Sổ Tay Yêu Đương Cùng Phi Nhân Loại
-
Chương 3
Ⅲ
Editor: Lemon
Nhiếp Hà cảm thấy chuyện tối hôm nay không thích hợp, có rất nhiều chỗ quỷ dị, nhưng hiện tại cô không có thời gian nghĩ lại, bởi vì toàn bộ lực chú ý của cô đều bị mèo nhỏ “Vong ân phụ nghĩa” hơn nữa còn vô cùng “Nghịch ngợm gây sự” hấp dẫn rồi.
Lúc trở lại ngôi nhà nhỏ ba tầng của mình, dây thần kinh căng chặt của Nhiếp Hà mới thoáng bình tĩnh lại.
Nhưng sau khi về đến nhà chuyện đầu tiên cô làm chính là kiểm tra vết thương trên người mèo nhỏ —— lúc ở nhà Ôn Cát Na cô quá mức khẩn trương, không nhìn cẩn thận.
Băng vải trên đùi mèo nhỏ đã không còn, miệng vết thương cũng gần lành hẳn, Nhiếp Hà thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng mèo nhỏ làm vỡ kính nhà Ôn Cát Na, nhưng Nhiếp Hà một chút cũng không giận nó.
Cô vuốt đầu mèo nhỏ, lẩm bẩm: “Mấy ngày nay em đi đâu, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đó?”
Nhưng mèo nhỏ sẽ không trả lời cô, nó chỉ mở to một đôi mắt màu lam thoạt nhìn vô cùng vô tội nhìn cô, dường như nghi hoặc mà nhìn Nhiếp Hà.
Bởi vì chạy về, Nhiếp Hà tiêu hao không ít thể lực, hiện tại bình tĩnh lại mới cảm thấy đã đói bụng đến khó chịu, cô nấu cho mình một chén mì, sau đó từ trên quầy lấy ra một túi thức ăn cho mèo, tiếp theo lại từ trong tủ chén đĩa lấy ra một cái chậu cơm cho mèo, sau khi đổ thức ăn vào liền đặt trước mặt mèo nhỏ.
Nhiếp Hà còn nhớ rõ mèo nhỏ không thích người khác nhìn nó ăn cơm, vì thế cô nghiêm túc ăn mỳ của mình, không có nhìn loạn.
Chờ đến Nhiếp Hà ăn xong, chậu cơm mèo nhỏ cũng trống không, trong lòng Nhiếp Hà vui vẻ, ôm mèo nhỏ hôn một cái thật kêu.
“Em ngoan quá!”
Sau khi mèo nhỏ bị hôn một cái, đồng tử có chút phóng đại, cái đuôi cũng không dám động.
Cô cọ cọ đầu mèo nhỏ, đôi mắt híp lại, thoạt nhìn thậm chí còn muốn đáng yêu hơn mèo nhỏ trong lòng ngực.
“Sau này em ở đây với chị đi, chị đảm bảo sẽ tốt với em, mỗi ngày đều cho em ăn ngon.
”
Mèo nhỏ “Meo” một tiếng, Nhiếp Hà vui mừng hỏi: “Em đồng ý sao?”
Sau đó cô chỉ tự mình nói: “Coi như là em đồng ý.
”
Cơm nước xong không thể lập tức tắm rửa, đây là kinh nghiệm sau khiNhiếp Hà tự mình nếm thử, vì thế cô ôm mèo nhỏ lên lầu hai thư phòng.
Cô có thói quen, gặp phải chuyện phức tạp nèo sẽ ghi nhớ trên giấy cùng những chi tiết liên quan, tuy rằng trong tình huống bình thường giấy này chỉ có tác dụng làm notebook.
Cô đặt tiểu miêu lên đệm mềm ở một bên, sau đó từ trong ngăn kéo rút ra một tờ giấy trắng.
Cô cố gắng nhớ lại bức tranh thấy ở nhà Ôn Cát Na, bút trong tay theo ký ức mà động.
Một giọt nước quay cuồng cùng…… Một hình chữ thập.
Đây bức tranh cô thấy ở nhà Ôn Cát Na, nhưng Nhiếp Hà cắn ngòi bút, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì.
Cho nên cô lại tiếp theo viết xuống hai vấn đề nữa—— chân bị thương, đột nhiên xuất hiện.
Sau đó cô lại dùng bút nối hai vấn đề này lại, ở phía sau viết một dấu chấm hỏi.
Không hợp lý, Nhiếp Hà cho rằng.
Nếu chân Ôn Cát Na bị thương, vì sao lại không hề phát ra thanh âm gì xuất hiện ở sau lưng cô, cho dù lúc ấy cô hết sức chăm chú nhìn vào trong động cũng không đến mức một chút thanh âm cũng không nghe thấy.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Hà cũng nghĩ không rõ nguyên do trong đó, cô không tìm ra bất cứ quan hệ gì liên quan tới Ôn Cát Na có thể giải thích lý do chuyện này, cuối cùng chỉ có thể “Bang” một tiếng buông bút xuống.
Mèo nhỏ nghe được động tĩnh, nhảy lên bàn sách, dùng dáng đi ưu nhã đi một vòng, cuối cùng ngừng bên cạnh bức tranh Nhiếp Hà vẽ lại kia.
Mắt mèo màu xanh lam nhìn chăm chú vào bức tranh kia, sau đó nó nằm phịch xuống.
Nhiếp Hà: thật đáng yêu.
ngôn tình hoàn
“Chị đặt tên cho em được không?” Cô duỗi tay ôm mèo nhỏ vào ngực, “gọi em là Hi Hi, hi trong hi vọng.
”
-
Phòng tắm nhà Nhiếp Hà ở lầu hai, từ thư phòng đi không tới vài bước liền tới.
Nhưng lúc Nhiếp Hà ôm Hi Hi tiến phòng tắm lại lần đầu tiên cảm nhận được Hi Hi thật tình kháng cự, so sánh lần trước do dự cho cô xem chân cùng lần này quả thực chính là gặp sư phụ.
Nó giãy giụa không muốn xuống nước, giống như nước trong bồn tắm là yêu ma quỹ quái gì đó.
Nhiếp Hà đặt nó lên ghế, sau đó ngồi xổm xuống cùng nó đối diện, “Hi Hi sợ nước sao?”
“Meo.
”
Nhiếp Hà cười, bởi vì Hi Hi lúc trước cũng rất sợ nước, cô vuốt vuốt sống lưng Hi Hi “Hi Hi thật sự không muốn tắm sao?”
“Meo……”
Hi Hi nhìn Nhiếp Hà cười đến ôn nhu, do dự mà kêu một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nhận mệnh bước vào trong nước.
Nhiếp Hà: Kế hoạch thành công.
Cô nhẹ nhàng tắm cho Hi Hi, cảm thụ được cở thể nó hơi có chút cứng đờ, cười càng thêm tươi rói.
“Hóa ra Hi Hi là một bé mèo đực nha, trách không được, chẳng lẽ là thẹn thùng?”
Nhiếp Hà cũng mặc kệ một con mèo như Hi Hi có thể nghe hiểu hay không, chỉ tự mình nói, giống như muốn đem thua thiệt lúc trước toàn bộ bù đắp cho mèo nhỏ trước mặt.
Bận việc gần tới 10 giờ, Nhiếp Hà mới giúp Hi Hi lau khô lông, sau đó mình cũng đi tắm rửa một cái.
Lúc cô từ trong phòng tắm ra tới chỉ bọc một cái khăn tắm, đôi chân thẳng tắp thon dài dưới ánh đèn mông lung giống như phủ một tằng lụa trắng nhu hòa, vài sợi tóc nằm trên xương quai xanh, ngọn tóc còn nhỏ xuống vài giọt nước, sau đó chui vào khăn tắm.
Gió đêm phất qua, thổi vào hỗn hợp hương hoa cùng cỏ cây tươi mát.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ rơi rụng ánh sáng yếu ớt, Hi Hi nằm trên đệm mềm bên cửa sổ, nghe được tiếng bước chân cũng không có động tĩnh, giống như đã ngủ rồi.
Nhiếp Hà bước nhẹ chân, tắt đèn, kề sát vào nhìn nó —— bộ lông trắng tinh khiết ở dưới ánh trăng giống như tản ra ánh sáng thuần khiết, bởi vì gió nhẹ thổi, có mấy sợi còn hơi hơi lay động.
Nhiếp Hà lẳng lặng nhìn, hô hấp đều nhịn không được thả chậm, sợ phá hư cảnh tượng này.
Nhìn mãi đến lúc chân tê rần, Nhiếp Hà mới hồi phục tinh thần lại.
Cô chịu đựng đau đớn như kim đâm đứng lên, cẩn thận đóng cửa sổ lại, lau khô tóc nằm xuống giường.
Không biết qua bao lâu, mèo nhỏ nằm bên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nó xuyên qua bóng đêm, dừng ở trên giường Nhiếp Hà, mèo vốn dĩ không có cảm xúc gì lúc này lại lộ ra rối rắm cùng hoang mang.
Miêu bước đi cơ hồ là không có tiếng động nào, cho nên lúc nó nhảy lên giường đứng bên sườn mặt Nhiếp Hà, Nhiếp Hà vẫn còn đang ngủ say, một chút phản ứng cũng không có.
Mèo nhỏ lắc lắc cái đuôi, giống như giây tiếp theo sẽ cọ lên mặt Nhiếp Hà, nhưng lại bị kịp thời ngăn lại.
Nó nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Nhiếp Hà trong chốc lát, sau đó động tác mạnh mẽ nhảy xuống giường, sau đó trực tiếp biến mất trong không trung.
Mắt thường không nhìn thấy không gian vặn vẹo một chút, ở nơi cực xa trong một tòa tháp đen, một thanh niên áo đen từ hư không xuất hiện.
Hắn đi vài bước đến chỗ ban công, nhìn chậu hoa đã hơi thở thoi thóp.
Cánh hoa màu trắng đã héo rũ, không có một chút sức sống mà gục đầu xuống.
Hắn vươn tay, còn chưa chạm tới cánh hoa đã cực lực hướng qua, chủ động cọ lên đầu ngón tay hắn.
Trong tháp đen vạn năm tĩnh lặng, một tiếng than nhẹ tiêu tán trong không trung.
Thanh niên áo đen đứng dậy nhìn ánh trăng trên bầu trời, một mảnh trắng như tuyết dừng trên người hắn.
Trên gương mặt thanh tú mang theo vài phần yếu ớt bệnh tật, trong mắt là lạnh lẽo cùng bình tĩnh vô hạn.
-
Ngày hôm sau.
Lúc Nhiếp Hà tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là nhìn về phía cửa sổ.
Cô cau mày, lúc nhìn thấy một cục bông màu trắng nằm bên cửa sổ mới yên tâm lại.
Thấy Hi Hi còn đang ngủ, Nhiếp Hà nhẹ tay nhẹ chân thay quần áo sau đó xoay người đi xuống lầu.
Không biết qua bao lâu, mèo nhỏ bên cửa sổ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhiếp Hà ở phòng bếp lầu một nấu cơm, sau đó nghe được phía sau truyền đến một tiếng mèo kêu, quay đầu lại liền thấy được Hi Hi đang ngoan ngoãn ngồi đó.
“Buổi sáng tốt lành.
”
“Meo.
”
Nhiếp Hà nhịn không được cười, trêu chọc nói: “Mèo nhỏ nghe không hiểu cũng muốn đáp lại.
”
Lúc ăn cơm Hi Hi cũng giống như trước kia, không thích bị người khác nhìn thấy tướng ăn của mình.
Nhiếp Hà ngầm hiểu mà không nhìn nó, dù sao mỗi lần ăn xong cô đều có thể nhìn thấy Hi Hi ăn sạch cơm trong chậu, vì thế cũng liền tiếp nhận một thói quen nhỏ như vậy của Hi Hi.
Sau khi rửa chén xong, Nhiếp Hà liền phải đi làm, cô vốn dĩ muốn mang Hi Hi cùng đi nhưng bất đắc dĩ Hi Hi đột nhiên rất quật cường, cho dù Nhiếp Hà dỗ dành như thế nào cũng không muốn đi cùng, vì thế Nhiếp Hà không thể không từ bỏ.
Bất quá, xét thấy hành vi phá cửa sổ lần trước của Hi Hi, Nhiếp Hà cảm thấy Hi Hi nguyện ý chủ động ở nhà cũng là chuyện tốt, vì thế cũng an tâm thoải mái đi làm.
Bất quá trước khi đi, Nhiếp Hà vẫn là dặn dò một câu: “Ở nhà ngoan ngoãn chờ chị trở về nha.
”
-
Tới cửa hàng bán hoa, Nhiếp Hà đầu tiên là lật tấm bản trước cửa lại, đổi thành “Mở cửa”, sau đó lại đi vào trong chăm sóc hoa cỏ.
Mãi đến lúc tiếng “Đinh linh linh” vang lên.
Nhiếp Hà đang chăm hoa đến hăng say, nghe được tiếng chuông gió cũng không kịp quay đầu lại, chỉ có thể nói một câu: “Hoan nghênh ghé thăm, ngài cứ tự nhiên chọn hoa.
”
“Ừm.
”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe hơn nữa có chút quen thuộc lập tức làm Nhiếp Hà dừng động trên tay.
Thanh niên là mấy ngày hôm trước.
Mấy ngày không gặp, anh vẫn mặc trang phục kỳ quái như trước.
Tuy rằng thời tiết đã dần dần lạnh lên, nhưng mỗi lần Nhiếp Hà nhìn cách ăn mặc của anh vẫn cảm thấy kỳ quái.
Giống như người này trời sinh đã mang theo cảm thấy thần bí khó hiểu.
Nhiếp Hà chú ý tới chậu hoa chuông gió màu trắng bị áo choàng che khuất, liền hỏi: “Làm sao vậy tiên sinh, hoa trong tiệm chúng tôi có vấn đề gì sao?”
Thanh niên lắc đầu, trở lời một câu: “Không phải.
”
Sau đó có chút không được tự nhiên đưa chậu hoa trong tay tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhiếp Hà mở miệng, “Nó chết rồi sao?”
“Sắp chết, nhưng còn chưa có chết hẳn, nhưng rất khó cứu sống.
”
Nhiếp Hà nghi hoặc mà nhìn anh, “Tôi rất tò mò, tiên sinh, sao ngài làm được vậy, ngài bỏ nó trong tầng hầm sao?”
Thanh niên ho nhẹ một tiếng, “Không có, chỉ là chỗ tôi ở cơ bản không có ánh mặt trời.
”
Nhiếp Hà nghe xong chỉ muốn hỏi thêm một câu —— “Ngài ở trong sơn động sao?”
Nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép cô hỏi vấn đề này.
Hơn nữa thanh niên cũng không giống như là người đến lừa hoa.
Vì thế cô nói: “Cần tôi đổi cho ngài một chậu hoa khác không?”
“Có loại hoa nào dễ sống không?”
Nhiếp Hà hỏi lại: “Có, nhưng ngài có thể nói tình huống cụ thể nơi ngày sống không?”
“Ánh sáng mặt trời rất yếu, hơn nữa đa số thời gian là đêm tối.
”
Tuy rằng anh nói rất nghiêm túc, nhưng Nhiếp Hà có chút hoài nghi, bởi vì cô xác thật nghĩ không ra nơi như vậy là nơi nào, trong đời sống hiện thực không có nơi nào như vậy.
Nhưng cô vẫn trả lời thanh niên “Nói như vậy hoa gì cũng rất khó nuôi sống.
”
Cuối cùng Nhiếp Hà nói với anh “Nếu không thể trồng hoa thật thì ngài có thể căn nhắc lấy hoa giả.
”
Thanh niên do dự một chút, nhưng lúc nhìn thấy Nhiếp Hà cầm hoa giả ra liền vui vẻ đồng ý, mang theo một giỏ hoa hồng lụa trắng ra cửa.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook