Editor: Vô Ngôn Team

Tùy Hi đến đúng thời gian, ca buổi sáng cũng vừa kết thúc, cô đi đến phòng khám của Quý Cảnh Thâm, nửa đường gặp lại người y tá lần trước.

Trịnh Băng cười vui vẻ: “Đây không phải em gái lần trước đến sao, tìm bác sĩ Quý hả?”

Tùy Hi sửng sốt, thật không thể đo được trí nhớ người y tá này, cô khách sáo mỉm cười: “Chào chị gái.”

“Phòng khám bệnh giờ đang có người nếu không phiền thì em ngồi ghế chờ được không?”

Trịnh Băng vừa dứt lời, cửa phòng khám liền mở ra, Quý Cảnh Thâm cùng người nhà của bệnh nhân trước sau đi ra.

“Cảm ơn cậu, bác sĩ Quý.” Người nhà bệnh nhân nắm lấy tay anh.

Quý Cảnh Thâm khẽ cười: “Không cần khách sáo.”

Đoàn người rời đi, Quý Cảnh Thâm đút tay vào áo blouse trắng, đi đến trước mặt Tùy Hi:

“Tới lâu chưa?”

“Vừa đến.”

Trịnh Băng rất biết xem sắc mặt người khác, tìm kế rời đi. Quý Cảnh Thâm cố ý mang Tùy Hi vào bên trong phòng khám, nhưng Tùy Hi không kịp chờ, vội rút bảng điểm trong cặp ra, che lại sau lưng: “Chú út, kiểm tra cuối kì điểm cũng có rồi.”

Quý Cảnh Thâm xem cô mặt mày hớn hở, chắc chắn là bảng điểm không tệ, nhưng vẫn như cũ rất phối hợp nói: “Kiểm tra thế nào?”

Cô giấu không được, dâng hai tay trịnh trọng cho anh, ngẩng mặt, bộ dáng như đứa trẻ chờ kẹo.

Trên phiếu điểm, các ô điểm được xếp đi xuống, điểm khoa văn, tiếng anh không tồi, khoa học tự nhiên có chút yếu, nhưng cũng không kém.

Nửa năm này, cô tiến bộ cũng rất lớn.

Quý Cảnh Thâm nhướng mày, ra vẻ thở dài: “Xem ra người đứng thứ hai bảng này muốn đá cháu xuống bảng thì phải tốn thêm chút đầu óc nữa.”

“Cháu sẽ không ngừng cố gắng.”

“Cháu đã nghĩ học trường nào chưa?”

Anh hỏi:

“Ở trong nước hay là nước ngoài? Đi du học nước ngoài cũng không tồi.”

Tùy Hi lắc đầu: “Cháu không nghĩ đến, nhưng nếu là nước ngoài… Chắc chắn cháu không đi.” Dù thế nào bà nội cũng ở đây, cô muốn học ở trong tỉnh, không quá xa để thuận tiện chăm sóc cho bà.

“Cũng đúng, con gái đi du học cũng không dễ dàng.” Cái đề tài này như vậy cho qua, Quý Cảnh Thâm đem chút khích lệ, xoa xoa đầu cô, cổ vũ, “Tiếp tục cố gắng, càng tăng tiến hơn.”

“Cháu biết rồi!”

Người bác sĩ đi ngang qua có quen biết, hỏi Quý Cảnh Thâm có đi ăn cơm hay không, Quý Cảnh Thâm xua tay, chờ họ đi rồi, liếc thời gian trên đồng hồ: “Hôm nay không vội ra ngoài ăn, chú út mời cháu ăn cơm?”

Tùy Hi muốn đi, nhưng nghĩ đến buổi sáng bà nội dặn trưa nhớ về ăn cơm, cô liền từ chối.

“Cháu phải về, bà nội đang chờ cháu ở nhà.”

Quý Cảnh Thâm cũng không bắt ép, liền đưa cô đến cửa bệnh viện, đối diện với hành lang, xe đón Tùy Hi đã đỗ ở bên kia, cô chào tạm biệt Quý Cảnh Thâm, bước lên xe, hoà vào dòng người phía ngoài.

Xe bắt đầu rời bến, bóng anh dần dần hòa vào dòng người.

Phiếu điểm còn ở trong tay.

Lời anh khen còn phảng phất bên tai.

Tùy Hi vùi đầu, khóe mắt lông mi như rót thêm mật, ngăn không được niềm hân hoan nhảy nhót.

Thì ra thích một người, cũng chỉ cần một chút đã vui vẻ như vậy.

Giống như Hiểu Đình đã nói.

Anh là người có ánh sáng trên người, làm cho ánh mắt của cô không thể rời đi được.

……

Vừa đến nhà ăn, lại gặp bác sĩ lúc nãy gọi anh đi ăn cơm.

Y nhìn anh một chút: “Sao chỉ có mình cậu ở đây?”

“Cô ấy về rồi.”

“Huh” y híp mắt cười, tiến lên đẩy vai cậu, chế nhạo: “Cô bé đó rất xinh, thoạt nhìn là học sinh à?”

“Ừ.”

“Không thể ngờ, cậu thích loại hình như vậy, so với cậu là rất nhỏ?”

“Tôi với cô ấy không phải như cậu nghĩ.”

Y hả miệng, lại gãi đầu cười cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhìn đến cũng rất thân mật, còn hiểu nhầm là bạn gái……”

“Cô bé chính là người nhà của cậu sao, chỉ nghe cậu chỉ có cháu trai, làm sao lại thêm một cháu gái vậy?”

Quý Cảnh Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, muốn sửa lại miệng cậu ta cho khỏi nói bậy bạ, nhưng lại nghĩ lại.

Cô ấy không phải là cháu gái? Vốn dĩ không phải!

“Ăn cơm của cậu đi!” Lười đáp lại, Quý Cảnh Thâm vòng qua rồi đi xa.

Y ngẩn người khó hiểu, liền lẩm bẩm: “Ăn trúng thuốc độc à? Hỏi chút thôi cũng không được……”

Mua ở siêu thị khu phố mấy quả trám mà bà thích ăn, Tùy Hi vào nhà, cởi giày ra.

“Bà ơi, cháu về rồi.”

Không có tiếng đáp lại.

Tùy Hi thấy kì lạ, lại bước vào bếp gọi bà, trên bếp còn đang nấu canh, gọi vang nhà cũng không ai trả lời, cô liền bếp tắt đi, đi vào phòng ngủ, vẫn không có người.

“Bà nội?” Không ở nhà sao?

Xem xét hết phòng đều không có ai, ánh mắt Tùy Hi cuối cùng dừng lại ở ban công, chân vội bước lên, tim đập cực mạnh, không biết vì sao lại có cảm giác cực khẩn trương.

Đột nhiên xốc bức mành lên.

“Bà nội!” Cô hoảng sợ mà tiến lên.

Bà nằm xấp trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt, bất tỉnh rồi, Tùy Hi không biết sơ cứu, cũng không dám tùy tiện ấn ngực, cô nghĩ đến xe cấp cứ, vội lục điện thoại trong cặp, tay run run ấn số 120.

Điện thoại rất nhanh có người nhận, mắt Tùy Hi đã sớm tràn đầy nước, sợ người bắt điện thoại không nghe gì liền tắt máy, cô nhéo mình một cái, vội vàng nói.

“Được rồi, cô đừng lo lắng, xe cấp cứu sẽ đến rất nhanh.”

Tùy Hi gật gật đầu, che mắt lại không ngừng lặp lại: “Được…được…”

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, một giây trôi qua cứ như là một năm, Tùy Hi nắm chặt điện thoại, đầu hỗn loạn đau đớn, cô thở không nổi, trong đầu nhanh chóng hiện lên mặt của Quý Cảnh Thâm, cô nhớ lúc nãy đến là bệnh viện trung tâm thành phố, cô gọi điện cho anh thật nhanh.

Bíp… Bíp…

Không ai nhấc máy, thử lại lần nữa, vẫn như vậy.

Tùy Hi không kịp nghĩ Quý Cảnh Thâm vì sao không nhấc máy, xe cấp cứu liền ở dưới lầu, cô đi theo y tá lên xe, đến bệnh viện, chạy theo băng cáng đến phòng cấp cứu.

Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Tùy Hi bị ngăn ở ngồi, cô đành trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại, như lấy lại tinh thần, cô lảo đảo vài bước, liền ngã ngồi trên ghế.

Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…

Tất cả đều quá nhanh, tất cả như mưa bão ập tới khiến cô trở tay cũng không kịp.

Như thế nào lại té xỉu? Vì cái gì mà té xỉu?

Sợ hãi quen thuộc chạy qua, Tùy Hi che lấy đầu mình không dám nhìn cũng không dám nghe, mấy năm trước cũng là cái loại cảm giác đau đớn này, cô sợ, thật sự rất sợ, toàn bộ thân thể đều run lên, môi tím tái không giọt máu.

“Tùy Hi?”

Người nhìn thầy quen mắt, Lê Tần mới bước đến gọi thử: “Sao cháu lại ở đây?” Nhìn cô run lên, Lê Tần liền biết có chuyện.

Tùy Hi khựng lại ngẩng đầu, mắt như hồ nước, cô khó khăn nhìn đến người trước mắt: “Bác sĩ Lê, bác sĩ Lê...”

Lê Tấn bị bộ dạng của cô doạ đến phát hoảng: “Là tôi, cháu đừng sợ, có chuyện gì?”

“Bà ở bên trong, ngất xỉu…”

Lê Tấn quay đầu, đèn cấp cứu đã chói sáng, hắn vỗ vỗ vai cô, nhanh chóng đến báo cho Quý Cảnh Thâm.

Quý Cảnh Thâm mới vừa xong ca, di động trong tay y tá, lại lẫn nữa reo lên.

“Ai tìm tôi?” Anh cẩn thận rửa tay, hỏi y tá phụ.

“Là bác sĩ Lê, là chuyện khẩn cấp.”

Quý Cảnh Thâm chà sát vài cái, tiếp nhận: “Chuyện gì?”

“Cảnh Thâm đúng không? Chạy đến phòng cấp cứu ngay, tôi vừa gặp Tùy Hi, bà của em ấy ngất xỉu, cô bé đang ngồi khóc một mình…” Đến đáng thương.

Nói còn chưa dứt lời: “Tôi đến ngay!”

Quý Cảnh Thâm đi nhanh đến thang máy, thang máy còn ở lầu một cần đi một đoạn thời gian để đi lên, anh đợi không được, lập tức đi lối thoát hiểm, từ thang bộ đi xuống, lại tăng tốc bắt đầu chạy xuống cho tới tầng một vọt nhanh đến phòng phẫu thuật.

Đẩy Lê Tấn ra, ngồi xổm xuống trước mặt Tùy Hi:

“Hi Hi.”

Tùy Hi chớp mắt, cho rằng mình nhìn nhầm lại chớp mắt.

Quý Cảnh Thâm sờ túi mình, không mang theo khăn giấy, anh đành dùng tay quệt đi nước mắt của cô, thật nhẹ thật ôn nhu.

“Đừng khóc, bà nội sẽ không có chuyện gì.”

Tùy Hi giọng nói đều bị tiếng khóc ngăn lại, cúi đầu, nắm lấy cổ tay áo của Quý Cảnh Thâm, cố sức nắm chặt, bộ dạng bất lực chỉ mình hắn nhìn thấy.

Quý Cảnh Thâm lòng cũng nhũn ra, sợ nói lớn tiếng sẽ chọc cô khóc lớn hơn, đành mềm nhẹ nói: “Lát nữa bà nội ra thấy cháu khóc sẽ không vui, chú út cùng cháu chờ bà nội ra cháu đừng khóc, có được không?”

Anh luôn có cách an ủi cô, Tùy Hi gật gật đầu, ánh mắt không chớp nhìn đến ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu, thời gian rất lâu đôi mắt đau đến không chịu nổi.

“Đừng nhìn chằm chằm vậy……” Xoay đầu cô lại, anh muốn cô nghỉ ngơi một chút, nên để đầu cô dựa vào vai mình: “Không cần nhìn, đếm trong lòng, đếm đến 300 bà sẽ đi ra.”

Trên người anh đều là mùi thuốc sát trùng, truyền vào sống mũi lại làm cho tâm thần yên tâm lại. Tùy Hi muốn dựa vào, không lơi đi, ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trên vai anh.

Nàng bình tĩnh trở lại, Quý Cảnh Thâm cũng thở phào nhẹ nhõm, không rảnh nghĩ đến hoàn cảnh giữa hai người không thích hợp, liền để cô tùy ý dựa vào, nhìn đến ánh sáng đèn trước cửa.

Cho đến khi đèn tắt.

“Bệnh nhân do cao huyết áp nên ngất, trước mắt đã thoát được nguy hiểm” bác sĩ nói: “Xét tuổi bệnh nhân có thể bị máu não bị tắt nghẽn hoặc không lưu thông được, tốt nhất nằm viện để kiểm tra thêm vài ngày, người nhà bệnh nhân đến phòng làm thủ tục cho bệnh nhân.”

Tùy Hi nghe được bà không có chuyện gì, trong lòng như có tảng băng vừa được buông xuống: “Được cháu sẽ đi làm, cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần khách sáo, trong thời gian này ăn uống đầy đủ và chú ý nghỉ ngơi ……”

Bác sĩ rời đi, y tá nói đã đưa bà nội vào phòng bệnh, Tùy Hi cắn môi nín khóc, mỉm cười.

Quý Cảnh Thâm thích nhìn cô cười, khom người nhẹ nói: “Cháu xem, chú út nói bà nội không có việc gì đúng không.”

Tùy Hi tự đáy lòng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú út.”

“Đi làm thủ tục cho bà nội nằm viện rồi còn lên lầu thăm bà.”

“Dạ.”

Bởi vì bà nội nằm viện, nên Tùy Hi ở lại bệnh viện để tiện chăm sóc, mèo liền không có người chăm sóc, cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đưa Thập Tam đến nhà Trình Hiểu Đình, nhờ cô chăm sóc mấy ngày.

Trình Hiểu Đình thích động vật nhỏ thích đến không chịu nổi, gương mặt cực vui vẻ.

Lại về nhà thu dọn vài thứ, Tùy Hi chạy tới bệnh viện, đẩy cửa ra thì thấy Quý Cảnh Thâm cùng Quý Bỉnh Trạch đều ở trong phòng rồi.

Hai người đang nói chuyện, bị cô mở cửa cắt ngang cuộc trò chuyện, liền quay ra nhìn cô.

Cô nhỏ giọng chào hỏi.

Quý Bỉnh Trạch gật đầu: “Ông đến thăm bà nội của cháu.”

Không biết vì sao, lúc bấy giờ mắt của Quý Bình Trạch có áp lực, làm Tùy Hi có chút bất an, không dám đối mặt với ông.

Bà nội đã tỉnh, thân thể vân yếu không đủ sức để nói, Tùy Hi hết lòng chăm sóc, ngẫu nhiên cùng Quý Cảnh Thâm nói mấy câu, ánh mắt giao nhau cũng rất ít, cử chỉ bình thường nhưng mà.

Quý Bỉnh Trạch nhìn đến.

Lúc trước nhìn thấy được một cảnh tượng, bây giờ, Quý Bỉnh Trạch nghĩ đại khái có chút lo lắng, sắc mặt dần đang hòa hoãn lại xấu dần đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương