Sở Vương Phi
-
Chương 160: Hiểm trở U Châu
Dịch giả: Tẩn mẩn mò truyện
“Đã nghĩ kỹ xem bắt đầu ra tay từ đâu chưa?” _ Thấy hai nam nhân đã đạt thành thống nhất, Vân Thiên Mộng quay lại hỏi hướng Dung Vân Hạc, đây cũng là tin tưởng hắn đã thận trọng suy nghĩ kỹ trước khi đến Sở Tướng phủ.
Nghe được câu hỏi của Vân Thiên Mộng, Dung Vân Hạc đặt lại chén trà trong tay lên bàn, nhàn nhạt mở miệng cười: “ U Châu là đất ngọc, chỉ có điều Tạ gia nền móng vững chắc, chắc hẳn sớm đã lũng đoạn thị trường ngọc khí. Chúng ta nếu như là lấy đánh bại..."
Nói đến đây, Dung Vân Hạc có chút dừng lại, ánh mắt lập tức nhìn về phía Sở Phi Dương, dù sao tiểu thư của Tạ gia thế nhưng vẫn là phu nhân của Sở Bồi, mặc kệ Sở Phi Dương bọn họ có gì mâu thuẫn, người ta chung quy vẫn là người một nhà!
Dung Vân Hạc mặc dù cùng Vân Thiên Mộng giao tình rất tốt, nhưng cũng biết thế nào là nặng nhẹ, huống chi lúc này thân phận của hắn chẳng qua chỉ là một gã thương nhân, tự nhiên là lợi ích cùng an nguy của gia tộc là trọng yếu nhất! Nếu là bởi vì một câu mà đắc tội Sở Phi Dương, chẳng phải là được không bù mất? Nhận được ảnh mắt của Dung Vân Hạc, Sở Phi Dương lại chỉ thanh nhã cười cười, trong tươi cười lộ ra ý cổ vũ cùng cam đoan, để cho Dung Vân Hạc tiếp tục nói!
Thấy Sở Phi Dương gật đầu ý bảo mình tiếp tục, Dung Vân Hạc lúc này mới bỏ đi lo âu trong lòng tiếp tục nói chuyện: "Nếu như là lấy mục đích đánh bại Tạ gia, lại không thể gấp gáp được! Tạ gia khống chế con đường thông thương cùng Nam Tầm đã lâu, mà U Châu lại là thành trì trọng yếu đối với những nơi khác, điều chúng ta cần làm đầu tiên chính là đứng vững chân tại U Châu đã! Tiếp theo dưới tình huống ko gây chú ý, làm một vài thương vụ với Tạ gia để thăm dò tình hình U Châu. Sau đó mới tính tiếp xem nên làm gì tiếp theo!"
“Chính xác, nếu chúng ta vừa đến U Châu đã lấy Tạ gia làm mục tiêu, có khi sẽ gặp phải phong sát của Tạ gia. Huống hồ, Tạ gia vốn đã nắm giữ mạch kinh tế của U Châu, mà nếu chúng ta cùng Tạ Gia đấu quá mức kịch liệt, chỉ sợ Nam Tầm quốc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, đến lúc đó nhẹ thì hai chúng ta mặt thụ địch, nặng thì chỉ sợ là Nam Tầm thừa cơ công chiếm U Châu, nếu là bởi vậy làm xảy ra chiến sự, chỉ sợ..." Vân Thiên Mộng ngay sau đó phân tích thêm, nhưng câu nói sau cùng lại không nói thẳng ra miệng, chỉ là thần sắc lo lắng trong mắt nhưng lại chuyển hướng Sở Phi Dương, hai người nhìn nhau, mà Sở Phi Dương lại hướng nàng cười nhẹ trấn an!
Dù sao, nếu là dẫn phát chiến sự thì không chỉ là chiến sự giữa hai nhà phú thương mà còn liên lụy đến tranh đấu của cả hai quốc gia! Mà Ngọc Càn Đế lần này phái Sở Phi Dương tiến đến chính là trấn an chiến sự, hi vọng Sở Phi Dương có thể dọn dẹp sự khẩn trương giữa hai nước do Hổ Uy tướng quân đem lại trước đó!
Nếu Sở Phi Dương phụ lại hoàng ân, chỉ sợ vị trí Sở Vương này khi bọn họ lần nữa hồi kinh sẽ bị lột bỏ, đến lúc đó Tây Sở chỉ sợ liền không còn vị Sở Vương này nữa! Mà Ngọc Càn Đế chỉ cần lại phái sứ giả của hắn tiến về U Châu là được!
Khá lắm Ngọc Càn Đế giảo hoạt, mà ngay cả một bước này cũng đã tính toán đến, cái tâm tư ẩn nấp sâu như vậy, đúng là đã lấy vương vị làm mục tiêu, từng bước một tiêu diệt Sở gia! Chứng kiến sự lo lắng ẩn chứa trong đôi mắt Vân Thiên Mộng, sắc mặt Sở Phi Dương hơi liễm, tiếp theo mở miệng: "Chắc hẳn việc này Hổ Uy Tướng quân cũng là không dám hành động thiếu suy nghĩ! Nếu không khiến cho giữa hai nước xảy ra chiến sự, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng U Châu, đến lúc đó chẳng những cái đầu trên cổ hắn khó giữ được, mà chỉ sợ tất cả mọi người của Hổ Uy Tướng quân phủ sẽ bị liên lụy, hắn tuy là võ tướng không có đầu óc, nhưng điểm này cũng vẫn có thể thấy rõ ràng, bởi vậy mấy ngày gần đây hắn ngược lại an phận không ít, vẫn cứ ở dịch quán của U Châu, cũng không mang binh khiêu khích Nam Tầm!"
Không chút e dè Dung Vân Hạc cùng Nhiếp Hoài Viễn ở đây, Sở Phi Dương chậm rãi nói ra thế cục hiện nay ở U Châu! Tuy nhiên Sở Phi Dương không nói nhiều lắm, nhưng là tai nghe tám phương, trong nội tâm đối với thế cục triều định cũng nhất thanh nhị sở, bởi vậy lúc này hắn mới tìm đến Dung Vân Hạc trao đổi chuyện tình phân phối chi nhánh của Dung gia tại U Châu! Mà Dung Vân Hạc cùng Nhiếp Hoài Viễn nghe đối thoại của hai vợ chồng này, trong lòng hai người lại là khe khẽ thở dài, không thể không bội phục thủ đoạn tính toán của Sở Phi Dương! Cứ thế tại trước mặt bọn họ đàm luận đại sự cấm kỵ của triều đình như thế, điều này Sở Phi Dương là đoán chắc bọn họ cũng trên cùng một thuyền với hắn, càng là không để cho bọn họ cự tuyệt mà đem tất cả nói rõ ràng, minh bạch như vậy, để cho bọn họ muốn làm bộ nghe không hiểu đều không được!
"Không biết Dung công tử có đề nghị gì hay không? Sau khi tiến vào U Châu, định bắt tay xâm nhập từ phương nào?" Nghiêm túc nhìn Dung Vân Hạc cùng biểu lộ trên mặt Nhiếp Hoài Viễn, Sở Phi Dương tất nhiên là biết rõ hai người đích thị là đã hiểu dụng ý của hắn, liền cười hào phóng mở miệng hỏi thăm, đem tất cả sự tình trên thương trường toàn quyền giao cho Dung Vân Hạc! "Nếu lần này Nhiếp đại phu theo Vương gia cùng nhau tiến đến, ta nghĩ không bằng vẫn là mở cửa y quán là thoả đáng nhất!"
Dung Vân Hạc cúi đầu suy tư một lát, sau đó mới chậm rãi nói ra: "U Châu mặc dù hỗn loạn nhưng cũng khá phồn thịnh. Tin tưởng quán rượu trà lâu đã là hết sức thông dụng, chẳng bằng mở hiệu thuốc, thứ nhất có thể để cho Nhiếp đại phu phát huy sở trưởng, thứ hai Dung gia danh tiếng quá lớn, nhưng trong mắt người ngoài vẫn còn không liên quan đến hiệu thuốc, như vậy cũng có thể có tác dụng che mắt người khác, ở một mức độ nhất định nào đó ngược lại cũng sẽ không khiến cho người bên ngoài chú ý đến!"
Dù sao, chuyện Vân Thiên Mộng cùng Dung Vân Hạc liên quan đến Nhiếp Hoài Viễn của Vinh Thiện Đường cũng chỉ là chuyện tình của cuối năm trước. Hôm nay trong kinh đô đưa ra tin này thì trong mắt người khác cũng chỉ cho rằng Vinh Thiện Đường mở rộng chi nhánh. Những người biết rõ chủ nhân chân chính sau lưng đã ít càng thêm ít, cứ theo phương thức bình thường như vậy tiến vào U Châu đã có thể làm bản thân không thành đích ngắm, cũng có thể che giấu tai mắt của đối thủ!
Sở Phi Dương sau khi nghe đề nghị của Dung Vân Hạc, lập tức cười nhìn Vân Thiên Mộng nhẹ giọng hỏi: "Mộng Nhi cảm thấy thế nào?"
Nghe được Sở Phi Dương hỏi, Vân Thiên Mộng nhoẻn miệng cười, gật đầu mở miệng: "Đề nghị của Dung công tử có thể nói đã suy nghĩ sâu xa hơn so với ta, mà nói lại mở hiệu thuốc trong dân là một chuyện tốt, cớ sao mà không làm đây?"
"Nếu như thế, vậy thảo dân liền về Vinh Thiện Đường chuẩn bị trước một phen!" Nghĩ đến y thuật của mình có thể được phát huy, kích động nhất tự nhiên vẫn là Nhiếp Hoài Viễn. Chỉ thấy hắn lập tức đứng dậy có ý định rời đi!
"Nhiếp đại phu xin dừng bước!" Lại không ngờ Vân Thiên Mộng đã gọi hắn lại! Chỉ thấy Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Dung Vân Hạc, sau đó mới lên tiếng dặn dò Nhiếp Hoài Viễn: " Thời tiết ở U Châu khác xa so với kinh thành, kính xin Nhiếp đại phu chuẩn bị nhiều một chút các loại thuốc thanh tâm giải độc, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!"
"Đây là đương nhiên, xin Vương phi yên tâm!" Lần nữa hành lễ với Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng, Nhiếp Hoài Viễn lúc này mới quay người bước ra khỏi thư phòng!
"Quý phi nương nương ngày gần đây tốt chứ?" – thấy trong thư phòng chỉ còn lại mình Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng hơi hơi nhíu mày mở miệng hỏi!
“ Tạ ơn Vương phi quan tâm, chỉ là Quý phi nương nương gần đây thân thể không khỏe, chúng ta tự nhiên cũng không dám tiến cung quấy rầy! Chỉ là nghe nói mấy ngày gần đây Hoàng Thượng thường xuyên cho người đến Dung Hoa cung hỏi thăm nương nương, lại lệnh cho Thái y chăm sóc, tin tưởng không lâu nữa, nương nương cũng sẽ khỏe hẳn!" Dung Vân Hạc nghiêm túc nói, đối với tỷ tỷ duy nhất của mình, trong lòng hắn cũng hết sức lo lắng!
Nhìn từng tia lo lắng nhè nhẹ toát ra từ trong mắt Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng tất nhiên biết hắn hẳn là hết sức lo lắng cho tình cảnh của Dung Quý Phi.
Trải qua thời gian lâu như vậy, Dung Quý Phi vẫn như trước bị bệnh, tin tưởng dựa vào tài trí của Dung Vân Hạc nhất định có thể đoán ra một ít!
Nhưng dựa vào Dung gia ngoại trừ tiền tài thì cũng không còn gì khác để trông chờ, mặc dù là hắn lo lắng hơn nữa cũng không thể làm gì được.
"Ngày gần đây trên triều bận rộn, Hoàng Thượng chỉ sợ là không rảnh mà tới hậu cung, lại có Thái y hầu hạ, Dung công tử cũng không cần phải quá lo lắng cho Dung Quý Phi!" Lúc này Sở Phi Dương tỉnh táo mở miệng, đây là phân tích của hắn đối với xu thế của triều đình, cũng là câu trả lời cho Dung Vân Hạc.
"Đa tạ Vương gia! Nếu Vương gia không còn chuyện gì khác, vậy Dung Vân Hạc xin cáo lui trước!" Nghe được Sở Phi Dương khẳng định, tâm trạng lo lắng cho Dung Quý phi của Dung Vân Hạc cũng dần buông xuống liền đứng dậy cáo từ!
"Ta tiễn huynh!" Vân Thiên Mộng theo hắn cùng nhau đứng dậy, lại gật đầu với Sở Phi Dương, liền đưa Dung Vân Hạc đi ra khỏi thư phòng.
"Huynh định khi nào bắt đầu tiến đến U Châu?" Hai người cùng đi trên hành lang kéo dài, Vân Thiên Mộng nhìn bên ngoài đã có chút ít sắc xuân, nhẹ giọng hỏi!
"Sau mười ngày nữa đi! Tránh cho Hoàng Thượng lại có nghi ngờ gì đối với Dung gia!" So với sự cẩn thận lúc đối mặt Sở Phi Dương, lại nhìn Vân Thiên Mộng vẫn luôn đối xử với hắn như bằng hữu, Dung Vân Hạc luôn có thể thả lỏng phòng bị trong lòng như vậy.
Nghe được câu trả lời không fhutcs đề phòng nào như vậy của Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng không khỏi mím môi cười cười, lập tức mở miệng: "Chuyện tình của Dung Quý phi muội sẽ phái người nhìn xem, huynh không cần quá mức lo lắng! Nếu là nương nương xảy ra chuyện gì, muội sẽ tận lực bảo hộ nương nương chu toàn!"
Cảm nhận được sự dụng tâm như vậy của Vân Thiên Mộng, trong lòng Dung Vân Hạc khẽ thấy ấm áp, trong lòng biết nếu như người khác thật lòng với nàng, Vân Thiên Mộng nhất định cũng sẽ hồi báo, nhìn như là một thiên kim tiểu thư nuôi dưỡng ở khuê phòng, thực ra sâu bên trong lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ anh khí!
Dù vậy, Dung Vân Hạc cũng không cho rằng tình cảnh của Dung Quý Phi hôm nay có quan hệ trực tiếp gì với chuyện trước kia, dưới chân có chút chậm lại, ảnh mắt nhu hòa của Dung Vân Hạc dừng lại phía Vân Thiên Mộng, cũng không e dè gì nàng mà nói đén mối quan hệ giữa Dung gia và hoàng thất: "Dung mạo của tỷ tỷ huynh từ trước đến nay ít người có thể so sánh, mặc dù không có sự tình lần trước, Hoàng Thượng cũng sẽ sớm chú ý tới tỷ ấy! Huống hồ trải qua trận chiến năm trước với Bắc Tề, triều đình đã hao phí không ít ngân lượng, mà muốn Dung gia tâm cam tình nguyện móc ra chút bạc này, Hoàng thượng nhất định là sẽ sủng ái tỷ tỷ! Đây là chuyện tất nhiên, Vương phi không cần quá mức áy náy!"
Theo từng bước chân Dung Vân Hạc chậm lại, Vân Thiên Mộng cũng dần dần dừng bước, khóe miệng khẽ cười nhìn về phía hắn, trong mắt là một mảnh chân thành, không có chút nào liên quan tới tình yêu, chỉ còn lại sự quý trọng đối với bạn bè thân thiết. Nghe Dung Vân Hạc phân tích, Vân Thiên Mộng gật đầu nói: " Huynh nói không sai, chỉ có điều dù sao thì nương nương cuối cùng cũng bị liên lụy vào chuyện này rồi!"
Nhìn bộ dáng trời quang mây tạnh của Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng nuốt lại những lời vừa mới lên đến miệng,… lại lần nữa di chuyển bước chân vừa chậm lại, trầm mặc tiễn Dung Vân Hạc rời khỏi Sở Tướng Phủ!
Thật tình không biết, lúc này xe ngựa của phủ Phụ Quốc Công đã dừng cạnh cửa ra vào Tướng Phủ, Quý Thư Vũ cùng Khúc Phi Khanh trước sau cùng xuống xe ngựa.
"Tham kiến Vương phi!" Hai người hành lễ với Vân Thiên Mộng, lại nhìn thấy đôi mi thanh tú của Vân Thiên Mộng hơi nhíu lại, bước nhanh tới đỡ các nàng lên,Thiên Mộng cả giận nói: "Mợ cùng biểu tỷ cũng trêu ghẹo Mộng Nhi rồi hả?"
"Vương phi nói gì vậy! Chỗ này là cửa ra vào Tướng Phủ, chúng ta cũng không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa!" Nhìn lại Vân Thiên Mộng dù trở thành Vương phi nhưng vẫn đối xử với mọi người thân thiết như cũ, Quý Thư Vũ ôn hòa cười nói!
"Mợ cùng biểu tỷ nhanh vào bên trong!" Vân Thiên Mộng tự nhiên là biết rõ dụng tâm của Quý Thư Vũ, liền cười dẫn hai người đi về hướng cửa chính!
"Nhạc Dao, em cũng giúp đỡ đám vú bọn họ, đem đồ đạc trên xe lấy xuống đi!" Mà Khúc Phi Khanh lại thấp giọng phân phó thiếp thân nha hoàn của mìnhm Sau đó mới đỡ tay mẹ của mình cùng Vân Thiên Mộng đi vào Sở Tướng Phủ!
"Đó là?" Nhìn lại đám nha đầu bà tử phủ Phụ Quốc Công từ trong xe ngựa chuyển ra rất nhiều bao to bao nhỏ, Vân Thiên Mộng không hiểu nhìn về phía Quý Thư Vũ cùng Khúc Phi Khanh!
Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, Quý Thư Vũ cười nói: "Vương phi cùng Vương gia sắp đi xa, Lão Thái quân lo lắng cho sức khỏe của Vương phi, liền để cho chúng ta chuẩn bị chút ít đồ ăn thuốc men, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống!"
Nhìn lại một ít hộp to hộp nhỏ nguyên liệu nấu ăn đã được sắp xếp cẩn thận, trong lòng Vân Thiên Mộng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Vân Huyền Chi còn không biết chuẩn bị những thứ này cho con gái, nhưng phủ Phụ Quốc Công lại đã chu đáo thay nàng nghĩ tới rồi!
"Cảm ơn bà ngoại, mợ, biểu tỷ!" hạ tầm mắt xuống, để hàng mi như cánh bướm che lại quang mang trong mắt vừa chớp động, Vân Thiên Mộng thấp giọng nói cảm ơn!
"Còn khách khí với chúng ta làm gì? Nếu không phải là Vương phi, Hầu phủ chúng ta hôm nay còn không biết sẽ là quang cảnh như thế nào!" Nhớ đến Khúc Lăng Ngạo cửu tử nhất sinh, nhớ đến Khúc Trường Khanh tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không phải Vân Thiên Mộng cùng Sở Phi Dương âm thầm hỗ trợ, chỉ sợ hôm nay phủ Phụ Quốc Công sớm đã là phế tích!
Nhìn lại hôm nay Vân Thiên Mộng có thể gả cho một Sở Phi Dương yêu thương nàng, Quý Thư Vũ thật tâm cao hứng thay cho nàng!
"Bà nội căn bản cũng muốn đến, chỉ là mấy ngày nay bỗng nhiên nhiễm phong hàn, đến đây sợ bệnh tình lại nặng thêm, thứ hai nữa cũng sợ lây bệnh cho Vương phi, liền chỉ dặn ta cùng với mẫu thân tới!" Đột nhiên Khúc Phi Khanh nói chuyện của Cốc lão thái quân, đúng lúc đón nhận ánh mắt trách cứ của Quý Thư Vũ. Mà Vân Thiên Mộng cũng lo lắng nói: "Bà ngoại bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không vậy? Biểu tỷ sao không nói sớm? Muội hẳn nên đến thăm bà ngoại xem sao!"
Bị mẫu thân mình nhìn liếc nhìn, Khúc Phi Khanh vội thè lưỡi không dám nói nữa! Mà Quý Thư Vũ lại cười nói: "Bà ngoại con đã tốt hơn nhiều, chỉ là đại phu cẩn thận, vẫn không cho Người đi ra ngoài mà thôi, Vương phi không cần quá lo lắng!"
Bất ngờ lúc này cạnh xe ngựa lại truyền đến âm thanh trách cứ của Nhạc Dao: "Các ngươi sao lại sơ ý như vậy chứ? Lại đem thuốc phong hàn của Lão thái quân cũng bỏ lẫn vào đây?"
Ba người nghe vậy, thần sắc lập tức nghiêm nghị hẳn lên, Quý Thư Vũ cũng quay người đi về phía cửa chính. Sau khi để cho Nhạc Dao mở ra hộp cơm, cẩn thận nhìn lại quả nhiên thấy chén thuốc của Cốc lão thái quân.
"Các ngươi làm việc như thế này sao?" Quát khẽ một tiếng, khiến cho đám nha đầu bà tư đang bận rộn vội vàng quỳ hết xuống đất. Cho dù Quý Thư Vũ ngày thường ôn hòa nhân từ, Nhưng nàng vẫn là Hầu phu nhân của phủ Phụ quốc công, sự uy nghiêm cần có cũng không chút nào ít, mà nàng ít khi nghiêm khắc càng làm cho đám nha đầu bà tử khẽ run trong lòng không dám phát ra một chút thanh âm!
"Nhạc Dao, em mau đưa chén thuốc này trở lại, đừng làm chậm giờ uống thuốc của Bà nội!" Lúc này, Khúc Phi Khanh quyết định thật nhanh, lại bị Quý Thư Vũ cho ngăn lại "Được rồi, việc này về phủ nói sau. Để ta tự mình quay về sẽ yên tâm hơn."
Nói xong, ánh mắt Quý Thư Vũ mang theo một tia tiếc nuối nhìn về phía Vân Thiên Mộng sau đó hành lễ: "Hôm nay không thể ôn chuyện cùng Vương phi rồi, chúc Vương gia cùng Vương phi thuận buồm xuôi gió, đợi khi về kinh chúng ta lại cùng tán gẫu sau!"
Vân Thiên Mộng liếc nhìn Khúc Phi Khanh sau đó lập tức bước lên kéo qua tay Quý Thư Vũ làm nũng nói: " Cảm ơn ý tốt của mợ. Đợi ngày Mộng Nhi về, sẽ nhất định tự mình đến thăm Bà ngoại và mợ."
Quý Thư Vũ nhẹ gật đầu, để lại Khúc Phi Khanh cùng Vân Thiên Mộng còn mình thì lập tức trèo lên xe ngựa quay lại phủ Phụ Quốc công.
"Biểu tỷ sao lại làm vậy?" Vân Thiên Mộng cũng không tin Khúc Phi Khanh sẽ thật tình để cho Nhạc Dao đi giúp đỡ, sau lại trùng hợp phát hiện ra chuyện nhầm thuốc. Thấy Vân Thiên Mộng đã sớm nhìn ra chút thủ đoạn của mình, Khúc Phi Khanh nghịch ngợm cười cười, hai người cùng sóng vai đi trong hoa viên Tướng phủ.
Nửa buổi mới nghe được nàng hỏi nhỏ: "Mộng Nhi, tỷ muốn biết lời đồn này giải quyết như thế nào?"
Khúc Phi Khanh không ngốc, hôm qua khi tham dự yến tiệc của Đoan Vương phủ, không còn nghe thấy những lời bàn tán khó nghe về mình của người khác. Liền biết nhất định đã có người ngăn chặn những lời đồn trong nội cung thay nàng. Để không khiến cho thân mẫu lo lắng, lúc này mới dùng chút tiểu xảo lừa gạt tránh đi Quý Thư Vũ.
Mà khi nghe được những lời này của nàng, Vân Thiên Mộng có chút kinh ngạc. Nghĩ thầm trải qua chuyện đó, Khúc Phi Khanh cuối cùng cũng trở nên thành thục hơn so với dĩ vãng.
Sẽ không giống như trước kia, chỉ cần thấy kết quả mà không để ý đến quá trình. Cứ như vậy, đối với một tiểu thư của một đại gia tộc như Khúc Phi Khanh mà nói là di túc trân quý, cũng sẽ khiến cho nàng chịu nhiều thương tổn.
Quay đầu liếc mắt phía sau thấy đều là tâm phúc của mình cùng Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng liền thấp giọng đem chuyện đêm đó xảy ra trong nội cung đều tỉ mỉ nói lại một lần, chỉ có điều cũng nói qua về hai người Dung Quý phi và Hàn Triệt.
"Không thể tưởng được lại phức tạp như vậy." Nghe Vân Thiên Mộng nói nửa ngày, nét mặt Khúc Phi Khanh kinh ngạc, nhưng trong lòng vừa sợ vừa thán phục mưu kế của Vân Thiên Mộng, nhịn không được liền lên tiếng than thở.
Mà Vân Thiên Mộng vẫn như cũ nhìn chăm chú Khúc Phi Khanh, thấy nàng ấy không còn giống như trước kia mà nổi giận, đáy mắt không khỏi hiển lên ý cười, sau lại thăm dò mà mở miệng: "Hôm nay trong lòng tỷ vẫn nghĩ đến hắn chứ?"
Không biết sao Vân Thiên Mộng lại đột nhiên nhắc đến Nhiếp Hoài Viễn, Khúc Phi Khanh lại chỉ cười nhẹ. Trên khuôn mặt mỹ lệ tuy vẫn còn chút lạc lõng, tịch mịch, nhưng lại thiếu đi sự cố chấp, chỉ nhàn nhạt lắc đầu mà kiên định trả lời: "Nếu vô duyên, Thì không thể cưỡng cầu! Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này ta vẫn rõ ràng. Huống chi, thân phận quá mức cách xa, mặc dù hắn cưới tỷ, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Mà nếu như Thái Hậu có ý muốn khống chế hôn sự của tỷ, để Người biết tâm tư của ta, chẳng phải là hại hắn sao?"
Lúc này Khúc Phi Khanh lại đột nhiên nhìn về phía Vân Thiên Mộng, hơi híp cặp mắt cười nói: "Mộng Nhi hôm nay sao lại nhắc tới chuyện này?"
Vân Thiên Mộng thấy nàng phát hiện ý đồ của mình liền cười một tiếng, mịt mờ ám chỉ: "Không biết trong số văn võ bá quan cả triều ai có thể lọt vào mắt xanh của biểu tỷ đây!"
Khúc Phi Khanh chỉ che miệng cười cười, hỏi ngược lại: "Vương phi đã chọn trúng ai rồi hả?"
"Vậy cũng phải là tỷ chọn trúng mới được! Ta ngược lại cảm thấy trong cuộc thi năm nay có mấy thí sinh rất tốt mà tiền đồ lại rộng mở, có thể nói là một phu quân tốt." Vân Thiên Mộng dần dần dẫn dắt đến Khúc Phi Khanh. Cũng không phải đột nhiên đề cập đến Hàn Triệt, tránh cho trong lòng Khúc Phi Khanh sinh ra tâm lý chống đối.
"Hàn Thiểu Miễn và Hàn Triệt hiển nhiên là tiền đồ sáng lạn. Một người có Đoan Vương phủ làm làm hậu thuẫn, một người là cát sĩ được Hoàng Thượng thân phong, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở." Mà Khúc Phi Khanh lại nghiêm túc đánh giá đúng thực lực của hai người kia. Lại nhìn thấy Vân Thiên Mộng âm thầm lắc đầu, lôi kéo Khúc Phi Khanh đi về hướng Mộng Hinh Tiểu Trúc.
Mùng năm tháng hai, giờ thìn. Sở vương cùng Vương phi từ trong cung dưới sự hộ vệ của Cấm Vệ quân xuất phát từ Kinh Đô tiến về U Châu. Lần này bảo vệ Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng ngoại trừ thiếp thân hộ vệ của Sở Phi Dương còn có Cấm Vệ quân được Ngọc Càn Đế cấp cho Sở Phi Dương bảo vệ.
Mà thống lĩnh Cấm Vệ Quân là Hạ Cát phụ tá của Ô đại nhân, hắn là phó thống lĩnh Cấm Vệ quân được Ô đại nhân một tài dìu dắt, lòng trung thành đối với Ngọc Càn Đế không thua kém Ô đại nhân chút nào.
Chỉ thấy lúc này Hạ đại nhân sắc mặt nghiêm túc và trang trọng trên lưng ngựa, dẫn theo đoàn xe đi về hướng U Châu.
Vân Thiên Mộng cùng Sở Phi Dương ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trong xe ngựa thể hiện rõ sự tôn quý của một Vương gia, tất cả đầy đủ mọi thứ, mặc dù là xe ngựa đi nhanh nhưng nước trà trên bàn nhỏ tỏng xe lại không sánh ra ngoài một chút nào. Hiển hiện một cỗ xa hoa của Quý tộc thời cổ.
"Lần này Cấm Vệ quân hộ tống có bao nhiêu người?" Vân Thiên Mộng đẩy một góc màn xe nhìn ra ngoài.Chỉ thấy trước tầm mắt của xe ngựa của mình và Sở Phi Dường đều là binh sĩ mặc quân phục của Cấm Vệ quân bèn cảm thán hỏi.
"3000!" Sở Phi Dương mặc dù chăm chú đọc quyển sách trên tay, vẫn trả lời chính xác câu hỏi của Vân Thiên Mộng.
"Cấm Vệ quân tổng cộng mới có tám vạn người, Hoàng Thượng lại hào phóng như thế đưa ra 3000 quân.Quả nhiên là Hoàng Thượng hết sức "Quan tâm" Vương gia nha!" Phía trước đầu người là phong cảnh vùng ngoại ô, Vân Thiên Mộng chỉ hạ màn xe xuống ngữ khí mang theo chút ranh mãnh nhạo báng Sở Phi Dương.
Mà Sở Phi Dương đôi mắt đen thâm thúy thủy chung nhìn chằm chằm vào trang sách trước mặt, chỉ là sau khi nghe lời nói của Vân Thiên Mộng thì đôi môi mím chặt bất giác có chút giơ lên. Lập tức lật qua một trang, chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng chiếu cố, Bổn Vương tự nhiên là phải lĩnh tình rồi".
Gặp Sở Phi Dương lúc nói chuyện này chỉ một bộ cảm khái ân đức, nhưng hai đầu lông mày lại hiện lên một tia lệ khí. Vân Thiên Mộng không khỏi bật cười ra tiếng, tiện tay cầm lên một quyển ký sự trên bàn nhỏ nhìn lại:
"Hạ đại nhân là phụng chỉ một đường đi theo chúng ta đến khi trở lại kinh thành sao?"
"Thực là vất vả cho hắn." Nhàn nhã bưng chén trà nóng trên bàn lên uống một ngụm.
Nghe được khẩu khí nhàn nhạt của Sở Phi Dương làm cho trong lòng Vân Thiên Mộng xiết chặt lại. Lập tức đoạt lấy cuốn sách trên tay Sở Phi Dương sau đó tiến sát đến bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ?"
"Chẳng lẽ cái gì?" Nhìn lại Vân Thiên Mộng chủ động nhích đến gần mình, Sở Phi Dương thoải mái bỏ qua hành động cướp sách của nàng. Cánh tay dài duỗi ra liền đem Vân Thiên Mộng ôm vào trong ngực của mình, cúi đầu mỉm cười hỏi ngược lại.
Cho dù xe ngựa này rộng rãi, nhưng dù sao cũng không phải trong phòng, thực tế lúc này trước mặt còn đặt một chiếc bàn nhỏ càng khiến cho không gian hai người chung đụng nhỏ lại. Khiến cho Vân Thiên Mộng có chút ngượng ngùng giật giật thân thể. Vừa muốn ngẩng đầu đã thấy cặp mắt đen kia của Sở Phi Dương đã sớm tập trung nhìn nàng, đôi má không khỏi ửng đỏ, đầu óc lại thanh tỉnh hỏi: "Chẳng lẽ Vương Gia đã nghĩ kỹ đối sách?"
Dù sao, cứ để cho vị Hạ Cát đại nhân kia một đường đi theo, có rất nhiều chuyện sẽ không thể hoàn toàn phóng tay mà làm cho tốt được, mà Ngọc Càn Đế có lẽ cũng lo lắng Sở Phi Dương lén có gì mờ ám, liền phái thân tín của mình một đường giám thị.
Sở Phi Dương không lập tức trả lời Vân Thiên Mộng, hắn mỉm cười trong ánh mắt nhiễm lên một chút tưởng niệm. Nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận hấp dẫn của Vân Thiên Mộng: "Nương tử nếu là hôn vi phu một chút, ngược lại là vi phu có thể cân nhắc xem có nói cho nương tử hay không nha."
"Ta nếu là không đáp ứng thì sao?" Vân Thiên Mộng giận dỗi còn mang chút xinh đẹp, đáy mắt hiện lên vẻ thẹn thùng có mang một phen phong tình lại khiến cho Sở Phi Dương lập tức chú ý.
"Vậy cũng chỉ có thể để vi phu đến hôn nương tử rồi.” Tiếng nói còn chưa dứt môi mỏng của Sở Phi Dương đã đặt lên cặp môi đỏ mọng đang muốn mở miệng của Vân Thiên Mộng. Thừa dịp nàng có chút hé ra khe hở nhỏ lập tức tiến đánh vào trong, công thành đoạt đất, phiên vân khởi vũ.
Vân Thiên Mộng hơi lui về sau nhưng Sở Phi Dương lại liên tiếp tiến tới, vòng tay ở sau lưng nàng có chút buộc chặt. Khoảng cách mà Vân Thiên Mộng thật vất vả kéo ra được kia lập tức bị sát lại, hai tay chống đỡ lấy lệ trước ngực Sở Phi Dương khẽ đánh nhẹ hai cái, ý bảo hắn có chừng có mực.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ Mộng Nhi còn muốn..." Nhận được sự nhắc nhở của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương có chút buông làn môi nàng ra, hai mắt khẽ nở nụ cười nhìn chằm chằm người trước mặt, cực lực đè nén khát vọng trong nội tâm đối với nàng.
Ai biết mấy ngày nay bận rộn, hắn đã bao lâu không được cùng nàng thân mật. Hôm nay thật vất vả bắt được cơ hội, hắn sao có thể dễ dàng buông tha như vậy. Mà Vân Thiên Mộng lại nhanh tay lẹ mắt dùng tay che lại đôi môi của Sở Phi Dương trước khi hắn kịp phát động đợt tấn công thứ hai.
Trong mắt có chút ảo não rất nhanh hỏi: "Chúng ta chỉ có năm trăm người, làm thế nào chiếm được ưu thế trước ba ngàn quân mà không khiến Hoàng thượng nghi ngờ kính xin Vương gia chỉ bảo."
Nhưng ngay khi tiếng nói còn chưa dứt, trong lòng bàn tay lại truyền đến cảm xúc tê dại. Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Sở Phi Dương đang liễm lông mày rất nghiêm túc liếm lên lòng bàn tay nàng, lập tức khiến cho Vân Thiên Mộng trừng mắt về phía người đang một bộ trầm mê đằng kia. Nàng biết nếu lúc này buông tay nhất định sẽ khiến tên kia được một bước tiến thêm một thước, liền dứt khoát chịu đựng cảm giác khác thường đã nảy sinh trong lòng do bị hắn trêu chọc, sắc mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn hắn.
"Haizz!" Trên môi Sở Phi Dương tràn ra một tiếng thở dài khó nghe thấy, tùy theo đó cũng thấy hắn thả lỏng lực đạo nơi bàn tay cũng đem môi mình rời khỏi lòng bàn tay Thiên Mộng. Lúc này hắn nhìn nàng có chút oán trách, mãi sau mới cầm trên bàn nhỏ một tấm bản đồ da dê mở ra, nghiêm mặt nói:
"Trước khi xuất phát, Hạ Cát nói với ta U Châu cách xa kinh thành, nhưng lần này sự tình gấp gáp, chúng ta phải đến U Châu trong vòng mười ngày. Do đó nên đã chọn đường thẳng, tổng cộng phải đi qua hai mươi ba thành trì lớn nhỏ."
Nghe vậy, lông mày Vân Thiên Mộng lập tức nhíu chặt, trên sắc mặt mang theo một tia không vui, cười lạnh mở miệng: "Không thể tưởng được Hạ đại nhân chỉ là một phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân lại có quyền ra lệnh cho một Vương gia."
"Ai, cho nên vi phu mới thật đau lòng, lại không nghĩ đến phu nhân không hiểu phong tình." Ai ngờ Sở Phi Dương lại tận dụng cơ hội kể khổ. Vân Thiên Mộng lạnh lùng liếc hắn một cái sau đó nháy mắt ra hiệu, giễu cợt hỏi: "Vương Gia cứ mặc kệ như vậy?"
Vốn là Sở Phi Dương sớm đã chọn xong đường đi, lại không ngờ vị Hạ Cát này lại chuyển đường trước khi đi. Lại còn bắt buộc phải đến U Châu trong vòng mười ngày.
Nhưng vì tính đề phòng người khác của Ngọc Càn Đế khá mạnh, cho nên ngay cả những chi tiết như vậy, cũng tỉ mỉ suy xét vào.
"Nếu là đường đi bọn hắn chọn, mà trước khi đi mới nói cho bổn Vương, nếu là xuất hiện cái gì ngoài ý muốn trên đường, tất nhiên là không thể trách bổn Vương được!" Đem Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng ôm vào ngực, Sở Phi Dương khẩu khí nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại bắn ra tia sáng lạnh lùng.
"Mộng Nhi còn nhớ chuyện xảy ra trên đường hòa thân mà vi phu đã nói không?" Nghiêng mặt hôn nhẹ lên trán Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương mở miệng khẽ hỏi.
Nghe Sở Phi Dương nhắc nhở, trong đầu Vân Thiên Mộng xuất hiện một số chuyện. Đáy mắt vốn đang còn chút giận dần dần nhiễm chút ý cười: "Sẽ không phải chàng đã đem tin tức tiết lộ cho hắn rồi đi!"
Thấy Vân Thiên Mộng hiểu ý, Sở Phi Dương cùng nàng nhìn nhau cười, lập tức vô tội nói: "Hắn sao có thể ngồi chờ tin tức của ta? Chỉ sợ trong nội cung phát sinh một chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng là chạy không thoát khỏi ánh mắt của hắn, huống chi là hướng gió thay đổi trong nội cung hôm nay, căn bản không cần ta nhắc nhở thì hắn cũng đã nắm rõ nhất thanh nhị sở rồi"
"Nhưng mà dù hắn biết rõ chúng ta đến U Châu sao lại vẫn mạo hiểm cho người đến đây? Huống hồ thứ hắn muốn cũng chưa chắc có thể có được!" Vân Thiên Mộng khẽ cau mày, phân tích những hành động của Ngọc Kiên Đế trong đoạn thời gian này mà phán đoán, người kia nhìn như là kẻ yếu thế nhất trong tứ phương quần hùng, nhưng đây chỉ sợ cũng chỉ là biểu hiện vẻ bề ngoài. Nếu không có một chút thực lực Ngọc Kiên Đế tuyệt đối sẽ không ba lần bốn lượt đả kích Hải Vương, Thần Vương cũng Sở Phi Dương đây. Bởi vậy trong lúc phòng bị Ngọc Kiền Đế lại càng phải để tâm coi chừng, chỉ cần một chút sai lầm cũng có thể tan xương nát thịt.
"Mộng Nhi, không phải tất cả nam nhân đều nhùng nhằng không quyết đoán, hắn đã làm nhiều chuyện như vậy rồi chẳng lẽ lại để tâm vào lúc này sao.” Cũng giống như khi Giang Mộc Thần phát hiện ra vẻ đẹp của Vân Thiên Mộng lại luôn muốn cướp đi Mộng Nhi bên cạnh mình, cũng biết vì sao hắn dưới áp lực tinh thần của Nguyên Đức Thái Phi mà vẫn cố ý không cưới Chính Phi.
"Xem ra phu quân định ra tay rồi?"
Nhìn ánh mắt Sở Phi Dương lộ ra tia nguy hiểm, Vân Thiên Mộng liền biết lần này bất kể là Hạ Cát hay là Ngọc Kiền Đế đều đã chọc phải hắn. Chỉ sợ nếu không cho hai người này một chút quả đắng thì tức giận trong lòng Sở Phi Dương khó mà tiêu tan được!
"Vi phu hôm nay chỉ là cá chậu chim lồng, dù liều mạng thế nào cũng chỉ là vô ích mà thôi." Thế nhưng hắn lại tỉnh bơ mà nói, khuôn mặt anh tuấn lập tức vùi vào cổ Thiên Mộng mà dùng sức hít lấy hương thơm thanh mát từ trên người nàng.
Chạy điên cuồng cả một ngày, đừng nói người cưỡi ngựa sẽ mệt, dù là ngồi trên xe ngựa cũng có chút không chịu nổi. Nhìn sắc trời đang dần ảm đạm, Sở Phi Dương thắp sáng một ngọn đèn trong xe ngựa để tránh Vân Thiên Mộng không cẩn thận đụng vào đâu!
"Vương gia, Vương phi, đã đến dịch quán rồi!" Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Tập Lẫm bẩm báo! Mộ Xuân cùng mấy nha đầu đã từ xe ngựa phía sau xuống từ sớm tiến đến trước xe của Vân Thiên Mộng đỡ nàng xuống xe.
"Vương gia, Vương phi, bữa tối đã được chuẩn bị tốt và đưa vào trong phòng rồi!" Hai người vừa chạm chân xuống đất đã nghe thấy thanh âm của Hạ Cát vốn đang thị sát xung quanh, sau đó lập tức sai thị vệ đưa Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng vào trong dịch trạm!
Có lẽ Hạ Cát trước đó ít qua lại cùng Sở Phi Dương, lại bởi vì đang phụng mệnh hành sự liền tự tiện làm chủ sự tình liên quan đến Sở Phi Dương, mà không biết hắn vừa mở miệng liền khiến cho các thị vệ Vương phủ tức giận. Dù vậy Sở Phi Dương cũng không thèm để ý, hoặc cũng có thể hắn căn bản cũng không để Hạ Cát kia vào trong mắt. Chỉ thấy hắn khẽ liếc qua, khóe miệng cười như không cười yếu ớt nói với Tập Lẫm:
"Hạ đại nhân thực vất vả rồi! Nếu như thế, Tập Lẫm, ngươi phân phó cho thị vệ Vương phủ vào hậu viện nghỉ ngơi đi, tin tưởng lấy năng lực của Hạ đại nhân nhất định có thể bảo vệ Bổn vương cùng Vương phi chu toàn. Các ngươi cũng không cần vướng chân vướng tay ở bên cạnh nữa!"
"Vâng, Vương gia!" Tập Lẫm có thể đi theo bên người Sở Phi Dương nhiều năm như vậy tự nhiên cũng không phải là đồ ngốc, nếu Vương Gia đã nói để cho bọn họ nghỉ ngơi, vậy bọn họ tự nhiên không thể trái lại mệnh lệnh của chủ tử được, nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới có sức để bôn ba cả ngày!
Chỉ là không biết vị Hạ đại nhân cùng Cấm Vệ quân này trước khi đến được U Châu sẽ là bộ dạng như thế nào nữa.Vui vẻ nghe câu trả lời hợp ý của thuộc hạ, Sở Phi Dương nắm tay Vân Thiên Mộng mang theo mấy nha hoàn đi vào trong dịch quán.
Hạ Cát kia cũng là một kẻ trầm ổn, không vì lời nói của Sở Phi Dương mà tức giận, chỉ dẫn theo thuộc hạ của mình đi đến một bên bố trí canh phòng tuần tra buổi tối.
Đứng trên lầu phía sau xem xét, nhìn Hạ Cát mang theo vẻ mặt tỉnh táo dẫn thị vệ tuần tra bốn phía dịch quán, Vân Thiên Mộng sâu kín cười nhẹ mà nói:
"Xem ra, Hoàng Thượng chọn Hạ Cát hộ tống chúng ta đi chuyến này là có nguyên nhân cả đấy"
“Đây là tất nhiên, Hạ Cát mặc dù không nổi danh như Ô đại nhân, nhưng có thể làm thuộc hạ của hắn nhiều năm như vậy lại được hắn đề bạt lên thì Hạ Cát cũng là người đầu tiên! Không có chút vốn liếng, Ô Đại Nhân sao sẽ dùng hắn? Huống chi, Hoàng cung trọng địa càng không thể nào qua loa được, những kẻ tính tình bừa bãi, vội vàng hấp tấp lại càng không thể nào được dùng! Hạ Cát này tâm tính vững vàng, tâm tư tinh tế tự nhiên có thể làm được việc lớn! Mộng Nhi, mau tới đây dùng bữa, nàng cả ngày hôm nay đã ăn được bao nhiêu đâu."
Mặc dù lúc này đối mặt với kẻ địch thì Sở Phi Dương cũng không hề keo kiệt chút nào tán dương! Vân Thiên Mộng đứng trước cửa gỗ nửa quay lại nhìn Sở Phi Dương đã thấy hắn đang múc một bát canh bổ cho mình, sau đó đẩy đĩa rau tới trước mặt nàng, chỉ thấy trước mặt nàng toàn các món nàng thích ăn. Thấy vậy, khuôn mặt khả ái khẽ giãn ra, lập tức di chuyển bước chân tới trước bàn tròn ngồi xuống, nâng đũa lên gắp cho hắn một miếng cá tới trước bát hắn:
"Ngươi cũng ăn nhiều một chút!"
Một đêm vô sự, dịch quán ban đêm yên tĩnh không nghe được một chút tiếng vang mà ngay cả đội ngủ tuần tra cũng không có chút tiếng động. Vân Thiên Mộng rửa mặt xong sau đó lại gần đẩy khẽ cửa số nhìn ra ngoài thấy những cấm vệ quân kia đã chuẩn bị xong đang chờ xuất phát thì trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên.
"Ô Đại Nhân cùng Hạ Cát ngược lại cũng đã huấn luyện những Cấm vệ quân này không kém!" Chẳng biết Sở Phi Dương đã đi tới sau lưng Vân Thiên Mộng từ lúc nào, một bên vòng tay ôm quanh eo nàng, một bên cúi thấp mở miệng, ánh mắt lại nhìn về phía đội ngũ đang chờ xuất phát dưới lầu bên kia cùng Thiên Mộng.
"Đi thôi!" Vân Thiên Mộng khẽ đóng lại góc cửa sổ, quay người cùng Sở Phi Dương đi ra khỏi phòng trọ!
Liên tiếp năm ngày liền đều yên tĩnh trôi qua như vậy, Hạ Cát hủy bỏ lệnh hạn chế hành động của đám người Sở Phi Dương ở bên ngoài, cũng không hẹp hòi khắt khe vấn đề ăn ngủ nghỉ của tất cả mọi người. Liên tiếp đi năm ngày, mặc dù Hạ Cát an bài hợp lý nhưng 3000 Cấm vệ quân này cũng vẫn thấy vẻ mỏi mệt trên nét mặt. Chỉ là sau khi đi qua bình nguyên, đến ngày thứ năm đội ngũ đi vào vùng đồi núi, dốc núi bốn phía mặc dù không cao đến dựng đứng nhưng thực sự vẫn là nơi rất dễ ẩn nấp khiến người ta khó phát hiện ra.
Mặc dù biết những thuộc hạ kia đã khá mệt mỏi nhưng Hạ Cát vẫn ra lệnh cho tất cả mọi người vực dậy tinh thần, cẩn thận vẫn hơn. Dù sao Sở Phi Dương cũng không phải là người bình thường, nếu hắn bị một chút thương tổn gì thì chỉ sợ lão Sở Vương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Mà Sở Nam Sơn dù đã không còn phong hào Sở Vương nhưng những thế lực mà ông nắm trong tay vẫn như trước kia không thể coi thường. Lại thêm chuyện rắc rối ở U Châu lần này tất cả đều là sai lầm của Hổ Uy tướng quân, nếu như Sở Vương và Vương phi cùng gặp nạn vào thời điểm này thì chỉ sợ tất cả các mũi nhọn công kích đều sẽ nhằm vào hướng Hoàng thượng. Đến lúc đó quân thần bất hòa sẽ có kẻ khác làm ngư ông đắc lợi.
Vân Thiên Mộng nhìn về hướng người cưỡi ngựa mà bóng lưng thẳng tắp căng cứng của Hạ Cát kia liền biết sắp tới sẽ ào khu vực nguy hiểm cần cẩn. Nơi này chỉ cần sơ ý một chút thôi là sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Mà bên phía những Cấm vệ quân kia du mặt đầy vẻ mỏi mệt nhưng vẫn như cũ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, chăm chú nhìn động tĩnh bốn phía xung quanh.
Sáng sớm hôm nay Sở Phi Dương đã thu hồi lệnh canh giữ bên cạnh xe ngựa của Cấm vệ quân, để nhiệm vụ này cho thị vệ Vương phủ đảm nhiệm, để phòng ngừa vạn nhất nên Hạ Cát không chút nào dị nghị về mệnh lệnh này.
"Hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?"
Hai mắt ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy trong sơn cốc này yên tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Trong sơn cốc trống trải chỉ lưu lại tiếng bước chân của các thị vệ cùng tiếng vó ngựa làm cho người ta sởn hết gai ốc trống trải trong sơn cốc lưu lại thị vệ tiếng bước chân của cùng tiếng vó ngựa, làm cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Mà Sở Phi Dương lại thần sắc bình tĩnh tự nhiên ngồi đọc thơ trong xe ngựa.
Còn không đợi Vân Thiên Mộng hạ màn xe xuống, trực giác nhạy bén làm cho nàng cảm nhận được một tia nguy hiểm như có người đang nhìn mình chằm chằm, dường như chỉ cần nàng có hành động thiếu suy nghĩ người nọ sẽ ra tay ngay lập tức. Ngay lúc này biểu cảm vốn như nhàn tản của Sở Phi Dương cũng ngay lập tức nghiêm túc hẳn lên, trong chớp mắt liền vươn tay kéo Vân Thiên Mộng qua một bên... Cùng lúc đó một mũi tên lăng lệ vút qua không trung thẳng tắp hướng xe ngựa bọn họ ngồi bắn qua, lập tức cắm vào nóc xe.
"Có thích khách!"
Thị vệ bốn phía vừa hét lên xong ngay lập tức cùng với Cấm vệ quân vây lại xung quanh mấy cỗ xe ngựa ở giữa. Cũng ngay lúc đó thị vệ của vương phủ giơ lên tấm khiên chắn trong tay ngăn cản trước người bảo về xe ngựa đằng sau. Cơ hồ là trong nháy mắt, trong sơn cốc lập tức bắn ra một làn mưa, bốn phía không ngừng có người kêu rên ngã xuống, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để nơi này nhiều thêm một chút khí tức tử vong.
Vân Thiên Mộng được Sở Phi Dương ôm chặt bảo vệ trong lòng, trái tim dù đập có chút nhanh nhưng bởi vì có Sở Phi Dương ở bên cạnh đây nên trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Chỉ là so với Vaan Thiên Mộng đang bình tĩnh thì Sở Phi Dương lại căng chặt cả người, môi mỏng khẽ nhếch trong mắt sát khí nguy hiểm phóng ra, cùng lúc đó chẳng biết từ khi nào mà trong tay anh ta bỗng có thêm một thanh kiếm bạc.
"Sưu sưu sưu..." hàng loạt mũi tên có đuôi lông vũ bông phóng tới sau đó cắm phập phập phập vào thành xe ngựa tạo lên téng động khiếp người, Mũi tên bởi vì dùng sức quá mạnh mà xe ngựa vốn dù là chậy rất nhanh cũng rất vững vàng phải loạng choạng đôi chút.
Ngay sau đó lại thấy đối phương hạ lệnh tử thủ. Qua một lúc không thấy tến bắn đến nữa, lại nghe thấy tiếng binh khi a chạm vang lên, các loại thanh âm đánh giết nổi lên khắp bốn phía, tay chân bị cắt đứt lung tung đầy đất khiến cho người ta chỉ muốn nôn mửa.
"Tập Lẫm!" Sở Phi Dương lại vào lúc này âm trầm lên tiếng.
"Vương gia!" Tập Lẫm vốn vẫn luôn một mực canh giữ bên cạnh xe ngựa lúc này lên tiếng rồi tiến vào xe ngựa nửa quỳ bên cạnh đợi Sở Phi Dương phân phó.
"Bảo vệ Vương phi!" Sau khi Sở Phi Dương lưu lại mấy lời này liền buông Vân Thiên Mộng ra. Còn chưa kịp rời đi đã bị Vân Thiên Mộng đang bị ôm giữ lại, sát khí trên mặt hắn có chút nhạt đi, vốn còn định quay người lại giải thích lại không ngờ Thiên Mộng nhanh chóng mở miệng dặn dò:
“Hết thảy phải cẩn thận, ta đợi chàng trở lại” Nói xong, liền buông ra tay Sở Phi Dương ra, ngồi bệnh cạnh Tập Lẫm để không khiến hắn lo lắng.
Liếc nhìn nàng một cái thật sâu, Sở Phi Dương lúc này mới quay người ra khỏi xe ngựa. Bên tai truyền đến một hồi tiếng vó ngựa đuổi theo vang lên, theo tiếng vang càng ngày càng xa thì âm thanh chém giết vốn tràn ngập cả sơn cốc cũng cùng lúc đó biến mất, bỏ lại đằng sau ngoài một trời máu tanh thì không còn gì khác.
"Vương phi, người không bị làm sao chứ"
Nửa ngày sau mới thấy Mộ Xuân cùng mấy tiểu nha hoàn sắc mawtjj trắng bệch không còn chút máu nào loạng choạng tiến vào xe ngựa. Sau khi vào lại không thấy Sở Phi Dương đâu, sắc mặt của mấy người tức thì hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không có việc gì! Mấy người các em không bị thương đó chứ?"
Nếu mấy người Mộ Xuân có thể đến đây chứng tỏ bên ngoài nhát định đã an toàn rồi, Vân Thiên Mộng hướng sang Tập Lâm nhìn một cái ý bảo hắn ra xử lý chuyện bên ngoài kia. Tập Lẫm hướng nàng hành lễ sau đó liền nhanh chóng quay người đi ra khỏi xe ngựa.
"Vương phi, Vương gia người không sao chứ ạ!" Mấy tiểu nha đầu vẫn như cũ không yên lòng kiểm tra khắp người Vân Thiên Mộng, xác định nàng không bị tổn thương một chút nào thì mới yên tâm!
"Đi bắt kẻ cầm đầu rồi!"
Lúc này vẻ mặt Vân Thiên Mộng chỉ thấy trầm tĩnh nhưng trên trán lại hiện lện sự tức giận. Kể cả là diễn trò nhưng cái trò đùa này cũng đã hơi quá trớn rồi, lấy mạng của nàng ra để đổi lấy sự tin tưởng của hai người với Hạ Cát. Người kia cho rằng Sở Phi Dương sẽ cứ như thế mà bỏ qua cho hắn sao?
Thật cho rằng không có Hạ Cát hắn thì bọn họ liền không còn biện pháp nào khác sao? Nàng cũng không có cái hi vọng viển vông rằng hắn không hi vọng nữ nhân mà hắn ngắm trúng sẽ cứ như vậy mà chết đâu.
"Khởi bẩm Vương phi!" Đúng lúc này Tập Lẫm đi kiểm kê lại số lượng thị vệ bị thương vong vừa rồi quay lại bên cạnh xe ngựa bẩm báo.
"Nói!" Trong lòng Vân Thiên Mộng nén giận lên tiếng, ngữ khí không còn nhẹ nhàng mây trôi nước chãy giống dĩ vãng mà lại mang theo sự lăng lệ ác liệt không thua Sở Phi Dương.
" Thị vệ Vương phủ năm trăm người bị thương chín mươi người, không có ai mất mạng! Cấm Vệ quân bị thương 800 người, tử vong 1,900 người! Hạ đại nhân đã bị thương vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại!" Tập Lẫm đứng ở ngoài xe chi tiết khai báo.
"Vương Gia mang đi bao nhiêu thị vệ?" Mà lúc này Vân Thiên Mộng quan tâm nhất chính là an nguy của Sở Phi Dương, vẫn biết là tình thế nguy cấp không thể không để hắn đi nhưng lúc này nghĩ đến trong lòng của nàng vẫn như cũ lo lắng không thôi.
"100 người!" Bên ngoài xe truyền đến giọng nói của Tập Lẫm. Vân Thiên Mộng lập tức đứng lên, vẻ lo lắng dưới đáy mắt không chút nào che dấu hiển thị trên ánh mắt. Hắn vì lưu lại những thị vệ này để bảo vệ nàng mà chỉ mang theo có 100 người. Nếu đối phương lại lậ bẫy ở phía sau vậy chẳng phải là hắn sẽ lành ít dữ nhiều hay sao.
"Cấm Vệ quân lưu lại hai trăm người chăm sóc cho binh lính bị thương, số thị vệ Vương phủ còn lại đi theo hỗ trợ cho Vương gia. Số Cấm vệ quân còn lại theo bản phi đi tới dịch trạm phía trước chờ tin tức".Vân Thiên Mộng lập tức đem sáu trăm binh lính không bị thương còn lại chia ra hành sự.
"Tập Lẫm, đem Hạ đại nhân đỡ vào trong xe ngựa phía sau, sau đó lập tức tiến về dịch trạm tìm người trị liệu".
Hạ Cát có thể bị thương nhưng không thể chết được, nếu không nhất định sẽ có người vin vào sự tình này để châm ngòi ly gián.
Nghe được mệnh lệnh của Vân Thiên Mộng, Tập LẪm ngay lập tức bắt đầu phân chia công việc thật tốt. Không tới một lát sau xe ngựa lại tiếp tục chạy nhanh trên đường hướng tới dịch trạm kế tiếp. Trong xe lúc này chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, Thiên Mộng ngồi ở chỗ của Sở Phi Dương lúc nãy ngưng mày suy tư mà chìm sâu vào lo lắng một mình.
“Đã nghĩ kỹ xem bắt đầu ra tay từ đâu chưa?” _ Thấy hai nam nhân đã đạt thành thống nhất, Vân Thiên Mộng quay lại hỏi hướng Dung Vân Hạc, đây cũng là tin tưởng hắn đã thận trọng suy nghĩ kỹ trước khi đến Sở Tướng phủ.
Nghe được câu hỏi của Vân Thiên Mộng, Dung Vân Hạc đặt lại chén trà trong tay lên bàn, nhàn nhạt mở miệng cười: “ U Châu là đất ngọc, chỉ có điều Tạ gia nền móng vững chắc, chắc hẳn sớm đã lũng đoạn thị trường ngọc khí. Chúng ta nếu như là lấy đánh bại..."
Nói đến đây, Dung Vân Hạc có chút dừng lại, ánh mắt lập tức nhìn về phía Sở Phi Dương, dù sao tiểu thư của Tạ gia thế nhưng vẫn là phu nhân của Sở Bồi, mặc kệ Sở Phi Dương bọn họ có gì mâu thuẫn, người ta chung quy vẫn là người một nhà!
Dung Vân Hạc mặc dù cùng Vân Thiên Mộng giao tình rất tốt, nhưng cũng biết thế nào là nặng nhẹ, huống chi lúc này thân phận của hắn chẳng qua chỉ là một gã thương nhân, tự nhiên là lợi ích cùng an nguy của gia tộc là trọng yếu nhất! Nếu là bởi vì một câu mà đắc tội Sở Phi Dương, chẳng phải là được không bù mất? Nhận được ảnh mắt của Dung Vân Hạc, Sở Phi Dương lại chỉ thanh nhã cười cười, trong tươi cười lộ ra ý cổ vũ cùng cam đoan, để cho Dung Vân Hạc tiếp tục nói!
Thấy Sở Phi Dương gật đầu ý bảo mình tiếp tục, Dung Vân Hạc lúc này mới bỏ đi lo âu trong lòng tiếp tục nói chuyện: "Nếu như là lấy mục đích đánh bại Tạ gia, lại không thể gấp gáp được! Tạ gia khống chế con đường thông thương cùng Nam Tầm đã lâu, mà U Châu lại là thành trì trọng yếu đối với những nơi khác, điều chúng ta cần làm đầu tiên chính là đứng vững chân tại U Châu đã! Tiếp theo dưới tình huống ko gây chú ý, làm một vài thương vụ với Tạ gia để thăm dò tình hình U Châu. Sau đó mới tính tiếp xem nên làm gì tiếp theo!"
“Chính xác, nếu chúng ta vừa đến U Châu đã lấy Tạ gia làm mục tiêu, có khi sẽ gặp phải phong sát của Tạ gia. Huống hồ, Tạ gia vốn đã nắm giữ mạch kinh tế của U Châu, mà nếu chúng ta cùng Tạ Gia đấu quá mức kịch liệt, chỉ sợ Nam Tầm quốc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, đến lúc đó nhẹ thì hai chúng ta mặt thụ địch, nặng thì chỉ sợ là Nam Tầm thừa cơ công chiếm U Châu, nếu là bởi vậy làm xảy ra chiến sự, chỉ sợ..." Vân Thiên Mộng ngay sau đó phân tích thêm, nhưng câu nói sau cùng lại không nói thẳng ra miệng, chỉ là thần sắc lo lắng trong mắt nhưng lại chuyển hướng Sở Phi Dương, hai người nhìn nhau, mà Sở Phi Dương lại hướng nàng cười nhẹ trấn an!
Dù sao, nếu là dẫn phát chiến sự thì không chỉ là chiến sự giữa hai nhà phú thương mà còn liên lụy đến tranh đấu của cả hai quốc gia! Mà Ngọc Càn Đế lần này phái Sở Phi Dương tiến đến chính là trấn an chiến sự, hi vọng Sở Phi Dương có thể dọn dẹp sự khẩn trương giữa hai nước do Hổ Uy tướng quân đem lại trước đó!
Nếu Sở Phi Dương phụ lại hoàng ân, chỉ sợ vị trí Sở Vương này khi bọn họ lần nữa hồi kinh sẽ bị lột bỏ, đến lúc đó Tây Sở chỉ sợ liền không còn vị Sở Vương này nữa! Mà Ngọc Càn Đế chỉ cần lại phái sứ giả của hắn tiến về U Châu là được!
Khá lắm Ngọc Càn Đế giảo hoạt, mà ngay cả một bước này cũng đã tính toán đến, cái tâm tư ẩn nấp sâu như vậy, đúng là đã lấy vương vị làm mục tiêu, từng bước một tiêu diệt Sở gia! Chứng kiến sự lo lắng ẩn chứa trong đôi mắt Vân Thiên Mộng, sắc mặt Sở Phi Dương hơi liễm, tiếp theo mở miệng: "Chắc hẳn việc này Hổ Uy Tướng quân cũng là không dám hành động thiếu suy nghĩ! Nếu không khiến cho giữa hai nước xảy ra chiến sự, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng U Châu, đến lúc đó chẳng những cái đầu trên cổ hắn khó giữ được, mà chỉ sợ tất cả mọi người của Hổ Uy Tướng quân phủ sẽ bị liên lụy, hắn tuy là võ tướng không có đầu óc, nhưng điểm này cũng vẫn có thể thấy rõ ràng, bởi vậy mấy ngày gần đây hắn ngược lại an phận không ít, vẫn cứ ở dịch quán của U Châu, cũng không mang binh khiêu khích Nam Tầm!"
Không chút e dè Dung Vân Hạc cùng Nhiếp Hoài Viễn ở đây, Sở Phi Dương chậm rãi nói ra thế cục hiện nay ở U Châu! Tuy nhiên Sở Phi Dương không nói nhiều lắm, nhưng là tai nghe tám phương, trong nội tâm đối với thế cục triều định cũng nhất thanh nhị sở, bởi vậy lúc này hắn mới tìm đến Dung Vân Hạc trao đổi chuyện tình phân phối chi nhánh của Dung gia tại U Châu! Mà Dung Vân Hạc cùng Nhiếp Hoài Viễn nghe đối thoại của hai vợ chồng này, trong lòng hai người lại là khe khẽ thở dài, không thể không bội phục thủ đoạn tính toán của Sở Phi Dương! Cứ thế tại trước mặt bọn họ đàm luận đại sự cấm kỵ của triều đình như thế, điều này Sở Phi Dương là đoán chắc bọn họ cũng trên cùng một thuyền với hắn, càng là không để cho bọn họ cự tuyệt mà đem tất cả nói rõ ràng, minh bạch như vậy, để cho bọn họ muốn làm bộ nghe không hiểu đều không được!
"Không biết Dung công tử có đề nghị gì hay không? Sau khi tiến vào U Châu, định bắt tay xâm nhập từ phương nào?" Nghiêm túc nhìn Dung Vân Hạc cùng biểu lộ trên mặt Nhiếp Hoài Viễn, Sở Phi Dương tất nhiên là biết rõ hai người đích thị là đã hiểu dụng ý của hắn, liền cười hào phóng mở miệng hỏi thăm, đem tất cả sự tình trên thương trường toàn quyền giao cho Dung Vân Hạc! "Nếu lần này Nhiếp đại phu theo Vương gia cùng nhau tiến đến, ta nghĩ không bằng vẫn là mở cửa y quán là thoả đáng nhất!"
Dung Vân Hạc cúi đầu suy tư một lát, sau đó mới chậm rãi nói ra: "U Châu mặc dù hỗn loạn nhưng cũng khá phồn thịnh. Tin tưởng quán rượu trà lâu đã là hết sức thông dụng, chẳng bằng mở hiệu thuốc, thứ nhất có thể để cho Nhiếp đại phu phát huy sở trưởng, thứ hai Dung gia danh tiếng quá lớn, nhưng trong mắt người ngoài vẫn còn không liên quan đến hiệu thuốc, như vậy cũng có thể có tác dụng che mắt người khác, ở một mức độ nhất định nào đó ngược lại cũng sẽ không khiến cho người bên ngoài chú ý đến!"
Dù sao, chuyện Vân Thiên Mộng cùng Dung Vân Hạc liên quan đến Nhiếp Hoài Viễn của Vinh Thiện Đường cũng chỉ là chuyện tình của cuối năm trước. Hôm nay trong kinh đô đưa ra tin này thì trong mắt người khác cũng chỉ cho rằng Vinh Thiện Đường mở rộng chi nhánh. Những người biết rõ chủ nhân chân chính sau lưng đã ít càng thêm ít, cứ theo phương thức bình thường như vậy tiến vào U Châu đã có thể làm bản thân không thành đích ngắm, cũng có thể che giấu tai mắt của đối thủ!
Sở Phi Dương sau khi nghe đề nghị của Dung Vân Hạc, lập tức cười nhìn Vân Thiên Mộng nhẹ giọng hỏi: "Mộng Nhi cảm thấy thế nào?"
Nghe được Sở Phi Dương hỏi, Vân Thiên Mộng nhoẻn miệng cười, gật đầu mở miệng: "Đề nghị của Dung công tử có thể nói đã suy nghĩ sâu xa hơn so với ta, mà nói lại mở hiệu thuốc trong dân là một chuyện tốt, cớ sao mà không làm đây?"
"Nếu như thế, vậy thảo dân liền về Vinh Thiện Đường chuẩn bị trước một phen!" Nghĩ đến y thuật của mình có thể được phát huy, kích động nhất tự nhiên vẫn là Nhiếp Hoài Viễn. Chỉ thấy hắn lập tức đứng dậy có ý định rời đi!
"Nhiếp đại phu xin dừng bước!" Lại không ngờ Vân Thiên Mộng đã gọi hắn lại! Chỉ thấy Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Dung Vân Hạc, sau đó mới lên tiếng dặn dò Nhiếp Hoài Viễn: " Thời tiết ở U Châu khác xa so với kinh thành, kính xin Nhiếp đại phu chuẩn bị nhiều một chút các loại thuốc thanh tâm giải độc, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!"
"Đây là đương nhiên, xin Vương phi yên tâm!" Lần nữa hành lễ với Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng, Nhiếp Hoài Viễn lúc này mới quay người bước ra khỏi thư phòng!
"Quý phi nương nương ngày gần đây tốt chứ?" – thấy trong thư phòng chỉ còn lại mình Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng hơi hơi nhíu mày mở miệng hỏi!
“ Tạ ơn Vương phi quan tâm, chỉ là Quý phi nương nương gần đây thân thể không khỏe, chúng ta tự nhiên cũng không dám tiến cung quấy rầy! Chỉ là nghe nói mấy ngày gần đây Hoàng Thượng thường xuyên cho người đến Dung Hoa cung hỏi thăm nương nương, lại lệnh cho Thái y chăm sóc, tin tưởng không lâu nữa, nương nương cũng sẽ khỏe hẳn!" Dung Vân Hạc nghiêm túc nói, đối với tỷ tỷ duy nhất của mình, trong lòng hắn cũng hết sức lo lắng!
Nhìn từng tia lo lắng nhè nhẹ toát ra từ trong mắt Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng tất nhiên biết hắn hẳn là hết sức lo lắng cho tình cảnh của Dung Quý Phi.
Trải qua thời gian lâu như vậy, Dung Quý Phi vẫn như trước bị bệnh, tin tưởng dựa vào tài trí của Dung Vân Hạc nhất định có thể đoán ra một ít!
Nhưng dựa vào Dung gia ngoại trừ tiền tài thì cũng không còn gì khác để trông chờ, mặc dù là hắn lo lắng hơn nữa cũng không thể làm gì được.
"Ngày gần đây trên triều bận rộn, Hoàng Thượng chỉ sợ là không rảnh mà tới hậu cung, lại có Thái y hầu hạ, Dung công tử cũng không cần phải quá lo lắng cho Dung Quý Phi!" Lúc này Sở Phi Dương tỉnh táo mở miệng, đây là phân tích của hắn đối với xu thế của triều đình, cũng là câu trả lời cho Dung Vân Hạc.
"Đa tạ Vương gia! Nếu Vương gia không còn chuyện gì khác, vậy Dung Vân Hạc xin cáo lui trước!" Nghe được Sở Phi Dương khẳng định, tâm trạng lo lắng cho Dung Quý phi của Dung Vân Hạc cũng dần buông xuống liền đứng dậy cáo từ!
"Ta tiễn huynh!" Vân Thiên Mộng theo hắn cùng nhau đứng dậy, lại gật đầu với Sở Phi Dương, liền đưa Dung Vân Hạc đi ra khỏi thư phòng.
"Huynh định khi nào bắt đầu tiến đến U Châu?" Hai người cùng đi trên hành lang kéo dài, Vân Thiên Mộng nhìn bên ngoài đã có chút ít sắc xuân, nhẹ giọng hỏi!
"Sau mười ngày nữa đi! Tránh cho Hoàng Thượng lại có nghi ngờ gì đối với Dung gia!" So với sự cẩn thận lúc đối mặt Sở Phi Dương, lại nhìn Vân Thiên Mộng vẫn luôn đối xử với hắn như bằng hữu, Dung Vân Hạc luôn có thể thả lỏng phòng bị trong lòng như vậy.
Nghe được câu trả lời không fhutcs đề phòng nào như vậy của Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng không khỏi mím môi cười cười, lập tức mở miệng: "Chuyện tình của Dung Quý phi muội sẽ phái người nhìn xem, huynh không cần quá mức lo lắng! Nếu là nương nương xảy ra chuyện gì, muội sẽ tận lực bảo hộ nương nương chu toàn!"
Cảm nhận được sự dụng tâm như vậy của Vân Thiên Mộng, trong lòng Dung Vân Hạc khẽ thấy ấm áp, trong lòng biết nếu như người khác thật lòng với nàng, Vân Thiên Mộng nhất định cũng sẽ hồi báo, nhìn như là một thiên kim tiểu thư nuôi dưỡng ở khuê phòng, thực ra sâu bên trong lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ anh khí!
Dù vậy, Dung Vân Hạc cũng không cho rằng tình cảnh của Dung Quý Phi hôm nay có quan hệ trực tiếp gì với chuyện trước kia, dưới chân có chút chậm lại, ảnh mắt nhu hòa của Dung Vân Hạc dừng lại phía Vân Thiên Mộng, cũng không e dè gì nàng mà nói đén mối quan hệ giữa Dung gia và hoàng thất: "Dung mạo của tỷ tỷ huynh từ trước đến nay ít người có thể so sánh, mặc dù không có sự tình lần trước, Hoàng Thượng cũng sẽ sớm chú ý tới tỷ ấy! Huống hồ trải qua trận chiến năm trước với Bắc Tề, triều đình đã hao phí không ít ngân lượng, mà muốn Dung gia tâm cam tình nguyện móc ra chút bạc này, Hoàng thượng nhất định là sẽ sủng ái tỷ tỷ! Đây là chuyện tất nhiên, Vương phi không cần quá mức áy náy!"
Theo từng bước chân Dung Vân Hạc chậm lại, Vân Thiên Mộng cũng dần dần dừng bước, khóe miệng khẽ cười nhìn về phía hắn, trong mắt là một mảnh chân thành, không có chút nào liên quan tới tình yêu, chỉ còn lại sự quý trọng đối với bạn bè thân thiết. Nghe Dung Vân Hạc phân tích, Vân Thiên Mộng gật đầu nói: " Huynh nói không sai, chỉ có điều dù sao thì nương nương cuối cùng cũng bị liên lụy vào chuyện này rồi!"
Nhìn bộ dáng trời quang mây tạnh của Dung Vân Hạc, Vân Thiên Mộng nuốt lại những lời vừa mới lên đến miệng,… lại lần nữa di chuyển bước chân vừa chậm lại, trầm mặc tiễn Dung Vân Hạc rời khỏi Sở Tướng Phủ!
Thật tình không biết, lúc này xe ngựa của phủ Phụ Quốc Công đã dừng cạnh cửa ra vào Tướng Phủ, Quý Thư Vũ cùng Khúc Phi Khanh trước sau cùng xuống xe ngựa.
"Tham kiến Vương phi!" Hai người hành lễ với Vân Thiên Mộng, lại nhìn thấy đôi mi thanh tú của Vân Thiên Mộng hơi nhíu lại, bước nhanh tới đỡ các nàng lên,Thiên Mộng cả giận nói: "Mợ cùng biểu tỷ cũng trêu ghẹo Mộng Nhi rồi hả?"
"Vương phi nói gì vậy! Chỗ này là cửa ra vào Tướng Phủ, chúng ta cũng không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa!" Nhìn lại Vân Thiên Mộng dù trở thành Vương phi nhưng vẫn đối xử với mọi người thân thiết như cũ, Quý Thư Vũ ôn hòa cười nói!
"Mợ cùng biểu tỷ nhanh vào bên trong!" Vân Thiên Mộng tự nhiên là biết rõ dụng tâm của Quý Thư Vũ, liền cười dẫn hai người đi về hướng cửa chính!
"Nhạc Dao, em cũng giúp đỡ đám vú bọn họ, đem đồ đạc trên xe lấy xuống đi!" Mà Khúc Phi Khanh lại thấp giọng phân phó thiếp thân nha hoàn của mìnhm Sau đó mới đỡ tay mẹ của mình cùng Vân Thiên Mộng đi vào Sở Tướng Phủ!
"Đó là?" Nhìn lại đám nha đầu bà tử phủ Phụ Quốc Công từ trong xe ngựa chuyển ra rất nhiều bao to bao nhỏ, Vân Thiên Mộng không hiểu nhìn về phía Quý Thư Vũ cùng Khúc Phi Khanh!
Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, Quý Thư Vũ cười nói: "Vương phi cùng Vương gia sắp đi xa, Lão Thái quân lo lắng cho sức khỏe của Vương phi, liền để cho chúng ta chuẩn bị chút ít đồ ăn thuốc men, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống!"
Nhìn lại một ít hộp to hộp nhỏ nguyên liệu nấu ăn đã được sắp xếp cẩn thận, trong lòng Vân Thiên Mộng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Vân Huyền Chi còn không biết chuẩn bị những thứ này cho con gái, nhưng phủ Phụ Quốc Công lại đã chu đáo thay nàng nghĩ tới rồi!
"Cảm ơn bà ngoại, mợ, biểu tỷ!" hạ tầm mắt xuống, để hàng mi như cánh bướm che lại quang mang trong mắt vừa chớp động, Vân Thiên Mộng thấp giọng nói cảm ơn!
"Còn khách khí với chúng ta làm gì? Nếu không phải là Vương phi, Hầu phủ chúng ta hôm nay còn không biết sẽ là quang cảnh như thế nào!" Nhớ đến Khúc Lăng Ngạo cửu tử nhất sinh, nhớ đến Khúc Trường Khanh tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không phải Vân Thiên Mộng cùng Sở Phi Dương âm thầm hỗ trợ, chỉ sợ hôm nay phủ Phụ Quốc Công sớm đã là phế tích!
Nhìn lại hôm nay Vân Thiên Mộng có thể gả cho một Sở Phi Dương yêu thương nàng, Quý Thư Vũ thật tâm cao hứng thay cho nàng!
"Bà nội căn bản cũng muốn đến, chỉ là mấy ngày nay bỗng nhiên nhiễm phong hàn, đến đây sợ bệnh tình lại nặng thêm, thứ hai nữa cũng sợ lây bệnh cho Vương phi, liền chỉ dặn ta cùng với mẫu thân tới!" Đột nhiên Khúc Phi Khanh nói chuyện của Cốc lão thái quân, đúng lúc đón nhận ánh mắt trách cứ của Quý Thư Vũ. Mà Vân Thiên Mộng cũng lo lắng nói: "Bà ngoại bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không vậy? Biểu tỷ sao không nói sớm? Muội hẳn nên đến thăm bà ngoại xem sao!"
Bị mẫu thân mình nhìn liếc nhìn, Khúc Phi Khanh vội thè lưỡi không dám nói nữa! Mà Quý Thư Vũ lại cười nói: "Bà ngoại con đã tốt hơn nhiều, chỉ là đại phu cẩn thận, vẫn không cho Người đi ra ngoài mà thôi, Vương phi không cần quá lo lắng!"
Bất ngờ lúc này cạnh xe ngựa lại truyền đến âm thanh trách cứ của Nhạc Dao: "Các ngươi sao lại sơ ý như vậy chứ? Lại đem thuốc phong hàn của Lão thái quân cũng bỏ lẫn vào đây?"
Ba người nghe vậy, thần sắc lập tức nghiêm nghị hẳn lên, Quý Thư Vũ cũng quay người đi về phía cửa chính. Sau khi để cho Nhạc Dao mở ra hộp cơm, cẩn thận nhìn lại quả nhiên thấy chén thuốc của Cốc lão thái quân.
"Các ngươi làm việc như thế này sao?" Quát khẽ một tiếng, khiến cho đám nha đầu bà tư đang bận rộn vội vàng quỳ hết xuống đất. Cho dù Quý Thư Vũ ngày thường ôn hòa nhân từ, Nhưng nàng vẫn là Hầu phu nhân của phủ Phụ quốc công, sự uy nghiêm cần có cũng không chút nào ít, mà nàng ít khi nghiêm khắc càng làm cho đám nha đầu bà tử khẽ run trong lòng không dám phát ra một chút thanh âm!
"Nhạc Dao, em mau đưa chén thuốc này trở lại, đừng làm chậm giờ uống thuốc của Bà nội!" Lúc này, Khúc Phi Khanh quyết định thật nhanh, lại bị Quý Thư Vũ cho ngăn lại "Được rồi, việc này về phủ nói sau. Để ta tự mình quay về sẽ yên tâm hơn."
Nói xong, ánh mắt Quý Thư Vũ mang theo một tia tiếc nuối nhìn về phía Vân Thiên Mộng sau đó hành lễ: "Hôm nay không thể ôn chuyện cùng Vương phi rồi, chúc Vương gia cùng Vương phi thuận buồm xuôi gió, đợi khi về kinh chúng ta lại cùng tán gẫu sau!"
Vân Thiên Mộng liếc nhìn Khúc Phi Khanh sau đó lập tức bước lên kéo qua tay Quý Thư Vũ làm nũng nói: " Cảm ơn ý tốt của mợ. Đợi ngày Mộng Nhi về, sẽ nhất định tự mình đến thăm Bà ngoại và mợ."
Quý Thư Vũ nhẹ gật đầu, để lại Khúc Phi Khanh cùng Vân Thiên Mộng còn mình thì lập tức trèo lên xe ngựa quay lại phủ Phụ Quốc công.
"Biểu tỷ sao lại làm vậy?" Vân Thiên Mộng cũng không tin Khúc Phi Khanh sẽ thật tình để cho Nhạc Dao đi giúp đỡ, sau lại trùng hợp phát hiện ra chuyện nhầm thuốc. Thấy Vân Thiên Mộng đã sớm nhìn ra chút thủ đoạn của mình, Khúc Phi Khanh nghịch ngợm cười cười, hai người cùng sóng vai đi trong hoa viên Tướng phủ.
Nửa buổi mới nghe được nàng hỏi nhỏ: "Mộng Nhi, tỷ muốn biết lời đồn này giải quyết như thế nào?"
Khúc Phi Khanh không ngốc, hôm qua khi tham dự yến tiệc của Đoan Vương phủ, không còn nghe thấy những lời bàn tán khó nghe về mình của người khác. Liền biết nhất định đã có người ngăn chặn những lời đồn trong nội cung thay nàng. Để không khiến cho thân mẫu lo lắng, lúc này mới dùng chút tiểu xảo lừa gạt tránh đi Quý Thư Vũ.
Mà khi nghe được những lời này của nàng, Vân Thiên Mộng có chút kinh ngạc. Nghĩ thầm trải qua chuyện đó, Khúc Phi Khanh cuối cùng cũng trở nên thành thục hơn so với dĩ vãng.
Sẽ không giống như trước kia, chỉ cần thấy kết quả mà không để ý đến quá trình. Cứ như vậy, đối với một tiểu thư của một đại gia tộc như Khúc Phi Khanh mà nói là di túc trân quý, cũng sẽ khiến cho nàng chịu nhiều thương tổn.
Quay đầu liếc mắt phía sau thấy đều là tâm phúc của mình cùng Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng liền thấp giọng đem chuyện đêm đó xảy ra trong nội cung đều tỉ mỉ nói lại một lần, chỉ có điều cũng nói qua về hai người Dung Quý phi và Hàn Triệt.
"Không thể tưởng được lại phức tạp như vậy." Nghe Vân Thiên Mộng nói nửa ngày, nét mặt Khúc Phi Khanh kinh ngạc, nhưng trong lòng vừa sợ vừa thán phục mưu kế của Vân Thiên Mộng, nhịn không được liền lên tiếng than thở.
Mà Vân Thiên Mộng vẫn như cũ nhìn chăm chú Khúc Phi Khanh, thấy nàng ấy không còn giống như trước kia mà nổi giận, đáy mắt không khỏi hiển lên ý cười, sau lại thăm dò mà mở miệng: "Hôm nay trong lòng tỷ vẫn nghĩ đến hắn chứ?"
Không biết sao Vân Thiên Mộng lại đột nhiên nhắc đến Nhiếp Hoài Viễn, Khúc Phi Khanh lại chỉ cười nhẹ. Trên khuôn mặt mỹ lệ tuy vẫn còn chút lạc lõng, tịch mịch, nhưng lại thiếu đi sự cố chấp, chỉ nhàn nhạt lắc đầu mà kiên định trả lời: "Nếu vô duyên, Thì không thể cưỡng cầu! Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này ta vẫn rõ ràng. Huống chi, thân phận quá mức cách xa, mặc dù hắn cưới tỷ, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Mà nếu như Thái Hậu có ý muốn khống chế hôn sự của tỷ, để Người biết tâm tư của ta, chẳng phải là hại hắn sao?"
Lúc này Khúc Phi Khanh lại đột nhiên nhìn về phía Vân Thiên Mộng, hơi híp cặp mắt cười nói: "Mộng Nhi hôm nay sao lại nhắc tới chuyện này?"
Vân Thiên Mộng thấy nàng phát hiện ý đồ của mình liền cười một tiếng, mịt mờ ám chỉ: "Không biết trong số văn võ bá quan cả triều ai có thể lọt vào mắt xanh của biểu tỷ đây!"
Khúc Phi Khanh chỉ che miệng cười cười, hỏi ngược lại: "Vương phi đã chọn trúng ai rồi hả?"
"Vậy cũng phải là tỷ chọn trúng mới được! Ta ngược lại cảm thấy trong cuộc thi năm nay có mấy thí sinh rất tốt mà tiền đồ lại rộng mở, có thể nói là một phu quân tốt." Vân Thiên Mộng dần dần dẫn dắt đến Khúc Phi Khanh. Cũng không phải đột nhiên đề cập đến Hàn Triệt, tránh cho trong lòng Khúc Phi Khanh sinh ra tâm lý chống đối.
"Hàn Thiểu Miễn và Hàn Triệt hiển nhiên là tiền đồ sáng lạn. Một người có Đoan Vương phủ làm làm hậu thuẫn, một người là cát sĩ được Hoàng Thượng thân phong, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở." Mà Khúc Phi Khanh lại nghiêm túc đánh giá đúng thực lực của hai người kia. Lại nhìn thấy Vân Thiên Mộng âm thầm lắc đầu, lôi kéo Khúc Phi Khanh đi về hướng Mộng Hinh Tiểu Trúc.
Mùng năm tháng hai, giờ thìn. Sở vương cùng Vương phi từ trong cung dưới sự hộ vệ của Cấm Vệ quân xuất phát từ Kinh Đô tiến về U Châu. Lần này bảo vệ Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng ngoại trừ thiếp thân hộ vệ của Sở Phi Dương còn có Cấm Vệ quân được Ngọc Càn Đế cấp cho Sở Phi Dương bảo vệ.
Mà thống lĩnh Cấm Vệ Quân là Hạ Cát phụ tá của Ô đại nhân, hắn là phó thống lĩnh Cấm Vệ quân được Ô đại nhân một tài dìu dắt, lòng trung thành đối với Ngọc Càn Đế không thua kém Ô đại nhân chút nào.
Chỉ thấy lúc này Hạ đại nhân sắc mặt nghiêm túc và trang trọng trên lưng ngựa, dẫn theo đoàn xe đi về hướng U Châu.
Vân Thiên Mộng cùng Sở Phi Dương ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trong xe ngựa thể hiện rõ sự tôn quý của một Vương gia, tất cả đầy đủ mọi thứ, mặc dù là xe ngựa đi nhanh nhưng nước trà trên bàn nhỏ tỏng xe lại không sánh ra ngoài một chút nào. Hiển hiện một cỗ xa hoa của Quý tộc thời cổ.
"Lần này Cấm Vệ quân hộ tống có bao nhiêu người?" Vân Thiên Mộng đẩy một góc màn xe nhìn ra ngoài.Chỉ thấy trước tầm mắt của xe ngựa của mình và Sở Phi Dường đều là binh sĩ mặc quân phục của Cấm Vệ quân bèn cảm thán hỏi.
"3000!" Sở Phi Dương mặc dù chăm chú đọc quyển sách trên tay, vẫn trả lời chính xác câu hỏi của Vân Thiên Mộng.
"Cấm Vệ quân tổng cộng mới có tám vạn người, Hoàng Thượng lại hào phóng như thế đưa ra 3000 quân.Quả nhiên là Hoàng Thượng hết sức "Quan tâm" Vương gia nha!" Phía trước đầu người là phong cảnh vùng ngoại ô, Vân Thiên Mộng chỉ hạ màn xe xuống ngữ khí mang theo chút ranh mãnh nhạo báng Sở Phi Dương.
Mà Sở Phi Dương đôi mắt đen thâm thúy thủy chung nhìn chằm chằm vào trang sách trước mặt, chỉ là sau khi nghe lời nói của Vân Thiên Mộng thì đôi môi mím chặt bất giác có chút giơ lên. Lập tức lật qua một trang, chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng chiếu cố, Bổn Vương tự nhiên là phải lĩnh tình rồi".
Gặp Sở Phi Dương lúc nói chuyện này chỉ một bộ cảm khái ân đức, nhưng hai đầu lông mày lại hiện lên một tia lệ khí. Vân Thiên Mộng không khỏi bật cười ra tiếng, tiện tay cầm lên một quyển ký sự trên bàn nhỏ nhìn lại:
"Hạ đại nhân là phụng chỉ một đường đi theo chúng ta đến khi trở lại kinh thành sao?"
"Thực là vất vả cho hắn." Nhàn nhã bưng chén trà nóng trên bàn lên uống một ngụm.
Nghe được khẩu khí nhàn nhạt của Sở Phi Dương làm cho trong lòng Vân Thiên Mộng xiết chặt lại. Lập tức đoạt lấy cuốn sách trên tay Sở Phi Dương sau đó tiến sát đến bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ?"
"Chẳng lẽ cái gì?" Nhìn lại Vân Thiên Mộng chủ động nhích đến gần mình, Sở Phi Dương thoải mái bỏ qua hành động cướp sách của nàng. Cánh tay dài duỗi ra liền đem Vân Thiên Mộng ôm vào trong ngực của mình, cúi đầu mỉm cười hỏi ngược lại.
Cho dù xe ngựa này rộng rãi, nhưng dù sao cũng không phải trong phòng, thực tế lúc này trước mặt còn đặt một chiếc bàn nhỏ càng khiến cho không gian hai người chung đụng nhỏ lại. Khiến cho Vân Thiên Mộng có chút ngượng ngùng giật giật thân thể. Vừa muốn ngẩng đầu đã thấy cặp mắt đen kia của Sở Phi Dương đã sớm tập trung nhìn nàng, đôi má không khỏi ửng đỏ, đầu óc lại thanh tỉnh hỏi: "Chẳng lẽ Vương Gia đã nghĩ kỹ đối sách?"
Dù sao, cứ để cho vị Hạ Cát đại nhân kia một đường đi theo, có rất nhiều chuyện sẽ không thể hoàn toàn phóng tay mà làm cho tốt được, mà Ngọc Càn Đế có lẽ cũng lo lắng Sở Phi Dương lén có gì mờ ám, liền phái thân tín của mình một đường giám thị.
Sở Phi Dương không lập tức trả lời Vân Thiên Mộng, hắn mỉm cười trong ánh mắt nhiễm lên một chút tưởng niệm. Nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận hấp dẫn của Vân Thiên Mộng: "Nương tử nếu là hôn vi phu một chút, ngược lại là vi phu có thể cân nhắc xem có nói cho nương tử hay không nha."
"Ta nếu là không đáp ứng thì sao?" Vân Thiên Mộng giận dỗi còn mang chút xinh đẹp, đáy mắt hiện lên vẻ thẹn thùng có mang một phen phong tình lại khiến cho Sở Phi Dương lập tức chú ý.
"Vậy cũng chỉ có thể để vi phu đến hôn nương tử rồi.” Tiếng nói còn chưa dứt môi mỏng của Sở Phi Dương đã đặt lên cặp môi đỏ mọng đang muốn mở miệng của Vân Thiên Mộng. Thừa dịp nàng có chút hé ra khe hở nhỏ lập tức tiến đánh vào trong, công thành đoạt đất, phiên vân khởi vũ.
Vân Thiên Mộng hơi lui về sau nhưng Sở Phi Dương lại liên tiếp tiến tới, vòng tay ở sau lưng nàng có chút buộc chặt. Khoảng cách mà Vân Thiên Mộng thật vất vả kéo ra được kia lập tức bị sát lại, hai tay chống đỡ lấy lệ trước ngực Sở Phi Dương khẽ đánh nhẹ hai cái, ý bảo hắn có chừng có mực.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ Mộng Nhi còn muốn..." Nhận được sự nhắc nhở của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương có chút buông làn môi nàng ra, hai mắt khẽ nở nụ cười nhìn chằm chằm người trước mặt, cực lực đè nén khát vọng trong nội tâm đối với nàng.
Ai biết mấy ngày nay bận rộn, hắn đã bao lâu không được cùng nàng thân mật. Hôm nay thật vất vả bắt được cơ hội, hắn sao có thể dễ dàng buông tha như vậy. Mà Vân Thiên Mộng lại nhanh tay lẹ mắt dùng tay che lại đôi môi của Sở Phi Dương trước khi hắn kịp phát động đợt tấn công thứ hai.
Trong mắt có chút ảo não rất nhanh hỏi: "Chúng ta chỉ có năm trăm người, làm thế nào chiếm được ưu thế trước ba ngàn quân mà không khiến Hoàng thượng nghi ngờ kính xin Vương gia chỉ bảo."
Nhưng ngay khi tiếng nói còn chưa dứt, trong lòng bàn tay lại truyền đến cảm xúc tê dại. Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Sở Phi Dương đang liễm lông mày rất nghiêm túc liếm lên lòng bàn tay nàng, lập tức khiến cho Vân Thiên Mộng trừng mắt về phía người đang một bộ trầm mê đằng kia. Nàng biết nếu lúc này buông tay nhất định sẽ khiến tên kia được một bước tiến thêm một thước, liền dứt khoát chịu đựng cảm giác khác thường đã nảy sinh trong lòng do bị hắn trêu chọc, sắc mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn hắn.
"Haizz!" Trên môi Sở Phi Dương tràn ra một tiếng thở dài khó nghe thấy, tùy theo đó cũng thấy hắn thả lỏng lực đạo nơi bàn tay cũng đem môi mình rời khỏi lòng bàn tay Thiên Mộng. Lúc này hắn nhìn nàng có chút oán trách, mãi sau mới cầm trên bàn nhỏ một tấm bản đồ da dê mở ra, nghiêm mặt nói:
"Trước khi xuất phát, Hạ Cát nói với ta U Châu cách xa kinh thành, nhưng lần này sự tình gấp gáp, chúng ta phải đến U Châu trong vòng mười ngày. Do đó nên đã chọn đường thẳng, tổng cộng phải đi qua hai mươi ba thành trì lớn nhỏ."
Nghe vậy, lông mày Vân Thiên Mộng lập tức nhíu chặt, trên sắc mặt mang theo một tia không vui, cười lạnh mở miệng: "Không thể tưởng được Hạ đại nhân chỉ là một phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân lại có quyền ra lệnh cho một Vương gia."
"Ai, cho nên vi phu mới thật đau lòng, lại không nghĩ đến phu nhân không hiểu phong tình." Ai ngờ Sở Phi Dương lại tận dụng cơ hội kể khổ. Vân Thiên Mộng lạnh lùng liếc hắn một cái sau đó nháy mắt ra hiệu, giễu cợt hỏi: "Vương Gia cứ mặc kệ như vậy?"
Vốn là Sở Phi Dương sớm đã chọn xong đường đi, lại không ngờ vị Hạ Cát này lại chuyển đường trước khi đi. Lại còn bắt buộc phải đến U Châu trong vòng mười ngày.
Nhưng vì tính đề phòng người khác của Ngọc Càn Đế khá mạnh, cho nên ngay cả những chi tiết như vậy, cũng tỉ mỉ suy xét vào.
"Nếu là đường đi bọn hắn chọn, mà trước khi đi mới nói cho bổn Vương, nếu là xuất hiện cái gì ngoài ý muốn trên đường, tất nhiên là không thể trách bổn Vương được!" Đem Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng ôm vào ngực, Sở Phi Dương khẩu khí nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại bắn ra tia sáng lạnh lùng.
"Mộng Nhi còn nhớ chuyện xảy ra trên đường hòa thân mà vi phu đã nói không?" Nghiêng mặt hôn nhẹ lên trán Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương mở miệng khẽ hỏi.
Nghe Sở Phi Dương nhắc nhở, trong đầu Vân Thiên Mộng xuất hiện một số chuyện. Đáy mắt vốn đang còn chút giận dần dần nhiễm chút ý cười: "Sẽ không phải chàng đã đem tin tức tiết lộ cho hắn rồi đi!"
Thấy Vân Thiên Mộng hiểu ý, Sở Phi Dương cùng nàng nhìn nhau cười, lập tức vô tội nói: "Hắn sao có thể ngồi chờ tin tức của ta? Chỉ sợ trong nội cung phát sinh một chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng là chạy không thoát khỏi ánh mắt của hắn, huống chi là hướng gió thay đổi trong nội cung hôm nay, căn bản không cần ta nhắc nhở thì hắn cũng đã nắm rõ nhất thanh nhị sở rồi"
"Nhưng mà dù hắn biết rõ chúng ta đến U Châu sao lại vẫn mạo hiểm cho người đến đây? Huống hồ thứ hắn muốn cũng chưa chắc có thể có được!" Vân Thiên Mộng khẽ cau mày, phân tích những hành động của Ngọc Kiên Đế trong đoạn thời gian này mà phán đoán, người kia nhìn như là kẻ yếu thế nhất trong tứ phương quần hùng, nhưng đây chỉ sợ cũng chỉ là biểu hiện vẻ bề ngoài. Nếu không có một chút thực lực Ngọc Kiên Đế tuyệt đối sẽ không ba lần bốn lượt đả kích Hải Vương, Thần Vương cũng Sở Phi Dương đây. Bởi vậy trong lúc phòng bị Ngọc Kiền Đế lại càng phải để tâm coi chừng, chỉ cần một chút sai lầm cũng có thể tan xương nát thịt.
"Mộng Nhi, không phải tất cả nam nhân đều nhùng nhằng không quyết đoán, hắn đã làm nhiều chuyện như vậy rồi chẳng lẽ lại để tâm vào lúc này sao.” Cũng giống như khi Giang Mộc Thần phát hiện ra vẻ đẹp của Vân Thiên Mộng lại luôn muốn cướp đi Mộng Nhi bên cạnh mình, cũng biết vì sao hắn dưới áp lực tinh thần của Nguyên Đức Thái Phi mà vẫn cố ý không cưới Chính Phi.
"Xem ra phu quân định ra tay rồi?"
Nhìn ánh mắt Sở Phi Dương lộ ra tia nguy hiểm, Vân Thiên Mộng liền biết lần này bất kể là Hạ Cát hay là Ngọc Kiền Đế đều đã chọc phải hắn. Chỉ sợ nếu không cho hai người này một chút quả đắng thì tức giận trong lòng Sở Phi Dương khó mà tiêu tan được!
"Vi phu hôm nay chỉ là cá chậu chim lồng, dù liều mạng thế nào cũng chỉ là vô ích mà thôi." Thế nhưng hắn lại tỉnh bơ mà nói, khuôn mặt anh tuấn lập tức vùi vào cổ Thiên Mộng mà dùng sức hít lấy hương thơm thanh mát từ trên người nàng.
Chạy điên cuồng cả một ngày, đừng nói người cưỡi ngựa sẽ mệt, dù là ngồi trên xe ngựa cũng có chút không chịu nổi. Nhìn sắc trời đang dần ảm đạm, Sở Phi Dương thắp sáng một ngọn đèn trong xe ngựa để tránh Vân Thiên Mộng không cẩn thận đụng vào đâu!
"Vương gia, Vương phi, đã đến dịch quán rồi!" Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Tập Lẫm bẩm báo! Mộ Xuân cùng mấy nha đầu đã từ xe ngựa phía sau xuống từ sớm tiến đến trước xe của Vân Thiên Mộng đỡ nàng xuống xe.
"Vương gia, Vương phi, bữa tối đã được chuẩn bị tốt và đưa vào trong phòng rồi!" Hai người vừa chạm chân xuống đất đã nghe thấy thanh âm của Hạ Cát vốn đang thị sát xung quanh, sau đó lập tức sai thị vệ đưa Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng vào trong dịch trạm!
Có lẽ Hạ Cát trước đó ít qua lại cùng Sở Phi Dương, lại bởi vì đang phụng mệnh hành sự liền tự tiện làm chủ sự tình liên quan đến Sở Phi Dương, mà không biết hắn vừa mở miệng liền khiến cho các thị vệ Vương phủ tức giận. Dù vậy Sở Phi Dương cũng không thèm để ý, hoặc cũng có thể hắn căn bản cũng không để Hạ Cát kia vào trong mắt. Chỉ thấy hắn khẽ liếc qua, khóe miệng cười như không cười yếu ớt nói với Tập Lẫm:
"Hạ đại nhân thực vất vả rồi! Nếu như thế, Tập Lẫm, ngươi phân phó cho thị vệ Vương phủ vào hậu viện nghỉ ngơi đi, tin tưởng lấy năng lực của Hạ đại nhân nhất định có thể bảo vệ Bổn vương cùng Vương phi chu toàn. Các ngươi cũng không cần vướng chân vướng tay ở bên cạnh nữa!"
"Vâng, Vương gia!" Tập Lẫm có thể đi theo bên người Sở Phi Dương nhiều năm như vậy tự nhiên cũng không phải là đồ ngốc, nếu Vương Gia đã nói để cho bọn họ nghỉ ngơi, vậy bọn họ tự nhiên không thể trái lại mệnh lệnh của chủ tử được, nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới có sức để bôn ba cả ngày!
Chỉ là không biết vị Hạ đại nhân cùng Cấm Vệ quân này trước khi đến được U Châu sẽ là bộ dạng như thế nào nữa.Vui vẻ nghe câu trả lời hợp ý của thuộc hạ, Sở Phi Dương nắm tay Vân Thiên Mộng mang theo mấy nha hoàn đi vào trong dịch quán.
Hạ Cát kia cũng là một kẻ trầm ổn, không vì lời nói của Sở Phi Dương mà tức giận, chỉ dẫn theo thuộc hạ của mình đi đến một bên bố trí canh phòng tuần tra buổi tối.
Đứng trên lầu phía sau xem xét, nhìn Hạ Cát mang theo vẻ mặt tỉnh táo dẫn thị vệ tuần tra bốn phía dịch quán, Vân Thiên Mộng sâu kín cười nhẹ mà nói:
"Xem ra, Hoàng Thượng chọn Hạ Cát hộ tống chúng ta đi chuyến này là có nguyên nhân cả đấy"
“Đây là tất nhiên, Hạ Cát mặc dù không nổi danh như Ô đại nhân, nhưng có thể làm thuộc hạ của hắn nhiều năm như vậy lại được hắn đề bạt lên thì Hạ Cát cũng là người đầu tiên! Không có chút vốn liếng, Ô Đại Nhân sao sẽ dùng hắn? Huống chi, Hoàng cung trọng địa càng không thể nào qua loa được, những kẻ tính tình bừa bãi, vội vàng hấp tấp lại càng không thể nào được dùng! Hạ Cát này tâm tính vững vàng, tâm tư tinh tế tự nhiên có thể làm được việc lớn! Mộng Nhi, mau tới đây dùng bữa, nàng cả ngày hôm nay đã ăn được bao nhiêu đâu."
Mặc dù lúc này đối mặt với kẻ địch thì Sở Phi Dương cũng không hề keo kiệt chút nào tán dương! Vân Thiên Mộng đứng trước cửa gỗ nửa quay lại nhìn Sở Phi Dương đã thấy hắn đang múc một bát canh bổ cho mình, sau đó đẩy đĩa rau tới trước mặt nàng, chỉ thấy trước mặt nàng toàn các món nàng thích ăn. Thấy vậy, khuôn mặt khả ái khẽ giãn ra, lập tức di chuyển bước chân tới trước bàn tròn ngồi xuống, nâng đũa lên gắp cho hắn một miếng cá tới trước bát hắn:
"Ngươi cũng ăn nhiều một chút!"
Một đêm vô sự, dịch quán ban đêm yên tĩnh không nghe được một chút tiếng vang mà ngay cả đội ngủ tuần tra cũng không có chút tiếng động. Vân Thiên Mộng rửa mặt xong sau đó lại gần đẩy khẽ cửa số nhìn ra ngoài thấy những cấm vệ quân kia đã chuẩn bị xong đang chờ xuất phát thì trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên.
"Ô Đại Nhân cùng Hạ Cát ngược lại cũng đã huấn luyện những Cấm vệ quân này không kém!" Chẳng biết Sở Phi Dương đã đi tới sau lưng Vân Thiên Mộng từ lúc nào, một bên vòng tay ôm quanh eo nàng, một bên cúi thấp mở miệng, ánh mắt lại nhìn về phía đội ngũ đang chờ xuất phát dưới lầu bên kia cùng Thiên Mộng.
"Đi thôi!" Vân Thiên Mộng khẽ đóng lại góc cửa sổ, quay người cùng Sở Phi Dương đi ra khỏi phòng trọ!
Liên tiếp năm ngày liền đều yên tĩnh trôi qua như vậy, Hạ Cát hủy bỏ lệnh hạn chế hành động của đám người Sở Phi Dương ở bên ngoài, cũng không hẹp hòi khắt khe vấn đề ăn ngủ nghỉ của tất cả mọi người. Liên tiếp đi năm ngày, mặc dù Hạ Cát an bài hợp lý nhưng 3000 Cấm vệ quân này cũng vẫn thấy vẻ mỏi mệt trên nét mặt. Chỉ là sau khi đi qua bình nguyên, đến ngày thứ năm đội ngũ đi vào vùng đồi núi, dốc núi bốn phía mặc dù không cao đến dựng đứng nhưng thực sự vẫn là nơi rất dễ ẩn nấp khiến người ta khó phát hiện ra.
Mặc dù biết những thuộc hạ kia đã khá mệt mỏi nhưng Hạ Cát vẫn ra lệnh cho tất cả mọi người vực dậy tinh thần, cẩn thận vẫn hơn. Dù sao Sở Phi Dương cũng không phải là người bình thường, nếu hắn bị một chút thương tổn gì thì chỉ sợ lão Sở Vương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Mà Sở Nam Sơn dù đã không còn phong hào Sở Vương nhưng những thế lực mà ông nắm trong tay vẫn như trước kia không thể coi thường. Lại thêm chuyện rắc rối ở U Châu lần này tất cả đều là sai lầm của Hổ Uy tướng quân, nếu như Sở Vương và Vương phi cùng gặp nạn vào thời điểm này thì chỉ sợ tất cả các mũi nhọn công kích đều sẽ nhằm vào hướng Hoàng thượng. Đến lúc đó quân thần bất hòa sẽ có kẻ khác làm ngư ông đắc lợi.
Vân Thiên Mộng nhìn về hướng người cưỡi ngựa mà bóng lưng thẳng tắp căng cứng của Hạ Cát kia liền biết sắp tới sẽ ào khu vực nguy hiểm cần cẩn. Nơi này chỉ cần sơ ý một chút thôi là sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Mà bên phía những Cấm vệ quân kia du mặt đầy vẻ mỏi mệt nhưng vẫn như cũ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, chăm chú nhìn động tĩnh bốn phía xung quanh.
Sáng sớm hôm nay Sở Phi Dương đã thu hồi lệnh canh giữ bên cạnh xe ngựa của Cấm vệ quân, để nhiệm vụ này cho thị vệ Vương phủ đảm nhiệm, để phòng ngừa vạn nhất nên Hạ Cát không chút nào dị nghị về mệnh lệnh này.
"Hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?"
Hai mắt ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy trong sơn cốc này yên tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Trong sơn cốc trống trải chỉ lưu lại tiếng bước chân của các thị vệ cùng tiếng vó ngựa làm cho người ta sởn hết gai ốc trống trải trong sơn cốc lưu lại thị vệ tiếng bước chân của cùng tiếng vó ngựa, làm cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Mà Sở Phi Dương lại thần sắc bình tĩnh tự nhiên ngồi đọc thơ trong xe ngựa.
Còn không đợi Vân Thiên Mộng hạ màn xe xuống, trực giác nhạy bén làm cho nàng cảm nhận được một tia nguy hiểm như có người đang nhìn mình chằm chằm, dường như chỉ cần nàng có hành động thiếu suy nghĩ người nọ sẽ ra tay ngay lập tức. Ngay lúc này biểu cảm vốn như nhàn tản của Sở Phi Dương cũng ngay lập tức nghiêm túc hẳn lên, trong chớp mắt liền vươn tay kéo Vân Thiên Mộng qua một bên... Cùng lúc đó một mũi tên lăng lệ vút qua không trung thẳng tắp hướng xe ngựa bọn họ ngồi bắn qua, lập tức cắm vào nóc xe.
"Có thích khách!"
Thị vệ bốn phía vừa hét lên xong ngay lập tức cùng với Cấm vệ quân vây lại xung quanh mấy cỗ xe ngựa ở giữa. Cũng ngay lúc đó thị vệ của vương phủ giơ lên tấm khiên chắn trong tay ngăn cản trước người bảo về xe ngựa đằng sau. Cơ hồ là trong nháy mắt, trong sơn cốc lập tức bắn ra một làn mưa, bốn phía không ngừng có người kêu rên ngã xuống, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để nơi này nhiều thêm một chút khí tức tử vong.
Vân Thiên Mộng được Sở Phi Dương ôm chặt bảo vệ trong lòng, trái tim dù đập có chút nhanh nhưng bởi vì có Sở Phi Dương ở bên cạnh đây nên trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Chỉ là so với Vaan Thiên Mộng đang bình tĩnh thì Sở Phi Dương lại căng chặt cả người, môi mỏng khẽ nhếch trong mắt sát khí nguy hiểm phóng ra, cùng lúc đó chẳng biết từ khi nào mà trong tay anh ta bỗng có thêm một thanh kiếm bạc.
"Sưu sưu sưu..." hàng loạt mũi tên có đuôi lông vũ bông phóng tới sau đó cắm phập phập phập vào thành xe ngựa tạo lên téng động khiếp người, Mũi tên bởi vì dùng sức quá mạnh mà xe ngựa vốn dù là chậy rất nhanh cũng rất vững vàng phải loạng choạng đôi chút.
Ngay sau đó lại thấy đối phương hạ lệnh tử thủ. Qua một lúc không thấy tến bắn đến nữa, lại nghe thấy tiếng binh khi a chạm vang lên, các loại thanh âm đánh giết nổi lên khắp bốn phía, tay chân bị cắt đứt lung tung đầy đất khiến cho người ta chỉ muốn nôn mửa.
"Tập Lẫm!" Sở Phi Dương lại vào lúc này âm trầm lên tiếng.
"Vương gia!" Tập Lẫm vốn vẫn luôn một mực canh giữ bên cạnh xe ngựa lúc này lên tiếng rồi tiến vào xe ngựa nửa quỳ bên cạnh đợi Sở Phi Dương phân phó.
"Bảo vệ Vương phi!" Sau khi Sở Phi Dương lưu lại mấy lời này liền buông Vân Thiên Mộng ra. Còn chưa kịp rời đi đã bị Vân Thiên Mộng đang bị ôm giữ lại, sát khí trên mặt hắn có chút nhạt đi, vốn còn định quay người lại giải thích lại không ngờ Thiên Mộng nhanh chóng mở miệng dặn dò:
“Hết thảy phải cẩn thận, ta đợi chàng trở lại” Nói xong, liền buông ra tay Sở Phi Dương ra, ngồi bệnh cạnh Tập Lẫm để không khiến hắn lo lắng.
Liếc nhìn nàng một cái thật sâu, Sở Phi Dương lúc này mới quay người ra khỏi xe ngựa. Bên tai truyền đến một hồi tiếng vó ngựa đuổi theo vang lên, theo tiếng vang càng ngày càng xa thì âm thanh chém giết vốn tràn ngập cả sơn cốc cũng cùng lúc đó biến mất, bỏ lại đằng sau ngoài một trời máu tanh thì không còn gì khác.
"Vương phi, người không bị làm sao chứ"
Nửa ngày sau mới thấy Mộ Xuân cùng mấy tiểu nha hoàn sắc mawtjj trắng bệch không còn chút máu nào loạng choạng tiến vào xe ngựa. Sau khi vào lại không thấy Sở Phi Dương đâu, sắc mặt của mấy người tức thì hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không có việc gì! Mấy người các em không bị thương đó chứ?"
Nếu mấy người Mộ Xuân có thể đến đây chứng tỏ bên ngoài nhát định đã an toàn rồi, Vân Thiên Mộng hướng sang Tập Lâm nhìn một cái ý bảo hắn ra xử lý chuyện bên ngoài kia. Tập Lẫm hướng nàng hành lễ sau đó liền nhanh chóng quay người đi ra khỏi xe ngựa.
"Vương phi, Vương gia người không sao chứ ạ!" Mấy tiểu nha đầu vẫn như cũ không yên lòng kiểm tra khắp người Vân Thiên Mộng, xác định nàng không bị tổn thương một chút nào thì mới yên tâm!
"Đi bắt kẻ cầm đầu rồi!"
Lúc này vẻ mặt Vân Thiên Mộng chỉ thấy trầm tĩnh nhưng trên trán lại hiện lện sự tức giận. Kể cả là diễn trò nhưng cái trò đùa này cũng đã hơi quá trớn rồi, lấy mạng của nàng ra để đổi lấy sự tin tưởng của hai người với Hạ Cát. Người kia cho rằng Sở Phi Dương sẽ cứ như thế mà bỏ qua cho hắn sao?
Thật cho rằng không có Hạ Cát hắn thì bọn họ liền không còn biện pháp nào khác sao? Nàng cũng không có cái hi vọng viển vông rằng hắn không hi vọng nữ nhân mà hắn ngắm trúng sẽ cứ như vậy mà chết đâu.
"Khởi bẩm Vương phi!" Đúng lúc này Tập Lẫm đi kiểm kê lại số lượng thị vệ bị thương vong vừa rồi quay lại bên cạnh xe ngựa bẩm báo.
"Nói!" Trong lòng Vân Thiên Mộng nén giận lên tiếng, ngữ khí không còn nhẹ nhàng mây trôi nước chãy giống dĩ vãng mà lại mang theo sự lăng lệ ác liệt không thua Sở Phi Dương.
" Thị vệ Vương phủ năm trăm người bị thương chín mươi người, không có ai mất mạng! Cấm Vệ quân bị thương 800 người, tử vong 1,900 người! Hạ đại nhân đã bị thương vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại!" Tập Lẫm đứng ở ngoài xe chi tiết khai báo.
"Vương Gia mang đi bao nhiêu thị vệ?" Mà lúc này Vân Thiên Mộng quan tâm nhất chính là an nguy của Sở Phi Dương, vẫn biết là tình thế nguy cấp không thể không để hắn đi nhưng lúc này nghĩ đến trong lòng của nàng vẫn như cũ lo lắng không thôi.
"100 người!" Bên ngoài xe truyền đến giọng nói của Tập Lẫm. Vân Thiên Mộng lập tức đứng lên, vẻ lo lắng dưới đáy mắt không chút nào che dấu hiển thị trên ánh mắt. Hắn vì lưu lại những thị vệ này để bảo vệ nàng mà chỉ mang theo có 100 người. Nếu đối phương lại lậ bẫy ở phía sau vậy chẳng phải là hắn sẽ lành ít dữ nhiều hay sao.
"Cấm Vệ quân lưu lại hai trăm người chăm sóc cho binh lính bị thương, số thị vệ Vương phủ còn lại đi theo hỗ trợ cho Vương gia. Số Cấm vệ quân còn lại theo bản phi đi tới dịch trạm phía trước chờ tin tức".Vân Thiên Mộng lập tức đem sáu trăm binh lính không bị thương còn lại chia ra hành sự.
"Tập Lẫm, đem Hạ đại nhân đỡ vào trong xe ngựa phía sau, sau đó lập tức tiến về dịch trạm tìm người trị liệu".
Hạ Cát có thể bị thương nhưng không thể chết được, nếu không nhất định sẽ có người vin vào sự tình này để châm ngòi ly gián.
Nghe được mệnh lệnh của Vân Thiên Mộng, Tập LẪm ngay lập tức bắt đầu phân chia công việc thật tốt. Không tới một lát sau xe ngựa lại tiếp tục chạy nhanh trên đường hướng tới dịch trạm kế tiếp. Trong xe lúc này chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, Thiên Mộng ngồi ở chỗ của Sở Phi Dương lúc nãy ngưng mày suy tư mà chìm sâu vào lo lắng một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook