Edit +Beta: Anky 

Hoàng hôn, sắc trời hơi mờ tối, rạng mây che lấp mặt trời, chiếu đến từng bức tường trong cung một màu đỏ rực, đem Tử cấm thành phồn thịnh như ẩn sâu bên trong.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra ngoài cung, đột ngột ngừng lại.

"Chuyện gì xảy ra?" Trong xe truyền tới một giọng nam trầm thấp.

"Tam điện hạ, là..."

Không đợi người lái xe nói hết, phía trước cửa cung thị vệ đã cùng nhau quỳ đầy đất, "Tham kiến thái tử điện hạ!"

Trong xe tĩnh lặng, một nam tử hoa phục lập tức đi ra, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, trong mắt lại mang theo một chút u ám, bất quá trong thoáng chốc đã che giấu đi, chính là tam hoàng tử Lạc Thương.

"Tiểu Thất? Thật là khéo!" Lạc Thương ngẩng đầu cười cười, liếc mắt liền nhìn thấy thiếu niên hoa mỹ cẩm y ngọc quan, thiếu niên kia tựa như trời sinh nổi bật, cho dù không có thân phận này, cũng không mờ nhạt trong đám người, huống chi hắn là con trai trưởng của hoàng hậu, từ nhỏ so với bọn họ tôn quý hơn hẳn.

Lạc Chiêu Dực liếc nhìn hắn một cái, "Tiểu Thất là để ngươi gọi?"

"Ở đây cũng không phải triều đình, còn khách khí với tam ca như vậy?" Lạc Thương cũng không giận, vẫn cười, "Nghe nói gần đây đệ xuất cung rất thường xuyên, lại không mang theo hộ vệ, hành tung lại bí ẩn... Các Ngự sử vì thế mà tố cáo đệ nhiều lần rồi đấy."

Là thái tử cao quý, mỗi lời nói cử động, đều bị phóng đại vô hạn, không có gì là bí mật, hết lần này tới lần khác Lạc Chiêu Dực lại làm việc không hề cố kỵ, muốn làm gì thì làm đó, tùy hứng vô cùng.

"Vậy thì sao?" Lạc Chiêu Dực cũng cười, mười phần trào phúng.

Không phải hắn yên tâm có chỗ dựa vững chắc, mà là không cho là đúng, kỳ thật Lạc Chiêu Dực không để ý tới vị trí thái tử như trong tưởng tượng của người khác như vậy, chỉ là lời này nói ra cũng không ai tin.

Ánh mắt Lạc Thương dần sâu, xem đi, hắn ta hao tổn tâm cơ muốn có được nhưng người này lại chẳng thèm ngó tới, bảo hắn sao có thể không ghen ghét không oán hận?

"Còn có việc sao?" Lạc Chiêu Dực chỉ chỉ xe ngựa, giọng nói tức chết người, "Cản trở đường."

Lạc Thương khoát tay, thuộc hạ đánh xe vội vàng nhường đường, thấy Lạc Chiêu Dực sắp vào trong, Lạc Thương bỗng nhiên nói: "Trong phủ ta còn thiếu một chính phi, Tiểu Thất cảm thấy nữ nhi của Mục Bách như thế nào?"

Từ sau khi Mục Bách trở về kinh, Lạc Chiêu Dực tựa hồ luôn đánh bậy đánh bạ mà giúp ông, Lạc Thương không tin chỉ là trùng hợp, muốn dùng lời này thử thăm dò ý đồ của Lạc Chiêu Dực, nếu Lạc Chiêu Dực thật sự muốn lôi kéo Mục Bách, nghe nói vậy không thể nào không có phản ứng.

Lạc Chiêu Dực nghe vậy, quả nhiên dừng bước.

Lạc Thương nhướn mày, lại nghe hắn bình thản trả lời: "Nói với cô làm gì?" Nói xong đầu cũng không quay lại đi mất.

Lạc Thương: "..."

Thoáng cái đã qua nhiều ngày, Lạc Chiêu Dực cũng không đến Mục phủ nữa, Mục Song Hàm lúc đầu còn đề phòng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, bất quá ngẫm lại, hắn là thái tử, cứ leo tường vào mới kỳ quái đó...

Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, mặt trời vừa lên, Từ Uyển Thấm đến Mục phủ tìm Mục Song Hàm ra ngoài, lần trước Từ thị bị hù dọa, nói cái gì cũng không cho phép.

Đối với Từ thị, trong lòng Từ Uyển Thấm có chút phức tạp, nhưng vẫn cười nói: "Lần trước là ngoài ý muốn, lúc này có ta đi cùng, sẽ không xảy ra chuyện đâu, hơn nữa Hàm biểu muội cũng không thể cả đời đều không ra khỏi cửa được?"

"Nhưng..." Từ thị kéo tay Mục Song Hàm, vẫn lắc đầu, mặt mũi tràn đầy bất an.

"Kỳ thật lần này là tổ phụ kêu con tới, Hàm biểu muội từ nhỏ rời kinh, bây giờ trở lại ngay cả một người quen cũng không có, tổ phụ muốn con mang muội ấy đi gặp nhiều người, kết giao thêm bằng hữu cũng tốt, nếu không cả ngày cứ buồn ở nhà cũng không được..."

Từ thị nhíu mày, trong lòng thấy cũng có lý, lại không lên tiếng, Mục Song Hàm vỗ tay bà, an ủi: "Nương, yên tâm đi, con được qua dạy dỗ đã nhớ kỹ... Cũng không thể cô phụ tâm ý của tổ phụ và biểu tỷ."

Từ thị thở dài, cuối cùng gật đầu nhẹ, "A Hàm, mang nha hoàn theo cùng đi."

Mục Song Hàm đáp ứng, chờ lúc ra cửa lên xe, Từ Uyển Thấm mới nói: "Nương muội thật lo lắng cho muội!"

"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, " Mục Song Hàm cười cười, "Trên đời này có cha mẹ nào không thương hài tử."

"Nói đúng lắm, muội lần trước cũng bị dọa rồi? Muội cũng thiệt là, nếu là ta sẽ không bất cẩn như vậy, ngay cả phu xe của mình bị đổi cũng không biết, " Từ Uyển Thấm quở trách nàng, "Bất quá việc này càng nháo càng lớn, dính dáng đến ân oán giữa Đoan Mẫn trưởng công chúa cùng Lâm phò mã đã qua đời, ngược lại là muội cái người bị hại này một chút cảm giác tồn tại cũng không có."

Thần sắc Mục Song Hàm không thay đổi, chỉ khẽ cười, nàng cũng nghe nói, gần đây xôn xao lời đồn, ai cũng nói Lâm phò mã là bị Đoan Mẫn trưởng công chúa hại chết... Điều tra ra hung thủ rồi, Mục Song Hàm bình yên rút khỏi, Đoan Mẫn trưởng công chúa lại thoát thân không được.

Hoàng gia nhiều thị phi, luôn luôn là đề tài cho dân chúng nói chuyện say sưa, muốn đè xuống cũng không dễ dàng.

"Đúng rồi, biểu tỷ, tỷ muốn mang ta đi chỗ nào?" Mục Song Hàm không muốn nói nhiều về việc này, liền đổi đề tài hỏi.

Từ Uyển Thấm nói: "Ta ở lầu hai Thái Bạch Lâu đặt một phòng bao, muội chỉ cần đi theo ta là được."

Thái Bạch Lâu là tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, dựa vào hồ mà xây, phong cảnh vô cùng đẹp, khách nhân có thể đến ăn cơm không giàu cũng là quý.

Hai người được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, một tầm mắt bên trong lầu ba đột nhiên nhìn chằm chằm đến, người nọ khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, rất hứng thú nhìn Mục Song Hàm, Mục Song Hàm cảnh giác ngẩng đầu, lại không thấy được gì, Từ Uyển Thấm buồn bực: "Muội nhìn gì vậy?"

Mục Song Hàm lắc lắc đầu, "Không có gì, vào thôi."

Từ Uyển Thấm mời tới đều là những tỷ muội có quan hệ tốt nhất với nàng, thấy Mục Song Hàm cũng thân mật gọi muội muội, mọi người thân phận tuổi tác tương tự nhau, lại có Từ Uyển Thấm làm trung gian, trong thoáng chốc đã trò chuyện với nhau rất vui.

Trong đó tính tình hoạt bát nhất chính là con gái rượu của Quốc tử giám Lý Huệ, nói một hồi, nàng ta liền thần bí hạ thấp thanh âm, "Các ngươi đều nghe chuyện của Đoan Mẫn trưởng công chúa chưa?"

"Đương nhiên có nghe, ngươi muốn nói cái gì?" Từ Uyển Thấm thấy bộ dáng nàng ta như vậy cảm thấy buồn cười, Lý Huệ từ trước đến nay tin tức linh thông, chúng tỷ muội có phần lớn chuyện lý thú đều là từ nàng ta mà biết được.

Lý Huệ bĩu môi, sẵng giọng: "Ta là cố ý đem tin tức muốn nói cho các ngươi biết, vì đè xuống lời đồn lần này, e là Thánh thượng sẽ đem chuyện tuyển tú lúc trước nhắc lại... Đương nhiên, cũng vì thái tử đã đến tuổi đại hôn, cộng thêm nhiều hoàng tử còn chưa có chính phi... Nếu các ngươi có ý định kia, nhanh chóng chuẩn bị trước đi!"

Trong phòng thoáng chốc tĩnh lặng, nụ cười của Mục Song Hàm thoáng ngừng - - tuyển tú? Thái tử đại hôn?

"Ta thấy, Hàm muội muội xinh đẹp như vậy, nếu có thể tiến cung lọt vào mắt quý nhân, nói không chừng còn có thể bay lên biến thành phượng hoàng đó!" Lý Huệ che nửa môi trêu chọc nàng.

Trong lòng Mục Song Hàm có chút hoảng hốt, không có tâm tư gì cùng nàng ta cười giỡn, kỳ thật luật lệ Đại Cảnh hoàng triều tương đối thoáng, chuyện tuyển tú này, nếu thật sự không muốn cũng có thể sớm tìm người đính hôn, chỉ cần không nhìn trúng người hoàng gia, cơ bản hoàng đế cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Mục Song Hàm nhạt giọng nói: " Cửa hoàng thất đâu phải dễ vào như vậy."

"Nhưng các vị điện hạ đều là nhân trung long phượng, trong kinh không biết bao nhiêu cô nương tranh đoạt để vào danh sách tuyển tú kia, " Lý Huệ cúi đầu xuống, mặt lại hơi ửng đỏ, "Lần trước ở Đào Hoa yến trông thấy thái tử điện hạ và nhị điện hạ từ xa, phong thái kia thật sự là lần đầu mới gặp.. Chẳng lẽ các ngươi đều không động tâm sao? Ta tình nguyện thử một lần, cũng không muốn tùy tiện đính hôn gả cho người khác!"

Mục Song Hàm khẽ thở dài, ngẫm lại bộ dáng Lạc Chiêu Dực, thật là một kẻ gieo họa, khó trách...

Từ Uyển Thấm giật môi, vừa muốn nói gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng tranh chấp, sau đó cửa mở ra, vẻ mặt Liễu Nhứ khó xử đi vào, trên tay còn cầm một cái khay, "Tiểu thư..."

"Liễu Nhứ, làm sao vậy?" Mục Song Hàm đứng dậy hỏi.

"Tiểu thư, vừa rồi có người tặng thứ này vào, nô tỳ cũng không biết nên làm thế nào cho phải..."

Mục Song Hàm đến gần xem, là một khối ngọc bội, hơn nữa ngọc bội kia còn có chút quen mắt, nàng đang định cầm lên, Lý Huệ bên cạnh cười đoạt lấy trước, "Vật gì tốt vậy, ta xem một chút... A!"

Dáng vẻ tươi cười của Lý Huệ cứng đờ, thay vào đó mặt mũi tràn đầy kinh hoàng, "Tam, tam..."

"Tam cái gì tam, A Huệ sao ngươi lại sợ đến như vậy?" Từ Uyển Thấm vỗ bả vai nàng ta, tay Lý Huệ lại run lên, ngọc bội thẳng tắp rơi xuống, bị Mục Song Hàm một phen tiếp được.

Mục Song Hàm nhíu mày, nhìn kỹ lại, phút chốc nghĩ tới, lúc thái tử ăn bánh hoa quế của nàng, có tiện tay gỡ xuống ngọc bội trên người đưa cho nàng, về sau cũng không chịu lấy về vẫn luôn đặt ở chỗ nàng.

"Ngọc bội kia là của tam hoàng tử điện hạ!" Lý Huệ cuối cùng nói ra.

Những người khác đều kinh hãi, Mục Song Hàm đem ngọc bội nhìn một lượt, phía sau có một chữ "Thương", là đồ của Tam hoàng tử Lạc Thương.

"Năm đó lúc đại hoàng tử đại hôn, thái hậu thưởng một khối ngọc bội cho đại hoàng phi, về sau lại đem mỗi cái ban cho chư vị hoàng tử, ngọc bội kia là để chư vị hoàng tử đưa cho chính phi, là biểu tượng thân phận..." Lý Huệ khó có thể tin nhìn qua Mục Song Hàm, lẩm bẩm giải thích.

Mục Song Hàm sững sờ, lập tức hết chỗ nói, Lạc Chiêu Dực lại tiện tay đem đồ quan trọng như vậy ném cho nàng "Gán nợ"... Người nào đó thật là!

Việc này Từ Uyển Thấm cũng biết, phải nói trong kinh thành không ai không biết, nhưng vấn đề là... Mục Song Hàm vừa mới hồi kinh không bao lâu, tại sao lại được tam hoàng tử để ý?

"Hàm biểu muội, " Từ Uyển Thấm nghiêm mặt nói: "Việc này không phải là chuyện đùa, muội..."

Nàng nói còn chưa dứt lời, Mục Song Hàm đã đem ngọc bội thả trở lại, phân phó nói: "Liễu Nhứ, ở đâu mang đến liền đem trả lại đó."

"Nhưng tiểu thư, người đưa ngọc bội đến đã không thấy đâu!"

"Ta nói, ở đâu mang đến thì mang trả lại đó, ta xem như chưa thấy qua thứ này." Mục Song Hàm thanh âm lạnh đi, "Cầm mà không hỏi chính là trộm, ngươi thả lại chỗ cũ, người mất của sẽ tự lấy về, nếu người ta không muốn lấy, bị ai nhặt được cũng không mắc mớ tới chúng ta... Hiểu không?"

Từ Uyển Thấm: "..."

Liễu Nhứ gật gật đầu, cầm lấy đồ vừa đi đến cửa, một gã sai vặt xuất hiện, làm tư thế "Mời", "Mục tiểu thư, chủ nhân nhà ta mời ngài đến gặp."

Qua khối ngọc bội vừa rồi, chủ nhân trong miệng gã sai vặt là ai không cần nói cũng biết.

Lý Huệ hâm mộ liếc mắt một cái, thầm nghĩ vị Mục gia tiểu thư này làm sao lọt được vào mắt tam hoàng tử? Chẳng lẽ thật sự là lớn lên quá xinh đẹp?

Mục Song Hàm một bộ dáng nhu thuận, nghiêm mặt nói: "Ta là một cô nương chưa lấy chồng, sao có thể đến gặp riêng người ngoài? Từ trước quy củ đã như thế, thứ cho ta thất lễ... Không gặp!"

Mọi người: "..."

Vẻ mặt Lý Huệ như nuốt ruồi bọ, cô nương ngươi nói đạo lý à... Gặp quỷ! Tam hoàng tử phái người đến mời cũng không gặp, ngươi có mấy lá gan đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương