Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
-
Chương 10: Đứa nhỏ xấu xa
Đêm hôm đó, Đỗ thị dọn mọi thứ từ Tùng Viên vào Ngân Hạnh Viên.
Anh Quốc Công và Thái phu nhân đều biết chuyện này, nhưng cũng không thể nói gì thêm, có vẻ là đành phải chấp nhận. Dù sao trong lòng mọi người cũng rõ ràng, Đậu ma ma tuy rằng thay Đỗ thị chịu tội, nhưng nếu Đỗ thị không ngầm đồng ý, Đậu ma ma chỉ là nô bộc thân cận cũng không dám chủ trương làm việc như vậy! Nếu không phải sau lưng Đỗ thị còn có Phủ Trung Nghĩa Bá, Phủ Anh Quốc Công có lẽ cũng không cố kỵ nhiều như vậy, chỉ bắt bà ta chuyển vào Ngân Hạnh Viên đã coi như tiện nghi rồi.
Đối với việc này, mọi người đều bảo trì thái độ trầm mặc, miệng kín như bưng, chỉ có Ngụy Tranh là khóc nháo lợi hại.
Lúc Đỗ thị dọn đi, Ngụy Tranh lôi kéo quần áo không cho Đỗ thị đi, còn nói tất cả những việc này là do A La sai sử. Ngụy Tranh đem mọi việc đổ lên đầu A La: nếu không phải A La tố cáo với phụ thân, phụ thân sẽ không nổi nóng, a nương cũng sẽ không vì thế mà phải vào ở cái viện tồi tàn kia.
Nàng ta càng nghĩ càng bực mình, hai mắt đỏ hồng trừng Ngụy La, tay vơ lấy đồ vật đám hạ nhân đang thu dọn ném lên người A La: “Đều tại ngươi!”
Hạ nhân đang chuyển đồ đạc ra ngoài, Ngụy Tranh cũng không biết mình nắm phải thứ gì, cho tới khi ném đi rồi, mới phát hiện đó là một cái kéo đồng.
Lúc ấy Ngụy La đang đứng sau lưng Ngụy Côn, cho nên không cần nàng phải trốn, Ngụy Côn đã ôm nàng lên thật nhanh, bế nàng né cây kéo kia.
Ngụy Côn phẫn nộ, Ngụy Tranh còn nhỏ như vậy đã biết dùng kéo làm bị thương người khác rồi, sau này lớn lên còn ra làm sao nữa! Ngụy Côn vốn dĩ đã phản cảm với Đỗ thị, cho nên cho rằng tất cả những điều này là do bà ta chỉ dạy; ông đối với Đỗ thị càng thêm lãnh đạm, ngữ khí cũng có chút không kiên nhẫn: “Bà chính là dạy dỗ Ngụy Tranh như thế? Không biết tôn trọng trưởng bối! A La là tỷ tỷ của nàng, làm như vậy còn ra thể thống gì?”
Sắc mặt Đỗ thị vốn đã không tốt, nay bị ông giáo huấn như vậy, càng lộ vẻ tái nhợt. Bà ta cắn chặt môi, nghe ông trách cứ, cũng không nói gì.
Ngụy Côn lại nói: “Tranh tỷ nhi nếu sau này vẫn như vậy, tôi thấy bà cũng không cần tiếp tục chăm sóc nó. Khi nào Tranh tỷ nhi hiểu quy củ, tôi lại để hai người gặp nhau”. Dừng một chút, Ngụy Côn lại nói: “Còn nữa Ngụy Tranh, con đối với tỷ tỷ như vậy rất quá đáng, phạt con tối nay không được ăn tối, đi từ đường quỳ nửa canh giờ”.
Đỗ thị chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bà muốn gọi tên ông, nhưng ông lại không cho bà ta cơ hội phản bác. Ngụy Côn ôm Ngụy La, xoay người rời đi.
Ngụy Côn vừa đi vừa trấn an Ngụy La: “A La đừng sợ. Có phụ thân ở đây, phụ thân sẽ bảo vệ con”.
Ngụy La nằm trên đầu vai Ngụy Côn, đôi mắt to sáng ngời khẽ chớp, nhìn Đỗ thị giống như đang chế giễu bà ta.
Còn Ngụy Tranh, vừa nghe nói sẽ bị phạt, đã sớm ngoan hơn nhiều. Chờ tới khi nàng ta kịp phản ứng muốn Đỗ thị xin tha dùm, Đỗ thị đều cứu không được bản thân, làm sao còn giúp được Ngụy Tranh?
Ngụy Tranh ở bên chân Đỗ thị khóc cầu, lại nhìn theo hướng Ngụy Côn và Ngụy La rời đi, yết hầu giống như bị cái gì đó chặn lại, suýt chút nữa đã tức giận tới hộc máu.
*** *** ***
Buổi tối Ngụy Tranh từ từ đường trở về, khóc cả buổi tối.
Gian phòng của A La ngay cách vách phòng Ngụy Tranh, thanh âm khóc nức nở của nàng ta truyền tới khiến A La cả đêm đều không thể ngủ ngon. Sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, sắc mặt nàng cũng không tốt lắm.
Đến khi trời gần sáng Ngụy Tranh mới yên tĩnh lại, chắc là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. A La nằm ở trên giường không muốn đứng dậy, ở trong lòng thầm oán Ngụy Tranh; nàng lề mề hồi lâu mới không tình nguyện mở mắt. Dưới hàng mi dài là đôi mắt long lanh trong suốt, giống như một cái hồ sâu, bị ai đó ném vào hòn đó, gợn sóng từ từ lan tỏa, thâm thúy lại mê người.
Gương mặt nhỏ nhắn vốn đang bực bội, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên tràn ra ý cười.
Ngụy Tranh vì sao lại khóc? Đương nhiên là vì Đỗ thị bị mang đi.
Tuy rằng bây giờ nàng chưa thể hoàn toàn đẩy ngã Đỗ thị, nhưng cũng không vội, Ngụy La nàng đã có một bắt đầu rất tốt, chẳng những không bị Đỗ thị bán đi, còn khiến Đỗ thị hung hăng té ngã. Đỗ thị đã mất đi tâm của phụ thân, cũng lộ rõ bản tính của bà ta, về sau nàng muốn đẩy ngã bà ta cũng dễ hơn.
Gương mặt nho nhỏ phấn nộn của A La khẽ cười, bề ngoài thoạt nhìn là tiểu cô nương trong sáng, khả ái; nhưng nội tâm lại xấu xa.
Lúc Kim Lũ tiến vào đúng lúc nhìn thấy Ngụy La cong cánh môi mỉm cười, cũng không khỏi cười hỏi: “Tiểu thư đang suy nghĩ gì? Sao lại cao hứng như vậy?”
Ngụy La ngồi dậy, thân thể nhỏ nhắn, mảnh khảnh được bao bọc bởi cái áo màu xanh nhạt, mái tóc đen như mực xõa xuống vai, tóc mái ngang trán có chút rối loạn, phân ra hai bên để lộ một cái chu sa nhỏ giữa trán. Mi tâm A La có một vết chu sa màu đỏ thẫm, bình thường có tóc mái che chắn, cơ bản không thấy được. Chỉ có những lúc mới ngủ dậy như vậy mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một chút.
Kim Lũ cảm thấy dấu vết này rất xinh đẹp, nằm vừa vặn ngay mi tâm, càng thêm điểm xuyết cho ngũ quan xinh xắn của Ngụy La; khiến người ta đưa mắt nhìn nàng, liền cảm thấy giống như kim đồng ngọc nữ của Bồ Tát trên đài sen. Có điều tuổi của Ngụy La còn nhỏ, sau này lớn lên rồi còn không biết sẽ xinh đẹp tới mức nào nữa.
Ngụy La chờ Kim Lũ đi tới trước mặt, ngoan ngoãn giơ hai tay chờ thay áo, nụ cười ngọt ngào trên môi, Ngụy La nói: “Ta đang nghĩ không biết sáng nay dùng gi? Kim Lũ tỷ tỷ, A La muốn ăn bánh sữa cuộn đậu đỏ (1)”
Kim Lũ cười, đứng bên cạnh ôn nhu giúp nàng mặc xiêm y: “Ngũ lão gia biết tiểu thư thích ăn món này, sáng nay đã cho người làm rồi. Tiểu thư mặc xiêm y xong liền cùng nô tỳ đi qua thôi”.
Ngụy La ngẩng ngơ, tưởng rằng mình nghe lầm.
Trước kia Ngụy Côn rất bận rộn, hiếm khi cùng nàng và Thường Hoằng dùng bữa. Cho dù cùng nhau ăn cơm, ông cũng vội vàng ăn xong liền đi Hàn Lâm Viện, chưa bao giờ giống như hôm nay, đặc biệt chờ nàng đi qua cùng dùng điểm tâm.
Xảy ra chuyện gì sao?
Chẳng lẽ chuyện của Đỗ thị khiến Ngụy Côn áy náy cho nên muốn bù đắp cho nàng?
Ngụy La không biết bản thân chỉ đoán đúng phân nửa, Ngụy Côn không chỉ muốn bù đắp chuyện hôm qua, còn muốn từ nay trở về sau sẽ tự tay chăm sóc nàng. Ngụy Côn nghĩ rồi, sách của Hàn Lâm Viện có thể đem về nhà xem, chờ tới cuộc thi thì đi một chuyến là được; như vậy ông có thể có rất nhiều thời gian chăm sóc Ngụy La, có thể mang nàng theo bên mình.
Ngụy La tuy rằng tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay váy ngắn làm bằng gấm Tô Châu, màu vàng nhạt, thêu hoa lạc tiên (2), đi ra chính phòng. Đầu tóc nàng dùng dây lụa màu hồng quấn hình bát tự (3), phần còn lại rũ xuống bên tai. Gió thổi miên man, mảnh lụa theo gió phất lên mặt nàng, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong giống trăng lưỡi liềm, linh động, đáng yêu.
Nàng vừa tới cửa chính phòng, đã nghe thấy thanh âm Ngụy Tranh truyền ra: “Con không ăn cơm! Phụ thân không cho a nương trở về, con sẽ không ăn!”
Ngụy La đi vào liền nhìn thấy ba người trên trên bàn tròn phết sơn đen vàng làm từ gỗ tử đàn (4). Ngụy Côn mặt không đổi ngồi ở chính giữa, bên tay trái là Thường Hoằng, tay phải là Ngụy Tranh. Ngụy Tranh không cần nha hoàn hầu hạ, ném đũa đi, cong môi nhìn Ngụy Côn.
Ngụy Côn Không để ý nàng ta, ngẩng đầu nhìn thấy A La đã tới, lúc này mới lộ ra chút ý cười: A La đến rồi, lại đây ngồi đi. Cơm nước xong phụ thân có việc muốn nói với con”.
Ngụy La ngồi xuống bên cạnh Thường Hoằng, vừa vặn đối diện Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh còn tức giận vì hôm qua Ngụy Côn phạt nàng ta, vì thế đổ hết oán giận lên đầu Ngụy La, bực bội trừng mắt nhìn A La. A La không để ý tới nàng ta, nàng ta muốn tự mất mặt, vẫn là không muốn ăn cơm.
A La đói bụng rồi, không thể vì người khác mà có lỗi với cái bụng được, còn cố ý gặp miếng vây cá chiên giòn: “Phụ thân muốn nói gì với nhi nữ? Ngô, phụ thân, A La với không tới…”.
Bình thường Ngụy Tranh thích ăn nhất là vây cá chiên giòn, cho nên nha hoàn cũng quen đặt trước mặt nàng ta.Vừa rồi Ngụy Tranh giận dỗi nói không ăn cơm, Ngụy Côn cũng muốn giáo dục lại Ngụy Tranh, khiến nàng ta nếm chút thất bại, đừng lúc nào cũng tùy hứng; vì thế liền nói với nha hoàn: “Đem món này đổi tới trước mặt Tứ tiểu thư”.
Ngụy Tranh nói không ăn là dỗi, nàng ta khóc cả đêm, khóc cũng tiêu hao nhiều thể lực, lúc này cũng rất đói rồi. Nàng ta chẳng qua chỉ muốn Ngụy Côn dỗ mình, sau đó đón nương ra; nhưng mà không ngờ Ngụy Côn chẳng những không dỗ nàng ta, còn đem món nàng thích nhất chuyển qua cho Ngụy La! Trong lòng Ngụy Tranh vô cùng ủy khuất.
Ngụy Tranh muốn khóc, lại nghĩ tới những lời hôm qua Đỗ thị nói, nhịn nhịn rồi đem nước mắt nghẹn vào trong.
Nàng ta không thể khóc, a nương nói khóc không có tác dụng. Nàng ta phải nghĩ biện pháp cứu a nương ra, đoàn tụ cùng a nương.
Ngụy Tranh trơ mắt nhìn vây cá chiên giòn bị đổi tới trước mặt Ngụy La, trước mặt nàng chỉ còn lại một đĩa bánh bao và một đĩa rau trộn, đều không phải thứ nàng thích.
Ngụy La giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Tranh, gắp một đĩa vây cá cho Thường Hoằng: “Thường Hoằng, đệ ăn nhiều chút. Tứ bá mẫu nói ăn cá mới có thể cao lớn, mới nhanh chóng trưởng thành”.
Thường Hoằng nghe thấy câu cuối, ngước mắt nhìn nàng: “Có thể cao hơn tỷ sao?”
Lứa tuổi này, nữ hài trưởng thành nhanh hơn nam hài, mặc dù là sinh cùng ngày, Al nhìn co vẻ cao hơn Thường Hoằng nửa ngón tay cái.
A La cười gật đầu: “Có thể!”
Ngụy La và Thường Hoằng hoàn thuận trò chuyện, cười nói vui vẻ; Ngụy Côn lại thỉnh thoảng thêm vào đôi lời, ai cũng không chủ động nói chuyện với Ngụy Tranh. Trong bức tranh ba người đó, Ngụy Tranh có vẻ giống như người ngoài.
Trước kia khi Đỗ thị còn ở đây, Đỗ thị đối với nàng ta trăm y ngàn thuận, ngay cả nữ nhi năm tuổi rồi vẫn do bà ta đút cơm. Bây giờ Đỗ thị không ở đây, nàng ta thậm chí còn không thể tự ăn cơm. A La Và Thường Hoằng đều ăn xong rồi, Ngụy Tranh còn đang chậm rãi gắp đồ ăn, Ngụy Côn nhíu mày, hướng mấy đứa nhỏ nói: “Phu nhân mời cho các con Tây tịch tiên sinh (5), dạy các con đọc sách viết chữ. Ngày mai tiên sinh sẽ tới, các con khi gặp tiên sinh, nhớ chào hỏi thật tốt”. Nói xong, Ngụy Côn lại nhìn Ngụy La và Ngụy Tranh nói: “Hôm nay phụ thân mời cho hai con một vị nữ tiên sinh, dạy hai con cử chỉ lễ nghi. Hành vi ném đũa của A Tranh hôm nay không thể có lần sau nữa”.
Ngụy Tranh không lên tiếng, nàng ta đối với tiên sinh dạy chữ không có hứng thú. Ngụy La ngược lại rất chờ mong.
Đời trước nàng lớn lên ở nhà nông, trong thôn cũng chỉ có một tú tài biết chữ. Nàng tuy rằng chỉ theo học một chút, nhưng cũng không đủ. Đặc biệt lúc 15 tuổi nàng trở trở về thành Thịnh Kinh, càng cảm thấy bản thân và những nữ nhân cao quý chênh lệch rất nhiều. Người ta khí chất cao sang, cái gì cũng không cần làm, chỉ đứng đó liền đủ sức dụ hoặc người khác. Ngụy La tuy rằng có gương mặt xinh đẹp, nhưng không có khí chất được tu dưỡng từ nhỏ này, so ra vẫn kém nhiều lắm.
Nàng bây giờ còn nhỏ, cũng không nhìn ra cái gì. Chờ sau này lớn lên rồi, loại chênh lệch này sẽ càng ngày càng hiện rõ.
Nàng phải thừa dịp còn nhỏ, mọi người như nhau, chăm chỉ hoặc thi thư lễ nghi, đem tổn thất của đời trước học bù lại, làm một danh môn khuê tú chân chính.
Ngụy La nháy mắt hỏi: “Tiên sinh dạy chúng con cái gì ạ? Con nghe Tam ca nói Tam ca và Tứ ca đều học Kinh Thi, con cũng muốn học!”
Ngụy Côn xoa đầu nàng: “Các con bây giờ học Kinh Thi thì quá sớm, trước tiên để tiên sinh dạy Tam Tự Kinh (6), sau đó học chữ”. Ngụy Côn nghĩ nghĩ, dù sao ông cũng mang lòng áy náy với A La, cho nên đối với đề nghị của nàng cũng để ý hơn một chút: “Mỗi ngày tiên sinh dạy xong, A La liền đến thư phòng của phụ thân, phụ thân sẽ tự mình kiểm tra thành quả học tập của con”.
Ngụy La gật đầu nói tốt, thanh âm vừa giòn vừa ngọt.
Ở bên kia, Ngụy Tranh bị Đỗ thị chiều hư, không hiểu cách nhìn người, một mực chỉ biết tỏ ra cáu kỉnh, tính tình không biết kiềm chế: “Con không cần tiên sinh, con chỉ muốn a nương! Phụ thân, người a nương quay về đi!”
Lúc nãy Ngụy Tranh cũng như vậy, Ngụy Côn cố ý không đáp lại. Nhưng Ngụy Tranh nhiều lần như vậy khiến Ngụy Côn tức giận, lạnh mặt nói: “Sau này không được nói những lời như vậy nữa, nếu còn muốn bà ta, con cũng chuyển tới Ngân Hạnh Viên ở đi!”
Ngụy Tranh bị giáo huấn, ánh mắt đỏ hồng, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cuối cùng Ngụy Tranh cũng không khóc ra, mắt vì thế đỏ bừng.
A La không nhìn nàng ta, buông đũa nói: “Con ăn no rồi, phụ thân con tới chỗ Tứ bá mẫu”.
Đời trước Ngụy Tranh thích khóc: nổi giận khóc, bị người bắt nạt khóc, sợ hãi cũng khóc; A La chính là coi thường nàng ta già mồm cãi láo. Không biết đời này, khi Đỗ thị không ở cạnh nàng ta, nàng ta có thể trưởng thành hơn chút không!
Thường Hoằng thấy A La đứng dậy, cũng vội vàng đặt đũa xuống: “Con cũng ăn no!”
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Ngụy Côn và Ngụy Tranh. Ngụy Tranh thương tâm ăn từng miếng cơm nhỏ, hiển nhiên là bị Ngụy Côn nghiêm túc bên cạnh dọa sợ, nàng khóc cũng không dám khóc.
*** *** ***
Tam ca và Tứ ca mà Ngụy La mới nói tới, chính là hai nhi tử ruột của Tứ bá mẫu: Tam thiếu gia Ngụy Thường Huyền năm nay mười một tuổi, Tứ thiếu gia Ngụy Trường Trì năm nay mười tuổi. Bởi vì A La và tứ phòng thường qua lại, cho nên quan hệ của nàng và hai vị đường huynh này tương đối thân cận.
A La vừa tới vườn mai thì đã nghe thấy tiếng náo nhiệt trong viện, xa xa còn nghe được tiếng chó sủa lẫn vào tiếng người. Nàng vừa đi vào trong viện, mới phát hiện ở trong viện có một con chó Sơn Đông xù xì (7), bộ dáng hung ác, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Nha hoàn trong viện đều bị dọa sợ, ồn ào chạy trốn ở hai phía, hỗn thế Ma Vương Ngụy Thường Huyền dắt chó, cười kiêu ngạo, hỏi đám hạ nhân: “Đây chính là ta dùng rất nhiều công sức mới lấy được từ chỗ cữu cữu. Thế nào? Đẹp đúng không?”.
Cữu cữu mà hắn vừa nói là nhi tử nhỏ nhất của An Lang Hầu – Tần Sách. Tần Sách năm nay mười sáu, tuổi không lớn nhưng bối phận cao, cũng hay tụ họp; Ngụy Thường Hoằng cả ngày đi theo hắn, cũng học nhiều thứ mới mẻ.
Thú chơi chó cũng là một trong những cái đó.
Ngụy La đứng ở cửa, nhìn con chó hung dữ kia, không động đậy.
Ngụy Thường Huyền vừa quay đầu liền nhìn thấy nàng, cho rằng nàng sợ, vội đem chó giao cho hạ nhân, cười gọi nàng: “A La tới à? Muội đừng sợ, con chó này rất nghe lời ca ca, ca ca không cho nó cắn muội, nó cũng không dám cắn”.
Nói xong rồi, A La vẫn không động đậy… Ngụy Thường Huyền lớn hơn A La năm tuổi, tự nhận mình là đại ca ca, cũng rất có phong phạm của huynh trưởng, hắn tiến lên nắm lấy tay nhỏ của A La, dẫn nàng vào trong viện: “Ca ca sẽ dùng nó so tài với Tống Huy, ca còn đang chờ nó thắng con chó Thiểm Tây kia của Tống Huy”.
Nghe nhắc tới Tống Huy, Ngụy La hơi khựng lại.
Tống Huy là thanh mai trúc mã, định thân ( từ nhỏ của nàng. Khương Diệu Lan khi còn ở đây đã đem nàng hứa gả cho Tống Huy làm nàng dâu nhỏ. Tống Huy lớn hơn Ngụy La sáu tuổi, vẫn luôn giống ca ca chiếu cố nàng. Nàng cũng cho rằng mình sẽ gả cho Tống Huy, làm nàng dâu nhỏ của hắn. Nhưng làm nàng thất vọng là, đời trước nàng mất tích mười năm, mười năm sau khi trở về Phủ Anh Quốc Công mới phát hiện Tống Huy và Ngụy Tranh đã định thân rồi!
Hóa ra Tống Huy không phải không nàng thì không thể, đổi người khác, hắn vẫn có thể thú.
Từ lúc trọng siinh cho tới nay, Ngụy La chưa từng thấy Tống Huy.
Ngụy Thường Huyền nói hăng say, nhiệt tình mời: “Ngày mai ca ca đem nó qua Phủ Trung Nghĩa Bá, cùng thi đấu với chó của Tống Huy. A La, muội có muốn đi không?”
Anh Quốc Công và Thái phu nhân đều biết chuyện này, nhưng cũng không thể nói gì thêm, có vẻ là đành phải chấp nhận. Dù sao trong lòng mọi người cũng rõ ràng, Đậu ma ma tuy rằng thay Đỗ thị chịu tội, nhưng nếu Đỗ thị không ngầm đồng ý, Đậu ma ma chỉ là nô bộc thân cận cũng không dám chủ trương làm việc như vậy! Nếu không phải sau lưng Đỗ thị còn có Phủ Trung Nghĩa Bá, Phủ Anh Quốc Công có lẽ cũng không cố kỵ nhiều như vậy, chỉ bắt bà ta chuyển vào Ngân Hạnh Viên đã coi như tiện nghi rồi.
Đối với việc này, mọi người đều bảo trì thái độ trầm mặc, miệng kín như bưng, chỉ có Ngụy Tranh là khóc nháo lợi hại.
Lúc Đỗ thị dọn đi, Ngụy Tranh lôi kéo quần áo không cho Đỗ thị đi, còn nói tất cả những việc này là do A La sai sử. Ngụy Tranh đem mọi việc đổ lên đầu A La: nếu không phải A La tố cáo với phụ thân, phụ thân sẽ không nổi nóng, a nương cũng sẽ không vì thế mà phải vào ở cái viện tồi tàn kia.
Nàng ta càng nghĩ càng bực mình, hai mắt đỏ hồng trừng Ngụy La, tay vơ lấy đồ vật đám hạ nhân đang thu dọn ném lên người A La: “Đều tại ngươi!”
Hạ nhân đang chuyển đồ đạc ra ngoài, Ngụy Tranh cũng không biết mình nắm phải thứ gì, cho tới khi ném đi rồi, mới phát hiện đó là một cái kéo đồng.
Lúc ấy Ngụy La đang đứng sau lưng Ngụy Côn, cho nên không cần nàng phải trốn, Ngụy Côn đã ôm nàng lên thật nhanh, bế nàng né cây kéo kia.
Ngụy Côn phẫn nộ, Ngụy Tranh còn nhỏ như vậy đã biết dùng kéo làm bị thương người khác rồi, sau này lớn lên còn ra làm sao nữa! Ngụy Côn vốn dĩ đã phản cảm với Đỗ thị, cho nên cho rằng tất cả những điều này là do bà ta chỉ dạy; ông đối với Đỗ thị càng thêm lãnh đạm, ngữ khí cũng có chút không kiên nhẫn: “Bà chính là dạy dỗ Ngụy Tranh như thế? Không biết tôn trọng trưởng bối! A La là tỷ tỷ của nàng, làm như vậy còn ra thể thống gì?”
Sắc mặt Đỗ thị vốn đã không tốt, nay bị ông giáo huấn như vậy, càng lộ vẻ tái nhợt. Bà ta cắn chặt môi, nghe ông trách cứ, cũng không nói gì.
Ngụy Côn lại nói: “Tranh tỷ nhi nếu sau này vẫn như vậy, tôi thấy bà cũng không cần tiếp tục chăm sóc nó. Khi nào Tranh tỷ nhi hiểu quy củ, tôi lại để hai người gặp nhau”. Dừng một chút, Ngụy Côn lại nói: “Còn nữa Ngụy Tranh, con đối với tỷ tỷ như vậy rất quá đáng, phạt con tối nay không được ăn tối, đi từ đường quỳ nửa canh giờ”.
Đỗ thị chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bà muốn gọi tên ông, nhưng ông lại không cho bà ta cơ hội phản bác. Ngụy Côn ôm Ngụy La, xoay người rời đi.
Ngụy Côn vừa đi vừa trấn an Ngụy La: “A La đừng sợ. Có phụ thân ở đây, phụ thân sẽ bảo vệ con”.
Ngụy La nằm trên đầu vai Ngụy Côn, đôi mắt to sáng ngời khẽ chớp, nhìn Đỗ thị giống như đang chế giễu bà ta.
Còn Ngụy Tranh, vừa nghe nói sẽ bị phạt, đã sớm ngoan hơn nhiều. Chờ tới khi nàng ta kịp phản ứng muốn Đỗ thị xin tha dùm, Đỗ thị đều cứu không được bản thân, làm sao còn giúp được Ngụy Tranh?
Ngụy Tranh ở bên chân Đỗ thị khóc cầu, lại nhìn theo hướng Ngụy Côn và Ngụy La rời đi, yết hầu giống như bị cái gì đó chặn lại, suýt chút nữa đã tức giận tới hộc máu.
*** *** ***
Buổi tối Ngụy Tranh từ từ đường trở về, khóc cả buổi tối.
Gian phòng của A La ngay cách vách phòng Ngụy Tranh, thanh âm khóc nức nở của nàng ta truyền tới khiến A La cả đêm đều không thể ngủ ngon. Sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, sắc mặt nàng cũng không tốt lắm.
Đến khi trời gần sáng Ngụy Tranh mới yên tĩnh lại, chắc là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. A La nằm ở trên giường không muốn đứng dậy, ở trong lòng thầm oán Ngụy Tranh; nàng lề mề hồi lâu mới không tình nguyện mở mắt. Dưới hàng mi dài là đôi mắt long lanh trong suốt, giống như một cái hồ sâu, bị ai đó ném vào hòn đó, gợn sóng từ từ lan tỏa, thâm thúy lại mê người.
Gương mặt nhỏ nhắn vốn đang bực bội, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên tràn ra ý cười.
Ngụy Tranh vì sao lại khóc? Đương nhiên là vì Đỗ thị bị mang đi.
Tuy rằng bây giờ nàng chưa thể hoàn toàn đẩy ngã Đỗ thị, nhưng cũng không vội, Ngụy La nàng đã có một bắt đầu rất tốt, chẳng những không bị Đỗ thị bán đi, còn khiến Đỗ thị hung hăng té ngã. Đỗ thị đã mất đi tâm của phụ thân, cũng lộ rõ bản tính của bà ta, về sau nàng muốn đẩy ngã bà ta cũng dễ hơn.
Gương mặt nho nhỏ phấn nộn của A La khẽ cười, bề ngoài thoạt nhìn là tiểu cô nương trong sáng, khả ái; nhưng nội tâm lại xấu xa.
Lúc Kim Lũ tiến vào đúng lúc nhìn thấy Ngụy La cong cánh môi mỉm cười, cũng không khỏi cười hỏi: “Tiểu thư đang suy nghĩ gì? Sao lại cao hứng như vậy?”
Ngụy La ngồi dậy, thân thể nhỏ nhắn, mảnh khảnh được bao bọc bởi cái áo màu xanh nhạt, mái tóc đen như mực xõa xuống vai, tóc mái ngang trán có chút rối loạn, phân ra hai bên để lộ một cái chu sa nhỏ giữa trán. Mi tâm A La có một vết chu sa màu đỏ thẫm, bình thường có tóc mái che chắn, cơ bản không thấy được. Chỉ có những lúc mới ngủ dậy như vậy mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một chút.
Kim Lũ cảm thấy dấu vết này rất xinh đẹp, nằm vừa vặn ngay mi tâm, càng thêm điểm xuyết cho ngũ quan xinh xắn của Ngụy La; khiến người ta đưa mắt nhìn nàng, liền cảm thấy giống như kim đồng ngọc nữ của Bồ Tát trên đài sen. Có điều tuổi của Ngụy La còn nhỏ, sau này lớn lên rồi còn không biết sẽ xinh đẹp tới mức nào nữa.
Ngụy La chờ Kim Lũ đi tới trước mặt, ngoan ngoãn giơ hai tay chờ thay áo, nụ cười ngọt ngào trên môi, Ngụy La nói: “Ta đang nghĩ không biết sáng nay dùng gi? Kim Lũ tỷ tỷ, A La muốn ăn bánh sữa cuộn đậu đỏ (1)”
Kim Lũ cười, đứng bên cạnh ôn nhu giúp nàng mặc xiêm y: “Ngũ lão gia biết tiểu thư thích ăn món này, sáng nay đã cho người làm rồi. Tiểu thư mặc xiêm y xong liền cùng nô tỳ đi qua thôi”.
Ngụy La ngẩng ngơ, tưởng rằng mình nghe lầm.
Trước kia Ngụy Côn rất bận rộn, hiếm khi cùng nàng và Thường Hoằng dùng bữa. Cho dù cùng nhau ăn cơm, ông cũng vội vàng ăn xong liền đi Hàn Lâm Viện, chưa bao giờ giống như hôm nay, đặc biệt chờ nàng đi qua cùng dùng điểm tâm.
Xảy ra chuyện gì sao?
Chẳng lẽ chuyện của Đỗ thị khiến Ngụy Côn áy náy cho nên muốn bù đắp cho nàng?
Ngụy La không biết bản thân chỉ đoán đúng phân nửa, Ngụy Côn không chỉ muốn bù đắp chuyện hôm qua, còn muốn từ nay trở về sau sẽ tự tay chăm sóc nàng. Ngụy Côn nghĩ rồi, sách của Hàn Lâm Viện có thể đem về nhà xem, chờ tới cuộc thi thì đi một chuyến là được; như vậy ông có thể có rất nhiều thời gian chăm sóc Ngụy La, có thể mang nàng theo bên mình.
Ngụy La tuy rằng tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay váy ngắn làm bằng gấm Tô Châu, màu vàng nhạt, thêu hoa lạc tiên (2), đi ra chính phòng. Đầu tóc nàng dùng dây lụa màu hồng quấn hình bát tự (3), phần còn lại rũ xuống bên tai. Gió thổi miên man, mảnh lụa theo gió phất lên mặt nàng, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong giống trăng lưỡi liềm, linh động, đáng yêu.
Nàng vừa tới cửa chính phòng, đã nghe thấy thanh âm Ngụy Tranh truyền ra: “Con không ăn cơm! Phụ thân không cho a nương trở về, con sẽ không ăn!”
Ngụy La đi vào liền nhìn thấy ba người trên trên bàn tròn phết sơn đen vàng làm từ gỗ tử đàn (4). Ngụy Côn mặt không đổi ngồi ở chính giữa, bên tay trái là Thường Hoằng, tay phải là Ngụy Tranh. Ngụy Tranh không cần nha hoàn hầu hạ, ném đũa đi, cong môi nhìn Ngụy Côn.
Ngụy Côn Không để ý nàng ta, ngẩng đầu nhìn thấy A La đã tới, lúc này mới lộ ra chút ý cười: A La đến rồi, lại đây ngồi đi. Cơm nước xong phụ thân có việc muốn nói với con”.
Ngụy La ngồi xuống bên cạnh Thường Hoằng, vừa vặn đối diện Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh còn tức giận vì hôm qua Ngụy Côn phạt nàng ta, vì thế đổ hết oán giận lên đầu Ngụy La, bực bội trừng mắt nhìn A La. A La không để ý tới nàng ta, nàng ta muốn tự mất mặt, vẫn là không muốn ăn cơm.
A La đói bụng rồi, không thể vì người khác mà có lỗi với cái bụng được, còn cố ý gặp miếng vây cá chiên giòn: “Phụ thân muốn nói gì với nhi nữ? Ngô, phụ thân, A La với không tới…”.
Bình thường Ngụy Tranh thích ăn nhất là vây cá chiên giòn, cho nên nha hoàn cũng quen đặt trước mặt nàng ta.Vừa rồi Ngụy Tranh giận dỗi nói không ăn cơm, Ngụy Côn cũng muốn giáo dục lại Ngụy Tranh, khiến nàng ta nếm chút thất bại, đừng lúc nào cũng tùy hứng; vì thế liền nói với nha hoàn: “Đem món này đổi tới trước mặt Tứ tiểu thư”.
Ngụy Tranh nói không ăn là dỗi, nàng ta khóc cả đêm, khóc cũng tiêu hao nhiều thể lực, lúc này cũng rất đói rồi. Nàng ta chẳng qua chỉ muốn Ngụy Côn dỗ mình, sau đó đón nương ra; nhưng mà không ngờ Ngụy Côn chẳng những không dỗ nàng ta, còn đem món nàng thích nhất chuyển qua cho Ngụy La! Trong lòng Ngụy Tranh vô cùng ủy khuất.
Ngụy Tranh muốn khóc, lại nghĩ tới những lời hôm qua Đỗ thị nói, nhịn nhịn rồi đem nước mắt nghẹn vào trong.
Nàng ta không thể khóc, a nương nói khóc không có tác dụng. Nàng ta phải nghĩ biện pháp cứu a nương ra, đoàn tụ cùng a nương.
Ngụy Tranh trơ mắt nhìn vây cá chiên giòn bị đổi tới trước mặt Ngụy La, trước mặt nàng chỉ còn lại một đĩa bánh bao và một đĩa rau trộn, đều không phải thứ nàng thích.
Ngụy La giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Tranh, gắp một đĩa vây cá cho Thường Hoằng: “Thường Hoằng, đệ ăn nhiều chút. Tứ bá mẫu nói ăn cá mới có thể cao lớn, mới nhanh chóng trưởng thành”.
Thường Hoằng nghe thấy câu cuối, ngước mắt nhìn nàng: “Có thể cao hơn tỷ sao?”
Lứa tuổi này, nữ hài trưởng thành nhanh hơn nam hài, mặc dù là sinh cùng ngày, Al nhìn co vẻ cao hơn Thường Hoằng nửa ngón tay cái.
A La cười gật đầu: “Có thể!”
Ngụy La và Thường Hoằng hoàn thuận trò chuyện, cười nói vui vẻ; Ngụy Côn lại thỉnh thoảng thêm vào đôi lời, ai cũng không chủ động nói chuyện với Ngụy Tranh. Trong bức tranh ba người đó, Ngụy Tranh có vẻ giống như người ngoài.
Trước kia khi Đỗ thị còn ở đây, Đỗ thị đối với nàng ta trăm y ngàn thuận, ngay cả nữ nhi năm tuổi rồi vẫn do bà ta đút cơm. Bây giờ Đỗ thị không ở đây, nàng ta thậm chí còn không thể tự ăn cơm. A La Và Thường Hoằng đều ăn xong rồi, Ngụy Tranh còn đang chậm rãi gắp đồ ăn, Ngụy Côn nhíu mày, hướng mấy đứa nhỏ nói: “Phu nhân mời cho các con Tây tịch tiên sinh (5), dạy các con đọc sách viết chữ. Ngày mai tiên sinh sẽ tới, các con khi gặp tiên sinh, nhớ chào hỏi thật tốt”. Nói xong, Ngụy Côn lại nhìn Ngụy La và Ngụy Tranh nói: “Hôm nay phụ thân mời cho hai con một vị nữ tiên sinh, dạy hai con cử chỉ lễ nghi. Hành vi ném đũa của A Tranh hôm nay không thể có lần sau nữa”.
Ngụy Tranh không lên tiếng, nàng ta đối với tiên sinh dạy chữ không có hứng thú. Ngụy La ngược lại rất chờ mong.
Đời trước nàng lớn lên ở nhà nông, trong thôn cũng chỉ có một tú tài biết chữ. Nàng tuy rằng chỉ theo học một chút, nhưng cũng không đủ. Đặc biệt lúc 15 tuổi nàng trở trở về thành Thịnh Kinh, càng cảm thấy bản thân và những nữ nhân cao quý chênh lệch rất nhiều. Người ta khí chất cao sang, cái gì cũng không cần làm, chỉ đứng đó liền đủ sức dụ hoặc người khác. Ngụy La tuy rằng có gương mặt xinh đẹp, nhưng không có khí chất được tu dưỡng từ nhỏ này, so ra vẫn kém nhiều lắm.
Nàng bây giờ còn nhỏ, cũng không nhìn ra cái gì. Chờ sau này lớn lên rồi, loại chênh lệch này sẽ càng ngày càng hiện rõ.
Nàng phải thừa dịp còn nhỏ, mọi người như nhau, chăm chỉ hoặc thi thư lễ nghi, đem tổn thất của đời trước học bù lại, làm một danh môn khuê tú chân chính.
Ngụy La nháy mắt hỏi: “Tiên sinh dạy chúng con cái gì ạ? Con nghe Tam ca nói Tam ca và Tứ ca đều học Kinh Thi, con cũng muốn học!”
Ngụy Côn xoa đầu nàng: “Các con bây giờ học Kinh Thi thì quá sớm, trước tiên để tiên sinh dạy Tam Tự Kinh (6), sau đó học chữ”. Ngụy Côn nghĩ nghĩ, dù sao ông cũng mang lòng áy náy với A La, cho nên đối với đề nghị của nàng cũng để ý hơn một chút: “Mỗi ngày tiên sinh dạy xong, A La liền đến thư phòng của phụ thân, phụ thân sẽ tự mình kiểm tra thành quả học tập của con”.
Ngụy La gật đầu nói tốt, thanh âm vừa giòn vừa ngọt.
Ở bên kia, Ngụy Tranh bị Đỗ thị chiều hư, không hiểu cách nhìn người, một mực chỉ biết tỏ ra cáu kỉnh, tính tình không biết kiềm chế: “Con không cần tiên sinh, con chỉ muốn a nương! Phụ thân, người a nương quay về đi!”
Lúc nãy Ngụy Tranh cũng như vậy, Ngụy Côn cố ý không đáp lại. Nhưng Ngụy Tranh nhiều lần như vậy khiến Ngụy Côn tức giận, lạnh mặt nói: “Sau này không được nói những lời như vậy nữa, nếu còn muốn bà ta, con cũng chuyển tới Ngân Hạnh Viên ở đi!”
Ngụy Tranh bị giáo huấn, ánh mắt đỏ hồng, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cuối cùng Ngụy Tranh cũng không khóc ra, mắt vì thế đỏ bừng.
A La không nhìn nàng ta, buông đũa nói: “Con ăn no rồi, phụ thân con tới chỗ Tứ bá mẫu”.
Đời trước Ngụy Tranh thích khóc: nổi giận khóc, bị người bắt nạt khóc, sợ hãi cũng khóc; A La chính là coi thường nàng ta già mồm cãi láo. Không biết đời này, khi Đỗ thị không ở cạnh nàng ta, nàng ta có thể trưởng thành hơn chút không!
Thường Hoằng thấy A La đứng dậy, cũng vội vàng đặt đũa xuống: “Con cũng ăn no!”
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Ngụy Côn và Ngụy Tranh. Ngụy Tranh thương tâm ăn từng miếng cơm nhỏ, hiển nhiên là bị Ngụy Côn nghiêm túc bên cạnh dọa sợ, nàng khóc cũng không dám khóc.
*** *** ***
Tam ca và Tứ ca mà Ngụy La mới nói tới, chính là hai nhi tử ruột của Tứ bá mẫu: Tam thiếu gia Ngụy Thường Huyền năm nay mười một tuổi, Tứ thiếu gia Ngụy Trường Trì năm nay mười tuổi. Bởi vì A La và tứ phòng thường qua lại, cho nên quan hệ của nàng và hai vị đường huynh này tương đối thân cận.
A La vừa tới vườn mai thì đã nghe thấy tiếng náo nhiệt trong viện, xa xa còn nghe được tiếng chó sủa lẫn vào tiếng người. Nàng vừa đi vào trong viện, mới phát hiện ở trong viện có một con chó Sơn Đông xù xì (7), bộ dáng hung ác, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Nha hoàn trong viện đều bị dọa sợ, ồn ào chạy trốn ở hai phía, hỗn thế Ma Vương Ngụy Thường Huyền dắt chó, cười kiêu ngạo, hỏi đám hạ nhân: “Đây chính là ta dùng rất nhiều công sức mới lấy được từ chỗ cữu cữu. Thế nào? Đẹp đúng không?”.
Cữu cữu mà hắn vừa nói là nhi tử nhỏ nhất của An Lang Hầu – Tần Sách. Tần Sách năm nay mười sáu, tuổi không lớn nhưng bối phận cao, cũng hay tụ họp; Ngụy Thường Hoằng cả ngày đi theo hắn, cũng học nhiều thứ mới mẻ.
Thú chơi chó cũng là một trong những cái đó.
Ngụy La đứng ở cửa, nhìn con chó hung dữ kia, không động đậy.
Ngụy Thường Huyền vừa quay đầu liền nhìn thấy nàng, cho rằng nàng sợ, vội đem chó giao cho hạ nhân, cười gọi nàng: “A La tới à? Muội đừng sợ, con chó này rất nghe lời ca ca, ca ca không cho nó cắn muội, nó cũng không dám cắn”.
Nói xong rồi, A La vẫn không động đậy… Ngụy Thường Huyền lớn hơn A La năm tuổi, tự nhận mình là đại ca ca, cũng rất có phong phạm của huynh trưởng, hắn tiến lên nắm lấy tay nhỏ của A La, dẫn nàng vào trong viện: “Ca ca sẽ dùng nó so tài với Tống Huy, ca còn đang chờ nó thắng con chó Thiểm Tây kia của Tống Huy”.
Nghe nhắc tới Tống Huy, Ngụy La hơi khựng lại.
Tống Huy là thanh mai trúc mã, định thân ( từ nhỏ của nàng. Khương Diệu Lan khi còn ở đây đã đem nàng hứa gả cho Tống Huy làm nàng dâu nhỏ. Tống Huy lớn hơn Ngụy La sáu tuổi, vẫn luôn giống ca ca chiếu cố nàng. Nàng cũng cho rằng mình sẽ gả cho Tống Huy, làm nàng dâu nhỏ của hắn. Nhưng làm nàng thất vọng là, đời trước nàng mất tích mười năm, mười năm sau khi trở về Phủ Anh Quốc Công mới phát hiện Tống Huy và Ngụy Tranh đã định thân rồi!
Hóa ra Tống Huy không phải không nàng thì không thể, đổi người khác, hắn vẫn có thể thú.
Từ lúc trọng siinh cho tới nay, Ngụy La chưa từng thấy Tống Huy.
Ngụy Thường Huyền nói hăng say, nhiệt tình mời: “Ngày mai ca ca đem nó qua Phủ Trung Nghĩa Bá, cùng thi đấu với chó của Tống Huy. A La, muội có muốn đi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook