Sôi Trào
-
Chương 7
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tình nhân thở đều đặn, ngoài ra là một khoảng yên lặng, Hàn Quý Bắc ngồi dậy từ trên giường, cơ thể trần trụi cảm thấy man mát.
Đêm qua cậu ở lại căn hộ của tình nhân, tuy rằng giúp đối phương làm việc một đêm, cuối cùng lại vẫn là theo yêu cầu của đối phương mà lên giường.
Tuy mệt đến chết, nhưng tình nhân lại kiên trì đến cùng rồi mới đi ngủ. Hàn Quý Bắc không thể lí giải nổi sự kiên trì ấy của tình nhân, nhưng cũng không cự tuyệt, dịu dàng đưa nhau phát tiết xong thì cũng ngủ.
Cho dù rất thông minh, cậu cũng không thể lí giải tình nhân trẻ cuối cùng là suy nghĩ những gì.
Thường nghe nói đàn ông xem ham muốn là quan trọng nhất, nhưng Hàn Quý Bắc không biết Thạch Quân Cận cũng là người như thế.
Đối phương thực sự thích làm tình, không chỉ luôn yêu cầu cậu đến qua đêm, lại càng không coi chuyện đó là điều khó xử.
Cho dù bọn họ bị vây trong thứ tình cảm mãnh liệt, thì kiểu chung sống này cũng rất ăn ý. Còn hơn vui vẻ nói chuyện phiếm, đối phương tựa hồ còn thích cùng cậu tiếp xúc cơ thể hơn.
Hàn Quý Bắc khe khẽ thở dài, nếu muốn nói cậu không có cảm giác gì nhất định là giả, nhưng nếu đối phương không nói ra nguyên nhân trước, cậu sẽ không mở miệng hỏi.
“Anh Hàn?” Giọng cậu trai khàn khàn gọi.
Hàn Quý Bắc thu hồi vẻ mặt đang có, hướng đối phương lộ ra nụ cười tươi: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm. Bữa sáng anh muốn ăn gì, em đi mua.” Thạch Quân Cận cào cào mái tóc, ánh mắt có chút mơ màng.
“Không cần, đợi lát nữa anh còn phải về nhà một chuyến.” Hàn Quý Bắc hôn lên má đối phương, đi xuống giường.
“Thế à?” Cậu trai xoa mắt, vẻ mặt có chút bất mãn. “Anh không muốn ăn sáng với em hử?”
“Không phải. Sắp đi làm rồi anh phải về nhà thay quần áo mà.” Hàn Quý Bắc cười cười, mặc lại quần áo, chậm rãi cài nút tay áo.
“Vậy được rồi.” Cậu trai đứng lên, cơ thể lõa lồ trắng nõn, không chút xấu hổ mà đi qua hôn lên mặt Hàn Quý Bắc.” Lái xe cẩn thận nha.”
“Ừ, gặp sau.”
Hàn Quý Bắc nhìn cửa phòng tắm đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước ào ào. Cậu đi ra phòng tình nhân, nhẹ nhàng đóng cửa.
Sau hơn mười phút đi xe, Hàn Quý Bắc đẩy cửa nhà mình, trong nhà thực im lặng, không hề có tiếng động, Hàn Quý Bắc cởi giày, lướt qua hành lang, đi vào phòng khách, lại nhận ra kì thật có người ở nhà.
“Anh? Anh chưa đi làm à…” Hàn Quý Bắc nhớ giờ làm của anh hình như sớm hơn cậu, chỗ làm cũng khá xa…
Hàn Trọng Nam ngồi trên sofa, vẻ mặt ngỡ ngàng, trên người là âu phục chỉnh tề.
“Hôm nay có việc, xin nghỉ.” Sau một lúc lâu, anh ta mới lấy lại tinh thần nói như vậy.
“Có chuyện gì quan trọng đến mức phải nghỉ?” Hàn Quý Bắc cười trêu chọc, đi qua bếp lấy nước. ” Đây không giống tác phong của anh.”
“Dù sao thì cũng như vậy rồi, Thời Anh nhờ em nhé. Anh hôm nay không về.” Hàn Trọng Nam miễn cưỡng nói.
“Biết rồi.”
Hàn Quý Bắc buông cốc nước, từ phòng bếp ra phòng khách, chú ý thấy trên bàn có hai cái lọ nhỏ trong suốt, bên trong có thuốc con nhộng màu đỏ với thuốc viên màu trắng.
“Anh bệnh à?” Cậu không khỏi chau mày.
Tuy nói đã qua tuổi ba mươi, nhưng anh trai cho đến bây giờ đều không chú ý đến sức khỏe, cũng không lo gì cho cơ thể mình, cho dù sinh bệnh cũng tỏ thái độ thờ ơ, khiến cho cậu vừa nhìn đã lo lắng.
“Không, thuốc giảm đau, bác sĩ kê.” Hàn Trọng Nam nhìn thẳng cậu.” Gần đây hơi bị đau đầu.”
“Anh giờ lại sinh tật đau đầu à?” Hàn Quý Bắc hỏi thẳng, lại nhận được nụ cười trấn an của đối phương.
“Không nghiêm trọng, đừng lo.”
“…Em xin anh đấy, anh trai. Phải lo cho cơ thể mình cho tốt chứ.” Hàn Quý Bắc cùng anh trai nhìn nhau một lúc lau, rốt cuộc không vừa lòng mà nói.
“Anh biết rồi.” Người đàn ông hướng cậu nhẹ cười.
Hàn Quý Bắc không tin mà lắc đầu: “Anh biết cái gì tốt nhất mà…”
Hàn Trọng Nam thu hồi nụ cười, khuôn mặt anh tuấn mang thần sắc nghiêm túc.
“Đừng như vậy, anh thực sự hiểu mà.”
Hàn Quý Bắc nhìn sắc mặt anh lớn, rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì tất cả người thân đều rất yêu chiều người anh trai thông minh trời phú, tướng mạo xuất chúng của cậu.
Ánh mắt dịu dàng nghiêm túc kia, bất luận là ai cũng không có khả năng cự tuyệt.
Hàn Quý Bắc tắm rửa xong, thay quần áo, liền vội vàng lên xe phóng tới công ty.
Cũng không phải sợ muộn, trên cơ bản, theo chức vụ của cậu mà nói, căn bản là không có quy định đặc biệt nào về thời gian đi làm, nhưng Hàn Quý Bắc vẫn là phải đến công ty trước Âu Dương Kính.
Cấp trên tuyệt đối là một người nghiện công việc, đối với công việc hứng thú hơn bất kì điều gì, mà việc của cậu là phụ tá cho cấp trên, cho nên thời gian làm việc bình thường của cậu là sát với cấp trên.
Nhưng khác hẳn mọi ngày, hôm nay lúc cậu vào tới văn phòng, cấp trên đã đến trước rồi.
Cửa bancông không đóng, nên Hàn Quý Bắc từ cửa ra vào đã nhìn thấy cấp trên đứng ngoài bancông hút thuốc.
Mái tóc đen chải ngược ra sau, lộ ra cái trán vuông, gò má trắng nõn được ánh sáng ngoài cửa sổ mạ một lớp vàng nhạt, đôi mắt đen láy say sưa nhìn ra ngoài, phản chiếu chút nắng sớm sáng rỡ.
Hàn Qúy Bắc nhìn khuôn mặt nghiêng duyên dáng của cấp trên, cơ hồ đã quên bản thân đang muốn giải thích với đối phương về chuyện đi muộn.
Cho đến khi nhận ra đối phương giật mình, đứng thẳng người, tựa hồ muốn xoay người lại, cậu trong nháy mắt mới hồi phục tinh thần, mở to mắt, vội xoay người, đến chỗ ngồi của mình, giả bộ không có việc gì.
Cấp trên đi tới bàn làm việc của cậu, Hàn Quý Bắc ngẩng đầu, làm vẻ bình tĩnh.
“Hôm nay, sao lại đi muộn?” Âu Dương Kính biết chất giọng lãnh đạm của mình sẽ khiến những lời này nghe như chất vấn, nhưng anh ta không thể khắc chế lại cảm giác thúc đẩy muốn hỏi như thế.
Ngày hôm qua bọn họ có một tối không tồi, tuy chỉ là một bữa cơm, nhưng Âu Dương Kính đối với chuyện này lại quan tâm quá mức anh ta nhận thức được.
Đã đặc biệt đi làm sớm, không ngờ anh ta muốn gặp nhau sớm một chút, thì người kia lại đến muộn, không yên tâm cũng là điều bình thường.
Âu Dương Kính nghĩ vậy, chứ không có phát hiện ra mình có chuyển biến, lúc trước cho dù đêm hôm trước có trôi qua tốt đẹp, anh ta cũng không vội muốn gặp người kia đến vậy, thậm chí điều đó còn làm giảm thời gian ngủ của anh ta nữa.
“Ngủ quên một chút, thực xin lỗi.” Hàn Quý Bắc thành thật nhận lỗi, chú ý thấy giọng cấp trên tuy lãnh đạm, lại tựa hồ không có ý trách gì cậu.
“Tài liệu chuẩn bị một chút đi, lát đi họp.” Âu Dương Kính nói, người vẫn đứng ở bên bàn làm việc Hàn Quý Bắc, không có ý rời đi.
Hàn Quý Bắc đáp lại, nhận ra cấp trên còn đứng trước mặt, mới muốn hỏi đối phương còn có chuyện gì, lại ngây cả người ra.
Cấp trên hơi khom người, nhanh chóng lại gần, ở trên môi cậu hôn khẽ một cái.
“Chào buổi sáng.”
Hàn Quý Bắc giật mình che miệng, ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng người kia, đối phương lại làm bộ không có việc gì.
“Lễ phép của cậu đâu?” Giọng người kia vẫn là lạnh lùng, không biết vì sao, nhưng Hàn Quý Bắc xin thề, cậu thật sự nghe thấy ý cười trong giọng cấp trên.
“Chào buổi sáng.” Cậu lí nhí nói, nhìn theo cấp trên với nụ cười hiếm gặp trở về văn phòng.
Lại bị hôn.
Chỗ bị hôn nong nóng, như là cảm giác bị thiêu cháy.
Hàn Qúy Bắc không biết bản thân cảm thấy gì, nhưng thực sự, cậu không thể giận nổi hành động như làm nũng mà cũng như vô cùng thân thiết ấy.
Thái độ ấy làm cho cậu cảm thấy đối phương quả thực giống trẻ con, bản thân cậu cũng không ngại khi bị hôn như thế, nhưng dù sao cũng đã có đối tượng kết giao rồi, lần sau nếu cấp trên lại làm thế, phải thẳng thắn cự tuyệt anh ta.
Âu Dương Kính buông cái chén trên tay, tầm mắt đặt ở người đang thu dọn tài liệu trong phòng họp, mái tóc đen mềm mại luôn chỉnh tề nay lòa xòa, phủ trên thái dương trắng ngọc của cậu ta.
Âu Dương Kính nhìn cậu, đáy lòng bỗng xao động, muốn đưa tay vén những sợi tóc ấy lên. Nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, anh ta chung quy vẫn không hề động thủ.
Không biết vì cái gi, gần đây lúc nhìn thấy cấp dưới, luôn nảy sinh ý nghĩ muốn lại gần đối phương, gần một chút cũng tốt, hôn một cái cũng được, càng muốn ôm chặt lấy đối phương, dùng tay cảm nhận sống mũi cao tinh tế hay bờ mi tao nhã của đối phương, cũng muốn ngắm nhìn đôi mắt trong sáng xinh đẹp đang phản chiếu hình ảnh của mình.
Loại tâm tình khó nói này, như là tâm ý muốn đối xử thật tốt với vật yêu, hoặc đơn thuần chỉ là muốn lại gần đối phương hơn một chút…
Anh ta chính là chỉ muốn gần thêm một chút.
Chỉ đơn thuần mà lại như khát vọng mãnh liệt.
Trước kia không chú ý, hóa ra màu da Hàn Quý Bắc còn đậm hơn mình, không trắng kiểu anh ta mà gần như màu mật ong.
Còn đôi mày, lúc bối rối thường chau lại, nhưng dù là vẻ mặt như thế, anh ta vẫn thấy đẹp.
Bờ mi không thưa cũng không rậm, nhưng khi đối phương cúi xuống suy nghĩ chính là khiến anh ta nhịn không được mà tim đập nhanh hơn.
Vì cái gì trước kia không phát hiện ra? Kì thật Hàn Qúy Bắc cười tươi rất đẹp, đẹp đến mức làm cho anh ta nói không nên lời.
Âu Dương Kính bỗng nhớ tới đêm qua, sau đó, rất tự nhiên, nhận ra có chỗ nào đó thay đổi.
Đêm qua Hàn Quý Bắc lái xe đưa anh ta về nhà, trong trí nhớ, đó hình như là lần đầu tiên cấp dưới lái xe, anh ta không ngồi ghế sau mà là ghế trước.
Cũng là một trong số ít những lần không phải là quan hệ *** mà anh ta gần bên cấp dưới đến vậy.
Giờ nhớ lại, đêm qua khi anh ta hôn cấp dưới cảm thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt, giống như còn quanh quẩn nơi đầu mũi không tan. Chưa từng chú ý, Hàn Qúy Bắc tựa hồ có thói quen vẩy chút nước hoa mùi nhạt lên người, cùng với mùi cơ thể cậu ta thì cực kì dễ ngửi.
Vì cái gì trước kia đều không chú ý là cấp dưới kì thật rất hấp dẫn như thế? Âu Dương Kính nghĩ vậy.
Sau đó đạt được kết luận là “Bới vì lúc đó bản thân đang yêu thầm người khác”.
Cho nên… Bởi vì không còn thích Trần Duẫn Giang, cho nên mới xoay qua chú ý Hàn Quý Bắc sao?
Âu Dương Kính bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ. Sau đó lại đem hợp lý hóa tâm trạng hỗn loạn của mình thì cảm thấy thực kinh ngạc, nếu nhất định phải định nghĩa tâm tình của mình với cấp dưới thì chỉ có thể là “Yêu mến”.
Trước kia khi còn trẻ cũng từng có loại trải nghiệm này, đơn giản là khi đối phương cười khẽ, thì thấy tai nóng bừng và tim đập nhanh hơn. Chỉ là chuyện năm đó lâu lắm rồi, dần dà anh ta cũng quên chính mình cũng từng có tâm tình như vậy.
Dù sau những ngày trong quá khứ ấy, Âu Dương Kính rất rõ ràng mình và Trần Duẫn Giang vĩnh viễn chỉ có thể là bạn thân, ham muốn dữ dội vốn có trong tận đáy lòng cũng dần bị thời gian bào mòn đến cạn kiệt, cuối cùng chỉ còn chút cảm giác rung động, còn như là đau lòng không dứt nổi.
Đều là cảm giác nói không lên lời, chỉ có thể cố gắng áp chế tâm tình của mình, anh ta không muốn trải qua thêm một lần như thế.
Hàn Quý Bắc chưa bao giờ có cảm giác không biết diễn tả thế nào như lúc này.
Tình nhân không ở trong căn hộ, điện thoại cũng không liên lạc được, cậu vì thế phải dùng chìa khóa đối phương đưa mở cửa, tiến vào căn hộ, định chờ đối phương về.
Nguyên là muốn cùng đối phương ăn một bữa, sau đó đi xem phim, nhưng không biết từ nguyên nhân nào, cậu chính là không cố liên lạc tiếp với đối phương.
Mà bây giờ, cậu nhủ thầm muốn biết suy nghĩ của đối phương, Hàn Qúy Bắc bật đèn, ngồi xuống sofa, ánh đèn huỳnh quang chiếu đến chói mắt.
Cậu nhắm mắt, nhớ lại việc mình muốn nhìn bên trong căn phòng kia chỉ do tò mò. Chính là chỉ muốn nhìn một chút, xem thứ đối phương không muốn cậu thấy rốt cuộc là cái gì.
Cho nên cậu mở cánh cửa, bước vào căn phòng mà đối phương tuyên bố chỉ dùng để tài liệu.
Nhưng đập vào mắt chỉ là một căn phòng bình thường. Lộ ra một cái giường đơn, lộ ra bàn làm việc, còn có vài đồ dùng lẻ loi, chứng tỏ dấu vết có từng có người sống ở đây.
Hàn Qúy Bắc trong lúc tức giận nhất thời, nghĩ đến chuyện đối phương cùng mình kết giao, kì thật đã ở chung với người khác.
Nhưng nghĩ cẩn thận lại, cậu không có cách gì khẳng định được suy nghĩ của mình.
Tuy lừa gạt cậu, nhưng Thạch Quân Cận không phải loại người hai mặt. Hàn Qúy Bắc thoáng cảm thấy chuyện này có ẩn tình, nhưng lại không nói nổi là ẩn tình gì.
Cậu cùng tình nhân quen biết nhau, tới nơi này qua đêm vô số lần, nếu đối phương thực sự ở cùng người khác, cậu như thế nào cho đến giờ cũng chưa từng gặp người kia?
Không lâu sau cậu có được đáp án từ một bức ảnh trong ngăn kéo.
Người kia một tay ôm Thạch Quân Cận, cười đến rất vui vẻ, cảnh sau lưng là một khoảng của trời và biển, lấp lánh.
Tuy biết là chưa từng gặp, nhưng Hàn Qúy Bắc chính là cảm thấy người kia rất quen. Rất quen thuôc, rồi lại có chút xa lạ… Hàn Qúy Bắc suy nghĩ mãi, mới bừng tỉnh hiểu ra.
…Là chính cậu.
Sở dĩ có cảm giác vừa quen vừa lạ ấy, là bởi người trong ảnh kia, rất giống mình, Hàn Qúy Bắc ngơ ngác nhìn tấm ảnh, đáy lòng bỗng nổi lên cảm giác phức tạp.
Người kia cười đến vô cùng rạng rỡ, đại khái không chú ý tới Thạch Quân Cận ánh mắt không nhìn ống kính, mà hơi nghiêng đầu, trộm nhìn người đó.
Ánh mắt xót xa lại nóng bỏng ấy… Hàn Qúy Bắc không cần nghĩ cũng hiểu là gì.
Trong lúc đợi tình nhân về căn hộ, Hàn Qúy Bắc vừa nghĩ tới ánh mắt Thạch Quân Cận trong ảnh, vừa thở dài cho chính mình.
Ánh mắt không chỉ có ngưỡng mộ mà còn cảm phục và quyến luyến ấy… Tuyệt đối là tình yêu trong sáng.
Âu Dương Kính lạnh lùng nhìn ngừơi làm bận rộn sắp cơm, mặt không chút thay đổi.
Cha và mẹ đang ngồi đối diện anh ta, cử chỉ tao nhã mà nếm rượu vang.
Anh ta biết bản thân vì cái gì bị gọi về, cũng biết song thân muốn nói cái gì với anh ta, nhưng anh ta chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Tiểu Kính, con năm nay ba mươi rồi nhỉ?” Người đàn ông lớn tuổi nói những lời này như mở màn, đổi lại Âu Dương Kính chỉ thản nhiên nhìn qua.
“Thì sao ạ?” Âu Dương Kính thờ ơ trả lời, dao nĩa trong tay đang cắt miếng thịt dê nướng. Động tác cùng giọng điệu của anh ta cứ thờ ơ như vậy, đến mức cả người như toát ra một không khí tao nhã đến không kiềm chế được.
“Có phải đã nên lo lắng đến chung thân đại sự rồi không?” Người phụ nữ buông chén rượu, bình tĩnh nhìn anh ta.
Âu Dương Kính chỉ cảm thấy không kiên nhẫn, hai người gọi là song thân trước mặt rõ ràng đều biết anh ta thích đàn ông, thế mà vẫn cố chấp không chịu tiếp nhận sự thật, mỗi lần về lại luôn muốn anh ta hẹn hò hoặc là giới thiệu phụ nữ cho anh ta quen, mà trời thì đã biết anh ta đối với đàn bà căn bản không có chút hứng thú nào.
“Nếu hai người đã quên, con có thể nói lại lần nữa.” Anh ta nuốt miếng rau đã nhai kĩ, không cố ý mà gằn từng tiếng rõ ràng:” Con thích đàn ông. Con là gay, là đồng tính!” Đã miễn cưỡng kiểm soát phần nào cơn giận, Âu Dương Kính nhìn thẳng song thân trước mắt.
“Tiểu Kính, khẳng định như vậy nào đã chắc chắn.” Người đàn ông hướng anh ta cười ôn hòa, trong mắt vẫn như cũ có ý cưng chiều cùng sự kiên định không thể xem nhẹ:” Con tuyệt đối cần một người thừa kế.”
Âu Dương Kính làm mặt lạnh, không nói một lời, ở trước mặt song thân, anh ta luôn bị coi là đứa nhỏ, cho dù giờ anh ta đã lớn, cũng vẫn như thế.
“Con không cần người thừa kế.” Anh ta bướng bỉnh nói, không muốn thỏa hiệp.
“Con cần.” Cha cười, trong mắt thấy anh ta như là đứa nhỏ đang cố tình gây sự.
Âu Dương Kính buông dao nĩa trong tay, cầm khăn ăn trắng muốt lau khóe miệng:” Con không muôn kết hôn cũng không muốn có con, như vậy chưa đủ rõ sao?” Tuy ở ngoài mặt nhìn không ra, nhưng kì thực anh ta đã giận.
“Con không phải không có người để kết giao sao? Chi bằng thử kết giao với cô bé cha giới thiệu nhé?” Người đàn ông khuyên bảo, như là không có nghe đến mấy câu anh ta vừa mới nói.
“Không muốn.” Anh ta quả quyết từ chối.
“Vì cái gì lại không muốn?”
“…Bởi vì con có người để yêu rồi.” Nói lời này, Âu Dương Kính có điểm sợ hãi.
Trong đầu nháy mắt hiện lên nụ cười của con người trầm tĩnh ấy, vẻ bình tĩnh ấy.
Cậu trai khóc.
Cậu ta nhìn thấy cậu từ gian phòng đó đi ra, trong nháy mắt đã hiểu hết.
“Em yêu anh ta?” Hàn Qúy Bắc hỏi như vậy.
Cậu trai khóc nấc lên rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Yêu anh ta, vì sao lại ở cùng anh?” Hàn Qúy Bắc cắn răng hỏi, cố nén cảm giác lạnh lẽo cùng chua xót nơi đáy lòng, cậu biết bản thân không muốn nghe đáp án chính xác.
“Người ấy… Mấy năm trước… Đã chết rồi…” Giọng nghẹn ngào đứt quãng, cậu trai cắn môi khóc khiến người ta thấy thương yêu, Hàn Qúy Bắc lại chỉ thấy choáng váng, ngay cả nên làm gì cũng hoàn toàn không biết.
Cậu nên khóc hay nên tức giận? Cậu trai dối trá kia dường như cũng rất thương tâm… Loại tâm tình vừa đau đớn vừa khổ sở ấy, chính bản thân vì sao lại không thể chấp nhận?
“…Thực xin lỗi… Vốn chỉ là tình một đêm… Nhưng mà, hai người… Thật sự giống nhau… Em cũng biết khi đó không nên nhận lời anh… Em không thể chịu nổi…. Đời này không bao giờ… có thể thấy anh ấy nữa… Em tự nhủ nhất định phải quên anh ấy… Sau dó… Anh tựa như hiện ra… Thực xin lỗi… Người em yêu… Vẫn chỉ có…. Anh ấy…”
Sau đó vô luận đối phương giải thích gì, Hàn Qúy Bắc cũng đều không biết, cái gì cũng không nghe nổi, cái cậu muốn nghe, cho tới giờ không phải lời xin lỗi, quả nhiên không có ai đơn giản là yêu cậu.
Đây là sự thật của việc đối phương bị ám ảnh *** sao? Ám ảnh đến mức, có thể lấy sự mập hợp để xoa dịu sự nghi ngờ cùng lo lắng, thậm chí chữa lành tội lỗi của mình sao?
Hàn Qúy Bắc trở lại xe, ngồi ngẩn ra, bên tai nghe được tiếng tí tách, tí tách, thật ồn ĩ.
Ngoài cửa là một màn đêm, sự ẩm ướt tràn ngập bầu không khí, nghĩ ra là mưa, thì mưa lập tức ngừng, trên mặt đường nhựa lưu lại một khoảng ướt át. Hàn Quý Bắc khởi động xe, lại không biết mình sẽ đi đâu.
Nếu có người quen nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc này, nhất định sẽ không nhận ra người con trai với vẻ hoang mang kia chính là Hàn Quý Bắc vốn luôn trầm tĩnh.
Cậu nhắm mắt, muốn khóc, lại không rơi nổi nước mắt, chưa từng có lúc nào lại cảm thấy thống khổ cô đơn đến vậy.
Cô đơn đến mức bất cứ khi nào cũng có thể chết.
Cậu chính là hy vọng có người yêu cậu, chỉ yêu con người cậu mà thôi.
Chính là như thế mà thôi.
Hàn Quý Bắc dừng xe, xuống xe rồi đóng cửa, sắp bước tới cửa nhà, lại chú ý thấy có người đứng phía trước cửa, khuôn mặt quen thuộc, hình bóng quen thuộc, là cấp trên của cậu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương trong đêm tối không giảm ánh hào quang, vẫn như cũ mà tuyệt đẹp, thân hình cao to tựa vào bức tường xám trắng, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói mờ vấn vít bay lên, vẻ mông lung phủ trên khuôn mặt đối phương.
Hàn Qúy Bắc chưa kịp nghĩ vì cái gì cấp trên lại đứng trước cửa nhà cậu hút thuốc, chỉ trầm mặc nhìn đối phương, như là đợi đối phương mở miệng trước.
“Cậu… Làm sao vậy?” Người nói trước là Âu Dương Kính.
Anh ta vẫn là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt vốn ít biểu hiện của cấp dưới là một vẻ lạnh lẽo.
“Không sao.” Hàn Qúy Bắc miễn cưỡng cong môi, nở nụ cười.” Nhưng Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì?”
“Tôi chỉ muốn…” Người đàn ông hơi quay đầu đi chỗ khác, có chút ngượng ngùng.”Chỉ là muốn nhìn cậu một chút.”
Hàn Qúy Bắc ngỡ ngàng nhìn đối phương, lần đầu cảm thấy nghe không hiểu cấp trên nói gì.
…Chỉ là muốn nhìn cậu một chút…
Rốt cuộc là có ý gì…
“Cậu… Cảm thấy khó hiểu lắm?” Người đàn ông hơi cúi đầu, như là không dám nhìn thẳng cậu. Vành tai trắng dần đỏ lựng.
Anh ta chính là bỗng nhiên cảm thấy rất muốn, rất muốn nhìn thấy người trước mặt, cho nên cứ tới đây. Tòan bộ đều hành động theo một sự thúc đẩy, là việc lần đầu tiên trong cuộc đời bình ổn của anh ta xảy ra.
Hàn Qúy Bắc bị đối phương làm kinh ngạc, không biết nên nói cái gì, cấp trên nói như thế, theo kinh nghiệm chính bản thân mà nói, giống như… Chỉ có một khả năng…
“Tổng giám đốc, ngài…” Hàn Qúy Bắc còn chưa kịp nói xong, đã bị đối phương mạnh mẽ cắt ngang.
“…Tôi muốn ở bên cậu.”
Tuy bị vây bởi bóng tối, chính là vẻ mặt Âu Dương Kính vẫn kiên định như cũ, không thể nghi ngờ.
Hàn Qúy Bắc xem xét đối phương, mới dần phát giác, nói ra như thế, có thể là đột phá lớn nhất đời Âu Dương Kính.
Ngừơi đàn ông không chỉ đỏ bên tai, ngay cả cổ cũng dần ửng lên.
Tuy không hợp cho lắm, nhưng Hàn Qúy Bắc lại cảm thấy người đàn ông trước mắt toát ra vẻ gần như là ngây ngô, e lệ, thực quyến rũ.
“Anh nghiêm túc?” Cậu rốt cuộc nhịn không được mà đặt câu hỏi.
Đối phương buông xuôi tay không có trả lời, khuôn mặt vốn không thay đổi, nay lại dần biến thành cảnh mặt đỏ tai hồng.
Cậu nhìn dáng vẻ không biết làm sao của đối phương, nhịn không được nở nụ cười.
Mỉm cười như nỗi thống khổ vì mới chia tay tình nhân đã chợt tan thành mây khói, cả người nhất thời thấy nhẹ nhõm.
Âu Dương Kính xấu hổ đứng một chỗ, hướng qua bức tường dùng sức dụi tắt điếu thuốc, anh ta không biết lúc này nên nói gì, hoàn toàn không lường trước được phản ứng của Hàn Qúy Bắc, càng không nghĩ đối phương sau khi nghe điều gần như là thông báo của anh ta lại mỉm cười.
Xấu hổ một hồi, Âu Dương Kính đi qua phía Hàn Qúy Bắc, ôm lấy eo đối phương, cho đối phương một nụ hôn nóng rực.
Hôn xong, mặt hai người đều đỏ.
Hàn Qúy Bắc nghĩ thầm, nụ hôn này như là trút hết nhiệt tình, giống như nụ hôn lúc hộ mới lên giường, Âu Dương Kính hơi lùi lại, trên mặt mơ hồ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của đối phương.
Không biết tại sao, hai tai đều nóng, đôi mắt sâu của Hàn Quý Bắc trong bóng đêm có chút ướt át, có chút dịu dàng.
“Anh thật sự nghiêm túc?” Cậu hỏi lần nữa.
Người đối diện tựa hồ không muốn trả lời ngay vấn đề, Hàn Qúy Bắc vì thế vươn tay, đưa khuôn mặt anh ta lại gần mình. Ngón tay chạm đến đâu cũng nóng, tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng cậu vẫn nhận ra sự xấu hổ hiếm có nơi đối phương.
Âu Dương Kính cụp mắt, mới đầu không dám nhìn Hàn Qúy Bắc, cho đến một lúc lâu sau, mới chậm rãi nâng khuôn mặt bị đối phương chạm vào.
“Tôi nghiêm túc.”
Tiếp theo, như để chứng minh lời mình nói, cũng để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, Âu Dương Kính lại hôn lên môi Hàn Qúy Bắc.
Âu Dương Kính hôn mãi, chỉ cảm thấy hoang mang. Đaã bao năm không cảm thấy cảm giác không biết nên để tay chân ở đâu cho đúngnhư thế này, đến nỗi hiện tại không thể trấn an được tâm tình đang bối rối, để có thể lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Đôi môi mềm ấm của đối phương nhẹ cọ trên môi mình, đầu lưỡi linh hoạt liếm trên răng, cẩn thận lướt nhẹ qua hàm trên mẫn cảm. Hàn Qúy Bắc mặc cho đối phương hôn, trong màn đêm lạnh lùng, thình lình cảm thấy một sự ấm áp.
Giờ cậu không muốn biết lời đối phương nói là thật hay giả, cậu chỉ biết, chính mình cần con người ấm áp đến mức muốn rơi lệ trước mắt. Cậu muốn đựơc đối xử dịu dàng, đựơc đối phương cẩn thận ôm ấp trong tay, mà không phải cô đơn trở về phòng, cô đơn đến mức chỉ có thể tự lo cho vết thương lòng.
Động tác Âu Dương Kính ngày càng kịch liệt, ôm chặt lấy cậu, thậm chí còn dùng sức mút lưỡi cậu, khiến cậu cảm thấy một dòng điện chạy dọc theo lưng đến tê dại, vì thế không khỏi dựa vào lòng đối phương.
Hành vi sôi nổi giống như cả đời này không muốn buông đối phương ra cũng khiến Âu Dương Kính thành công lấy lại bình tĩnh, giảm bớt độ nóng bất thường trên mặt.
Rốt cuộc lại một lần nữa buông nhau ra, Hàn Qúy Bắc thở gấp, nhận thấy đôi môi đỏ mọng của đối phương hơi ướt át.
“Anh… Không phải thích Trần tiên sinh sao?”
“Từng là thế, hiện tại là… cậu.” Người đàn ông nói thầm, không giấu nổi ham muốn.
Hàn Qúy Bắc nhìn ánh mắt đối phương, tựa hồ muốn tìm thấy trong đó một chút đùa cợt, nhưng trong ánh mắt ấy, chỉ tràn đầy sự nghiêm túc.
Là thật rồi.
Hàn Qúy Bắc thoáng chốc cảm thấy không nói nên lời.
Những lời người này nói… Đều là thật! Không biết làm gì cho phải, cũng không biết nên cảm thấy thế nào.
Cấp trên ở cùng năm năm… Tự nhiên lại thú nhận như vậy?
“Cho dù cậu có bạn trai cũng không sao, tôi sẽ không từ bỏ cậu.”
Gì?
Nhìn thần sắc nghiêm túc của đối phương, Hàn Qúy Bắc không biết nên làm gì đồng thời lại nổi ý trêu chọc.
“Anh muốn làm người thứ ba?” Cậu nói giọng bình thường.
“…Không muốn.” Âu Dương Kính trả lời vô cùng nhanh.
“Vậy anh…” Hàn Qúy Bắc trái tim như treo một tảng đá to, cảm thấy cô đơn đến không ngờ.
Đối phương nghiêm túc như vậy, nhưng mà chỉ là nói thế thôi sao?
“Sau khi cậu chia tay cậu ta, cậu đương nhiên có thể chính đáng ở bên tôi.” Âu Dương Kính trên mặt tỏ vẻ hiển nhiên.
“Anh muốn tôi vì anh, chia tay bạn trai hiện tại?” Hàn Qúy Bắc ngẩn ra, nhịn không được bật cười.”…Anh cảm thấy mình có giá đến vậy sao?”
“Chẳng lẽ không?” Dùng từ như hỏi lại, nhưng kì thật Âu Dương Kính không có ý muốn hỏi đối phương.
Bản thân tuyệt đối tự tin, anh ta thật sự không tin đối tượng hiện tại của Hàn Qúy Bắc có điều kiện hơn mình.
Hàn Qúy Bắc đầu tiên là ngẩn ra nhìn đối phương, sau mới nghĩ thông suốt điều gì đó.
“Nhưng lúc tôi và cậu ấy lên giường, tôi đều là số 1.” Ngụ ý chính là cậu không muốn làm số 0.
“… Cậu muốn ở trên tôi?” Âu Dương Kính sắc mặt bỗng trở nên kì dị.
Này là lần đầu trong đời,có người biểu hiện ý đồ này với anh ta, cảm giác thật bất ngờ.
Nhưng mà, không khiến người ta chán ghét.
“Nếu tôi nói là đúng?” Hàn Qúy Bắc nhẹ cười, mang theo chút ý muốn làm khó dễ.
Cậu tuyệt đối không tin Âu Dương Kính sẽ vì cậu mà cam tâm xuống vị trí bị động, nếu không có gì khác thì với cá tính của cấp trên cậu, người luôn kiểm soát ham muốn rất giỏi, người như vậy sao có thể trao quyên chủ động trên giường cho cậu?
“Không sao.” Âu Dương Kính không chút lùi bước nhìn Hàn Qúy Bắc.” Nếu cậu thực sự muốn.”
Hàn Qúy Bắc nghe vậy cứng họng không nói lên lời, bắt đầu hoài nghi tai mình có phải có vấn đề rồi không.
Nếu cậu không nghe nhầm mà cấp trên cũng không nói nhịu, thì câu nói ấy có ý là…
“Nếu cậu muốn, tôi có thể chứng minh.” Âu Dương Kính nói chắc chắn.
“Sao… Chứng minh thế nào…” Hàn Qúy Bắc đầu trống rỗng, theo bản năng trả lời đối phương.
“Giờ tới nhà tôi, tôi chứng mình cho cậu xem.”
Bởi vì chưa từng bị yêu cầu như vậy, cho nên chưa từng làm loại chuyện này, nhưng bây giờ, trước mắt là người mình vẫn nhớ thương, anh ta biết bản thân thực sự nguyện ý làm như vậy
Âu Dương Kính nhìn đối phương có vẻ mặt ngây thuỗn ra không nói được gì, nở nụ cười rất nhẹ.
Đêm qua cậu ở lại căn hộ của tình nhân, tuy rằng giúp đối phương làm việc một đêm, cuối cùng lại vẫn là theo yêu cầu của đối phương mà lên giường.
Tuy mệt đến chết, nhưng tình nhân lại kiên trì đến cùng rồi mới đi ngủ. Hàn Quý Bắc không thể lí giải nổi sự kiên trì ấy của tình nhân, nhưng cũng không cự tuyệt, dịu dàng đưa nhau phát tiết xong thì cũng ngủ.
Cho dù rất thông minh, cậu cũng không thể lí giải tình nhân trẻ cuối cùng là suy nghĩ những gì.
Thường nghe nói đàn ông xem ham muốn là quan trọng nhất, nhưng Hàn Quý Bắc không biết Thạch Quân Cận cũng là người như thế.
Đối phương thực sự thích làm tình, không chỉ luôn yêu cầu cậu đến qua đêm, lại càng không coi chuyện đó là điều khó xử.
Cho dù bọn họ bị vây trong thứ tình cảm mãnh liệt, thì kiểu chung sống này cũng rất ăn ý. Còn hơn vui vẻ nói chuyện phiếm, đối phương tựa hồ còn thích cùng cậu tiếp xúc cơ thể hơn.
Hàn Quý Bắc khe khẽ thở dài, nếu muốn nói cậu không có cảm giác gì nhất định là giả, nhưng nếu đối phương không nói ra nguyên nhân trước, cậu sẽ không mở miệng hỏi.
“Anh Hàn?” Giọng cậu trai khàn khàn gọi.
Hàn Quý Bắc thu hồi vẻ mặt đang có, hướng đối phương lộ ra nụ cười tươi: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm. Bữa sáng anh muốn ăn gì, em đi mua.” Thạch Quân Cận cào cào mái tóc, ánh mắt có chút mơ màng.
“Không cần, đợi lát nữa anh còn phải về nhà một chuyến.” Hàn Quý Bắc hôn lên má đối phương, đi xuống giường.
“Thế à?” Cậu trai xoa mắt, vẻ mặt có chút bất mãn. “Anh không muốn ăn sáng với em hử?”
“Không phải. Sắp đi làm rồi anh phải về nhà thay quần áo mà.” Hàn Quý Bắc cười cười, mặc lại quần áo, chậm rãi cài nút tay áo.
“Vậy được rồi.” Cậu trai đứng lên, cơ thể lõa lồ trắng nõn, không chút xấu hổ mà đi qua hôn lên mặt Hàn Quý Bắc.” Lái xe cẩn thận nha.”
“Ừ, gặp sau.”
Hàn Quý Bắc nhìn cửa phòng tắm đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước ào ào. Cậu đi ra phòng tình nhân, nhẹ nhàng đóng cửa.
Sau hơn mười phút đi xe, Hàn Quý Bắc đẩy cửa nhà mình, trong nhà thực im lặng, không hề có tiếng động, Hàn Quý Bắc cởi giày, lướt qua hành lang, đi vào phòng khách, lại nhận ra kì thật có người ở nhà.
“Anh? Anh chưa đi làm à…” Hàn Quý Bắc nhớ giờ làm của anh hình như sớm hơn cậu, chỗ làm cũng khá xa…
Hàn Trọng Nam ngồi trên sofa, vẻ mặt ngỡ ngàng, trên người là âu phục chỉnh tề.
“Hôm nay có việc, xin nghỉ.” Sau một lúc lâu, anh ta mới lấy lại tinh thần nói như vậy.
“Có chuyện gì quan trọng đến mức phải nghỉ?” Hàn Quý Bắc cười trêu chọc, đi qua bếp lấy nước. ” Đây không giống tác phong của anh.”
“Dù sao thì cũng như vậy rồi, Thời Anh nhờ em nhé. Anh hôm nay không về.” Hàn Trọng Nam miễn cưỡng nói.
“Biết rồi.”
Hàn Quý Bắc buông cốc nước, từ phòng bếp ra phòng khách, chú ý thấy trên bàn có hai cái lọ nhỏ trong suốt, bên trong có thuốc con nhộng màu đỏ với thuốc viên màu trắng.
“Anh bệnh à?” Cậu không khỏi chau mày.
Tuy nói đã qua tuổi ba mươi, nhưng anh trai cho đến bây giờ đều không chú ý đến sức khỏe, cũng không lo gì cho cơ thể mình, cho dù sinh bệnh cũng tỏ thái độ thờ ơ, khiến cho cậu vừa nhìn đã lo lắng.
“Không, thuốc giảm đau, bác sĩ kê.” Hàn Trọng Nam nhìn thẳng cậu.” Gần đây hơi bị đau đầu.”
“Anh giờ lại sinh tật đau đầu à?” Hàn Quý Bắc hỏi thẳng, lại nhận được nụ cười trấn an của đối phương.
“Không nghiêm trọng, đừng lo.”
“…Em xin anh đấy, anh trai. Phải lo cho cơ thể mình cho tốt chứ.” Hàn Quý Bắc cùng anh trai nhìn nhau một lúc lau, rốt cuộc không vừa lòng mà nói.
“Anh biết rồi.” Người đàn ông hướng cậu nhẹ cười.
Hàn Quý Bắc không tin mà lắc đầu: “Anh biết cái gì tốt nhất mà…”
Hàn Trọng Nam thu hồi nụ cười, khuôn mặt anh tuấn mang thần sắc nghiêm túc.
“Đừng như vậy, anh thực sự hiểu mà.”
Hàn Quý Bắc nhìn sắc mặt anh lớn, rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì tất cả người thân đều rất yêu chiều người anh trai thông minh trời phú, tướng mạo xuất chúng của cậu.
Ánh mắt dịu dàng nghiêm túc kia, bất luận là ai cũng không có khả năng cự tuyệt.
Hàn Quý Bắc tắm rửa xong, thay quần áo, liền vội vàng lên xe phóng tới công ty.
Cũng không phải sợ muộn, trên cơ bản, theo chức vụ của cậu mà nói, căn bản là không có quy định đặc biệt nào về thời gian đi làm, nhưng Hàn Quý Bắc vẫn là phải đến công ty trước Âu Dương Kính.
Cấp trên tuyệt đối là một người nghiện công việc, đối với công việc hứng thú hơn bất kì điều gì, mà việc của cậu là phụ tá cho cấp trên, cho nên thời gian làm việc bình thường của cậu là sát với cấp trên.
Nhưng khác hẳn mọi ngày, hôm nay lúc cậu vào tới văn phòng, cấp trên đã đến trước rồi.
Cửa bancông không đóng, nên Hàn Quý Bắc từ cửa ra vào đã nhìn thấy cấp trên đứng ngoài bancông hút thuốc.
Mái tóc đen chải ngược ra sau, lộ ra cái trán vuông, gò má trắng nõn được ánh sáng ngoài cửa sổ mạ một lớp vàng nhạt, đôi mắt đen láy say sưa nhìn ra ngoài, phản chiếu chút nắng sớm sáng rỡ.
Hàn Qúy Bắc nhìn khuôn mặt nghiêng duyên dáng của cấp trên, cơ hồ đã quên bản thân đang muốn giải thích với đối phương về chuyện đi muộn.
Cho đến khi nhận ra đối phương giật mình, đứng thẳng người, tựa hồ muốn xoay người lại, cậu trong nháy mắt mới hồi phục tinh thần, mở to mắt, vội xoay người, đến chỗ ngồi của mình, giả bộ không có việc gì.
Cấp trên đi tới bàn làm việc của cậu, Hàn Quý Bắc ngẩng đầu, làm vẻ bình tĩnh.
“Hôm nay, sao lại đi muộn?” Âu Dương Kính biết chất giọng lãnh đạm của mình sẽ khiến những lời này nghe như chất vấn, nhưng anh ta không thể khắc chế lại cảm giác thúc đẩy muốn hỏi như thế.
Ngày hôm qua bọn họ có một tối không tồi, tuy chỉ là một bữa cơm, nhưng Âu Dương Kính đối với chuyện này lại quan tâm quá mức anh ta nhận thức được.
Đã đặc biệt đi làm sớm, không ngờ anh ta muốn gặp nhau sớm một chút, thì người kia lại đến muộn, không yên tâm cũng là điều bình thường.
Âu Dương Kính nghĩ vậy, chứ không có phát hiện ra mình có chuyển biến, lúc trước cho dù đêm hôm trước có trôi qua tốt đẹp, anh ta cũng không vội muốn gặp người kia đến vậy, thậm chí điều đó còn làm giảm thời gian ngủ của anh ta nữa.
“Ngủ quên một chút, thực xin lỗi.” Hàn Quý Bắc thành thật nhận lỗi, chú ý thấy giọng cấp trên tuy lãnh đạm, lại tựa hồ không có ý trách gì cậu.
“Tài liệu chuẩn bị một chút đi, lát đi họp.” Âu Dương Kính nói, người vẫn đứng ở bên bàn làm việc Hàn Quý Bắc, không có ý rời đi.
Hàn Quý Bắc đáp lại, nhận ra cấp trên còn đứng trước mặt, mới muốn hỏi đối phương còn có chuyện gì, lại ngây cả người ra.
Cấp trên hơi khom người, nhanh chóng lại gần, ở trên môi cậu hôn khẽ một cái.
“Chào buổi sáng.”
Hàn Quý Bắc giật mình che miệng, ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng người kia, đối phương lại làm bộ không có việc gì.
“Lễ phép của cậu đâu?” Giọng người kia vẫn là lạnh lùng, không biết vì sao, nhưng Hàn Quý Bắc xin thề, cậu thật sự nghe thấy ý cười trong giọng cấp trên.
“Chào buổi sáng.” Cậu lí nhí nói, nhìn theo cấp trên với nụ cười hiếm gặp trở về văn phòng.
Lại bị hôn.
Chỗ bị hôn nong nóng, như là cảm giác bị thiêu cháy.
Hàn Qúy Bắc không biết bản thân cảm thấy gì, nhưng thực sự, cậu không thể giận nổi hành động như làm nũng mà cũng như vô cùng thân thiết ấy.
Thái độ ấy làm cho cậu cảm thấy đối phương quả thực giống trẻ con, bản thân cậu cũng không ngại khi bị hôn như thế, nhưng dù sao cũng đã có đối tượng kết giao rồi, lần sau nếu cấp trên lại làm thế, phải thẳng thắn cự tuyệt anh ta.
Âu Dương Kính buông cái chén trên tay, tầm mắt đặt ở người đang thu dọn tài liệu trong phòng họp, mái tóc đen mềm mại luôn chỉnh tề nay lòa xòa, phủ trên thái dương trắng ngọc của cậu ta.
Âu Dương Kính nhìn cậu, đáy lòng bỗng xao động, muốn đưa tay vén những sợi tóc ấy lên. Nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, anh ta chung quy vẫn không hề động thủ.
Không biết vì cái gi, gần đây lúc nhìn thấy cấp dưới, luôn nảy sinh ý nghĩ muốn lại gần đối phương, gần một chút cũng tốt, hôn một cái cũng được, càng muốn ôm chặt lấy đối phương, dùng tay cảm nhận sống mũi cao tinh tế hay bờ mi tao nhã của đối phương, cũng muốn ngắm nhìn đôi mắt trong sáng xinh đẹp đang phản chiếu hình ảnh của mình.
Loại tâm tình khó nói này, như là tâm ý muốn đối xử thật tốt với vật yêu, hoặc đơn thuần chỉ là muốn lại gần đối phương hơn một chút…
Anh ta chính là chỉ muốn gần thêm một chút.
Chỉ đơn thuần mà lại như khát vọng mãnh liệt.
Trước kia không chú ý, hóa ra màu da Hàn Quý Bắc còn đậm hơn mình, không trắng kiểu anh ta mà gần như màu mật ong.
Còn đôi mày, lúc bối rối thường chau lại, nhưng dù là vẻ mặt như thế, anh ta vẫn thấy đẹp.
Bờ mi không thưa cũng không rậm, nhưng khi đối phương cúi xuống suy nghĩ chính là khiến anh ta nhịn không được mà tim đập nhanh hơn.
Vì cái gì trước kia không phát hiện ra? Kì thật Hàn Qúy Bắc cười tươi rất đẹp, đẹp đến mức làm cho anh ta nói không nên lời.
Âu Dương Kính bỗng nhớ tới đêm qua, sau đó, rất tự nhiên, nhận ra có chỗ nào đó thay đổi.
Đêm qua Hàn Quý Bắc lái xe đưa anh ta về nhà, trong trí nhớ, đó hình như là lần đầu tiên cấp dưới lái xe, anh ta không ngồi ghế sau mà là ghế trước.
Cũng là một trong số ít những lần không phải là quan hệ *** mà anh ta gần bên cấp dưới đến vậy.
Giờ nhớ lại, đêm qua khi anh ta hôn cấp dưới cảm thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt, giống như còn quanh quẩn nơi đầu mũi không tan. Chưa từng chú ý, Hàn Qúy Bắc tựa hồ có thói quen vẩy chút nước hoa mùi nhạt lên người, cùng với mùi cơ thể cậu ta thì cực kì dễ ngửi.
Vì cái gì trước kia đều không chú ý là cấp dưới kì thật rất hấp dẫn như thế? Âu Dương Kính nghĩ vậy.
Sau đó đạt được kết luận là “Bới vì lúc đó bản thân đang yêu thầm người khác”.
Cho nên… Bởi vì không còn thích Trần Duẫn Giang, cho nên mới xoay qua chú ý Hàn Quý Bắc sao?
Âu Dương Kính bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ. Sau đó lại đem hợp lý hóa tâm trạng hỗn loạn của mình thì cảm thấy thực kinh ngạc, nếu nhất định phải định nghĩa tâm tình của mình với cấp dưới thì chỉ có thể là “Yêu mến”.
Trước kia khi còn trẻ cũng từng có loại trải nghiệm này, đơn giản là khi đối phương cười khẽ, thì thấy tai nóng bừng và tim đập nhanh hơn. Chỉ là chuyện năm đó lâu lắm rồi, dần dà anh ta cũng quên chính mình cũng từng có tâm tình như vậy.
Dù sau những ngày trong quá khứ ấy, Âu Dương Kính rất rõ ràng mình và Trần Duẫn Giang vĩnh viễn chỉ có thể là bạn thân, ham muốn dữ dội vốn có trong tận đáy lòng cũng dần bị thời gian bào mòn đến cạn kiệt, cuối cùng chỉ còn chút cảm giác rung động, còn như là đau lòng không dứt nổi.
Đều là cảm giác nói không lên lời, chỉ có thể cố gắng áp chế tâm tình của mình, anh ta không muốn trải qua thêm một lần như thế.
Hàn Quý Bắc chưa bao giờ có cảm giác không biết diễn tả thế nào như lúc này.
Tình nhân không ở trong căn hộ, điện thoại cũng không liên lạc được, cậu vì thế phải dùng chìa khóa đối phương đưa mở cửa, tiến vào căn hộ, định chờ đối phương về.
Nguyên là muốn cùng đối phương ăn một bữa, sau đó đi xem phim, nhưng không biết từ nguyên nhân nào, cậu chính là không cố liên lạc tiếp với đối phương.
Mà bây giờ, cậu nhủ thầm muốn biết suy nghĩ của đối phương, Hàn Qúy Bắc bật đèn, ngồi xuống sofa, ánh đèn huỳnh quang chiếu đến chói mắt.
Cậu nhắm mắt, nhớ lại việc mình muốn nhìn bên trong căn phòng kia chỉ do tò mò. Chính là chỉ muốn nhìn một chút, xem thứ đối phương không muốn cậu thấy rốt cuộc là cái gì.
Cho nên cậu mở cánh cửa, bước vào căn phòng mà đối phương tuyên bố chỉ dùng để tài liệu.
Nhưng đập vào mắt chỉ là một căn phòng bình thường. Lộ ra một cái giường đơn, lộ ra bàn làm việc, còn có vài đồ dùng lẻ loi, chứng tỏ dấu vết có từng có người sống ở đây.
Hàn Qúy Bắc trong lúc tức giận nhất thời, nghĩ đến chuyện đối phương cùng mình kết giao, kì thật đã ở chung với người khác.
Nhưng nghĩ cẩn thận lại, cậu không có cách gì khẳng định được suy nghĩ của mình.
Tuy lừa gạt cậu, nhưng Thạch Quân Cận không phải loại người hai mặt. Hàn Qúy Bắc thoáng cảm thấy chuyện này có ẩn tình, nhưng lại không nói nổi là ẩn tình gì.
Cậu cùng tình nhân quen biết nhau, tới nơi này qua đêm vô số lần, nếu đối phương thực sự ở cùng người khác, cậu như thế nào cho đến giờ cũng chưa từng gặp người kia?
Không lâu sau cậu có được đáp án từ một bức ảnh trong ngăn kéo.
Người kia một tay ôm Thạch Quân Cận, cười đến rất vui vẻ, cảnh sau lưng là một khoảng của trời và biển, lấp lánh.
Tuy biết là chưa từng gặp, nhưng Hàn Qúy Bắc chính là cảm thấy người kia rất quen. Rất quen thuôc, rồi lại có chút xa lạ… Hàn Qúy Bắc suy nghĩ mãi, mới bừng tỉnh hiểu ra.
…Là chính cậu.
Sở dĩ có cảm giác vừa quen vừa lạ ấy, là bởi người trong ảnh kia, rất giống mình, Hàn Qúy Bắc ngơ ngác nhìn tấm ảnh, đáy lòng bỗng nổi lên cảm giác phức tạp.
Người kia cười đến vô cùng rạng rỡ, đại khái không chú ý tới Thạch Quân Cận ánh mắt không nhìn ống kính, mà hơi nghiêng đầu, trộm nhìn người đó.
Ánh mắt xót xa lại nóng bỏng ấy… Hàn Qúy Bắc không cần nghĩ cũng hiểu là gì.
Trong lúc đợi tình nhân về căn hộ, Hàn Qúy Bắc vừa nghĩ tới ánh mắt Thạch Quân Cận trong ảnh, vừa thở dài cho chính mình.
Ánh mắt không chỉ có ngưỡng mộ mà còn cảm phục và quyến luyến ấy… Tuyệt đối là tình yêu trong sáng.
Âu Dương Kính lạnh lùng nhìn ngừơi làm bận rộn sắp cơm, mặt không chút thay đổi.
Cha và mẹ đang ngồi đối diện anh ta, cử chỉ tao nhã mà nếm rượu vang.
Anh ta biết bản thân vì cái gì bị gọi về, cũng biết song thân muốn nói cái gì với anh ta, nhưng anh ta chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Tiểu Kính, con năm nay ba mươi rồi nhỉ?” Người đàn ông lớn tuổi nói những lời này như mở màn, đổi lại Âu Dương Kính chỉ thản nhiên nhìn qua.
“Thì sao ạ?” Âu Dương Kính thờ ơ trả lời, dao nĩa trong tay đang cắt miếng thịt dê nướng. Động tác cùng giọng điệu của anh ta cứ thờ ơ như vậy, đến mức cả người như toát ra một không khí tao nhã đến không kiềm chế được.
“Có phải đã nên lo lắng đến chung thân đại sự rồi không?” Người phụ nữ buông chén rượu, bình tĩnh nhìn anh ta.
Âu Dương Kính chỉ cảm thấy không kiên nhẫn, hai người gọi là song thân trước mặt rõ ràng đều biết anh ta thích đàn ông, thế mà vẫn cố chấp không chịu tiếp nhận sự thật, mỗi lần về lại luôn muốn anh ta hẹn hò hoặc là giới thiệu phụ nữ cho anh ta quen, mà trời thì đã biết anh ta đối với đàn bà căn bản không có chút hứng thú nào.
“Nếu hai người đã quên, con có thể nói lại lần nữa.” Anh ta nuốt miếng rau đã nhai kĩ, không cố ý mà gằn từng tiếng rõ ràng:” Con thích đàn ông. Con là gay, là đồng tính!” Đã miễn cưỡng kiểm soát phần nào cơn giận, Âu Dương Kính nhìn thẳng song thân trước mắt.
“Tiểu Kính, khẳng định như vậy nào đã chắc chắn.” Người đàn ông hướng anh ta cười ôn hòa, trong mắt vẫn như cũ có ý cưng chiều cùng sự kiên định không thể xem nhẹ:” Con tuyệt đối cần một người thừa kế.”
Âu Dương Kính làm mặt lạnh, không nói một lời, ở trước mặt song thân, anh ta luôn bị coi là đứa nhỏ, cho dù giờ anh ta đã lớn, cũng vẫn như thế.
“Con không cần người thừa kế.” Anh ta bướng bỉnh nói, không muốn thỏa hiệp.
“Con cần.” Cha cười, trong mắt thấy anh ta như là đứa nhỏ đang cố tình gây sự.
Âu Dương Kính buông dao nĩa trong tay, cầm khăn ăn trắng muốt lau khóe miệng:” Con không muôn kết hôn cũng không muốn có con, như vậy chưa đủ rõ sao?” Tuy ở ngoài mặt nhìn không ra, nhưng kì thực anh ta đã giận.
“Con không phải không có người để kết giao sao? Chi bằng thử kết giao với cô bé cha giới thiệu nhé?” Người đàn ông khuyên bảo, như là không có nghe đến mấy câu anh ta vừa mới nói.
“Không muốn.” Anh ta quả quyết từ chối.
“Vì cái gì lại không muốn?”
“…Bởi vì con có người để yêu rồi.” Nói lời này, Âu Dương Kính có điểm sợ hãi.
Trong đầu nháy mắt hiện lên nụ cười của con người trầm tĩnh ấy, vẻ bình tĩnh ấy.
Cậu trai khóc.
Cậu ta nhìn thấy cậu từ gian phòng đó đi ra, trong nháy mắt đã hiểu hết.
“Em yêu anh ta?” Hàn Qúy Bắc hỏi như vậy.
Cậu trai khóc nấc lên rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Yêu anh ta, vì sao lại ở cùng anh?” Hàn Qúy Bắc cắn răng hỏi, cố nén cảm giác lạnh lẽo cùng chua xót nơi đáy lòng, cậu biết bản thân không muốn nghe đáp án chính xác.
“Người ấy… Mấy năm trước… Đã chết rồi…” Giọng nghẹn ngào đứt quãng, cậu trai cắn môi khóc khiến người ta thấy thương yêu, Hàn Qúy Bắc lại chỉ thấy choáng váng, ngay cả nên làm gì cũng hoàn toàn không biết.
Cậu nên khóc hay nên tức giận? Cậu trai dối trá kia dường như cũng rất thương tâm… Loại tâm tình vừa đau đớn vừa khổ sở ấy, chính bản thân vì sao lại không thể chấp nhận?
“…Thực xin lỗi… Vốn chỉ là tình một đêm… Nhưng mà, hai người… Thật sự giống nhau… Em cũng biết khi đó không nên nhận lời anh… Em không thể chịu nổi…. Đời này không bao giờ… có thể thấy anh ấy nữa… Em tự nhủ nhất định phải quên anh ấy… Sau dó… Anh tựa như hiện ra… Thực xin lỗi… Người em yêu… Vẫn chỉ có…. Anh ấy…”
Sau đó vô luận đối phương giải thích gì, Hàn Qúy Bắc cũng đều không biết, cái gì cũng không nghe nổi, cái cậu muốn nghe, cho tới giờ không phải lời xin lỗi, quả nhiên không có ai đơn giản là yêu cậu.
Đây là sự thật của việc đối phương bị ám ảnh *** sao? Ám ảnh đến mức, có thể lấy sự mập hợp để xoa dịu sự nghi ngờ cùng lo lắng, thậm chí chữa lành tội lỗi của mình sao?
Hàn Qúy Bắc trở lại xe, ngồi ngẩn ra, bên tai nghe được tiếng tí tách, tí tách, thật ồn ĩ.
Ngoài cửa là một màn đêm, sự ẩm ướt tràn ngập bầu không khí, nghĩ ra là mưa, thì mưa lập tức ngừng, trên mặt đường nhựa lưu lại một khoảng ướt át. Hàn Quý Bắc khởi động xe, lại không biết mình sẽ đi đâu.
Nếu có người quen nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc này, nhất định sẽ không nhận ra người con trai với vẻ hoang mang kia chính là Hàn Quý Bắc vốn luôn trầm tĩnh.
Cậu nhắm mắt, muốn khóc, lại không rơi nổi nước mắt, chưa từng có lúc nào lại cảm thấy thống khổ cô đơn đến vậy.
Cô đơn đến mức bất cứ khi nào cũng có thể chết.
Cậu chính là hy vọng có người yêu cậu, chỉ yêu con người cậu mà thôi.
Chính là như thế mà thôi.
Hàn Quý Bắc dừng xe, xuống xe rồi đóng cửa, sắp bước tới cửa nhà, lại chú ý thấy có người đứng phía trước cửa, khuôn mặt quen thuộc, hình bóng quen thuộc, là cấp trên của cậu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương trong đêm tối không giảm ánh hào quang, vẫn như cũ mà tuyệt đẹp, thân hình cao to tựa vào bức tường xám trắng, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói mờ vấn vít bay lên, vẻ mông lung phủ trên khuôn mặt đối phương.
Hàn Qúy Bắc chưa kịp nghĩ vì cái gì cấp trên lại đứng trước cửa nhà cậu hút thuốc, chỉ trầm mặc nhìn đối phương, như là đợi đối phương mở miệng trước.
“Cậu… Làm sao vậy?” Người nói trước là Âu Dương Kính.
Anh ta vẫn là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt vốn ít biểu hiện của cấp dưới là một vẻ lạnh lẽo.
“Không sao.” Hàn Qúy Bắc miễn cưỡng cong môi, nở nụ cười.” Nhưng Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì?”
“Tôi chỉ muốn…” Người đàn ông hơi quay đầu đi chỗ khác, có chút ngượng ngùng.”Chỉ là muốn nhìn cậu một chút.”
Hàn Qúy Bắc ngỡ ngàng nhìn đối phương, lần đầu cảm thấy nghe không hiểu cấp trên nói gì.
…Chỉ là muốn nhìn cậu một chút…
Rốt cuộc là có ý gì…
“Cậu… Cảm thấy khó hiểu lắm?” Người đàn ông hơi cúi đầu, như là không dám nhìn thẳng cậu. Vành tai trắng dần đỏ lựng.
Anh ta chính là bỗng nhiên cảm thấy rất muốn, rất muốn nhìn thấy người trước mặt, cho nên cứ tới đây. Tòan bộ đều hành động theo một sự thúc đẩy, là việc lần đầu tiên trong cuộc đời bình ổn của anh ta xảy ra.
Hàn Qúy Bắc bị đối phương làm kinh ngạc, không biết nên nói cái gì, cấp trên nói như thế, theo kinh nghiệm chính bản thân mà nói, giống như… Chỉ có một khả năng…
“Tổng giám đốc, ngài…” Hàn Qúy Bắc còn chưa kịp nói xong, đã bị đối phương mạnh mẽ cắt ngang.
“…Tôi muốn ở bên cậu.”
Tuy bị vây bởi bóng tối, chính là vẻ mặt Âu Dương Kính vẫn kiên định như cũ, không thể nghi ngờ.
Hàn Qúy Bắc xem xét đối phương, mới dần phát giác, nói ra như thế, có thể là đột phá lớn nhất đời Âu Dương Kính.
Ngừơi đàn ông không chỉ đỏ bên tai, ngay cả cổ cũng dần ửng lên.
Tuy không hợp cho lắm, nhưng Hàn Qúy Bắc lại cảm thấy người đàn ông trước mắt toát ra vẻ gần như là ngây ngô, e lệ, thực quyến rũ.
“Anh nghiêm túc?” Cậu rốt cuộc nhịn không được mà đặt câu hỏi.
Đối phương buông xuôi tay không có trả lời, khuôn mặt vốn không thay đổi, nay lại dần biến thành cảnh mặt đỏ tai hồng.
Cậu nhìn dáng vẻ không biết làm sao của đối phương, nhịn không được nở nụ cười.
Mỉm cười như nỗi thống khổ vì mới chia tay tình nhân đã chợt tan thành mây khói, cả người nhất thời thấy nhẹ nhõm.
Âu Dương Kính xấu hổ đứng một chỗ, hướng qua bức tường dùng sức dụi tắt điếu thuốc, anh ta không biết lúc này nên nói gì, hoàn toàn không lường trước được phản ứng của Hàn Qúy Bắc, càng không nghĩ đối phương sau khi nghe điều gần như là thông báo của anh ta lại mỉm cười.
Xấu hổ một hồi, Âu Dương Kính đi qua phía Hàn Qúy Bắc, ôm lấy eo đối phương, cho đối phương một nụ hôn nóng rực.
Hôn xong, mặt hai người đều đỏ.
Hàn Qúy Bắc nghĩ thầm, nụ hôn này như là trút hết nhiệt tình, giống như nụ hôn lúc hộ mới lên giường, Âu Dương Kính hơi lùi lại, trên mặt mơ hồ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của đối phương.
Không biết tại sao, hai tai đều nóng, đôi mắt sâu của Hàn Quý Bắc trong bóng đêm có chút ướt át, có chút dịu dàng.
“Anh thật sự nghiêm túc?” Cậu hỏi lần nữa.
Người đối diện tựa hồ không muốn trả lời ngay vấn đề, Hàn Qúy Bắc vì thế vươn tay, đưa khuôn mặt anh ta lại gần mình. Ngón tay chạm đến đâu cũng nóng, tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng cậu vẫn nhận ra sự xấu hổ hiếm có nơi đối phương.
Âu Dương Kính cụp mắt, mới đầu không dám nhìn Hàn Qúy Bắc, cho đến một lúc lâu sau, mới chậm rãi nâng khuôn mặt bị đối phương chạm vào.
“Tôi nghiêm túc.”
Tiếp theo, như để chứng minh lời mình nói, cũng để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, Âu Dương Kính lại hôn lên môi Hàn Qúy Bắc.
Âu Dương Kính hôn mãi, chỉ cảm thấy hoang mang. Đaã bao năm không cảm thấy cảm giác không biết nên để tay chân ở đâu cho đúngnhư thế này, đến nỗi hiện tại không thể trấn an được tâm tình đang bối rối, để có thể lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Đôi môi mềm ấm của đối phương nhẹ cọ trên môi mình, đầu lưỡi linh hoạt liếm trên răng, cẩn thận lướt nhẹ qua hàm trên mẫn cảm. Hàn Qúy Bắc mặc cho đối phương hôn, trong màn đêm lạnh lùng, thình lình cảm thấy một sự ấm áp.
Giờ cậu không muốn biết lời đối phương nói là thật hay giả, cậu chỉ biết, chính mình cần con người ấm áp đến mức muốn rơi lệ trước mắt. Cậu muốn đựơc đối xử dịu dàng, đựơc đối phương cẩn thận ôm ấp trong tay, mà không phải cô đơn trở về phòng, cô đơn đến mức chỉ có thể tự lo cho vết thương lòng.
Động tác Âu Dương Kính ngày càng kịch liệt, ôm chặt lấy cậu, thậm chí còn dùng sức mút lưỡi cậu, khiến cậu cảm thấy một dòng điện chạy dọc theo lưng đến tê dại, vì thế không khỏi dựa vào lòng đối phương.
Hành vi sôi nổi giống như cả đời này không muốn buông đối phương ra cũng khiến Âu Dương Kính thành công lấy lại bình tĩnh, giảm bớt độ nóng bất thường trên mặt.
Rốt cuộc lại một lần nữa buông nhau ra, Hàn Qúy Bắc thở gấp, nhận thấy đôi môi đỏ mọng của đối phương hơi ướt át.
“Anh… Không phải thích Trần tiên sinh sao?”
“Từng là thế, hiện tại là… cậu.” Người đàn ông nói thầm, không giấu nổi ham muốn.
Hàn Qúy Bắc nhìn ánh mắt đối phương, tựa hồ muốn tìm thấy trong đó một chút đùa cợt, nhưng trong ánh mắt ấy, chỉ tràn đầy sự nghiêm túc.
Là thật rồi.
Hàn Qúy Bắc thoáng chốc cảm thấy không nói nên lời.
Những lời người này nói… Đều là thật! Không biết làm gì cho phải, cũng không biết nên cảm thấy thế nào.
Cấp trên ở cùng năm năm… Tự nhiên lại thú nhận như vậy?
“Cho dù cậu có bạn trai cũng không sao, tôi sẽ không từ bỏ cậu.”
Gì?
Nhìn thần sắc nghiêm túc của đối phương, Hàn Qúy Bắc không biết nên làm gì đồng thời lại nổi ý trêu chọc.
“Anh muốn làm người thứ ba?” Cậu nói giọng bình thường.
“…Không muốn.” Âu Dương Kính trả lời vô cùng nhanh.
“Vậy anh…” Hàn Qúy Bắc trái tim như treo một tảng đá to, cảm thấy cô đơn đến không ngờ.
Đối phương nghiêm túc như vậy, nhưng mà chỉ là nói thế thôi sao?
“Sau khi cậu chia tay cậu ta, cậu đương nhiên có thể chính đáng ở bên tôi.” Âu Dương Kính trên mặt tỏ vẻ hiển nhiên.
“Anh muốn tôi vì anh, chia tay bạn trai hiện tại?” Hàn Qúy Bắc ngẩn ra, nhịn không được bật cười.”…Anh cảm thấy mình có giá đến vậy sao?”
“Chẳng lẽ không?” Dùng từ như hỏi lại, nhưng kì thật Âu Dương Kính không có ý muốn hỏi đối phương.
Bản thân tuyệt đối tự tin, anh ta thật sự không tin đối tượng hiện tại của Hàn Qúy Bắc có điều kiện hơn mình.
Hàn Qúy Bắc đầu tiên là ngẩn ra nhìn đối phương, sau mới nghĩ thông suốt điều gì đó.
“Nhưng lúc tôi và cậu ấy lên giường, tôi đều là số 1.” Ngụ ý chính là cậu không muốn làm số 0.
“… Cậu muốn ở trên tôi?” Âu Dương Kính sắc mặt bỗng trở nên kì dị.
Này là lần đầu trong đời,có người biểu hiện ý đồ này với anh ta, cảm giác thật bất ngờ.
Nhưng mà, không khiến người ta chán ghét.
“Nếu tôi nói là đúng?” Hàn Qúy Bắc nhẹ cười, mang theo chút ý muốn làm khó dễ.
Cậu tuyệt đối không tin Âu Dương Kính sẽ vì cậu mà cam tâm xuống vị trí bị động, nếu không có gì khác thì với cá tính của cấp trên cậu, người luôn kiểm soát ham muốn rất giỏi, người như vậy sao có thể trao quyên chủ động trên giường cho cậu?
“Không sao.” Âu Dương Kính không chút lùi bước nhìn Hàn Qúy Bắc.” Nếu cậu thực sự muốn.”
Hàn Qúy Bắc nghe vậy cứng họng không nói lên lời, bắt đầu hoài nghi tai mình có phải có vấn đề rồi không.
Nếu cậu không nghe nhầm mà cấp trên cũng không nói nhịu, thì câu nói ấy có ý là…
“Nếu cậu muốn, tôi có thể chứng minh.” Âu Dương Kính nói chắc chắn.
“Sao… Chứng minh thế nào…” Hàn Qúy Bắc đầu trống rỗng, theo bản năng trả lời đối phương.
“Giờ tới nhà tôi, tôi chứng mình cho cậu xem.”
Bởi vì chưa từng bị yêu cầu như vậy, cho nên chưa từng làm loại chuyện này, nhưng bây giờ, trước mắt là người mình vẫn nhớ thương, anh ta biết bản thân thực sự nguyện ý làm như vậy
Âu Dương Kính nhìn đối phương có vẻ mặt ngây thuỗn ra không nói được gì, nở nụ cười rất nhẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook