệu! Nhưng cô cũng không phải là người lượm ve chai mà.

“Vẻ mặt này của em là có ý gì? Không tin lời chị nói? Nói cho em biết, người ta tuyệt đối là người đàn ông kim cương đủ năm tiêu chuẩn, so với anh Giang của em chỉ có hơn chứ không có kém. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngoại hình lại không chê được…” Tô Hà đột nhiên dừng câu chuyện, ánh mắt như đèn pha mà đem cô ra đánh giá mấy lần, lại còn có chút đăm chiêu mà cảm khái: “Em đừng nói gì nữa, hai người đứng cùng nhau khẳng định là xứng đôi!”

Ba vạch đen hiện lên trên trán Thích Giai. Con gái đúng là con gái, vô luận ai đều có tư chất bà tám.

Các cô đang nói chuyện, hội trường lại bỗng nhiên huyên náo, hình như là có nhân vật cấp cao nào đó đến đây, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cửa, ngay cả Mâu Phi cũng ngừng kính rượu liền kéo vợ mới cưới đi qua đó.

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Tô Hà nhìn ra phía cửa rồi mỉm cười.

Thích Giai nhìn theo ánh mắt Tô Hà, thấy rõ người vừa tới thì trong nháy mắt đã hóa đá. Đây là người đàn ông đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng xuân của cô, mà lúc này đây anh ta từng bước từng bước đi tới phía cô, gần, rất gần…. Càng lúc càng thấy rõ ràng, bỗng nhiên cô thấy sợ hãi liền nhắm mắt lại.

Là mơ, nhất định là mơ, chỉ cần cô mở mắt ra thì anh ta sẽ giống như mỗi lần xuất hiện trước đó mà biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

“Làm sao vậy?” Bên tai truyền đến giọng nói của Tô Hà.

Thích Giai vội mở mắt, vì thời khắc quan trọng của giấc mơ bị quấy nhiễu mà ủ rũ, nhưng khi cô ngẩng lên nhìn thì bóng hình kia vẫn còn ở đó.

Chẳng lẽ không phải là mơ? Anh ta trở lại?

“Chị đưa em sang đó làm quen, làm quen!” Tô Hà kéo nhẹ cánh tay của cô, hướng về phía cửa mà đi đến.

Thích Giai gần như ngây ngốc để tùy ý Tô Hà dắt đi về phía trước, sau đó đứng ở trước mặt người đàn ông vừa quen thuộc lại xa lạ, nghe bọn họ chào hỏi lẫn nhau.

“Đúng rồi, để tôi giới thiệu hai người, đây là Merlin, Lâm Tiêu Mặc, thành viên hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của MH. Đây là Jocelyn, Thích Giai, trợ lý của tôi.”

Lúc Tô Hà nói ra 3 chữ kia, bàn tay cầm ly sâm – panh của Thích Giai run lên một chút. Cô từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Cô nói: “Xin chào.”

Anh ta nói: “Đã lâu không gặp!”

“7 năm 4 tháng.” Cô buột miệng nói ra con số sau đó lại hoảng sợ, kinh ngạc vì chính bản thân mình lại nhớ chính xác thời gian như vậy, cũng không ngoài ý muốn nhận được những ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu của mọi người xung quanh.

Lâm Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn cô, giống như là muốn nhìn thấu cô, con mắt đen hiện lên tia sáng kinh ngạc càng làm cô không hiểu được những cảm xúc của anh.

Anh khỏe không? Cô muốn hỏi, nhưng đôi môi lại không nói nổi, nói không ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, tựa như một người ngốc nghếch, nhìn như giấc mơ mỗi lần mà không biết nên nói gì và làm gì bây giờ.

Tô Hà nhìn ra sự im lặng của hai người có chút khác thường, vội vàng nói: “Em xem, như thế nào mà chị lại quên rằng Merlin cũng học ở trường đại học P, các người là học cùng trường mà!” Nói xong vụng trộm nhéo sau lưng Thích Giai một cái.

Thích Giai đau đến trợn mắt, liền lấy lại tinh thần, vừa rồi đúng là không nên, chợt nghe Lâm Tiêu Mặc cười nói, “Đúng rồi, chúng tôi trước kia học cùng trường.”

Cô nhìn về phía anh, nhưng anh lại quay mặt đi, đi đến chào hỏi những người khác ở MH và ED. Dáng người anh thon dài thanh lịch, gương mặt anh tuấn làm mọi người chú ý.

“Chị khuyên em nên thu lại ánh mắt đi.” Tô Hà đi sang chắn tầm mắt của cô.

“Người yêu cũ?” Tô Hà hỏi.

Thích Giai gật đầu, là người yêu cũng, là mối tình đầu và cũng là người duy nhất.

“Vẫn chưa quên được?” Rõ ràng là một câu hỏi, lại vạn phần chắc chắn. Ngẫm lại, nếu đã nhớ kỹ ngày chia tay, làm sao lại còn định buông tay.

Thích Giai lắc đầu, lại gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu.

Trước ngày hôm nay, cô cứ tưởng rằng đã quên, nhưng là, vừa rồi gặp Lâm Tiêu Mặc, cô mới phát hiện ra rằng cô chưa bao giờ thôi nhớ, nói gì đến buông tay? Nhìn cô như người ngốc, Tô Hà bất đắc dĩ thở dài, “Haizz, đi thôi, chị đưa em trở về.”

“Để tôi đưa cô ấy về.” Không biết từ khi nào mà Giang Thừa Vũ đã đi đến bên cạnh các cô.

Tô Hà có chút đăm chiêu nhìn về phía Thích Giai, thấy cô không phản đối liền nói với Giang Thừa Vũ: “Vậy phiền anh.”

Giang Thừa Vũ nói những gì với Mâu Phi về việc phù dâu phù rể về trước, còn tự mình chào tạm biệt Tô Hà, rồi lại về nhà bằng cách nào, hết thảy cô đều không biết. Cô chỉ biết người mà cô cho rằng đã vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời, người mà trong giấc mơ hàng đêm cô phải rơi nước mắt vì mong nhớ, cuối cùng bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, giống như Eason hát bài hát đó, mang theo khuôn mặt tươi cười, không nói những chuyện trước đây mà chỉ nói một câu “Đã lâu không gặp!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương