Sớm Đã Có Bảo Bối
-
Chương 208: Kẻ sát nhân đứng sau
Cô sịt mũi một cái, mắt chớp chớp. Cô mệt rồi, rất mệt. Cô dựa đầu vào lồng ngực anh. “Thích.”
Ngày hôm nay, ngày 15/9. Một ngày mát mẻ của trời chuyển thu. Ngày sinh nhật của cô, ngày mà cô gặp được tình yêu của đời mình. Ngày 15/9, ngày đầy ắp kỷ niệm. Ngày mà cô từ bỏ sự ghen ghét đối với người cô yêu, ngày mà có thể cởi bỏ mọi sự thất vọng cùng hiểu lầm. Ngày cô được đoàn tụ những người cô cho là quan trọng nhất thế giới. Cô yêu người đàn ông này...rất yêu, cô yêu anh bằng cả trái tim của mình, cô yêu cả đứa trẻ đang nô đùa với bố mẹ mình, ông bà có vẻ rất quý nó dù mới gặp nhỉ?
“Sở Minh Thành…” Cô nhẹ giọng.
“Hửm?” Anh nhìn xuống đầu cô, không thể thấy rõ khuôn mặt cô.
“Em…” Triệu Đình Đình ngẩng đầu, đôi mắt sâu hút hồn đó vẫn như năm nào không thay đổi. Cô nhìn anh bằng sự chân thành. “Em yêu anh, Sở Minh Thành. Yêu anh...rất nhiều.”
Dưới ánh đèn vàng Triệu Đình Đình có thể thấy đôi mắt đang rung động của anh, anh đang nhìn cô, cô nhìn anh. Cả hai nhìn nhau thật lâu, lâu đến khi cô không thể không chớp mắt. Sở Minh Thành cười, lần đầu tiên cô thấy anh cười dịu dàng đến thế. Anh không cong miệng, anh không nhếch mép, anh không cười cợt nhã. Nụ cười của anh chứng minh rằng câu nói của cô là điều anh mong đợi.
“Đình Đình, anh cũng yêu em.” Anh kéo sát cô vào mình, dưới sự chứng kiến của mọi người, Sở Minh Thành đặt nụ hôn lên môi cô, anh hôn cô nhẹ nhàng, mơn trớn môi cô, thưởng thức hương vị tình yêu thật sự. Anh hôn sâu môi cô, đem sự tinh tế, hòa nhã của cô mà nuốt lấy. Anh hôn cô thật lâu, anh không muốn buông ra...bởi khi buông ra anh sẽ tiếc chết mất.
Tiểu Hàn lần đầu nhìn thấy bộ mẹ hôn nhau liền chăm chú, nó ngạc nhiên, hai má hồng lên, đôi mắt chớp chớp. Thì ra tình yêu của người lớn là như vậy, sau này nhất định thằng bé cũng sẽ như bố, chọn lấy một cô vợ đáng yêu như mẹ.
Đang nhìn thì bị Trần Hy Nhi che mắt lại, tiểu Hàn phụng phịu nhìn lên. Trần Hy Nhi cười xấu xa. “Nhìn thế được rồi đó nhóc con à.”
Bữa cơm ấm cúng hôm đó cả nhà cùng năm ngoài trời. Ai nấy cũng ôn lại kỷ niệm xưa cũ, Sở Minh Thành và tiểu Hàn rất chú tâm lắng nghe bố mẹ Triệu Đình Đình và Trần Hy Nhi kể lại khoảnh khắc còn đi học của Triệu Đình Đình.
Chỉ là…
Một góc khuất nào đó gần căn biệt thự xuất hiện một bóng đen, bóng đen đó nhìn về phía bàn ăn, đôi mắt vừa như vui vừa như buồn. Bắt gặp sự chú ý của một người trong bàn ăn liền trốn đi.
Trần Hy Nhi ngưng cười nhìn về hướng đó. Sao có thể vui được đây, trong khi tất cả mọi người đều đang nâng ly cạn rượu, người đàn ông tội nghiệp đó lại không ngừng nhìn vào nụ cười của Triệu Đình Đình. Lưu Luân...thật tội nghiệp.
Lưu Luân đi bộ dọc theo con đường vắng, anh chứng kiến sự việc từ khi Sở Minh Thành đến nhà của cô từ chiều, anh ta trang hoàng thật lộng lẫy, mọi thứ phải là tốt nhất để triệu Đình Đình có thể tận hưởng khoảnh khắc chuyển giao độ tuổi hai mươi tám. Sở Minh Thành đúng là rất mẫu mực đối với con trai của mình, lại không ngừng nhắc nhở vệ sĩ và người làm phải cẩn thận để mọi thứ phải hoàn hảo nhất cho đến chập tối để triệu Đình Đình trở về.
Và rồi...Triệu Đình Đình đúng là vợ của Sở Minh Thành, và rồi...đứa trẻ kia, đứa trẻ xa lạ đó lại là con của cô ấy. Triệu Đình Đình yêu Sở Minh Thành, một tờ giấy đăng ký kết hôn...Lưu Luân cũng hiểu cô ấy sẽ quay về bên Sở Minh Thành, huống hồ hai người đã có với nhau một đứa con.
Anh đã không còn cơ hội nào rồi...không còn.
Móc trong tay ra sợi dây chuyền, Lưu Luân dừng lại, nhìn chăm chăm vào sợi dây anh vốn định tặng cho cô, sau đó lại tự tay vứt sợi dây vào thùng rác bên đường, bóng lưng anh cứ thế xa dần khỏi ngoại ô sang sỉ.
Tan tiệc, tiểu Hàn đi theo ông bà ngoại để chơi. Trần Hy Nhi trở về. Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành cuối cùng cũng có thời gian riêng tư.
Ánh trăng đêm rọi qua cửa sổ, len lỏi chiếu lên bóng lưng trần của người đàn ông. Đêm nay Sở Minh Thành hoàn toàn giành được chiến thắng!
Triệu Đình Đình nằm bên dưới, cô thở dốc mở mắt nhìn anh, anh đang hòa quyện cùng cô, hai người dung hòa làm một. Căn phòng chỉ còn lại những âm thanh ám mị.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau hai bên. Sở Minh Thành ôn nhu hạ nụ hôn trên trán cô, tiếng rên rỉ thẹn thùng của cô vẫn chưa bao giờ làm anh thôi hưng phấn. Con cáo nhỏ này, cuối cùng tôi đã thu phục được em!
“Ư…” Cô mím môi cố không thoát ra âm thanh, nhưng Sở Minh Thành lại khiến cô phải thoát ra những âm thanh xấu hổ đó.
Khác với mọi lần, mọi lần quan hệ trong đau khổ. Đêm nay cô lại cố gắng làm thỏa mãn anh...và thỏa mãn chính cô. Có quá nhiều lần đầu trong đời cô...chẳng hạn như...lần đầu tiên cô thấy quan hệ với người mình yêu, cũng chính là người yêu mình lại dễ chịu đến thế. Cơ thể cô phối hợp với anh, trái tim cô chung nhịp đập với anh.
Sở Minh thành hôn nhẹ vào tấm lưng trần của cô, thân dưới lại nhấn sâu một chút. “Ha…”
“Ưm...ư…” Cô nhắm mắt.
Nằm gọn trong tay người đàn ông, không phải vì cả một ngày dài mệt mỏi, có lẽ Sở Minh Thành không dễ dàng tha cho cô đêm nay.
“Đình Đình, thật muốn ăn em vào bụng.” Anh đặt đầu Triệu Đình Đình lên tay mình, tay còn lại của anh vòng qua bụng cô.
Triệu Đình Đình nhíu mày, cô bĩu môi ngẩng lên. “Sau đó anh sẽ góa vợ.”
Anh bật cười. “Em rất thích làm vợ anh?”
Cô cúi gằm mặt, thầm cười. Phải, cô đã muốn làm vợ anh từ rất lâu rồi. Bởi cả đời này cô chỉ cần yêu một người đàn ông thôi là đủ. Nhưng muốn trêu chọc anh, cô lại thản nhiên đáp trả.
“Là bị anh cưỡng ép.”
Sở Minh Thành đanh mặt lại anh chùm chăn lên che kín hai người.
“Được, vậy đêm nay anh sẽ làm cho em chịu thừa nhận thì thôi!”
Chính đêm nay cô mới được chính miệng anh thừa nhận, thật ra khi cô ở Sở gia ngày đầu tiên, người đặt xuống môi cô nụ hôn đầu là Sở Minh Thành chứ không phải Lục Niên. Cũng chính đêm nay cô mới được anh thừa nhận, thật ra anh chưa bao giờ ghét cô như cô vẫn nghĩ, chiếc vỏ sò nhỏ nhắn năm xưa cô cùng anh đi biển nhặt được, anh cho người cất giữ cẩn thận. Câu thơ vô nghĩa cô sáng tác trong lúc say anh cũng ghi nhớ mà đọc lại. Anh thừa nhận anh ngốc nghếch đã không nhận ra được lòng mình, đã bỏ lỡ cô suốt bao nhiêu năm trời.
Cô không ghét anh nữa, cô không hận anh, những câu chuyện anh kể giờ đây đều là những kỷ niệm...kỷ niệm chỉ khiến cô vui vì đã có được hiện tại mà thôi. Cô yêu anh, yêu không hối tiếc.
Gió đêm khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm. Màn đêm dần hạ xuống, vén màn cho một ngày mới tràn đầy năng lượng.
Triệu Đình Đình có cảnh diễn, cô không thể nghỉ nên đã rời đi từ sáng sớm. Sở Minh Thành tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ mới chỉ bảy giờ sáng. Bảo bối của anh có vẻ chăm chỉ hơn so với trước kia.
Anh nhìn chiếc gối bên cạnh mình, nhìn khoảng trống. Anh biết, Đình Đình vừa nằm đây, cuộc hôn nhân này khiến anh nghi ngờ mình có phải bị điên rồi hay không, hàng ngày nghĩ đến nha đầu đó là lại không nhịn được mà cười.
Đang định bước ra khỏi giường vào nhà tắm, Sở Minh Thành bị làm phiền bởi tiếng điện thoại, là Hàn Lâm.
“Boss lớn, có chuyện rồi!”
Nghe điệu bộ gấp gáp và nghiêm trọng của trợ lý thân cận, Sở Minh Thành từ từ đứng dậy, anh hạ giọng. “Nói.”
Bên kia vọng đến lời báo cáo. “Diệp Linh đã bị cảnh sát bắt đi rồi, cô ta chính là nghi phạm giết chết Sở Tố!”
“Sao?” Tin này quả nhiên làm Sở Minh Thành lộ chấn động. Anh trợn mắt nghi ngờ. “Tin này có chính xác không?”
“Chính xác thưa boss. Có người đã chứng kiến cô ta và Sở Tố gặp nhau trước công ty của anh trước ngày phát hiện ra thi thể, hơn nữa bên khám nghiệm tử thi đã phát hiện ra vài sợi tóc của Diệp Linh bị mắc ở nhẫn của Sở Tố, vết bánh xe của Diệp Linh trùng khớp trên chiếc cầu bỏ hoang ấy.”
“Chết tiệt!” Sở Minh Thành vung tay giữa không trung. Diệp Linh dám cả gan giết người sinh ra tiểu Hàn, đáng chết! So với Diệp Linh, Sở Tố dù đáng ghét đến đâu cũng đã có công rất lớn.
Sở Minh Thành mặc chiếc áo sơ mi, mặc vội áo vest rồi cầm điện thoại lên. “Hiện cô ta ở đâu?”
“Bệnh viện tâm thần ạ.”
Bệnh viện tâm thần? Sở Minh Thành cảm thấy có gì đó sai sai. Anh hỏi lại. “Sao lại ở viện tâm thần?”
“Em không biết. Chỉ điều tra được rằng cô ta đã rối loạn tâm thần đến mức như phát điên. Khi cảnh sát giữ được cô ta còn đang sợ hãi vì cho rằng Sở Tố quay về giết mình.”
“Tôi đến ngay.” Sở Minh Thành cúp máy. Anh mở cửa phòng rồi ra khỏi biệt thự của Triệu Đình Đình.
Bệnh viện tâm thần là một nơi hẻo lảnh nằm ở cuối thành phố, Sở Minh Thành cùng vệ sĩ vào trong, đám vệ sĩ kẻ trước người sau, dẹp đường cho anh đi qua. Đến căn phòng tạm giam giữ của Diệp Linh, Hàn Lâm đang ngồi ghế ở bên ngoài đợi Sở Minh Thành, nhìn thấy boss lớn đến lập tức gập lưng chào.
Anh đứng trước song sắt, hai tay siết lại thành quyền. “Ngẩng đầu lên!” Anh trầm giọng khiến Diệp Linh bên trong giật mình ngẩng đầu.
Cô ta hốc hác khuôn mặt, quần áo vài nơi bị rách. Nhìn thấy Sở Minh Thành như vị cứu tinh. “Boss, cứu em, em không giết cô ta, em không giết mà. Cô ta đòi giết em, cứu em với, đưa em ra khỏi đây!”
Đưa tay luồn qua song sắt, chưa kịp chạm vào Sở Minh Thành thì Diệp Linh đã bị người của boss lớn bẻ quặp tay sang một bên thét lên đau đớn. “Aaaaa!”
“Nói, tại sao giết cô ta.” Sở Minh Thành đưa tay qua song sắt, bóp cổ Diệp Linh đến nỗi cô ta đỏ bừng mặt.
“Khụ...em, vì anh. Em phải có được anh, Sở Minh Thành, em yêu anh...Sở Minh Thành em phải tiêu diệt những người phụ nữ có ý đồ với anh!”
“Con mẹ nó, cô khiến tôi muốn giết người!” Sở Minh Thành nhấc hẳn người Diệp Linh lên, cô ta khó thở, mắt dần trợn, tay khua khoắng.
Nghĩ lại không thể để cô ta chết dễ dàng, tiểu Hàn vì cái chết của Sở Tố đã rất buồn rầu, Diệp Linh phải trả giá.
Anh buông ta ra, Diệp Linh ngã xuống đất, cô ta hít thật sâu rồi thở ra vội vàng, cố gắng cứu lấy sự sống của bản thân.
Diệp Linh ngẩng đầu lên, vốn định cầu xin boss lớn tiếp, nhưng rồi mắt Diệp Linh lại nhìn thấy Sở Tố. Cô ta mặc bộ đồ ướt đẫm, đầu bê bét máu, mặt đã biến dạng, mái tóc rối bết còn đọng nước, liên tục muốn tiến đến đánh Diệp Linh và đòi trả mạng.
“Aaa, cút đi, để tôi yên! Sở Minh Thành, cứu em với, ặc...cô ta đòi giết em.”
Sở Minh Thành nhìn Diệp Linh đang tự tay bóp cổ mình rồi kêu cứu. Cô ta...đúng là điên rồi!
“Tống cô ta vào tù, mãi mãi không được thả ra, cho đến khi chết!” Anh lạnh nhạt nhìn Diệp Linh lần cuối bằng nửa con mắt lòng trắng, hạ lệnh cho đàn em một cách vô tâm, để mặc cô ta khóc xin tha, anh cứ thế đi ra khỏi bệnh viện hôi hám.
Ngày hôm nay, ngày 15/9. Một ngày mát mẻ của trời chuyển thu. Ngày sinh nhật của cô, ngày mà cô gặp được tình yêu của đời mình. Ngày 15/9, ngày đầy ắp kỷ niệm. Ngày mà cô từ bỏ sự ghen ghét đối với người cô yêu, ngày mà có thể cởi bỏ mọi sự thất vọng cùng hiểu lầm. Ngày cô được đoàn tụ những người cô cho là quan trọng nhất thế giới. Cô yêu người đàn ông này...rất yêu, cô yêu anh bằng cả trái tim của mình, cô yêu cả đứa trẻ đang nô đùa với bố mẹ mình, ông bà có vẻ rất quý nó dù mới gặp nhỉ?
“Sở Minh Thành…” Cô nhẹ giọng.
“Hửm?” Anh nhìn xuống đầu cô, không thể thấy rõ khuôn mặt cô.
“Em…” Triệu Đình Đình ngẩng đầu, đôi mắt sâu hút hồn đó vẫn như năm nào không thay đổi. Cô nhìn anh bằng sự chân thành. “Em yêu anh, Sở Minh Thành. Yêu anh...rất nhiều.”
Dưới ánh đèn vàng Triệu Đình Đình có thể thấy đôi mắt đang rung động của anh, anh đang nhìn cô, cô nhìn anh. Cả hai nhìn nhau thật lâu, lâu đến khi cô không thể không chớp mắt. Sở Minh Thành cười, lần đầu tiên cô thấy anh cười dịu dàng đến thế. Anh không cong miệng, anh không nhếch mép, anh không cười cợt nhã. Nụ cười của anh chứng minh rằng câu nói của cô là điều anh mong đợi.
“Đình Đình, anh cũng yêu em.” Anh kéo sát cô vào mình, dưới sự chứng kiến của mọi người, Sở Minh Thành đặt nụ hôn lên môi cô, anh hôn cô nhẹ nhàng, mơn trớn môi cô, thưởng thức hương vị tình yêu thật sự. Anh hôn sâu môi cô, đem sự tinh tế, hòa nhã của cô mà nuốt lấy. Anh hôn cô thật lâu, anh không muốn buông ra...bởi khi buông ra anh sẽ tiếc chết mất.
Tiểu Hàn lần đầu nhìn thấy bộ mẹ hôn nhau liền chăm chú, nó ngạc nhiên, hai má hồng lên, đôi mắt chớp chớp. Thì ra tình yêu của người lớn là như vậy, sau này nhất định thằng bé cũng sẽ như bố, chọn lấy một cô vợ đáng yêu như mẹ.
Đang nhìn thì bị Trần Hy Nhi che mắt lại, tiểu Hàn phụng phịu nhìn lên. Trần Hy Nhi cười xấu xa. “Nhìn thế được rồi đó nhóc con à.”
Bữa cơm ấm cúng hôm đó cả nhà cùng năm ngoài trời. Ai nấy cũng ôn lại kỷ niệm xưa cũ, Sở Minh Thành và tiểu Hàn rất chú tâm lắng nghe bố mẹ Triệu Đình Đình và Trần Hy Nhi kể lại khoảnh khắc còn đi học của Triệu Đình Đình.
Chỉ là…
Một góc khuất nào đó gần căn biệt thự xuất hiện một bóng đen, bóng đen đó nhìn về phía bàn ăn, đôi mắt vừa như vui vừa như buồn. Bắt gặp sự chú ý của một người trong bàn ăn liền trốn đi.
Trần Hy Nhi ngưng cười nhìn về hướng đó. Sao có thể vui được đây, trong khi tất cả mọi người đều đang nâng ly cạn rượu, người đàn ông tội nghiệp đó lại không ngừng nhìn vào nụ cười của Triệu Đình Đình. Lưu Luân...thật tội nghiệp.
Lưu Luân đi bộ dọc theo con đường vắng, anh chứng kiến sự việc từ khi Sở Minh Thành đến nhà của cô từ chiều, anh ta trang hoàng thật lộng lẫy, mọi thứ phải là tốt nhất để triệu Đình Đình có thể tận hưởng khoảnh khắc chuyển giao độ tuổi hai mươi tám. Sở Minh Thành đúng là rất mẫu mực đối với con trai của mình, lại không ngừng nhắc nhở vệ sĩ và người làm phải cẩn thận để mọi thứ phải hoàn hảo nhất cho đến chập tối để triệu Đình Đình trở về.
Và rồi...Triệu Đình Đình đúng là vợ của Sở Minh Thành, và rồi...đứa trẻ kia, đứa trẻ xa lạ đó lại là con của cô ấy. Triệu Đình Đình yêu Sở Minh Thành, một tờ giấy đăng ký kết hôn...Lưu Luân cũng hiểu cô ấy sẽ quay về bên Sở Minh Thành, huống hồ hai người đã có với nhau một đứa con.
Anh đã không còn cơ hội nào rồi...không còn.
Móc trong tay ra sợi dây chuyền, Lưu Luân dừng lại, nhìn chăm chăm vào sợi dây anh vốn định tặng cho cô, sau đó lại tự tay vứt sợi dây vào thùng rác bên đường, bóng lưng anh cứ thế xa dần khỏi ngoại ô sang sỉ.
Tan tiệc, tiểu Hàn đi theo ông bà ngoại để chơi. Trần Hy Nhi trở về. Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành cuối cùng cũng có thời gian riêng tư.
Ánh trăng đêm rọi qua cửa sổ, len lỏi chiếu lên bóng lưng trần của người đàn ông. Đêm nay Sở Minh Thành hoàn toàn giành được chiến thắng!
Triệu Đình Đình nằm bên dưới, cô thở dốc mở mắt nhìn anh, anh đang hòa quyện cùng cô, hai người dung hòa làm một. Căn phòng chỉ còn lại những âm thanh ám mị.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau hai bên. Sở Minh Thành ôn nhu hạ nụ hôn trên trán cô, tiếng rên rỉ thẹn thùng của cô vẫn chưa bao giờ làm anh thôi hưng phấn. Con cáo nhỏ này, cuối cùng tôi đã thu phục được em!
“Ư…” Cô mím môi cố không thoát ra âm thanh, nhưng Sở Minh Thành lại khiến cô phải thoát ra những âm thanh xấu hổ đó.
Khác với mọi lần, mọi lần quan hệ trong đau khổ. Đêm nay cô lại cố gắng làm thỏa mãn anh...và thỏa mãn chính cô. Có quá nhiều lần đầu trong đời cô...chẳng hạn như...lần đầu tiên cô thấy quan hệ với người mình yêu, cũng chính là người yêu mình lại dễ chịu đến thế. Cơ thể cô phối hợp với anh, trái tim cô chung nhịp đập với anh.
Sở Minh thành hôn nhẹ vào tấm lưng trần của cô, thân dưới lại nhấn sâu một chút. “Ha…”
“Ưm...ư…” Cô nhắm mắt.
Nằm gọn trong tay người đàn ông, không phải vì cả một ngày dài mệt mỏi, có lẽ Sở Minh Thành không dễ dàng tha cho cô đêm nay.
“Đình Đình, thật muốn ăn em vào bụng.” Anh đặt đầu Triệu Đình Đình lên tay mình, tay còn lại của anh vòng qua bụng cô.
Triệu Đình Đình nhíu mày, cô bĩu môi ngẩng lên. “Sau đó anh sẽ góa vợ.”
Anh bật cười. “Em rất thích làm vợ anh?”
Cô cúi gằm mặt, thầm cười. Phải, cô đã muốn làm vợ anh từ rất lâu rồi. Bởi cả đời này cô chỉ cần yêu một người đàn ông thôi là đủ. Nhưng muốn trêu chọc anh, cô lại thản nhiên đáp trả.
“Là bị anh cưỡng ép.”
Sở Minh Thành đanh mặt lại anh chùm chăn lên che kín hai người.
“Được, vậy đêm nay anh sẽ làm cho em chịu thừa nhận thì thôi!”
Chính đêm nay cô mới được chính miệng anh thừa nhận, thật ra khi cô ở Sở gia ngày đầu tiên, người đặt xuống môi cô nụ hôn đầu là Sở Minh Thành chứ không phải Lục Niên. Cũng chính đêm nay cô mới được anh thừa nhận, thật ra anh chưa bao giờ ghét cô như cô vẫn nghĩ, chiếc vỏ sò nhỏ nhắn năm xưa cô cùng anh đi biển nhặt được, anh cho người cất giữ cẩn thận. Câu thơ vô nghĩa cô sáng tác trong lúc say anh cũng ghi nhớ mà đọc lại. Anh thừa nhận anh ngốc nghếch đã không nhận ra được lòng mình, đã bỏ lỡ cô suốt bao nhiêu năm trời.
Cô không ghét anh nữa, cô không hận anh, những câu chuyện anh kể giờ đây đều là những kỷ niệm...kỷ niệm chỉ khiến cô vui vì đã có được hiện tại mà thôi. Cô yêu anh, yêu không hối tiếc.
Gió đêm khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm. Màn đêm dần hạ xuống, vén màn cho một ngày mới tràn đầy năng lượng.
Triệu Đình Đình có cảnh diễn, cô không thể nghỉ nên đã rời đi từ sáng sớm. Sở Minh Thành tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ mới chỉ bảy giờ sáng. Bảo bối của anh có vẻ chăm chỉ hơn so với trước kia.
Anh nhìn chiếc gối bên cạnh mình, nhìn khoảng trống. Anh biết, Đình Đình vừa nằm đây, cuộc hôn nhân này khiến anh nghi ngờ mình có phải bị điên rồi hay không, hàng ngày nghĩ đến nha đầu đó là lại không nhịn được mà cười.
Đang định bước ra khỏi giường vào nhà tắm, Sở Minh Thành bị làm phiền bởi tiếng điện thoại, là Hàn Lâm.
“Boss lớn, có chuyện rồi!”
Nghe điệu bộ gấp gáp và nghiêm trọng của trợ lý thân cận, Sở Minh Thành từ từ đứng dậy, anh hạ giọng. “Nói.”
Bên kia vọng đến lời báo cáo. “Diệp Linh đã bị cảnh sát bắt đi rồi, cô ta chính là nghi phạm giết chết Sở Tố!”
“Sao?” Tin này quả nhiên làm Sở Minh Thành lộ chấn động. Anh trợn mắt nghi ngờ. “Tin này có chính xác không?”
“Chính xác thưa boss. Có người đã chứng kiến cô ta và Sở Tố gặp nhau trước công ty của anh trước ngày phát hiện ra thi thể, hơn nữa bên khám nghiệm tử thi đã phát hiện ra vài sợi tóc của Diệp Linh bị mắc ở nhẫn của Sở Tố, vết bánh xe của Diệp Linh trùng khớp trên chiếc cầu bỏ hoang ấy.”
“Chết tiệt!” Sở Minh Thành vung tay giữa không trung. Diệp Linh dám cả gan giết người sinh ra tiểu Hàn, đáng chết! So với Diệp Linh, Sở Tố dù đáng ghét đến đâu cũng đã có công rất lớn.
Sở Minh Thành mặc chiếc áo sơ mi, mặc vội áo vest rồi cầm điện thoại lên. “Hiện cô ta ở đâu?”
“Bệnh viện tâm thần ạ.”
Bệnh viện tâm thần? Sở Minh Thành cảm thấy có gì đó sai sai. Anh hỏi lại. “Sao lại ở viện tâm thần?”
“Em không biết. Chỉ điều tra được rằng cô ta đã rối loạn tâm thần đến mức như phát điên. Khi cảnh sát giữ được cô ta còn đang sợ hãi vì cho rằng Sở Tố quay về giết mình.”
“Tôi đến ngay.” Sở Minh Thành cúp máy. Anh mở cửa phòng rồi ra khỏi biệt thự của Triệu Đình Đình.
Bệnh viện tâm thần là một nơi hẻo lảnh nằm ở cuối thành phố, Sở Minh Thành cùng vệ sĩ vào trong, đám vệ sĩ kẻ trước người sau, dẹp đường cho anh đi qua. Đến căn phòng tạm giam giữ của Diệp Linh, Hàn Lâm đang ngồi ghế ở bên ngoài đợi Sở Minh Thành, nhìn thấy boss lớn đến lập tức gập lưng chào.
Anh đứng trước song sắt, hai tay siết lại thành quyền. “Ngẩng đầu lên!” Anh trầm giọng khiến Diệp Linh bên trong giật mình ngẩng đầu.
Cô ta hốc hác khuôn mặt, quần áo vài nơi bị rách. Nhìn thấy Sở Minh Thành như vị cứu tinh. “Boss, cứu em, em không giết cô ta, em không giết mà. Cô ta đòi giết em, cứu em với, đưa em ra khỏi đây!”
Đưa tay luồn qua song sắt, chưa kịp chạm vào Sở Minh Thành thì Diệp Linh đã bị người của boss lớn bẻ quặp tay sang một bên thét lên đau đớn. “Aaaaa!”
“Nói, tại sao giết cô ta.” Sở Minh Thành đưa tay qua song sắt, bóp cổ Diệp Linh đến nỗi cô ta đỏ bừng mặt.
“Khụ...em, vì anh. Em phải có được anh, Sở Minh Thành, em yêu anh...Sở Minh Thành em phải tiêu diệt những người phụ nữ có ý đồ với anh!”
“Con mẹ nó, cô khiến tôi muốn giết người!” Sở Minh Thành nhấc hẳn người Diệp Linh lên, cô ta khó thở, mắt dần trợn, tay khua khoắng.
Nghĩ lại không thể để cô ta chết dễ dàng, tiểu Hàn vì cái chết của Sở Tố đã rất buồn rầu, Diệp Linh phải trả giá.
Anh buông ta ra, Diệp Linh ngã xuống đất, cô ta hít thật sâu rồi thở ra vội vàng, cố gắng cứu lấy sự sống của bản thân.
Diệp Linh ngẩng đầu lên, vốn định cầu xin boss lớn tiếp, nhưng rồi mắt Diệp Linh lại nhìn thấy Sở Tố. Cô ta mặc bộ đồ ướt đẫm, đầu bê bét máu, mặt đã biến dạng, mái tóc rối bết còn đọng nước, liên tục muốn tiến đến đánh Diệp Linh và đòi trả mạng.
“Aaa, cút đi, để tôi yên! Sở Minh Thành, cứu em với, ặc...cô ta đòi giết em.”
Sở Minh Thành nhìn Diệp Linh đang tự tay bóp cổ mình rồi kêu cứu. Cô ta...đúng là điên rồi!
“Tống cô ta vào tù, mãi mãi không được thả ra, cho đến khi chết!” Anh lạnh nhạt nhìn Diệp Linh lần cuối bằng nửa con mắt lòng trắng, hạ lệnh cho đàn em một cách vô tâm, để mặc cô ta khóc xin tha, anh cứ thế đi ra khỏi bệnh viện hôi hám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook