Sở Vương Phi
Chương 2: Sống lại

Đầu đau như muốn nứt ra, Vân Mộng cố hết sức mở mắt, lại phát hiện ra mắt bên phải mình chỉ là một màn đỏ sậm.

Cùng với động tác mở mắt ra thì đầu của nàng vốn đang đau nhức không ngừng lại càng thêm nhức nhối.

Trước mắt mơ hồ không rõ. Vân Mộng chỉ cảm thấy mình đang nằm trong một gian phòng cổ kính, bốn phía thoang thoảng mùi thơm lại kèm theo mùi máu tươi nồng đậm.

Vân Mộng vẫn nhớ rằng bản thân mình đang làm nhiệm vụ, cùng với đồng nghiệp truy đuổi một nhóm trùm buôn thuốc phiện, vậy sao lại nằm ở chốn này?

Vết thương trên đầu lại nhói lên, trong đầu Vân Mộng, trong nháy mắt hiện lên vô số đoạn kí ức ngắn.

Chủ nhân của thân thể này tên là Vân Thiên Mộng, là con gái của Hữu Thừa Tướng nước Tây Sở - Vân Huyền Chi. Mẹ ruột nàng là Khúc thị đã qua đời khi Vân Thiên Mộng mới đầy tháng.

Từ đó trở về sau, phủ Hữu Thừa Tướng lớn như vậy liền do thị thiếp của Vân Huyền Chi là Tô Thanh quản lý. Về phần Vân Thiên Mộng vì mồ côi mẹ từ nhỏ mà lớn lên tính cách nhu nhược, bất cứ tiểu thiếp, muội muội nào cũng đều có thể bắt nạt, hành hạ nàng mà nàng chẳng hề dám phản kháng.

May mắn là tỷ tỷ ruột của Khúc thị - mẹ nàng, là đương kim Thái hậu của Tây Sở, là do nàng làm chủ đem Vân Thiên Mộng hứa gả cho Thần Vương làm phi từ lúc nàng còn nhỏ, mà hoàn toàn không hay biết rằng trong lòng Thần Vương thực sự không ủng hộ chuyện hôn nhân này, vì vậy mới ở trên điện Kim Loan xin thánh chỉ cho từ hôn, cũng vì thế mà xảy ra chuyện trên đại điện.

Từng đoạn kí ức hiện lên trong đầu, đến khoảnh khắc mà Vân Thiên Mộng đập đầu vào cột trụ mà chết thì dừng lại, điều này cũng khiến cho Vân Mộng bỗng nhiên cảm thấy đau đầu khác thường, không khỏi rên khẽ một tiếng.

"Á!" Một tiếng kinh hô hoảng sợ đột ngột vang lên đúng lúc Vân Thiên Mộng tỉnh dậy, ngay lập tức có tiếng té ngã truyền đến bên tai.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Một tiếng nói mang theo sắc thái quở mắng theo đó truyền đến, ngay lập tức, từ trong gian phòng vốn vắng vẻ yên ắng truyền vào một loạt tiếng bước chân.

"Thu Liên tỷ tỷ, tiểu thư không... chết..."

Tiểu nha đầu bị kinh hoảng lúc nãy nhìn thấy người mới tới lập tức cúi chào, bối rối đến sát bên thiếu nữ dẫn đầu, thấp giọng kề sát bên tai nàng mà nói, càng đến cuối câu thanh âm vốn nhỏ lại càng thêm nhỏ.

"Cái gì?"

Thiếu nữ được gọi là Thu Liên kia nhất thời trợn mắt, đầy vẻ không tin tưởng nhìn về phía giường cách đó không xa, chỉ thấy Vân Thiên Mộng vốn nằm trên đó vẫn không hề nhúc nhích, vẻ hoài nghi trong mắt lại càng thêm sâu.

"Tỷ tỷ, là thật mà! Nô tỳ tuyệt đối không có gan nói bậy!"

Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt Thu Liên, tiểu nha đầu chỉ có thể đánh liều bước về phía bên giường, ngón tay càng run rẩy chỉ vào người đang nằm trên giường.

Thu Liên thấy vậy, trong mắt xẹt qua một tia nhìn phức tạp, ngay lập tức bước rất nhanh tới bên giường, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm rồi lại liếc sang tiểu nha hoàn bên cạnh, lại lập tức hướng về phía Vân Thiên Mộng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, còn có chút nghi ngờ mà đưa ra một ngón tay để lên chóp mũi của nàng...

Tiếng hít thở đều đều của Vân Thiên Mộng khiến tròng mắt Thu Liên hiện lên vẻ căng thẳng, trong lòng không ngừng tự hỏi, sao lại có chuyện người chết sống lại?

Nàng vừa rồi đã bẩm lên Thái Hậu báo tử nha!

Vậy mà giờ này người lại sống sờ sờ ra đấy, việc này, bảo nàng phải làm thế nào cho phải?

Hai mắt Thu Liên liếc qua tiểu nha đầu kia rất nhanh, lại nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng đang ngủ say, hai tay không nhịn được vươn ra kéo chiếc chăn gấm bên trong giường, chầm chậm trùm lên mặt Vân Thiên Mộng...

Nguy hiểm đến gần, Vân Mộng vốn đang làm bộ ngủ say không khỏi nắm chặt hai tay, ngay khi tấm chăn gần ngăn trở hơi thở của nàng thì Vân Mộng bỗng nhiên mở hai mắt, hai tay vốn chuẩn bị sẵn sàng từ lâu liền giơ lên, chặn lại hành động của Thu Liên.

"Tiểu ... Tiểu thư... " Vốn còn chưa phục hồi tinh thần sau khi chứng kiến cảnh Vân Thiên Mộng chết mà sống lại, Thu Liên có chút chột dạ hô nhỏ ra tiếng.

Vân Mộng lại bình tĩnh mở mắt, lạnh lùng mà yên lặng thu hết biểu hiện căng thẳng chột dạ của Thu Liên vào đáy mắt, đồng thời lục lại kí ức có sẵn trong đầu về Thu Liên.

Thu Liên này là nha hoàn bên người Vân Thiên Mộng do thị thiếp Tô Thanh của Vân hữu tướng đưa đến. Từ sau khi nha hoàn này đến thì bốn nha hoàn do Khúc thị giữ lại cho nàng lần lượt gặp chuyện không may, đều chạy trốn hoặc chết rồi. Mà Vân Thiên Mộng bình thường rất e ngại Tô Thanh, mặc dù bình thường Thu Liên đối xử với nàng bằng thái độ rất bất kính, lại chiếm hết tiền tiêu vặt hàng tháng, Vân Thiên Mộng vẫn không dám lên tiếng.

Nhưng Vân Mộng từ động tác cùng với sát khí tản mát ra từ trên người nàng ta liền đoán được, Thu Liên vừa rồi nhất định là muốn đẩy mình vào chỗ chết, bằng không trong tình huống đã biết rõ ràng nàng đã tỉnh lại sẽ không biểu hiện ra vẻ hoang mang rối loạn như vậy.

"Ta đã mê man bao lâu rồi?" Thu lại ánh mắt chăm chú vào Thu Liên, thu lại khí tức sắc bén trên người, nàng chậm rãi ngồi dậy dưới sự nâng đỡ của tiểu nha hoàn nọ.

Chỉ là, có lẽ Vân Thiên Mộng kia lúc đập đầu hẳn là ôm ý nguyện chết đi, Vân Mộng chỉ cảm thấy lúc này trước mắt đều biến thành màu đen, thân thể không vững lập tức phải dựa vào người nha hoàn nọ.

Cho đến lúc này thì Thu Liên cũng đã giấu nhẹm đi vẻ chột dạ trước đó, chỉ là trong lòng trước sau vẫn canh cánh về vẻ lạnh lùng băng giá tản mát ra trong mắt Vân Thiên Mộng lúc mới rồi. Điều này làm cho Thu Liên không khỏi hoài nghi Vân Thiên Mộng đã biết được ý đồ của nàng khi nãy.

"Tiểu thư mất máu quá nhiều, đã mê man suốt một canh giờ rồi! Cũng may phu nhân trên trời linh thiêng phù hộ cho tiểu thư gặp dữ hóa lành!"

Mắt thấy trong phòng loáng thoáng có bóng mấy cung nữ thái giám của điện Thái Hậu đi vào, Thu Liên vội vàng đắp lại chăn cho Vân Thiên Mộng, lập tức hồng hai vành mắt, có chút nghẹn ngào mở miệng trả lời.

Nhìn Thu Liên chỉ trong một thời gian ngắn đã thay đổi được vẻ mặt của mình, Vân Mộng không khỏi cười nhạt, chỉ là nét mặt vẫn suy yếu như trước, chỉ vươn ra một tay, chỉ vào chiếc bàn tròn phía trước, mở miệng:

"Thu Liên rót chén nước lại đây, ta khát rồi!"

Dứt lời, nàng liền nhắm lại hai mắt dưỡng thần đầy mệt mỏi.

Thấy đã có cung nữ phát hiện ra Vân Thiên Mộng sống lại mà chạy đi bẩm báo Thái Hậu, trong lòng Thu Liên dù có không muốn cũng chỉ có thể nghe lời Vân Thiên Mộng nói, đi tới bên cạnh bàn, rót cho nàng một chén nước!

Chỉ là đợi khi Thu Liên quay trở lại bên giường thì phát hiện ra Vân Thiên Mộng tựa hồ đã ngủ thiếp đi, mà xung quanh đã có một vài cung nhân đang nhìn qua phía các nàng, điều này làm cho Thu Liên chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo ý chủ nhân, bưng chén nước đứng bên giường, chờ Vân Thiên Mộng tỉnh giấc.

Nhưng một lần chờ này là nửa canh giờ, Thu Liên chỉ cảm thấy hai tay mình tê dại, lòng bàn chân đau buốt, ánh mắt vốn xem như bình tĩnh, lúc này lại mơ hồ lộ ra một chút tức giận.

Vân Mộng đợi thứ cảm giác hoa mắt chóng mặt kia biến mất, mới chậm rãi mở mắt, lại kịp thấy hết vẻ không kiên nhẫn của Thu Liên chính lúc này, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, cười nhạt, ngón tay ngọc khẽ nâng lên:

"Mệt mỏi ngươi rồi, đưa ta đi!"

Rốt cục đợi đến lúc Vân Thiên Mộng tỉnh lại, Thu Liên thầm nghĩ rồi đem chén trà nặng tựa Thái Sơn kia đưa qua, mặt đầy vẻ tức giận vươn ra tay phải đang cầm chén trà, nhìn cũng không nhìn đưa thẳng đến trong tay Vân Thiên Mộng.

"Choang..."

Không biết có phải là do tay Vân Thiên Mộng không có lực hay không mà ngay trước khi Thu Liên giao cái chén ra thì nước trà đã hơi lạnh trong chén liền đổ tràn thấm ướt tay ngọc của Vân Thiên Mộng, cái chén trà tinh xảo cũng rơi xuống, vỡ tan.

"Làm càn!"

Đúng lúc ấy, từ cửa truyền đến một tiếng quở trách giận dữ đầy uy nghiêm, toàn bộ cung nữ trong phòng đều nhận ra chủ nhân của giọng nói này, tất cả đều cung kính quỳ xuống, chỉ còn Thu Liên vẫn chưa lấy lại tinh thần đứng chết trân tại chỗ.

"Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Nghe được tiếng hô của mọi người, Thu Liên ngay lập tức theo đó mà quỳ xuống, chỉ là so với vẻ không kiên nhẫn vừa rồi thì bây giờ cả người nàng khẽ run, cái đầu vốn ngẩng cao ngạo mạn cúi xuống càng thấp, nhưng khóe mắt lại liếc thấy y phục của người tới phía sau Thái Hậu, điều này làm cho khóe miệng Thu Liên không nhịn được cong lên.

"Thái Hậu..." Mặt Vân Thiên Mộng lộ vẻ sợ hãi, nghĩ cách xuống giường, nhưng thân thể suy nhược, chưa đầy nửa khắc đã phải tựa trở lại trên giường, chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy khó xử mà nhìn về phía Thái Hậu đã đi đến trước mặt!

"Đứa nhỏ này, thế nào dễ dàng tìm cái chết như vậy! Thủy Nhi, Băng Nhi, còn không mau đỡ chủ tử của các ngươi nằm xuống?"

Thái Hậu tự mình giúp đỡ Vân Thiên Mộng, lại lạnh giọng phân phó hai nha hoàn đứng phía sau, lúc này mới dời sự chú ý đến Thu Liên vẫn quỳ gối bên chân.

"Ngươi chính là Thu Liên?" Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

"Vâng!" Xác định được chủ nhân của bộ y phục kia, Thu Liên liền đáp lời, lo lắng trong nháy mắt mất đi không ít, mà ngay cả đầu vẫn đang cúi, chưa được Thái Hậu đồng ý đã ngẩng lên, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý.

"Người đâu, vả miệng! Trả lời Ai Gia mà cư nhiên không xưng nô tỳ!"

Thái Hậu dường như là quyết tâm muốn giáo huấn Thu Liên, không đợi Thu Liên kịp phản ứng thì Đại cung nữ bên người Thái Hậu đã bước nhanh đến, không nói câu nào liền bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của Thái Hậu.

"Thái Hậu bớt giận, nô tỳ sai rồi! Đại nhân, xin người cứu mạng!"

Thu Liên đã ăn vài cái tát, trong lòng bắt đầu sợ hãi, thấy chủ nhân bộ quan phục kia không nói giúp cho mình, điều này khiến cho nàng ngay lập tức mất đi vẻ cao ngạo kia, cố sức dập đầu trước Thái Hậu xin tha thứ.

"Hừ, còn dám cầu xin tha thứ? Ở trước mặt Ai Gia mà còn dám làm càn như vậy, không biết ngươi bình thường đối đãi với Mộng Nhi như thế nào? Vừa rồi nếu không phải là đúng lúc Ai Gia tới, sợ rằng chén trà kia đã vỡ lên người Mộng Nhi rồi... Còn lừa gạt Ai Gia Mộng Nhi đã chết, ngươi ăn gan hùm mật báo rồi phải không? Người đâu, lôi xuống dưới, sau này Ai Gia sẽ từ từ tính sổ với ngươi từng chuyện một!"

Sự cầu xin tha thứ của Thu Liên lại càng châm ngòi lửa giận vốn đã kiềm chế lại của Thái Hậu, nàng vung tay một cái, mặc cho thị vệ lôi Thu Liên đang khóc lóc cầu xin không ngớt đi ra ngoài.

Đợi sau khi gian phòng yên tĩnh trở lại, Thái Hậu lúc này mới xoay người nhìn về phía nam tử trung niên đứng sau, lạnh giọng nói:

"Vân tướng sẽ không trách Ai Gia xử phạt nha hoàn của ngươi chứ?"

"Tùy Thái Hậu xử trí!"

Vân Huyền Chi khẽ nghiêng người hành lễ, không dám vì một nha hoàn mà đắc tội với Thái Hậu đương triều!

"Thái Hậu!"

Một tiếng kêu yểu điệu nhất thời dời đi sự chú ý của Thái Hậu, Vân Thiên Mộng đã do Thủy Nhi, Băng nhi đỡ đứng lên, dịu dàng cúi đầu với Thái Hậu.

"Làm cái gì vậy, mau lại giường nằm xuống! Có chuyện gì chờ vết thương của ngươi đỡ rồi nói sau!"

Lãnh ý trong mắt Thái Hậu lập tức biết mất, trong mắt tràn đầy yêu thương nhìn Vân Thiên Mộng, tay ngọc cầm khăn lụa thay nàng lau sạch vết máu bên mắt phải.

"Thái Hậu yêu thương Mộng Nhi, là phúc khí của Mộng Nhi! Chỉ là, Mộng Nhi có một chuyện muốn nhờ, xin Thái Hậu thành toàn!"

Vừa nói, Vân Thiên Mộng vừa quỳ xuống, mặc cho Thủy Nhi, Băng Nhi kéo cách nào cũng không đứng dậy!

Nhìn dáng vẻ của Vân Thiên Mộng quật cường như vậy, Vân Huyền Chi ở một bên khẽ chau mày, lập tức mở miệng:

"Còn thể thống gì, chuyện trước đây ngươi gây nên đã làm mất hết mặt mũi thiên kim Tướng phủ, lúc này vẫn còn dám uy hiếp Thái Hậu, ngươi...."

"Mộng Nhi muốn đến Đại điện diện thánh (gặp mặt Hoàng Thượng)!" Vân Thiên Mộng cũng không đợi Vân Huyền Chi giáo huấn hết đã tiếp lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương