Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại
-
Chương 62: Lễ Lại Mặt
Chuyển Ngữ ♥ Anh Minh
Beta ♥ Đặng Trà My
Trong đại sảnh, Lâm Nhị lão gia và Lâm Nhị phu nhân đã ở đó, nhưng lại ngồi ở bên cạnh, chính giữa là Lâm lão gia và Lâm phu nhân. Sở Thu Nguyệt nhẹ nhàng nhìn hai người. Lâm lão gia và Lâm An Dạ có hơi giống nhau, có lẽ khi Lâm An Dạ già rồi cũng giống như thế này, già mà không yêu, không giận vẫn uy nghiêm. Ngồi đó thôi cũng đủ uy hiếp người khác. Mà Lâm phu nhân thấy hai người đến thì sắc mặt hơi đổi, biểu lộ vui vẻ, hiển nhiên là kiểu mẫu thân hiền lành.
Xem ra mẹ chồng không tệ, trong lòng Sở Thu Nguyệt hơi yên tâm, đi theo Lâm An Dạ tiến lên, lần lượt hành lễ, sau đó Hợp Thúy lấy ra hai chén trà, để cho con dâu mới dâng trà. Sở Thu Nguyệt đón lấy thành thật dâng trà, nhu thuận gọi: “Cha chồng, mẹ chồng, mời dùng trà”
Lâm lão gia ừ một tiếng nhận trà, Lâm phu nhân cũng nhận. Sở Thu Nguyệt nhìn kỹ trên tay bà đeo một vòng tay Bồ Đề mười tám hạt, cũng đúng thôi, tuổi Lâm phu nhân như vậy, lúc bình thường chắc là tin Phật. Lâm phu nhân cười nói: “Không cần gọi xa lạ như vậy, gọi ta là mẹ cũng được”.
“Mẹ”, Sở Thu Nguyệt lập tức nghe lời gọi, Lâm phu nhân cũng cười rất vui vẻ, hai cụ ngồi uống trà, Hợp Thúy nhận lại chén rồi lui xuống. Sở Thu Nguyệt cũng có thể đứng lên rồi. Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ sóng vai đứng trước mặt Lâm lão gia Lâm phu nhân. Hai vị lão nhân gia đánh giá Sở Thu Nguyệt, trong lòng có vẻ thỏa mãn.
Vốn bởi vì chuyện của Sở Xuân Nguyệt, hai vị cũng nghe không ít tin đồn về Sở Thu Nguyệt. Tuy hiểu Sở Thu Nguyệt cũng chỉ bị Sở Xuân Nguyệt liên lụy, vì nếu Sở Thu Nguyệt cũng giống như Sở Xuân Nguyệt thì không có khả năng Lâm An Dạ sẽ thích nàng. Nói như vậy nhưng hai cụ cũng không nắm chắc. Dù Lâm An Dạ tài giỏi, nhưng phương diện nữ nhân cũng không có nhiều kinh nghiệm, nếu như thích rồi, mắt bị che mờ, thế thì xử lý thế nào?
Nhưng Sở Liên Đinh Sở phủ có giao tình với bọn họ, Thượng gia cũng thế. Đại thiếu gia Thượng Thanh Phong có hơi kén chọn cũng cưới Sở Lưu Uyển, việc này không thể nghi ngờ là đã giúp Sở Lưu Uyển tẩy trắng thanh danh, cũng là giúp Sở gia xoay chuyển khỏi dư luận, cho nên nếu so ra thì Sở Thu Nguyệt an phận có lẽ cũng không xấu.
Lần trước mang lễ đến, Lâm nhị lão gia và Lâm nhị phu nhân cố ý quan sát cẩn thận, xem Sở Thu Nguyệt có ngoan ngoãn ngồi sau bình phong không, hay là không tuân theo quy củ đi ra ngoài, hoặc là đứng trơ ra sau tấm bình phong.
Nhưng mà cũng may, nàng vẫn tuân theo những quy củ tối thiểu.
Hơn nữa Lâm nhị lão gia và Lâm nhị phu nhân nghe nói, cha đẻ Sở Thu Nguyệt là Sở Liên Bình và mẹ đẻ là Giang Thiến Thiến đều là người biết lễ nghĩa, không tồi, tiếng tăm cũng không gây xôn xao như Sở Xuân Nguyệt. Có thể thấy được là bản thân Sở Xuân Nguyệt có vấn đề.
Bởi vậy nên hai người càng yên tâm, cũng không xen vào những chuyện khác. Dù sao, khụ, ít ra thì Lâm An Dạ còn nghĩ đến chuyện thành thân, không phải đoạn tụ, thế này cũng đủ làm hai người an tâm rồi.
Bây giờ nhìn hành vi Sở Thu Nguyệt có gia giáo, vẻ ngoài cũng đoan trang, không có chỗ nào khiến người ta không hài lòng, tất nhiên là thỏa mãn vạn phần.
Sở Thu Nguyệt dâng trà, hành lễ với Lâm nhị lão gia và Lâm nhị phu nhân xong thì chuẩn bị ngồi xuống, Lâm Khang Dạ hấp tấp đi vào, hắn vừa tiến lên vừa nói: “Đã đến chậm, đã đến chậm.”
Lâm phu nhân nhìn vẻ nôn nóng của hắn thì cười nói: “Khang Dạ, là người lớn rồi mà còn lỗ mãng như vậy. Muộn thế này rồi mà giờ mới đến.”
Lâm Khang Dạ cười trừ, hành lễ, bắt chước gọi to “Chị dâu” với Sở Thu Nguyệt, sau đó tủi thân nhìn Lâm phu nhân, giải thích: “Hôm qua đại ca đi sớm, con bị hại thảm, những người kia nói tân lang biến mất thì đệ đệ tân lang phải uống rượu, con bị rót rất nhiều. Bây giờ đầu còn đau đây này.”
Lâm phu nhân có hơi lo lắng nói: “Không phải hôm qua đã cho người hầm cho con một chén linh chi mật ong hầm cách thủy để giải rượu sao? Sao vẫn còn đau?”
Lâm Khang Dạ làm nũng nói: “Đúng vậy….”
Lâm An Dạ đứng ở một bên, thản nhiên nói: “Uống chút giấm trắng, ăn rau cần thì lập tức sẽ tỉnh rượu, đầu cũng không đau.”
Lâm Khang Dạ nhìn Lâm An Dạ, không thể tin nói: “Đại ca, rõ ràng huynh biết đệ ghét ăn rau cần nhất!”
Lâm An Dạ nói: “Vậy sao? Nhưng đệ đang đau đầu, cách này rất tốt”
“…” Lâm Khang Dạ đáng thương nhìn Lâm phu nhân: “Mẹ…”
Lâm phu nhân cũng biết Lâm Khang Dạ đang giả bộ đáng thương, dở khóc dở cười nói: “Được rồi, mới sáng sớm, quấy cái gì? Tất cả ngồi xuống đi.”
Lâm Khang Dạ và Lâm An Dạ đều cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống. Sở Thu Nguyệt cũng ngồi ở bên cạnh Lâm Khang Dạ.
Nhìn Lâm phu nhân và hai con trai hòa thuận, ấp áp mà thú vị, Sở Thu Nguyệt không khỏi nhớ tới cha mẹ mình, trước kia mình cũng làm nũng với họ như vậy. Vốn cho rằng gia tộc như Lâm gia thì quy củ phải nhiều đến kinh người, không ngờ lại không phải như thế, không nói số người không nhiều, mà Lâm phu nhân và Lâm lão gia còn dễ gần như vậy.
Nhưng cũng đúng thôi, nếu không như thế, tính tình của Lâm Khang Dạ sao lại như thế được?
Nhưng mình là tân nương tử thì lại không thể giống Lâm Khang Dạ, mỗi lời nói mỗi hành động đều phải chú ý, cho dù cha mẹ chồng dễ gần cũng không thể đi quá giới hạn.
Lúc dùng cơm, Lâm phu nhân còn thân thiết hỏi Sở Thu Nguyệt ăn có quen không, Sở Thu Nguyệt được sủng ái mà lo sợ nói: “Có ạ.”
Lâm phu nhân hơi gật đầu cười, lại hỏi thăm hôn sự của Lâm Khang Dạ: “Khang Dạ, con cũng mười sáu mười bảy rồi, cũng nên tìm nương tử đi chứ.””
“Cái này thì có gì gấp.” Lâm Khang Dạ nhìn Lâm phu nhân, cười tủm tỉn chỉ Lâm An Dạ: “Không phải đại ca hơn nhược quán mới cưới vợ sao?”(nhược quán: khi con trai 20 tuổi được coi là nhược quán, nghĩa là đã trưởng thành)
Lâm phu nhân nói: “Đại ca con phải ra chiến trường, làm gì có thời gian. Hiện giờ ở biên cương yên ổn hòa thuận, mấy năm tới sẽ không có đại chiến, con cũng nên suy nghĩ thật kỹ rồi.”
“Vâng, con hiểu.” Lâm Khang Dạ nói.
Lâm nhị phu nhân nói: “Không phải lần trước Khang Dạ thuận miệng nói Nhị tiểu thư nhà Tư Mã không tồi sao?”
Lâm phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng còn nhớ đây này. Nhưng muội cũng biết, nó cũng chỉ thuận miệng nói, đứa nhỏ này tâm tư không cố định, cũng không biết nó có đổi ý hay không?
“Vậy cũng đúng.” Lâm nhị phu nhân khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn Lâm phu nhân nhiều. Lâm nhị lão gia ngồi ở một bên trêu ghẹo nói: “Bây giờ nói như vậy, hai người các nàng thảo luận cũng chẳng để làm gì, nên hỏi Khang Dạ ấy.”
Lâm phu nhân nở nụ cười, hỏi Khang Dạ: “Khang Dạ, con thấy Tư Mã nhị tiểu thư thế nào?”
“À, không tệ, cũng không tệ lắm.” Lâm Khang Dạ khẽ gật đầu, trả lời ậm ờ.
Lâm phu nhân khẽ cười một tiếng, bỗng nghĩ tới điều gì, lại nhìn Sở Thu Nguyệt nói: “Thu Nguyệt, đại ca Sở Triều Sinh của con hình như rất được Tư Mã lão gia coi trọng đấy.”
Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu: “Hình như vậy, có lẽ là nâng đỡ đại ca.”
“Gia huynh được Hoàng thượng tán dương, tất nhiên là vô cũng tốt.” Lâm phu nhân nói, “Nhưng nếu Sở công tử cưới Tư Mã đại tiểu thư, Khang Dạ lại cưới Tư Mã nhị tiểu thư, quan hệ này…”
Ha ha, đúng là loạn thật.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt buồn cười, nói: “Vâng, đúng vậy.”
Lâm phu nhân và Sở Thu Nguyệt đều cười, Khang Dạ bị mọi người cười cũng không biết ngượng, nói: “Ôi chao, bát tự cũng chưa xem đâu đấy…”
Sở Thu Nguyệt cười cười, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngoan ngoãn ăn.
Bữa này thật sự là thoải mái ngoài dự định của Sở Thu Nguyệt, nàng vốn cho rằng sẽ phải thận trọng từng bước, kết quả lại nhẹ nhàng tự tại như vậy, cũng không khác Sở phủ bao nhiêu.
Nghĩ đển Sở phủ, trong lòng Sở Thu Nguyệt có hơi nghẹn lại, Lâm An Dạ đã tiến lên, nhẹ nhàng cầm chặt tay nàng: “Sao bỗng nhiên lại ngây ra vậy?”
“Không có gì.” Sở Thu Nguyệt cười với hắn, “Chỉ là thiếp rất ngạc nhiên. Thiếp vốn cho rằng cha mẹ, thúc thúc, thẩm thẩm là người rất nghiêm túc.”
Lâm An Dạ cười cười: “Cha ta có hơi nghiêm, những người khác thì khá tốt.”
“Chàng cũng rất nghiêm túc đấy.” Sở Thu Nguyệt mỉm cười trêu ghẹo.
Lâm An Dạ hơi ngẩn người, sau đó nói: “Không uy nghiêm một chút, làm sao chỉ huy được binh sĩ dưới trướng.”
“Vâng, thiếp biết.” Sở Thu Nguyệt gật nhẹ đầu, “Cho nên thật ra, bây giờ ở chung với chàng, thiếp phát hiện ra rằng thật ra chàng rất khác so với tưởng tượng của thiếp.”
Không chỉ hắn, mà cả hoàn cảnh sinh hoạt cũng khác với suy nghĩ của mình.
Như vậy tổng kết lại, thật đúng có cảm giác kỳ diệu đấy.
Khóe miệng Lâm An Dạ có hơi cong lên, nắm tay Sở Thu Nguyệt đi đến phòng của họ.
Sở Thu Nguyệt hiểu hắn nắm tay mình chắc là vì đoán được túi thơm không có độ ấm, bèn cười cười, theo hắn trở về.
Sau khi đến Lâm phủ, việc để giải trí càng ít đi, trước kia ở Sở phủ còn có Sở Yên Ba và Sở Lưu Sương, còn có vài bộ thoại bản, tuy nàng mang theo một ít thoại bản nhưng không thể xem công khai. Nếu không có việc gì làm chỉ có thể làm nữ công, giúp Lâm An Dạ thêu cái này thêu cái kia, trở thành con dâu nhu thuận.
Nhưng ngày hôm sau, nàng đã dần quen với Lâm phủ, tuy Lâm phủ rất lớn nhưng người hầu cũng nhiều, muốn đi đâu thì chỉ cần cho người dẫn đường, rất thuận tiện.
Đến ngày thứ ba, Sở Thu Nguyệt cuối cùng cũng chờ được đến ngày lại mặt, nàng thức dậy từ rất sớm. Đêm qua nàng và Lâm An Dạ đi ngủ sớm để chờ ngày về nhà thăm cha mẹ.
Về nhà thăm cha mẹ là nghi thức cuối cùng, có ý nghĩa con gái không quên công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, con rể cảm tạ nhạc phụ nhạc mẫu, thể hiện vợ chồng mới cưới ân ái tốt đẹp.
Sáng sớm, hai người đều đã chuẩn bị xong, người Sở phủ đến trước, mang theo quan hoa, lụa màu, trứng ngỗng, rất nhiều thứ, lại dùng cái vạc bằng vàng đựng mật ong, để trong mâm, dùng trà bánh hoa quả đưa đến Lâm gia, cái này là lễ tặng ngày thứ ba lại mặt.
Hai người nhận lễ, tạm biệt Lâm lão gia Lâm phu nhân rồi đi Sở phủ. Cũng may Sở phủ cũng ở kinh thành, rất tiện, đi không lâu là đến cửa Sở phủ. Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình đã sớm đứng chờ ở ngoài, thấy Sở Thu Nguyệt đến thì rất vui vẻ. Sau khi Sở Thu Nguyệt xuống kiệu cũng lập tức chạy tới bên cạnh Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình, dịu dàng hành lễ: “Cha, mẹ.”
Giang Thiến Thiến thở dài, đỡ lấy nàng: “Được rồi, sau khi lập gia đình rồi về lại thật là xa lạ.”
Thật ra đây là cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Sở Thu Nguyệt bắt đầu như vậy khiến cho Giang Thiến Thiến không khỏi có chút chua xót trong lòng. Sở Thu Nguyệt nhanh chóng đứng vững nói: “Được rồi, được rồi, con không làm là được mà.”
Giang Thiến Thiến nhìn cách ăn mặc hoàn toàn khác của Sở Thu Nguyệt, trong lòng suy nghĩ nhiều, liên tục nói: “Thu Nguyệt xinh đẹp hơn nhiều rồi…”
Lâm An Dạ cũng xuống kiệu, nhìn cảnh mẫu từ nữ hiếu thì không đi đến quấy rẫy, chàng hành lễ với Sở Liên Bình, bái kiến nhạc phụ đại nhân, đợi Giang Thiến Thiến và Sở Thu Nguyệt nói xong mới đến trước mặt Giang Thiến Thiến hành lễ gặp nhạc mẫu. Thấy Lâm An Dạ, Giang Thiến Thiến cười cười, vội vàng để cho chàng đứng dậy, sau đó cũng đi vào Sở phủ.
Sở gia chuẩn bị thiết yến để khoản đãi con rể mới. Sở Liên Đinh, Hà Tương Tư và Sở Triều Sinh đã ngồi xuống, Sở Yên Ba và Sở Lưu Sương cũng ở đó, trông thấy người đến đều rất phấn khởi. Hai người ngồi vào ghế trên, Sở Liên Đinh và Sở Liên Bình mời Lâm An Dạ một ly theo quy củ.
Tuy mới hai ngày không thấy nhưng Sở Thu Nguyệt rất nhớ Sở phủ, tuy họ lải nhải nói liên miên nhưng nàng cũng không chê phiền, cũng may Lâm An Dạ giúp nói chuyện, cũng không thấy vẻ không kiên nhẫn. trong lòng Sở Thu Nguyệt rất biết ơn chàng, vừa nghe Giang Thiến Thiến nói chuyện, vừa nghe Sở Lưu Sương phàn nàn mình đã cập kê nhưng Giang Thành Văn vẫn không có hành động gì.
Tuy nghe hai chuyện nhưng nàng đều để ở trong lòng, trong đại sảnh Sở phủ ồn ào, khiến cho lòng Sở Thu Nguyệt sinh ra cảm giác ấm áp.
Ở Sở phủ cả ngày, Sở Thu Nguyệt cùng Giang Thiến Thiến, Hà Tương Tư lên phố mua một vài thứ, còn mang theo nữ công mà mình chưa làm xong ở Sở phủ rồi trở về.
Ngày lại mặt thì không được qua đêm ở nhà gái, phải trở lại nhà trai. Bởi vì có phong tục trong một tháng tân hôn không được để phòng trống.
Bởi vậy lúc chạng vạng tối, hai người không thể không trở về Lâm phủ, lần này khác, cũng không thương cảm giống như lần Thu Nguyệt xuất giá. Dù sao thì Thu Nguyệt cũng trải qua rất tốt, Giang Thiến Thiến hoàn toàn yên tâm, bà thì có thể lo lắng gì ngoài việc sợ con gái tủi thân? Nghe Sở Thu Nguyệt nói người Lâm gia đều rất dễ gần, bà cũng yên lòng. Hơn nữa Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình nói, hai người cũng không trở về quá sớm, về sau không có việc bận sẽ tới kinh thành, nói cách khác, qua lễ lại mặt, nếu rảnh hoặc đến tết, Sở Thu Nguyệt vẫn có thể đến thăm cha mẹ. Biết rõ những điều này, Sở Thu Nguyệt cũng không quá khó chịu, trong lòng thả lỏng.
Trước khi Sở Thu Nguyệt đi, Giang Thiến Thiến đưa cho hai người một hộp hộp đựng thức ăn, trong hộp có quả táo và quả lựu. Quả táo nghĩa là sớm sinh quý tử, quả lựu là ý sinh nhiều con.
Đây là lời chúc phúc cho tân nương tử từ nhà mẹ đẻ.
Sở Thu Nguyệt mang hộp cơm, không nỡ lên kiệu cùng về Lâm phủ với Lâm An Dạ.
Beta ♥ Đặng Trà My
Trong đại sảnh, Lâm Nhị lão gia và Lâm Nhị phu nhân đã ở đó, nhưng lại ngồi ở bên cạnh, chính giữa là Lâm lão gia và Lâm phu nhân. Sở Thu Nguyệt nhẹ nhàng nhìn hai người. Lâm lão gia và Lâm An Dạ có hơi giống nhau, có lẽ khi Lâm An Dạ già rồi cũng giống như thế này, già mà không yêu, không giận vẫn uy nghiêm. Ngồi đó thôi cũng đủ uy hiếp người khác. Mà Lâm phu nhân thấy hai người đến thì sắc mặt hơi đổi, biểu lộ vui vẻ, hiển nhiên là kiểu mẫu thân hiền lành.
Xem ra mẹ chồng không tệ, trong lòng Sở Thu Nguyệt hơi yên tâm, đi theo Lâm An Dạ tiến lên, lần lượt hành lễ, sau đó Hợp Thúy lấy ra hai chén trà, để cho con dâu mới dâng trà. Sở Thu Nguyệt đón lấy thành thật dâng trà, nhu thuận gọi: “Cha chồng, mẹ chồng, mời dùng trà”
Lâm lão gia ừ một tiếng nhận trà, Lâm phu nhân cũng nhận. Sở Thu Nguyệt nhìn kỹ trên tay bà đeo một vòng tay Bồ Đề mười tám hạt, cũng đúng thôi, tuổi Lâm phu nhân như vậy, lúc bình thường chắc là tin Phật. Lâm phu nhân cười nói: “Không cần gọi xa lạ như vậy, gọi ta là mẹ cũng được”.
“Mẹ”, Sở Thu Nguyệt lập tức nghe lời gọi, Lâm phu nhân cũng cười rất vui vẻ, hai cụ ngồi uống trà, Hợp Thúy nhận lại chén rồi lui xuống. Sở Thu Nguyệt cũng có thể đứng lên rồi. Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ sóng vai đứng trước mặt Lâm lão gia Lâm phu nhân. Hai vị lão nhân gia đánh giá Sở Thu Nguyệt, trong lòng có vẻ thỏa mãn.
Vốn bởi vì chuyện của Sở Xuân Nguyệt, hai vị cũng nghe không ít tin đồn về Sở Thu Nguyệt. Tuy hiểu Sở Thu Nguyệt cũng chỉ bị Sở Xuân Nguyệt liên lụy, vì nếu Sở Thu Nguyệt cũng giống như Sở Xuân Nguyệt thì không có khả năng Lâm An Dạ sẽ thích nàng. Nói như vậy nhưng hai cụ cũng không nắm chắc. Dù Lâm An Dạ tài giỏi, nhưng phương diện nữ nhân cũng không có nhiều kinh nghiệm, nếu như thích rồi, mắt bị che mờ, thế thì xử lý thế nào?
Nhưng Sở Liên Đinh Sở phủ có giao tình với bọn họ, Thượng gia cũng thế. Đại thiếu gia Thượng Thanh Phong có hơi kén chọn cũng cưới Sở Lưu Uyển, việc này không thể nghi ngờ là đã giúp Sở Lưu Uyển tẩy trắng thanh danh, cũng là giúp Sở gia xoay chuyển khỏi dư luận, cho nên nếu so ra thì Sở Thu Nguyệt an phận có lẽ cũng không xấu.
Lần trước mang lễ đến, Lâm nhị lão gia và Lâm nhị phu nhân cố ý quan sát cẩn thận, xem Sở Thu Nguyệt có ngoan ngoãn ngồi sau bình phong không, hay là không tuân theo quy củ đi ra ngoài, hoặc là đứng trơ ra sau tấm bình phong.
Nhưng mà cũng may, nàng vẫn tuân theo những quy củ tối thiểu.
Hơn nữa Lâm nhị lão gia và Lâm nhị phu nhân nghe nói, cha đẻ Sở Thu Nguyệt là Sở Liên Bình và mẹ đẻ là Giang Thiến Thiến đều là người biết lễ nghĩa, không tồi, tiếng tăm cũng không gây xôn xao như Sở Xuân Nguyệt. Có thể thấy được là bản thân Sở Xuân Nguyệt có vấn đề.
Bởi vậy nên hai người càng yên tâm, cũng không xen vào những chuyện khác. Dù sao, khụ, ít ra thì Lâm An Dạ còn nghĩ đến chuyện thành thân, không phải đoạn tụ, thế này cũng đủ làm hai người an tâm rồi.
Bây giờ nhìn hành vi Sở Thu Nguyệt có gia giáo, vẻ ngoài cũng đoan trang, không có chỗ nào khiến người ta không hài lòng, tất nhiên là thỏa mãn vạn phần.
Sở Thu Nguyệt dâng trà, hành lễ với Lâm nhị lão gia và Lâm nhị phu nhân xong thì chuẩn bị ngồi xuống, Lâm Khang Dạ hấp tấp đi vào, hắn vừa tiến lên vừa nói: “Đã đến chậm, đã đến chậm.”
Lâm phu nhân nhìn vẻ nôn nóng của hắn thì cười nói: “Khang Dạ, là người lớn rồi mà còn lỗ mãng như vậy. Muộn thế này rồi mà giờ mới đến.”
Lâm Khang Dạ cười trừ, hành lễ, bắt chước gọi to “Chị dâu” với Sở Thu Nguyệt, sau đó tủi thân nhìn Lâm phu nhân, giải thích: “Hôm qua đại ca đi sớm, con bị hại thảm, những người kia nói tân lang biến mất thì đệ đệ tân lang phải uống rượu, con bị rót rất nhiều. Bây giờ đầu còn đau đây này.”
Lâm phu nhân có hơi lo lắng nói: “Không phải hôm qua đã cho người hầm cho con một chén linh chi mật ong hầm cách thủy để giải rượu sao? Sao vẫn còn đau?”
Lâm Khang Dạ làm nũng nói: “Đúng vậy….”
Lâm An Dạ đứng ở một bên, thản nhiên nói: “Uống chút giấm trắng, ăn rau cần thì lập tức sẽ tỉnh rượu, đầu cũng không đau.”
Lâm Khang Dạ nhìn Lâm An Dạ, không thể tin nói: “Đại ca, rõ ràng huynh biết đệ ghét ăn rau cần nhất!”
Lâm An Dạ nói: “Vậy sao? Nhưng đệ đang đau đầu, cách này rất tốt”
“…” Lâm Khang Dạ đáng thương nhìn Lâm phu nhân: “Mẹ…”
Lâm phu nhân cũng biết Lâm Khang Dạ đang giả bộ đáng thương, dở khóc dở cười nói: “Được rồi, mới sáng sớm, quấy cái gì? Tất cả ngồi xuống đi.”
Lâm Khang Dạ và Lâm An Dạ đều cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống. Sở Thu Nguyệt cũng ngồi ở bên cạnh Lâm Khang Dạ.
Nhìn Lâm phu nhân và hai con trai hòa thuận, ấp áp mà thú vị, Sở Thu Nguyệt không khỏi nhớ tới cha mẹ mình, trước kia mình cũng làm nũng với họ như vậy. Vốn cho rằng gia tộc như Lâm gia thì quy củ phải nhiều đến kinh người, không ngờ lại không phải như thế, không nói số người không nhiều, mà Lâm phu nhân và Lâm lão gia còn dễ gần như vậy.
Nhưng cũng đúng thôi, nếu không như thế, tính tình của Lâm Khang Dạ sao lại như thế được?
Nhưng mình là tân nương tử thì lại không thể giống Lâm Khang Dạ, mỗi lời nói mỗi hành động đều phải chú ý, cho dù cha mẹ chồng dễ gần cũng không thể đi quá giới hạn.
Lúc dùng cơm, Lâm phu nhân còn thân thiết hỏi Sở Thu Nguyệt ăn có quen không, Sở Thu Nguyệt được sủng ái mà lo sợ nói: “Có ạ.”
Lâm phu nhân hơi gật đầu cười, lại hỏi thăm hôn sự của Lâm Khang Dạ: “Khang Dạ, con cũng mười sáu mười bảy rồi, cũng nên tìm nương tử đi chứ.””
“Cái này thì có gì gấp.” Lâm Khang Dạ nhìn Lâm phu nhân, cười tủm tỉn chỉ Lâm An Dạ: “Không phải đại ca hơn nhược quán mới cưới vợ sao?”(nhược quán: khi con trai 20 tuổi được coi là nhược quán, nghĩa là đã trưởng thành)
Lâm phu nhân nói: “Đại ca con phải ra chiến trường, làm gì có thời gian. Hiện giờ ở biên cương yên ổn hòa thuận, mấy năm tới sẽ không có đại chiến, con cũng nên suy nghĩ thật kỹ rồi.”
“Vâng, con hiểu.” Lâm Khang Dạ nói.
Lâm nhị phu nhân nói: “Không phải lần trước Khang Dạ thuận miệng nói Nhị tiểu thư nhà Tư Mã không tồi sao?”
Lâm phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng còn nhớ đây này. Nhưng muội cũng biết, nó cũng chỉ thuận miệng nói, đứa nhỏ này tâm tư không cố định, cũng không biết nó có đổi ý hay không?
“Vậy cũng đúng.” Lâm nhị phu nhân khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn Lâm phu nhân nhiều. Lâm nhị lão gia ngồi ở một bên trêu ghẹo nói: “Bây giờ nói như vậy, hai người các nàng thảo luận cũng chẳng để làm gì, nên hỏi Khang Dạ ấy.”
Lâm phu nhân nở nụ cười, hỏi Khang Dạ: “Khang Dạ, con thấy Tư Mã nhị tiểu thư thế nào?”
“À, không tệ, cũng không tệ lắm.” Lâm Khang Dạ khẽ gật đầu, trả lời ậm ờ.
Lâm phu nhân khẽ cười một tiếng, bỗng nghĩ tới điều gì, lại nhìn Sở Thu Nguyệt nói: “Thu Nguyệt, đại ca Sở Triều Sinh của con hình như rất được Tư Mã lão gia coi trọng đấy.”
Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu: “Hình như vậy, có lẽ là nâng đỡ đại ca.”
“Gia huynh được Hoàng thượng tán dương, tất nhiên là vô cũng tốt.” Lâm phu nhân nói, “Nhưng nếu Sở công tử cưới Tư Mã đại tiểu thư, Khang Dạ lại cưới Tư Mã nhị tiểu thư, quan hệ này…”
Ha ha, đúng là loạn thật.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt buồn cười, nói: “Vâng, đúng vậy.”
Lâm phu nhân và Sở Thu Nguyệt đều cười, Khang Dạ bị mọi người cười cũng không biết ngượng, nói: “Ôi chao, bát tự cũng chưa xem đâu đấy…”
Sở Thu Nguyệt cười cười, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngoan ngoãn ăn.
Bữa này thật sự là thoải mái ngoài dự định của Sở Thu Nguyệt, nàng vốn cho rằng sẽ phải thận trọng từng bước, kết quả lại nhẹ nhàng tự tại như vậy, cũng không khác Sở phủ bao nhiêu.
Nghĩ đển Sở phủ, trong lòng Sở Thu Nguyệt có hơi nghẹn lại, Lâm An Dạ đã tiến lên, nhẹ nhàng cầm chặt tay nàng: “Sao bỗng nhiên lại ngây ra vậy?”
“Không có gì.” Sở Thu Nguyệt cười với hắn, “Chỉ là thiếp rất ngạc nhiên. Thiếp vốn cho rằng cha mẹ, thúc thúc, thẩm thẩm là người rất nghiêm túc.”
Lâm An Dạ cười cười: “Cha ta có hơi nghiêm, những người khác thì khá tốt.”
“Chàng cũng rất nghiêm túc đấy.” Sở Thu Nguyệt mỉm cười trêu ghẹo.
Lâm An Dạ hơi ngẩn người, sau đó nói: “Không uy nghiêm một chút, làm sao chỉ huy được binh sĩ dưới trướng.”
“Vâng, thiếp biết.” Sở Thu Nguyệt gật nhẹ đầu, “Cho nên thật ra, bây giờ ở chung với chàng, thiếp phát hiện ra rằng thật ra chàng rất khác so với tưởng tượng của thiếp.”
Không chỉ hắn, mà cả hoàn cảnh sinh hoạt cũng khác với suy nghĩ của mình.
Như vậy tổng kết lại, thật đúng có cảm giác kỳ diệu đấy.
Khóe miệng Lâm An Dạ có hơi cong lên, nắm tay Sở Thu Nguyệt đi đến phòng của họ.
Sở Thu Nguyệt hiểu hắn nắm tay mình chắc là vì đoán được túi thơm không có độ ấm, bèn cười cười, theo hắn trở về.
Sau khi đến Lâm phủ, việc để giải trí càng ít đi, trước kia ở Sở phủ còn có Sở Yên Ba và Sở Lưu Sương, còn có vài bộ thoại bản, tuy nàng mang theo một ít thoại bản nhưng không thể xem công khai. Nếu không có việc gì làm chỉ có thể làm nữ công, giúp Lâm An Dạ thêu cái này thêu cái kia, trở thành con dâu nhu thuận.
Nhưng ngày hôm sau, nàng đã dần quen với Lâm phủ, tuy Lâm phủ rất lớn nhưng người hầu cũng nhiều, muốn đi đâu thì chỉ cần cho người dẫn đường, rất thuận tiện.
Đến ngày thứ ba, Sở Thu Nguyệt cuối cùng cũng chờ được đến ngày lại mặt, nàng thức dậy từ rất sớm. Đêm qua nàng và Lâm An Dạ đi ngủ sớm để chờ ngày về nhà thăm cha mẹ.
Về nhà thăm cha mẹ là nghi thức cuối cùng, có ý nghĩa con gái không quên công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, con rể cảm tạ nhạc phụ nhạc mẫu, thể hiện vợ chồng mới cưới ân ái tốt đẹp.
Sáng sớm, hai người đều đã chuẩn bị xong, người Sở phủ đến trước, mang theo quan hoa, lụa màu, trứng ngỗng, rất nhiều thứ, lại dùng cái vạc bằng vàng đựng mật ong, để trong mâm, dùng trà bánh hoa quả đưa đến Lâm gia, cái này là lễ tặng ngày thứ ba lại mặt.
Hai người nhận lễ, tạm biệt Lâm lão gia Lâm phu nhân rồi đi Sở phủ. Cũng may Sở phủ cũng ở kinh thành, rất tiện, đi không lâu là đến cửa Sở phủ. Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình đã sớm đứng chờ ở ngoài, thấy Sở Thu Nguyệt đến thì rất vui vẻ. Sau khi Sở Thu Nguyệt xuống kiệu cũng lập tức chạy tới bên cạnh Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình, dịu dàng hành lễ: “Cha, mẹ.”
Giang Thiến Thiến thở dài, đỡ lấy nàng: “Được rồi, sau khi lập gia đình rồi về lại thật là xa lạ.”
Thật ra đây là cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Sở Thu Nguyệt bắt đầu như vậy khiến cho Giang Thiến Thiến không khỏi có chút chua xót trong lòng. Sở Thu Nguyệt nhanh chóng đứng vững nói: “Được rồi, được rồi, con không làm là được mà.”
Giang Thiến Thiến nhìn cách ăn mặc hoàn toàn khác của Sở Thu Nguyệt, trong lòng suy nghĩ nhiều, liên tục nói: “Thu Nguyệt xinh đẹp hơn nhiều rồi…”
Lâm An Dạ cũng xuống kiệu, nhìn cảnh mẫu từ nữ hiếu thì không đi đến quấy rẫy, chàng hành lễ với Sở Liên Bình, bái kiến nhạc phụ đại nhân, đợi Giang Thiến Thiến và Sở Thu Nguyệt nói xong mới đến trước mặt Giang Thiến Thiến hành lễ gặp nhạc mẫu. Thấy Lâm An Dạ, Giang Thiến Thiến cười cười, vội vàng để cho chàng đứng dậy, sau đó cũng đi vào Sở phủ.
Sở gia chuẩn bị thiết yến để khoản đãi con rể mới. Sở Liên Đinh, Hà Tương Tư và Sở Triều Sinh đã ngồi xuống, Sở Yên Ba và Sở Lưu Sương cũng ở đó, trông thấy người đến đều rất phấn khởi. Hai người ngồi vào ghế trên, Sở Liên Đinh và Sở Liên Bình mời Lâm An Dạ một ly theo quy củ.
Tuy mới hai ngày không thấy nhưng Sở Thu Nguyệt rất nhớ Sở phủ, tuy họ lải nhải nói liên miên nhưng nàng cũng không chê phiền, cũng may Lâm An Dạ giúp nói chuyện, cũng không thấy vẻ không kiên nhẫn. trong lòng Sở Thu Nguyệt rất biết ơn chàng, vừa nghe Giang Thiến Thiến nói chuyện, vừa nghe Sở Lưu Sương phàn nàn mình đã cập kê nhưng Giang Thành Văn vẫn không có hành động gì.
Tuy nghe hai chuyện nhưng nàng đều để ở trong lòng, trong đại sảnh Sở phủ ồn ào, khiến cho lòng Sở Thu Nguyệt sinh ra cảm giác ấm áp.
Ở Sở phủ cả ngày, Sở Thu Nguyệt cùng Giang Thiến Thiến, Hà Tương Tư lên phố mua một vài thứ, còn mang theo nữ công mà mình chưa làm xong ở Sở phủ rồi trở về.
Ngày lại mặt thì không được qua đêm ở nhà gái, phải trở lại nhà trai. Bởi vì có phong tục trong một tháng tân hôn không được để phòng trống.
Bởi vậy lúc chạng vạng tối, hai người không thể không trở về Lâm phủ, lần này khác, cũng không thương cảm giống như lần Thu Nguyệt xuất giá. Dù sao thì Thu Nguyệt cũng trải qua rất tốt, Giang Thiến Thiến hoàn toàn yên tâm, bà thì có thể lo lắng gì ngoài việc sợ con gái tủi thân? Nghe Sở Thu Nguyệt nói người Lâm gia đều rất dễ gần, bà cũng yên lòng. Hơn nữa Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình nói, hai người cũng không trở về quá sớm, về sau không có việc bận sẽ tới kinh thành, nói cách khác, qua lễ lại mặt, nếu rảnh hoặc đến tết, Sở Thu Nguyệt vẫn có thể đến thăm cha mẹ. Biết rõ những điều này, Sở Thu Nguyệt cũng không quá khó chịu, trong lòng thả lỏng.
Trước khi Sở Thu Nguyệt đi, Giang Thiến Thiến đưa cho hai người một hộp hộp đựng thức ăn, trong hộp có quả táo và quả lựu. Quả táo nghĩa là sớm sinh quý tử, quả lựu là ý sinh nhiều con.
Đây là lời chúc phúc cho tân nương tử từ nhà mẹ đẻ.
Sở Thu Nguyệt mang hộp cơm, không nỡ lên kiệu cùng về Lâm phủ với Lâm An Dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook