Socola Trái Mùa
-
Chương 9
Đua xe, không đội mũ bảo hiểm, thản nhiên xả rác nơi công cộng, hẹn hò với người hơn tuổi, phát ngôn thiếu cân nhắc, phá cách thời trang, bị tước bằng lái xe… lại một lần nữa danh hiệu “Ông hoàng bê bối” tìm cách rình rập gõ cửa sự nghiệp anh, đi kèm nỗi đau đầu trong bộn bề công việc của hai vị quản lý. Cuộc sống của người nổi tiếng lẽ nào lại quá đơn giản đến nỗi anh chọn những thứ tiêu khiển như vầy? Một vài show diễn trong tuần, nghiên cứu kịch bản cho bộ phim sắp bấm máy, ăn tối trên tầng thượng lộng gió của khu nghỉ mát để thực hiện chương trình quảng cáo, sao thật giống với anh của ngày xưa. Chỉ thiếu nỗi niềm không thể gọi bằng tên trong sâu thẳm trái tim.
Khánh nhận được yêu cầu tạm dừng hoạt động từ phía công ty đỡ đầu, có lẽ bởi công chúng đã chán ngán với tần suất xuất hiện trên mặt báo của anh cùng những trò vô vị, cộng thêm vai diễn không được đánh giá cao và lượng fan chính thức giảm đột ngột. Trên căn phòng tầng thứ 31, không còn Vermouth đá và mùi quế len lỏi trong không khí nữa. Anh muốn sắp xếp lại mớ hỗn độn quá khứ, vô tình lượt lại cuốn tạp chí cũ mèm, ghim đã long ra từ lâu, đủ để tìm thấy cảm giác mới mẻ khi nghĩ về khoảng thời gian ấy. Những trang giấy này từng được lật giở nhiều bằng nỗi nhớ về miền quê vào mùa nắng gắt. Ngay chính trang màu ở giữa, nụ cười tươi trẻ căng tràn sức sống của “nhỏ” không bao giờ anh quên được. Rồi chợt nghĩ, mình đã bỏ lỡ món cá rô hôm nào.
Ba năm, quãng thời gian quá dài cho anh đi tìm câu trả lời rằng đã bao lâu rồi mình để nhỏ phải chờ đợi, và luôn miệng hứa sẽ đến trước cơn giông. Vậy mà hết lần này đến lần khác cầu vồng chỉ bắt gặp giọt nước mắt. Anh nhắc nhỏ phải để dành cả chục quả mít cho riêng mình, rồi đến khi côn trùng gặm nhấm tan tành, cây mít cũng chẳng buồn ra quả. Tiếng kẹo kéo ngân vang khắp con đường mãi chẳng có người đổi lông vịt. Chiếc diều hình mặt cười tinh khôi của ngày hôm qua ấy đã xa xôi đến thế rồi ư?
Và ba năm để nhỏ trở thành một cô gái lòng nặng trĩu ưu phiền, tỏ ra thờ ơ trước những scandal của người-nổi-tiếng, làm quen dần với nỗi cô độc và chả cần sự góp mặt của anh nữa. “Vũ Nam Khánh” trở nên phổ biến với công chúng bao nhiêu thì cũng trở nên xa lạ với cô từng ấy, đến nỗi vô tình đọc được tin về người mẫu kiêm diễn viên ấy, cô chả còn giật mình khi thấy anh vai kề vai sánh đôi cùng bất kì ai.
Trong quãng thời gian ấy, hóa ra anh chỉ mang đến cho cô sự phiền phức và những lời hứa bỏ ngỏ, dạy cho cô biết sự kiên nhẫn đợi chờ dẫn đến một kết quả trong hư vô, và dấu chấm hết dễ dàng như đặt chiếc bút xuống trang giấy rồi nhấc lên.
Hụt hẫng, cô quạnh, lạnh lẽo và bế tắc kể từ ngày anh đánh mất nụ cười trong veo của đôi mắt nâu.
*
Mùa này hoa ban nở trắng xóa, cơn gió lướt qua khiến cánh hoa mỏng tang nhè nhẹ rơi. Trời mang chút nắng rải lên cổng làng cổ kính. Tiếng máy nổ vẫn ì ạch trên cánh đồng. Những chú vịt con thả mình trên mặt nước lạnh, kêu quạc quạc, vịt mẹ rỉa lông cho đàn con.
Đặt bàn chân trên nền cỏ non, nắng không đủ sức làm mắt anh nheo lại, con đường trải bê tông mới sâu hun hút. Ngôi nhà lợp ngói, có cổng sắt và vườn rộng, không có chuông nhấn cửa. Tiếng đàn chó hàng xóm sủa dữ dằn, anh đi lâu quá rồi, đến nỗi loài động vật khôn ngoan ấy còn chẳng nhận ra. Nhưng cũng may mà nhờ đó, một cô gái chạy ra tiếp đón.
- Anh là Vũ Nam Khánh. – Là anh nói.
Cô gái không hề có sự chuẩn bị trước, nên cũng chả có nụ cười hiếu khách nào dành cho anh. Cánh cổng vẫn đóng chặt.
- Em là người nhà của anh Quân phải không? Dù họ hàng cũng khá xa nhưng cậu ta nói anh cứ yên tâm, mọi người ở đây sẽ quan tâm chăm sóc anh chu đáo. – Khánh tiếp tục. Anh đứng ngoài song sắt trong bộ quần áo sang trọng, lạc lõng với cảnh thiên nhiên nơi đây.
Cô gái mở cổng, khuôn mặt vẫn là của ngày hôm nay, sự bất ngờ khi anh xuất hiện vào ngày lễ tình nhân ngay tại đây không đủ để chắp vá khoảng cách giữa hai người. Nhưng anh đã trở lại ngày hôm qua rồi.
Lũ chó nhà bên cũng thôi gầm gừ. Khánh bước tới và vẫn như xưa, suýt bị vập đầu vào cổng bởi chiều cao ngất ngưởng của mình.
Bất chợt cô gái cười rất tươi, chính là hình ảnh của ba năm trước, rồi cô sẽ rót cốc trà lá đặt về phía vị khách cao lớn. Không phải là một cuộn băng tua lại, mà là sự tiếp diễn của tình yêu khi trái tim còn thổn thức.
Cơn gió lạnh dừng chân, buông vỏ trấu trên cầu vai anh rơi xuống bậc thềm. Hơi thở phả nhè nhẹ làn khói trắng, Nam Khánh chỉnh lại vạt áo trịnh trọng thông báo:
- Anh đến để nhận quà Valentine, nếu em chưa chuẩn bị thì ổi, mít hay hạt sen cũng tạm chấp nhận được.
Cô gái ngạc nhiên rồi chợt hiểu hôm nay là ngày dành cho con gái tỏ tình. Trông dáng vẻ gãi đầu nhìn xuống đất chứng tỏ anh đã phải tập luyện nhiều lần mới nói lưu loát đến thế.
-Đồ dở hơi, mùa này làm gì có mấy thứ đó! – Vân lắc đầu.
-Ừ nhỉ, vậy thì… mấy con gà tới số rồi.
Nam Khánh đi vào trong vườn, đàn con gà bị nhốt kia chắc là đời cháu chắt của con gà mái mơ hồi đấy.
Khánh nhận được yêu cầu tạm dừng hoạt động từ phía công ty đỡ đầu, có lẽ bởi công chúng đã chán ngán với tần suất xuất hiện trên mặt báo của anh cùng những trò vô vị, cộng thêm vai diễn không được đánh giá cao và lượng fan chính thức giảm đột ngột. Trên căn phòng tầng thứ 31, không còn Vermouth đá và mùi quế len lỏi trong không khí nữa. Anh muốn sắp xếp lại mớ hỗn độn quá khứ, vô tình lượt lại cuốn tạp chí cũ mèm, ghim đã long ra từ lâu, đủ để tìm thấy cảm giác mới mẻ khi nghĩ về khoảng thời gian ấy. Những trang giấy này từng được lật giở nhiều bằng nỗi nhớ về miền quê vào mùa nắng gắt. Ngay chính trang màu ở giữa, nụ cười tươi trẻ căng tràn sức sống của “nhỏ” không bao giờ anh quên được. Rồi chợt nghĩ, mình đã bỏ lỡ món cá rô hôm nào.
Ba năm, quãng thời gian quá dài cho anh đi tìm câu trả lời rằng đã bao lâu rồi mình để nhỏ phải chờ đợi, và luôn miệng hứa sẽ đến trước cơn giông. Vậy mà hết lần này đến lần khác cầu vồng chỉ bắt gặp giọt nước mắt. Anh nhắc nhỏ phải để dành cả chục quả mít cho riêng mình, rồi đến khi côn trùng gặm nhấm tan tành, cây mít cũng chẳng buồn ra quả. Tiếng kẹo kéo ngân vang khắp con đường mãi chẳng có người đổi lông vịt. Chiếc diều hình mặt cười tinh khôi của ngày hôm qua ấy đã xa xôi đến thế rồi ư?
Và ba năm để nhỏ trở thành một cô gái lòng nặng trĩu ưu phiền, tỏ ra thờ ơ trước những scandal của người-nổi-tiếng, làm quen dần với nỗi cô độc và chả cần sự góp mặt của anh nữa. “Vũ Nam Khánh” trở nên phổ biến với công chúng bao nhiêu thì cũng trở nên xa lạ với cô từng ấy, đến nỗi vô tình đọc được tin về người mẫu kiêm diễn viên ấy, cô chả còn giật mình khi thấy anh vai kề vai sánh đôi cùng bất kì ai.
Trong quãng thời gian ấy, hóa ra anh chỉ mang đến cho cô sự phiền phức và những lời hứa bỏ ngỏ, dạy cho cô biết sự kiên nhẫn đợi chờ dẫn đến một kết quả trong hư vô, và dấu chấm hết dễ dàng như đặt chiếc bút xuống trang giấy rồi nhấc lên.
Hụt hẫng, cô quạnh, lạnh lẽo và bế tắc kể từ ngày anh đánh mất nụ cười trong veo của đôi mắt nâu.
*
Mùa này hoa ban nở trắng xóa, cơn gió lướt qua khiến cánh hoa mỏng tang nhè nhẹ rơi. Trời mang chút nắng rải lên cổng làng cổ kính. Tiếng máy nổ vẫn ì ạch trên cánh đồng. Những chú vịt con thả mình trên mặt nước lạnh, kêu quạc quạc, vịt mẹ rỉa lông cho đàn con.
Đặt bàn chân trên nền cỏ non, nắng không đủ sức làm mắt anh nheo lại, con đường trải bê tông mới sâu hun hút. Ngôi nhà lợp ngói, có cổng sắt và vườn rộng, không có chuông nhấn cửa. Tiếng đàn chó hàng xóm sủa dữ dằn, anh đi lâu quá rồi, đến nỗi loài động vật khôn ngoan ấy còn chẳng nhận ra. Nhưng cũng may mà nhờ đó, một cô gái chạy ra tiếp đón.
- Anh là Vũ Nam Khánh. – Là anh nói.
Cô gái không hề có sự chuẩn bị trước, nên cũng chả có nụ cười hiếu khách nào dành cho anh. Cánh cổng vẫn đóng chặt.
- Em là người nhà của anh Quân phải không? Dù họ hàng cũng khá xa nhưng cậu ta nói anh cứ yên tâm, mọi người ở đây sẽ quan tâm chăm sóc anh chu đáo. – Khánh tiếp tục. Anh đứng ngoài song sắt trong bộ quần áo sang trọng, lạc lõng với cảnh thiên nhiên nơi đây.
Cô gái mở cổng, khuôn mặt vẫn là của ngày hôm nay, sự bất ngờ khi anh xuất hiện vào ngày lễ tình nhân ngay tại đây không đủ để chắp vá khoảng cách giữa hai người. Nhưng anh đã trở lại ngày hôm qua rồi.
Lũ chó nhà bên cũng thôi gầm gừ. Khánh bước tới và vẫn như xưa, suýt bị vập đầu vào cổng bởi chiều cao ngất ngưởng của mình.
Bất chợt cô gái cười rất tươi, chính là hình ảnh của ba năm trước, rồi cô sẽ rót cốc trà lá đặt về phía vị khách cao lớn. Không phải là một cuộn băng tua lại, mà là sự tiếp diễn của tình yêu khi trái tim còn thổn thức.
Cơn gió lạnh dừng chân, buông vỏ trấu trên cầu vai anh rơi xuống bậc thềm. Hơi thở phả nhè nhẹ làn khói trắng, Nam Khánh chỉnh lại vạt áo trịnh trọng thông báo:
- Anh đến để nhận quà Valentine, nếu em chưa chuẩn bị thì ổi, mít hay hạt sen cũng tạm chấp nhận được.
Cô gái ngạc nhiên rồi chợt hiểu hôm nay là ngày dành cho con gái tỏ tình. Trông dáng vẻ gãi đầu nhìn xuống đất chứng tỏ anh đã phải tập luyện nhiều lần mới nói lưu loát đến thế.
-Đồ dở hơi, mùa này làm gì có mấy thứ đó! – Vân lắc đầu.
-Ừ nhỉ, vậy thì… mấy con gà tới số rồi.
Nam Khánh đi vào trong vườn, đàn con gà bị nhốt kia chắc là đời cháu chắt của con gà mái mơ hồi đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook