Sớm Đã Có Bảo Bối
-
Chương 206: Sự thật giấu kín (1)
“Sao rồi?” Cửa xe vừa mở ra, trợ lý Hàn Lâm bước vào trong. Ghế lái là Sở Minh Thành, ghế sau là tiểu Hàn đang ngồi run rẩy.
Cậu ta cầm tờ giấy xét nghiệm tử thi ngẩng đầu lên báo cáo. “Thưa boss, người chết chính xác là Sở Tố, kết quả cho thấy đúng một trăm phần trăm, huống hồ khuôn mặt đó cũng chính là cô ta.”
Sở Minh Thành nhíu mày, tay siết chặt vô lăng. “Chết tiệt, cô ta từ Mỹ về từ khi nào, lý do gì mà chết ở đây chứ!”
Nhìn bộ dạng hung tợn của Sở Minh Thành, Hàn Lâm chỉ biết im lặng nhìn về phía sau, tiểu Hàn đang nhìn chăm chăm vào Hàn Lâm, đôi mắt đỏ vì khóc. Dù sao Sở Tố cũng là người sinh ra thằng bé, nhất định nó rất đau buồn.
“Bố, hức...là mẹ Tố Tố thật sao?” Tiểu Hàn đưa tay lên dụi dụi mắt, chẳng trách đêm qua nó luôn có cảm giác bất an. Chính là vì người sinh ra nó đã xảy ra chuyện.
“Điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết cho tôi. Rất có khả năng cô ta đến đây để gặp Triệu Đình Đình.” Sở Minh Thành đưa tay xoa cằm, đôi mắt đầy mưu mô. “Cô ta không lý nào tự tử trước khi gặp được nha đầu đó.” Mấy hôm nay Triệu Đình Đình đều nằm trong sự kiểm soát của anh, anh là người biết rõ nhất.
Sau khi giao nhiệm vụ xử lý cái xác của Sở Tố, Sở Minh Thành và tiểu Hàn lại cùng nhau trở về nhà của Triệu Đình Đình, chỉ có điều lần này dù bấm chuông bao nhiêu lần cô cũng không ra mở cửa.
“Đình Đình, tôi biết em ở trong, mở cửa cho tôi.” Sở Minh Thành liên tục đập cửa.
Cô đứng áp lưng vào cánh cửa, khuôn mặt vô cảm, không trả lời anh, cũng không mở cửa. Sở Minh Thành quay lại đây làm gì vậy, không phải anh đã đi rồi sao, đi rồi thì không cần quay lại. Anh lại khiến cô nhận ra mình là ai rồi, cô nhận ra trong mắt anh cô không quan trọng bằng Tố Tố.
“Mẹ ơi, mở cửa cho con.” Tiểu Hàn cũng gõ cửa, vừa gõ cửa vừa sụt sịt.
Triệu Đình Đình đột nhiên đau lồng ngực, cô đưa tay vỗ vỗ ngực thật mạnh, mỗi lần tiểu Hàn gọi cô là mẹ thì thành ra như vậy…
“Cháu đừng gọi cô là mẹ nữa, mẹ của cháu là Tố Tố, mẹ cháu mất rồi, mau đến với mẹ đi, đừng đến đây làm phiền cô nữa!” Cô hét lên, giọng khàn đến nỗi như không thoát ra hơi.
“Đình Đình, em đừng hiểu lầm!” Sở Minh Thành nhíu mày, anh lại đập cửa nhiều hơn. Nghe giọng của cô giống như vừa khóc xong một lần nữa, chắc chắn khi nãy rời đi anh không giải thích khiến cô buồn.
“Hiểu lầm? Sở Minh Thành, tôi chưa từng hiểu lầm. Anh vốn là chồng của Tố Tố, tiểu Hàn là con trai của Tố Tố. Anh nói tôi hiểu nhầm gì hả? Anh mau đi đi, tôi không muốn nghe nữa, đừng bao giờ đến tìm tôi!” Triệu Đình Đình bịt hai tai lại, cô lắc lắc đầu vô thức.
Bên ngoài đột nhiên im lặng, Triệu Đình Đình không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa, cô dần hạ tay xuống. Đúng lúc này giọng của Sở Minh Thành một lần nữa vang lên. “Một tháng nữa, tôi sẽ cho em biết em là ai.”
Nói xong thì vài phút sau Triệu Đình Đình nghe thấy tiếng xe ô tô rời đi, cô nhìn qua chiếc lỗ nhỏ, xác định không còn ai nữa mới mở cửa. Sở Minh Thành quả nhiên đã cùng tiểu Hàn rời đi.
“Một tháng nữa? Ha...tôi không mong chờ nó đến.” Triệu Đình Đình ngẩng mặt lên trời, cô nhìn đám mây trắng vẫn chậm rãi trôi đi.
Trong xe, tiểu Hàn lay lay tay của Sở Minh Thành. “Bố, một tháng nữa mới gặp mẹ sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Vì đó là ngày...sinh nhật cô ấy!” Anh nhếch mép bấm nút gọi đi của điện thoại, chỉ chờ bên kia nhấc máy liền ra lệnh. “Đem tờ giấy đăng ký kết hôn đến cho tôi.”
Thời gian cứ thế qua đi, mỗi ngày đối với Triệu Đình Đình đều là những ngày dài lê thê. Cô vẫn tiếp tục công việc của mình, không thể vì những nỗi buồn mà bỏ bê cuộc sống. Những lúc rảnh cô sẽ về thăm bố mẹ, cùng đi mua sắm với Liên Liên, hẹn Trần Hy Nhi hàn huyên mấy hồi. Cô ấy có vẻ rất bận, chính vì vậy Triệu Đình Đình không muốn làm phiền nhiều. Dạo gần đây cô còn biết một tin nữa...không hẳn là động trời vì cô đã nghi ngờ từ trước, đó chính là Nhạc Khuynh và Liên Liên, bọn họ chính thức ra mặt cô và nói đang tìm hiểu nhau!
Một tháng có quá nhiều sự việc xảy ra, khiến cô cũng không nhớ rằng hôm nay là ngày tròn một tháng kể từ khi Sở Minh Thành và tiểu Hàn biến mất.
Buổi tối sau khi trở về từ phim trường, Triệu Đình Đình tháo dây an toàn, cô bước ra khỏi xe. Đột nhiên một tiếng vỗ tay ào đến, cô nhìn sang bên cạnh mình một cách tò mò.
Là Sở Minh Thành và tiểu Hàn…
“Hai người…” Cô kinh ngạc, hai má đỏ hồng.
Sở Minh Thành cầm tới chiếc bánh kem hình trái tim được trang trí đặc sắc, xung quanh là nến màu, trên bánh kem ghi rõ dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật bảo bối!
Tiểu Hàn đầu đội chiếc mũ giấy sinh nhật, nó cất giọng ca hát rồi nhìn cô vui vẻ. “Mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày sinh nhật dễ thương, mừng ngày đó mẹ sinh ra đời, happy birthday to you.”
Triệu Đình Đình hạ tay cầm chiếc túi xách, chân cô vô thức đi về phía hai người. Phải rồi, công việc bận rộn đến nỗi cô quên mất sinh nhật của chính mình. Cô quên mất rằng hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong đời của cô.
“Chúc mừng sinh nhật mẹ, đây là quà của con!” Tiểu Hàn chìa tay ra một chiếc chìa khóa hình chữ nhật khiến Triệu Đình Đình cũng tò mò.
“Nó là cái gì?” Cô hỏi.
Tiểu Hàn đi đến nắm tay cô, chỉ tay về một hướng rồi bấm những chiếc nút trên chìa khóa. “Đây là mẫu xe hơi mới nhất mà con đã mua tặng mẹ.”
Lạy chúa! Chiếc xe này rất đắt tiền, thằng bé nó đã lấy tiền của Sở Minh Thành để mua xe tặng cô sao! Triệu Đình Đình không giấu được kinh ngạc, tiếp đó đến lượt Sở Minh Thành đi tới, dưới những ngọn nến vàng sáng rói, anh như được tôn lên nét đẹp quý phái của mình.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc em mọi điều tốt đẹp nhất.” Anh mở lời, sau đó cong khóe miệng. “Và chúc mừng kỉ niệm lần đầu gặp nhau đã được tròn sáu năm!”
Lồng ngực Triệu Đình Đình đập rộn, cô hồi hộp nhìn bánh kem rồi nuốt một ngụm nước bọt. Chưa kịp mở lời cảm ơn tiểu Hàn bên dưới đã nhắc cô. “Mẹ mau ước nguyện rồi thổi nến đi.”
Phải rồi...ước.
Triệu Đình Đình mím môi, cô đưa hai tay lên chắp lại, mắt nhắm nghiền. Cô ước...cô ước thời gian tốt đẹp này có thể duy trì mãi thì tốt biết mấy...cô ước rằng nó thành sự thật chứ không phải khiến cô quay về với thực tế thống khổ.
Thổi nến xong, Sở Minh Thành đột nhiên bấm một chiếc nút kỳ lạ, căn nhà của Triệu Đình Đình tỏa sáng bởi những ánh đèn vàng được gắn xung quanh, có bóng bay, có bàn ăn, có nến, có hoa,...cô thẫn thờ như không hiểu chuyện gì, nhưng thật ra lại vui vẻ đến mức muốn khóc, lần đầu tiên trong đời cô được đón sinh nhật...cùng Sở Minh Thành, cô còn được anh chuẩn bị cho một bữa tiệc đẹp như vậy.
Sở Minh Thành nhanh chân đi đến bàn ăn để đặt bánh kem xuống, tay quẹt chút bánh kem rồi quay về trước mặt Triệu Đình Đình, đưa tay lên chét vào mũi cô khiến Triệu Đình Đình giật mình che mặt. “Anh làm gì vậy!”
“Tiểu Hàn đã tặng quà rồi, vậy bây giờ đến lượt anh.”
“Anh?” Triệu Đình Đình bất giác buông tay, sao lại thay đổi cách xưng hô rồi?
Sở Minh Thành lấy từ trong xe của mình ra một tệp hồ sơ, đưa cho Triệu Đình Đình rồi nói cô hãy tự tay mở nó, coi như bóc quà. Vì là quà của Sở Minh Thành tặng, cho dù có chút kỳ lạ cô vẫn nhận rồi mở nó ra.
Nhưng thứ bìa cứng màu đỏ trong tay cô đã suýt khiến cô choáng váng. “G...giấy đăng ký kết hôn.” Cô đưa tờ giấy về nơi có ánh sáng. “Tại sao lại có tên của tôi và anh?” Rõ ràng trên giấy là hai cái tên, Sở Minh Thành và Triệu Đình Đình, hơn nữa còn có dấu vân tay!
Cô lắc lắc đầu rồi nhìn Sở Minh Thành, anh đang hưng phấn trước thái độ của cô.
“Chuyện này là sao? Anh làm tờ giấy này từ khi nào chứ, anh đã đăng ký kết hôn mà không được sự cho phép của tôi?” Cô chau mày đi đến, giữ thật chắc tờ giấy để không làm nó rơi.
“Nhìn kỹ năm đăng ký kết hôn, em sẽ hiểu mọi chuyện.” Sở Minh Thành cúi xuống xoa xoa đầu tiểu Hàn, mặt vờ như không quan tâm.
Cô nhìn vào năm đăng ký kết hôn theo lời của Sở Minh Thành. Đôi môi trở nên mấp máy không nói lên lời. Cô và Sở Minh Thành...đã kết hôn được sáu năm rồi! “Tôi không hề biết chuyện này! Lục Niên mới là người…”
Sở Minh Thành chen ngang giữa lời của Triệu Đình Đình, anh nhìn cô dứt khoát. “Ngay từ đầu em không hề được đăng ký kết hôn với Lục Niên, người đăng ký kết hôn với em là anh, Sở Minh Thành.”
“Không thể nào…” Triệu Đình Đình lùi lùi chân, cô không dám tin vào sự thật. Bao nhiêu năm qua cô đã luôn kiểm điểm bản thân vì đã làm điều có lỗi với Lục Niên, cô đã thực sự nghĩ mình đã ngủ với bố chồng! Và bây giờ...từ vị trí bố chồng, Sở Minh Thành là chồng cô ư?
“Còn một bất ngờ nữa em cần biết, trong hồ sơ vẫn còn, hãy tự mình xem đi, là chính tay tiểu Hàn làm ra đấy.” Sở Minh Thành vuốt vuốt mi tâm, có vẻ như Triệu Đình Đình đang sốc, anh có khiến nha đầu này bất ngờ quá không nhỉ?
Không được, đã đến lúc Triệu Đình Đình cần biết, cô không có lý do hay quyền hành nào được né tránh chính chồng của mình!
Một bất ngờ nữa sao? Cô nghĩ rằng đây quá là bất ngờ rồi. Vậy thì Sở Minh Thành và Tố Tố không phải là vợ chồng chính thất…
Tờ giấy tiếp theo được Triệu Đình Đình lấy ra, cô đột nhiên hét lên một cái. “C..cái gì đây? Cái này là cái gì?” Tại sao tờ giấy lại ghi chép cô và Sở Hàn là quan hệ mẹ con 99,9999%? Là ghép đúng không, cô không phải mẹ ruột của nó! “Sở Minh Thành, đang đang bày trò trêu chọc tôi. Anh đi đi!”
Cậu ta cầm tờ giấy xét nghiệm tử thi ngẩng đầu lên báo cáo. “Thưa boss, người chết chính xác là Sở Tố, kết quả cho thấy đúng một trăm phần trăm, huống hồ khuôn mặt đó cũng chính là cô ta.”
Sở Minh Thành nhíu mày, tay siết chặt vô lăng. “Chết tiệt, cô ta từ Mỹ về từ khi nào, lý do gì mà chết ở đây chứ!”
Nhìn bộ dạng hung tợn của Sở Minh Thành, Hàn Lâm chỉ biết im lặng nhìn về phía sau, tiểu Hàn đang nhìn chăm chăm vào Hàn Lâm, đôi mắt đỏ vì khóc. Dù sao Sở Tố cũng là người sinh ra thằng bé, nhất định nó rất đau buồn.
“Bố, hức...là mẹ Tố Tố thật sao?” Tiểu Hàn đưa tay lên dụi dụi mắt, chẳng trách đêm qua nó luôn có cảm giác bất an. Chính là vì người sinh ra nó đã xảy ra chuyện.
“Điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết cho tôi. Rất có khả năng cô ta đến đây để gặp Triệu Đình Đình.” Sở Minh Thành đưa tay xoa cằm, đôi mắt đầy mưu mô. “Cô ta không lý nào tự tử trước khi gặp được nha đầu đó.” Mấy hôm nay Triệu Đình Đình đều nằm trong sự kiểm soát của anh, anh là người biết rõ nhất.
Sau khi giao nhiệm vụ xử lý cái xác của Sở Tố, Sở Minh Thành và tiểu Hàn lại cùng nhau trở về nhà của Triệu Đình Đình, chỉ có điều lần này dù bấm chuông bao nhiêu lần cô cũng không ra mở cửa.
“Đình Đình, tôi biết em ở trong, mở cửa cho tôi.” Sở Minh Thành liên tục đập cửa.
Cô đứng áp lưng vào cánh cửa, khuôn mặt vô cảm, không trả lời anh, cũng không mở cửa. Sở Minh Thành quay lại đây làm gì vậy, không phải anh đã đi rồi sao, đi rồi thì không cần quay lại. Anh lại khiến cô nhận ra mình là ai rồi, cô nhận ra trong mắt anh cô không quan trọng bằng Tố Tố.
“Mẹ ơi, mở cửa cho con.” Tiểu Hàn cũng gõ cửa, vừa gõ cửa vừa sụt sịt.
Triệu Đình Đình đột nhiên đau lồng ngực, cô đưa tay vỗ vỗ ngực thật mạnh, mỗi lần tiểu Hàn gọi cô là mẹ thì thành ra như vậy…
“Cháu đừng gọi cô là mẹ nữa, mẹ của cháu là Tố Tố, mẹ cháu mất rồi, mau đến với mẹ đi, đừng đến đây làm phiền cô nữa!” Cô hét lên, giọng khàn đến nỗi như không thoát ra hơi.
“Đình Đình, em đừng hiểu lầm!” Sở Minh Thành nhíu mày, anh lại đập cửa nhiều hơn. Nghe giọng của cô giống như vừa khóc xong một lần nữa, chắc chắn khi nãy rời đi anh không giải thích khiến cô buồn.
“Hiểu lầm? Sở Minh Thành, tôi chưa từng hiểu lầm. Anh vốn là chồng của Tố Tố, tiểu Hàn là con trai của Tố Tố. Anh nói tôi hiểu nhầm gì hả? Anh mau đi đi, tôi không muốn nghe nữa, đừng bao giờ đến tìm tôi!” Triệu Đình Đình bịt hai tai lại, cô lắc lắc đầu vô thức.
Bên ngoài đột nhiên im lặng, Triệu Đình Đình không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa, cô dần hạ tay xuống. Đúng lúc này giọng của Sở Minh Thành một lần nữa vang lên. “Một tháng nữa, tôi sẽ cho em biết em là ai.”
Nói xong thì vài phút sau Triệu Đình Đình nghe thấy tiếng xe ô tô rời đi, cô nhìn qua chiếc lỗ nhỏ, xác định không còn ai nữa mới mở cửa. Sở Minh Thành quả nhiên đã cùng tiểu Hàn rời đi.
“Một tháng nữa? Ha...tôi không mong chờ nó đến.” Triệu Đình Đình ngẩng mặt lên trời, cô nhìn đám mây trắng vẫn chậm rãi trôi đi.
Trong xe, tiểu Hàn lay lay tay của Sở Minh Thành. “Bố, một tháng nữa mới gặp mẹ sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Vì đó là ngày...sinh nhật cô ấy!” Anh nhếch mép bấm nút gọi đi của điện thoại, chỉ chờ bên kia nhấc máy liền ra lệnh. “Đem tờ giấy đăng ký kết hôn đến cho tôi.”
Thời gian cứ thế qua đi, mỗi ngày đối với Triệu Đình Đình đều là những ngày dài lê thê. Cô vẫn tiếp tục công việc của mình, không thể vì những nỗi buồn mà bỏ bê cuộc sống. Những lúc rảnh cô sẽ về thăm bố mẹ, cùng đi mua sắm với Liên Liên, hẹn Trần Hy Nhi hàn huyên mấy hồi. Cô ấy có vẻ rất bận, chính vì vậy Triệu Đình Đình không muốn làm phiền nhiều. Dạo gần đây cô còn biết một tin nữa...không hẳn là động trời vì cô đã nghi ngờ từ trước, đó chính là Nhạc Khuynh và Liên Liên, bọn họ chính thức ra mặt cô và nói đang tìm hiểu nhau!
Một tháng có quá nhiều sự việc xảy ra, khiến cô cũng không nhớ rằng hôm nay là ngày tròn một tháng kể từ khi Sở Minh Thành và tiểu Hàn biến mất.
Buổi tối sau khi trở về từ phim trường, Triệu Đình Đình tháo dây an toàn, cô bước ra khỏi xe. Đột nhiên một tiếng vỗ tay ào đến, cô nhìn sang bên cạnh mình một cách tò mò.
Là Sở Minh Thành và tiểu Hàn…
“Hai người…” Cô kinh ngạc, hai má đỏ hồng.
Sở Minh Thành cầm tới chiếc bánh kem hình trái tim được trang trí đặc sắc, xung quanh là nến màu, trên bánh kem ghi rõ dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật bảo bối!
Tiểu Hàn đầu đội chiếc mũ giấy sinh nhật, nó cất giọng ca hát rồi nhìn cô vui vẻ. “Mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày sinh nhật dễ thương, mừng ngày đó mẹ sinh ra đời, happy birthday to you.”
Triệu Đình Đình hạ tay cầm chiếc túi xách, chân cô vô thức đi về phía hai người. Phải rồi, công việc bận rộn đến nỗi cô quên mất sinh nhật của chính mình. Cô quên mất rằng hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong đời của cô.
“Chúc mừng sinh nhật mẹ, đây là quà của con!” Tiểu Hàn chìa tay ra một chiếc chìa khóa hình chữ nhật khiến Triệu Đình Đình cũng tò mò.
“Nó là cái gì?” Cô hỏi.
Tiểu Hàn đi đến nắm tay cô, chỉ tay về một hướng rồi bấm những chiếc nút trên chìa khóa. “Đây là mẫu xe hơi mới nhất mà con đã mua tặng mẹ.”
Lạy chúa! Chiếc xe này rất đắt tiền, thằng bé nó đã lấy tiền của Sở Minh Thành để mua xe tặng cô sao! Triệu Đình Đình không giấu được kinh ngạc, tiếp đó đến lượt Sở Minh Thành đi tới, dưới những ngọn nến vàng sáng rói, anh như được tôn lên nét đẹp quý phái của mình.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc em mọi điều tốt đẹp nhất.” Anh mở lời, sau đó cong khóe miệng. “Và chúc mừng kỉ niệm lần đầu gặp nhau đã được tròn sáu năm!”
Lồng ngực Triệu Đình Đình đập rộn, cô hồi hộp nhìn bánh kem rồi nuốt một ngụm nước bọt. Chưa kịp mở lời cảm ơn tiểu Hàn bên dưới đã nhắc cô. “Mẹ mau ước nguyện rồi thổi nến đi.”
Phải rồi...ước.
Triệu Đình Đình mím môi, cô đưa hai tay lên chắp lại, mắt nhắm nghiền. Cô ước...cô ước thời gian tốt đẹp này có thể duy trì mãi thì tốt biết mấy...cô ước rằng nó thành sự thật chứ không phải khiến cô quay về với thực tế thống khổ.
Thổi nến xong, Sở Minh Thành đột nhiên bấm một chiếc nút kỳ lạ, căn nhà của Triệu Đình Đình tỏa sáng bởi những ánh đèn vàng được gắn xung quanh, có bóng bay, có bàn ăn, có nến, có hoa,...cô thẫn thờ như không hiểu chuyện gì, nhưng thật ra lại vui vẻ đến mức muốn khóc, lần đầu tiên trong đời cô được đón sinh nhật...cùng Sở Minh Thành, cô còn được anh chuẩn bị cho một bữa tiệc đẹp như vậy.
Sở Minh Thành nhanh chân đi đến bàn ăn để đặt bánh kem xuống, tay quẹt chút bánh kem rồi quay về trước mặt Triệu Đình Đình, đưa tay lên chét vào mũi cô khiến Triệu Đình Đình giật mình che mặt. “Anh làm gì vậy!”
“Tiểu Hàn đã tặng quà rồi, vậy bây giờ đến lượt anh.”
“Anh?” Triệu Đình Đình bất giác buông tay, sao lại thay đổi cách xưng hô rồi?
Sở Minh Thành lấy từ trong xe của mình ra một tệp hồ sơ, đưa cho Triệu Đình Đình rồi nói cô hãy tự tay mở nó, coi như bóc quà. Vì là quà của Sở Minh Thành tặng, cho dù có chút kỳ lạ cô vẫn nhận rồi mở nó ra.
Nhưng thứ bìa cứng màu đỏ trong tay cô đã suýt khiến cô choáng váng. “G...giấy đăng ký kết hôn.” Cô đưa tờ giấy về nơi có ánh sáng. “Tại sao lại có tên của tôi và anh?” Rõ ràng trên giấy là hai cái tên, Sở Minh Thành và Triệu Đình Đình, hơn nữa còn có dấu vân tay!
Cô lắc lắc đầu rồi nhìn Sở Minh Thành, anh đang hưng phấn trước thái độ của cô.
“Chuyện này là sao? Anh làm tờ giấy này từ khi nào chứ, anh đã đăng ký kết hôn mà không được sự cho phép của tôi?” Cô chau mày đi đến, giữ thật chắc tờ giấy để không làm nó rơi.
“Nhìn kỹ năm đăng ký kết hôn, em sẽ hiểu mọi chuyện.” Sở Minh Thành cúi xuống xoa xoa đầu tiểu Hàn, mặt vờ như không quan tâm.
Cô nhìn vào năm đăng ký kết hôn theo lời của Sở Minh Thành. Đôi môi trở nên mấp máy không nói lên lời. Cô và Sở Minh Thành...đã kết hôn được sáu năm rồi! “Tôi không hề biết chuyện này! Lục Niên mới là người…”
Sở Minh Thành chen ngang giữa lời của Triệu Đình Đình, anh nhìn cô dứt khoát. “Ngay từ đầu em không hề được đăng ký kết hôn với Lục Niên, người đăng ký kết hôn với em là anh, Sở Minh Thành.”
“Không thể nào…” Triệu Đình Đình lùi lùi chân, cô không dám tin vào sự thật. Bao nhiêu năm qua cô đã luôn kiểm điểm bản thân vì đã làm điều có lỗi với Lục Niên, cô đã thực sự nghĩ mình đã ngủ với bố chồng! Và bây giờ...từ vị trí bố chồng, Sở Minh Thành là chồng cô ư?
“Còn một bất ngờ nữa em cần biết, trong hồ sơ vẫn còn, hãy tự mình xem đi, là chính tay tiểu Hàn làm ra đấy.” Sở Minh Thành vuốt vuốt mi tâm, có vẻ như Triệu Đình Đình đang sốc, anh có khiến nha đầu này bất ngờ quá không nhỉ?
Không được, đã đến lúc Triệu Đình Đình cần biết, cô không có lý do hay quyền hành nào được né tránh chính chồng của mình!
Một bất ngờ nữa sao? Cô nghĩ rằng đây quá là bất ngờ rồi. Vậy thì Sở Minh Thành và Tố Tố không phải là vợ chồng chính thất…
Tờ giấy tiếp theo được Triệu Đình Đình lấy ra, cô đột nhiên hét lên một cái. “C..cái gì đây? Cái này là cái gì?” Tại sao tờ giấy lại ghi chép cô và Sở Hàn là quan hệ mẹ con 99,9999%? Là ghép đúng không, cô không phải mẹ ruột của nó! “Sở Minh Thành, đang đang bày trò trêu chọc tôi. Anh đi đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook