Sói Đến Rồi!!!
-
Chương 5: Năm năm
Mười một giờ đêm.
“Tích tắc tích tắc…”
Giờ này mọi người đều đã ngủ nhưng Đường Hinh lại cứ trằn trọc mãi, cô không ngủ được. Lúc này, cô bỗng nhiên lại nghĩ tới Tống Hy, nghĩ về khoảng thời gian xa nhau vậy mà lúc này đây anh lại đang ở phòng kế bên. Nghĩ mãi vẫn không thể ngủ được, Đường Hinh quyết định tìm đồ ăn để bù đắp.
Đường Hinh xuống bếp tìm nhưng chỉ còn mỗi rau củ quả sống, cô biết dùng tụi nó làm gì đây? Nhìn nhìn ngó ngó, Đường Hinh nhanh chóng nhìn thấy một gói mì gói duy nhất còn sót lại trong tủ. “Hahaa, cuối cùng cũng có cái để ăn.” – tiếng lòng vui sướng của Đường Hinh.
Vì để cho xứng đáng là gói mì gói cuối cùng trong nhà, Đường Hinh quyết định đập thêm một quả trứng gà vào. Nhưng một hình như có vẻ ít, cô lại đập thêm một quả. Đúng là cái gì cũng hai nhìn mới vừa mắt.
Đường Hinh hân hoan bưng tô mì ra phòng khách, dựa theo ánh đèn lờ mờ để xuống, bật đèn sáng.
“A!” - Ôi mẹ ơi! Tống Hy! Có cần khuya không ngủ lại chạy xuống đây ngồi lù lù ở đó hù người khác như vậy không? Làm cô giật mình mà.
Tim Đường Hinh đập thình thịch vì giật mình còn Tống Hy vẫn ngồi trên ghế bình tĩnh nhìn cô, dường như đã nhìn rất lâu. Anh mỉm cười hỏi “Em ăn mì à?”
“Vâng, nhưng cái này là gói cuối cùng rồi.” – Đường Hinh lặng lẽ kéo tô mì về phía mình.
“Em ăn khuya không sợ mập à?” – Tống Hy dụ dỗ.
“Có sợ cũng không chia cho anh.” – Đường Hinh kiên quyết.
“Anh biết mà, em không còn thích anh như hồi nhỏ nữa. Anh về em cũng không vui.” – Tống Hy buồn bã nhìn Đường Hinh.
“Không phải…nhưng…”
Tống Hy không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn Đường Hinh.
“Được rồi, em nhường cho anh đó.” – thấy Tống Hy nhìn mình, Đường Hinh lại không nỡ, nhẹ nhàng đẩy tô mì sang cho anh.
“Nhưng anh cũng không muốn giành đồ ăn của em như vậy, em vào bếp lấy thêm cái chén đi.”
“Vâng, chờ em chút.” – Đường Hinh vui mừng, lật đật chạy vào bếp lấy chén đưa cho Tống Hy. Nhìn anh cầm lấy muỗng, múc trứng bỏ vào chén của cô rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy chén về phía cô. Đường Hinh ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tống Hy, thấy vậy anh liền gật đầu ra vẻ đã hiểu, lại cầm chén về lấy muỗng múc thêm vài muỗng nước mì vào chén rồi lại đẩy về cho cô. Rồi sau đó, sau đó…anh ăn mì.
“Sao em không ăn, anh ăn không nổi hai trứng đâu nên cho em một trứng đó. Ăn mau đi, không nguội.” – Tống Hy nhìn Đường Hinh hỏi.
Mì đâu? Em muốn ăn mì mà! – Đường Hinh khóc thầm trong lòng.
Cuối cùng vì để làm cho tròn trách nhiệm của một người em gái, Đường Hinh kiêm luôn việc rửa chén. Xong xuôi, cô cũng thấy buồn ngủ, vừa định lên phòng, Tống Hy kéo tay cô lại.
“Ăn xong ngủ liền sẽ mập đó. Ngồi coi phim với anh đi.”
Anh còn dám nói cô, cả tô mì cô cũng chỉ ăn được mỗi cái trứng, húp một cái là hết. Nhưng anh không cho cô đi, cô đành phải ngồi xuống kế anh xem phim.
Tống Hy bật phim hoạt hình “Conan”, lúc này cô đang buồn ngủ làm gì còn có tâm trạng xem phim với lại cô thích đọc truyện “Conan” hơn. Mắt như muốn nhắm lại, cô cố gắng tìm gì đó hứng thú để làm cho tỉnh táo.
Không biết làm gì cô liền quay sang ngắm Tống Hy. Nếu ai hỏi cô thời gian có thể làm thay đổi những gì? Thì cô cảm thấy Tống Hy chính là một ví dụ rõ ràng nhất! Lúc trước, Tống Hy chỉ cao tầm 1m67 nhưng nay anh có vẻ đã cao lên không ít, chắc cũng tầm 1m73 rồi.
Hồi đó Tống Hy còn khá mập mạp, hai má cứ phúng phính, tròn tròn, nhìn rất đáng yêu. Lúc đó anh còn bị cận nên lúc nào cũng đeo kính. Còn Tống Hy của bây giờ đã không còn là cậu bé mập mạp lúc đó, khi cô bị ăn hiếp dù không đánh lại người ta nhưng anh sẽ luôn chịu đòn giùm cô.
Anh đã ốm đi, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, đôi mắt to đã không còn bị cặp kính cận che khuất nữa, cũng đã trắng lên không ít so với lúc trước. Bây giờ có thể nói anh rất đẹp trai. Cũng vì Tống Hy thay đổi khá nhiều nên lúc thấy hình Leo trên Ins cô lại không hề nhận ra anh nhưng lại luôn cảm thấy thân thuộc, dễ nói chuyện đến lạ. Có lẽ, dù anh có thay đổi thế nào đi nữa cũng vẫn luôn mang lại cho cô cái cảm giác yên tâm, thân thuộc ấy.
Cô bỗng nhiên muốn hỏi anh “Bên đó anh có nhiều bạn không? Về đây chắc anh nhớ họ lắm!”
“Cũng bình thường.” – Tống Hy không nhìn cô, vẫn tập trung vào phim.
“Em ở đây cũng có nhiều bạn lắm. Để hôm nào em dẫn anh đi gặp tụi nó, anh không cần buồn.” – chắc do buồn ngủ nên cô bỗng nhiên nói linh tinh.
“Anh không buồn.” – anh nói nhỏ.
“Vậy bên đó anh có bạn gái không?” - vừa hỏi xong cô lại không muốn nghe đáp án, cô cũng không rõ vì sao mình lại không muốn nghe.
Tống Hy ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngại ngùng thì buồn cười. Anh xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô nói bằng giọng điệu đùa giỡn “Em đoán xem.”
Đường Hinh nghe vậy không biết nên làm gì, liền xoay người muốn chạy lên lầu. Tống Hy nhanh tay kéo cô lại để cô cúi xuống gần anh, vươn tay xoa đầu cô nói “Hinh Hinh, ngủ ngon.”, rồi buông tay.
“Ngủ ngon.” - Đường Hinh ngại ngùng nói nhỏ rồi chạy đi.
Nhìn Đường Hinh chạy đi, bất giác mỉm cười. Tống Hy chợt nhớ lại một vài kí ức hồi nhỏ, cô vẫn luôn như vậy.
“Tích tắc tích tắc…”
Giờ này mọi người đều đã ngủ nhưng Đường Hinh lại cứ trằn trọc mãi, cô không ngủ được. Lúc này, cô bỗng nhiên lại nghĩ tới Tống Hy, nghĩ về khoảng thời gian xa nhau vậy mà lúc này đây anh lại đang ở phòng kế bên. Nghĩ mãi vẫn không thể ngủ được, Đường Hinh quyết định tìm đồ ăn để bù đắp.
Đường Hinh xuống bếp tìm nhưng chỉ còn mỗi rau củ quả sống, cô biết dùng tụi nó làm gì đây? Nhìn nhìn ngó ngó, Đường Hinh nhanh chóng nhìn thấy một gói mì gói duy nhất còn sót lại trong tủ. “Hahaa, cuối cùng cũng có cái để ăn.” – tiếng lòng vui sướng của Đường Hinh.
Vì để cho xứng đáng là gói mì gói cuối cùng trong nhà, Đường Hinh quyết định đập thêm một quả trứng gà vào. Nhưng một hình như có vẻ ít, cô lại đập thêm một quả. Đúng là cái gì cũng hai nhìn mới vừa mắt.
Đường Hinh hân hoan bưng tô mì ra phòng khách, dựa theo ánh đèn lờ mờ để xuống, bật đèn sáng.
“A!” - Ôi mẹ ơi! Tống Hy! Có cần khuya không ngủ lại chạy xuống đây ngồi lù lù ở đó hù người khác như vậy không? Làm cô giật mình mà.
Tim Đường Hinh đập thình thịch vì giật mình còn Tống Hy vẫn ngồi trên ghế bình tĩnh nhìn cô, dường như đã nhìn rất lâu. Anh mỉm cười hỏi “Em ăn mì à?”
“Vâng, nhưng cái này là gói cuối cùng rồi.” – Đường Hinh lặng lẽ kéo tô mì về phía mình.
“Em ăn khuya không sợ mập à?” – Tống Hy dụ dỗ.
“Có sợ cũng không chia cho anh.” – Đường Hinh kiên quyết.
“Anh biết mà, em không còn thích anh như hồi nhỏ nữa. Anh về em cũng không vui.” – Tống Hy buồn bã nhìn Đường Hinh.
“Không phải…nhưng…”
Tống Hy không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn Đường Hinh.
“Được rồi, em nhường cho anh đó.” – thấy Tống Hy nhìn mình, Đường Hinh lại không nỡ, nhẹ nhàng đẩy tô mì sang cho anh.
“Nhưng anh cũng không muốn giành đồ ăn của em như vậy, em vào bếp lấy thêm cái chén đi.”
“Vâng, chờ em chút.” – Đường Hinh vui mừng, lật đật chạy vào bếp lấy chén đưa cho Tống Hy. Nhìn anh cầm lấy muỗng, múc trứng bỏ vào chén của cô rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy chén về phía cô. Đường Hinh ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tống Hy, thấy vậy anh liền gật đầu ra vẻ đã hiểu, lại cầm chén về lấy muỗng múc thêm vài muỗng nước mì vào chén rồi lại đẩy về cho cô. Rồi sau đó, sau đó…anh ăn mì.
“Sao em không ăn, anh ăn không nổi hai trứng đâu nên cho em một trứng đó. Ăn mau đi, không nguội.” – Tống Hy nhìn Đường Hinh hỏi.
Mì đâu? Em muốn ăn mì mà! – Đường Hinh khóc thầm trong lòng.
Cuối cùng vì để làm cho tròn trách nhiệm của một người em gái, Đường Hinh kiêm luôn việc rửa chén. Xong xuôi, cô cũng thấy buồn ngủ, vừa định lên phòng, Tống Hy kéo tay cô lại.
“Ăn xong ngủ liền sẽ mập đó. Ngồi coi phim với anh đi.”
Anh còn dám nói cô, cả tô mì cô cũng chỉ ăn được mỗi cái trứng, húp một cái là hết. Nhưng anh không cho cô đi, cô đành phải ngồi xuống kế anh xem phim.
Tống Hy bật phim hoạt hình “Conan”, lúc này cô đang buồn ngủ làm gì còn có tâm trạng xem phim với lại cô thích đọc truyện “Conan” hơn. Mắt như muốn nhắm lại, cô cố gắng tìm gì đó hứng thú để làm cho tỉnh táo.
Không biết làm gì cô liền quay sang ngắm Tống Hy. Nếu ai hỏi cô thời gian có thể làm thay đổi những gì? Thì cô cảm thấy Tống Hy chính là một ví dụ rõ ràng nhất! Lúc trước, Tống Hy chỉ cao tầm 1m67 nhưng nay anh có vẻ đã cao lên không ít, chắc cũng tầm 1m73 rồi.
Hồi đó Tống Hy còn khá mập mạp, hai má cứ phúng phính, tròn tròn, nhìn rất đáng yêu. Lúc đó anh còn bị cận nên lúc nào cũng đeo kính. Còn Tống Hy của bây giờ đã không còn là cậu bé mập mạp lúc đó, khi cô bị ăn hiếp dù không đánh lại người ta nhưng anh sẽ luôn chịu đòn giùm cô.
Anh đã ốm đi, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, đôi mắt to đã không còn bị cặp kính cận che khuất nữa, cũng đã trắng lên không ít so với lúc trước. Bây giờ có thể nói anh rất đẹp trai. Cũng vì Tống Hy thay đổi khá nhiều nên lúc thấy hình Leo trên Ins cô lại không hề nhận ra anh nhưng lại luôn cảm thấy thân thuộc, dễ nói chuyện đến lạ. Có lẽ, dù anh có thay đổi thế nào đi nữa cũng vẫn luôn mang lại cho cô cái cảm giác yên tâm, thân thuộc ấy.
Cô bỗng nhiên muốn hỏi anh “Bên đó anh có nhiều bạn không? Về đây chắc anh nhớ họ lắm!”
“Cũng bình thường.” – Tống Hy không nhìn cô, vẫn tập trung vào phim.
“Em ở đây cũng có nhiều bạn lắm. Để hôm nào em dẫn anh đi gặp tụi nó, anh không cần buồn.” – chắc do buồn ngủ nên cô bỗng nhiên nói linh tinh.
“Anh không buồn.” – anh nói nhỏ.
“Vậy bên đó anh có bạn gái không?” - vừa hỏi xong cô lại không muốn nghe đáp án, cô cũng không rõ vì sao mình lại không muốn nghe.
Tống Hy ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngại ngùng thì buồn cười. Anh xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô nói bằng giọng điệu đùa giỡn “Em đoán xem.”
Đường Hinh nghe vậy không biết nên làm gì, liền xoay người muốn chạy lên lầu. Tống Hy nhanh tay kéo cô lại để cô cúi xuống gần anh, vươn tay xoa đầu cô nói “Hinh Hinh, ngủ ngon.”, rồi buông tay.
“Ngủ ngon.” - Đường Hinh ngại ngùng nói nhỏ rồi chạy đi.
Nhìn Đường Hinh chạy đi, bất giác mỉm cười. Tống Hy chợt nhớ lại một vài kí ức hồi nhỏ, cô vẫn luôn như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook