Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam
-
Chương 15: Người Cha Vô Trách Nhiệm 15
[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 15: Người cha vô trách nhiệm (15)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: YouSeeBIGGIRL/T:T - 澤野弘之 (Shingeki no Kyojin OST)
Sáng sớm, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, nhẹ nhàng lặng lẽ.
Kiều Phán Phán bị âm thanh này đánh thức, mở mắt ra đập vào mắt cô là một không gian màu hồng phấn, mê mang ngồi dậy, ánh mắt vừa lúc va vào dòng chữ viết:【 Tủ đồ chơi của bé】
Cô ngồi trong tấm màn màu hồng phấn, lúc này mới nhớ ra.
Sau này, nơi này chính là nhà của cô, căn phòng tràn ngập tình thương của cha này thuộc về cô.
Kiều Phán Phán đứng lên mở cửa, bên ngoài, người đàn ông anh tuấn đang đeo tạp dề, cười nói, "Dậy ăn cơm đi, cha đã làm xong cơm rồi đấy."
Chờ cô sửa soạn xong xuôi bước ra ngoài, vừa lúc thấy ông ấy đang ngâm nga bày biện chén đũa, trên bàn là những món ăn thơm phức.
Nhìn thấy Kiều Phán Phán, nụ cười trên gương mặt Vệ Minh Ngôn trở nên rạng rỡ hơn, giọng nói cũng vô cùng phấn khởi, "Phán Phán con ngồi ngồi xuống ăn trước đi, cha vào gọi mẹ con."
Kiều Phán Phán do dự ngồi xuống, trên chiếc bàn trắng tinh là một mâm cơm đầy đủ hương sắc, ở bên tay trái cô đặt một bình hoa tươi xinh đẹp, bên trong cắm hoa hồng kiều diễm ướt át, có lẽ mới được phun nước lên, vài giọt nước điểm xuyết trên đóa hoa, trông vô cùng xinh đẹp.
Căn phòng sạch sẽ sáng ngời, khung cảnh xinh đẹp thích ý, vừa ngủ dậy đã có đồ ăn sáng, đây là điều mà mười tám năm quá cô chưa từng được hưởng thụ bao giờ.
"Dùng xe lăn là được, anh ôm tốn sức ra..." giọng nói dịu dàng hờn dỗi của Tề Nhã truyền đến, trong ấn tượng của Kiều Phán Phán, cô chưa bao giờ nghe thấy mẹ cô dùng giọng nói như vậy.
Bà dịu dàng, đồng thời lại vô cùng kiên cường, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bà ấy cũng sẽ giống như một cô gái nhỏ, làm nũng với người yêu.
Ngay sau đó Kiều Phán Phán đã hiểu, mẹ mình sẽ như thế bởi vì, người chiều chuộng, yêu thương bà đã trở lại.
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên, "Không tốn sức, ôm em cả đời anh cũng không mệt."
Tề Nhã nghe xong thì đỏ mặt, đấm nhẹ vào lòng ông, "Miệng lưỡi dẻo quẹo."
Vệ Minh Ngôn ôm bà ra, nhẹ nhàng đặt bà ngồi lên ghế, thấy Tề Nhã ngồi ổn, vẫn chưa yên tâm mà đỡ người.
"Được rồi, mau ngồi xuống đi, em không ngã được đâu."
Thấy chồng mình tâm lý, nụ cười trên gương mặt bà chưa từng tắt, thấy con gái đang nhìn mình, mặt bà càng đỏ hơn.
"Anh đi lấy canh đã, hai người ăn trước đi."
"Trên đùi anh vẫn còn đang bị thương, để Niếp Niếp* đi lấy."
*Niếp Niếp là tên gọi ở nhà của Phán Phán nhé.
"Không sao, không sao, anh thấy vui lắm, nên không cảm thấy đau gì hết."
Vệ Minh Ngôn nói rồi khập khiễng xoay người tiến vào phòng bếp, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười.
Khóe miệng Tề Nhã vẫn luôn nhếch lên, bà hạnh phúc nhìn bóng dáng chồng mình một lúc lâu, mới quay đầu hỏi con gái:
"Phán Phán, hôm qua con ngủ có ngon không?"
"Khá tốt." Kiều Phán Phán trả lời, nhìn về phía hai người đối diện đều có quầng thâm mắt như nhau, khó hiểu hỏi, "Mẹ, hôm qua mẹ không ngủ được à?"
"Mẹ và cha con đã lâu không gặp, nói chuyện cả đêm, đến sáng mẹ đã buồn ngủ lắm rồi, cha con vẫn còn nhất quyết phải dậy làm đồ ăn sáng, nói muốn cho chúng ta nếm thử tay nghề của ông ấy."
Nói rồi, Tề Nhã nhìn một bàn đầy đồ ăn, "Ngày xưa đến nấu cơm ông ấy còn chẳng biết, không ngờ bây giờ lại giỏi như thế, còn biết xào nấu đồ ăn nữa."
Kiều Phán Phán nhớ tới chuyện làm thêm trong phòng bếp mà Vệ Minh Ngôn đã từng, trong lòng cũng hơi xúc động, nhưng rất nhanh cô đã nhớ đến một chuyện khác.
"Mẹ, không phải mẹ nói ông ấy tên là Kiều Thành Thanh sao?"
Nói đến cái tên này, nụ cười của Tề Nhã dần phai nhạt, bà đau lòng nói, "Tối qua cha con kể cho mẹ nghe, lúc trước khi ông ấy làm ăn buôn bán có xích mích với người ta, vào tù mất mấy năm, sau khi ra tù đi làm công không ai nhận, bất đắc dĩ mới phải sửa lại tên, sau đó tích cóp đủ tiền, tự mình gây dựng sự nghiệp."
Nói đến đây, bà lại cảm khái nói, "Hôm qua ông ấy nói đến đó cũng thấy hối hận, nếu ông ấy không đổi tên, chưa biết chừng chúng ta đã sớm nhận nhau rồi, nhưng giờ cũng chưa chậm, có lẽ là số trời rồi, bằng không thì sao con lại vào công ty của ông ấy để thực tập cơ chứ."
"Cũng do mẹ không nói cho con biết rằng tên ở nhà của con hồi xưa là Niếp Niếp, lúc cha con gây dựng sự nghiệp tên công ty là tên của hai chúng ta, Nam Nhã, chưa biết chừng lại còn tương ngộ sớm hơn giờ nữa."
Nghe thấy mẹ mình vô cùng hạnh phúc mà tưởng tượng, trong lòng cô lại nghĩ thầm, cho dù cô có biết tên ở nhà khi còn nhỏ của mình, nhìn thấy cái tên Nam Nhã cũng không dám tưởng tượng, ông chủ của một công ty lớn như vậy lại là cha ruột của mình.
"Canh tới!"
"Canh trứng cà chua!"
Người đàn ông hớn hở bưng canh đến, Kiều Phán Phán vội vàng đứng lên đón lấy, đặt lên bàn.
Cô đặt xong canh, thấy ông ngồi cạnh mẹ mình, gắp đồ ăn đặt vào chén bà, vui vẻ nói: "Món em thích đấy, ăn thử xem có ngon không."
Tề Nhã cười cong cong đôi mắt, ăn một miếng theo ý ông, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, "Đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ ư?"
"Nhớ chứ, anh vẫn còn nhớ chứ, ăn được không em?" Đôi mắt ông ánh lên sự chờ mong, thấy vợ mình ăn xong rồi gật đầu, khiến ông vô cùng vui vẻ.
Tề Nhã khen, "Thật sự ăn rất ngon, không ngờ rằng anh có khiếu nấu cơm như vậy đấy!"
"Khiếu đâu mà khiếu." Được bà khích lệ, ông cười càng vui vẻ, tranh công mà nói, "Sau khi anh học xong món này, mỗi bữa anh đều nấu, mới nấu ngon được như thế, biết ngay là em sẽ thích mà."
"Món kia cũng là món mà em thích, để anh gắp cho."
Kiều Phán Phán nhìn ông gắp từng đũa từng đũa đồ ăn một, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ mình ăn hết, gương mặt bà tràn đầy thỏa mãn, đột nhiên nhớ tới, lần trước khi cô đến đây ăn cơm, bốn mặn một canh, đều là những món mẹ mình thích ăn.
Rõ ràng trường hợp này vô cùng ấm áp, trong đầu cô gái lại xuất hiện một hình ảnh.
Trong căn phòng sáng ngời, người đàn ông làm xong những món ăn mà vợ mình thích, đặt ở trên bàn, lại chỉ có thể ăn một mình.
Không, cũng không phải, trong cuốn sổ mà Lưu bí thư để lại có ghi, ông ấy sẽ bưng đồ ăn đến bên mộ ngồi ăn.
Nhìn về phía người mẹ đang hạnh phúc ăn cơm, lại nhìn về phía người đàn ông rõ ràng chân còn đang bị thương vẫn cố gắng đứng lên gắp đồ ăn cho vợ mình, trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, những khúc mắc trong lòng cũng dần dần biến mắt,
Ăn cơm xong, Tề Nhã về phòng ngủ bù, Vệ Minh Ngôn gọi Kiều Phán Phán lại, gương mặt luôn luôn ổn trọng giờ phút này lại vô cùng thấp thỏm.
"Phán Phán, con có muốn sửa lại phòng mình một chút không?" Ông khẩn trương nhìn sắc mặt con gái, giống như sợ cô mất hứng nên vội vàng giải thích, "Lúc cha trang trí phòng, là dựa theo sở thích của con hồi con còn bé, bây giờ con lớn rồi nên chắc không thích nữa, cha đã từng tìm hiểu, những cô gái bằng tuổi con bây giờ đều không thích trang trí như vậy nữa, con thích kiểu gì thì cứ nói cho cha, rất nhanh là xong thôi."
Nói xong, ông móc di động ra, vì khẩn trương mà đôi tay run rẩy, đưa cho Kiều Phán Phán nhìn, "Con nhìn xem con thích loại nào? Cha trang trí cho con."
Trong di động là một vài bức hình những căn phòng được trang trí rất đẹp mắt, cô gái cúi đầu nhìn, lại nhìn về phía người đàn ông đang sợ cô không hài lòng.
"Nếu con cảm thấy phòng này quá bé, cha thấy quanh trường con có mấy căn hộ, con thích kiểu gì cha sẽ trang trí kiểu đó, sinh nhật con đã qua rồi, để tên căn hộ dưới tên con nhé, được không?"
Vẻ mặt ông ấy trông vô cùng cận thận, thậm chí còn lấy lòng cô, có thể thấy, đối với cô con gái đã mất mà tìm lại được này, ông ấy hận không thể cho cô tất cả.
Kiều Phán Phán vốn vẫn luôn biểu hiện ra mình vô cùng bình tĩnh lại ngơ ngẩn, vành mắt cô đỏ bừng.
Vệ Minh Ngôn lập tức khẩn trương, "Làm sao vậy Phán Phán? Có phải cha nói sai chỗ nào hay không? Con đừng khóc, đừng khóc, cha sẽ sửa, cha sẽ sửa..."
Ông ấy luống cuống tay chân tìm khăn giấy, muốn lau nước mắt cho cô, Kiều Phán Phán nhìn bộ dạng này của ông mà bật cười, cô rưng rưng nước mắt, nói, "Cảm ơn cha, con không sao."
"Con, con gọi ta là gì?"
Người đàn ông ngừng động tác lại, trong đôi mắt ông tràn đầy sự vui sướng không thể tin được.
Cô gái hít mũi, giọng khàn trả lời, "Căn phòng trang trí khá tốt, con thích thế, cha không cần phải sửa lại gì đâu."
Căn phòng màu hồng phấn ấy chứng minh được rằng, cô không hề bị bỏ rơi, cô cũng được yêu thương, mặc dù trước kia cô không biết điều đó.
"Phán Phán gọi anh là cha, con bé rốt cuộc đã chịu chấp nhận anh rồi."
"Nói đi nói lại mãi thôi, mau ngủ đi, cả đêm không ngủ anh không mệt à."
"Không mệt, anh vui lắm, Phán Phán gọi anh là cha."
"Mau ngủ đi!"
"EM ngủ đi, anh ôm em."
Kiều Phán Phán đi ra đổ nước, nghe tiếng nói chuyện của cha mẹ, khóe miệng khẽ nhếch, trong đồi mắt tràn ngập hạnh phúc.
Sau này, cô chính là người có cha.
***
Chu Vân đeo khẩu trang, đôi mắt phẫn hận dán từng tấm ảnh chụp lên tường.
Cô ta không tin, chờ đến khi tất cả mọi người nhìn đến tấm hình này, còn có thể bênh Kiều Phán Phán!
Đến lúc đó cho dù cô ta không hề có quan hệ gì với ông chủ của Nam Nhã, Chu Vân cũng có cách khiến cho mọi người tin là có!
Kiều Phán Phán, chờ thân bại danh liệt đi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook