Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh
Chương 45: Cô ấy là bạn gái của cậu sao?

“Lần đầu gặp em, cũng chỉ mới nhỏ xíu,” Quý Cảnh Thâm so sánh độ cao “Bây giờ cũng đã cao hơn cái bàn rồi.”

Thời gian quá khứ, như vừa mới hôm qua.

Lúc đó là mùa hè nóng bức, anh mới vừa tan học về nhà, bị chị dâu vội xách ra cửa. Trên đường dò hỏi, mới biết là Quý Luật đi lạc, có người gọi đến nói đang ở sàn nhảy, gọi người nhà đến nhận về.

Chị dâu không dám đi một mình, lo cho hai đứa bé, đành gọi Quý Cảnh Thâm đi.

“Là người nhà của thằng nhóc này đúng không? Cùng tôi đi đi.”

Ở cửa có người đợi, dẫn chị dâu đi vào. Ánh đèn trong phòng đầy màu sắc xanh hồng lập lòe đan xen nhau, Quý Cảnh Thâm cảm thấy khó chịu giơ tay xoa xoa mắt.

Chị dâu tìm được hai đứa bé, đẩy đám người ra bước đến, ôm chặt Quý Luật, nhẹ nhàng ôm đầu vừa thở vừa khóc. Quý Cảnh Thâm thấy cháu trai không có việc gì, cũng thả lỏng tâm trạng xuống, mà chính là vào lúc này, anh mới chú ý bên người cháu trai mình còn có một cô bé.

Nói là cô bé, thật sự là nhỏ, Quý Cảnh Thâm nhìn xuống, vóc dáng cũng chỉ cao đến đầu gối của anh, đôi mắt to tròn ngập nước đang sợ hãi nhìn người xung quanh, rồi cúi đầu nắm chặt váy áo của mình.

Anh bước qua.

“May tôi nhìn thấy, nếu không chẳng biết có chuyện gì nữa!” Chú quản lý sàn nhảy thở dài bất đắc dĩ: “Trẻ con sao lại cả gan chạy đến sàn nhảy như vậy rất nguy hiểm đấy.”

Chị dâu vội lau nước mắt rồi xin lỗi.

“Nếu không sao thì mang về đi, lần sau đừng để xảy ra chuyện này nữa.”

Chị dâu đáp, luôn miệng nói cảm ơn, rồi bế Quý Luật lên, đứa bé trai 5 tuổi cũng rất nhẹ, hai tay bác gái ôm lấy bé trai, sau đó một tay dắt Tùy Hi, cô quay đầu lại, nhìn phía sau thấy Quý Cảnh Thâm, nhớ mình đã mang theo em chồng đến.

“Cảnh Thâm, giúp chị dẫn Hi Hi về được không?”

“Được.”

Chị dâu khom nửa người xuống, ôn hòa nói: “Hi Hi đừng sợ, bác đưa cháu về nhà.”

Quý Cảnh Thâm tiến lên, dễ như trở bàn tay mà đem Tùy Hi ôm vào lòng, cô bé nhìn rất gầy, cả người lại mềm mại như nước, anh chỉ ôm cô một tay, sợ cô không thấy an toàn, mới vòng hai tay ôm chặt lấy cô.

“Đi thôi!” Anh nói với chị dâu.

Đi khỏi sàn nhảy một phút, anh phát hiện cô bé vùi đầu vào cô anh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói cảm ơn anh trai, giọng không lớn, chị dâu vừa lúc nghe thấy, cười nói Hi Hi nên gọi là chú Quý……

Quý Cảnh Thâm không nói gì, ôm cô chặt thêm chút.

Đó là toàn bộ ký ức đêm hôm đó của anh.

Khi nhớ lại, anh đã quen cô 16 năm rồi, 16 năm phảng phất, cô bé mềm mại ngày nào, đã trở nên duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người.

Tùy Hi che mặt, ký ức mờ hồ, nói thầm: “Cháu sớm đã không còn nhớ nữa……”

Quý Cảnh Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, thầm nghĩ không sao, chỉ cần anh nhớ là được rồi.

Chủ đề bỏ qua, ăn cơm xong, Quý Cảnh Thâm đưa cô về nhà.

Kít ~

Đèn xe hòa lẫn vào màn đêm, dừng ở trước cổng nhà, Quý Cảnh Thâm mở đèn trong xe lên.

“Cháu về đây,” Tùy Hi cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe “Chú út ngủ ngon, đi đường cẩn thận chút nhé.”

Không chờ anh trả lời, Tùy Hi bước chân ra, khi nửa thân muốn ra ngoài, tay cô đột nhiên bị giữ lại, cô giật mình xoay đầu.

“Thứ ba tuần sau, em được nghỉ đúng không?”

Tùy Hi thầm sắp xếp lịch nói: “Đúng vậy.”

Quý Cảnh Thâm lộ ý cười: “Tôi cũng vậy, đi xem phim cùng chứ?”

…… Đi xem phim?

Tùy Hi chớp chớp mắt, nhìn anh, phát hiện đáy mắt anh đang nghiêm túc cùng chờ câu trả lời, đầu cô nóng lên, vội gật đầu.

Dưới hàng hiên sáng đèn, cô chạy lên lầu, nhanh chóng mở cửa, dựa lưng vào cửa vội thở dốc.

Mới vừa rồi……

“Đi lên đi, ngủ ngon.” Anh chậm rãi buông ra, không biết là Tùy Hi ảo giác hay sao, khi cô rút tay ra, năm ngón tay của anh từ khoảng cách hai đầu ngón tay lưu luyến, hơi dính lấy, như muốn đan vào nhau……

Gương mặt nhanh chóng nóng lên, Tùy Hi cắn khóe môi, dậm chân một cái, nhào vào sô pha úp mặt xuống.

Đừng nghĩ bậy bạ, Tùy Hi!

Dừng lại, dừng lại.

……

Vài ngày qua đi, trong chớp mắt đó là thứ ba, đến 9 giờ sáng, Tùy Hi dậy thật sớm, nhảy đến bàn trang điểm thật lâu.

Cô có làn da trắng, lại mềm mại, ngày thường chưa bao giờ dùng phấn nền, chỉ là vài ngày trước do trực ban, quầng thâm mắt rất rõ nên cô dùng một chút phấn để che lại chúng.

Trang điểm nhẹ chút, son môi cũng chỉ hai lớn, chọn bừa, cô chọn màu hồng cam, nhìn lên có chút diêm dúa, lại dùng khăn giấy lau đi.

Trang điểm nhẹ nhàng xong, Tùy Hi bắt đầu lo vụ mặc quần áo, công việc bận rộn khiến cô không có thời gian dạo phố, quần áo đều là mùa hè năm trước do Tạ San lôi kéo cô đi mua cùng, cái mới đúng là không có cái nào……

Thay đi thay lại mấy bộ váy, hoa sen trên cổ tay áo, váy xanh mỏng đua sắc, bởi vì hở vai, nên cô ít mặc bỏ nó ở đáy tủ.

Nhưng hiện tại thì…… Thực rất phù hợp với trang điểm hôm nay.

Thay xong quần áo, kiểm tra túi tiền, cô ngồi ở trên sô pha chờ, khi 9 giờ đến càng gần, tim đập càng nhanh, giống như có ai đấm vào...

Tiếng chuông quen thuộc bỗng vang lên, Tùy Hi thiếu chút nữa lỡ tay ném luôn điện thoại.

“Tôi đến rồi, chuẩn bị xong chưa?”

Cô nuốt nước bọt trấn định nói: “Cháu xuống đây.”

Nhiệt độ có chút thấp, Quý Cảnh Thâm cảm thấy lạnh, điều chỉnh nhiệt độ cao lên chút, ánh mắt lơ đãng nhìn đến hàng hiên, nhìn đến hình bóng nhỏ nóng rực. Tùy Hi lâu rồi không mặc váy, nên cô chưa kịp thích nghi, sau khi lên xe liền không được tự nhiên nắm váy che lại, phát hiện tầm mắt bên trái đang nhìn mình, cô cố không nhìn lại, nắm tay càng gắt gao hơn, vờ nghiêm túc: “Còn không đi sao?”

Quý Cảnh Thâm giật mình, lái xe đi. Nắng hè rất gắt, nắng chiếu qua xe cũng làm người ta chói mắt. Anh hạ màn che mắt xuống, Tùy Hi híp mắt lại, nghe người bên cạnh nói: “Rất đẹp.”

Cô sửng sốt, bèn hỏi lại anh chuyện gì, nhưng như đột nhiên hiểu ra cô bỗng đỏ gắt lên, đỏ đến cổ, cô vội nghiêng đầu, nhờ cảnh qua màn xe đang lùi dần ra sau, vỗ vờ quả tim như muốn nhảy ra bên ngoài của cô.

Cứ như vậy xe chạy thẳng đến rạp chiếu phim, may mắn ánh đèn lờ mờ, bên trong đen nhánh một mảnh, rất tốt để che tâm trạng cô đang xao động.

Phim bắt đầu, là một bộ phim hài. Cười cũng rất nhiều, một cảnh lại một cảnh, Tùy Hi chuyên chú mà xem, đem  sự việc vừa rồi ném ra sau đầu từ bao giờ.

Đến giữa phim, hài bắt đầu trở thành kinh dị, Tùy Hi không sợ phim kinh dị, nhưng xem không được tất cả, ban đêm sẽ mơ thấy ác mộng. Cô lập tức cúi đầu che lại lỗ tai, che đi lại âm thanh. Bỗng có người sáp lại gần, là hơi thở quen thuộc, sợ cô không nghe thấy, môi mỏng của anh như muốn dán lên mu bàn tay cô……

“Sợ sao?”

Cô rời mắt khỏi màn hình lớn quay sang nhìn anh: “Buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.”

Quý Cảnh Thâm lúc này mới hiểu, nghĩ một lát rồi mới vươn tay che lấy tai cô, lòng bàn tay dán ở má cô, ngón tay che lại mắt cô, hơi hơi dùng sức, để cô dựa vào vai mình. Một tay khác dịch cô lại, giúp cô che lại tai mình. Trước mắt là một mảnh tối đen, trên mặt với lỗ tai đều có nhiệt.

Phim vẫn chiếu, nhưng cô cũng không thấy cái gì, tai mắt đều chỉ có anh. Thần kinh của cô như căng lên, tế bào trong cơ thể tăng lên, may mắn đoạn kinh dị mau chóng kết thúc, phim cũng kết thúc, anh cũng buông cô ra.

Nhưng cô cũng không có hứng xem tiếp, cho đến khi kết thúc phim, cũng chỉ coi được một nửa.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Quý Cảnh Thâm lại nhận được điện thoại của đồng nghiệp, anh nhíu mày, nhìn đến cô, nói:

“Chờ tôi một lát.”

“Có ca phẫu thuật cần về bệnh viện,” anh thấp giọng, “Sẽ không lâu, chúng ta sẽ đi chơi tiếp, được không?”

Tùy Hi không ngăn anh, đợi anh tắt điện thoại, hai người đến bãi đậu xe đến bệnh viện.

Ra khỏi thang máy, đồng nghiệp đứng chờ ở cửa, ngạc nhiên nhìn người phía Quý Cảnh Thâm, vẫn là chưa gặp qua.

“Đây là?” Đồng nghiệp cười, “Bạn gái của cậu sao?”

Tùy Hi ngốc một chút, lại nghe được lời nói kia vội xoay đầu: “A, tôi không……”

Quý Cảnh Thâm không cho cô có cơ hội nói chuyện, hơi hơi mỉm cười, đáy mắt sáng lên: “Ừ, bạn gái.”

Tùy Hi kinh ngạc, trợn tròn hai mắt lên.

Cái, cái gì?

“Thật ngại quá, làm phiền hai người hẹn hò rồi.”

“Không sao...” Quý Cảnh Thâm cúi đầu, nói với cô, “Ở đây chờ anh, anh sẽ nhanh quay lại ngay.”

Tùy Hi rời khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, chỉ biết gật đầu: “…… Được.”

Anh vội đi, để cô một mình.

Anh vừa nói gì vậy…… Cô nghe lầm à?

Không có, không nghe lầm……

Bạn gái…… Bạn gái?

Anh thừa nhận, anh như vậy là thừa nhận!

Tới lùi một chút, Tùy Hi như đà điểu trốn trong phòng, bàn tay vẩy vẩy muốn xua đi chút nhiệt độ trên mặt, nhưng vô dụng, mặt cô sắp cháy rồi.

Cả người như lơ lửng ở không trung, chân mềm ra không đứng được, cô đỡ tường, cố gượng.

Mau tỉnh lại……

Mày tỉnh lại đi……

……

Nói chuyện xong, chắc chắn không có vấn đề gì Quý Cảnh Thâm mới đẩy cửa ra ngoài.

“Tôi rất tò mò, bạn gái của cậu làm sao phải giấu kĩ vậy, trước đây chưa nghe nói qua.” Đồng nghiệp hỏi.

Quý Cảnh Thâm khựng chân lại, im lặng, lòng tự nhủ: Mới vừa rồi. Ra ngoài, Tùy Hi đang đứng ở cửa phòng, Quý Cảnh Thâm tạm biệt đồng nghiệp, tiến lên hai bước, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của cô.

“Đi thôi!”

Tùy Hi theo phản xạ, lông mi hạ xuống nhìn chằm chằm nơi giao nhau giữa hai bàn tay, muốn hỏi lại không mở lời được, đến khi lên xe, không chờ anh giải thích. Tin nhắn của Tạ San đã gửi tới

“Tức chết tớ, Tùy Hi cậu không có nghĩa khí, tớ có lẽ là kẻ cuối cùng biết đúng không?”

Tùy Hi giật mí mắt: “Cái gì?”

“Chuyện cậu với bác sĩ Quý đấy, cả bệnh viện đều truyền tai nhau, cậu là bạn gái của bác sĩ Quý, nhưng mà mấy thực tập sinh ở bệnh viện, có rất nhiều cô gái đau lòng muốn chết cậu biết không?”

“……”

“Hai người khi nào quen nhau vậy? Sao lại gạt tớ, tớ giận!”

“…… Mình cũng mới biết đây thôi.”

Tuy rằng không rõ Quý Cảnh Thâm vì sao làm vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất vui.

Cho nên giờ tim cô đập rất nhanh, như pháo hoa nổ lốp bốp, đem hạnh phúc bao phủ lên người cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương