Tưởng Sơ Lan đang ôm con trai chơi xếp gỗ, nghe vậy cười bảo, "Mẹ đang vui đấy!"

"Con thấy, trong lòng mẹ hận bọn họ không thể hôm nay công bố tình cảm thì ngày mai sẽ kết hôn." Tề Xán cầm một quả dâu, đang chuẩn bị bỏ vào miệng thì chợt nghe thấy mẹ Tề hét một tiếng, "Bỏ xuống cho mẹ."

Bà bước tới đập lên tay anh ấy một phát, "Con biết hoa quả và mấy món nguội này mẹ sắp xếp bao lâu không? Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, người còn chưa tới thì con đã làm hỏng đồ đạc của mẹ rồi!"

Tề Xán bỏ tay xuống, ngồi thẳng người dậy, tỏ vẻ mình tuyệt đối không đụng vào dĩa hoa quả kia nữa, sau đó xoay người, lén trợn mắt ở một góc mẹ Tề không nhìn thấy.

Tưởng Sơ Lan nghiêng mặt sang một bên, nhịn cười cực kỳ vất vả.

Mẹ Tề đi quanh phòng khách một vòng, đá cha Tề đang ngồi trước bàn trà một phát, "Tránh ra tránh ra, cái ghế này của ông bị tróc sơn rồi, mau đi lấy cái khác tới đổi."

Cha Tề cầm báo vẻ mặt vô tội đứng lên.

Tưởng Sơ Lan thật sự không nhịn được che miệng cười.

Sau khi cả khu nhà cũ gà bay chó sủa một trận, cuối cùng cũng có một chiếc xe chạy vào sân nhỏ.

Hôm nay Lưu Sở Họa ăn mặc rất đơn giản, một cái áo lông dệt kim chất liệu mềm mại phối với quần jean, dưới chân là một đôi giày da phong cách Anh màu đen, bởi vì yêu cầu của bộ phim nên mái tóc dài được uốn xõa trên vai, cả người có vẻ cực kỳ dịu dàng bình tĩnh, lại tỏa ra mùi sách thoang thoảng.

Thoạt nhìn không hề giống ngôi sao xinh đẹp nổi tiếng trong giới giải trí.

Chẳng qua, đợi cặp mắt trong vắt như suối kia nhìn sang, đồng thời bên môi nở nụ cười mỉm, chúng ta sẽ giật mình hiểu ra, đây là một gương mặt nên dùng màn ảnh để lưu lại.

"Ba mẹ, anh hai chị hai." Thái độ Tề Nhiên tùy ý chào hỏi.

"Bác trai bác gái, anh hai chị hai." Lưu Sở Họa gọi theo một lượt, hơi khom người chào bọn họ, bấy giờ mới vẫy tay với Tề Phi Bạch ánh mắt ngây thơ bên cạnh, "Chào cháu, Tiểu Bạch."

Tề Phi Bạch hơi xấu hổ đỏ mặt, "Chào chị ạ."

Tưởng Sơ Lan cười uốn nắn nó, "Phải gọi là dì mới đúng."

"Chào dì ạ." Tề Phi Bạch gãi đầu một cái, rúc vào ngực mẹ mình.

"Khụ khụ." Mẹ Tề hắng giọng một cái, sắc mặt thoạt nhìn hơi mất hứng, "Chờ mấy đứa rất lâu rồi, đồ ăn cũng sắp nguội lạnh, sao bây giờ mới tới.



"Trên đường bị kẹt xe."

"Khoan nói đã, vào trong ăn đi, mẹ con chuẩn bị tới trưa đấy." Cha Tề nói một câu lập tức bị mẹ Tề hung hang véo lưng một cái.

Lưu Sở Họa nhìn thấy hết, trong mắt lộ ý cười.

Trên bàn cơm, cô không quá khách sáo mà nếm hết những món trước mặt, cơm trong bát cũng ăn cực kỳ sạch sẽ. Ngoài miệng cô không khen đồ ăn mẹ Tề chuẩn bị hợp khẩu vị bao nhiêu, chỉ là đợi sau khi dọn đồ ăn xuống mới tới gần Tề Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Anh nói xem chút nữa em tìm bác gái xin cách nấu thì bác ấy có cho em hay không?"

Tề Nhiên cười khẽ, "Sao vậy, ngon lắm à?"

"Ừm." Cô nhẹ gật đầu, “ Món thịt bò kho tương và súp hải sản kia cực kỳ ngon."

"Anh cũng rất thích." Lúc nãy anh gắp nhiều nhất là thịt bò kho tương, "Nghe nói là công thức gia truyền của mẹ anh, ở bên ngoài anh không ăn được mùi vị như vậy."

Cô vô cùng tự nhiên tiếp một câu, "Vậy em học xong về sẽ nấu cho anh."

Tề Nhiên không biết lời cô nói là thật hay xuất phát từ mục đích diễn kịch, hơi dừng một chút, "Được."

Lưu Sở Họa do dự đứng lên, "Lần đầu tiên đến thăm đã hỏi chuyện này có phải rất mất lịch sự không, có phải nên đợi đến thêm mấy lần, sau khi thân thiết mới hỏi không."

Giọng bọn họ trò chuyện bảo là rất nhỏ, thật ra cũng không tính là nhỏ, dù sao mẹ Tề đứng cách đó không xa pha trà nhất định có thể nghe loáng thoáng. Vì vậy, đến khi bà cầm trà tới, Lưu Sở Họa liền phát hiện bà đã sớm vui vẻ ra mặt, hiền lành vô cùng.

Lưu Sở Họa không đợi bà bước qua đã tiến đến nhận lấy, "Không cần phiền bác gái ạ, mau lại đây ngồi đi, bác đã bận hơn nửa ngày rồi."

"Cũng không có gì, đều là gì giúp việc trong nhà làm, bác chỉ đứng bên cạnh dặn dò mấy câu thôi." Ngoài miệng nói vậy nhưng bà vẫn đưa trà trong tay cho Lưu Sở Họa, mình thì ngồi xuống sofa.

Mẹ Tề kêu Tề Nhiên vào phòng sách đánh cờ với cha Tề.

Tề Nhiên hơi lo lắng nhìn về phía Lưu Sở Họa, cô chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu với anh một cái, trên mặt không thấy chút căng thẳng nào. Bấy giờ Tề Nhiên mới đứng dậy đi.

"Nghe nói cha con qua đời đã lâu." Mẹ Tề ho khan một tiếng, rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, bắt đầu hỏi hoàn cảnh gia đình của cô.

"Vâng, nghe nói là mắc bệnh nặng, lúc con còn rất nhỏ đã qua đời rồi ạ."



Mặc dù bảo không phải là xuất thân từ gia đình có quyền có thế nhưng trên người Lưu Sở Họa không tìm ra một chút không trang nhã nào, cô không quá tự cao cũng không quá tự ti, dịu dàng trầm ổn, đúng mức.

Ngay trước mặt người ta, mẹ Tề khó tránh khỏi có chút mềm lòng, không dám hỏi chuyện trong nhà của cô nữa bèn nhắc đến sao trà và tài nấu nướng. Dần dần cũng bắt đầu nói nhiều.

Trò chuyện một lúc, thấy Lưu Sở Họa vẫn không mở miệng hỏi chuyện công thức nấu ăn, bà không nhịn được chủ động nhắc tới, "Hình như lúc nãy con rất thích món súp hải sản và thịt bò kho tương kia nhỉ?"

"Vâng ạ, thật ra khả năng nấu nướng của con không được tốt lắm, ban đầu nấu cho Tề Nhiên một hai bữa anh ấy còn bảo là ngon, nấu thêm mấy lần thì anh ấy không chịu nổi nữa, bảo vẫn nên dẫn con ra ngoài ăn. Lúc trước quyết định hôm nay sẽ về anh ấy còn nói đã lâu không về ăn đồ nhà rồi, nhớ tới liền thèm. Quả nhiên, hôm nay ăn xong, nếu con về cũng sẽ thèm món thịt bò kho tương của bác." Nói đến đây cô có chút xấu hổ, "Công việc của Tề Nhiên bận rộn, không thể thường xuyên về nhà, con chỉ muốn học cách điều chế tương để ướp gia vị ở nhà..."

Cô còn chưa nói xong, mẹ Tề đã vỗ đùi, "Chuyện này đơn giản thôi, bác đi chép lại cho con." Bà mặt mày hớn hở tìm giấy bút trong ngăn kéo, cười đến mức miệng sắp không khép lại được.

Vốn bà còn lo một mình Tề Nhiên ở bên ngoài không có ai chăm sóc, bây giờ nghe ý trong lời nói của Lưu Sở Họa là bọn họ đã ở chung. Con gái biết nấu cơm thời nay không nhiều lắm, gần đây cô quay phim bận rộn như vậy còn muốn học để nấu cho Tề Nhiên ăn, trong lòng bà càng hài lòng hơn.

Nhà bọn họ không thiếu chút tiền đó, vợ Tề Nhiên sau này cũng không cần giàu sang, chỉ cần anh thích, lại là người tính tình tốt biết chăm sóc thì bà đã thỏa mãn rồi.

Viết công thức cho Lưu Sở Họa xong, bà còn kéo cô vào phòng bếp, đích thân mở bình tương thịt bò của mình cho cô xem, nhắc lại từng bước điều chế một cách cẩn thận. Lưu Sở Họa không thấy chán chút nào, cầm điện thoại ghi lại những lưu ý của bà, vẻ mặt rất chăm chú, có chỗ không hiểu liền mở miệng hỏi.

Đợi đến khi Tề Nhiên xuống lầu đã thấy hai người bọn họ ngồi cạnh nhau thì thầm rồi, thấy anh tới, Lưu Sở Họa còn ngẩng đầu nhìn anh một cái, trên mặt đầy vẻ trêu ghẹo.

Vì vậy anh biết ngay chắc là mẹ mình lại kể mấy chuyện xấu hổ khi mình còn nhỏ, nhiều năm vậy rồi, chỉ cần có người quen nhắc đến mình với bà, bà hệt như uống phải thuốc kích thích vậy, cố gắng tuyên truyền những chuyện xấu kia của anh, nói tới nói lui không biết bao nhiêu lần, cũng không ngại phiền.

"Bọn con phải về rồi, chiều con còn phải đến đoàn làm phim nữa!"

Mẹ Tề biến sắc, chưa kịp mở miệng mắng anh thì Lưu Sở Họa đã cười bảo, "Đợi đã." Cô xoay người, đưa ra đề nghị, "Bác gái, chúng ta trao đổi số điện thoại đi, nếu con ở nhà phát hiện mùi vị có gì lạ còn có thể gọi điện hỏi bác."

"Được, con chờ một chút." Mẹ Tề vội vàng lấy điện thoại ra.

Trên đường về, Lưu Sở Họa cúi đầu chơi di động, Tề Nhiên lườm cô, "Về nhà sẽ nấu cho anh thật à?"

"Sao nào, anh không tin em hả?" Cô mỉm cười, "Đừng đánh giá thấp sự kính nghiệp của em được không? Em chuẩn bị giành danh hiệu người tình hoàn mỹ đấy."

Tề Nhiên cảm thấy cô như vậy vô cùng đáng yêu, cười khẽ.

"Cũng không biết người nhà của anh có thích quà em chuẩn bị hay không?" Nói tới đây cô liền nhếch miệng, không nhịn được oán trách, "Anh đó, thân là con trai và em trai mà ngay cả cha mẹ, anh hai chị hai của mình thích gì cũng không biết."

"Được được được, lỗi của anh." Vì vậy, cô cứ nói miết từ hôm qua tới bây giờ, suýt chút nữa khiến người ta có cảm giác bản thân đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương