Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai
-
Chương 11
Hoán Sa lập tức cất túi thơm vào trong tay áo và đi về phía sảnh lớn, lúc này người nàng lo lắng nhất chính là mẫu thân.
Qua cánh cửa hé mở, nàng nhìn thấy Lan phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư, khuôn mặt trắng bệch, cốc trà trên tay không ngừng rung động, vài giọt trà đã bắn lên tay nhưng bà không nhận ra.
“Mẫu thân." Nàng bước vào trong.
Nghe thấy tiếng gọi, Lan phu nhân vội vàng lau khoé mắt ươn ướt. “Sa Nhi, sao con lại đến đây?”
“Con vừa nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên. Lưu thúc thúc nói người muốn giữ y ở lại phủ vài ngày.”
“Đúng vậy.”
“Vì sao? Chẳng phải người không cho phép Hoán Linh gặp y sao, bây giờ lại cho y vào hầu phủ?” Hoán Sa quan sát tỉ mỉ thần sắc của Lan phu nhân, mặc dù trông bà có vẻ bình tĩnh nhưng mắt lại hơi đỏ lên. “Mẫu thân, sắc mặt người không tốt, có phải đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải, không có chuyện gì. Ta mới được biết y là con của một cố nhân, lần này đến Nghiệp Thanh có chút công chuyện, nghe nói ta sống ở đây nên đặc biệt đến thăm ta. Ta được biết y thuật của y rất cao minh, liền nghĩ đến bệnh xương khớp của con chưa khỏi, nên cố ý giữ y lại vài ngày, hy vọng y có thể chữa khỏi bệnh cho con.”
Hoá ra mẫu thân đang canh cánh bệnh tình của nàng, nhưng Vũ Văn Sở Thiên có thật là có lòng tốt chữa bênh hay không, nàng không biết được.
“Sa Nhi, để thuận tiện cho việc chữa bệnh cho con, ta sẽ sắp xếp Vũ Văn Sở Thiên ở Mặc Trúc Viên, tuy có chút bất tiện, có điều với mối thâm tình giữa ta và phụ mẫu y, con chỉ cần coi y như huynh trưởng, không cần thiết phải quá câu nệ.” Lan phu nhân đưa tay kéo Hoán Sa ngồi xuống bên cạnh và dặn dò.
“Vâng, con biết rồi.”
“Còn nữa, tâm địa Hoán Linh quá đơn giản, con phải lưu tâm một chút, đừng để chúng tiếp xúc với nhau quá nhiều.”
“Mẫu thân hãy yên tâm, Sa Nhi nhất định không để hắn làm tổn thương Hoán Linh.”
Bắt gặp ánh mắt của Lan phu nhân có chút mơ hồ, Hoán Sa cảm thấy lần “lưu lại ngắn ngày” này của Vũ Văn Sở Thiên không hề đơn giản. Nàng do dự một chút, thăm dò rồi từ từ hỏi: “Mẫu thân, chắc người biết Vũ Văn Sở Thiên là vương gia của Tuyên Quốc?”
“Ta biết. Phụ thân y, Vũ Văn Cô Vũ, vốn là hoàng tử chính tông của Tuyên Quốc, vì né tránh tranh đấu hoàng quyền mà rời bỏ Tuyên Quốc, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số kiếp bị gian thần hãm hại. Nhiều năm về trước, Vũ Văn Sở Thiên nhận tổ quy tông, kế thừa vương vị của 1 phụ thân.”
"Hiện nay Tuyên Quốc đang nhăm nhăm đối đầu Ương Quốc, Vũ Văn Sở Thiên ở lại một thời gian tại hầu phủ, mẫu thân không sợ y có ý đồ khác ư?" Hoán Sa lo lắng bồn chồn, không ngờ rằng Lan phu nhân lại chẳng chút mảy may nghi ngờ.
"Y không thế đâu. Ta và phụ thân y có cùng cội nguồn, ta tin y sẽ không làm hại người trong phủ. Y lưu lại một thời gian tại hầu phủ, cũng chỉ để trị bệnh cho con, không có ý khác."
Thấy trong lòng mẫu thân đã có tính toán, Hoán Sa bớt lo lắng, chợt nghĩ đến một việc. "Mẫu thân, người chắc từng nghe nói, bên cạnh Vũ Văn Sở Thiên có một nữ tử lên Tiểu Trần?"
“ Tiểu Trần?" Lan phu nhân bỗng nhiên ngước mắt lên. “Con hỏi chuyện này làm gì?"
“Tối qua, Vũ Văn Sở Thiên đã đến hậu viện, vừa hay bắt gặp con…”
“Y đã đến hầu phủ?”
“Vâng, có điều dường như y không có ác ý gì, chỉ luôn miệng gọi con là “Tiểu Trần”, còn nói những lời rất lạ lùng. Mẫu thân, người có biết Tiểu Trần là ai không?”
Lan phu nhân suy nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Là Vũ Văn Lạc Trần, muội muội của y. Phụ mẫu y mất sớm, hai người họ từ nhỏ đã phải dựa vào nhau mà sống, tình cảm rất tốt.”
Chả trách tối qua y lại dịu dàng như vậy, hoá ra là vì muội muội từng là sinh mệnh của y. Có một ca ca như vậy, Vũ Văn Lạc Trần chắc rất hạnh phúc. Thế nhưng, vừa nghĩ đến câu: “Ta biết mà, muội nhất định còn sống…” của y, Hoán Sa liền cảm thấy lạnh người.
“Mẫu thân, vậy Vũ Văn Lạc Trần giờ ở nơi đâu?”
“Nhiều năm trước, nàng ta sắp được gả cho Lục Khung Y của thiên hạ đệ nhất trang, nhưng không hiểu sao lại mất tích, kể từ đó chưa thấy lộ diện.”
Hoán Sa chau mày nghĩ: Trước khi thành thân lại mất tích một cách kỳ lạ, đây vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa người con gái này còn là muội muội của Vũ Văn Sở Thiên, vị hôn thê của Lục Khung Y.
Lục Khung Y này nhất định là nhân vật đáng để nhắc đến trong giang hồ trung nguyên, mà nhắc đến hắn, không thể không nhắc đến Vô Nhiên sơn trang.
Vô Nhiên sơn trang là thế gia lớn nhất ở trung nguyên, vô cùng giàu có. Sự chính nghĩa của lão trang chủ Lục Vô Nhiên cùng với kiếm pháp đứng đầu thiên hạ của Lục gia khiến cho Vô Nhiên sơn trang càng được tôn sùng, người trong giang hồ gọi nó là “thiên hạ đệ nhất trang”.
Lục Vô Nhiên có một con trai và một con gái. Con trai Lục Lâm Phong kiếm thuật xuất sắc, nhưng bản tính lại độc ác, tâm thuật bất chính; con gái Lục Lâm Nhiễm xinh đẹp lay động lòng người, tính tình thẳng thắn, kiếm pháp cũng được chân truyền từ Lục Vô Nhiên, xuất thần nhập hoá, từng là người con gái phi thường khiến bao nam nhân trong giang hồ say đắm, cũng là người kế thừa mà Lục Vô Nhiên nhắm đến.
Ai dám nghĩ, hai mươi năm trước, tổ chức sát thủ bí mật Dạ Kiêu nổi lên trong giang hồ, đã tiêu diệt các đại thế gia, đột kích các môn phái lớn có tiếng. Vô Nhiên sơn trang cũng không tránh khỏi kiếp nạn, Lục Vô Nhiên trúng độc, Lục Lâm Phong và Lục Lâm Nhiễm cũng lần lượt bị ám sát. Số người ít ỏi còn sót lại của Lục gia chỉ còn con trai của Lục Lâm Phong, Lục Khung Y, và con trai của Lục Lâm Nhiễm, chính là Vũ Văn Sở Thiên.
Lục Vô Nhiên bị bệnh tật bám riết nhiều năm nên trưởng tôn Lục Khung Y được định là thiếu chủ của Vô Nhiên sơn trang, nắm giữ mọi sự vụ. Nhưng ba năm trước, Lục Khung Y đột nhiên qua đời, chủ nhân của Vô Nhiên sơn trang đổi thành Vũ Văn Sở Thiên.
Về nguyên nhân cái chết của Lục Khung Y, người trong giang hồ bàn tán xôn xao, có người nói hắn làm nhiều điều ác, phải tự gánh lấy hậu quả, cũng có người nói rằng Vũ Văn Sở Thiên vì tranh đoạt Vô Nhiên sơn trang, đã bày kế hãm hại hắn. Rốt cuộc sự thật ra sao, Hoán Sa chưa bao giờ để tâm, càng chưa bao giờ có ý định truy xét rõ ràng. Bây giờ nghĩ lại, trong chuyện này chưa biết chừng đúng là có một vài bí mật như lời đồn, hoặc là có lien quan đến Vũ Văn Lạc Trần.
Thu lại suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Hoán Sa lại hỏi: “Mẫu thân, người từng quen biết phụ mẫu của Vũ Văn Sở Thiên, hẳn đã từng gặp Vũ Văn Lạc Trần. Con và nàng có thật là rất giống nhau không?”
“Ta…” Lan phu nhân ngập ngừng một chút rồi nói: “Đã từng gặp, cũng hơi hơi giống.”
“Giống đến mức ca ca từ nhỏ lớn lên cùng nàng ấy cũng nhận sai người?”
“Có thể Vũ Văn Sở Thiên quá thương nhớ muội muội nên mới nhận nhầm chăng.”
“Ồ, nếu tình cảm của y với muội muội sâu đậm như vậy, chắc chắn là người trọng tình. Kiểu người này mặc dù lạnh lung ngạo mạn, nhưng một khi đã động long, hẳn là đến chết cũng không nguôi?”
Lan phu nhân bật cười, nụ cười mang chút ưu tư. “Đúng, giống hệt cha con, động lòng rồi thì đến chết không thay đổi!”
Hoán Sa hiếm khi nghe thấy mẫu thân nhắc đến phụ thân. Có những người con gái, một khi đã yêu ai đó, sẽ không ngừng nhắc đến người ấy, dường như mọi thời khắc đều nhớ đến người ấy, nhưng cũng rất nhanh quên. Lại có những nữ nhân không bao giờ nhắc đến người họ yêu, bởi vì không cần nhắc đến, cũng mãi mãi không xóa nhòa được hình bóng người yêu trong ký ức.
Hoán Sa nhìn xa xăm về phía chân trời, không biết phụ thân trên kia có từng nhớ nhung bọn họ không.
Sau khi trò chuyện với mẫu thân, Hoán Sa rời tiền sảnh chẩm chậm bước đến hậu viện.
Truyện được type bởi windchime,diendanlequydon.com.
Biết được "Tiểu Trần" là ai, trong lòng Hoán Sa mơ hồ như bị bao phủ bởi sương mù, không thể gạt đi, cũng không thể nhìn thấu. Một mùi hương ấm áp nhè nhẹ từ tay áo tỏa ra, nàng lấy túi thơm từ trong đó ra, ngón tay chạm vào hình thêu hoa đào phía trên, liền nhớ đến nụ cười sâu xa của Vũ Văn Sở Thiên. Bỗng nhiên nàng thấy tim mình đập nhanh hơn. Trước giờ nàng vốn điềm tĩnh, bất cứ ai, bất cứ việc gì cũng không thể khiến nàng dậy sóng. Cho dù là Tiêu Tiềm, người mà nàng âm thầm ngưỡng mộ, cũng chưa từng khiến nàng có cảm xúc mạnh mẽ như này, vậy mà Vũ Văn Sở Thiên lại luôn khiến cho tâm trạng nàng không thể bình ổn.
Nàng vô thức đi qua hành lang rồi đến phía ngoài cửa khuê phòng. Đối diện chỗ nàng ở chính là Mặc Trúc Viên. Biệt viện vốn bí bức từ rất lâu này giờ đây lại vô cùng náo nhiệt, các thị nữ đi đi lại lại dưới sự chỉ đạo của quản gia, rộn ràng tất bật, vì sắp xếp cho Vũ Văn Sở Thiên.
Nàng quay người đi vào Mặc Trúc Viên. Quản gia ngênh đón, khom người nói: "Đại tiểu thư, người đến rồi."
“Ta đến xem có cần giúp gì không.” Hoán Sa quét ánh mắt qua khoảnh sân nhỏ được thu dọn sạch sẽ, tinh tươm. “Lưu thúc, thúc bố trí ổn thoả cả rồi phải không?”
“Bố trí xong rồi, tôi đã ra lệnh cho người quét dọn sạch sẽ Trúc Viên, cũng thay luôn đệm lụa tơ tằm mới. Vốn dĩ còn định sắp xếp Nha Nhi qua hầu hạ Vũ Văn công tử, nhưng công tử nói đã quen với sự yên tĩnh rồi, không quen có thị nữ hầu hạ.”
“Vâng.” Hoán Sa gật đầu, lướt qua hai thị nữ má đỏ hây hây đi vào trong phòng.
Qua cánh cửa hé mở, nàng nhìn thấy Lan phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư, khuôn mặt trắng bệch, cốc trà trên tay không ngừng rung động, vài giọt trà đã bắn lên tay nhưng bà không nhận ra.
“Mẫu thân." Nàng bước vào trong.
Nghe thấy tiếng gọi, Lan phu nhân vội vàng lau khoé mắt ươn ướt. “Sa Nhi, sao con lại đến đây?”
“Con vừa nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên. Lưu thúc thúc nói người muốn giữ y ở lại phủ vài ngày.”
“Đúng vậy.”
“Vì sao? Chẳng phải người không cho phép Hoán Linh gặp y sao, bây giờ lại cho y vào hầu phủ?” Hoán Sa quan sát tỉ mỉ thần sắc của Lan phu nhân, mặc dù trông bà có vẻ bình tĩnh nhưng mắt lại hơi đỏ lên. “Mẫu thân, sắc mặt người không tốt, có phải đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải, không có chuyện gì. Ta mới được biết y là con của một cố nhân, lần này đến Nghiệp Thanh có chút công chuyện, nghe nói ta sống ở đây nên đặc biệt đến thăm ta. Ta được biết y thuật của y rất cao minh, liền nghĩ đến bệnh xương khớp của con chưa khỏi, nên cố ý giữ y lại vài ngày, hy vọng y có thể chữa khỏi bệnh cho con.”
Hoá ra mẫu thân đang canh cánh bệnh tình của nàng, nhưng Vũ Văn Sở Thiên có thật là có lòng tốt chữa bênh hay không, nàng không biết được.
“Sa Nhi, để thuận tiện cho việc chữa bệnh cho con, ta sẽ sắp xếp Vũ Văn Sở Thiên ở Mặc Trúc Viên, tuy có chút bất tiện, có điều với mối thâm tình giữa ta và phụ mẫu y, con chỉ cần coi y như huynh trưởng, không cần thiết phải quá câu nệ.” Lan phu nhân đưa tay kéo Hoán Sa ngồi xuống bên cạnh và dặn dò.
“Vâng, con biết rồi.”
“Còn nữa, tâm địa Hoán Linh quá đơn giản, con phải lưu tâm một chút, đừng để chúng tiếp xúc với nhau quá nhiều.”
“Mẫu thân hãy yên tâm, Sa Nhi nhất định không để hắn làm tổn thương Hoán Linh.”
Bắt gặp ánh mắt của Lan phu nhân có chút mơ hồ, Hoán Sa cảm thấy lần “lưu lại ngắn ngày” này của Vũ Văn Sở Thiên không hề đơn giản. Nàng do dự một chút, thăm dò rồi từ từ hỏi: “Mẫu thân, chắc người biết Vũ Văn Sở Thiên là vương gia của Tuyên Quốc?”
“Ta biết. Phụ thân y, Vũ Văn Cô Vũ, vốn là hoàng tử chính tông của Tuyên Quốc, vì né tránh tranh đấu hoàng quyền mà rời bỏ Tuyên Quốc, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số kiếp bị gian thần hãm hại. Nhiều năm về trước, Vũ Văn Sở Thiên nhận tổ quy tông, kế thừa vương vị của 1 phụ thân.”
"Hiện nay Tuyên Quốc đang nhăm nhăm đối đầu Ương Quốc, Vũ Văn Sở Thiên ở lại một thời gian tại hầu phủ, mẫu thân không sợ y có ý đồ khác ư?" Hoán Sa lo lắng bồn chồn, không ngờ rằng Lan phu nhân lại chẳng chút mảy may nghi ngờ.
"Y không thế đâu. Ta và phụ thân y có cùng cội nguồn, ta tin y sẽ không làm hại người trong phủ. Y lưu lại một thời gian tại hầu phủ, cũng chỉ để trị bệnh cho con, không có ý khác."
Thấy trong lòng mẫu thân đã có tính toán, Hoán Sa bớt lo lắng, chợt nghĩ đến một việc. "Mẫu thân, người chắc từng nghe nói, bên cạnh Vũ Văn Sở Thiên có một nữ tử lên Tiểu Trần?"
“ Tiểu Trần?" Lan phu nhân bỗng nhiên ngước mắt lên. “Con hỏi chuyện này làm gì?"
“Tối qua, Vũ Văn Sở Thiên đã đến hậu viện, vừa hay bắt gặp con…”
“Y đã đến hầu phủ?”
“Vâng, có điều dường như y không có ác ý gì, chỉ luôn miệng gọi con là “Tiểu Trần”, còn nói những lời rất lạ lùng. Mẫu thân, người có biết Tiểu Trần là ai không?”
Lan phu nhân suy nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Là Vũ Văn Lạc Trần, muội muội của y. Phụ mẫu y mất sớm, hai người họ từ nhỏ đã phải dựa vào nhau mà sống, tình cảm rất tốt.”
Chả trách tối qua y lại dịu dàng như vậy, hoá ra là vì muội muội từng là sinh mệnh của y. Có một ca ca như vậy, Vũ Văn Lạc Trần chắc rất hạnh phúc. Thế nhưng, vừa nghĩ đến câu: “Ta biết mà, muội nhất định còn sống…” của y, Hoán Sa liền cảm thấy lạnh người.
“Mẫu thân, vậy Vũ Văn Lạc Trần giờ ở nơi đâu?”
“Nhiều năm trước, nàng ta sắp được gả cho Lục Khung Y của thiên hạ đệ nhất trang, nhưng không hiểu sao lại mất tích, kể từ đó chưa thấy lộ diện.”
Hoán Sa chau mày nghĩ: Trước khi thành thân lại mất tích một cách kỳ lạ, đây vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa người con gái này còn là muội muội của Vũ Văn Sở Thiên, vị hôn thê của Lục Khung Y.
Lục Khung Y này nhất định là nhân vật đáng để nhắc đến trong giang hồ trung nguyên, mà nhắc đến hắn, không thể không nhắc đến Vô Nhiên sơn trang.
Vô Nhiên sơn trang là thế gia lớn nhất ở trung nguyên, vô cùng giàu có. Sự chính nghĩa của lão trang chủ Lục Vô Nhiên cùng với kiếm pháp đứng đầu thiên hạ của Lục gia khiến cho Vô Nhiên sơn trang càng được tôn sùng, người trong giang hồ gọi nó là “thiên hạ đệ nhất trang”.
Lục Vô Nhiên có một con trai và một con gái. Con trai Lục Lâm Phong kiếm thuật xuất sắc, nhưng bản tính lại độc ác, tâm thuật bất chính; con gái Lục Lâm Nhiễm xinh đẹp lay động lòng người, tính tình thẳng thắn, kiếm pháp cũng được chân truyền từ Lục Vô Nhiên, xuất thần nhập hoá, từng là người con gái phi thường khiến bao nam nhân trong giang hồ say đắm, cũng là người kế thừa mà Lục Vô Nhiên nhắm đến.
Ai dám nghĩ, hai mươi năm trước, tổ chức sát thủ bí mật Dạ Kiêu nổi lên trong giang hồ, đã tiêu diệt các đại thế gia, đột kích các môn phái lớn có tiếng. Vô Nhiên sơn trang cũng không tránh khỏi kiếp nạn, Lục Vô Nhiên trúng độc, Lục Lâm Phong và Lục Lâm Nhiễm cũng lần lượt bị ám sát. Số người ít ỏi còn sót lại của Lục gia chỉ còn con trai của Lục Lâm Phong, Lục Khung Y, và con trai của Lục Lâm Nhiễm, chính là Vũ Văn Sở Thiên.
Lục Vô Nhiên bị bệnh tật bám riết nhiều năm nên trưởng tôn Lục Khung Y được định là thiếu chủ của Vô Nhiên sơn trang, nắm giữ mọi sự vụ. Nhưng ba năm trước, Lục Khung Y đột nhiên qua đời, chủ nhân của Vô Nhiên sơn trang đổi thành Vũ Văn Sở Thiên.
Về nguyên nhân cái chết của Lục Khung Y, người trong giang hồ bàn tán xôn xao, có người nói hắn làm nhiều điều ác, phải tự gánh lấy hậu quả, cũng có người nói rằng Vũ Văn Sở Thiên vì tranh đoạt Vô Nhiên sơn trang, đã bày kế hãm hại hắn. Rốt cuộc sự thật ra sao, Hoán Sa chưa bao giờ để tâm, càng chưa bao giờ có ý định truy xét rõ ràng. Bây giờ nghĩ lại, trong chuyện này chưa biết chừng đúng là có một vài bí mật như lời đồn, hoặc là có lien quan đến Vũ Văn Lạc Trần.
Thu lại suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Hoán Sa lại hỏi: “Mẫu thân, người từng quen biết phụ mẫu của Vũ Văn Sở Thiên, hẳn đã từng gặp Vũ Văn Lạc Trần. Con và nàng có thật là rất giống nhau không?”
“Ta…” Lan phu nhân ngập ngừng một chút rồi nói: “Đã từng gặp, cũng hơi hơi giống.”
“Giống đến mức ca ca từ nhỏ lớn lên cùng nàng ấy cũng nhận sai người?”
“Có thể Vũ Văn Sở Thiên quá thương nhớ muội muội nên mới nhận nhầm chăng.”
“Ồ, nếu tình cảm của y với muội muội sâu đậm như vậy, chắc chắn là người trọng tình. Kiểu người này mặc dù lạnh lung ngạo mạn, nhưng một khi đã động long, hẳn là đến chết cũng không nguôi?”
Lan phu nhân bật cười, nụ cười mang chút ưu tư. “Đúng, giống hệt cha con, động lòng rồi thì đến chết không thay đổi!”
Hoán Sa hiếm khi nghe thấy mẫu thân nhắc đến phụ thân. Có những người con gái, một khi đã yêu ai đó, sẽ không ngừng nhắc đến người ấy, dường như mọi thời khắc đều nhớ đến người ấy, nhưng cũng rất nhanh quên. Lại có những nữ nhân không bao giờ nhắc đến người họ yêu, bởi vì không cần nhắc đến, cũng mãi mãi không xóa nhòa được hình bóng người yêu trong ký ức.
Hoán Sa nhìn xa xăm về phía chân trời, không biết phụ thân trên kia có từng nhớ nhung bọn họ không.
Sau khi trò chuyện với mẫu thân, Hoán Sa rời tiền sảnh chẩm chậm bước đến hậu viện.
Truyện được type bởi windchime,diendanlequydon.com.
Biết được "Tiểu Trần" là ai, trong lòng Hoán Sa mơ hồ như bị bao phủ bởi sương mù, không thể gạt đi, cũng không thể nhìn thấu. Một mùi hương ấm áp nhè nhẹ từ tay áo tỏa ra, nàng lấy túi thơm từ trong đó ra, ngón tay chạm vào hình thêu hoa đào phía trên, liền nhớ đến nụ cười sâu xa của Vũ Văn Sở Thiên. Bỗng nhiên nàng thấy tim mình đập nhanh hơn. Trước giờ nàng vốn điềm tĩnh, bất cứ ai, bất cứ việc gì cũng không thể khiến nàng dậy sóng. Cho dù là Tiêu Tiềm, người mà nàng âm thầm ngưỡng mộ, cũng chưa từng khiến nàng có cảm xúc mạnh mẽ như này, vậy mà Vũ Văn Sở Thiên lại luôn khiến cho tâm trạng nàng không thể bình ổn.
Nàng vô thức đi qua hành lang rồi đến phía ngoài cửa khuê phòng. Đối diện chỗ nàng ở chính là Mặc Trúc Viên. Biệt viện vốn bí bức từ rất lâu này giờ đây lại vô cùng náo nhiệt, các thị nữ đi đi lại lại dưới sự chỉ đạo của quản gia, rộn ràng tất bật, vì sắp xếp cho Vũ Văn Sở Thiên.
Nàng quay người đi vào Mặc Trúc Viên. Quản gia ngênh đón, khom người nói: "Đại tiểu thư, người đến rồi."
“Ta đến xem có cần giúp gì không.” Hoán Sa quét ánh mắt qua khoảnh sân nhỏ được thu dọn sạch sẽ, tinh tươm. “Lưu thúc, thúc bố trí ổn thoả cả rồi phải không?”
“Bố trí xong rồi, tôi đã ra lệnh cho người quét dọn sạch sẽ Trúc Viên, cũng thay luôn đệm lụa tơ tằm mới. Vốn dĩ còn định sắp xếp Nha Nhi qua hầu hạ Vũ Văn công tử, nhưng công tử nói đã quen với sự yên tĩnh rồi, không quen có thị nữ hầu hạ.”
“Vâng.” Hoán Sa gật đầu, lướt qua hai thị nữ má đỏ hây hây đi vào trong phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook