Lý trí, lý trí nào! Anh tự nhận là người đàn ông lý trí, gặp chuyện lớn gì cũng có thể cười to, người đàn ông tốt cười cho qua chuyện, nhưng lúc nửa người dưới của mình sưng đau, thực sự có thể giữ lý trí hả?
Ngực bự, anh thích ngực bự —– Funabashi Hikari nhắc nhở mình thêm lần nữa, cậu trai trước mắt không có ngực bự đâu ok? Giống ngực bự nhiều nhất thì cùng lắm chỉ có đầu nhũ cũng phấn hồng thôi.

Nhưng cái miệng của anh đã mút loạn lên, ngón tay cái còn xoa nắn một bên khác.
“A… Thoải mái… Sướng quá…”
Takeda Keita ở bên dưới run rẩy thân mình, đôi mắt mông lung ngập nước, dáng vẻ quyến rũ như muốn bị đàn ông chịch.

Dù Funabashi Hikari có lý trí hơn nữa, thích ngực bự thì cũng bị cậu quyến rũ đến mức hoa mắt chóng mặt, không còn chút năng lực phán đoán nào.
“Đừng có kêu nữa! Khốn nạn, là con trai thì tự chủ dùm tôi đi ok!”
Dù mắng thì mắng thế, nhưng người không có tự chủ nhất có khi chính là anh.
Tay của Funabashi Hikari đã xoa lên chỗ đấy của Takeda Keita —– Rõ ràng sờ “nơi đó” của người đàn ông khác là chuyện khó khăn nhất đối với anh, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hoá, biến hoá không bằng được cương, nửa người dưới của anh sắp đau muốn nổ rồi.
Coi Takeda Keita thành nữ sinh ngực phẳng đi! Chỉ cần có chỗ có thể đi vào là được rồi… Funabashi Hikari bắt đầu tự chà đạp ý chí của mình để thuyết phục bản thân.
Tách mông của Takeda Keita ra, ngón tay của Funabashi Hikari ấn vào trong mật huyệt.

Ngón tay trượt vào, bên trong vừa nóng vừa chặt, chỉ đâm chọc một lúc, nhóc đậu hũ non đã kêu đến mức lỗ tai anh sắp điếc đến nơi, nửa người dưới của anh càng thêm đau đớn.
Anh tăng thêm một ngón tau nữa, bên trong rất co dãn bọc lại ngay lập tức.

Chỗ chân và đùi của nhóc đậu hũ non, bắp thịt trắng như tuyết không ngừng run rẩy, tiếng kêu của Takeda Keita lại càng cao hơn nữa, run rẩy hơn nữa.
“Nóng quá, tê lắm, ưm a a…”
“Chặt quá… Cậu đừng kêu nữa được không! Cậu là nam hay nữ hả? Kêu thành thế này, nghe được sao?” – Tiếng kêu của nhóc đậu hũ non phiếm tình quá, Funabashi Hikari vội vàng răn dạy.

Nhưng hình ảnh trước mắt cũng rất sắc tình.

Thân thể trắng tuyết của nhóc đậu hũ non nhiễm thêm màu phấn hồng nhàn nhạt của hoa anh đào, bên trong vừa nóng vừa ngậm lấy ngón tay, giờ tuy chưa đi vào nhưng Funabashi Hikari cũng hiểu rõ, chỉ cần đi vào thì nhất định sướng cực kỳ.
Coi cậu là con gái, chỉ cần có lỗ là được —– Funabashi Hikari không ngừng tự thôi miên mình.
Nâng lên cái mông trước mắt, lúc chậm chạm đâm lên trước, Funabashi Hikari suýt nữa gầm nhẹ lên.
Sướng quá! Chặt lắm, nữ sinh cũng không chặt thế đâu nhỉ?
“Đau, đau quá…”
“Tư thế đối mặt thì sẽ dễ đi vào hơn chút, cậu chịu khó xíu…”
Funabashi Hikari lại ép vào thêm một chút.

Nóng quá, mềm nữa, sướng đến mức người anh đổ mồ hôi!/ Cảm giác tê dại trước đây khi chạm vào cánh tay của Takeda Keita, giờ khắc này leo hết lên lưng anh; còn trên mặt của Takeda Keita cũng tràn đầy mồ hôi, nước mắt đau đớn ngập trong hốc mắt.
Anh cúi đầu, cố gắng hít sâu, định đi vào chậm hơn nữa vì để ý đến cảm nhận cho cậu, giúp Takeda Keita có thể chịu được; nhưng mật huyệt của Takeda Keita thực sự rất mềm mại nóng bỏng, Funabashi Hikari ở bên trong càng cứng hơn nữa, chính anh cũng phải cắn răng chịu đựng.
“A a! Không, không muốn…”
Funabashi Hikari đâm vào chỗ sâu hơn, lướt qua cái điểm nổi lên chỗ sâu nhất kia, lập tức cảm nhận được người phía dưới run rên, thanh âm quyến rũ khẽ kêu ra, khiến người ta không rõ rốt cuộc cậu muốn hay không muốn.
Kệ cậu, anh chịu không nổi! Funabashi Hikari đâm vào lần nữa, thêm lần nữa, lần thứ hai nữa, thêm lần thứ ba, cuối cùng đã trở thành rút ra một ít rồi lại đâm vào càng sâu.
Chuyện thế này vốn là bản năng của phái nam, có thể bắt đầu ngay lập tức, mà Takeda Keita cũng càng kêu càng vang, khuôn mặt càng ngày càng hồng, mồ hơi càng ngày càng nhiều, nhìn càng ngày càng đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến anh quên mất cậu đáng ghét thế nào, xấu xa biết bao.
Dường như tất cả những việc kia đều không quan trọng, quan trọng là cậu ở trên giường đáng yêu đến nhường nào là được!

Funabashi Hikari thoải mái đến mức không muốn bò dậy.

Làm quá tập trung quên mình, anh thở hổn hển.

Takeda Keita còn ngồi phịch bên cạnh anh, mềm nhũn cả người, tay anh hơi dùng sức ôm lấy cậu, làn da mềm mại đẫm mồ hôi của cậu lập tức dính sát lên cơ thể cũng đổ mồ hôi của anh, cơ thể nỏng bóng của hai người dán vào nhau khiến anh cực kỳ thoải mái.
Anh cúi xuống nhìn, nhóc đậu hũ non chớp chớp mắt, bờ mi dịu dàng vừa dài vừa đen, rủ bóng trước đôi mắt của cậu.
Takeda Keita chớp thêm lần nữa, rồi thêm lần nữa, sau đó trừng to đôi mắt, như muốn ăn anh bằng ánh mắt đó vậy.
“Anh… sao anh lại ở đây?” – Bây giờ Takeda Keita mới nhận ra mình trần chuồng, hơn nữa nơi eo mông truyền đến cảm giác nhói đau, sợ hãi đẩy Funabashi Hikari ra – “Anh làm gì tôi thế?”
Sắc mặt Funabashi Hikari cũng đỏ lên, bộ dáng hoang mang như bị bắt gian tại giường.

Lửa nơi nửa người dưới đã lui nhưng hoảng loạn trong trái tim thì tăng vọt.

Phải giải thích tình huống này kiểu gì đây? Anh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói ra sự thật.
“Cậu… thần trí cậu hơi mơ màng, tôi cứ nghĩ là cậu đang hít thuốc phiện, nhưng rồi mới phát hiện ra tình hình của cậu hơi sai sai, sau đó tôi… tôi…” – Tôi nhân tiện đè cậu luôn —– lời này nói ra sao cứ kỳ kỳ! Bởi vì chột dạ nên Funabashi Hikari ấp a ấp úng.
Khuôn mặt non nớt của Takeda Keita tràn đầy phẫn nộ, nhìn như muốn phân thây anh vậy.
“Anh cưỡng hiếp tôi? Đáng ghét, tên khốn anh cưỡng hiếp tôi!”
Takeda Keita rút ra kết luận từ sự chột dạ của Funabashi Hikari và cơ thể bủn rủn của mình, không chỉ gào thét mà còn dâng tặng năm vệt máu trên mặt Funabashi Hikari, như bé mèo hoang đang khóc lóc om sòm.
Cưỡng hiếp cậu?
Funabashi Hikari há to miệng.

Từ đâu mà đưa ra được kết luận này? Hơn nữa cậu cào anh đau quá!
Funabashi Hikari đứng dậy mặc quần lên, hơi nhụt chí.

Ban nãy đó là cưỡng… sao?
Nói chuyện phải có lương tâm chứ! Cưỡng hiếp ý là một người khác tâm không cam lòng không nguyện chứ? Nhưng ban nãy rõ ràng Takeda Keita rất sướng mà, cũng chính cậu cứ luôn kêu anh hút! Nếu không thì sao anh có thể mất đi lý trí hút mãi, hút đến mức anh biến thành sói hoang phát tình luôn chứ?
Nhưng thanh âm chính trực khác trong đầu Funabashi Hikari phản bác: Tình hình như thế có thể có trăm nghìn cách xử lý, ví dụ như đưa cậu đến bệnh viện hoặc đưa cậu về nhà; đè cậu xuống là cách bết bát nhất đấy! Funabashi Hikari mày đừng có xạo sự, mày đang làm chuyện xấu đấy!
“Tôi sao có thể cưỡng… cậu nghĩ nhiều quá!” – Chột dạ! Chột dạ quá! Sao tiếng của mình lại thế này, chột dạ đến mức này thế?
“Đáng ghét, tên khốn nhà anh, anh còn dám xạo sự à! Sự thực ngay trước mắt đây, anh đừng coi tôi dễ bị ức hiếp nhé, tên khốn này, tôi muốn kiện anh!”
Takeda Keita nhảy qua, dùng cả tay và chân lung tung đánh Funabashi Hikari, cuối cùng còn dã man đá nửa người dưới của anh, đau đến mức Funabashi Hikari ôm đũng quần, đau thở không ra.
Bởi vì chột dạ nên anh không đỡ lại, muốn để nhóc đậu hũ non đánh cho đã —– nhưng mẹ kiếp nhóc đậu hũ non này hơi quá đáng rồi đấy nhé, cậu đánh mạnh quá đấy? Còn đá “hùng phong” của anh, nhỡ hại anh bị bất lực thì sao đây hả?
Không để ý chút chính trực yếu ớt trong lòng, Funabashi Hikari bắt đầu nói không lựa lời, liến thoắng cứ như đúng rồi nói:
“Cậu xong chưa thế? Tôi thích nữ sinh ngực bự, ngực cậu bự chỗ nào? Do ban nãy cậu cứ bảo tôi hút đi, hút đi, cũng chính cậu tự banh mông mình, lắc người dính lại gần tôi, tôi mới là người bị hại! Tôi bị cậu cưỡng hiếp đấy ok?” – Funabashi Hikari chửi ầm lên, sau khi nói ra thì nội tâm cũng đỡ hơn phần nào, không sai, tất cả đều là lỗi của nhóc đậu hũ non, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cậu.

Anh cây ngay không sợ chết đứng, cũng không chột dạ – “Cậu đi theo đàn anh cắn thuốc vào trong mật thất, bị gã chuốc thuốc, tôi còn cứu cậu đấy! Lúc đó quần áo cậu đã cởi một nửa rồi, còn bảo tôi chịch cậu, tôi cũng phải cố lắm đấy, cậu có biết thôi không tình nguyện biết bao không hả? Nếu không phải coi cậu thành nữ sinh ngực phẳng trong đầu, ép mình nghĩ chỉ cần có chỗ đâm là được thì sao tôi có thể làm chuyện như vậy với nam sinh cơ chứ!” – Funabashi Hikari nói nhanh như gió, nhìn sắc mặt Takeda Keita vốn đỏ lên vì giận dần dần xanh mét.
Hừ, để cậu tự mình tỉnh lại đi.
Sau khi Funabashi Hikari cầm quần áo mặc vào, chuẩn bị rời đi, không ngờ Takeda Keita bỗng nhiên bất chấp tất cả, cánh tay gầy yếu nhấc cái tủ gỗ bên cạnh lên, đập vào lưng anh!
Funabashi Hikari bị tủ đập ngã xuống đất, sau đó Takeda Keita xuông lên, đấm cho anh vài cái, cú nào cú nấy vừa mạng vừa tàn nhẫn.
Hồi cấp 2 cậu từng tham gia câu lạc bộ quyền anh! Funabashi Hikari bị cậu đánh cho suýt tắt thở, hơn nữa Takeda Keita cứ đánh mãi, không hề ngừng tay, tựa như muốn đánh chết anh vậy.
Funabashi Hikari cáu cực kỳ.


Nói về sức mạnh thì anh đã quen vận động nhiều năm nào có thể thua Takeda Keita cơ chứ! Anh nặng nề đẩy cậu ra, chùi máu bên miệng, giận dữ hét:
“Cậu đừng có quá đáng! Takeda Keita, tôi không thể hiếp cậu, tôi vốn không có hứng thú với cậu!”
Takeda Keita bị anh đẩy sang một bên nhưng trong đôi mắt vẫn còn bốc lửa, đứng dậy tiếp tục trần trụi cả người công kích Funabashi Hikari.

Đôi mắt của Funabashi Hikari không nhịn được nhìn về chỗ kín giữa hai chân cậu, còn đang có chất lỏng chảy xuống.

Cổ họng anh “ực” một tiếng.

Đấy là của anh chảy ra từ trong huyệt mềm của nhóc đậu hũ non…
Cảnh đẹp kiều diễm này khiến trán anh đổ mồ hôi lần nữa, ban nãy bên trong nhóc đậu hũ non vừa mềm vừa thích, dáng vẻ quyến rũ khi khẽ kêu rên và cảm giác sung sướng khi ngón tay của nhóc đậu hũ non bám lấy vai anh khi anh đâm vào sâu… Tâm tư của Funabashi Hikari không thể khống chế nổi, anh phát hiện mình lại bắt đầu cứng rồi.
“Anh còn nhìn! Khốn nạn, bao còn không đeo, nhỡ anh bị bệnh thì sao đây hả?” – Takeda Keita cũng nhận ra chân của mình chảy xuống gì đó, cáu!
Ngậm máu phun người cũng chỉ đến thế mà thôi! Gì mà bệnh hay không? Anh đây biết giữ mình, nào có khả năng mắc bệnh gì cơ chứ! Nếu mắc bệnh thì chỉ có thể là nhóc đậu hũ non.

Trời mới biết cậu đã lên giường với bao nhiêu người rồi cơ chứ?
Bởi vì quá tức giận, Funabashi Hikari không thể nào quản được miệng mình:
“Tôi bệnh? Điên à! Tôi thấy người mắc bệnh phải là cậu đấy.

Cậu thích khoe khoang lẳng lơ thế, không chừng cũng chuyên môn lạm giao, từng lên giường với hơn trăm người rồi, cậu đừng có lây cho tôi thì có!”
Một tiếng “cạch”, tủ gỗ lập tức bay về hướng anh lần nữa!
Funabashi Hikari bị tủ đập suýt chết, hơn nữa nhóc đậu hũ non kia trong lúc giận như bị King Kong ám vậy, ngay cả ghế sa lông cũng có thể nhấc lên ném về phía anh.

Đầu Funabashi Hikari “cộc” một tiếng đập lên sàn nhà —– anh xác định lần này anh chấn động não thật rồi.
Độc ác, quá độc ác, lần nào anh đụng phải nhóc đậu hũ non này cũng không có chuyện gì tốt, mỗi lần cứu cầu đều rơi vào tình trạng thê thảm như thế này.
Anh xin thề, lần sau anh nhất định sẽ không sẽ không sẽ không sẽ không (xn) —— sẽ không cứu cậu!
“Đau… đau quá, choáng quá…”
Đêm đó, Takeda Keita đằng đằng sát khí ra khỏi PUB, bartender thấy tình huống sai sai, vào mật thất xem, cứu được Funabashi Hikari suýt chút nữa bị sa lông và tủ gỗ đè chết, gọi xe cứu thương đến.

Sau khi đi khám gấp, phát hiện Funabashi Hikari đúng là bị chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi ba ngày mới đi học lại được.
“Ông lại bị đụng tủ à, Funabashi.” – Có vẻ bạn cùng lớp thấy tình trạng của anh buồn cười quá nên cũng vui vẻ trêu anh.
Tủ đụng vào anh, không phải anh đụng vào tủ ok!
Trong lòng Funabashi Hikari tức giận cãi lại, nhưng người câm ăn hoàng liên, nói kiểu gì được chứ? Trừ nhận ra thì còn làm sao được đây? Anh là kiện tướng của câu lạc bộ bóng rổ, chiều cao cũng một mét tám mấy, lại bị một nhóc đậu hũ non không cơ bắp không sức khoẻ đánh thành thế này, nói ra thì mất hết mặt mũi.
Funabashi Hikari mở tủ đồ ra, méo miệng.

Kitaoji Toji lại ngó qua xem, cười không đứng nổi.
“Đây đúng là nguyền rủa đấy, hơn nữa cũng ác thật! Takeda Keita này hận cậu thật đấy, giờ cả nửa người dưới của cậu cũng rủa rồi!”
Trên mặt Funabashi Hikari hết xanh rồi lại đỏ.


Trong tủ hình như là hạ thể của đàn ông, bị cắt thành từng mảnh, còn dính máu để vào trong.

Người ngoài sẽ cho rằng Takeda Keita chỉ đang nguyền rủa anh, nhưng Funabashi Hikari cực rõ, cậu đang nói cho anh biết, một ngày nào đó cậu sẽ cắt nửa người dưới anh thành từng miếng.
“Làm mấy chuyện mất mặt này làm gì? Vứt cái này đi, quá mất mặt!” – Funabashi Hikari cẩn thận vứt vật này vào thùng rác, bên trên còn che thêm chút giấy vụn để thứ kia không rõ quá.

Takeda Keita quả nhiên là kinh nghiệm dồi dào, cầm thứ này cũng không đỏ mặt, nếu là anh còn không dám mang thứ này vào trong trường học.
Kitaoji Toji và Funabashi Hikari cùng đi về văn phòng Hội học sinh, vừa nói mấy chuyện gần đây phải xử lý cuối cùng mới nhắc đến chuyện của đàn anh kia.
“Nhóc Hikari, đàn anh lần trước nói kia, hình như hai hôm trước cắn thuốc quá liều, té xỉu ở cửa sau một PUB.

Dạo này đang tạm nghỉ học, không đến trường nữa, bố mẹ gã định đưa gã đi cai nghiện.”
“Ừ.”
Hai người đi qua lớp học của năm nhất, Funabashi Hikari không nhịn được nhìn vào trong cửa sổ lớp Takeda Keita, bỗng gặp phải tầm mắt của Takeda Keita.

Takeda Keita tức giận trừng anh, Funabashi Hikari bị cậu trừng cũng giận, tách khỏi Kitaoji Toji đi về phía cửa sổ bên này.
“Cậu thái độ gì với đàn anh đấy? Ra đây cho tôi!” – Anh đập cửa gào lên.
Takeda Keita cũng không phải dễ chọc, cậu cách cửa mắng:
“Đàn anh thì ngon à? Chẳng qua anh chỉ là người nghèo giàu xổi thôi, có gì đáng tự hào chứ! Còn vào Hội học sinh, chẳng qua Hội học sinh trước giờ không có loại người nghèo như anh, hội trưởng thương hại anh nên mới cho anh vào à!”
Chậc chậc, nhóc đậu hũ non này nói chuyện muốn chọc tế bào cả người anh tức chết hay gì! Mình thì nghèo bao nhiêu? Cậu thì giàu đến mức nào? Sao mà nói khó nghe thế chứ!
“Tôi là người nghèo, thế cậu là cái gì? Đi vào mật thất trong PUB cùng con nghiện, hành vi của cậu mới có vấn đề đấy ok? Nếu tôi không cứu cậu thì cậu còn có thể an ổi ngồi học trong trường à? Cái lỗ của cậu đã sớm bị người ta đâm nát!”
Sắc mặt Takeda Keita đỏ lên, giận run người.

Cậu lao ra khỏi phòng học, nhào vào Funabashi Hikari.

Mắt thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, Kitaoji Toji chầm chậm đi tới, vỗ vỗ bả vai Funabashi Hikari.
“Nhóc Hikari, bình tĩnh nào!”
“Sao tôi phải bình tĩnh? Tên nhóc này trước giờ chưa bao giờ nhìn thẳng tôi, toàn liếc mắt nhìn, không thì trừng tôi, tôi trêu ai chọc ai hả?”
Takeda Keita mắng:
“Do ý thức về bản thân của anh quá thừa thãi! Loại người giàu xổi giữa đường nhập học như anh quá tệ hại, ai cứ trừng anh suốt chứ? Ai thèm ngắm loại con trai xấu xỉ chỉ có chiều cao như anh! Rõ ràng là anh cứ nhìn tôi, anh có vấn đề thì có, anh muốn tôi chú ý đến anh chứ gì? Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!”
Cậu mắng khiến mạch máu trong não Funabashi Hikari căng lên.

Anh nổi gân xanh, nhóc đậu hũ non cũng yêu mình quá đấy!
“Tôi để ý đến cậu? Cậu bớt bảnh choẹ đi, tôi thích mấy chị gái xinh xắn ngực bự kìa! Kiểu ngực này của cậu tính là ngực bự à? Cực kỳ phẳng ok? Nắn không thích còn cứng, thằng con trai nào có não mà thích được cậu cơ chứ?”
Không biết có phải tức bay màu rồi không, Funabashi Hikari đưa tay nắm lấy ngực Takeda Keita.

Takeda Keita đỏ bừng cả cổ, bị sờ linh tinh như thế, đúng là làm nhục người khác mà, cậu tát Funabashi Hikari “bốp” một cái.
Tất cả mọi người trong lớp và cả lớp bên cạnh cũng vây lại xem.

Takeda Keita đỏ hồng mặt, vành tai cũng đỏ lên.

Cậu giận thở hổn hển, tức suýt khóc, càng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu quyến rũ hơn khiến các bạn nam ở đây ai ai cũng nín thở.
Còn áo của Takeda Keita bị kéo như thế, mấy cái cúc áo rơi xuống đất, nửa người trên trắng như tuyết lộ ra.

Các nam sinh say mê nhìn điểm đỏ lộ ra ấy, chỉ muốn mình là người xông lên nắm lấy ngực cậu, hơn nữa còn mút lấy hai điểm kia…
Sau khi Takeda Keita đánh xong, mắng càng khó nghe:

“Hạ lưu! Đám nhà giàu mới nổi hạ lưu vô sỉ, cách xa tôi ra!”
Funabashi Hikari đỏ mắt, suýt nữa nhào tới đánh nhau với cậu.
Kitaoji Toji cười ha ha kéo anh đi.
“Hahaha, nhóc Hikara à, thành viên của Hội học sinh không được đánh bạn học đâu đấy.”
Nếu không nhờ Kitaoji Toji, anh đã đánh nhóc đậu hũ non độc ác kia một trận rồi! Funabashi Hikari tức đến mức đầu óc trống rỗng, vào trong văn phòng Hội học sinh còn ném vài quyển sách.

Trong miệng anh vẫn còn mắng, mắng đến mức anh cũng chẳng biết mình đang mắng cái gì, Kitaoji Toji còn nói mát vài câu.
“Cậu có thấy ngực Takeda không? Đầu nhũ hồng nhạt đó! Cậu ấy đúng là người đẹp top 3 năm nhất danh xứng với thực.”
“Chẳng mềm mại tẹo nào ok? Sờ lên cứng cực kỳ, lúc vê cứng như vê đất sét ấy, mút cũng chả có cảm giác gì!” – Bởi vì giận quá, Funabashi Hikari bôi nhọ Takeda Keita.

Thực ra đầu nhũ của Takeda Keita đỏ nhạt, chỉ mút trong miệng khẽ cắn thôi cũng khiến nửa người dưới của anh càng cứng.

Nhưng lúc này đây sao có thể thừa nhận chính mình lúc ấy bị cậu quyến rũ mơ mơ màng màng cơ chứ!
Kitaoji Toji nín cười, tiếp tục nói:
“Trên ngực Takeda Keita có dấu vết thì phải, hẳn là mấy ngày trước có lên giường với ai đó đây!”
“Lên giường cái gì? Cậu ta nào cần lên giường cơ chứ, chỉ cần ghế sa lông là đủ rồi! Ghế sa lông là đủ cho cậu ta thở, cũng đủ cho cậu ta rên rồi!” – Funabashi Hikari càng nói càng khó nghe, dù sao nhóc đậu hũ non kia thực sự chọc đến anh.
Kitaoji Toji che miệng cười, cười đến mặt cũng sắp chuột rút luôn.

Funabashi Hikari thường ít lời hôm nay hơi nhiều lời đấy, hơn nữa toàn mấy lời hay, càng nghe càng khiến người ta muốn nghe thêm xem cậu ta có thể nói thêm gì.
“Với lại, da Takeda Keita trắng thật đó nha, không biết nửa người dưới của cậu ấy có trắng thế không nhỉ? Đặc biệt là chỗ mông ấy, chắc chắn vừa trắng vừa mềm như tuyết ha.”
“Trắng mịn quần què! Như tuyết? Há, truyện cười trăm năm luôn đấy, mông của cậu ta là hai cục thịt mỡ thôi, sờ lên vừa mỡ vừa buồn nôn! Đùi cậu ta còn có một nốt ruồi xấu xí, mọc ở chỗ đùi gần chỗ kia nhất! Với lại cậu ta cũng cực kỳ lẳng lơ dâm đãng, bên trong ướt cực kỳ, đàn ông vừa vào là lập tức ngậm luôn lấy…”
“Sao cậu biết nhiều chi tiết thế?” – Kitaoji Toji vứt cho Funabashi Hikari một tờ danh sách chi tiêu của các câu lạc bộ, nhân tiện không nhẹ không nặng tặng thêm câu này.
Funabashi Hikari ngậm miệng, giờ đây mới ngộ ra là mình lộ ra nhiều thứ không nên nói lắm, cúi đầu giả vời sắp xếp tài liệu.
Nhưng Kitaoji Toji há lại là loại người người khác không nói thì hắn sẽ tốt bụng buông tha? Dù vũ trụ bị huỷ diệt hắn cũng không trở thành kiểu người đó! Hắn là kiểu người có nước thì sẽ chảy, thậm chí còn chảy thành sông! Sợ thiên hạ không loạn chính là mặt độc ác nhất của hắn.
Nụ cười của Kitaoji Toji càng ngày càng tươi:
“Tôi nói này, nhóc Hikari, sao cậu biết nhiều chuyện của Takeda Keita thế? Hơn nữa vừa ngày nghe thì thấy cậu giận Takeda hình như do cậu ấy không chịu nhìn thẳng vào cậu à? Về trò đùa dai trong tủ đồ cậu không nhắc câu nào.”
“Tôi không nhắc đến á? Chắc chắn tôi có nhắc!” – Funabashi Hikari tự cho là mình nó nhắc đến, hơn nữa cũng chắc chắn mình có nhắc.
Kitaoji Toji cười đau cả bụng.

Cái tên này xem ra chỉ giận Takeda Keita không chú ý đến mình mà thôi, vốn nào có để mấy trò đùa dai độc ác của cậu trong lòng.

Xem ta nhóc Hikari bị Takeda Keita hút hồn từ lâu rồi.
“Vả lại, sao cậu biết mút đầu nhũ của người ta vị thế nào? Nốt ruồi của cậu ấy mọc ở đâu? Bên trong nóng nhường nào chứ?”
Sắc mặt của Funabashi Hikari đen dần.

Nếu nói mình tưởng tượng thì như đang nói mình thèm khát Takeda Keita biết bao, thèm khát đến mức sinh ra ảo tưởng; nhưng nếu nói thẳng anh từng làm tình với Takeda Keita, thì chả bị Kitaoji Toji cười nhạo đến chết à? Anh nào có ngu thế, tự mình khai ra mấy việc ngu ngốc mình từng làm!
Funabashi Hikari chết không thừa nhận, mặt đen sì nói:
“Vừa nãy tôi không nói gì hết.

Hội trưởng, thậm chí tôi còn không vào trong văn phòng Hội học sinh nữa là.” – Funabashi Hikari nói xong, cứng ngắc quay người tự nhiên đi ra khỏi phòng Hội học sinh.
Thấy dáng vẻ tự thôi miên mình không nói gì ngốc nghếch của Funabashi Hikari, Kitaoji Toji cười nghiêng ngả, suýt nữa không thở nổi.
Nhóc Hikari đúng là người thú vị nhất mà hắn từng gặp! Còn cặp đôi của cậu ấy và Takeda Keita nhất định là couple thú vị nhất trong Học viện Sakura!
-END-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương