Số Trời Cay Nghiệt
-
Quyển 2 - Chương 12: Bước vào nhà xác
Sau một hồi lâu nghỉ ngơi trong căn phòng bệnh số 6, cả ba người tiếp tục ra khỏi đó, men theo hành lang bệnh viện, lúc này tôi mới thấy lẻ bóng một vài bệnh nhân đang ngồi trên ghế đá, tôi có đến hỏi họ rằng có nghe thấy âm thanh hay nhìn thấy điều gì bất thường không? Hầu như tất cả đều trả lời rất bình thường, tưởng chừng như họ chẳng hề nghe được âm thanh hỗn loạn nào mà khi nãy tôi, thầy Lâm và cô Bối phải chật vật trong căn phòng bệnh số 6 kia.
Quay trở lại với hiện trường, thầy Lâm dẫn tôi đi lên tầng trên của bệnh viện, đứng trước một cánh cửa màu trắng bạc, thầy Lâm lúc này mới cất lời:
- Cậu Trung, đây là…!
- Thưa thầy! Đây là nhà xác của bệnh viện ạ.
- Hừm! Thảo nào mùi âm khí ở đây là cao ngất ngưỡng đến vậy.
Tôi ngạc nhiên:
- Nó có điều gì bất thường sao thầy?
Cô Bối Bối cũng chen ngang lời:
- Nơi nào người âm họ ở nhiều, nơi đó sẽ có âm khí tụ lại, nhưng vấn đề ở đây không phải là ở cái nhà xác này, mà là em thấy các vong linh ở đây có điều gì đó hơi bất thường, từ nãy giờ em đã gặp được ba vong, nhưng tất cả vừa nhìn thấy là đều lẫn trốn hết cả.
- Làm sao cô Bối biết được?
Lúc này thầy Lâm mới giãi bày:
- Thực ra thì em Bối của tôi có xuất thân trong một gia đình chuyên hành nghề thầy pháp bắt ma và xem phong thủy, anh của cô ấy cũng là bạn thân của tôi ngày trước, gia đình hầu như ai cũng có chút tài lực, nên chuyện em Bối có thể nhìn và giao tiếp được với vong cũng là điều dễ hiểu. À mà nếu cậu sớm nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Bối Bối, thì chắc cũng biết được rằng tôi cũng là môn đồ ngoại tộc đầu tiên mà gia đình của Bối Bối thu nhận cho đến giờ!
- Thật vậy ư! Không ngờ một cô gái xinh đẹp như cô ấy lại có tài năng thiên bẩm đến như vậy.
Cô Bối ngại ngùng đáp:
- Anh Trung quá lời rồi!
- Thôi không tám chuyện nữa, vào việc chính đi!
Thầy Lâm xua tay ra dấu cho tôi mở cửa nhà xác, không gian tối tăm chỉ có ánh đèn pin trên tay tôi soi sáng khung cảnh phía trước, sau khi cửa nhà xác hé mở ra, tôi có cố tìm công tắc đèn để bật lên nhưng dường như không có điện.
Thầy Lâm lúc này mới lên tiếng:
- Cậu đừng tốn công nữa! Họ tắt hết cả rồi.
Tôi ngạc nhiên:
- Là ai?
- Thì chính những vong hồn ở đây chứ còn ai!
- Nhưng rõ ràng là vẫn có điện mà! Kỳ lạ thật.
Lúc này tôi lại càng bất ngờ hơn khi chợt nhận ra bệnh viện đêm nay chẳng có lấy một nhân viên nào, tôi cũng chẳng có được một cuộc gọi nào từ những người trực đêm trong bệnh viện báo cáo về những bệnh nhân được chuyển vào ban đêm.
“Chẳng lẽ họ nghỉ hết rồi hay sao?”
Chắc chắn là không bao giờ có chuyện đó, bản thân tôi lại càng lo sợ hơn về khả năng họ bị một thế lực vô hình nào đó che mắt hoặc giấu ở một nơi nào đó trong bệnh viện.
Tiếp tục bước vào trong nhà xác của bệnh viện Kim Hồng, những bước chân đầu tiên khi chạm ngưỡng cửa của nhà xác, tôi bỗng rùng mình khi cảm giác được cái không gian lạnh lẽo ở trong đó, nó không hẳn chỉ là lạnh ngoài da mà nó còn lạnh cả trong tâm trí, cùng với cái cảm giác rợn người bủa vây khối óc của một người phàm trần. Nếu có ai sức khỏe không tốt, tôi tin chắc khi bước vào đây thì họ sẽ sớm ngất xỉu vì cái không khí ngột ngạt của nó.
Khi cả ba người vừa bước vào thì cánh cửa nhà xác của khiếp sầm lại cùng với một tiếng đóng cửa khiến tôi giật thót người, thầy Lâm lúc này vội trấn an.
- Không sao đâu! Cậu bước qua bên này đứng đi, cứ ở góc đó mà quan sát, đừng chạm vào bất cứ thứ gì trong này, còn lại cứ để tôi và Bối Bối lo.
Nghe đến đây, tôi gật đầu lia lịa không dám hé nửa lời, khung cảnh tối om mịt mờ chỉ có mỗi chiếc đèn pin trên tay tôi là để chiếu sáng cho cô Bối đi, riêng thầy Lâm vẫn không hề than vãn gì, ông ta vẫn làm việc một mình trong bóng tối. Có lẽ thầy Lâm đã quen như vậy rồi nên tôi không quá bất ngờ khi ở trong một không gian tối mịt như thế này mà thầy vẫn đi đứng bình thường mà không sợ vấp phải thứ gì cả.
Quay trở lại với thời điểm hiện tại, nhờ ánh sáng của chiếc đèn pin mà tôi thấy rõ thầy Lâm mỗi khi bước đến gần với một cái xác thì ông ta lại đưa tay lên vẽ những ký tự gì đó trên không trung ở ngay đầu của cái xác, rồi cẩn thận điểm lên trán của cái xác đó, quay sang cô Bối thì cứ mỗi lần đi ngang qua từng cái xác một, cô ấy luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, có cái xác khi cô Bối vừa bước đến thì cô ấy đã suýt ngã vì choáng, tôi đã định chạy đến đỡ nhưng thầy Lâm lúc đó lại ra dấu cho tôi ở yên tại chỗ, tôi thực sự không biết tại sao lại như vậy nhưng tóm lại mọi thứ ở thời điểm đó rất mơ hồ đối với tôi.
Quay trở lại với hiện trường, thầy Lâm dẫn tôi đi lên tầng trên của bệnh viện, đứng trước một cánh cửa màu trắng bạc, thầy Lâm lúc này mới cất lời:
- Cậu Trung, đây là…!
- Thưa thầy! Đây là nhà xác của bệnh viện ạ.
- Hừm! Thảo nào mùi âm khí ở đây là cao ngất ngưỡng đến vậy.
Tôi ngạc nhiên:
- Nó có điều gì bất thường sao thầy?
Cô Bối Bối cũng chen ngang lời:
- Nơi nào người âm họ ở nhiều, nơi đó sẽ có âm khí tụ lại, nhưng vấn đề ở đây không phải là ở cái nhà xác này, mà là em thấy các vong linh ở đây có điều gì đó hơi bất thường, từ nãy giờ em đã gặp được ba vong, nhưng tất cả vừa nhìn thấy là đều lẫn trốn hết cả.
- Làm sao cô Bối biết được?
Lúc này thầy Lâm mới giãi bày:
- Thực ra thì em Bối của tôi có xuất thân trong một gia đình chuyên hành nghề thầy pháp bắt ma và xem phong thủy, anh của cô ấy cũng là bạn thân của tôi ngày trước, gia đình hầu như ai cũng có chút tài lực, nên chuyện em Bối có thể nhìn và giao tiếp được với vong cũng là điều dễ hiểu. À mà nếu cậu sớm nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Bối Bối, thì chắc cũng biết được rằng tôi cũng là môn đồ ngoại tộc đầu tiên mà gia đình của Bối Bối thu nhận cho đến giờ!
- Thật vậy ư! Không ngờ một cô gái xinh đẹp như cô ấy lại có tài năng thiên bẩm đến như vậy.
Cô Bối ngại ngùng đáp:
- Anh Trung quá lời rồi!
- Thôi không tám chuyện nữa, vào việc chính đi!
Thầy Lâm xua tay ra dấu cho tôi mở cửa nhà xác, không gian tối tăm chỉ có ánh đèn pin trên tay tôi soi sáng khung cảnh phía trước, sau khi cửa nhà xác hé mở ra, tôi có cố tìm công tắc đèn để bật lên nhưng dường như không có điện.
Thầy Lâm lúc này mới lên tiếng:
- Cậu đừng tốn công nữa! Họ tắt hết cả rồi.
Tôi ngạc nhiên:
- Là ai?
- Thì chính những vong hồn ở đây chứ còn ai!
- Nhưng rõ ràng là vẫn có điện mà! Kỳ lạ thật.
Lúc này tôi lại càng bất ngờ hơn khi chợt nhận ra bệnh viện đêm nay chẳng có lấy một nhân viên nào, tôi cũng chẳng có được một cuộc gọi nào từ những người trực đêm trong bệnh viện báo cáo về những bệnh nhân được chuyển vào ban đêm.
“Chẳng lẽ họ nghỉ hết rồi hay sao?”
Chắc chắn là không bao giờ có chuyện đó, bản thân tôi lại càng lo sợ hơn về khả năng họ bị một thế lực vô hình nào đó che mắt hoặc giấu ở một nơi nào đó trong bệnh viện.
Tiếp tục bước vào trong nhà xác của bệnh viện Kim Hồng, những bước chân đầu tiên khi chạm ngưỡng cửa của nhà xác, tôi bỗng rùng mình khi cảm giác được cái không gian lạnh lẽo ở trong đó, nó không hẳn chỉ là lạnh ngoài da mà nó còn lạnh cả trong tâm trí, cùng với cái cảm giác rợn người bủa vây khối óc của một người phàm trần. Nếu có ai sức khỏe không tốt, tôi tin chắc khi bước vào đây thì họ sẽ sớm ngất xỉu vì cái không khí ngột ngạt của nó.
Khi cả ba người vừa bước vào thì cánh cửa nhà xác của khiếp sầm lại cùng với một tiếng đóng cửa khiến tôi giật thót người, thầy Lâm lúc này vội trấn an.
- Không sao đâu! Cậu bước qua bên này đứng đi, cứ ở góc đó mà quan sát, đừng chạm vào bất cứ thứ gì trong này, còn lại cứ để tôi và Bối Bối lo.
Nghe đến đây, tôi gật đầu lia lịa không dám hé nửa lời, khung cảnh tối om mịt mờ chỉ có mỗi chiếc đèn pin trên tay tôi là để chiếu sáng cho cô Bối đi, riêng thầy Lâm vẫn không hề than vãn gì, ông ta vẫn làm việc một mình trong bóng tối. Có lẽ thầy Lâm đã quen như vậy rồi nên tôi không quá bất ngờ khi ở trong một không gian tối mịt như thế này mà thầy vẫn đi đứng bình thường mà không sợ vấp phải thứ gì cả.
Quay trở lại với thời điểm hiện tại, nhờ ánh sáng của chiếc đèn pin mà tôi thấy rõ thầy Lâm mỗi khi bước đến gần với một cái xác thì ông ta lại đưa tay lên vẽ những ký tự gì đó trên không trung ở ngay đầu của cái xác, rồi cẩn thận điểm lên trán của cái xác đó, quay sang cô Bối thì cứ mỗi lần đi ngang qua từng cái xác một, cô ấy luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, có cái xác khi cô Bối vừa bước đến thì cô ấy đã suýt ngã vì choáng, tôi đã định chạy đến đỡ nhưng thầy Lâm lúc đó lại ra dấu cho tôi ở yên tại chỗ, tôi thực sự không biết tại sao lại như vậy nhưng tóm lại mọi thứ ở thời điểm đó rất mơ hồ đối với tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook