Sói Săn Mồi
73: Trở Về 3


Nửa đêm, ngồi trong phòng Long sắp xếp lại những gì nghe được, vậy là Thập Lục Tháp sắp tìm ra nó, nhưng hắn đợi mãi cũng không nghe được nó trong miệng chúng là cái gì, hắn biết chỉ có lão Khải và vị cha dượng kia của hắn mới có thể biết được nhưng hắn phải làm sao để khai thác thông tin từ hai lão đây, hắn quyết định ngày mai sẽ mạo hiểm xâm nhập phòng lão Tuấn để xem có gì không.

Từ khi sinh được Lợi, lão Tuấn đuổi Xuân xuống tầng dưới, không biết vì sao Xuân rất đẹp nhưng lão không hề động đến cô một lần nào nữa, Long cũng rất tò mò nhưng mà không dám hỏi mẹ.

Sau bữa ăn sáng, các con cháu trong nhà đều lên xe đến công ty hoặc trường học, lão Tuấn cũng với bộ comple sang trọng rời đi, Long mượn cớ đau bụng nên về phòng.

Hắn biết toàn bộ từ tầng hai đều có camera giám sát từng nơi một, ở tầng một cũng có nhưng từ tầng hai trở lên mính chính thức là nơi quan trọng trong mắt lão Khải.

Để vô hiệu quá camera Long cần ngắt điện bằng cách làm nhảy rơ-le điện và có 15 phút để xâm nhập nhanh trước khi máy phát điện dự phòng khởi động hoặc rơ-le điện hồi phục, căn phòng lão Tuấn nằm ở tầng 3, hắn rất muốn xâm nhập phòng lão Khải ở tầng 4 nhưng lão rất ít đi ra khỏi nhà và hắn nghe người hầu nói lão có nuôi 4 con chó Bull hung dữ ở đó sẵn sàng lao vào bất cứ kẻ nào dám xâm nhập mà không có lệnh của lão, chưa phải lúc trở mặt nên hắn sẽ không làm thế.

“Kịch……” Long đút một dụng cụ đặc biệt được Thiên chuẩn bị vào ổ điện chính, thiết bị này sẽ làm rơ-le điện chính tự ngắt vì quá tải.

“Bụp….

” Sau một phút, quả nhiên rơ-le chính tự ngắt, toàn bộ căn biệt thự mất điện, Long lao nhanh lên cầu thang, chưa đầy một phút hắn đã đến tầng 3, hắn lập tức kiếm phòng lão Tuấn là căn phòng cuối hành lang mà Xuân kể.

“Cạch….

” Long vui mừng vì cửa không khóa, hắn bước vào căn phòng, lôi cái đèn pin trong túi quần ra rọi sáng tìm tòi.

Căn phòng khá bình thường, chỉ là những chiếc tủ quần áo, ti vi, một chiếc giường lớn……dường như lão Tuấn ít khi bước vào đây vì nó lạnh lẽo ít hơi ấm con người, quả thật đúng vậy vì lão Tuấn chủ yếu ở trên phòng cao cùng chơi gái với ma mình, lão chỉ xài phòng mình khi tắm rửa và thay đồ.

Long thất vọng vì không tìm thấy gì, đang định rời đi thì hắn thấy một cái rỗ chứa quần áo cũ trong phòng tắm, dù sao đến đây cũng nên kiểm tra một chút, hắn lục lọi đống quần áo cũ của lão Tuấn.

Lục lọi một hồi, Long kiếm được một mảnh giấy nhỏ trong túi quần tây, bên trên nó có một dòng chữ nhỏ : “Cửu Long Phi Thiên Ấn – ấn bằng vàng ròng, bên trên là 9 đầu rồng, bên dưới là một chữ hán to……….

.

” Đây là mảnh giấy mà lão Tuấn ghi lại đặc điểm của Cửu Long Phi Thiên Ấn để tìm kiếm nó qua những nguồn riêng của mình hòng giúp lão Khải lập công nhưng không ngờ lại giúp Long biết được thứ mà hai tổ chức lớn đích thân sang tìm kiếm, vậy là có được thứ hắn cần rồi.

“Hừm….


.

” Long đọc mảnh giấy xong thì đút nó lại vào túi quần, hắn nhanh chóng rời đi, hắn không muốn mình để lại bất cứ giấu vết vì dù là nhỏ nhất vì dù sao vẫn chưa tới thời cơ tốt nhất để rời khỏi, mục tiêu cùa hắn chính là thứ mà bọn chúng đang tìm kiếm dù nó là gì đi nữa.

….

.

“Cửu Long Phi Thiên Ấn sao……được rồi anh sẽ tìm hiểu xem nó là gì…….

.

chắc phải mất một ít thời gian vì có lẽ nó không phổ biến….

.

” Trong điện thoại, Thiên nói với Long sau khi nghe hắn kể về thứ mà có lẽ hai tổ chức đang tìm kiếm ở Sài Gòn.

“Được rồi, anh cũng phải cẩn thận không để bọn chúng lần ra căn nhà”
Long cúp máy, hắn tin tưởng Thiên sẽ không để lộ tung tích, điện đã có lại nên hắn phải trở về nhà bếp thôi.

“Sao rồi?” Thấy con trai trở lại, Xuân nãy giờ lo lắng muốn chết vội ghé sát thầm thì.

“Không có gì, chỉ là ít tin tức thôi mẹ!” Long mỉm cười, hắn không muốn mẹ lo lắng.

“Được rồi, lần sau đừng làm thế nữa, mẹ sợ con có chuyện gì lắm” Xuân thấp giọng dặn dò, đối với cô an nguy của con mình là quan trọng hơn cả.

“Mẹ thương con ghê nha!” Long trêu chọc.

“Cốc” Dám dỡn mẹ hả, Xuân cốc cho Long một cái rõ mạnh trên đầu khiến Long ôm đầu chảy nước mắt, mấy ngày này mẹ dường như rất ngứa tay mỗi khi ở cạnh hắn thì phải.


“Mẹ !”
“Sao nữa?”
“Tối nay mẹ qua ngủ với con nhé, lâu rồi con không được ngủ với mẹ” Long thì thầm với Xuân, trong đầu hắn không hề có bất cứ ý tưởng tà ác nào, chỉ muốn được ôm mẹ ngủ như lúc còn con nít thôi, lúc ấy hạnh phúc biết bao.

“Anh nhìn anh lớn thế kia rồi còn muốn ôm mẹ ngủ, sao không đòi bú sữa luôn đi” Xuân vặn tai Long nói.

“Ui da! Thì mẹ cho thì con bú vậy !”
“Anh dám?” Xuân tăng lực tay.

“Ui da! Con sai rồi ! Á, sao mẹ còn vặn nữa, huhu”
….

.

Đêm tối, Long đang đả tọa thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Hắn thu công bước ra mở cửa, còn ai khác là mẹ hắn trong bộ đồ ngủ đang đứng ngoài cửa nữa.

Trên giường, nằm cạnh mẹ, ngửi thấy hương thơm từ cơ thể mẹ mà Long nao nao vì hương thơm đầy quyến rũ ấy.

“Mẹ thơm quá !” Long không kìm được khen một tiếng.

“Đồ quỷ, ngủ đi” Xuân hắn giọng, không hiểu sao nằm với con trai mà cô cảm giác là lạ, không còn như năm năm trước nữa, có một cái gì đó đã thay đổi.

“Con ôm mẹ nhé!” Long nhớ lại thuở nhỏ nên lên tiếng.

“Cái thằng này, ôm đi” Xuân hừ giọng nhưng vẫn đồng ý để con trai ôm.

“Yêu mẹ nhất!” Long hưng phấn ôm chầm lấy mẹ, cảm giác ấm áp từ thuở nhỏ lại ùa về làm hắn hạnh phúc vô cùng, nhưng vài phút sau, xúc cảm từ bàn tay đang ôm mẹ làm hắn giật mình, không ngờ hắn vô ý đặt tay lên bầu vú của mẹ, một lần nữa sự co giãn tuyệt vời ấy khiến hắn không kìm được mà dục cảm tăng cao.


Xuân ban đầu cũng không để ý khi Long ôm, nhưng mà cô chợt nhận ra ngực mình bị tay con trai đè lên, đã bao lâu rồi cô không gần gũi đàn ông nên khá nhạy cảm với chuyện bị đụng chạm, cô cũng không thể lấy tay gạt tay Long đi vì như thế khác nào cô thừa nhận mình có cảm giác khác thường với con trai, Long cũng không dám động vì hắn sợ mẹ nghĩ xấu về mình, cả hai cứ thế trải qua một đêm trằn trọc đầy mờ ám.

….

.

Ngày hôm sau mưa to như trút nước, một cơn bão sắp sửa quét qua miền Nam nên sấm sét cứ giật ầm ầm trên bầu trời.

Đến chiều, lão Tuấn về nhà với người ngợm ướt sũng và gương mặt hằm hằm như mới bị ai đánh, trong cơn giận dữ lão lao đến ngăn tủ nốc trọn một chai rượu mạnh.

“Mẹ nó chứ! Bọn mày xem tao chả khác gì một con chó” Lão Tuấn say rượu quát ầm cả lên, Long tò mò cũng vội giỏng tai lên nghe.

“đ!t mẹ bọn khốn nạn! Tao mà có cơ hội thì sẽ cho bọn mày cảm giác bị đàn con của tao ăn thịt là như thế nào….

.

hahaha” Lão Tuấn điên cuồng cười như thằng điên.

Đột nhiên Xuân đang lau nhà đi ngang qua, cô cũng không phải lần đầu chứng kiến lão Tuấn say nên cũng không bất ngờ lắm mà tiếp tục công việc của mình, nhưng lần này khác.

“Mẹ nó, con điếm………mày xem thường tao?” Nhìn thấy Xuân đang lau nhà, lão Tuấn gào lên vì tưởng cô khinh thường mình, trong cơn say lão không còn lí trí nữa , ngay lập tức lão nhào tới nắm lấy đầu cô lôi đi xềnh xệch.

Long ở đằng xa thất kinh vội lao tới, hắn dù có bại lộ sức mạnh cũng quyết không để mẹ bị thằng khốn kia hành hạ.

“Làm gì thế……….

mau đưa nó đi…….

còn ra thể thống gì nữa…….

” Trong lúc Long sắp động thì ở cầu thang, lão Khải không biết từ khi nào xuất hiện hét lên khiến Long khựng lại, ngay tức thì có vài ba người hầu vội chạy tới dìu lão Tuấn ra khiêng lên lầu.

Long nhào tới chỗ mẹ, đầu tóc cô bù xù vì vừa bị lão Tuấn nắm mà kéo đi, đau đớn và tủi nhục khiến Xuân nức nở.

“Khóc cái gì mà khóc……….


.

xem lại thân phận mình ở cái nhà này đi….

.

” Lão Khải khó chịu vì Xuân khóc trước mặt người hầu nên gằn giọng.

“Vâng! Con biết rồi” Xuân mím môi lại nói.

“Hừ….

.

” Lão Khải hừ lạnh quay người bước lên lầu, đối với lão đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm, chỉ là chút ít mặt mũi trước kẻ hầu người ở mà thôi.

Nhưng nếu lão Khải để ý kĩ một chút có thể nhìn ra được ở người thanh niên bên cạnh Xuân lúc này đây lại toát ra một vài tia khí đen kịt vặn vẹo, Long đã cố gắng kìm chế hết mức có thể nếu không hắn sợ sẽ ra tay gϊếŧ toàn bộ những kẻ kia mất, chưa phải lúc……hắn phải nhẫn một chút nữa……một chút nữa thôi.

“Phốc….

.

” Long bế Xuân lên đi về phía phòng hắn, nhìn gương mặt tái xanh vì sợ hãi và tủi nhục của mẹ mà hắn thương mẹ vô cùng.

Nằm trên giường, cảm nhận hơi ấm từ con trai, Xuân vùi đầu vào ngực Long khóc, với cô bây giờ chỉ có hắn là người mà cô có thể dựa vào nhất, dù mang tiếng là có hai đứa con trai nhưng Lợi chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ mình một chút nào, thậm chí hắn coi Xuân chẳng khác nào con ở trong nhà, năm tháng được ông nội và cha giáo dục đã biến hắn thành một tên cặn bã.

Sau một hồi, Xuân nín khóc, nước mắt cô ướt đẫm ngực Long, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được một lồng ngực đàn ông đến vậy, nó vừa rắn chắc, vừa ấm áp, Xuân tham lam hít lấy những khí tức ấy.

“Mẹ! Có con đây, mẹ đừng sợ!” Long an ủi.

“Ừm ! Cảm ơn con trai!” Xuân ngẩng đầu lên nhìn gương mặt điển trai của Long vui vẻ cười, may sao cô còn có một đứa con trai như thế này để có thể dựa vào.

Nhìn gương mặt mẹ sưng húp vì khóc, Long tiếc thương đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, hắn không muốn thấy cảnh này lần nào nữa và thề kẻ nào làm mẹ khóc sẽ phải hứng chịu cái chết khủng khϊếp nhất dưới tay hắn.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương