Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại
Chương 67: Lý Đức loạn

Chuyển ngữ ♥ Đặng Trà My

Thấy hắn không quay lại dỗ mình mà còn bỏ đi nhanh chóng như thế, Sở Lưu Sương dứt khoát khóc ầm lên: “Hu hu… Hu hu… Huynh cút đi… Hu hu…”

Việc này khiến cho mọi người ai nấy cũng quay lại nhìn.

Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt thấy thế bèn vội vàng kéo nàng ta vào một tiệm may gần đó, chủ tiệm thấy là ba vị tiểu thư Sở gia, cũng đã là khách quen rồi, ông ta bèn chuẩn bị đi lên mời vào, chỉ nghe thấy Tứ tiểu thư Sở Lưu Sương hoạt bát đang khóc kinh thiên động địa. Sở Thu Nguyệt thấy chủ tiệm đến bèn nói: “Ông chủ Vương, gia muội không được thoải mái, ta và Đường tỷ mang muội ấy tới đây nghỉ ngơi một chút — có phòng đơn nào không nhỉ? Phòng thử đồ ấy ạ.”

Chủ tiệm biết rõ các nàng đến tránh xì xào đấy nên khẽ gật đầu: “Có có có.”

Dứt lời liền dẫn ba người tiến vào một phòng đơn nhỏ.

Vừa vào phòng đơn, Sở Lưu Sương đã không thèm kiêng nể gì nữa, nàng ta khóc òa lên, nức nở nói: “Giang Thành Văn dám đối xử với ta như thế, huynh ấy dám đối xử với ta như thế, hu hu hu…”

Sở Thu Nguyệt thở dài, rút khăn tay nàng để trong tay áo ra rồi đưa cho Sở Lưu Sương: “Được rồi, đừng khóc nữa… bây giờ muội khóc cũng chẳng ích gì, nếu không nỡ để huynh ấy đi thì nói với huynh ấy là được mà.”

Sở Lưu Sương nhận lấy khăn tay, lau nước mắt: “Muội bị huynh ấy làm tức chết mất!”

“Muội cũng có chỗ không đúng cơ mà,” Sở Thu Nguyệt nói, “Muội nghĩ xem, huynh ấy chuẩn bị lâu như vậy, còn không phải là vì muội ư? Vậy mà chỉ bị muội nói không tốt đẹp gì, sao huynh ấy vui được chứ? Muội còn muốn huynh ấy nhờ vả bá bá thẩm thẩm giúp đỡ, đương nhiên là huynh ấy càng không thoải mái rồi, dù sao thì đàn ông cũng rất trọng mặt mũi cơ mà.”

“Không phải là vì muội quan tâm huynh ấy ư.” Sở Lưu Sương nức nở nói, “Hơn nữa, người dựa vào nhà gái thăng quan tiến chức nhanh chóng cũng không phải là không có… Thành Văn biểu huynh cũng không phải là chẳng có bản lĩnh gì, muội chỉ muốn giúp huynh ấy một chút trước thôi mà.”

Sở Lưu Uyển ngồi ở bên cạnh Sở Lưu Sương, khuyên nhủ: “Như vậy không được đâu. Muội nói đúng, không phải là không có ai như thế, nhưng muội thấy Thành Văn biểu ca là người như thế ư? Nếu thế thì chỉ e là bây giờ muội cũng chẳng ngồi đây khóc vì huynh ấy nhỉ? Muội thấy đó, ví dụ trong nhà có việc gì, tỷ cũng chẳng hề bảo Thanh Phong đến nhờ Sở phủ giúp đỡ — tỷ không nói nổi, mà Thanh Phong cũng sẽ chẳng đồng ý. Tỷ chỉ có thể lấy thân phận phu thê đứng bên giúp đỡ mà thôi.”

Sở Lưu Sương sưng mặt nói: “Muội biết, nhưng tỷ và huynh ấy là vợ chồng, có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng muội và biểu huynh… Ôi chao, muội có thể làm gì chứ, ngoại trừ giúp đỡ vấn đề tiền bạc thì chẳng giúp được gì nữa.”

Sở Lưu Uyển nói: “Cũng chưa chắc, không phải huynh ấy mở cửa tiệm sao, thỉnh thoảng muội vẫn tới giúp được mà.”

Sở Lưu Sương vẫn rầu rĩ không vui: “Cho dù vậy thì huynh ấy cũng không thể phất tay bỏ đi như thế được.”

“Nếu vừa rồi huynh ấy không đi thì chắc bọn muội đã cãi nhau ầm ỹ rồi.” Sở Lưu Uyển an ủi, “Được rồi, muội chỉnh đốn lại đi, đừng như vậy nữa, để người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm, lát nữa muội đi tìm huynh ấy đi, chẳng phải huynh ấy bảo nhà ở phố Hỉ Lãng đó ư.” Sở Lưu Sương rầu rĩ lên tiếng đáp lời, Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển đều yên lòng, khuyên them hai câu, Sở Lưu Sương cũng không khóc nữa, mọi người bèn ra khỏi phòng, cảm ơn chủ tiệm rồi liền đi ra ngoài.

Sở Lưu Uyển và Sở Lưu Sương cùng tới phố Hỉ Lãng, Sở Thu Nguyệt nói mình phải về Lâm phủ nên không đi cùng hai người nữa. Thật ra Sở Thu Nguyệt cũng chẳng muốn phiền, hình thức ở chung của Sở Lưu Sương và Giang Thành Văn chính là như vậy, cứ hở ra là Sở Lưu Sương giận dỗi hoặc khóc lóc, Giang Thành Văn vẫn luôn nhường nhịn, lần này chẳng qua là không tài nào nhịn được mà thôi, hai người bọn họ một nguyện đánh một nguyện chịu đánh, dù sao cũng không cần người ngoài khích lệ, sau này cũng sẽ hòa hảo lại thôi. Nàng cũng không thừa hơi đi làm trò như thế.

Sở Thu Nguyệt trở về Lâm phủ, đi ngang qua đại sảnh thì gặp Lâm lão phu nhân đang ngồi nói chuyện phiếm với một người phụ nữ ở trong sảnh, Sở Thu Nguyệt hành lễ với Lâm lão phu nhân theo quy củ, Lâm lão phu nhân thấy Sở Thu Nguyệt thì cười nói: “Thu Nguyệt, con đi dạo về rồi đó ư? Vừa hay, đây là Tư Mã phu nhân.”

Sở Thu Nguyệt phản ứng kịp thời, đoán chừng là mẫu thân của Tư Mã Liên và Tư Mã Hà, vì vậy bèn hành lễ nói: “Tư Mã phu nhân.”

Tư Mã phu nhân khẽ gật đầu: “Ừ, không cần đa lễ, chắc cháu là Sở Thu Nguyệt nhỉ, ha ha, quả nhiên giống với lời của Liên Nhi và Hà Nhi, ôn hòa hiền thục như thế.”

Sở Thu Nguyệt đã sớm quen với những lời khách sáo thế này, lập tức cười dịu dàng nói: “Hai vị Tư Mã tiểu thư mới là người dịu dàng hiền thục ạ. Đại tiểu thư dịu dàng đoan trang, Nhị tiểu thư linh động xinh đẹp, kinh thành có ai không biết đâu ạ?”

Tư Mã phu nhân cười cười, dù sao thì con gái được khen, người làm mẫu thân cũng vẫn luôn có cảm giác thành tựu, vì vậy nói: “Thu Nguyệt thật khéo miệng, ha ha.” Sau đó lại nói: “Với lại, trông cháu cũng có mấy phần tương tự đại ca cháu.”

Sở Thu Nguyệt hiểu Tư Mã phu nhân đang dò đường trước, bèn nói: “Vâng cũng hơi giống ạ.”

Tư Mã phu nhân gật đầu: “Đại ca cháu đã về Thủy Lễ thành rồi ư?”

“Đúng vậy ạ, cũng gần tới kỳ thi Hương rồi, ba năm trước đây không thi đỗ nên năm nay huynh ấy muốn thi thật tốt ạ. Hai năm qua đại ca cần cù chăm chỉ, đã rất cố gắng ạ.”

“Ừ,” Tư Mã phu nhân liên tục gật đầu, hiển nhiên là cực kỳ thoả mãn, “Ừ, dựa vào năng lực của Sở công tử đích thị là không có vấn đề gì.”

Sở Thu Nguyệt cười cười, hàn huyên với Tư Mã phu nhân một chút, đương nhiên không thể thiếu chuyện về Tư Mã Hà và Sở Triều Sinh, trong lòng hai người đều biết rõ nhưng cũng không ai nói ra miệng, ai nấy cũng chỉ thầm biết vậy, nhưng nàng nhận ra Tư Mã phu nhân lại muốn biết khá nhiều, có vẻ như rất chờ mong chuyện này.

Tuy nói vì chuyện của Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển nên thanh danh của Sở gia bị ảnh hưởng, nhưng Sở Xuân Nguyệt cũng đã chết rồi, Sở Lưu Uyển lại coi như được “tẩy trắng” hoàn toàn, Sở Thu Nguyệt còn “Trèo cao” lên Lâm gia, Sở Triều Sinh đã từng được chính miệng hoàng thượng tán dương, Tư Mã gia đương nhiên rất hy vọng có thể nối quan hệ với Sở Triều Sinh, nhất là Tư Mã Hà lại cũng có hảo cảm với Sở Triều Sinh, đây là điều kiện tiên quyết — đương nhiên, Sở Triều Sinh phải thi cử đỗ đạt cái đã.

Sở Thu Nguyệt không phải là không biết như thế, dù sao thì sống trong triều đại này, có chút tâm tư cũng là điều khó tránh khỏi.

Bây giờ Sở Thu Nguyệt là con dâu Lâm gia, nói chuyện làm việc càng quan trọng hơn, không thể nói năng trẻ con để chọc cười như trước nữa, bây giờ nhất cử nhất động không chỉ đại biểu cho Sở gia mà còn đại biểu cho Lâm gia, cho nên ngay cả nói chuyện với Tư Mã phu nhân, nàng cũng phải luôn chú ý từng từ. Nói chuyện phiếm một lát, Tư Mã phu nhân cũng đã muốn về, Sở Thu Nguyệt mới lặng lẽ thở phào.

Vốn tưởng rằng Lâm lão phu nhân không thấy, chẳng ngờ đợi Tư Mã phu nhân đi về rồi, Lâm lão phu nhân liền cười tủm tỉm nói: “Sao rồi, mệt hả con?”

Sở Thu Nguyệt ngẩn người, sau đó cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Hơi mệt ạ…”

“Ừ, nay con đã là phụ nữ có chồng, nói chuyện tất nhiên phải dè xét, lần đầu sẽ hơi lo lắng, con lại còn làm rất tốt, thế nên mệt cũng là chuyện thường tình thôi.” Lâm lão phu nhân ngồi xuống bên người Sở Thu Nguyệt, “Thu Nguyệt này, mẹ là người từng trải, bây giờ thì chưa nói, sau này con trở thành chủ mẫu Lâm gia rồi thì phải xử lý ứng phó mọi chuyện, sẽ còn mệt hơn thế này.”

“Dạ?” Sở Thu Nguyệt ngớ ra một lát rồi mới nhớ tới, Lâm An Dạ là anh cả, về sau chắc chắn phải coi sóc Lâm gia, mà mình là vợ cả của Lâm An Dạ, đương nhiên cũng sẽ là chủ mẫu Lâm gia. Trước kia nàng đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn chưa chủ động ghi nhớ, bây giờ Lâm lão phu nhân nói như vậy, nàng mới giật mình hiểu ra.

Đợi lấy lại tinh thần, Sở Thu Nguyệt bèn vội gật đầu nói: “Vâng, con hiểu ạ.”

Lâm lão phu nhân khẽ gật đầu: “Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, con đi theo ta tới thư phòng, bắt đầu học xử lý chút sổ sách nội vụ Lâm phủ.”

“Dạ… Vâng ạ.” Sở Thu Nguyệt gật đầu.

Nếu phải học thì chắc chắn là không thoải mái, Sở Thu Nguyệt bèn rời khỏi đại sảnh, về phòng mình trước.

Lâm An Dạ đã về, bây giờ đang ở trong phòng, thấy nàng trở về bèn hỏi: “Nàng mua cái gì thế?”

Sở Thu Nguyệt lắc đầu: “Không mua gì cả ạ, Lưu Sương gặp biểu ca, ầm ỹ một trận nên thiếp về trước.”

Lâm An Dạ không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi liền không nói chuyện nữa.

Hai người cùng vào phòng trong, Sở Thu Nguyệt nói: “Mẹ vừa mới nói với thiếp, buổi chiều bắt đầu học xử lý chuyện thu chi.”

“Ừ,” Lâm An Dạ khẽ gật đầu, “Học chăm chỉ nhé, mẹ rất thích nàng.”

“Thiếp hiểu ạ.” Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu, thấy sắc mặt Lâm An Dạ không tốt lắm bèn nghi ngờ, “Sao thế ạ, trong triều có chuyện gì ư?”

Lâm An Dạ nhìn Thu Nguyệt rồi nói: “Ừ, chuyện tộc Lý Đức.”

“Bọn họ ư?” Sở Thu Nguyệt khó hiểu chau mày, “Trước đó vài ngày không phải mới đánh lui bọn họ sao.”

Lâm An Dạ hơi mỏi mệt nói: “Trở về phòng rồi nói sau.”

Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu, hai người đồng loạt vào phòng, thấy Lâm An Dạ quả thật rất mệt nên Sở Thu Nguyệt dặn dò Tiểu Trúc đi gọi phòng bếp nấu một chén súp hạt sen mộc nhĩ, sau đó nàng xoa bóp vai cho Lâm An Dạ: “Sao thế ạ?”

Lâm An Dạ thở dài: “Tộc trưởng tộc Lý Đức vốn là đã đầu hàng, đáng ra mấy năm nữa cũng sẽ yên lành, chẳng may con trai ông ta thừa dịp làm ầm lên muốn làm tộc trưởng, lão tộc trưởng tộc Lý Đức bị bức lui vị, tân tộc trưởng nhất định phải có hành động để củng cố nhân tâm, hành động này dĩ nhiên là nhằm vào Quân Triêu.”

Sở Thu Nguyệt nói: “Nhưng bây giờ bọn họ tổn thất nặng nề, hẵng còn phải dưỡng thương, chỉ e không có năng lực này?”

“Dù là nói như thế,” Lâm An Dạ lắc đầu, “Thật ra Quân Triêu cũng có tổn thất, nếu như bây giờ muốn khai chiến, đối phương liều chết đánh cược một lần thì chúng ta cũng cần phải cố kỵ…”

Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu, đã hiểu phần nào: “Quả thật là phức tạp. Bây giờ đã có tin đối phương hành động chưa ạ?”

“Tạm thời vẫn chưa có.” Lâm An Dạ lắc đầu, “Nhưng chỉ e là chúng đang âm thầm chuẩn bị.”

“Vâng…” Sở Thu Nguyệt thở dài, có hơi bận tâm ngồi bên cạnh Lâm An Dạ nói, “Vậy… Nếu quả thật khai chiến, chàng cũng phải… phải đi ư?”

Lâm An Dạ khẽ gật đầu.

Sở Thu Nguyệt nhìn Lâm An Dạ bên cạnh, cảm xúc trong lòng phức tạp

Lâm An Dạ là Đại tướng quân, vì nước vì dân, nếu có chiến sự thì tất nhiên phải vì nghĩa quên thân, hơn nữa trước đây sỡ dĩ Lâm An Dạ đi đánh trận rồi mới về lấy mình chắc hẳn cũng vì tâm tư “đánh lui quân địch rồi mới thành gia”, nào ai ngờ người tính không bằng trời tính chứ…

Sở Thu Nguyệt thở dài, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể an ủi Lâm An Dạ: “Bây giờ vẫn chưa đánh nhau, chàng đừng quá lo lắng.”

Lâm An Dạ nhìn nàng, nói: “Ta… người ta lo lắng chính là nàng.”

Sở Thu Nguyệt sững sờ: “Thiếp ư?”

Nàng lại chợt hiểu, đúng vậy, Lâm An Dạ lo lắng cho nàng mới phải, nếu như Lâm An Dạ gặp bất trắc, vậy nàng phải làm sao đây? Vốn thanh danh đã chẳng tốt đẹp gì, bây giờ hẵng còn đang cố gắng cứu vớt, nếu như Lâm An Dạ xuất chinh gặp bất trắc thì chỉ e nàng sẽ phải gánh cái danh khắc phu mất.

Sở Thu Nguyệt lắc đầu, nói với Lâm An Dạ: “Thiếp không sao cả… Chỉ cần chàng đảm bảo chàng không sao là tốt rồi.”

Lâm An Dạ không nói gì nữa, im lặng bao phủ lên hai người, nhưng lại không xấu hổ, cũng không khiến lòng người mệt mỏi, Sở Thu Nguyệt có hơi không biết làm thế nào trong tương lai. Lâm An Dạ là An Kỵ Đại tướng quân, sau đó còn là con trai trưởng Lâm gia, là con trai của Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân, ca ca của Lâm Khang Dạ… Rất nhiều thân phận, cuối cùng rồi mới là trượng phu của nàng.

Nàng đã sớm rõ điều này, bây giờ cũng không phải không thể chịu được, chỉ là trong lòng không tránh khỏi buồn lo.

Nếu như có thể bên nhau mãi thì thật tốt…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương